Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 167
Trong cảm quan của Dương Phàm con phi ưng màu bạc kia đảo trong hư không một đường cong huyền diệu, mà nơi cửa sổ phòng hắn đúng là một điểm tiếp xúc với quỹ tích đó.
"Vèo"
Phi ưng màu bạc hơi dừng lại nơi đó một cái chớp mắt. Một cuộn giấy nhỏ màu trắng bay vào trong cửa sổ.
- Đây là...
Động tác Dương Phàm cực kỳ linh hoạt thoáng một cái mở cửa sổ ra cầm lấy cuộn giấy này nắm vào trong tay. Phi ưng màu bạc bay lượn giữa không trung một vòng, phát ra một trận tiếng kêu rõ to.
- Phi ưng này hiển nhiên không phải loài vật tầm thường. So với phi ưng bình thường phải lớn hơn mấy lần chẳng lẽ nó là yêu thú?
Dương Phàm thản nhiên liếc nhìn phi ưng màu bạc đang bay lượn giữa không trung một cái, cảm nhận được từ trong cơ thể nó có một cỗ năng lượng sinh mệnh còn cường đại hơn so với tu sĩ bậc thấp bình thường mấy lần.
Dưới Toàn Tri Mô Thức Dương Phàm lập tức nhìn ra cấp bậc của nó, quả nhiên là một yêu thú hơn nữa còn là yêu thú nhị cấp thực lực tương đương với tu sĩ Ngưng Thần KỲ.
"Hưu"
Phi ưng kia liếc đôi mắt sắc nhọn nhìn Dương Phàm một cái lại phát ra một trận tiếng kêu to dường như đang có vẻ rất cấp bách. Dương Phàm vội vàng mở cuộn giấy ra xem, mặt trên viết mấy chữ: " Ta bị thương, lại đây trị thương cho ta."
Phía dưới còn có hai chữ: Vô Song.
" Không ngờ Vô Song bị thương?"
Dương Phàm lộ vẻ kinh ngạc, với thực lực của đối phương gần như có thể đi ngang dọc ở nơi kinh đô này. Hiện tại không ngờ bị thương. Nếu là thương thế bình thường, dựa theo ước định thì Vô Song hoàn toàn có thể tự tìm tới cửa để Dương Phàm trị liệu cho. Nhưng Vô Song không có tự mình đến đây lại để con ngân ưng này tới truyền tin, bởi vậy có thể thấy được thương thế của hắn nghiêm trọng mức nào.
- Bảo hộ quận chúa và Dược sư! Giết chết con chim ưng khổng lồ kia!
Đúng lúc này, trong Hàm Trữ Cư xuất hiện mấy chục tên hộ vệ vương phủ, có người cầm cung tên bắn lên con chim ưng đang bay lượn trên bầu trời
Vèo vèo vèo...
Mấy chục mũi tên nhọn ở trong hư không lóe lên hàn quang, làn mưa tên giống như một chiếc lồng chụp về phía ngân ưng kia. Ngân ưng thấy tình cảnh như vậy trong mắt hiện lên một tia trào phúng, hai cánh nhẹ nhàng huy vũ, một cỗ cuồng phong vô hình bất chợt sinh ra trực tiếp thổi bay tất cả những mũi tên nhọn này.
- Không xong! Mau mời cao thủ đến. phi ưng này không phải loài vật tầm thường, sợ rằng chính là yêu vật trong truyền thuyết.
Đám thị vệ lập tức bối rối thối lui lại. Bọn họ gặp phải phi ưng thể tích khổng lồ như thế sợ làm thương tổn đến người trong Vương phủ vì thế đuổi tới. Mà theo tình huống lúc này xem ra, phi ưng này chẳng những có linh trí, dường như còn có thể là Yêu thú trên không nữa. Ngân ưng phát ra một trận tiếng kêu lớn thanh thế không tầm thường. Hai cánh vẫy lên mấy đạo khí lãng màu bạc từ trên cao phát xuống.
- Dừng tay!
Thân hình Dương Phàm vội vàng lao ra đồng thời phi kiếm về phía trước. Trong tay xuất ra một thanh pháp khí trung phẩm.
"Choang choang choang'
Khi mấy đạo khí lãng màu bạc đánh tới trên phi kiếm thân hình Dương Phàm chấn động một chút mới miễn cưỡng ổn định thân hình. Liên tục lui về phía sau.
- Uy lực thật cường đại!
Dương Phàm trong lòng thất kinh, cánh tay một trận run lên. Trên pháp khí trong tay còn lưu lại mấy lỗ thủng rất nhỏ. Đương nhiên, một kích vừa rồi hắn chỉ sử dụng pháp lực tương đương với Luyện Khí hậu kỳ, bằng không cũng không khiến cho pháp khí trong tay bị hao tổn.
- Dẫn đường đi!
Dương Phàm thản nhiên hướng về phía ngân ưng kia nói.
"Ngao"'
Ngân ưng lại kêu lên một tiếng, hóa thành một chiếc bóng màu bạc phá không bay đi. Thân hình Dương Phàm nhoáng lên một cái liền đi theo ngân ưng tiến về phía trước. Hắn mỗi lần bước đi một bước đều có thể vượt qua khoảng cách hơn một trượng, biểu hiện phiêu dật tự nhiên không cố sức động tác thoạt nhìn giống như đang đi tản bộ trong trang viên vậy.
- Ngươi...ngươi muốn đi đâu?
Dương Phàm vừa cất bước, từ trong một nơi trong viện truyền ra thanh âm Hồ Phi.
- Chờ..chờ ta..một chút.
- Ha ha! Ngươi bảo trì khoảng cách với ta trong phạm vi mười dặm là được.
Dương Phàm khẽ dừng lại suýt nữa quên mất mình còn có một cận vệ.
- Được.
Hồ Phi đi theo phía sau hắn ngược lại có vẻ rất ung dung thoải mái.
- Con phi ưng này là linh thú, chủ nhân của nó có quen biết với ta, các ngươi lui đi.
Dương Phàm cất bước đi đồng thời thản nhiên nhìn lướt qua những thị vệ Vương phủ đang tay chân luống cuống kia lên tiếng ra lệnh.
- Vâng. đại nhân!
Những hộ vệ này giống như được đại xá lập tức tản đi bốn phía. Trong không trung, phi ưng dường như rất có linh tính luôn bảo trì khoảng cách một tầm nhìn nhất định với Dương Phàm. Cũng không hề rời hắn quá xa. Một lúc sau, một người một ưng đã rời khỏi Vương phủ. Hồ Phi đi theo ở phía sau không có lại gần. Sau nửa canh giờ, ngân ưng dẫn Dương Phàm đi tới một con phố cổ nát nơi kinh đô. Con phố này ngang dọc khắp nơi có rất đông dân chúng bình thường ở đây.
Đến khi ngân ưng bay đến trên một trạch viện không bắt mắt đột nhiên dừng lại nhìn Dương Phàm một cái, sau đó liền tiến vào trong trạch viện đó.
- Chính là nơi này sao?
Dương Phàm đến trước cửa nhẹ nhàng gõ một cái phát hiện cánh cửa chỉ khép hờ vì thế liền đẩy cửa tiến vào.
- Ngươi cuối cùng cũng đến rồi...
Mới vừa đi vào trong nhà chợt nghe thấy một thanh âm yếu ớt truyền ra.
Vô Song đang ngồi trên sàn nhà dựa vào một góc tường, giờ phút này mở mắt ra, y phục màu trắng trên thân đã rách nát không tả nổi, thậm chí còn có chút
- Đây là chỗ ở của ngươi sao?
Dương Phàm đánh giá phòng ốc này một chút cảm giác không có gì đặc biệt. Nơi này giống như là chỗ ở của dân chúng bình thường.
- Không, là ta cho chủ nhân nhà này một ít bạc để ta tạm thời ở lại đây một tháng.
Vô Song đáp.
"Hưu"
Con ngân ưng khổng lồ kêu lên một tiếng, thập phần nhu thuận tựa vào bên người Vô Song, dịu ngoan giống như một con mèo nhỏ vậy.
- Ngươi bị thương đúng là không nhẹ, dường như còn nghiêm trọng hơn rất nhiều so với lần trước?
Dương Phàm đi tới ngồi xỗm xuống, vươn một bàn tay khoát lên bờ vai của hắn bắt đầu kiểm tra thương thế. Tuy rằng bề ngoài nói như vậy nhưng Dương Phàm cũng là trong bụng mở cờ. thương thế càng nặng đối với minh lại càng có lợi.
- Thế nào, phải bao lâu mới có thể hồi phục như cũ?
Vô Song lộ vẻ vô lực hỏi.
- Thân thể ngươi gặp phải lực phá hoại to lớn như vậy, còn có hỏa hệ pháp thuật..
Dương Phàm lẩm bẩm nói.
- Ngươi phỏng đoán không sai biệt lắm.
Vô Song khẽ thở dài một hơi khác thường, không ngờ bị một loại hỏa lực đáng sợ thế này đả thương mà lại không bị chết. Xem tình hình dường như gặp phải lôi điện tập kích.
- Nguôi quyết chiến với ta chính là một kẻ hiếu chiến, hơn nữa còn có chút điên cuồng.
- Lôi hỏa?
Dương Phàm giật mình kinh ngạc.
Hắn đột nhiên nghĩ tới Hồ Phi, không phải người này nắm giữ lôi hỏa lực sao? Nếu là Hồ Phi vậy chính là độc môn tuyệt kỷ Hồng thư lôi hỏa của hắn rồi
- Ngươi chiến đấu với người phương nào?
Dương Phàm thử thăm dò hỏi, trong lòng hắn cảm thấy mình đoán không sai. Người trong lời Vô Song nói hơn phân nửa chính là Hồ Phi.
- Không biết, tuy nhiên hắn là một kẻ điên.
Vô Song khẽ thở ra một hơi.
- Thực lực của hắn vượt quá sự tưởng tượng của ta nếu không phải một kiếm liều chết ở thời điểm cuối cùng, sợ rằng hiện tại ta đã chết ở trong tay hắn.
- Vậy hắn có điểm gì đặc biệt không?
Dương Phàm đã bắt đầu chữa thương cho Vô Song, chỉ cảm thấy pháp lực đang bừng bừng tăng lên. Cảm giác sảng khoái vô cùng.
- Đặc điểm?
Vô Song mặt lộ vẻ kinh ngạc.
- Hắn là một người nói lắp.
Vừa nghe lời này, trong lòng Dương Phàm khẽ thở ra một hơi. Xem ra trăm phần trăm là Hồ Phi không thể nghi ngờ.
Trong lòng vừa nghĩ tới Hồ Phi, Dương Phàm đột nhiên hồi hộp một chút. Không ổn, người này không phải chính là bảo tiêu thiếp thân của mình sao?
- Hừ! Ngươi nói...ai...ai nói lắp!
Một thanh âm tràn ngập lửa giận truyền đến.
"Vèo"
Phi ưng màu bạc hơi dừng lại nơi đó một cái chớp mắt. Một cuộn giấy nhỏ màu trắng bay vào trong cửa sổ.
- Đây là...
Động tác Dương Phàm cực kỳ linh hoạt thoáng một cái mở cửa sổ ra cầm lấy cuộn giấy này nắm vào trong tay. Phi ưng màu bạc bay lượn giữa không trung một vòng, phát ra một trận tiếng kêu rõ to.
- Phi ưng này hiển nhiên không phải loài vật tầm thường. So với phi ưng bình thường phải lớn hơn mấy lần chẳng lẽ nó là yêu thú?
Dương Phàm thản nhiên liếc nhìn phi ưng màu bạc đang bay lượn giữa không trung một cái, cảm nhận được từ trong cơ thể nó có một cỗ năng lượng sinh mệnh còn cường đại hơn so với tu sĩ bậc thấp bình thường mấy lần.
Dưới Toàn Tri Mô Thức Dương Phàm lập tức nhìn ra cấp bậc của nó, quả nhiên là một yêu thú hơn nữa còn là yêu thú nhị cấp thực lực tương đương với tu sĩ Ngưng Thần KỲ.
"Hưu"
Phi ưng kia liếc đôi mắt sắc nhọn nhìn Dương Phàm một cái lại phát ra một trận tiếng kêu to dường như đang có vẻ rất cấp bách. Dương Phàm vội vàng mở cuộn giấy ra xem, mặt trên viết mấy chữ: " Ta bị thương, lại đây trị thương cho ta."
Phía dưới còn có hai chữ: Vô Song.
" Không ngờ Vô Song bị thương?"
Dương Phàm lộ vẻ kinh ngạc, với thực lực của đối phương gần như có thể đi ngang dọc ở nơi kinh đô này. Hiện tại không ngờ bị thương. Nếu là thương thế bình thường, dựa theo ước định thì Vô Song hoàn toàn có thể tự tìm tới cửa để Dương Phàm trị liệu cho. Nhưng Vô Song không có tự mình đến đây lại để con ngân ưng này tới truyền tin, bởi vậy có thể thấy được thương thế của hắn nghiêm trọng mức nào.
- Bảo hộ quận chúa và Dược sư! Giết chết con chim ưng khổng lồ kia!
Đúng lúc này, trong Hàm Trữ Cư xuất hiện mấy chục tên hộ vệ vương phủ, có người cầm cung tên bắn lên con chim ưng đang bay lượn trên bầu trời
Vèo vèo vèo...
Mấy chục mũi tên nhọn ở trong hư không lóe lên hàn quang, làn mưa tên giống như một chiếc lồng chụp về phía ngân ưng kia. Ngân ưng thấy tình cảnh như vậy trong mắt hiện lên một tia trào phúng, hai cánh nhẹ nhàng huy vũ, một cỗ cuồng phong vô hình bất chợt sinh ra trực tiếp thổi bay tất cả những mũi tên nhọn này.
- Không xong! Mau mời cao thủ đến. phi ưng này không phải loài vật tầm thường, sợ rằng chính là yêu vật trong truyền thuyết.
Đám thị vệ lập tức bối rối thối lui lại. Bọn họ gặp phải phi ưng thể tích khổng lồ như thế sợ làm thương tổn đến người trong Vương phủ vì thế đuổi tới. Mà theo tình huống lúc này xem ra, phi ưng này chẳng những có linh trí, dường như còn có thể là Yêu thú trên không nữa. Ngân ưng phát ra một trận tiếng kêu lớn thanh thế không tầm thường. Hai cánh vẫy lên mấy đạo khí lãng màu bạc từ trên cao phát xuống.
- Dừng tay!
Thân hình Dương Phàm vội vàng lao ra đồng thời phi kiếm về phía trước. Trong tay xuất ra một thanh pháp khí trung phẩm.
"Choang choang choang'
Khi mấy đạo khí lãng màu bạc đánh tới trên phi kiếm thân hình Dương Phàm chấn động một chút mới miễn cưỡng ổn định thân hình. Liên tục lui về phía sau.
- Uy lực thật cường đại!
Dương Phàm trong lòng thất kinh, cánh tay một trận run lên. Trên pháp khí trong tay còn lưu lại mấy lỗ thủng rất nhỏ. Đương nhiên, một kích vừa rồi hắn chỉ sử dụng pháp lực tương đương với Luyện Khí hậu kỳ, bằng không cũng không khiến cho pháp khí trong tay bị hao tổn.
- Dẫn đường đi!
Dương Phàm thản nhiên hướng về phía ngân ưng kia nói.
"Ngao"'
Ngân ưng lại kêu lên một tiếng, hóa thành một chiếc bóng màu bạc phá không bay đi. Thân hình Dương Phàm nhoáng lên một cái liền đi theo ngân ưng tiến về phía trước. Hắn mỗi lần bước đi một bước đều có thể vượt qua khoảng cách hơn một trượng, biểu hiện phiêu dật tự nhiên không cố sức động tác thoạt nhìn giống như đang đi tản bộ trong trang viên vậy.
- Ngươi...ngươi muốn đi đâu?
Dương Phàm vừa cất bước, từ trong một nơi trong viện truyền ra thanh âm Hồ Phi.
- Chờ..chờ ta..một chút.
- Ha ha! Ngươi bảo trì khoảng cách với ta trong phạm vi mười dặm là được.
Dương Phàm khẽ dừng lại suýt nữa quên mất mình còn có một cận vệ.
- Được.
Hồ Phi đi theo phía sau hắn ngược lại có vẻ rất ung dung thoải mái.
- Con phi ưng này là linh thú, chủ nhân của nó có quen biết với ta, các ngươi lui đi.
Dương Phàm cất bước đi đồng thời thản nhiên nhìn lướt qua những thị vệ Vương phủ đang tay chân luống cuống kia lên tiếng ra lệnh.
- Vâng. đại nhân!
Những hộ vệ này giống như được đại xá lập tức tản đi bốn phía. Trong không trung, phi ưng dường như rất có linh tính luôn bảo trì khoảng cách một tầm nhìn nhất định với Dương Phàm. Cũng không hề rời hắn quá xa. Một lúc sau, một người một ưng đã rời khỏi Vương phủ. Hồ Phi đi theo ở phía sau không có lại gần. Sau nửa canh giờ, ngân ưng dẫn Dương Phàm đi tới một con phố cổ nát nơi kinh đô. Con phố này ngang dọc khắp nơi có rất đông dân chúng bình thường ở đây.
Đến khi ngân ưng bay đến trên một trạch viện không bắt mắt đột nhiên dừng lại nhìn Dương Phàm một cái, sau đó liền tiến vào trong trạch viện đó.
- Chính là nơi này sao?
Dương Phàm đến trước cửa nhẹ nhàng gõ một cái phát hiện cánh cửa chỉ khép hờ vì thế liền đẩy cửa tiến vào.
- Ngươi cuối cùng cũng đến rồi...
Mới vừa đi vào trong nhà chợt nghe thấy một thanh âm yếu ớt truyền ra.
Vô Song đang ngồi trên sàn nhà dựa vào một góc tường, giờ phút này mở mắt ra, y phục màu trắng trên thân đã rách nát không tả nổi, thậm chí còn có chút
- Đây là chỗ ở của ngươi sao?
Dương Phàm đánh giá phòng ốc này một chút cảm giác không có gì đặc biệt. Nơi này giống như là chỗ ở của dân chúng bình thường.
- Không, là ta cho chủ nhân nhà này một ít bạc để ta tạm thời ở lại đây một tháng.
Vô Song đáp.
"Hưu"
Con ngân ưng khổng lồ kêu lên một tiếng, thập phần nhu thuận tựa vào bên người Vô Song, dịu ngoan giống như một con mèo nhỏ vậy.
- Ngươi bị thương đúng là không nhẹ, dường như còn nghiêm trọng hơn rất nhiều so với lần trước?
Dương Phàm đi tới ngồi xỗm xuống, vươn một bàn tay khoát lên bờ vai của hắn bắt đầu kiểm tra thương thế. Tuy rằng bề ngoài nói như vậy nhưng Dương Phàm cũng là trong bụng mở cờ. thương thế càng nặng đối với minh lại càng có lợi.
- Thế nào, phải bao lâu mới có thể hồi phục như cũ?
Vô Song lộ vẻ vô lực hỏi.
- Thân thể ngươi gặp phải lực phá hoại to lớn như vậy, còn có hỏa hệ pháp thuật..
Dương Phàm lẩm bẩm nói.
- Ngươi phỏng đoán không sai biệt lắm.
Vô Song khẽ thở dài một hơi khác thường, không ngờ bị một loại hỏa lực đáng sợ thế này đả thương mà lại không bị chết. Xem tình hình dường như gặp phải lôi điện tập kích.
- Nguôi quyết chiến với ta chính là một kẻ hiếu chiến, hơn nữa còn có chút điên cuồng.
- Lôi hỏa?
Dương Phàm giật mình kinh ngạc.
Hắn đột nhiên nghĩ tới Hồ Phi, không phải người này nắm giữ lôi hỏa lực sao? Nếu là Hồ Phi vậy chính là độc môn tuyệt kỷ Hồng thư lôi hỏa của hắn rồi
- Ngươi chiến đấu với người phương nào?
Dương Phàm thử thăm dò hỏi, trong lòng hắn cảm thấy mình đoán không sai. Người trong lời Vô Song nói hơn phân nửa chính là Hồ Phi.
- Không biết, tuy nhiên hắn là một kẻ điên.
Vô Song khẽ thở ra một hơi.
- Thực lực của hắn vượt quá sự tưởng tượng của ta nếu không phải một kiếm liều chết ở thời điểm cuối cùng, sợ rằng hiện tại ta đã chết ở trong tay hắn.
- Vậy hắn có điểm gì đặc biệt không?
Dương Phàm đã bắt đầu chữa thương cho Vô Song, chỉ cảm thấy pháp lực đang bừng bừng tăng lên. Cảm giác sảng khoái vô cùng.
- Đặc điểm?
Vô Song mặt lộ vẻ kinh ngạc.
- Hắn là một người nói lắp.
Vừa nghe lời này, trong lòng Dương Phàm khẽ thở ra một hơi. Xem ra trăm phần trăm là Hồ Phi không thể nghi ngờ.
Trong lòng vừa nghĩ tới Hồ Phi, Dương Phàm đột nhiên hồi hộp một chút. Không ổn, người này không phải chính là bảo tiêu thiếp thân của mình sao?
- Hừ! Ngươi nói...ai...ai nói lắp!
Một thanh âm tràn ngập lửa giận truyền đến.
Bình luận facebook