• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Tiên Hôn Hậu Ái (7 Viewers)

  • Chương 169

Bất quá Tô Dịch Thừa trả lời khiến cho Diệp Tử Ôn có chút hộc máu, chỉ nghe anh nói: "Chuyện thất đức làm một lần là đủ rồi, tớ không muốn giống như vậy bị người ta mắng hai lần." Ý tứ chính là nửa đêm gọi điện thoại phá giấc ngủ người khác quả thật rất thất đức nên bị mắng, nhưng mà anh không muốn lại bị mắng nữa, cho nên chuyện bị mắng còn dư lại trực tiếp cho Diệp Tử Ôn đi làm.
Nói xong, cũng không đợi Diệp Tử Ôn trả lời, Tô Dịch Thừa trực tiếp cúp điện thoại.
Mà bên kia điện thoại Diệp Tử Ôn sửng sốt một lát sau hướng về phía điện thoại phát điên, lại càng cảm giác mình căn bản là chơi lầm bạn xấu, nhưng mà vừa suy nghĩ đến hôn nhân hạnh phúc mỹ mãn sau này của mình còn có một phiếu vé của anh ta chỉ có thể đem chuyện khổ ép này ôm xuống.
Một lần nữa trở lại trong phòng, An Nhiên vẫn như cũ biết điều ngủ yên, đi vào tắm đổi quần áo, từ bên kia lên giường, đưa tay đem cô ôm vào trong ngực. Hôn cái trán của cô, sau đó nhắm mắt lại ôm lấy cô ngủ.
Ngày thứ hai khi tỉnh lại Tô Dịch Thừa đã không còn ở bên cạnh, An Nhiên cũng không có để ý, chắc là anh phải đi làm, dụi dụi mắt từ trên giường, ngáp cái vào phòng tắm rửa mặt, lúc trở ra thì cảm giác bụng của mình trống trơn hơi có chút đói, cho nên trực tiếp đi phòng bếp, cô đoán Tô Dịch Thừa nhất định đã giúp cô làm xong bữa ăn sáng đặt ở trên quầy bar, hơn nữa phía dưới nhất định còn đè ép một trang giấy, làm cho cô hâm nóng rồi ăn.
An Nhiên suy đoán quả nhiên là chính xác, phòng bếp trên quầy bar Tô Dịch Thừa quả nhiên đã sớm đem bữa ăn sáng làm tốt, hơn nữa đặt ở phía dưới sandwich quả nhiên có một trang giấy, nhưng mà cô đoán sai chính là nội dung trong tờ giấy, lần này cũng không phải nói để cho cô đem bữa ăn sáng hâm nóng lại. Hơn nữa hôm nay trên tờ giấy giấy tựa hồ có chút dài, giống như là một đoạn độc thoại. . . . . .
Tám tháng trước một ngày nào đó, tôi ở trong một quán cà phê gặp một cô gái, cô hình như là đi gặp đối tượng gặp mặt, cô biểu hiện rất chân thật, nhưng mà tôi thấy được tư thế cô tay đặt ở dưới mặt bàn bắm thật chặt, xem ra cô ấy thật không phải là tự nguyện,nên lúc đầu có chút không nhịn được.
Sau này tôi ở ba chỗ khác nhau gặp được cô ấy, tựa hồ mỗi lần như thế cô đều đang gặp mặt, có lẽ duyên phận của chúng tôi bắt đầu như vậy. Vào lần thứ tư lúc tôi nhìn thấy cô, cô ấy lầm tưởng tôi là đối tượng gặp mặt, tôi muốn giải thích, nhưng mà cô ấy hiển nhiên là bị mấy lần gặp mặt trước lấy đi hết tất cả sự kiên nhẫn, cô ấy rất trực tiếp, tiến lên liền hỏi tôi có muốn kết hôn cùng cô không, lúc ấy tôi có chút ít bị hù dọa, bởi vì chưa từng gặp phải chuyện như vậy, nhưng khi cô hiểu lầm nghĩ rằng tôi không đồng ý, liền đứng dậy muốn đi, tôi đột nhiên không muốn để cho cô ấy rời khỏi như vậy, ta nghĩ có lẽ cô ấy sẽ là một người vợ tốt.
Chúng tôi cứ như vậy mà kết hôn, cũng không phải vì tình yêu, đơn giản là vì cả hai người thích hợp với nhau. Nhưng mà cô ấy là một người rất dễ dàng làm cho người ta yêu, chờ tới lúc giật mình lại, mới phát hiện thì ra cô ấy đã tác động đến lòng của tôi, nước mắt của cô ấy sẽ làm cho tôi cảm thấy đau lòng, sự bi thương của cô ấy lây nhiễm sang tâm tình của tôi, cô ấy vui vẻ có thể mang đến cho tôi cao hứng, hết thảy mọi thứ của cô ấy tựa hồ từ từ len lỏi vào cuộc sống của tôi, dung nhập vào máu của tôi, tôi vẫn cho là tôi sẽ không yêu nữa, nhưng mà yêu cô ấy thật không khó, quá mức đơn giản.
Tôi nợ cô ấy một lời hứa hẹn, thậm chí còn nợ cô ấy một lời tỏ tình, nếu như cô ấy nhìn thấy tờ giấy này, tôi hi vọng cô ấy có thể đem bữa ăn sáng trên quầy bar ăn xong trước, sau đó lại trở về phòng đem tủ mở ra, nếu cô ấy đồng ý cho tôi một cơ hội hứa hẹn với cô ấy, như vậy xin mời cô ấy mặc quần áo treo trong tủ rồi mở cửa đi ra ngoài.
—— Tô Dịch Thừa ——
An Nhiên có chút nghi ngờ để xuống tờ giấy, hứa hẹn cái gì? Tỏ tình cái gì? Nhìn một chút bữa ăn sáng bày sandwich kia, chần chờ một lát, cuối cùng cũng không có ăn bữa ăn sáng trước, mà là đi vào trong phòng.
Đứng ở trước tủ quần áo, tim của An Nhiên đột nhiên đập rất nhanh, không khỏi khẩn trương, hít một hơi thật sâu, nuốt một ngụm nước bọt, chậm rãi đưa tay, đem tay nắm của cánh cửa tủ quần áo kia cầm lấy, nhắm hai mắt mà mở ra, một lúc lâu cô chậm rãi mở mắt ra, sau đó có chút không dám tin tưởng mà đưa tay che miệng mình, mắt mở thật to, "Trời ạ!" An Nhiên quả thực có chút không dám tin vào hai mắt của mình.
Che miệng lắc đầu, rù rì nói: "Làm sao lại, làm sao lại. . . . . . Nó tại sao lại ở chỗ này? !"
Quần áo bên trong cũng không phải là cái gì khác, chính là bộ đồ cưới treo trong cửa tiệm áo cưới mà An Nhiên ở Newyork nhìn thấy, chính diện thiết kế là một đóa hoa tản ra, phần eo cũng không có thiết kế ôm thắt lưng, mà là thẳng xuống, làn váy còn làm trước ngắn phía sau thì xòe ra, một bộ lễ phục như vậy, vừa có thể che kín cái bụng cao kia, có thể thể hiện ra chân thon dài tinh tế, dễ dàng hơn một chút vấn đề làn váy áo cưới quá dài mà không dễ đi đường.
Hồi lâu, nội tâm kích động rốt cục hơi bình phục lại, tiến lên đem áo cưới cầm lấy, từ trong áo cưới đồng thời rơi ra một trang giấy, đem áo cưới thả vào trên giường, nghi ngờ đem tờ giấy rơi xuống nhặt lên nhặt lên, lúc thấy rõ chữ viết trên giấy cũng nhịn không được chảy xuống nước mắt lần nữa.
Thật ra thì phía trên chỉ ghi một câu nói: “Mặc nó vào, để anh cho em một hứa hẹn”
Che miệng An Nhiên có chút khóc không thành tiếng, mặc dù không có người xem tới được, nhưng nắm thật chặc áo cưới kia xong, nước mắt làm sao cũng khống chế không được .
Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa rầm rầm rầm, cho là Tô Dịch Thừa, cô không có suy nghĩ nhiều, ôm áo cưới liền chạy về phía cửa, nước mắt trên mặt còn quên chưa lau, vội vàng mở cửa ra, vừa định mở miệng, nhưng thấy rõ, người đứng ở cửa cũng không phải là Tô Dịch Thừa, mà là Lâm Lệ cùng Tô Dịch Kiều, hai người đều mặc tiểu lễ phục màu trắng nhạt, trên mặt trang điểm cũng rất tinh xảo.
"Chị dâu!" Tô Dịch Kiều sáng lảng kêu, thanh âm kia thanh thúy nghe đặc biệt khiến cho người thích.
Lâm Lệ cười nhìn cô, "An Tử!"
"Mi, các người. . . . . ." An Nhiên sững sờ nhìn các cô, có chút không biết rõ các cô tại sao lại ở chỗ này.
"Ai nha, chị dâu, chúng ta đã không kịp, đều ở cửa chờ chị đã lâu, thật sự là chờ không nỗi nữa, cho nên trực tiếp gõ cửa." Tô Dịch Kiều đại đại liệt liệt vừa nói vào vừa kéo tay cô vào nhà, nhìn áo cưới trong tay cô, vừa không khỏi la hét nói: "Nha, chị dâu, làm sao chị còn không có thay quần áo a?"
Lâm Lệ cũng chú ý tới, cầm lấy tay của An Nhiên lôi kéo cô đi vào trong phòng, vừa đi vừa nói chuyện: "Đi, chúng ta nhanh lên một chút thay cho cô ấy, còn phải trang điểm, hiện tại thời gian không còn sớm, như thế này xe hoa cũng sắp tới."
"Đúng đúng đúng." Tô Dịch Kiều liên tục gật đầu phụ họa, đưa tay nhận lấy quần áo trong tay An Nhiên, một tay kéo An Nhiên đến phòng ngủ khác.
An Nhiên hoàn toàn không biết là xảy ra chuyện gì, xem một chút Lâm Lệ tay cầm bút lông mày, vừa quay đầu nhìn một chút Tô Dịch Kiều cầm lấy phấn đang bổ nhào tới, hỏi: "Các người có thể nói cho tôi biết hôm nay có chuyện gì xảy ra không?"
Hai người nhìn nhau cười, Lâm Lệ nhìn cô hỏi: "Mi chỉ cần nói cho ta biết, mi nguyện ý vì Tô Dịch Thừa mặc vào cái áo cưới này không?"
An Nhiên khẳng định gật đầu, cô nguyện ý, điểm này không thể nghi ngờ.
"Vậy thì không thành vấn đề." Tô Dịch Kiều cười duyên nói: "Chỉ cần chị nguyện ý vì anh của em mặc vào bộ quần áo này là tốt rồi, chuyện kế tiếp giao cho chúng ta."
"Tôi ——" An Nhiên còn muốn nói điều gì, lại bị Lâm Lệ cắt đứt.
"Tốt lắm, đã bảo là đừng nói rồi, chúng ta không có nhiều thời gian lắm đâu." Lâm Lệ một bên nói, một bên cúi người tiến lên, cầm lấy bút lông mày ở trên lông mày của cô vẽ.
"Ừ, phải nhanh lên một chút thôi, mới vừa rồi bên kia gọi điện thoại tới đây hỏi chúng ta khi nào thì tới." Tô Dịch Kiều vừa nói vừa cầm lấy phấn bổ nhào tới chuẩn bị trang điểm cho An Nhiên.
An Nhiên cho dù có đần hay ngu xuẩn hơn nữa, đến lúc này cũng lấy lại tinh thần hiểu rõ Tô Dịch Thừa nói hứa hẹn trên hai tờ kia giấy, anh là muốn cho cô một hôn lễ!
Lúc Lâm Lệ cầm giấy ăn tới lau đi nước mắt trên mặt cô, An Nhiên mới biết được mình đang khóc. Đưa tay lau đi nước mắt trên mặt, nhìn các cô lắc đầu, hỏi: "Anh ấy ở đâu?" Cô hiện tại muốn nhìn thấy anh, ôm anh, cám ơn anh.
"Chờ một chút sẽ thấy được." Lâm Lệ chỉ cười nói như vậy, thật ra thì làm bạn bè, cô cũng cảm thấy cao hứng thay cho An Nhiên, thấy cô ấy có thể tìm được một người yêu cô ấy như vậy mà cảm thấy cao hứng.
An Nhiên không hỏi nhiều nữa, chỉ nặng nề gật đầu, ngồi thật thẳng, để cho các cô ấy trang điểm cho mình.
Cũng không giống với hôn lễ truyền thống chính quy, chú rể không có tới đón cô dâu.
Lúc An Nhiên trang điểm xong thì Lâm Lệ cùng Tô Dịch Kiều hai người đỡ đi xuống, thư ký Trịnh cũng sớm đã ở dưới lầu chờ rồi, thấy các cô xuống tới, vội vàng mở cửa cho các cô, Tô Dịch Thừa cũng không có tới.
Lúc thư ký Trịnh lái xe đem An Nhiên tới chỗ tổ chức hôn lễ, Cố Hằng Văn cùng Lâm Tiểu Phân hai người bọn họ cũng đã đến, hôm nay Lâm Tiểu Phân khởi sắc rất tốt, bất quá bởi vì do mới phẫu thuật, lần này phải đội mũ, cả người nhìn qua ngược lại càng lộ ra vẻ trẻ đẹp.
An Nhiên mặc bộ áo cưới nhìn thấy trong cửa hàng trên đường ở Newyork trước đây, bộ áo cưới này đã được sửa chữa lại, mặc vào nhìn bụng An Nhiên cũng không lộ lắm, tất cả được ẩn dấu dưới làn váy, tay cầm bó hoa màu tím nhạt mỉm cười đi về phía cha mẹ. Nhìn bọn họ, lại có chút ít kích động, có chút làm nũng nói: "Hai người, hai người bắt tay với Tô Dịch Thừa lừa con."
Lâm Tiểu Phân tiến lên, nhìn cô mặc áo cưới, đột nhiên cũng cảm khái, lúc này không thể nói được gì, chỉ gật đầu lia lịa: "tốt tốt tốt . . . ." Liên tục nói mấy từ tốt, trong mắt có phần ướt át.
An Nhiên cười, tiến lên ôm lấy Lâm Tiểu Phân, nói bên tai bà: "mẹ, con phải kết hôn rồi."
Lâm Tiểu Phân cũng cười, hốc mắt hồng hồng còn ầng ậng nước mắt, đưa tay ôm chặt con gái, nặng nề gật đầu: "ừ!"
Cố Hằng Văn nhìn hai mẹ con ôm nhau, ánh mắt cũng trở nên ướt át, ông đi lên, ôm chặt hai người phụ nữ quan trọng nhất trong cuộc đời ông vào lòng.
Hai người Lâm Lệ cùng Tô Dịch Kiều đứng bên nhìn nhau cười, vui mừng cho bọn họ.
Lâm Lệ nói chuyện với An Nhiên cùng vợ chồng Cố Hằng Văn ở khu nghỉ cho cô dâu, Tô Dịch Kiều thì nói muốn đi ra xem tình hình thế nào.
Từ khu nghỉ ngơi đi ra, vừa vặn có thể nhìn thấy sân khấu nơi tổ chức hôn lễ, là bãi cỏ lộ thiên, lúc này trên đó được bày rất nhiều ghế ngồi, một cái thảm đỏ kéo thẳng lên trên bục điều khiển chương trình, các bó hoa tươi được bày hai bên thảm đỏ, đầu bên kia tấm thảm đỏ là một cái cổng vòm hoa, bước vào cổng hoa, như là bước vào thế giới cổ tích.
Khi mấy người đang trò chuyện rất vui vẻ, điện thoại Lâm Lệ vang lên, là Tô Dịch Kiều gọi điện thoại tới, nói thời gian sắp đến rồi, nghi thức bên ngoài sẽ bắt đầu ngay lập tức.
An Nhiên có chút hồi hộp nắm tay Lâm Tiểu Phân, nụ cười trên mặt lúc này cũng trở nên cứng ngắc.
Lâm Lệ nhìn thấy tất cả, không chút khách khí cười nhạo cô: "đã là vợ chồng già rồi, con cũng sắp chào đời rồi, còn bẽn lẽn hồi hộp cái gì a!"
An Nhiên bị cô ấy nói đến đỏ cả mặt, nhưng mà hôm nay khoác lên người bộ áo cưới, nhìn càng đẹp hơn.
Lâm Tiểu Phân đưa tay vỗ vỗ tay cô, an ủi: "không sao, đừng sợ."
An Nhiên gật đầu, tất nhiên, vì hồi hộp mà nụ cười trên mặt vẫn không được tự nhiên.
Ngoài cửa, hành khúc hôn lễ vang lên, từ cửa sổ nhìn ra, rất xa, cô có thể nhìn thấy Tô Dịch Thừa mặc bộ lễ phục màu đen đứng dưới đài của người điều khiển chương trình, nhưng mà hơi xa, nên không nhìn ra được vẻ mặt anh lúc này, không biết anh có hồi hộp đến đổ mồ lạnh cả lòng bàn tay như cô không.
Cố Hằng Văn tiến lên, kéo tay An Nhiên từ trong tay Lâm Tiểu Phân, nắm tay cô, để cô khoác tay mình, cười nói với cô: "đi thôi."
Nắm chặt tay cha mình, An Nhiên gật đầu, "vâng."


Lâm Lệ mới mở cửa ra, bên ngoài một tiểu hoa đồng đáng yêu đã đứng cười ở cửa, nhìn An Nhiên, cô bé dễ thương kia không nhịn được reo lên: "cô dâu thật xinh đẹp!"
An Nhiên quay đầu nhìn cha, sau đó vui vẻ cười.
Khách khứa trên sân đã ngồi vào chỗ, Tô Dịch Thừa đứng ở trên tấm thảm đỏ, mắt nhìn thẳng vào phía bên kia tấm thảm, tay hai bên hông nắm thật chặt, tiết lộ cảm xúc lúc này của anh.
Anh chưa từng nghĩ mình sẽ căng thẳng như thế, thậm chí căng thẳng đến nỗi lúc này người chủ trì trên đài nói gì anh cũng không biết, ánh mắt chỉ nhìn thẳng về phía trước, tiếng hét ầm ĩ xung quanh anh không hề cảm nhận được. Cho đến khi cửa căn phòng nghỉ kia mở ra, một người mặc áo cô dâu màu trắng đi từ bên trong ra ngoài, tay cầm bó hoa, nhìn anh tươi cười đi về phía này, khuôn mặt vốn đang cứng ngắc lúc này mới nở nụ cười.
An Nhiên khoác tay cha, tâm tình vốn đang căng thẳng khi nhìn thấy Tô Dịch Thừa đứng bên kia tấm thảm đỏ, thì cả người thả lỏng ra, tâm trạng bỗng nhiên bình tĩnh hơn, chỉ cần nhìn chằm chằm anh, dường như thế giới này chỉ còn hai người họ.
"Ầm —!" Khi An Nhiên bước vào cổng hoa thì pháo hoa được bắt ra, giấy và sợi ruy băng màu bay bay khiến trở thành màn sương che mắt An Nhiên, đồng thời cũng kéo ý thức cô trở về, tất cả khách khứa có mặt dồn mắt về phía cô, trong tiếc vỗ tay rất sôi nổi.
Nụ cười trên mặt không cứng ngắc như trước, rất tự nhiên khoác tay cha, đi thẳng về phía người đàn ông lúc này đang nhìn cô chăm chú, lần này cô muốn nói cho anh biết ba chữ kia.
Tô Dịch Thừa cảm thấy cánh cổng hoa cách mình không quá ba mươi mét lúc này đặc biệt xa xôi, như là chờ đợi ròng rã suốt một thế kỷ vậy, rốt cuộc cũng có người đặt tay cô vào lòng bàn tay mình, nắm tay cô, Tô Dịch Thừa nhìn chằm chằm cô. Hôm nay cô thật đẹp, đẹp đến mức khiến anh không nói nên lời, nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng của cô, Tô Dịch Thừa cảm thấy giờ phút này nội tâm mình có ham muốn hôn cô mãnh liệt.
Cho nên khi mọi người bật ra tiếng kinh hô thì Tô Dịch Thừa mới giật mình, thì ra mình không chỉ là muốn, mà thực sự đã làm như thế rồi.
Dán môi lên môi cô, nhìn cô còn chưa kịp phản ứng mà trợn to mắt, khóe miệng cong lên thành vòng cung đẹp mắt, dán vào môi cô nỉ non: "nhắm mắt lại."
Kịp phản ứng, An Nhiên đưa tay khoác lên hông anh, khẽ cười nhắm mắt lại, bất kể tiếng kinh hô của mọi người chung quanh, chuyên tâm ôm hôn anh.
Một lúc lâu, Tô Dịch Thừa mới buông cô ra, nhìn đôi môi bị anh hôn đến bóng nhẫy, ý cười trên miệng càng lớn hơn.
Người điều khiển chương trình trên đài trêu ghẹo: "xem ra không cần những thủ tục rườm ra kia, cô dâu chú rể đã sớm không đợi được nữa rồi, mọi người nói có đúng hay không a!"
"Đúng rồi!" Dưới đài có người hùa theo.
Sau đó mọi người cười rộ lên, nhìn rất náo nhiệt.
An Nhiên mặt mỏng, bị tiếng cười làm đỏ mặt lên.
Tô Dịch Thừa thì trái lại, không thèm để ý mọi người xung quanh giễu cợt, nhìn An Nhiên, vẻ mặt thâm tình.
"Nếu cô dâu chú rể đã không chờ được nữa, vậy chúng ta mau chóng mời bọn họ lên đây có được không?" Người điều khiển chương trình lớn giọng hỏi.
Cũng không biết là người nào khởi đầu, phía dưới đồng thanh hô lên: "ôm lên đi, ôm lên đi, ôm lên đi. . . . . ."
Đối yêu cầu này, Tô Dịch Thừa cũng rất thích ý, khom lưng định ôm An Nhiên, nhưng lại bị An Nhiên lo lắng ngăn lại, lắc đầu nói: "rất nặng!" Bây giờ cô không giống như trước kia, cô còn đang có em bé đấy!
Tô Dịch Thừa chỉ cười, cúi xuống ôm lấy An Nhiên, đứng tại chỗ bồng cô lên vài vòng, An Nhiên ôm chặt cổ anh, sợ hãi hô lên: "a! ——"
Sau khi xoay vài vòng, Tô Dịch Thừa nói bên tai cô: "nặng nữa anh cũng ôm được!"
Khách khứa cũng không ngồi yên, tất cả đều ào ào đứng dậy nhiệt liệt vỗ tay, đám người khen ngợi Tô Dịch Thừa đủ kiểu.
Ôm An Nhiên lên bục người điều khiển nghi thức, sau đó để cô xuống, một lần nữa nắm chặt tay cô. Màn hình LED điện tử đang chiếu ảnh hai người chụp lần trước, còn lại đa số là ảnh cuộc sống sinh hoạt, có những ảnh mà An Nhiên thậm chí chưa từng nhìn thấy.
Theo kế hoạch đám cưới có hai cái mic phân ra cho hai người bọn họ, sau đó người điều khiển chương trình lại mở miệng, đều là các lời chúc phúc và trêu đùa, không ảnh hưởng đến toàn cục, nhưng khiến người dưới đài phì cười.
"Hôm nay dưới sự chứng kiến của nhiều người thế này, chú rể của chúng ta hãy làm một màn tỏ tình thâm tình với cô dâu nào." Người điều khiển chương trình kia vừa nói vừa ra hiệu với mọi người dưới đài: "mọi người nói muốn hay không!"
"Muốn, cái này nhất định muốn!" Dưới đài vẫn có người hùa theo, tâm tình rất phấn khích.
Tô Dịch Thừa giơ tay lên, để cho phía dưới an tĩnh, sau đó xoay người lại nhìn An Nhiên, ánh mắt tâm tình.
An Nhiên hơi hồi hộp, tay được anh nắm hơi đổ mồ hôi, trái tim trong ngực cũng đập mạnh lên.
Nhìn vào mắt cô, Tô Dịch Thừa thâm tình nói: "An Nhiên, cám ơn em hôm nay bằng lòng mặc áo cưới này vì anh. Có lẽ anh không đủ lãng mạn, bình thường cũng không thể có nhiều thời gian ở bên em, thế nhưng cho phép anh hôm nay, trước mặt mọi người, cho em một lời thề nguyện, thề rằng cả đời này sẽ đặt em trong lòng, thề rằng cầm tay em vĩnh viễn không buông ra, thề rằng dù chúng ta có già đi thì anh vẫn sẽ yêu em như hiện tại, cho nên em đồng ý cầm tay anh trải qua các mùa xuân hạ thu đông từ nay về sau được chứ?"
An Nhiên nhìn anh, trong lòng không khỏi cảm động, ánh mắt hồng hồng, nụ cười trên khóe miệng thế nào cũng không giấu được, nhìn anh nặng nề gật đầu.
Tô Dịch Thừa cũng cười, kéo tay cô thả vào miệng mình hôn, sau đó chậm rãi lấy chiếc nhẫn đã sớm chuẩn bị từ trong túi ra, kéo tay cô, từ từ, từ từ đeo lên, sau đó lại lấy một cái nhẫn khác từ trong túi thả vào lòng bàn tay cô, nói: "đeo lên cho anh."
An Nhiên gật đầu, chậm rãi đeo nhẫn lên cho anh.
Phía dưới đài nổ ra tràng pháo tay nhiệt liệt, có người lại nhân cơ hội ồn ào kêu lên: "Hôn tiếp hôn tiếp hôn tiếp. . . . . ."
Người điều khiển chương trình trên đài cũng hợp thời mở miệng, nói: "thể theo yêu cầu của quần chúng, chú rể và cô dâu sẽ hôn lần nữa, chúng ta cũng không yêu cầu nhiều, chỉ cần kéo dài mười giây trở lên là được rồi, mọi người nói có được không."
"Được!" Dưới đài gần như là trăm miệng một lời.
An Nhiên đỏ mặt, quay đầu ngượng ngùng nhìn Tô Dịch Thừa.
Ngược lại Tô Dịch Thừa không hề xấu hổ, tiến lên một bước, giữ khuôn mặt An Nhiên hôn xuống, làm bùng lên tiếng reo hò phía dưới.
Người điều khiển chương trình bên cạnh cũng ồn ào theo nói: "mọi người chúng ta tới đếm ngược, không đủ thời gian thì không tính."
Bên dưới đồng thanh đếm: "10, 9, 8, 7. . . . . . 2, 1."
Đếm đã đếm xong rồi, hơn nữa tốc độ còn chậm hơn nhiều so với bình thường, thế mà nhân vật chính trên đài còn chưa tách ra, vẫn tiếp tục ôm hôn, thâm tình, chuyên chú.
