Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1017
Thiên Chấn ngảy ra như phỗng. đột nhiên một cơn ớn lạnh lan tràn toàn thân, ngay cả linh hồn cùng như đông lại.
Thần Ành trước mắt mặc hắc bảo. đoản đao trong tay đang không ngừng nhò máu. tiếp đó mang theo một cỗ sát khi trí mạng tập trung trên người hẳn.
Làm sao có thể?!
Trong mắt Thiên Chấn hiện ra vẻ sợ hài và không thể tin nỗi.
Ngay cả cường hãn như Dương Phàm cũng bị người này một đao tuyệt sát!
Có lẽ tu vi người này thực cùng không bằng Dương Phàm, giao phong trực diện cùng có thể không có lực hoàn thủ.
Nhưng hắn là một sát thủ. một sát thủ đạt tới đănơ phong tạo cực. khả năng ẩn nặc đà đạt tới cực điếm.
Để đối phó với Dương Phàm, hắn đã mai phục ở nơi đầm lấy này ba năm, cùng nháy mắt bộc phát ra tuyệt mệnh ám sát vượt qua thực lực bản thân mười lần.
Chỉ là sau khi chém giết Dương Phàm, sắc mặt Thần Anh đột nhiên như nhận ra điều gì không đúng, vẻ tươi cười đọng lại!
Điểm công tích!
Không có đạt được điểm công tích!
Thần Ánh là một sát thủ đỉnh phong, trong Đại Thiên thần tháp này tự nhiên chém giết không ít Thí luyện giả.
Mỗi khi chân chính diệt sát được một gã Thí luyện giả. tất nhiên sẽ đạt được điểm công tích của đối phương.
- Ha ha ha... Bản lĩnh ám sát của ngươi quả không tầm thưởng!
Một tiếng cười khẽ vang lên, Dương Phàm từ trong Luân Hồi Môn bước ra. lông tóc vô tổn.
Thiên Chấn lộ ra vê mặt mừng như điên, trong lòng cùng thờ phào một hơi. Hắn không ngỜ ràng Dươiig Phàm còn có thể chết rồi phục sinh.
- Điều này quả thật quá biển thái!
Khi Dương Phàm đang tủm tỉm cười nhìn hắn, cả người Thần Ánh phát lạnh, đột nhiên phát hiện ra linh hồn và sinh mệnh bị một cỗ lực lượng không thể nắm bắt áp chế.
Với thực lực của hắn, ít nhất còn có sức phản kháng.
Nhưng là...
Phốc!
Đột nhiên một đạo hàn mang đâm xuyên qua cuống họng hắn.
Đồng tử hai mắt Thần Anh ngưng trệ. sinh cơ toàn thân tiêu vong.
Trước khi chết, trên mặt vẫn biểu lộ vê không thể tin nổi.
Hiển nhiên hắn không thể ly giải được thương tổn vốn sây ra cho Dương Phàm sao lại phản hồi lại với cũng phương thức trên người mình.
- Sai lầm lớn nhất của ngươi chính là ra tay với ta!
Dương Phàm nhìn về phía thi thể vừa chết đi của Thần Anh. thản nhiên nói.
Nếu Thần Ánh không ra tay đối với Dương Phàm thì hắn cùng có thể như Hoàng Không. Liễu Cừu Thiên, có tài năng giãy dụa không tiếc mọi giá rồi chạv trốn, sừ dụng truyền tống Lệnh Bài thông quan.
- Đánh chết Thí luyện giả Thần Anh. đạt được tám mươi ức điểm công tích.
Một thanh âm vang lên trong óc Dương Phàm.
Tám mươi ức?
Dương Phàm cảm thấy kinh thán. Trong tay tên Thần Ánh này không ngờ có nhiều điểm công tích như vậy!
Nên biết ràng dù là hắn cũng chỉ có hơn một trăm ức điểm công tích mà thôi.
Tuy nhiên, ngẫm lại bản lĩnh ám sát của người này đạt tới đăng phong tạo cực, dường như chí có vài người là tránh thoát khôi sự ám sát của hấn. Ngay cả Dương Phàm cùng như vậy huống hồ là nhừnơ Thí luyện giả khác.
Giết chết Thần Anh. Dương Phàm cũng thu được rất nhiều chiến lợi phẩm. Trên người người này có mấy kiện vật phẩm cấp Thần khí, gồm cả mấy kiện Thần khí chân chính.
