• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Tiền đi liền tâm (1 Viewer)

  • Phần 4

8 .

Người phụ nữ bị Cố Thanh Châu kéo vào một góc tối, hai người thì thầm gì đó.

Tôi ngơ ngác đứng yên tại chỗ.

Mẹ?

Mẹ?

Cái quái gì đang xảy ra vậy!

Mười phút sau, người phụ nữ một mình bước tới phía tôi.

Bà ấy trông giống như vừa mới khóc, đôi mắt đỏ hoe và nước mắt vẫn còn đọng lại nơi khoé mắt nhưng lại cố gắng nặn ra một nụ cười.

"Chắc cô là nhân viên làm việc ở đây nhỉ. Tôi là mẹ của Cố Thanh Châu."

"Con trai tôi... vừa mới sống lại, cô có thể giúp nó không?"

Ngang qua vành đai vàng lúc mặt trời lặn, tôi nhìn Cố Thanh Châu ở hành lang phía trên.

Toàn thân và mặt chi chít những vết sẹo bỏng, nhưng đôi mắt lại sáng lạ lùng.

Anh ta như lữ khách cô độc một mình trong bóng tối nhiều ngày cuối cùng cũng nhìn thấy được ánh sáng của bầu trời.

Ấm áp, tươi sáng và tràn đầy hy vọng.

9.

Tối đó, tôi và Cố Thanh Châu người thì ngồi trên quan tài băng, người thì nằm trong quan tài băng.

Mắt to mắt nhỏ nhìn chằm chằm hồi lâu, cuối cùng tôi cũng chịu thua.

" Anh đã hoàn hồn rồi, sao không cùng mẹ trở về?"

"Đừng quản tôi."

"Tôi chỉ yêu thích chiếc quan tài băng này thôi, vui vẻ làm mỹ nam ngủ trong rừng "

Câu nói của cô Cố lúc chiều cứ quanh quẩn trong tâm trí tôi, do dự một hồi tôi vẫn không kìm được tò mò.

" Anh chọn ở lại dương thế... hậu quả là gì?"

Vẻ mặt vốn thoải mái của Cố Thanh Châu trở nên lạnh lùng.

Anh ta nhắm mắt lại, dường như không muốn đáp lời.

Nhưng khi tôi mê man nằm trên quan tài băng mà ngủ thiếp đi, trong giấc mơ tôi cảm thấy hình như có thứ gì đó cọ vào má mình.

Sau đó, tôi được một vòng tay ấm áp ôm vào lòng , sự lạnh lẽo xung quanh tôi lập tức biến mất.

Chẳng lẽ là Cố Thanh Châu?

Không, làm sao có thể.

Anh ta là ma, toàn thân lạnh như hầm băng.

Một đêm ngon giấc.

Nhưng khi tôi tỉnh dậy, mọi thứ dường như đã thay đổi chóng mặt.

Tôi ngơ ngác nhìn căn phòng đầy vòng hoa trước mặt, đây là đâu?

Quan tài băng đâu rồi?

Dụi mắt đi ra khỏi căn phòng vừa xa lạ vừa quen thuộc, tôi liếc mắt liền thấy Cố Thanh Châu đang ở trong sân.

Anh ấy mặc một chiếc quần jean trắng đơn giản, chiếc áo phông rộng thùng thình bị gió thổi áp sát vào bụng, lộ ra đường nét thẳng phẳng, đẹp.

Nửa khuôn mặt thiếu niên tắm nắng, quai hàm hơi nhếch lên, tia sáng trong mắt còn sáng hơn cả mặt trời,

"Đi thôi, Hứa Tư Châu, về nhà."

Tôi ngây người.

Dụi mắt lần nữa.

Đây là Cố Thanh Châu?

Đây là cái người mà chỉ cần bị ánh nắng mặt trời chiếu vào sẽ giống như cóc lột xác?

Hôm đó tôi đồng ý lời mời của mẹ Cố Thanh Châu.

Bà ấy nói Cố Thanh Châu vừa mới trở về dương thế, cần thời gian cùng dương khí giúp hắn nhanh chóng thích ứng với cuộc sống ở dương thế.

Và tôi, người đã lập khế ước m.áu với Cố Thanh Châu, là người phù hợp nhất.

Tôi vốn nghĩ chuyện này có chút ngớ ngẩn.

Nhưng ngay khi nghe về mức lương 10 vạn hàng tháng, tôi đã quyết định trở thành một công dân tốt, sẵn sàng giúp đỡ người khác.

Tôi nhìn Cố Thanh Châu đang chờ đợi câu trả lời của tôi ở đằng xa.

Chỉ cần vậy... là có thể trở về rồi?

Được thôi.

"Chờ em một chút, em còn có việc cần xử lý ."

Nói xong, tôi sải bước về phía văn phòng nhân sự.

Tên Vương mập đã hứa với tôi rằng tiền lương một tháng rưỡi của tôi vẫn chưa tính toán rõ ràng nữa!

10.

"Bà chị là ai thế? Nhà tang lễ của chúng tôi là đơn vị kinh doanh, là đơn vị kinh doanh đó chị hiểu không vậy? Làm gì có tên chị? Làm gì có tên chị đâu hả? Chị nói xem! "

Tên Vương mập ném cho tôi một cuốn sổ ghi chép nhân sự với vẻ mặt thiếu kiên nhẫn.

Không có tên tôi trên đó.

Nhưng lúc đó Vương mập rõ ràng đã ký hợp đồng với tôi.

Còn hợp đồng thì sao?

Tôi lục lọi ba lô của mình.

Không có.

Vương mập không còn dịu dàng hay nịnh nọt như khi tuyển dụng tôi nữa, mặt hắn ta run dữ dội.

"5600 một đêm? Tại sao cô không trực tiếp đi cướp luôn đi?"

Hắn ra hiệu bằng bàn tay mập mạp đuổi tôi ra ngoài.

"Dựa vào năng lực ra giá trên trời ấy của cô, cái nhà tang lễ bé cỏn con này không chứa nổi cô đâu. Đi sang bên cạnh rồi rẽ phải, đến bệnh viện tâm thần khám thử đi!"

"Đi, đi, đi! Đừng phát bệnh ở đây nữa!"

Vẻ mặt của Vương Mập rõ ràng là không nhận ra tôi.

Ánh mắt kì lạ không nói lên lời của hắn không giống như đang diễn, nếu không thì một vị trí người chiến thắng giải Oscar năm nay nên có tên hắn.

Nhưng tại sao tôi vừa ngủ thiếp đi một lúc, thế giới này lại thay đổi nhiều như vậy?

Tôi tựa cửa hoài nghi cuộc đời.

Một bóng đen bỗng chợt bao quanh tôi.

Cố Thanh Châu!

Tôi nắm lấy tay anh ta như nắm rơm cứu mạng

" Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?"

Tại sao nhà xác lại biến thành phòng để đồ linh tinh, Cố Thanh Châu đột nhiên không còn sợ nắng, tên Vương mập không nhớ gì về tôi nữa?

Cố Thanh Châu búng hai ngón tay vào trán tôi, động tác quen thuộc đến mức tưởng như đã làm cả ngàn lần.

Tôi ngây người nhìn anh ta.

Rõ ràng là không đau, nhưng hình như tôi lại muốn khóc.

Tôi nghe thấy giọng nói của cậu thiếu niên với một nụ cười,

"Chắc là tiền giấy mới đốt tới tài khoản rồi, diêm vương gia đang xử lý hậu sự của tôi."

Cố Thanh Châu gõ điện thoại mấy lần.

Gần như cùng lúc đó, tôi nhận được một tin nhắn.

"252000,00 nhân dân tệ đã được gửi vào tài khoản ngân hàng xx của bạn và số dư là 263.000,93 nhân dân tệ."

Đây là...tiền công của tôi ở nhà tang lễ?

Là Cố Thanh Châu gửi cho tôi?

Vậy... người tuyển dụng tôi chính là con ma trước mặt này sao?

Thế giới này dường như bắt đầu có chút kỳ ảo rồi.

Anh ta đưa tay về phía tôi.

"Đi thôi, Hứa Tư Châu."

Tôi hơi sửng sốt khi nghe tên tôi lần nữa.

Tôi luôn cảm thấy rằng ở một góc nào đó trong ký ức, dường như ai đó đã hết lần này đến lần khác gọi tôi như vậy.

"Hứa Tư Châu."

"Hứa Tư Châu."

Giọng nói trong trẻo và vui vẻ .

Không nhanh không chậm, chứa đầy tình cảm.

Tôi lắc lắc đầu.

Mày đang nghĩ cái gì thế Hứa Tư Châu.

Người duy nhất trên thế gian này gần gũi với mày là bác cả và bây giờ bác ấy vẫn đang nằm trên giường bệnh.

Không có một ai khác ... sẽ yêu mày đâu.

Nhưng có người đang chờ đợi tiền của mày để cứu mạng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom