• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

[Tiên hiệp] Vạn kiếp huyết tinh (10 Viewers)

  • Chương 8: Giải phong ấn (1)

Cầm khối mộc cầu trên tay, Lăng Thiên Hàn dùng kính lúp tinh tế quan sát khối mộc cầu này lần nữa. đồng thời không khỏi cảm thán sự tinh xảo của mộc cầu.

Khối mộc cầu này chỉ to bằng nắm tay, được làm bằng loại gỗ quý hiếm, theo như đánh giá, chất liệu này ít nhất cũng là đại thụ vài trăm năm, qua nhiều năm mà vẫn còn hương gỗ đặc trưng nhè nhẹ. Khối lượng mộc cầu cũng không quá nặng, cầm rất chắc tay. Trên bề mặt có vô số những kí tự nhỏ hơn nửa hạt gạo tạo thành những dòng chữ bao phủ khắp toàn bộ bề mặt khối mộc cầu. Ngoài ra nó còn bị chia thành nhiều phần lớn nhỏ khác nhau bởi các đường rãnh cắt ngang, các phần to nhỏ này có thẩ dùng tay để xoay chuyển thay đổi vị trí như khối rubik. Tính ra tổng cộng có hơn mười phần lớn nhỏ hình dạng không giống nhau

Mỗi lần thay đổi vị trí, những kí tự khắc trên mỗi phần kết hợp với các kí tự mảnh xung quanh nó tạo thành một tổ hợp các dòng kí tự
mới. Nếu dùng tính toán để tính thì số tổ hợp có thể lên tới hàng vạn,

Lăng Thiên Hàn xoay nghịch khối mộc cầu trên tay, mỗi lần xoay khối mộc cầu, hắn lại nghe được bên trong có những tiếng “lạch cạch” rất nhỏ. Nghe giống như tiếng động của cơ quan khi vận chuyển.

Với những cơ quan kiểu này, việc dùng ngoại lực phá hủy dường như là không thể. Không nói tới việc nguyên liệu làm ra rất bền chắc. Theo như gia gia hắn từng có một vài lần đề cập đến thì trong các cơ quan dùng để bảo vệ sẽ có một cơ chế tự hủy, nếu cường ngạnh phá hủy cơ quan, cơ chế này sẽ tụ động kích hoạt, tạo thành cục diện ngọc đá cùng tan, người phá hủy có thể bị thương nặng nhẹ tùy vận khí, nhưng đồ bên trong chắc chắn sẽ bị phá hủy.

Lăng Thiên Hàn cũng vì thế mà không muốn mạo hiểm dùng cách này để lấy thứ đồ vật mà hắn cảm nhận được rất có giá trị. Vì vậy hắn chỉ có thể từ từ mà nghiên cứu.

Tuy nhiên sau khi nghiên cứu cả một buổi tối, Lăng Thiên Hàn cả người mệt mỏi mà vẫn chưa tìm ra manh mối nào.

Lăng Thiên Hàn vô cùng tự tin rằng với kiến thức nghiên cứu nhiều năm về cổ vật như hắn, hiểu biết của hắn không thua kém gì gia gia. Nhưng những kí tự trên mộc cầu không giống với bất cứ kí tự nào mà hắn từng thấy, hơn nữa với cách viết này mang theo khí tức cổ xưa hơn bất kỳ loại ngôn ngữ cổ xưa nhất hắn biết.

Vì việc nghiên cứu không có kết quả, cho nên hắn chỉ có thể lê tấm thân mệt mỏi của mình vào phòng ngủ, tiện tay đặt khối mộc cầu cạnh gối, hắn vừa ngả lưng một cái liền lập tức chìm vào giấc ngủ.

Lại nói đến Lâm Tuyền ở trong Xích Huyết Giới Chỉ đang không ngừng xsay mê nghiên cứu trận pháp. Với nỗ lực không ngừng của nàng cuối cùng cũng có chút thành tựu. Hiện tại với những trận pháp cỡ trung, Lâm Tuyền đã có thể lô hỏa thuần thanh bố trí dễ dàng.

Lúc này Lâm Tuyền đang ngồi trong mật thất nàng chuyên dùng để tu luyện ở Dược viên, chuẩn bị cho việc đột phá Tinh Thần Quyết tầng tám.

Mặc dù Lâm Tuyền luôn tập chung nghiên cứu về trận pháp nhưng việc tu luyện không khi nào ngừng, ngay cả khi nghiên cứu nàngng pháp trong người cũng tự động vận chuyển. Lâm Tuyền nhất tâm nhị dụng như vậy, chỉ trong vòng hai trăm năm qua đã vững chắc tiến đến tầng bảy đại viên mãn. Khoảng cách đột phá đến tầng tám chỉ còn là tấm màng mỏng.

Tuy vậy nhưng Lâm Tuyền vẫn không hề lơ là chút nào, cả người chuyên chú, ngũ tâm hưởng thiên, Tinh Thần Quyết không ngừng vận chuyển, linh khí xung quanh giống như từng quang điểm to bằng quả trứng gà không ngừng đầu nhập vào trong người Lâm Tuyền.

Sau khi vận chuyển nàngng pháp tầng bảy được vài vòng chu thiên, Lâm Tuyền trong đầu nhớ lại một lượt khẩu quyết tầng tám. Khi chắc chắn không có chút sai sót nào liền lập tức khu động hồn lực vận chuyển theo nàngng pháp tầng tám, miệng đồng thời cũng lẩm nhẩm đọc khẩu quyết.

Nhất thời, linh khí xung quanh xao động kịch liệt, từng đoàn linh khí thi nhau nhanh chóng chui vào trong người Lâm Tuyền. Cả người nàng liền giống như được bao bọc bởi màn bạch quanh, chói lòa.

Trong người Lâm Tuyền, từng dòng linh khí chuyển hóa thành hồn lực, giống như du long tiến về phía tấm bình phong ngăn cách tiến đến tầng tám, mạnh mẽ đánh xuống.

“Ầm ầm..” Từng trong người Lâm Tuyền không ngừng phát ra âm thanh va chạm rung chuyển đất trời. Du long màu bạc hình thành từ hòn lực không ngừng tấn nàngng, làm bình trướng ngày càng xói mòn.

Khoảng nửa canh giờ sau, bình trướng lúc này đã trở nên mỏng như cánh ve. Lâm Tuyền thấy vậy nhất thời mừng rỡ, lại một lần nữa tụ tập linh khí, chuyển hóa thành hòn lực tiếp sức cho du long đang dần yếu đi, chuẩn bị tấn nàngng lần cuối cùng.

“Rầm rầm...” “rắng…rắc” Từng đợt âm thanh vỡ nát vang lên, tấm bình phong bị đánh nát. Lúc này, một luồng lực lượng vô cùng cường đại tràn vào trong hồn phách Lâm Tuyền, nàng có thể cảm nhận được bản thân mang một cỗ sức mạnh thật lớn. Lập tức Lâm Tuyền mừng như điên toàn lực đánh ra phía trước một quyền.

Một quyền này nhìn thì vô cùng nhẹ nhàng, nhưng lại mang theo một cỗ cự lực cực lớn tạo thành quyền mang đánh lên bức tường trước mặt.

“Raàm” một tiếng, mặt đất khẽ rung lên, trên bề mặt bức tường lập tức xuất hiện một quyền ấn lún sâu ba tấc, tạo ra vô số vết nứt chằng chịt giống như mạng nhện vẫn đang lan rộng, chưa có dấu hiệu ngừng lại.

“Ầm.” bức tường trước mặt Lâm Tuyền chỉ sau vài hơi thở liền sụp đổ.

Lâm Tuyền kinh ngạc nhìn quyền đầu của mình. Nàng không hề nghĩ tới chỉ với sức mạnh bình thường của hồn phách đã mạnh mẽ như vậy, nếu có thêm hồn lực và sử dụng vũ kỹ, lực lượng của nàng có lẽ không chỉ đơn giản như vậy.

Lâm Tuyền sau khi tâm tình từ trong kích động trở nên bình tĩnh lại liền ngồi ngay ngắn vận chuyển mấy vòng chu thiên nàngng pháp tầng tám. Sau khi căn cơ ổn định, Lâm Tuyền mới thu nàngng lại, chậm rã đứng dậy rời khỏi khu Dược Viên.

Không hề dừng lại ở bất kì toàn hắc điện nào, Lâm Tuyền cả người quang mang vừa lóe, chớp mắt liền biến mất khỏi không gian giới chỉ.



Sau một đêm ngủ không mộng mị, Lăng Thiên Hàn vô cùng sảng khoái vươn vai, tập vài động tác thể dục đơn giản trong sân.

Sau khi cả người nóng lên, mồ hôi trên mặt cũng tấm lấm, Lăng Thiên Hàn mời dừng lại, hít thở vài hơi không khí trong lành.

Vì hắn hiện tại đang ở một mình, cho nên giờ giấc rất tự do, không có ai quản thúc.

Tự mình làm một chút đồ ăn sáng đơn giản, hắn chậm rãi ăn xong mới ung dung mặc quần áo chỉnh tề, lóc cóc đạp xe đến tiệm đồ cổ Vương Khắc, nơi hắn đâng làm việc.

Chủ tiệm đồ cổ này là một người trung niên họ Vương, cả người béo núc ních như một khối cầu thịt, trên mép có bộ râu hình chữ bát, suốt ngày cười tít mắt như phật di lặc, nhìn qua có vẻ khôn khéo.

Tuy Vương lão bản này tính tình khôn khéo hay đi lừa gạt người khác nhưng đối với người dưới trướng vô cùng có uy tín, chưa từng có thái độ cắt xén tièn lương hay khinh thường người làm, vì thế cũng được đám người trong tiệm tôn trọng.

Cũng vì tính cách này của hắn không tệ nên Lăng Thiên Hàn mới đồng ý làm việc cùng với hắn.

Lại nói gia gia Lăng Thiên Hàn là Lăng Thiên Khải vốn là một người sưu tàm đồ cổ có tiếng ở trong giới, Lăng Thiên Hàn lại được Lăng Thiên Khải bồi dưỡng nhiều năm như vậy, hơn nữa từ bé hắn vốn thông minh lanh lợi, cho nên hiểu biết của hắn không thua kém gia gia hắn chút nào.

Vì thế mà có rất nhiều người mời hắn vào làm với chức vụ nghiệm chứng đồ cổ, nhưng hắn đèu từ chối. Vương lão bản này cũng là tốn nhiều nàngng sức lắm mới mời được Lăng Thiên Hàn vào làm trong tiệm đồ cổ nhà mình. Đối với Lăng Thiên Hàn cũng rất tôn trọng, luôn dùng cấp độ ngang hàng để nói chuyện, thậm chí có chút lấy lòng.

Lăng Thiên Hàn đạp xe mất khoảng hơn mười phút, rẽ qua vài con phố mới đến được tiệm đồ cổ Vương Khắc.

Sau một hồi chào hỏi đám người quen, hắn mới vào trong phòng làm việc của mình.

Vừa ngồi xuống, ngoài cửa liền truyền đến tiếng gõ “cộc cộc”. Lăng Thiên Hàn hơi nhíu mày, lạnh nhạt nói: “Mời vào.”

Cảnh cửa vừa mở, một khối thịt cầu đang khệ nệ cẩn trọng ôm một cái đỉnh thanh đồng to bằng quả bóng chuyền đi vào.Vương lão bản mắt híp lại, miệng cười toe toét có vẻ rất hưng phấn, vừa thở gấp vừa hướng Lăng Thiên Hàn chào hỏi.

“Lăng thiếu, cậu đến thật sớm, buổi sáng tốt lành. Xem tôi mang gì đến cho cậu này. Cái đỉnh thanh đồng này tôi mới mua được từ tay lão Trương kia, thứ này chính là bảo bối của lão, tôi phải mất nhiều sức lắm mới lấy được tới tay đấy. Cậu xem giúp tôi chút.”

Lăng Thiên Hàn nhìn Vương lão bản trên mặt mồ hôi nhỏ mồ hôi to đua nhau rơi xuống như vẫn hưng phấn cười đến rung cả ria mép liền cười nhẹ, nhanh chóng ra giúp đỡ Vương lão bản đặt chiếc đỉnh thanh đồng trên bàn của hắn, vừa đáp lại.

“Vương lão bản mới sáng ra tinh thần thật dồi dào. Sao ngài không nhờ cậu Võ mang lên lại tự mình đích thân vác nó vào đây vậy? Ngài ngồi đây đợi tôi một chút, tôi xem chiếc đỉnh này thế nào đã.”

Nói xong, hắn liền mặc kệ Vương lão bản đang ôm bụng mỡ thở hồng hộc đứng đó, còn mình thì ngồi xem xét đánh giá chiếc đỉnh một cách tỉ mỉ.

Vương lão bản cũng không có bất mãn gì, dường như đã quen với cách đối xử của Lăng Thiên Hàn như vậy. Tự kiếm chỗ ngồi cho mình, Vương lão bản bình ổn hơi thở ngồi chăm chú nhìn từng động tác của Lăng Thiên Hàn.

Sau thời gian một khắc, Lăng Thiên Hàn mới rời mắt khỏi đỉnh thanh đồng, đối diện với ánh mắt vô cùng nóng bỏng của Vương lão bản, Lăng Thiên Hàn đẩy đẩy kính, miệng cười như không cười.

“Vương lão bản a Vương lão bản, ông nửa đời người chỉ có đi lừa người mà rốt cuộc đến hôm nay bị người lừa. Ông xem chỗ này, chỗ này, cả chỗ này nữa. Mặc dù được che dấu rất kỹ nhưng nó niên đại của nó chỉ trong vòng mấy chục năm nay. Đây là đồ tái chế được làm che giấu rất tốt, ngay cả tôi nếu không chú ý cũng bị lừa. Người nào làm được ra cái này quả thực là kì tài.”

Vương lão bản nghe xong liền giật mình, vội vàng lên thân thịt béo ngồi vào chỗ vừa nãy của Lăng Thiên Hàn, dùng kính lúp soi tỉ mỉ lại mấy chỗ Lăng Thiên Hàn vừa chỉ. Quả nhiên, mấy dấu vết này nhỏ vô cùng, nếu không nhìn lỹ sẽ không phát hiện ra. Lập tức gương mặt cười như phật di lặc của Vương Lão bản trở nên âm u vô cùng, ném mạnh đồ vật trong tay, gằn từng tiếng.

“Tên lừa đảo Trương Nhị này, ta nhất định phải đi giết ngươi, người dám lừa ta, ta làm nghề này hơn nửa đời người cuối cùng cũng bị người lừa một lần. Ta nhất định phải khiến ngươi sạt nghiệp.”

Nói xong liền hùng hừng hổ hổ chạy ra ngoài. Lăng Thiên Hàn thấy Vương lão bản đang có nguy cơ bùng nổ liền kéo hắn lại, bình tĩnh nói:

“Được rồi được rồi, Vương lão bản ngài cũng thường xuyên đi lừa người ta, hôm nay bị lừa một lần cũng coi như quả báo. Nào, ngồi xuống đi. Tôi thấy xem chừng Trương lão bản kia cũng bị lừa, hơn nữa có khi còn bị lừa thảm hơn ngài đấy. Ngài thử nghĩ xem, hắn coi thứ đồ này như chí bảo hơn chục năm nay, nếu biết được mình bị lừa mấy chục năm, hắc hắc..”

Lăng Thiên Hàn cười nhẹ, không nói tiếp. Nhưng ý tứ đằng sau Vương lão bản cũng hiểu, gương mặt cũng hòa hoãn vài phần, nhưng vẫn không khỏi tức giận mắng:

“Lão già khốn khiếp, dám lừa ta. Chẳng lẽ ta lại bỏ qua cho hắn dễ dàng như vậy.”

“ Chuyện đó của ngài thì tôi không quản. Được rồi, nếu không có đồ tốt thì ngài nên về đi.”

Thấy Vương lão bản đã bình tĩnh lại, Lăng Thiên Hàn rất không có trách nhiệm liền ra lệnh trục khách. Mặc dù nơi này là địa bàn của Vương lão bản, nhưng khi nghe Lăng Thiên Hàn nói vậy cũng chỉ chào một tiếng liền ra khỏi phòng, trả lại không gian yên tĩnh cho Lăng Thiên Hàn.

Thấy không còn người làm phiền, Lăng Thiên Hàn liền lấy từ trong túi xách ra khối mộc cầu hắn mua từ hôm qua, bắt đầu quá trình tìm kiếm tư liệu tra cứu văn tự trên đó.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom