Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 146
- Ha ha! Y thuật của Dương dược sư quả không phải tầm thường, chỉ sợ hai ngày sau, cả kinh đô đều sẽ biết danh tiếng của ngài.
Đúng lúc này, Trịnh Lão Tiên cũng đi ra cười nói.
- Vang danh kinh đô? Trịnh lão khoa trương quá. Dương mỗ chẳng qua chữa trị cho một phàm nhân, làm sao đáng kể chứ?
Dương Phàm thản nhiên nói.
- Ha ha! Điểm này Dương dược sư lại không rõ. Tuy rằng Nhị quận chúa chỉ là một phàm nhân, thế nhưng bệnh của nàng lại thuộc kỳ chứng thế gian, độ khó có thể xếp vào hạng đầu ở kinh đô ngay cả ba đại thần y cũng không giải quyết được. Hiện giờ ngài bóc trần bệnh của nàng, lại dễ dàng trị liệu như vậy cùng đã đủ để cho ngài nổi danh y giới kinh đô trong thời gian ngắn rồi
Trịnh Lão Tiên cười giải thích.
- Thì ra là thế!
Dương Phàm cũng hiểu được nguyên do trong đó, khôi phục bình tĩnh, lại chuyển đề tài:
- Trịnh lão, hôm nay lão có thời gian đi ra, không biết Tử Thanh Hào Mao Bút kia có thõa mãn hay không?
Hắn nhìn ra Trịnh Lão Tiên vừa thu phù bút đi ra khỏi phòng.
- Tử Thanh Hào Mao Bút thật danh bất hư truyền, lão phu vô cùng thõa mãn. Phù bút cấp bậc này, sợ rằng chỉ có luyện phù sư Ngưng Thần Kỳ mới có tư cách sở hữu.
Trịnh Lão Tiên than thở, vẻ mặt còn sót vài phần kinh diễm dường như còn trầm mê trong mị lực của Tử Thanh Hào Mao Bút.
- Đúng rồi, Dương dược sư, hiện giờ ngài có tính toán gì không? Nếu như ở lại Vương phủ khẳng định sẽ được Vương gia trọng dụng. Đương nhiên, bằng bản lĩnh y thuật của ngài sợ rằng bất cứ một thế lực kinh đô nào cũng không dám từ chối ngài ngoài cửa.
Trịnh Lão Tiên hiếu kỳ hỏi.
- Điều này... Dương mỗ cũng chưa thật sự quyết định, hiện giờ xem ra Yến Vương Phủ này cũng là một tuyển chọn không tệ.
Dương Phàm nhàn nhạt nói, đưa ra một đáp án không xác định.
- Lão phu thật hết sức hy vọng Dương dược sư có thể ở lại Vương phủ, như vậy ngày sau chúng ta cùng có thể chiếu cố lẫn nhau.
Ánh mắt Trịnh Lão Tiên thành khẩn.
- Ta sẽ cân nhắc.
Dương Phàm gật đầu, lại nói với Trịnh Vân Phi:
- Đệ theo ta đi ra ngoài dạo nào.
- Đi ra ngoài dạo?
Trịnh Vân Phi ngẩn ra:
- Lẽ nào Dương đại ca muốn rời Vương phủ, nhưng bệnh của Nhị quận chúa thì sao?
- Điều này trong lòng ta tự biết, đệ chỉ cần dẫn đường là được rồi.
Dương Phàm hết sức bình thản nói.
- Vân nhi. con nghe theo lời Dương dược sư nói dẫn ngài đi dạo quanh kinh đô. Bắt đầu từ hôm nay, mệnh lệnh của ngài ấy là mệnh lệnh của gia gia. con phải vâng lời.
Trịnh Lão Tiên nghiêm khắc nói.
- Vâng. gia gia!
Trịnh Vân Phi không dám cãi lời, ngoan ngoãn dẫn Dương Phàm đi ra ngoài. Vừa đi ra khỏi cầu kiều không xa, phía trước liền có một bóng ảnh tú lệ chạy đến, thì ra là tiểu quận chúa Vương phủ.
- Dương dược sư! Trịnh Vân Phi! Các người muốn đi đâu?
Tiểu quận chúa nhảy nhót đi tới.
"Phiền phúc tới rồi!"
Trong lòng Trịnh Vân Phi âm thầm kêu khổ, kiên trì nói:
- Ta dẫn Dương dược sư đi dạo quanh thành đô, huynh ấy vừa đến kinh đô không lâu không quen nơi này.
- À? Thì ra là thế!
Tiểu quận chúa gật đầu, bỗng nhiên nhảy lên chỉ vào Dương Phàm thở hồng hộc nói:
- Ngươi mặc kệ bệnh Nhị tỷ ta bản thân mình lại chạy ra ngoài đi dạo, ngươi có chút y đức nào hay không.
Tiểu quận chúa tức giận không thôi vươn tay chỉ Dương Phàm, bộ dáng như muốn ăn tươi hắn.
- Bình tĩnh.
Dương Phàm lại bình thản nói:
- Bệnh Nhị tỷ cô, trong lòng ta đà có tính toán, tối nay lại trị liệu cho nàng.
Tiểu quận chúa bị hai chữ "bình tĩnh" dọa tới mặt trắng bệch, cũng không nghe rõ nửa câu sau, vội vàng nói:
- Đúng đúng. Dương dược sư khẳng định không phải loại người như vậy.
Nàng còn nhớ rất rõ ràng tình cảnh ngày hôm qua. Dương Phàm vung tay lên đánh bay hộ vệ Vương phủ. Trước đó. Dương Phàm cũng nói "bình tĩnh", kết quả hộ vệ kia không cẩn thận cắt vỡ làn da hắn, cuối cùng rơi xuống kết cục đáng sợ.
"Nếu như mình không bình tĩnh. vậy kết quả sẽ là..." Tiểu quận chúa ngẫm lại liền sợ hãi không thôi!
- Được. chúng ta phải đi rồi
Dương Phàm nói với Trịnh Vân Phi.
- Ta có thể đi cùng các người được không?
Tiểu quận chúa yếu ớt hỏi, vẻ mặt thật chờ mong.
- Cô cũng muốn đi?
Ánh mắt Dương Phàm cùng Trịnh Vân Phi nhìn thẳng vào mặt nàng, vẻ mặt đều cổ quái.
- Đúng vậy! Từ nhỏ ta lớn lên ở kinh đô, chỗ nào thú vị, phong cảnh chỗ nào đẹp ta đều biết rõ nhất.
Tiểu quận chúa thề thốt.
Dương Phàm liếc nhìn nàng. không quan tâm:
- Tùy tiện!
- Yahoo!
Tiểu quận chúa mừng rỡ phát cuồng, vội vàng chạy theo nói:
- Để cho ta dẫn Dương dược sư đi dạo kinh đô như vậy phụ thân sẽ không phản đối ta đi ra ngoài nữa.
Dương Phàm cùng Trịnh Vân Phi cứng ngắc, hóa ra tiểu quận chúa đang đánh chủ ý này.
Cũng may, Dương Phàm căn bản không thèm để ý tới. Kết quả ba người liền ngông nghênh đi ra ngoài Yến Vương Phủ.
Cùng lúc này, thư phòng Yến vương.
Vù!
Một bóng người trống rỗng hiện ra.
- Báo! Tiểu quận chúa theo Dương dược sư rời Yến Vương Phủ. đi theo còn có tôn tử của Trịnh Lão Tiên.
- Bọn họ rời khỏi Vương phủ?
Yến vương Vũ Vãn Liệt lập tức đứng dậy, khẽ nhíu mày, trầm ngâm một lúc lâu. nói:
- Phái người âm thầm bảo hộ, chú ý an toàn của bọn họ. Đồng thời còn phải lưu ý, đừng cho bọn họ rời khỏi phạm vi kinh đô. Một khi bọn họ có ý đồ như vậy, lập tức báo lên.
- Rõ.
Bóng ảnh kia "vù" một tiếng, biến mất khỏi thư phòng Yến vương.
Ba người ngông nghênh đi ra Yến Vương Phủ, kết quả thông suốt không trở ngại, cũng không có ai ngăn cản.
- Da thật là tốt quá, ta tự do rồi!
Tiểu quận chúa nhảy nhót hoan hô.
Dương Phàm cũng khẽ nhíu mày, hắn đã cảm ứng được người Vương phủ âm thầm phái tới giám sát. Tiểu quận chúa vừa thấy thần sắc Dương Phàm như vậy, cho rằng mình quá đáng, lập tức thu liễm đi nhiều, làm xấu thè lưỡi với Trịnh Vân Phi.
Bước đi một lát. tiểu quận chúa đã không nhịn được hỏi:
- Dương dược sư, huynh muốn đi nơi nào, ta đều có thể dẫn huynh đi được. Dù là huynh muốn đi hoàng cung ta cũng có thể cho ngươi đi vào.
- Hàn Viễn Sơn.
Dương Phàm nhẹ nhàng phun ra ba chữ.
Vồn hắn còn tính toán tốn một ít thời gian, tùy tiện dạo quanh kinh đô, càng thêm hiểu biết tình huống thế giới người phàm. Chẳng qua Hàn Viễn Sơn là nơi hắn ước hẹn với Vân Vũ Tịch, hiện giờ hết sức hiếu kỳ.
"Có thể là nàng cũng đã sớm đến kinh đô!" Dương Phàm nghĩ như thế.
- Hàn Viễn Sơn? Tốt tốt lắm, đó là Thánh địa Phật gia thần bí nhất kinh đô, ngay cả đương kim thánh thượng hoàng huynh ta năm ngoái cũng đến đó kính hiến nhang đèn nữa.
Tiểu quận chúa ríu rít nói.
Kết quả là kế hoạch của Dương Phàm xảy ra thay đổi nho nhỏ, sớm đến Hàn Viễn Sơn kinh đô. Tìm một chiếc xe ngựa, ba người ngồi lên xuất phát đi Hàn Viễn Sơn. Bởi Hàn Viễn Sơn ở trong phạm vi ngoại thành kinh đô, xe ngựa phải đi hai canh giờ mới tới nơi.
"Lẽ nào bọn họ muốn rời khỏi kinh đô, nhanh báo lên Vương gia!" Lập tức có người âm thầm truyền lại tin tức, bằng tốc độ khó tin truyền tới Yến Vương Phủ.
- Tiếp tục giám sát.
Yến vương Vũ Văn Liệt có chút đứng ngồi không yên, thì thào:
- Như vậy không đúng, nếu hắn cảm thấy hứng thú với Hàm Nhi, thì lựa chọn lưu lại Vương phủ một thời gian, không nên rời kinh đô nhanh như vậy chứ.
Một lát sau lại tuyền đến tin báo:
- Báo, bọn họ đi tới Hàn Viễn Sơn.
- Hàn Viễn Sơn? Thánh địa Phật gia. hắn đi nơi đó làm gì?
Vũ Văn Liệt càng nghĩ càng thấy cổ quái, nhưng lại thở nhẹ một hơi. Dương Phàm chỉ đi chiêm ngưỡng Thánh địa Phật gia, cũng không có dự định rời khỏi kinh đô.
LÚC đi đến gần Hàn Viễn Sơn, tốc độ xe ngựa liền chậm lại rất nhiều. Dương Phàm cảm thấy thật kỳ quái. người đánh xe liền giải thích:
- Nơi này là đất lành Phật gia, ta là phàm phu tục tử, vì tôn kính nên giảm tốc độ vài phần.
- Thì ra là thế.
Trong lòng Dương Phàm thất kinh:
"Không nghĩ tới Phật gia trong mắt dân chúng thế gian lại có lực ảnh hường lớn như vậy."
Theo hắn biết, thế lực Phật gia ở Ngư Dương quốc không tính là cường hãn, so ra kém hai đạo chánh ma, rất ít tham dự vào tranh đấu thế tục. Nhưng theo tình cảnh hôm nay xem ra, lực ảnh hưởng Phật gia trên giới thế tục lại rất lớn, ngay cả đương kim thánh thượng cũng tới Hàn Viễn Sơn kính hiến nhang đèn, tối thiểu ở trong phạm vi kinh đô là như vậy.
Đúng lúc này, Dương Phàm đột nhiên mơ hồ nghe thấy tiếng chuông vang du dương tường hòa, nhộn nhạo giữa dãy núi tầng mây, bốn phưong tám hướng truyền đến một cỗ dao động thần bí.
- Các người có nghe được tiếng chuông vang không?
Dương Phàm tùy ý hỏi.
- Có tiếng chuông gì?
Trịnh Vân Phi có vẻ khó hiểu hỏi, tiểu quận chúa cũng nghi hoặc:
- Thanh Viễn Tự ở sâu trong Hàn Viễn Sơn, còn cách nơi này rất xa. Huống hồ hiện giờ cũng không phải lúc chùa miếu gõ chuông mà.
- Có thể là ảo giác của ta.
Dương Phàm cười nói.
Xe ngựa đi theo đường núi, đi vào chỗ sâu trong Hàn Viễn Sơn. Trong quá trình này, Dương Phàm vẫn luôn nghe được tiếng chuông vang du dương tường hòa, càng thêm rõ ràng mãnh liệt.
"Điều này thật là cổ quái."
Trong lòng Dương Phàm thật khó hiểu, nhưng ngay lúc này, Cửu u Ma Khí trong cơ thể hắn mơ hồ có chút nóng nảy, dường như sinh ra một cảm giác chán ghét.
Cửu u Ma Khí? Đất lành Phật gia? Khí điềm lành?
Trong đầu Dương Phàm đột nhiên lóe lên một ý nghĩ, nhanh chóng thông suốt nguyên nhân trong đó.
Hiện giờ đúng là không phải lúc chùa miếu gõ chuông tụng kinh, cho dù là có thì cũng không truyền xa như vậy. Tiếng chuông vang kia. hẳn đại biểu cho một loại lực lượng vô hình cũng là khí điềm lành bao phủ cả Thanh Viễn Tự cùng với Hàn Viễn Sơn.
Sở dĩ Dương Phàm có thể cảm nhận được cỗ lực lượng này, có thể là bởi cảnh giới hắn khá cao lại có thể là bởi Cửu u Ma Khí trong cơ thể có một loại nhạy cảm đối địch với lực lượng Phật gia.
Khí ma đạo cùng khí điềm lành vốn là đối thủ một mất một còn. khắc chế lẫn nhau. Trên một trình độ nhất định. Phật gia có một loại khắc chế rất mạnh với ma đạo.
Theo xe ngựa đi tới, tiếng chuông nhộn nhạo trong đầu Dương Phàm ngày càng mạnh mẽ rò ràng, làm cho hắn hết sức chán ghét.
"Hàn Viễn Sơn? Vì sao trước kia lại lựa chọn ước hẹn ở nơi này?" Trong lòng Dương Phàm thầm than, hắn rõ ràng, trong người mình mang ma công tới vùng đất lành Phật gia này, không phải là một lựa chọn sáng suốt.
Cũng may hắn cực kỳ tự tin vào hiệu quả ẩn nấp của Tiên Hồng Quyết, dù là mình giao tiếp với Phật tử tương đối hiếm thấy, đối phưong cùng khó mà cảm nhận được khí tức ma đạo trong người mình.
- Thanh Viễn Tự, tới rồi, tới rồi!
Tiểu quận chúa kinh hô.
Rất nhanh, ba người đều xuống xe ngựa, phải dùng sức đôi chân lên núi.
- Thật nhiều người!
Dương Phàm vừa xuống xe, liền phát hiện có vô số người tới Hàn Viễn Sơn. Trong đó đa số là bách tính bình dân cùng đại quan quý nhân, thậm chí người tu tiên cũng có. Người trước là tới cúng viếng nhang đèn mục đích người sau thì không thể suy đoán được.
Hai chân đạp trên mặt đất lành Phật gia Hàn Viễn Sơn, cả người Dương Phàm đều không được tự nhiên. Khí điềm lành vừa nhập thể Cửu u Ma Khí trong cơ thể liền xao động một trận giống như nhào ra cắn xé.
Dương Phàm ngẩng đầu ngưng mắt nhìn miếu thờ trên đỉnh núi, mơ hồ có thể thấy được một cỗ ánh sáng tường hòa bao phủ trên tầng mây bầu trời giống như một màn ánh sáng thủ hộ.
- Đi lên thôi.
Dương Phàm nhấc chân bước đi, u Minh Ma Diễm tiềm tàng sâu trong đan điền bỗng phát sinh một trận run rẫy, phát ra một cỗ dao động mờ mịt theo bước chân hắn phiêu đãng trong thiên địa.
Cùng lúc đó, trong một tòa miếu thờ ở Thánh địa Phật gia Thanh Viễn Tự, một tiếng "răng rắc", một tòa pho tượng Phật tổ vàng kim trông rất sống động, đột nhiên khi không vỡ nát.
Đúng lúc này, Trịnh Lão Tiên cũng đi ra cười nói.
- Vang danh kinh đô? Trịnh lão khoa trương quá. Dương mỗ chẳng qua chữa trị cho một phàm nhân, làm sao đáng kể chứ?
Dương Phàm thản nhiên nói.
- Ha ha! Điểm này Dương dược sư lại không rõ. Tuy rằng Nhị quận chúa chỉ là một phàm nhân, thế nhưng bệnh của nàng lại thuộc kỳ chứng thế gian, độ khó có thể xếp vào hạng đầu ở kinh đô ngay cả ba đại thần y cũng không giải quyết được. Hiện giờ ngài bóc trần bệnh của nàng, lại dễ dàng trị liệu như vậy cùng đã đủ để cho ngài nổi danh y giới kinh đô trong thời gian ngắn rồi
Trịnh Lão Tiên cười giải thích.
- Thì ra là thế!
Dương Phàm cũng hiểu được nguyên do trong đó, khôi phục bình tĩnh, lại chuyển đề tài:
- Trịnh lão, hôm nay lão có thời gian đi ra, không biết Tử Thanh Hào Mao Bút kia có thõa mãn hay không?
Hắn nhìn ra Trịnh Lão Tiên vừa thu phù bút đi ra khỏi phòng.
- Tử Thanh Hào Mao Bút thật danh bất hư truyền, lão phu vô cùng thõa mãn. Phù bút cấp bậc này, sợ rằng chỉ có luyện phù sư Ngưng Thần Kỳ mới có tư cách sở hữu.
Trịnh Lão Tiên than thở, vẻ mặt còn sót vài phần kinh diễm dường như còn trầm mê trong mị lực của Tử Thanh Hào Mao Bút.
- Đúng rồi, Dương dược sư, hiện giờ ngài có tính toán gì không? Nếu như ở lại Vương phủ khẳng định sẽ được Vương gia trọng dụng. Đương nhiên, bằng bản lĩnh y thuật của ngài sợ rằng bất cứ một thế lực kinh đô nào cũng không dám từ chối ngài ngoài cửa.
Trịnh Lão Tiên hiếu kỳ hỏi.
- Điều này... Dương mỗ cũng chưa thật sự quyết định, hiện giờ xem ra Yến Vương Phủ này cũng là một tuyển chọn không tệ.
Dương Phàm nhàn nhạt nói, đưa ra một đáp án không xác định.
- Lão phu thật hết sức hy vọng Dương dược sư có thể ở lại Vương phủ, như vậy ngày sau chúng ta cùng có thể chiếu cố lẫn nhau.
Ánh mắt Trịnh Lão Tiên thành khẩn.
- Ta sẽ cân nhắc.
Dương Phàm gật đầu, lại nói với Trịnh Vân Phi:
- Đệ theo ta đi ra ngoài dạo nào.
- Đi ra ngoài dạo?
Trịnh Vân Phi ngẩn ra:
- Lẽ nào Dương đại ca muốn rời Vương phủ, nhưng bệnh của Nhị quận chúa thì sao?
- Điều này trong lòng ta tự biết, đệ chỉ cần dẫn đường là được rồi.
Dương Phàm hết sức bình thản nói.
- Vân nhi. con nghe theo lời Dương dược sư nói dẫn ngài đi dạo quanh kinh đô. Bắt đầu từ hôm nay, mệnh lệnh của ngài ấy là mệnh lệnh của gia gia. con phải vâng lời.
Trịnh Lão Tiên nghiêm khắc nói.
- Vâng. gia gia!
Trịnh Vân Phi không dám cãi lời, ngoan ngoãn dẫn Dương Phàm đi ra ngoài. Vừa đi ra khỏi cầu kiều không xa, phía trước liền có một bóng ảnh tú lệ chạy đến, thì ra là tiểu quận chúa Vương phủ.
- Dương dược sư! Trịnh Vân Phi! Các người muốn đi đâu?
Tiểu quận chúa nhảy nhót đi tới.
"Phiền phúc tới rồi!"
Trong lòng Trịnh Vân Phi âm thầm kêu khổ, kiên trì nói:
- Ta dẫn Dương dược sư đi dạo quanh thành đô, huynh ấy vừa đến kinh đô không lâu không quen nơi này.
- À? Thì ra là thế!
Tiểu quận chúa gật đầu, bỗng nhiên nhảy lên chỉ vào Dương Phàm thở hồng hộc nói:
- Ngươi mặc kệ bệnh Nhị tỷ ta bản thân mình lại chạy ra ngoài đi dạo, ngươi có chút y đức nào hay không.
Tiểu quận chúa tức giận không thôi vươn tay chỉ Dương Phàm, bộ dáng như muốn ăn tươi hắn.
- Bình tĩnh.
Dương Phàm lại bình thản nói:
- Bệnh Nhị tỷ cô, trong lòng ta đà có tính toán, tối nay lại trị liệu cho nàng.
Tiểu quận chúa bị hai chữ "bình tĩnh" dọa tới mặt trắng bệch, cũng không nghe rõ nửa câu sau, vội vàng nói:
- Đúng đúng. Dương dược sư khẳng định không phải loại người như vậy.
Nàng còn nhớ rất rõ ràng tình cảnh ngày hôm qua. Dương Phàm vung tay lên đánh bay hộ vệ Vương phủ. Trước đó. Dương Phàm cũng nói "bình tĩnh", kết quả hộ vệ kia không cẩn thận cắt vỡ làn da hắn, cuối cùng rơi xuống kết cục đáng sợ.
"Nếu như mình không bình tĩnh. vậy kết quả sẽ là..." Tiểu quận chúa ngẫm lại liền sợ hãi không thôi!
- Được. chúng ta phải đi rồi
Dương Phàm nói với Trịnh Vân Phi.
- Ta có thể đi cùng các người được không?
Tiểu quận chúa yếu ớt hỏi, vẻ mặt thật chờ mong.
- Cô cũng muốn đi?
Ánh mắt Dương Phàm cùng Trịnh Vân Phi nhìn thẳng vào mặt nàng, vẻ mặt đều cổ quái.
- Đúng vậy! Từ nhỏ ta lớn lên ở kinh đô, chỗ nào thú vị, phong cảnh chỗ nào đẹp ta đều biết rõ nhất.
Tiểu quận chúa thề thốt.
Dương Phàm liếc nhìn nàng. không quan tâm:
- Tùy tiện!
- Yahoo!
Tiểu quận chúa mừng rỡ phát cuồng, vội vàng chạy theo nói:
- Để cho ta dẫn Dương dược sư đi dạo kinh đô như vậy phụ thân sẽ không phản đối ta đi ra ngoài nữa.
Dương Phàm cùng Trịnh Vân Phi cứng ngắc, hóa ra tiểu quận chúa đang đánh chủ ý này.
Cũng may, Dương Phàm căn bản không thèm để ý tới. Kết quả ba người liền ngông nghênh đi ra ngoài Yến Vương Phủ.
Cùng lúc này, thư phòng Yến vương.
Vù!
Một bóng người trống rỗng hiện ra.
- Báo! Tiểu quận chúa theo Dương dược sư rời Yến Vương Phủ. đi theo còn có tôn tử của Trịnh Lão Tiên.
- Bọn họ rời khỏi Vương phủ?
Yến vương Vũ Vãn Liệt lập tức đứng dậy, khẽ nhíu mày, trầm ngâm một lúc lâu. nói:
- Phái người âm thầm bảo hộ, chú ý an toàn của bọn họ. Đồng thời còn phải lưu ý, đừng cho bọn họ rời khỏi phạm vi kinh đô. Một khi bọn họ có ý đồ như vậy, lập tức báo lên.
- Rõ.
Bóng ảnh kia "vù" một tiếng, biến mất khỏi thư phòng Yến vương.
Ba người ngông nghênh đi ra Yến Vương Phủ, kết quả thông suốt không trở ngại, cũng không có ai ngăn cản.
- Da thật là tốt quá, ta tự do rồi!
Tiểu quận chúa nhảy nhót hoan hô.
Dương Phàm cũng khẽ nhíu mày, hắn đã cảm ứng được người Vương phủ âm thầm phái tới giám sát. Tiểu quận chúa vừa thấy thần sắc Dương Phàm như vậy, cho rằng mình quá đáng, lập tức thu liễm đi nhiều, làm xấu thè lưỡi với Trịnh Vân Phi.
Bước đi một lát. tiểu quận chúa đã không nhịn được hỏi:
- Dương dược sư, huynh muốn đi nơi nào, ta đều có thể dẫn huynh đi được. Dù là huynh muốn đi hoàng cung ta cũng có thể cho ngươi đi vào.
- Hàn Viễn Sơn.
Dương Phàm nhẹ nhàng phun ra ba chữ.
Vồn hắn còn tính toán tốn một ít thời gian, tùy tiện dạo quanh kinh đô, càng thêm hiểu biết tình huống thế giới người phàm. Chẳng qua Hàn Viễn Sơn là nơi hắn ước hẹn với Vân Vũ Tịch, hiện giờ hết sức hiếu kỳ.
"Có thể là nàng cũng đã sớm đến kinh đô!" Dương Phàm nghĩ như thế.
- Hàn Viễn Sơn? Tốt tốt lắm, đó là Thánh địa Phật gia thần bí nhất kinh đô, ngay cả đương kim thánh thượng hoàng huynh ta năm ngoái cũng đến đó kính hiến nhang đèn nữa.
Tiểu quận chúa ríu rít nói.
Kết quả là kế hoạch của Dương Phàm xảy ra thay đổi nho nhỏ, sớm đến Hàn Viễn Sơn kinh đô. Tìm một chiếc xe ngựa, ba người ngồi lên xuất phát đi Hàn Viễn Sơn. Bởi Hàn Viễn Sơn ở trong phạm vi ngoại thành kinh đô, xe ngựa phải đi hai canh giờ mới tới nơi.
"Lẽ nào bọn họ muốn rời khỏi kinh đô, nhanh báo lên Vương gia!" Lập tức có người âm thầm truyền lại tin tức, bằng tốc độ khó tin truyền tới Yến Vương Phủ.
- Tiếp tục giám sát.
Yến vương Vũ Văn Liệt có chút đứng ngồi không yên, thì thào:
- Như vậy không đúng, nếu hắn cảm thấy hứng thú với Hàm Nhi, thì lựa chọn lưu lại Vương phủ một thời gian, không nên rời kinh đô nhanh như vậy chứ.
Một lát sau lại tuyền đến tin báo:
- Báo, bọn họ đi tới Hàn Viễn Sơn.
- Hàn Viễn Sơn? Thánh địa Phật gia. hắn đi nơi đó làm gì?
Vũ Văn Liệt càng nghĩ càng thấy cổ quái, nhưng lại thở nhẹ một hơi. Dương Phàm chỉ đi chiêm ngưỡng Thánh địa Phật gia, cũng không có dự định rời khỏi kinh đô.
LÚC đi đến gần Hàn Viễn Sơn, tốc độ xe ngựa liền chậm lại rất nhiều. Dương Phàm cảm thấy thật kỳ quái. người đánh xe liền giải thích:
- Nơi này là đất lành Phật gia, ta là phàm phu tục tử, vì tôn kính nên giảm tốc độ vài phần.
- Thì ra là thế.
Trong lòng Dương Phàm thất kinh:
"Không nghĩ tới Phật gia trong mắt dân chúng thế gian lại có lực ảnh hường lớn như vậy."
Theo hắn biết, thế lực Phật gia ở Ngư Dương quốc không tính là cường hãn, so ra kém hai đạo chánh ma, rất ít tham dự vào tranh đấu thế tục. Nhưng theo tình cảnh hôm nay xem ra, lực ảnh hưởng Phật gia trên giới thế tục lại rất lớn, ngay cả đương kim thánh thượng cũng tới Hàn Viễn Sơn kính hiến nhang đèn, tối thiểu ở trong phạm vi kinh đô là như vậy.
Đúng lúc này, Dương Phàm đột nhiên mơ hồ nghe thấy tiếng chuông vang du dương tường hòa, nhộn nhạo giữa dãy núi tầng mây, bốn phưong tám hướng truyền đến một cỗ dao động thần bí.
- Các người có nghe được tiếng chuông vang không?
Dương Phàm tùy ý hỏi.
- Có tiếng chuông gì?
Trịnh Vân Phi có vẻ khó hiểu hỏi, tiểu quận chúa cũng nghi hoặc:
- Thanh Viễn Tự ở sâu trong Hàn Viễn Sơn, còn cách nơi này rất xa. Huống hồ hiện giờ cũng không phải lúc chùa miếu gõ chuông mà.
- Có thể là ảo giác của ta.
Dương Phàm cười nói.
Xe ngựa đi theo đường núi, đi vào chỗ sâu trong Hàn Viễn Sơn. Trong quá trình này, Dương Phàm vẫn luôn nghe được tiếng chuông vang du dương tường hòa, càng thêm rõ ràng mãnh liệt.
"Điều này thật là cổ quái."
Trong lòng Dương Phàm thật khó hiểu, nhưng ngay lúc này, Cửu u Ma Khí trong cơ thể hắn mơ hồ có chút nóng nảy, dường như sinh ra một cảm giác chán ghét.
Cửu u Ma Khí? Đất lành Phật gia? Khí điềm lành?
Trong đầu Dương Phàm đột nhiên lóe lên một ý nghĩ, nhanh chóng thông suốt nguyên nhân trong đó.
Hiện giờ đúng là không phải lúc chùa miếu gõ chuông tụng kinh, cho dù là có thì cũng không truyền xa như vậy. Tiếng chuông vang kia. hẳn đại biểu cho một loại lực lượng vô hình cũng là khí điềm lành bao phủ cả Thanh Viễn Tự cùng với Hàn Viễn Sơn.
Sở dĩ Dương Phàm có thể cảm nhận được cỗ lực lượng này, có thể là bởi cảnh giới hắn khá cao lại có thể là bởi Cửu u Ma Khí trong cơ thể có một loại nhạy cảm đối địch với lực lượng Phật gia.
Khí ma đạo cùng khí điềm lành vốn là đối thủ một mất một còn. khắc chế lẫn nhau. Trên một trình độ nhất định. Phật gia có một loại khắc chế rất mạnh với ma đạo.
Theo xe ngựa đi tới, tiếng chuông nhộn nhạo trong đầu Dương Phàm ngày càng mạnh mẽ rò ràng, làm cho hắn hết sức chán ghét.
"Hàn Viễn Sơn? Vì sao trước kia lại lựa chọn ước hẹn ở nơi này?" Trong lòng Dương Phàm thầm than, hắn rõ ràng, trong người mình mang ma công tới vùng đất lành Phật gia này, không phải là một lựa chọn sáng suốt.
Cũng may hắn cực kỳ tự tin vào hiệu quả ẩn nấp của Tiên Hồng Quyết, dù là mình giao tiếp với Phật tử tương đối hiếm thấy, đối phưong cùng khó mà cảm nhận được khí tức ma đạo trong người mình.
- Thanh Viễn Tự, tới rồi, tới rồi!
Tiểu quận chúa kinh hô.
Rất nhanh, ba người đều xuống xe ngựa, phải dùng sức đôi chân lên núi.
- Thật nhiều người!
Dương Phàm vừa xuống xe, liền phát hiện có vô số người tới Hàn Viễn Sơn. Trong đó đa số là bách tính bình dân cùng đại quan quý nhân, thậm chí người tu tiên cũng có. Người trước là tới cúng viếng nhang đèn mục đích người sau thì không thể suy đoán được.
Hai chân đạp trên mặt đất lành Phật gia Hàn Viễn Sơn, cả người Dương Phàm đều không được tự nhiên. Khí điềm lành vừa nhập thể Cửu u Ma Khí trong cơ thể liền xao động một trận giống như nhào ra cắn xé.
Dương Phàm ngẩng đầu ngưng mắt nhìn miếu thờ trên đỉnh núi, mơ hồ có thể thấy được một cỗ ánh sáng tường hòa bao phủ trên tầng mây bầu trời giống như một màn ánh sáng thủ hộ.
- Đi lên thôi.
Dương Phàm nhấc chân bước đi, u Minh Ma Diễm tiềm tàng sâu trong đan điền bỗng phát sinh một trận run rẫy, phát ra một cỗ dao động mờ mịt theo bước chân hắn phiêu đãng trong thiên địa.
Cùng lúc đó, trong một tòa miếu thờ ở Thánh địa Phật gia Thanh Viễn Tự, một tiếng "răng rắc", một tòa pho tượng Phật tổ vàng kim trông rất sống động, đột nhiên khi không vỡ nát.
Bình luận facebook