Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 164
Dòng chảy thanh lương này chảy qua khắp tứ chi bách huyệt của Dương Phàm, tu vi của hắn đang tăng lên một cách nhanh chóng mà hắn dễ dàng cảm nhận được. Khoái cảm này thật sự khó có thể hình dung được. Tu vi và công lực tăng lên không chỉ qua một sớm một chiều mà phải tích lũy qua ngày tháng mới đạt được kết quả. Một quá trình này rất khó cảm nhận được mà cũng không phải nháy mắt đã đột phá sang một giai cấp mới. Nhưng loại tình huống này trên người Dương Phàm lại khác.
Giờ phút này, chỉ qua một canh giờ mà tu vi của Dương Phàm đã gia tăng tương đương với thành quả mà những Tu sĩ bình thường khác phải tu luyện ít nhất một hai năm. Hắn đã đưa tiến bộ trong hai năm rút ngắn xuống còn một canh giờ nên tất nhiên có thể rõ ràng cảm nhận được tốc độ đang tăng lên. Nếu để người khác biết được điều này thì chỉ sợ bọn họ ghen tị tới đỏ mắt. thậm chí còn từ bỏ cả việc tu luyện.
Thời gian dần trôi qua, toàn thân Dương Phàm thư thái vô cùng hưởng thụ tốc độ gia tăng tu vi này. Loại cảm giác này khiến người ta không khỏi nghiện. Hắn hận không thể lúc nào cũng được hưởng cảm giác này.
ở một khắc này, Dương Phàm chỉ cảm giác được tu vi của mình đã đạt tới Ngưng Thần sơ kỳ đỉnh. Nếu thêm một chút nữa thì có lẽ sẽ tấn chức Ngưng Thần trung kỳ. Nhưng vào lúc này, lực lượng Tiên Hồng Quyết tràn ngập sinh cơ vô hạn rót vào trong cơ thể Hồ Phi đã quay trở lại lưu sướng tới cực điểm.
Trị liệu chấm dứt!
Dương Phàm khẽ thở dài một hơi, chậm rãi thu tay lại. Trong lòng hắn vẫn còn đang cảm thụ dư vị chưa tiêu tan hết này.
- Xong rồi sao?
Hồ Phi ngạc nhiên, vô cùng vui mừng a lên một tiếng! Từ trên mặt đất nhảy lên vươn vai lắc hông, hai tay mở ra. Từng đạo từng đạo lôi điện màu đỏ nhạt không ngừng vờn quanh thân thể.
- Thương thế của ngươi đã được chữa khỏi rồi. Không biết ngươi giao chiến với người kia ở nơi nào?
Dương Phàm bình tĩnh dò hỏi.
Từ trong giọng nói của Hồ Phi thì có thể thấy được người đánh hắn trọng thương kia đồng dạng cũng bị thương nghiêm trọng, thậm chí không kém gì hắn. Nếu có thể biết chỗ của hắn lại chữa trị cho hắn thì Dương Phàm nắm chắc trăm phần trăm sẽ tiến nhập Ngưng Thần trung kỳ.
- Không... không biết! Hắn... hắn nói một tháng sau lại... lại tới!
Hồ Phi nhớ lại nói.
- Ha ha, lần... lần sau ta sẽ đánh hắn thành.. thành đống thịt!
Hồ Phi nghiến răng nghiến lợi nói.
Dương Phàm có chút thất vọng lại hỏi:
- Ngươi tới Kinh Đô làm gì?
- Trốn... trốn chạy!
Hồ Phi không nghĩ nói thẳng.
- Vậy ngươi sao lại cố tình tới Kinh Đô này?
Dương Phàm vô cùng khó hiểu trong lòng cũng thấy buồn bực. Lúc trước, hắn và Hồ Phi gặp nhau ở Thiên niên mộ huyệt, may mắn mà cả hai cùng sống sót. Sau đó, ở cạnh Tú Ngọc Các với thân phận Thạch Thiên Hàn lại gặp nhau. Mà lúc này đây, hắn đi xa tới bảy tám vạn dặm đi vào Kinh Đô xa xôi này, lại tình cờ gặp hắn một lần nữa. Điều này cũng không khỏi quá trùng hợp đi!?
Dương Phàm cũng không nói gì. Tương tự thế còn có một người, chính là Dương gia Thiếu chủ Dương Vũ.
Tuy nhiên, Dương Vũ lại gần như là địch nhân không thể thay đổi của Dương Phàm. Bất kể là Vấn Thiên đại hội hay là vì có quan hệ với Vân Vũ Tịch hoặc lại là ân oán từ đời trước... tất cả đều đã định giữa hai người không thể hòa giải được.
So sánh với đó Hồ Phi lại không có xung đột gì với Dương Phàm, hơn nữa còn có chút trượng nghĩa, tri ân báo đáp.
- Nghe... nghe nói nơi này náo... náo nhiệt cho nên ta muốn... muốn biết nơi này!
Hồ Phi có chút buồn bực đáp.
- À. thì ra là thế xem ra chúng ta thật có duyên!
Trong lòng Dương Phàm không khỏi cười thầm. Hóa ra người này ngoại trừ Dương Gia Bảo ra cũng chỉ nghe nói tới Kinh Đô biết nơi này phồn hoa náo nhiệt nên chạy tới.
- Hắc hắc, thật... thật có duyên!
Hồ Phi nghe xong. lập tức trở nên hưng phấn lại chợt nói:
- Lần... lần trước, ngươi đã... đã cứu ta một lần. Lần này, lại giúp... giúp ta lần nữa, về sau ai dám khi... khi dễ ngươi thì tìm... tìm ta giúp. Ta... ta nợ ngươi hai... hai lần nhân tình!
Hồ Phi chân thành nói.
- Ha ha
Dương Phàm không nghĩ tới người này không chỉ bá đạo hung hàn không sợ chết mà còn có một mặt đáng yêu như thế!
- Được, đây là ngươi nói đó nhé! về sau nêu muốn đánh ai, ta sẽ tới tìm ngươi!
Dương Phàm cười tủm tỉm thầm nghĩ:
" Người này quả là một nắm tay không tồi Nếu luận thực lực, bản thân mình còn không nắm chắc có thể thắng được hắn!"
- Không... không thành vấn đề!
Hồ Phi vỗ ngực nói:
- Đánh nhau là việc... việc ta thích nhất!
Dương Phàm toát cả mồ hôi người này quả nhiên là một tên chiến cuồng. Ngay lúc hai người đang đàm thoại thì một thanh âm truyền tới:
- Dương đại ca, mau tới giúp!
Đưa mắt nhìn sang thì thấy Trịnh Vân Phi đang vội vã chạy lại.
- Có chuyện gì?
Dương Phàm khó hiểu hỏi.
- Tích Đổng tiểu thư bị bằng hữu nàyt đả thương. Nếu ba ngày không có Dược sư cấp bậc thần y cứu chữa thì sợ rằng sẽ nguy hiểm Tính mạng...
Trịnh Vân Phi vô cùng lo lắng nói ngôn từ cũng rất dồn dập. Nhìn hắn thế, sợ rằng chỉ hận không thể lập tức kéo Dương Phàm lại.
- Ta... ta không biết hắn là bằng... bằng hữu của ngươi!
Hồ Phi ngượng ngùng nói có chút tự trách.
- Không sao, ta qua xem.
Dương Phàm cũng không chút vội vã chậm rãi đi tới chỗ tiểu đình vừa rồi mấy người ngồi nói chuyện.
- A! Không ổn, tên sát tinh kia lại tới!
Đang giúp Tích Đổng chữa thương, sắc mặt một trong hai tên Luyện Khí đại viên mãn kia đại biến khuôn mặt khẩn trương, ra vẻ đề phòng. Tuy nhiên không ngờ chính là Hồ Phi lúc này lại có bộ dáng ngượng ngùng, vừa đi vừa cười tiến về phía bọn hắn.
- Tiền bối!
Trong lòng hai người này không yên vẻ mặt bất an nhìn Hồ Phi.
Không lâu trước đó, Hồ Phi còn như một hung thần ác sát thái độ biểu hiện hiện tại lại có chút khác thường. Cho nên nhìn vẻ tươi cười của Hồ Phi bọn họ liền không rét mà run.
- Bình tĩnh.
Dương Phàm đi tới trước người Tích Đổng nói với hai gã Dược sư Luyện Khí đại viên mãn này:
- Các ngươi lùi lại đi, giao nàng cho ta!
- Cái gì?
Hai gã Dược sư lão bài này vừa nghe thế, sắc mặt trầm xuống, dường như đã hiểu sai ý tứ.
- Ngươi... các ngươi muốn đánh nữa sao?
Hồ Phi nhướn mày lên nâng bàn tay. Một viên lôi hỏa khiến người ta tim đập nhanh lên xuất hiện.
- A! Vâng! Vâng!
Hai tên Dược sư này đều lùi lại vội vàng thu hồi pháp lực.
Giờ phút này, bọn họ hiểu rằng Dương Phàm chỉ sợ đã chữa khỏi bệnh cho tên sát tinh này rồi. Hơn nữa quan hệ giữa hai người cũng không tầm thường.
- Mời Dược sư!
Tích Đổng mở mắt ra thấp giọng nói. Thanh âm của nàng có chút suy yếu, khuôn mặt trắng bệch không còn chút máu.
- Dương mỗ không khách khí vậy!
Dương Phàm đặt tay lên vai Tích Đổng. Lực lượng sinh mệnh như mưa xuân được rót vào trong cơ thể nàng!
Chỉ một lát, Dương Phàm đã nắm rõ tình hình. Tích Đổng trúng một chưởng của Hồ Phi tuy rằng hắn chưa dùng toàn lực nhưng một chưởng này vẫn ẩn chứa lôi hỏa lực cũng không tầm thường. Một chưởng này có lực phá hoại rất lớn khiến nội phủ của Tích Đổng bị thương. Mà công pháp của cô ta không đủ để chữa trị thương thế bậc này, chỉ có thể trơ mắt nhìn sinh cơ bản thân dần trôi qua.
- May mà phản ứng của Tích Đổng tiểu thư cũng nhanh, ăn ngay linh đan bảo mệnh tại chỗ. Nếu là tu sĩ khác có lẽ đã bỏ mình rồi
Dương Phàm bình Tĩnh nói thầm nghĩ trong lòng rằng tên Hồ Phi này thật là không chút nương tay, ngay cả mỹ nữ mà cũng không thu tay thiếu chút nữa là lấy mạng cô gái này rồi!
Giờ phút này, chỉ qua một canh giờ mà tu vi của Dương Phàm đã gia tăng tương đương với thành quả mà những Tu sĩ bình thường khác phải tu luyện ít nhất một hai năm. Hắn đã đưa tiến bộ trong hai năm rút ngắn xuống còn một canh giờ nên tất nhiên có thể rõ ràng cảm nhận được tốc độ đang tăng lên. Nếu để người khác biết được điều này thì chỉ sợ bọn họ ghen tị tới đỏ mắt. thậm chí còn từ bỏ cả việc tu luyện.
Thời gian dần trôi qua, toàn thân Dương Phàm thư thái vô cùng hưởng thụ tốc độ gia tăng tu vi này. Loại cảm giác này khiến người ta không khỏi nghiện. Hắn hận không thể lúc nào cũng được hưởng cảm giác này.
ở một khắc này, Dương Phàm chỉ cảm giác được tu vi của mình đã đạt tới Ngưng Thần sơ kỳ đỉnh. Nếu thêm một chút nữa thì có lẽ sẽ tấn chức Ngưng Thần trung kỳ. Nhưng vào lúc này, lực lượng Tiên Hồng Quyết tràn ngập sinh cơ vô hạn rót vào trong cơ thể Hồ Phi đã quay trở lại lưu sướng tới cực điểm.
Trị liệu chấm dứt!
Dương Phàm khẽ thở dài một hơi, chậm rãi thu tay lại. Trong lòng hắn vẫn còn đang cảm thụ dư vị chưa tiêu tan hết này.
- Xong rồi sao?
Hồ Phi ngạc nhiên, vô cùng vui mừng a lên một tiếng! Từ trên mặt đất nhảy lên vươn vai lắc hông, hai tay mở ra. Từng đạo từng đạo lôi điện màu đỏ nhạt không ngừng vờn quanh thân thể.
- Thương thế của ngươi đã được chữa khỏi rồi. Không biết ngươi giao chiến với người kia ở nơi nào?
Dương Phàm bình tĩnh dò hỏi.
Từ trong giọng nói của Hồ Phi thì có thể thấy được người đánh hắn trọng thương kia đồng dạng cũng bị thương nghiêm trọng, thậm chí không kém gì hắn. Nếu có thể biết chỗ của hắn lại chữa trị cho hắn thì Dương Phàm nắm chắc trăm phần trăm sẽ tiến nhập Ngưng Thần trung kỳ.
- Không... không biết! Hắn... hắn nói một tháng sau lại... lại tới!
Hồ Phi nhớ lại nói.
- Ha ha, lần... lần sau ta sẽ đánh hắn thành.. thành đống thịt!
Hồ Phi nghiến răng nghiến lợi nói.
Dương Phàm có chút thất vọng lại hỏi:
- Ngươi tới Kinh Đô làm gì?
- Trốn... trốn chạy!
Hồ Phi không nghĩ nói thẳng.
- Vậy ngươi sao lại cố tình tới Kinh Đô này?
Dương Phàm vô cùng khó hiểu trong lòng cũng thấy buồn bực. Lúc trước, hắn và Hồ Phi gặp nhau ở Thiên niên mộ huyệt, may mắn mà cả hai cùng sống sót. Sau đó, ở cạnh Tú Ngọc Các với thân phận Thạch Thiên Hàn lại gặp nhau. Mà lúc này đây, hắn đi xa tới bảy tám vạn dặm đi vào Kinh Đô xa xôi này, lại tình cờ gặp hắn một lần nữa. Điều này cũng không khỏi quá trùng hợp đi!?
Dương Phàm cũng không nói gì. Tương tự thế còn có một người, chính là Dương gia Thiếu chủ Dương Vũ.
Tuy nhiên, Dương Vũ lại gần như là địch nhân không thể thay đổi của Dương Phàm. Bất kể là Vấn Thiên đại hội hay là vì có quan hệ với Vân Vũ Tịch hoặc lại là ân oán từ đời trước... tất cả đều đã định giữa hai người không thể hòa giải được.
So sánh với đó Hồ Phi lại không có xung đột gì với Dương Phàm, hơn nữa còn có chút trượng nghĩa, tri ân báo đáp.
- Nghe... nghe nói nơi này náo... náo nhiệt cho nên ta muốn... muốn biết nơi này!
Hồ Phi có chút buồn bực đáp.
- À. thì ra là thế xem ra chúng ta thật có duyên!
Trong lòng Dương Phàm không khỏi cười thầm. Hóa ra người này ngoại trừ Dương Gia Bảo ra cũng chỉ nghe nói tới Kinh Đô biết nơi này phồn hoa náo nhiệt nên chạy tới.
- Hắc hắc, thật... thật có duyên!
Hồ Phi nghe xong. lập tức trở nên hưng phấn lại chợt nói:
- Lần... lần trước, ngươi đã... đã cứu ta một lần. Lần này, lại giúp... giúp ta lần nữa, về sau ai dám khi... khi dễ ngươi thì tìm... tìm ta giúp. Ta... ta nợ ngươi hai... hai lần nhân tình!
Hồ Phi chân thành nói.
- Ha ha
Dương Phàm không nghĩ tới người này không chỉ bá đạo hung hàn không sợ chết mà còn có một mặt đáng yêu như thế!
- Được, đây là ngươi nói đó nhé! về sau nêu muốn đánh ai, ta sẽ tới tìm ngươi!
Dương Phàm cười tủm tỉm thầm nghĩ:
" Người này quả là một nắm tay không tồi Nếu luận thực lực, bản thân mình còn không nắm chắc có thể thắng được hắn!"
- Không... không thành vấn đề!
Hồ Phi vỗ ngực nói:
- Đánh nhau là việc... việc ta thích nhất!
Dương Phàm toát cả mồ hôi người này quả nhiên là một tên chiến cuồng. Ngay lúc hai người đang đàm thoại thì một thanh âm truyền tới:
- Dương đại ca, mau tới giúp!
Đưa mắt nhìn sang thì thấy Trịnh Vân Phi đang vội vã chạy lại.
- Có chuyện gì?
Dương Phàm khó hiểu hỏi.
- Tích Đổng tiểu thư bị bằng hữu nàyt đả thương. Nếu ba ngày không có Dược sư cấp bậc thần y cứu chữa thì sợ rằng sẽ nguy hiểm Tính mạng...
Trịnh Vân Phi vô cùng lo lắng nói ngôn từ cũng rất dồn dập. Nhìn hắn thế, sợ rằng chỉ hận không thể lập tức kéo Dương Phàm lại.
- Ta... ta không biết hắn là bằng... bằng hữu của ngươi!
Hồ Phi ngượng ngùng nói có chút tự trách.
- Không sao, ta qua xem.
Dương Phàm cũng không chút vội vã chậm rãi đi tới chỗ tiểu đình vừa rồi mấy người ngồi nói chuyện.
- A! Không ổn, tên sát tinh kia lại tới!
Đang giúp Tích Đổng chữa thương, sắc mặt một trong hai tên Luyện Khí đại viên mãn kia đại biến khuôn mặt khẩn trương, ra vẻ đề phòng. Tuy nhiên không ngờ chính là Hồ Phi lúc này lại có bộ dáng ngượng ngùng, vừa đi vừa cười tiến về phía bọn hắn.
- Tiền bối!
Trong lòng hai người này không yên vẻ mặt bất an nhìn Hồ Phi.
Không lâu trước đó, Hồ Phi còn như một hung thần ác sát thái độ biểu hiện hiện tại lại có chút khác thường. Cho nên nhìn vẻ tươi cười của Hồ Phi bọn họ liền không rét mà run.
- Bình tĩnh.
Dương Phàm đi tới trước người Tích Đổng nói với hai gã Dược sư Luyện Khí đại viên mãn này:
- Các ngươi lùi lại đi, giao nàng cho ta!
- Cái gì?
Hai gã Dược sư lão bài này vừa nghe thế, sắc mặt trầm xuống, dường như đã hiểu sai ý tứ.
- Ngươi... các ngươi muốn đánh nữa sao?
Hồ Phi nhướn mày lên nâng bàn tay. Một viên lôi hỏa khiến người ta tim đập nhanh lên xuất hiện.
- A! Vâng! Vâng!
Hai tên Dược sư này đều lùi lại vội vàng thu hồi pháp lực.
Giờ phút này, bọn họ hiểu rằng Dương Phàm chỉ sợ đã chữa khỏi bệnh cho tên sát tinh này rồi. Hơn nữa quan hệ giữa hai người cũng không tầm thường.
- Mời Dược sư!
Tích Đổng mở mắt ra thấp giọng nói. Thanh âm của nàng có chút suy yếu, khuôn mặt trắng bệch không còn chút máu.
- Dương mỗ không khách khí vậy!
Dương Phàm đặt tay lên vai Tích Đổng. Lực lượng sinh mệnh như mưa xuân được rót vào trong cơ thể nàng!
Chỉ một lát, Dương Phàm đã nắm rõ tình hình. Tích Đổng trúng một chưởng của Hồ Phi tuy rằng hắn chưa dùng toàn lực nhưng một chưởng này vẫn ẩn chứa lôi hỏa lực cũng không tầm thường. Một chưởng này có lực phá hoại rất lớn khiến nội phủ của Tích Đổng bị thương. Mà công pháp của cô ta không đủ để chữa trị thương thế bậc này, chỉ có thể trơ mắt nhìn sinh cơ bản thân dần trôi qua.
- May mà phản ứng của Tích Đổng tiểu thư cũng nhanh, ăn ngay linh đan bảo mệnh tại chỗ. Nếu là tu sĩ khác có lẽ đã bỏ mình rồi
Dương Phàm bình Tĩnh nói thầm nghĩ trong lòng rằng tên Hồ Phi này thật là không chút nương tay, ngay cả mỹ nữ mà cũng không thu tay thiếu chút nữa là lấy mạng cô gái này rồi!
Bình luận facebook