- Ha ha ha... Thật sự là dê béo đưa tới cửa!
Dương Phàm không khôi cảm khái nói.
Từ trong đống chiến lợi phẩm, hắn lấy ra vài món có ích cho Thiên Chấn, trợ giúp hắn đôi chút.
Thiên Chấn tự nhiên vô cùng vui vè.
- Hiện tại. Tàng Bảo Điện này hẩn không còn có Thí luyện giả nào nửa đâu!
Dương Phàm và Chấn Thiên đi quanh một lúc. rốt cục cùng không còn gặp thêm được Thí luyện giả nào nửa.
Trong lúc này. Luân Hồi cảm quan Dương Phàm lại phát hiện ra hai bảo tàng tương đối bí mật. đều thành công mở ra.
Thời gian chậm rãi trôi qua, mắt thấy thời gian của cừa thứ sáu này cùng chí còn vài năm cuối cùng.
- Cần phải trở về rồi!
Dương Phàm và Thiên Chấn lấy Truyền Tống Lệnh Bài ra.
Bá bá!
Ngay sau đó, hai người liền xuất hiện trên quảng trường.
Lúc này, tổng số điểm công tích trên người Dương Phàm đã đạt tới hơn hai trăm hai mươi ức.
Ngay cà Thiên Chấn cùng có được ba mươi ức điểm công tích.
- Chỉ còn lại hai người các ngươi.
Dần đạo giả Trương Du Vù cười cười nói.
- Có bao nhiêu người xông quan cửa thứ sáu này?
Dương Phàm dò hỏi.
- Bảy!
Trương Du Vù lại cười đáp.
Bảy!
Trong lòng Thiên Chấn phát lạnh. Nếu lúc trước hắn không lựa chọn hợp tác với Dương Phàm thì phải chăng cũng giống như chín trăm chín mươi ba người kia, đều bị loại bỏ lần lượt từng người một?!
- Lần thí luyện này so với bất cứ lần nào trước đây đều thảm thiết hơn một chút!
Đôi mắt Trương Du Vù lộ ra ý cười, như vô tình liếc nhìn Dương Phàm một cái.
Thiên Chấn không khôi giật mình. Trong sổ Thí luyện giả có kẻ yêu nghiệt như Dương Phàm và sát thủ biến thái như Thần Ảnh thì cơ hội sinh tồn đương nhiên sề rất thấp.
Trong những lần thí luyện trước đây. sự chênh lệch siữa các Thí luyện giả sẽ không lớn như vậy. cơ hội sống sót đương nhiên sề lớn hơn.
Xông quan cửa thứ sáu. Dương Phàm chiếm được rất nhiều điểm công tích. Giờ phút này. hắn cùng có không ít Thần khí. tài liệu ngoại giới, mục đích đà hoàn toàn đạt được, thậm chí vượt xa!
Dương Phàm trước luyện hóa một bộ Thần khí gồm Thần khí phòng ngự linh hồn. Thần khí chiến giáp và một thanh thần kiếm.
về số điểm cỏng tích khổng lồ của mình, Dương Phàm cùng trích ra mười ức. mua được không ít tài liệu ngoại giới đính cao hiếm có.
Nho án g cái. mấy năm đã trôi qua. Thiên Chấn CŨng luyện hóa vài kiện Thần khí. tuy nhiên hắn lại không có Thần khí phòng ngạr lmh hồn. Loại Thần khí này cùng khá thưa thớt. cùng là bảo bối bảo mệnh rất tốt!
Rất nhanh, kỳ hạn trăm năm đã tới.
Dần đạo giả Trương Du Vù triệu tập Bảy tên Thí luyện giả cuối cũng còn lại.
- Giai đoạn thí luyện thứ hai đã hoàn thành, chỉ còn lại một giai đoạn và ba cửa cuối cùng!
- Điều ta muốn nói chính là ở siai đoạn cuối cũng này. độ khó rất lớn. Cửa thứ Bảy. nhiều giới năm qua hiếm có người thành công. Mà cừa thứ tám gần như không ai thành cồn. Còn cừa thứ chín cơ bản không có hy vọng!
Trương Du Vù cười dài đánh siá những người nơi này.
Khó như vậy sao?!
Bảy tên Thí luyện giả còn lại đều đưa mắt nhìn nhau.
Trên thực tể. bọn họ sần như không hy VỌng xa vời sẽ XÔng quan được cửa thứ tám và thứ chín.
Nhưng cừa thứ Bảy không ngờ lại khó như vậy! Nhiều giỚÍ năm vẫn hiếm có isười xông qua.
Một giỚÍ năm là bao nhiêu lâu?
Mọi người có thể đoán được đa phần là tuổi thọ của một thế giỚÍ!
Mà thể giới cùng loại như thất giới thỉ Đại Thiên thần tháp xuất hiện cũng đã lơn vạn lần.
Mà nhiều giới năm cùng hiểm có người xông qua, từ đó cho thấy độ khó của:ửa này!
- Kể tiếp là cừa thứ Bảy, có thể lựa chọn tiếp tục hoặc rời đi!
Thiên Chấn chờ đợi quyểt định của Bảy gã Thí luyện giả cuối cùng này.
- Ta từ bỏ!
- Ta từ bỏ!
Rất nhanh, hai thanh âm vang lên.
- Các ngươi có thể lựa chọn dùng điểm công tích đổi vật phẩm rồi rời đi!
Trương Du Vù vung tay lên, hai gã Thí luyện giả này lập tức được dịch chuyển tới khu vực khác.
ít đi hai người, nơi này chỉ còn lại năm.
Thiên Chấn đứng bên cạnh Dương Phàm, thần tình do dự.
Cuối cùng hắn hít sâu một hơi. nhìn về phía Dương Phàm.
Dương Phàm mỉm cười nói:
- Mục đích chuyến này của ngươi đã đạt được chưa?
- Đã hoàn thành, vượt xa mong muốn!
Thiên Chấn hít sâu một hơi mới trả lời Dương Phàm, sau đó lập tức hiểu rồ ý tứ của đối phương.
- Bằng hữu. cảm ơn đề nghị của ngươi! Ta nên lượng sức mà đi. hy VỌng ngày sau sề còn cơ hội gặp lại!
Thiên Chấn nhìn hắn một cái thật sâu.
Trước khi đi. hắn xuất ra một cái ngỌC giản siao cho Dương Phàm:
- Đây là tất cả thế ngộ và tâm đắc một đời của ta trên con đường nghiên cứu trận pháp!
Dương Phàm thu lấy ngỌC giản này. nhìn hắn biến mất khỏi quảng trường. trong 10ng càng thêm cô độc.
Sau một lúc, trên quảng trường này chỉ còn lại ba Thí luyện giả.
Dương Phàm. Liễu Cửu Thiên. Hoàng Không.
Dương Phàm phát hiện ra Liễu Cừu Thiên hiện tại đã luyện hóa một kiện Thần khí phòng ngự linh hồn. còn có cỏng pháp đặc biệt rèn luyện qua nhục thân.
Hai gã Thí luyện giả còn lại đều có Thần khí phòng Ngự linh hồn. Dương Phàm muốn trảm sát bọn họ trong thời gian ngắn gần như đà là không thể!
Hơn nửa, giờ phút này thấy hai người đứng chung một chỗ, dùng ánh mắt căm thù nhìn Dương Phàm thì hiển nhiên đà liên thủ họp tác. cùng chống lại Dương Phàm.
- Cửa thứ Bảy “thể giới trầm luân”, thông qua Thần Ma Luyện Tâm Lộ, kỳ hạn ba ngày!
Trương Du Vù dtriia lại một chút.
KỲ hạn ba ngày!
Ba gã Thí luyện giả cuối cũng không khỏi ngẩn ra.
- Phần thưởng cho cửa này là một trăm ức điểm công tích, mười khối Tổ thần thạch, ba kiện Thần khí!
Khi Trương Du Vù tuyên bố phần thưởng. ba gã Thí luyện giả cuối cũng đều vô cũng động tâm.
Một trăm ức điểm công tích!?
Phần thưởng này thật sự quá dày!
Mười khối Tổ thần thạch? Đây là thứ gi?
Nhưng nghĩ lại những lần xông quan phía trước đều có Linh thạch, Tiên thạch thỉ hiện tại xuất hiện Tổ thần thạch. Từ đó cho thấy giá trị thứ này vượt xa Tiên thạch!
- Thất bại. sề vinh viễn bị lạc trong thế giới trầm luân...
Thân ảnh Trương Du Vù dần trờ nên mờ nhạt. Quảng trường nơi này đột nhiên )iển đổi. bốn phương tám hướnơ là hỏa diễm thiêu đốt phừng phừng.
Toàn bộ thế giỚÍ trước mắt đều bị hắc diễm bao phủ. không có cực nóng, không:ó áp bách, chí còn sự mê hoặc thần bí.
Trong tâm thần chí có một con đường nhỏ. đi tới điểm cuối khôn CŨNG.
Hai người Liễu Cừu Thiên và Hoàng Không đều nhìn chằm chằm Dương Phàm với vé cảnh giác.
Dương Phàm cười cười, bước đi lên trên con đường nhỏ này.
Vừa mới đặt chân lên, trong lòng hắn đột nhiên chấn động, trong đầu xuất hiện vô số ma âm. gợi lên tất cả nỗi lòng của hắn.
Cảm siác này g10ng như tâm ma kiếp nhưng so với tâm ma kiếp hắn gặp ở Phàm giới phải mạnh hơn vô số lần.
Dương Phàm đi về phía trước, mỗi bước tiến lên, ma âm bốn phía như càng lúc càng tãng lên.
Không lâu sau, hắn bị bao phủ trong hắc diễm cuồn cuộn.
Liễu Cửu Thiên và Hoàng Không sóng vai nhau bước đi, tâm thần đều run lên, vội vang vận chuyển pháp lực. hội tự tinh thần ý chí chống đờ lại cỗ ma âm kia.
Ba tên Thí luyện giả cuối cùng chậm rãi bước trên Thần Ma Luyện Tâm Lộ.
Càng xâm nhập sâu. khuôn mặt ba người càng hiện lên vê giãy dụa, trong mắt hiện lên đủ loại cảm xúc.
Mà con đường trước mặt lại như không có điểm cuối.
Sau nửa canh giờ, trên trán Liễu Cửu Thiên và Hoàng Không đều đổ mồ hôi lạnh, sắc mặt nhìn qua có chút suy vểu.
- Nếu không phải chúng ta đã luyện hóa Thần khí phòng ngự linh hồn thì chỉ sợ không có chút cơ hội nào!
Liễu Cửu Thiên sợ hãi nói.
Hắn không tiếc tiêu hao điểm công tích, đổi lấy một kiện Thần khí phòng ngự linh hồn là vì có thế đối kháng lại Dương Phàm ở một cừa này. không ngờ thật đúng là đánh bừa mà trúng!
Tuy nhiên, càng đi xa. hai người càng lúc càng cảm thấy cố hết sức.
Nhưng làm cường giả đỉnh phong, ý chí của bọn họ quả thật vô cùng mạnh mẽ.
- Cảnh giới của tên Dương Phàm kia hiển nhiên cao hơn so với chúng ta! Đã không nhìn thấy bóng của hắn nửa.
Hoàng Không nhìn về phía trước, con đường nhò này bị hắc diễm vô tận bao phủ. đã không nhìn thấy Dương Phàm được nửa.
Dương Phàm đích xác cao hơn bọn họ một bậc. tốc độ nhanh hơn rất nhiều.
Hành tẩu thật lâu, hắc diễm tràn ngập trong thể giới trầm luân này đã dần dần chuyển sang màu tím. uy lực tãng lên nhiều.
Bước vào thể g1 ới tử diễm thiêu đốt. khuôn mặt Dương Phàm đôt nhiên không hiểu sao trờ nên dừ tợn. toàn thân đầy mồ hôi. thân thế không ngừng run rẩy.
Tử diễm này sợi lên vô số dục VỌng và cảm xúc tiêu cực trong người hắn.
Cuối CŨNG. ý chí của hắn thậm chí bị dao động.
Thời khắc mấu chốt, sợi dây chuyền trước ngực Dương Phàm phát ra lam quang dịu dàng. khiến vẻ mặt hắn dịu đi vài phần.
Tiếp theo. ý chí hắn lại trở nên kiên định. Hắn nghĩ tới Hồ Phi đã chết, nghĩ tới Vù Tịch. Thi Dao...
Hành tẩu thật sâu. từ trong tử diễm cuồn cuộn phía sau lưiia đột nhiên truyền tới một tiếng kêu thảm thiết.
- Đi chết đi!
Khuôn mặt dữ tợn của Liễu Cửu Thiên hiện lên trong Đại Luân Hồi cảm quan của Dương Phàm.
Phốc!
Trên ngực Hoàng Không bị một cây thần kiếm lóe ra quang hoa lưu ly xuyên thủng. máu tươi đổ ra như suối.
Thần Ành trước mắt mặc hắc bảo. đoản đao trong tay đang không ngừng nhò máu. tiếp đó mang theo một cỗ sát khi trí mạng tập trung trên người hẳn.
Làm sao có thể?!
Trong mắt Thiên Chấn hiện ra vẻ sợ hài và không thể tin nỗi.
Ngay cả cường hãn như Dương Phàm cũng bị người này một đao tuyệt sát!
Có lẽ tu vi người này thực cùng không bằng Dương Phàm, giao phong trực diện cùng có thể không có lực hoàn thủ.
Nhưng hắn là một sát thủ. một sát thủ đạt tới đănơ phong tạo cực. khả năng ẩn nặc đà đạt tới cực điếm.
Để đối phó với Dương Phàm, hắn đã mai phục ở nơi đầm lấy này ba năm, cùng nháy mắt bộc phát ra tuyệt mệnh ám sát vượt qua thực lực bản thân mười lần.
Chỉ là sau khi chém giết Dương Phàm, sắc mặt Thần Anh đột nhiên như nhận ra điều gì không đúng, vẻ tươi cười đọng lại!
Điểm công tích!
Không có đạt được điểm công tích!
Thần Ánh là một sát thủ đỉnh phong, trong Đại Thiên thần tháp này tự nhiên chém giết không ít Thí luyện giả.
Mỗi khi chân chính diệt sát được một gã Thí luyện giả. tất nhiên sẽ đạt được điểm công tích của đối phương.
- Ha ha ha... Bản lĩnh ám sát của ngươi quả không tầm thưởng!
Một tiếng cười khẽ vang lên, Dương Phàm từ trong Luân Hồi Môn bước ra. lông tóc vô tổn.
Thiên Chấn lộ ra vê mặt mừng như điên, trong lòng cùng thờ phào một hơi. Hắn không ngỜ ràng Dươiig Phàm còn có thể chết rồi phục sinh.
- Điều này quả thật quá biển thái!
Khi Dương Phàm đang tủm tỉm cười nhìn hắn, cả người Thần Ánh phát lạnh, đột nhiên phát hiện ra linh hồn và sinh mệnh bị một cỗ lực lượng không thể nắm bắt áp chế.
Với thực lực của hắn, ít nhất còn có sức phản kháng.
Nhưng là...
Phốc!
Đột nhiên một đạo hàn mang đâm xuyên qua cuống họng hắn.
Đồng tử hai mắt Thần Anh ngưng trệ. sinh cơ toàn thân tiêu vong.
Trước khi chết, trên mặt vẫn biểu lộ vê không thể tin nổi.
Hiển nhiên hắn không thể ly giải được thương tổn vốn sây ra cho Dương Phàm sao lại phản hồi lại với cũng phương thức trên người mình.
- Sai lầm lớn nhất của ngươi chính là ra tay với ta!
Dương Phàm nhìn về phía thi thể vừa chết đi của Thần Anh. thản nhiên nói.
Nếu Thần Ánh không ra tay đối với Dương Phàm thì hắn cùng có thể như Hoàng Không. Liễu Cừu Thiên, có tài năng giãy dụa không tiếc mọi giá rồi chạv trốn, sừ dụng truyền tống Lệnh Bài thông quan.
- Đánh chết Thí luyện giả Thần Anh. đạt được tám mươi ức điểm công tích.
Một thanh âm vang lên trong óc Dương Phàm.
Tám mươi ức?
Dương Phàm cảm thấy kinh thán. Trong tay tên Thần Ánh này không ngờ có nhiều điểm công tích như vậy!
Nên biết ràng dù là hắn cũng chỉ có hơn một trăm ức điểm công tích mà thôi.
Tuy nhiên, ngẫm lại bản lĩnh ám sát của người này đạt tới đăng phong tạo cực, dường như chí có vài người là tránh thoát khôi sự ám sát của hấn. Ngay cả Dương Phàm cùng như vậy huống hồ là nhừnơ Thí luyện giả khác.
Giết chết Thần Anh. Dương Phàm cũng thu được rất nhiều chiến lợi phẩm. Trên người người này có mấy kiện vật phẩm cấp Thần khí, gồm cả mấy kiện Thần khí chân chính.
- Ha ha ha... Thật sự là dê béo đưa tới cửa!
Dương Phàm không khôi cảm khái nói.
Từ trong đống chiến lợi phẩm, hắn lấy ra vài món có ích cho Thiên Chấn, trợ giúp hắn đôi chút.
Thiên Chấn tự nhiên vô cùng vui vè.
- Hiện tại. Tàng Bảo Điện này hẩn không còn có Thí luyện giả nào nửa đâu!
Dương Phàm và Chấn Thiên đi quanh một lúc. rốt cục cùng không còn gặp thêm được Thí luyện giả nào nửa.
Trong lúc này. Luân Hồi cảm quan Dương Phàm lại phát hiện ra hai bảo tàng tương đối bí mật. đều thành công mở ra.
Thời gian chậm rãi trôi qua, mắt thấy thời gian của cừa thứ sáu này cùng chí còn vài năm cuối cùng.
- Cần phải trở về rồi!
Dương Phàm và Thiên Chấn lấy Truyền Tống Lệnh Bài ra.
Bá bá!
Ngay sau đó, hai người liền xuất hiện trên quảng trường.
Lúc này, tổng số điểm công tích trên người Dương Phàm đã đạt tới hơn hai trăm hai mươi ức.
Ngay cà Thiên Chấn cùng có được ba mươi ức điểm công tích.
- Chỉ còn lại hai người các ngươi.
Dần đạo giả Trương Du Vù cười cười nói.
- Có bao nhiêu người xông quan cửa thứ sáu này?
Dương Phàm dò hỏi.
- Bảy!
Trương Du Vù lại cười đáp.
Bảy!
Trong lòng Thiên Chấn phát lạnh. Nếu lúc trước hắn không lựa chọn hợp tác với Dương Phàm thì phải chăng cũng giống như chín trăm chín mươi ba người kia, đều bị loại bỏ lần lượt từng người một?!
- Lần thí luyện này so với bất cứ lần nào trước đây đều thảm thiết hơn một chút!
Đôi mắt Trương Du Vù lộ ra ý cười, như vô tình liếc nhìn Dương Phàm một cái.
Thiên Chấn không khôi giật mình. Trong sổ Thí luyện giả có kẻ yêu nghiệt như Dương Phàm và sát thủ biến thái như Thần Ảnh thì cơ hội sinh tồn đương nhiên sề rất thấp.
Trong những lần thí luyện trước đây. sự chênh lệch siữa các Thí luyện giả sẽ không lớn như vậy. cơ hội sống sót đương nhiên sề lớn hơn.
Xông quan cửa thứ sáu. Dương Phàm chiếm được rất nhiều điểm công tích. Giờ phút này. hắn cùng có không ít Thần khí. tài liệu ngoại giới, mục đích đà hoàn toàn đạt được, thậm chí vượt xa!
Dương Phàm trước luyện hóa một bộ Thần khí gồm Thần khí phòng ngự linh hồn. Thần khí chiến giáp và một thanh thần kiếm.
về số điểm cỏng tích khổng lồ của mình, Dương Phàm cùng trích ra mười ức. mua được không ít tài liệu ngoại giới đính cao hiếm có.
Nho án g cái. mấy năm đã trôi qua. Thiên Chấn CŨng luyện hóa vài kiện Thần khí. tuy nhiên hắn lại không có Thần khí phòng ngạr lmh hồn. Loại Thần khí này cùng khá thưa thớt. cùng là bảo bối bảo mệnh rất tốt!
Rất nhanh, kỳ hạn trăm năm đã tới.
Dần đạo giả Trương Du Vù triệu tập Bảy tên Thí luyện giả cuối cũng còn lại.
- Giai đoạn thí luyện thứ hai đã hoàn thành, chỉ còn lại một giai đoạn và ba cửa cuối cùng!
- Điều ta muốn nói chính là ở siai đoạn cuối cũng này. độ khó rất lớn. Cửa thứ Bảy. nhiều giới năm qua hiếm có người thành công. Mà cừa thứ tám gần như không ai thành cồn. Còn cừa thứ chín cơ bản không có hy vọng!
Trương Du Vù cười dài đánh siá những người nơi này.
Khó như vậy sao?!
Bảy tên Thí luyện giả còn lại đều đưa mắt nhìn nhau.
Trên thực tể. bọn họ sần như không hy VỌng xa vời sẽ XÔng quan được cửa thứ tám và thứ chín.
Nhưng cừa thứ Bảy không ngờ lại khó như vậy! Nhiều giỚÍ năm vẫn hiếm có isười xông qua.
Một giỚÍ năm là bao nhiêu lâu?
Mọi người có thể đoán được đa phần là tuổi thọ của một thế giỚÍ!
Mà thể giới cùng loại như thất giới thỉ Đại Thiên thần tháp xuất hiện cũng đã lơn vạn lần.
Mà nhiều giới năm cùng hiểm có người xông qua, từ đó cho thấy độ khó của:ửa này!
- Kể tiếp là cừa thứ Bảy, có thể lựa chọn tiếp tục hoặc rời đi!
Thiên Chấn chờ đợi quyểt định của Bảy gã Thí luyện giả cuối cùng này.
- Ta từ bỏ!
- Ta từ bỏ!
Rất nhanh, hai thanh âm vang lên.
- Các ngươi có thể lựa chọn dùng điểm công tích đổi vật phẩm rồi rời đi!
Trương Du Vù vung tay lên, hai gã Thí luyện giả này lập tức được dịch chuyển tới khu vực khác.
ít đi hai người, nơi này chỉ còn lại năm.
Thiên Chấn đứng bên cạnh Dương Phàm, thần tình do dự.
Cuối cùng hắn hít sâu một hơi. nhìn về phía Dương Phàm.
Dương Phàm mỉm cười nói:
- Mục đích chuyến này của ngươi đã đạt được chưa?
- Đã hoàn thành, vượt xa mong muốn!
Thiên Chấn hít sâu một hơi mới trả lời Dương Phàm, sau đó lập tức hiểu rồ ý tứ của đối phương.
- Bằng hữu. cảm ơn đề nghị của ngươi! Ta nên lượng sức mà đi. hy VỌng ngày sau sề còn cơ hội gặp lại!
Thiên Chấn nhìn hắn một cái thật sâu.
Trước khi đi. hắn xuất ra một cái ngỌC giản siao cho Dương Phàm:
- Đây là tất cả thế ngộ và tâm đắc một đời của ta trên con đường nghiên cứu trận pháp!
Dương Phàm thu lấy ngỌC giản này. nhìn hắn biến mất khỏi quảng trường. trong 10ng càng thêm cô độc.
Sau một lúc, trên quảng trường này chỉ còn lại ba Thí luyện giả.
Dương Phàm. Liễu Cửu Thiên. Hoàng Không.
Dương Phàm phát hiện ra Liễu Cừu Thiên hiện tại đã luyện hóa một kiện Thần khí phòng ngự linh hồn. còn có cỏng pháp đặc biệt rèn luyện qua nhục thân.
Hai gã Thí luyện giả còn lại đều có Thần khí phòng Ngự linh hồn. Dương Phàm muốn trảm sát bọn họ trong thời gian ngắn gần như đà là không thể!
Hơn nửa, giờ phút này thấy hai người đứng chung một chỗ, dùng ánh mắt căm thù nhìn Dương Phàm thì hiển nhiên đà liên thủ họp tác. cùng chống lại Dương Phàm.
- Cửa thứ Bảy “thể giới trầm luân”, thông qua Thần Ma Luyện Tâm Lộ, kỳ hạn ba ngày!
Trương Du Vù dtriia lại một chút.
KỲ hạn ba ngày!
Ba gã Thí luyện giả cuối cũng không khỏi ngẩn ra.
- Phần thưởng cho cửa này là một trăm ức điểm công tích, mười khối Tổ thần thạch, ba kiện Thần khí!
Khi Trương Du Vù tuyên bố phần thưởng. ba gã Thí luyện giả cuối cũng đều vô cũng động tâm.
Một trăm ức điểm công tích!?
Phần thưởng này thật sự quá dày!
Mười khối Tổ thần thạch? Đây là thứ gi?
Nhưng nghĩ lại những lần xông quan phía trước đều có Linh thạch, Tiên thạch thỉ hiện tại xuất hiện Tổ thần thạch. Từ đó cho thấy giá trị thứ này vượt xa Tiên thạch!
- Thất bại. sề vinh viễn bị lạc trong thế giới trầm luân...
Thân ảnh Trương Du Vù dần trờ nên mờ nhạt. Quảng trường nơi này đột nhiên )iển đổi. bốn phương tám hướnơ là hỏa diễm thiêu đốt phừng phừng.
Toàn bộ thế giỚÍ trước mắt đều bị hắc diễm bao phủ. không có cực nóng, không:ó áp bách, chí còn sự mê hoặc thần bí.
Trong tâm thần chí có một con đường nhỏ. đi tới điểm cuối khôn CŨNG.
Hai người Liễu Cừu Thiên và Hoàng Không đều nhìn chằm chằm Dương Phàm với vé cảnh giác.
Dương Phàm cười cười, bước đi lên trên con đường nhỏ này.
Vừa mới đặt chân lên, trong lòng hắn đột nhiên chấn động, trong đầu xuất hiện vô số ma âm. gợi lên tất cả nỗi lòng của hắn.
Cảm siác này g10ng như tâm ma kiếp nhưng so với tâm ma kiếp hắn gặp ở Phàm giới phải mạnh hơn vô số lần.
Dương Phàm đi về phía trước, mỗi bước tiến lên, ma âm bốn phía như càng lúc càng tãng lên.
Không lâu sau, hắn bị bao phủ trong hắc diễm cuồn cuộn.
Liễu Cửu Thiên và Hoàng Không sóng vai nhau bước đi, tâm thần đều run lên, vội vang vận chuyển pháp lực. hội tự tinh thần ý chí chống đờ lại cỗ ma âm kia.
Ba tên Thí luyện giả cuối cùng chậm rãi bước trên Thần Ma Luyện Tâm Lộ.
Càng xâm nhập sâu. khuôn mặt ba người càng hiện lên vê giãy dụa, trong mắt hiện lên đủ loại cảm xúc.
Mà con đường trước mặt lại như không có điểm cuối.
Sau nửa canh giờ, trên trán Liễu Cửu Thiên và Hoàng Không đều đổ mồ hôi lạnh, sắc mặt nhìn qua có chút suy vểu.
- Nếu không phải chúng ta đã luyện hóa Thần khí phòng ngự linh hồn thì chỉ sợ không có chút cơ hội nào!
Liễu Cửu Thiên sợ hãi nói.
Hắn không tiếc tiêu hao điểm công tích, đổi lấy một kiện Thần khí phòng ngự linh hồn là vì có thế đối kháng lại Dương Phàm ở một cừa này. không ngờ thật đúng là đánh bừa mà trúng!
Tuy nhiên, càng đi xa. hai người càng lúc càng cảm thấy cố hết sức.
Nhưng làm cường giả đỉnh phong, ý chí của bọn họ quả thật vô cùng mạnh mẽ.
- Cảnh giới của tên Dương Phàm kia hiển nhiên cao hơn so với chúng ta! Đã không nhìn thấy bóng của hắn nửa.
Hoàng Không nhìn về phía trước, con đường nhò này bị hắc diễm vô tận bao phủ. đã không nhìn thấy Dương Phàm được nửa.
Dương Phàm đích xác cao hơn bọn họ một bậc. tốc độ nhanh hơn rất nhiều.
Hành tẩu thật lâu, hắc diễm tràn ngập trong thể giới trầm luân này đã dần dần chuyển sang màu tím. uy lực tãng lên nhiều.
Bước vào thể g1 ới tử diễm thiêu đốt. khuôn mặt Dương Phàm đôt nhiên không hiểu sao trờ nên dừ tợn. toàn thân đầy mồ hôi. thân thế không ngừng run rẩy.
Tử diễm này sợi lên vô số dục VỌng và cảm xúc tiêu cực trong người hắn.
Cuối CŨNG. ý chí của hắn thậm chí bị dao động.
Thời khắc mấu chốt, sợi dây chuyền trước ngực Dương Phàm phát ra lam quang dịu dàng. khiến vẻ mặt hắn dịu đi vài phần.
Tiếp theo. ý chí hắn lại trở nên kiên định. Hắn nghĩ tới Hồ Phi đã chết, nghĩ tới Vù Tịch. Thi Dao...
Hành tẩu thật sâu. từ trong tử diễm cuồn cuộn phía sau lưiia đột nhiên truyền tới một tiếng kêu thảm thiết.
- Đi chết đi!
Khuôn mặt dữ tợn của Liễu Cửu Thiên hiện lên trong Đại Luân Hồi cảm quan của Dương Phàm.
Phốc!
Trên ngực Hoàng Không bị một cây thần kiếm lóe ra quang hoa lưu ly xuyên thủng. máu tươi đổ ra như suối.
Bình luận facebook