Đến lúc hôn xong, chờ khi Tô Dịch Thừa buông An Nhiên ra thì phía dưới ồ lên tràng cười, người điều khiển chương trình bên cạnh cũng cười trêu chọc bọn họ: "Xem ra cô dâu chú rể của chúng ta chê 10 giây quá ngắn, không đủ thời gian, giờ chúng ta để bọn họ làm lại có được không, lần này chúng ta nhân tính hơn, 5 phút đồng hồ, mọi người có chịu không!"
"Tốt!" Có người lớn tiếng đáp.
An Nhiên đâu còn không biết xấu hổ, đỏ cả mặt giống như cà chua vậy, giận dữ lấy tay nhéo Tô Dịch Thừa.
Cả hôn lễ náo nhiệt coi như là suôn sẻ, nghĩ đến An Nhiên mang thai, rất nhiều chi tiết rườm rà đều được lược đi. Nhưng mà cô dâu chú rể kính trà cho cha mẹ là không thể bỏ được, khi Tô Dịch Thừa cùng An Nhiên quỳ xuống trước mặt Lâm Tiểu Phân cùng Cố Hằng Văn thì Lâm Tiểu Phân cùng Cố Hằng Văn đều kích động khóc lên.
Cuối cùng là màn cô dâu ném hoa cưới, cũng không biết là duyên phận hay là trùng hợp, hoa cưới rơi vào Tô Dịch Kiều đứng phía sau, mà đúng lúc đó Diệp Tử Ôn quỳ một chân xuống đất lấy ra chiếc nhẫn từ trong túi cầu hôn với cô ấy.
Cho dù trong khoảng thời gian này vẫn cố ý xa lánh Diệp Tử Ôn, nhưng chung quy vẫn là người đàn ông mình yêu hai mươi mấy năm, giờ vẫn yêu, cộng thêm vào dịp hôm nay, Tô Dịch Kiều đâu thể chối từ được, cảm động chỉ kém chưa khóc thôi, nhìn anh gật đầu đồng ý.
Qua một khoảng thời gian thử thách cuối cùng thì Diệp Tử Ôn đã có thể ôm người đẹp về, phấn khởi ôm Tô Dịch Kiều xoay mấy vòng, trải qua đoạn thời gian đau khổ này, hiện tại rốt cục có thể vuốt ve mỹ nhân, cũng lớn tiếng hô: "Tôi muốn kết hôn nữa!" Không hề có chút bộ dáng của một công tử phong lưu chỉ nói yêu đương không kết hôn.
Tiệc cưới này được tổ chức theo kiểu tiệc đứng, Tô Dịch Thừa ở lại bên ngoài xã giao với khách khứa hôm nay, mà vì mang thai nên An Nhiên bố trí đi về phòng nghỉ nghỉ ngơi, Lâm Lệ cùng nói chuyện với cô.
An Nhiên thay bộ áo cưới kia bằng bộ quần áo rộng thùng thình, ngồi trong phòng nghỉ nhìn ra quang cảnh náo nhiện bên ngoài, nụ cười nơi khóe miệng chưa từng phai nhạt.
"Thật tốt ." Lâm Lệ kéo tay An Nhiên, chăm chú nhìn mặt cô, nói: "An tử, nhất định phải hạnh phúc!"
An Nhiên nắm lại tay cô ấy, gật đầu, "mi cũng thế!"
Lâm Lệ không trả lời, chẳng qua là cười.
Vẻ mặt cô ấy như thế khiến An Nhiên không yên lòng, có chút lo lắng mở miệng: "Lâm Lệ, mi ——"
Lâm Lệ căn bản không cho cô có cơ hội nói tiếp, cắt ngang lời cô: "được rồi, hôm nay là ngày vui của mi nha, đừng nói với ta, mi chỉ cần đồng ý với ta sau này phải hạnh phúc là tốt rồi, biết không?"
"Ai!" Nhìn cô ấy, An Nhiên than thở, biết cô ấy cố chấp, cũng biết cô ấy bị tổn thương sâu sắc, nhưng mà nhìn cô ấy như bây giờ, cô đau lòng cho cô ấy.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom