Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 134
- Thu!
Lời vừa dứt. chỉ thấy Thiên Hành Chu to lớn khổng lồ khẽ run run.
Không thành công?
Trong mắt Dương Phàm hiện một tia dị sắc. trong lòng có chút buồn bực.
Bọn người Viên lão đại vẻ mặt đều quái dị. nhìn bên này khó hiểu.
Vừa nãy trong chớp mắt Thiên Hành Chu dường như run lên. nhưng dòng nước chảy qua nó vẫn bình thường, không chút ảnh hưởng, điều này tạo thành một lỗi thị giác.
- Thất bại. sao lại thế được?
Dương Phàm thì thào lầm bầm. nhưng vẫn không mất đi lòng tin.
Lập tức. hắn tiến tâm thần vào trong Tiên Hồng Không Gian. hỏi:
- Đây là thế nào?
- Thể tích vật phẩm cần thu quá lớn. thần thông chủ nhân còn xa mới đủ.
Con chó nhỏ đáp.
- Thiếu thần thông, điều này nghĩa là gì?
Dương Phàm nhàn nhạt hỏi.
- Muốn thu đồ vật từ bên ngoài vào trong nhẫn Tiên Hồng. cần pháp lực của chủ nhân làm hậu thuẫn. Nếu như chỉ là một con thuyền nhỏ. vậy không thành vấn đề. Nhưng Pháp Khí trước mắt thể tích chất lượng đều lớn như vậy, độ khó gia tăng gấp trăm lần.
Con chó nhỏ không ngại phiền hà nói.
- Còn có hạn chế này?
Dương Phàm lộ vẻ suy tư. nhanh chóng nghĩ thông suốt. nếu như không có hạn chế mặt này, vậy chẳng phải chỉ cần không gian kho hàng đủ lớn. như vậy chỉ cần một ý niệm là có thể thu bất cứ thứ gì vào hay sao? Thấy núi là thu núi, thấy sông rộng thì thu luôn cả con sông.
Ngẫm lại thật không có khả năng. thu thứ càng lớn. thì lại yêu cầu pháp lực tu sĩ càng lớn.
Đương nhiên, nếu như thật sự đạt tới cảnh giới pháp lực thông thiên, dù là thu cả sao trời cũng không phải không có khả năng. Nhưng vấn đề. Dương Phàm chỉ là một tu sĩ cấp thấp.
- Vậy ta còn có biện pháp khác không?
Dương Phàm trầm ngâm nói.
- Có. ta cũng thấy được kiện Pháp Khí bên ngoài kia. chủ nhân chỉ cần luyện hóa nó. sinh ra một ít liên hệ. vậy là có thể dễ dàng thu nó vào rồi.
Con chó nhỏ cười hì hì nói. hai mắt trong suốt lóe sáng. ẩn hiện một chiếc thuyền, chính là Thiên Hành Chu khổng lồ.
- Biện pháp này không tệ, chỉ cần luyện hóa nó. độ khó vận chuyển liền nhỏ hơn.
Dương Phàm gật đầu. tâm thần rời khỏi Tiên Hồng Không Gian.
- Thiên Hành Chu này, Thạch mỗ tạm thời nhận lấy, cần luyện hóa một chút mới có thể thu được. Các vị. ngày sau có duyên gặp lại.
Dương Phàm vọt người nhảy lên thuyền. cáo từ bọn người Viên lão đại.
- Đại nhân đi thong thả. ngày sau gặp lại.
Viên lão đại cười miễn cưỡng, chắp tay từ biệt Dương Phàm. trong lòng thoáng có chút thất vọng. Tuy nhiên lão cũng không cảm thấy bất ngờ. Pháp Khí khổng lồ như Thiên Hành Chu. coi như là tu sĩ cấp cao đích thân tới. dưới tình huống không luyện hóa cùng rất khó thu hồi.
Dương Phàm cười cười. thân ảnh lẻ loi đứng lặng trên Thiên Hành Chu. cầm lệnh bài trong tay, cưỡi trên ngọn sóng Thành Giang Hà. Không bao lâu sau. bóng người hắn biến mất khỏi tầm mắt mọi người, chỉ còn lại Thiên Hành Chu hóa thành một điểm đen.
LÝ Nguvệt Sương vẻ mặt mê man nhìn bóng người biến mất. trong lòng có một cảm giác khó nói nên lời. Giờ phút này, trong đầu nàng đột nhiên hiện lên một nam tử nho nhã ôn hòa. Chỉ là nàng vạn vạn lần cũng không cách nào liên hệ hai người tuyệt đối bất đồng cùng một chỗ.
- Nguyệt Sương, muội còn sững sờ gì. nhanh trở lại bờ thông báo cho các huynh đệ đi.
Viên lão đại sắc mặt gấp gáp nói.
- Rõ. lão đại.
LÝ Nguyệt Sương lập tức giật mình tỉnh lại.
- Ôi! Bắt đầu từ hôm nay, bảy huynh đệ Thiên Hành Chu chúng ta sẽ giải tán. mỗi người một phương, hy vọng người đó có thể đối xử tốt với Thiên Hành Chu.
Cuối cùng. Viên lão đại ngửa mặt thở dài một hơi.
Lúc này. lão giống như lại già đi mười tuổi.
ở ngoài vài dặm. Dương Phàm lẳng lặng đứng trên sàn tàu Thiên Hành Chu. mặc dù đi đã xa. hắn cùng mơ hồ cảm nhặn được ánh mắt Lý Nguyệt Sương. Dương Phàm khẽ thở dài một hơi. lắc đầu. Đời này mười chín năm qua. ngoại trừ Vân Vũ Tịch ra. hắn sẽ không chân chính động tâm với bất kỳ cô gái nào nữa.
Chỉ là ước hẹn kinh đô còn cách nửa năm. trước đó Dương Phàm còn có nhiều chuyện muốn làm.
"Trước tiên thu hồi pháp khí này rồi tính tiếp."
Dương Phàm thu thập các suy nghĩ trong đầu. thao túng Thiên Hành Chu vượt Thanh Hà Giang tới một dãi đất hẻo lánh. Hôm qua lúc đi ngang đây, hắn từng ngự kiếm vòng quanh mấy trăm dặm. có chút hiểu biết địa thế khu vực này.
Ước chừng nửa chén trà nhỏ sau. Thiên Hành Chu đi tới một nhánh sông Thanh Giang Hà. quẹo trái quẹo phải. ngày càng bí mật. Sau một hồi. phía trước một mảnh xanh biếc mông lung. hai bờ sông cây cỏ tươi tốt, thật là thế ngoại tuyệt cảnh.
"ừ, ở đây đi. rất là bí mật."
Dương Phàm dừng Thiên Hành Chu lại. thực tế dòng sông nơi này đã dần chật hẹp. không đủ chịu tải Pháp Khí lớn như vậy.
- Trầm!
Ánh mắt Dương Phàm chợt ngưng, liên tục bấm pháp quyết, lệnh bài lấp lánh ánh sáng thanh thúy.
Bất chợt. cả Thiên Hành Chu bao phủ trong một tầng màn sáng màu lam nhàn nhạt. dần dần chìm xuống sâu trong nước sông. Không bao lâu. một chiếc thiết giáp thuyền lớn như vậy, kể cả bóng người Dương Phàm đều bao phủ dưới nước sông.
Đáy Thanh Giang Hà.
Dương Phàm hai mắt đóng chặt. khoanh chân ngồi trên sàn tàu. phóng thần thức ra bao phủ con thuyền bên trong, bắn ra từng đạo pháp quyết hóa thành những tia mỏng như tơ phát ra ánh sáng thanh thúy, quấn quanh Thiên Hành Chu.
Hắn dùng phương pháp này luyện hóa pháp khi khổng lồ như vậy, cần tiêu hao pháp lực cùng tâm thần hết sức kinh khủng. Mặc dù bằng tốc độ khôi phục kinh khủng của Dương Phàm. nửa ngày sau hắn cũng không dám tiếp tục tiêu hao như vậy nữa. Dù sao nơi này không phải nhà mình. phải có ý thức phòng bị.
Sau đó. Dương Phàm bắt đầu toàn lực khôi phục. tâm thần đã tiến vào Tiên Hồng Không Gian. ngồi xếp bằng trên lục thổ địa. tùy thời tùy chỗ đều đang khôi phục nguyên khí. Sau nửa canh giờ. tinh khí thần khôi phục đến đỉnh. sau đó tiếp tục luyện hóa. Cứ như thế. thời gian nửa tháng thoáng cái trôi qua.
Một ngày. Thanh Giang Hà chợt sôi trào. nước sông tách ra, Thiên Hành Chu bao phủ trong một màn sáng màu lam nhàn nhạt phá nước đi ra.
Lập tức, vốn dòng nước chật hẹp liền hỗn loạn không chịu nổi, mạch suối phun trào.
- Thu!
Một bóng đen lăng không bay lên. đứng giữa hư không, sau đó một cánh tay vỗ lên Thiên Hành Chu.
Đông!
Trong khoảng khắc. thiết giáp thuyền khổng lồ run lên. biến mất trong hư không.
"Ha ha. thành công rồi!"
Dương Phàm đạp trên mặt sóng phập phồng, trong lòng vui mừng.
Nửa tháng qua. hắn dùng thần thức pháp lực liên tục luyện hóa Thiên Hành Chu. nắm giữ lực lượng đã đạt tới một cảnh giới hoàn toàn mới. Đặc biệt là thần thức. càng thêm linh mẫn hơn trước đây.
Lúc này. Dương Phàm khẽ động ý niệm. thần thức truyền khắp phương viên một dặm. ngay cả sự vật sâu dưới nước sông cũng không thoát khỏi mắt hắn.
- Hả?
Dương Phàm đột nhiên khẽ kêu một tiếng, giống như phát hiện gì đó.
"Không nghĩ tới sâu dưới nước sông này lại cũng có tồn tại thứ cổ quái." Ánh mắt Dương Phàm lóe lên. suy nghĩ chốc lát. chìm xuống dòng sông.
Sau khi tiến vào nước. hắn càng như cá nhập nước. Dưới Hình thức toàn tri, đám sương sinh mệnh trong cơ thể cuồn cuộn không ngừng dung nhập vào không gian xung quanh, trao đổi qua lại lẫn nhau với sinh cơ ẩn chứa trong nước.
Sau một lát. Dương Phàm càng thêm thích ứng hoàn cảnh trong nước.
Thậm chí ở nơi này, hắn còn có thể dễ dàng hô hấp. đặc biệt không cần pháp thuật phụ trợ. Du hành một lát. Dương Phàm tiến vào trong một dãi đất đầy rong, vươn tay phủi bỏ lớp thực vật này đi. Lát sau. mặt đất trước mắt bày ra một thông đạo tối đen như mực. giống như một giếng nước.
Đương nhiên, giếng nước này bị bố một tầng cấm chế. dường như còn không yếu. Dương Phàm vận khởi Cửu u Ma Công. một chưởng hung hăng đánh tới.
Ầm!
Cấm chế hơi nhoáng lên. không ngờ vẫn không chút tổn hao.
Thấy tình cảnh này, Dương Phàm không khỏi lộ vẻ trầm ngâm. thầm nghĩ:
"Nếu như phía dưới có người, một chưởng này đánh xuống sẽ kinh động đối phương."
"Chẳng qua cấm chế này giống như phong ấn linh khí. lẽ nào bên dưới là một linh tuyền?"
Trong lòng Dương Phàm khẽ động.
Theo lý thuyết, thông đạo chật hẹp như vậy, phía dưới hẳn không phải động phủ tu sĩ ở. Huống hồ. có tu sĩ nhân loại nào lại chọn mở động phủ dưới đáy sông.
Ằm! Ầm!
Nghĩ tới đây. Dương Phàm tiếp tục vận khởi pháp lực đả kích cấm chế. Liên tục công kích bảy tám lần. cấm chế này chỉ suy yếu hơn phân nửa.
"Xem ra bố trí cấm chế này là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, hiện giờ hắn không ở gần đây. nếu không đã sớm chạy tới rồi."
Trong lòng Dương Phàm thầm nghĩ.
Cuối cùng. hắn cắn răng tế ra trung phẩm Linh Khi Thanh sắc Bản Chuyên. Vật này là Pháp Bảo thần thông hạng nặng, uy năng vô cùng mạnh mẽ. Dương Phàm toàn lực quán chú Cửu u Ma Khí vào, thoáng cái vật này hóa thành một tấm bản chuvên lớn tới hai trượng, lóe ra quang mang sáng lạn cùng hắc mang vờn quanh, một cỗ linh áp cường đại bao trùm phương viên mấy chục trượng.
Tâm thần Dương Phàm nâng lên. cảm giác uy năng của Thanh sắc Bản Chuyên này đã vượt quá cực hạn của mình.
Oanh!
Bản chuyên lớn như vậy, giống như một ngọn núi nhỏ nện xuống, tầng cấm chế liền bị phá vỡ như một tấm giấy. Đồng thời. nước sông xung quanh cũng bị kích động mãnh liệt. hình thành một vòng xoáy nhỏ. cuốn lên một tầng bùn đất lan tràn. Nhất thời. vùng nước xung quanh Dương Phàm trở nên đục ngầu.
"Uy lực Thanh sắc Bản Chuyên này lớn như vậy, một kích súc lực. coi như cường giả Trúc Cơ kỳ đích thân tới cũng phải thoái nhượng lui binh." Dương Phàm có chút mừng rỡ.
Thử nghĩ. Pháp Bảo hạng nặng ẩn nấp trong hư không, bố trí mai phục. đột nhiên tập kích. Lúc ở Thiên Niên Mộ Huyệt trên Quỷ Thi Sơn. Dương Phàm cũng thông qua biện pháp này áp chế Bàn Quỷ Đạo Trúc Cơ kỳ.
Đương nhiên, khi đó có thể thành công là do Bàn Quỷ Đạo bị trọng thương, lại còn trúng kịch độc mạnh mẽ. có chút thành phần may mắn. Nhưng lúc này, Dương Phàm cũng không phải Dương Phàm ngày đó. bất luận là Cửu u Ma Công hay Tiên Hồng Quvết đều bước vào Ngưng Thần Kỳ, thực lực tăng lên không chỉ gấp đôi.
Chờ một lát. nước sông khôi phục trong sạch. Dương Phàm nhìn lại. chỉ cảm thấy một cỗ khí tức đen kịt tuôn ra từ miệng giếng kia.
"Đây... không ngờ đây là linh khi ma tính tinh khiết." Trong lòng Dương Phàm hoảng sợ.
Sau khi phá vỡ cấm chế. ma khí kia liền hùng dũng tràn ra. tản ra một cỗ mê hoặc chí mạng.
Ùng ục ùng ục...
Miệng giếng đen kịt. liên tiếp toát ra bọt khí nho nhỏ. ma khí lan tràn. nhưng so sánh với cả Thanh Giang Hà. thật nhỏ bé không đáng nói.
"Hóa ra đây là Ma Khí Linh Tuyền trong truyền thuyết" Dương Phàm than thở.
Ma Khí Linh Tuyền cái này đối với tu sĩ ma đạo tuyệt đối là một thứ mơ mộng cầu mong.
"Ta đúng là cần vật này, phụ trợ ta tu luyện u Minh Hỏa Diễm." Dương Phàm cố áp chế hưng phấn mừng như điên trong lòng.
Lời vừa dứt. chỉ thấy Thiên Hành Chu to lớn khổng lồ khẽ run run.
Không thành công?
Trong mắt Dương Phàm hiện một tia dị sắc. trong lòng có chút buồn bực.
Bọn người Viên lão đại vẻ mặt đều quái dị. nhìn bên này khó hiểu.
Vừa nãy trong chớp mắt Thiên Hành Chu dường như run lên. nhưng dòng nước chảy qua nó vẫn bình thường, không chút ảnh hưởng, điều này tạo thành một lỗi thị giác.
- Thất bại. sao lại thế được?
Dương Phàm thì thào lầm bầm. nhưng vẫn không mất đi lòng tin.
Lập tức. hắn tiến tâm thần vào trong Tiên Hồng Không Gian. hỏi:
- Đây là thế nào?
- Thể tích vật phẩm cần thu quá lớn. thần thông chủ nhân còn xa mới đủ.
Con chó nhỏ đáp.
- Thiếu thần thông, điều này nghĩa là gì?
Dương Phàm nhàn nhạt hỏi.
- Muốn thu đồ vật từ bên ngoài vào trong nhẫn Tiên Hồng. cần pháp lực của chủ nhân làm hậu thuẫn. Nếu như chỉ là một con thuyền nhỏ. vậy không thành vấn đề. Nhưng Pháp Khí trước mắt thể tích chất lượng đều lớn như vậy, độ khó gia tăng gấp trăm lần.
Con chó nhỏ không ngại phiền hà nói.
- Còn có hạn chế này?
Dương Phàm lộ vẻ suy tư. nhanh chóng nghĩ thông suốt. nếu như không có hạn chế mặt này, vậy chẳng phải chỉ cần không gian kho hàng đủ lớn. như vậy chỉ cần một ý niệm là có thể thu bất cứ thứ gì vào hay sao? Thấy núi là thu núi, thấy sông rộng thì thu luôn cả con sông.
Ngẫm lại thật không có khả năng. thu thứ càng lớn. thì lại yêu cầu pháp lực tu sĩ càng lớn.
Đương nhiên, nếu như thật sự đạt tới cảnh giới pháp lực thông thiên, dù là thu cả sao trời cũng không phải không có khả năng. Nhưng vấn đề. Dương Phàm chỉ là một tu sĩ cấp thấp.
- Vậy ta còn có biện pháp khác không?
Dương Phàm trầm ngâm nói.
- Có. ta cũng thấy được kiện Pháp Khí bên ngoài kia. chủ nhân chỉ cần luyện hóa nó. sinh ra một ít liên hệ. vậy là có thể dễ dàng thu nó vào rồi.
Con chó nhỏ cười hì hì nói. hai mắt trong suốt lóe sáng. ẩn hiện một chiếc thuyền, chính là Thiên Hành Chu khổng lồ.
- Biện pháp này không tệ, chỉ cần luyện hóa nó. độ khó vận chuyển liền nhỏ hơn.
Dương Phàm gật đầu. tâm thần rời khỏi Tiên Hồng Không Gian.
- Thiên Hành Chu này, Thạch mỗ tạm thời nhận lấy, cần luyện hóa một chút mới có thể thu được. Các vị. ngày sau có duyên gặp lại.
Dương Phàm vọt người nhảy lên thuyền. cáo từ bọn người Viên lão đại.
- Đại nhân đi thong thả. ngày sau gặp lại.
Viên lão đại cười miễn cưỡng, chắp tay từ biệt Dương Phàm. trong lòng thoáng có chút thất vọng. Tuy nhiên lão cũng không cảm thấy bất ngờ. Pháp Khí khổng lồ như Thiên Hành Chu. coi như là tu sĩ cấp cao đích thân tới. dưới tình huống không luyện hóa cùng rất khó thu hồi.
Dương Phàm cười cười. thân ảnh lẻ loi đứng lặng trên Thiên Hành Chu. cầm lệnh bài trong tay, cưỡi trên ngọn sóng Thành Giang Hà. Không bao lâu sau. bóng người hắn biến mất khỏi tầm mắt mọi người, chỉ còn lại Thiên Hành Chu hóa thành một điểm đen.
LÝ Nguvệt Sương vẻ mặt mê man nhìn bóng người biến mất. trong lòng có một cảm giác khó nói nên lời. Giờ phút này, trong đầu nàng đột nhiên hiện lên một nam tử nho nhã ôn hòa. Chỉ là nàng vạn vạn lần cũng không cách nào liên hệ hai người tuyệt đối bất đồng cùng một chỗ.
- Nguyệt Sương, muội còn sững sờ gì. nhanh trở lại bờ thông báo cho các huynh đệ đi.
Viên lão đại sắc mặt gấp gáp nói.
- Rõ. lão đại.
LÝ Nguyệt Sương lập tức giật mình tỉnh lại.
- Ôi! Bắt đầu từ hôm nay, bảy huynh đệ Thiên Hành Chu chúng ta sẽ giải tán. mỗi người một phương, hy vọng người đó có thể đối xử tốt với Thiên Hành Chu.
Cuối cùng. Viên lão đại ngửa mặt thở dài một hơi.
Lúc này. lão giống như lại già đi mười tuổi.
ở ngoài vài dặm. Dương Phàm lẳng lặng đứng trên sàn tàu Thiên Hành Chu. mặc dù đi đã xa. hắn cùng mơ hồ cảm nhặn được ánh mắt Lý Nguyệt Sương. Dương Phàm khẽ thở dài một hơi. lắc đầu. Đời này mười chín năm qua. ngoại trừ Vân Vũ Tịch ra. hắn sẽ không chân chính động tâm với bất kỳ cô gái nào nữa.
Chỉ là ước hẹn kinh đô còn cách nửa năm. trước đó Dương Phàm còn có nhiều chuyện muốn làm.
"Trước tiên thu hồi pháp khí này rồi tính tiếp."
Dương Phàm thu thập các suy nghĩ trong đầu. thao túng Thiên Hành Chu vượt Thanh Hà Giang tới một dãi đất hẻo lánh. Hôm qua lúc đi ngang đây, hắn từng ngự kiếm vòng quanh mấy trăm dặm. có chút hiểu biết địa thế khu vực này.
Ước chừng nửa chén trà nhỏ sau. Thiên Hành Chu đi tới một nhánh sông Thanh Giang Hà. quẹo trái quẹo phải. ngày càng bí mật. Sau một hồi. phía trước một mảnh xanh biếc mông lung. hai bờ sông cây cỏ tươi tốt, thật là thế ngoại tuyệt cảnh.
"ừ, ở đây đi. rất là bí mật."
Dương Phàm dừng Thiên Hành Chu lại. thực tế dòng sông nơi này đã dần chật hẹp. không đủ chịu tải Pháp Khí lớn như vậy.
- Trầm!
Ánh mắt Dương Phàm chợt ngưng, liên tục bấm pháp quyết, lệnh bài lấp lánh ánh sáng thanh thúy.
Bất chợt. cả Thiên Hành Chu bao phủ trong một tầng màn sáng màu lam nhàn nhạt. dần dần chìm xuống sâu trong nước sông. Không bao lâu. một chiếc thiết giáp thuyền lớn như vậy, kể cả bóng người Dương Phàm đều bao phủ dưới nước sông.
Đáy Thanh Giang Hà.
Dương Phàm hai mắt đóng chặt. khoanh chân ngồi trên sàn tàu. phóng thần thức ra bao phủ con thuyền bên trong, bắn ra từng đạo pháp quyết hóa thành những tia mỏng như tơ phát ra ánh sáng thanh thúy, quấn quanh Thiên Hành Chu.
Hắn dùng phương pháp này luyện hóa pháp khi khổng lồ như vậy, cần tiêu hao pháp lực cùng tâm thần hết sức kinh khủng. Mặc dù bằng tốc độ khôi phục kinh khủng của Dương Phàm. nửa ngày sau hắn cũng không dám tiếp tục tiêu hao như vậy nữa. Dù sao nơi này không phải nhà mình. phải có ý thức phòng bị.
Sau đó. Dương Phàm bắt đầu toàn lực khôi phục. tâm thần đã tiến vào Tiên Hồng Không Gian. ngồi xếp bằng trên lục thổ địa. tùy thời tùy chỗ đều đang khôi phục nguyên khí. Sau nửa canh giờ. tinh khí thần khôi phục đến đỉnh. sau đó tiếp tục luyện hóa. Cứ như thế. thời gian nửa tháng thoáng cái trôi qua.
Một ngày. Thanh Giang Hà chợt sôi trào. nước sông tách ra, Thiên Hành Chu bao phủ trong một màn sáng màu lam nhàn nhạt phá nước đi ra.
Lập tức, vốn dòng nước chật hẹp liền hỗn loạn không chịu nổi, mạch suối phun trào.
- Thu!
Một bóng đen lăng không bay lên. đứng giữa hư không, sau đó một cánh tay vỗ lên Thiên Hành Chu.
Đông!
Trong khoảng khắc. thiết giáp thuyền khổng lồ run lên. biến mất trong hư không.
"Ha ha. thành công rồi!"
Dương Phàm đạp trên mặt sóng phập phồng, trong lòng vui mừng.
Nửa tháng qua. hắn dùng thần thức pháp lực liên tục luyện hóa Thiên Hành Chu. nắm giữ lực lượng đã đạt tới một cảnh giới hoàn toàn mới. Đặc biệt là thần thức. càng thêm linh mẫn hơn trước đây.
Lúc này. Dương Phàm khẽ động ý niệm. thần thức truyền khắp phương viên một dặm. ngay cả sự vật sâu dưới nước sông cũng không thoát khỏi mắt hắn.
- Hả?
Dương Phàm đột nhiên khẽ kêu một tiếng, giống như phát hiện gì đó.
"Không nghĩ tới sâu dưới nước sông này lại cũng có tồn tại thứ cổ quái." Ánh mắt Dương Phàm lóe lên. suy nghĩ chốc lát. chìm xuống dòng sông.
Sau khi tiến vào nước. hắn càng như cá nhập nước. Dưới Hình thức toàn tri, đám sương sinh mệnh trong cơ thể cuồn cuộn không ngừng dung nhập vào không gian xung quanh, trao đổi qua lại lẫn nhau với sinh cơ ẩn chứa trong nước.
Sau một lát. Dương Phàm càng thêm thích ứng hoàn cảnh trong nước.
Thậm chí ở nơi này, hắn còn có thể dễ dàng hô hấp. đặc biệt không cần pháp thuật phụ trợ. Du hành một lát. Dương Phàm tiến vào trong một dãi đất đầy rong, vươn tay phủi bỏ lớp thực vật này đi. Lát sau. mặt đất trước mắt bày ra một thông đạo tối đen như mực. giống như một giếng nước.
Đương nhiên, giếng nước này bị bố một tầng cấm chế. dường như còn không yếu. Dương Phàm vận khởi Cửu u Ma Công. một chưởng hung hăng đánh tới.
Ầm!
Cấm chế hơi nhoáng lên. không ngờ vẫn không chút tổn hao.
Thấy tình cảnh này, Dương Phàm không khỏi lộ vẻ trầm ngâm. thầm nghĩ:
"Nếu như phía dưới có người, một chưởng này đánh xuống sẽ kinh động đối phương."
"Chẳng qua cấm chế này giống như phong ấn linh khí. lẽ nào bên dưới là một linh tuyền?"
Trong lòng Dương Phàm khẽ động.
Theo lý thuyết, thông đạo chật hẹp như vậy, phía dưới hẳn không phải động phủ tu sĩ ở. Huống hồ. có tu sĩ nhân loại nào lại chọn mở động phủ dưới đáy sông.
Ằm! Ầm!
Nghĩ tới đây. Dương Phàm tiếp tục vận khởi pháp lực đả kích cấm chế. Liên tục công kích bảy tám lần. cấm chế này chỉ suy yếu hơn phân nửa.
"Xem ra bố trí cấm chế này là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, hiện giờ hắn không ở gần đây. nếu không đã sớm chạy tới rồi."
Trong lòng Dương Phàm thầm nghĩ.
Cuối cùng. hắn cắn răng tế ra trung phẩm Linh Khi Thanh sắc Bản Chuyên. Vật này là Pháp Bảo thần thông hạng nặng, uy năng vô cùng mạnh mẽ. Dương Phàm toàn lực quán chú Cửu u Ma Khí vào, thoáng cái vật này hóa thành một tấm bản chuvên lớn tới hai trượng, lóe ra quang mang sáng lạn cùng hắc mang vờn quanh, một cỗ linh áp cường đại bao trùm phương viên mấy chục trượng.
Tâm thần Dương Phàm nâng lên. cảm giác uy năng của Thanh sắc Bản Chuyên này đã vượt quá cực hạn của mình.
Oanh!
Bản chuyên lớn như vậy, giống như một ngọn núi nhỏ nện xuống, tầng cấm chế liền bị phá vỡ như một tấm giấy. Đồng thời. nước sông xung quanh cũng bị kích động mãnh liệt. hình thành một vòng xoáy nhỏ. cuốn lên một tầng bùn đất lan tràn. Nhất thời. vùng nước xung quanh Dương Phàm trở nên đục ngầu.
"Uy lực Thanh sắc Bản Chuyên này lớn như vậy, một kích súc lực. coi như cường giả Trúc Cơ kỳ đích thân tới cũng phải thoái nhượng lui binh." Dương Phàm có chút mừng rỡ.
Thử nghĩ. Pháp Bảo hạng nặng ẩn nấp trong hư không, bố trí mai phục. đột nhiên tập kích. Lúc ở Thiên Niên Mộ Huyệt trên Quỷ Thi Sơn. Dương Phàm cũng thông qua biện pháp này áp chế Bàn Quỷ Đạo Trúc Cơ kỳ.
Đương nhiên, khi đó có thể thành công là do Bàn Quỷ Đạo bị trọng thương, lại còn trúng kịch độc mạnh mẽ. có chút thành phần may mắn. Nhưng lúc này, Dương Phàm cũng không phải Dương Phàm ngày đó. bất luận là Cửu u Ma Công hay Tiên Hồng Quvết đều bước vào Ngưng Thần Kỳ, thực lực tăng lên không chỉ gấp đôi.
Chờ một lát. nước sông khôi phục trong sạch. Dương Phàm nhìn lại. chỉ cảm thấy một cỗ khí tức đen kịt tuôn ra từ miệng giếng kia.
"Đây... không ngờ đây là linh khi ma tính tinh khiết." Trong lòng Dương Phàm hoảng sợ.
Sau khi phá vỡ cấm chế. ma khí kia liền hùng dũng tràn ra. tản ra một cỗ mê hoặc chí mạng.
Ùng ục ùng ục...
Miệng giếng đen kịt. liên tiếp toát ra bọt khí nho nhỏ. ma khí lan tràn. nhưng so sánh với cả Thanh Giang Hà. thật nhỏ bé không đáng nói.
"Hóa ra đây là Ma Khí Linh Tuyền trong truyền thuyết" Dương Phàm than thở.
Ma Khí Linh Tuyền cái này đối với tu sĩ ma đạo tuyệt đối là một thứ mơ mộng cầu mong.
"Ta đúng là cần vật này, phụ trợ ta tu luyện u Minh Hỏa Diễm." Dương Phàm cố áp chế hưng phấn mừng như điên trong lòng.
Bình luận facebook