Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 176
Dương Phàm dường như có chuyện cần xử lý gấp, nói một tiếng với Vũ Văn Nhu cùng Yến vương liền lập tức đi.
- Tiểu thư, cô đã từng là một dược sư có ý kiến gì với hắn không?
Yến vương Vũ Văn Liệt bình tĩnh hỏi. KỲ quái là hai người nói chuyện với nhau nhưng tiếng nói chỉ cực hạn ở trong phạm vi một trượng, người ngoài không nghe được nội dung cụ thể.
- Nếu hắn có thể trị khỏi bệnh Hàm Nhi tỷ, hôm nay lại thể hiện ra y thuật Khởi tử hồi sinh. Chỉ dựa vào hai điểm này, hắn đã đủ sánh vai với ba đại thần y kinh đô rồi.
Vũ Văn Nhu thoáng trầm tư nói.
- Như vậy tiểu thư có tính toán gì không?
Vũ Văn Liệt càng đè thấp giọng.
- Nếu như có thể lôi kéo hắn về gia tộc vậy thì tốt nhất. Cho dù không được, ít nhất phải giao hảo với hắn. Theo tu sĩ cấp cao tính toán, ngày mở ra Cửu u đã rất gần rồi, xem ra chỉ còn khoảng một năm nữa thì Cửu u Bí Cảnh sẽ mở ra, đến lúc đó hy vọng hắn sẽ phát huy công dụng.
Trong mắt Vũ Văn Nhu xẹt qua một tia trầm tĩnh.
- Cửu u Bí Cảnh?
Trong lòng Vũ Văn Liệt rùng mình, chợt thở dài nói:
- Đáng tiếc bí cảnh này chỉ giới hạn ở tu sĩ cấp thấp, lại còn hạn chế dưới năm mươi tuổi. Người già rồi, căn bản không có bất kỳ hy vọng gì. Nhưng còn Dương dược sư y thuật siêu phàm thậm chí có thể khởi tử hồi sinh, đến lúc đó nếu có thể gia nhập trận doanh Vũ Văn gia tộc sẽ tăng mạnh cơ hội tồn tại cho trân doanh gia tộc.
- Một dược sư tốt, bất kỳ thế lực nào cũng khát cầu. Ta nghe thế thúc nói y thuật người này không kém gì ba đại thần y kinh đô, hơn nữa tốc độ trị liệu kỳ quái cho nên lần này mới đích thân đến.
Vũ Văn Nhu bình thản nói trong mắt còn có vài tia chờ mong.
- Ha ha! Tốc độ trị liệu đích thật rất dọa người, chỉ là tiểu thư ngài không có tận mắt thấy được. Lần trước ta cùng Vô Song đại chiến, người bị nội thương cực kỳ nghiêm trọng, thế nhưng ở trong tay hắn không đến nửa canh giờ đã trị khỏi.
Yến vương cười nói.
- Tốc độ trị liệu của hắn ta không có cơ hội thấy nhưng thấy được thủ đoạn Khởi tử hồi sinh trong truyền thuyết.
Vũ Văn Nhu khẽ thở dài trong mắt toát ra thần sắc dị dạng:
- Hy vọng hắn có thể thức thời, cống hiến sức lực cho Vũ Văn gia tộc chúng ta.
ở một mặt khác, Dương Phàm cáo biệt hai người, đi ra ngoài Tiên Hồng Y Quán. Lúc này, lão nhân vừa "sống lại" không bao lâu đã hấp hối, mắt thấy cũng nhanh tắt thở rồi. Dương Phàm ngồi xuồng, vươn tay đặt lên chỗ trái tim lão, rót vào đám sương sinh mệnh liên miên vô tận.
Một lát sau, khí sắc lão nhân khá hơn. Dương Phàm khẽ thở dài:
- Lão nhân gia, đại nạn của ngài vốn cũng sắp tới lại thêm thân bị bệnh nặng theo lý thuyết hẳn không thể sống quá nửa tháng. Ta cuối cùng là người, không phải thần tiên, tuy rằng cứu ngài tỉnh lại nhưng không cách nào nghịch thiên được.
Lão nhân nghe lời này, thần sắc buồn bã trong ánh mắt toát ra khát cầu quyến luyến sinh mệnh. Nhìn lại một đời vui vẻ, hối hận đau khổ, chua cay mặn đắng, đủ loại tâm tình phức tạp chợt lóe qua. Trong lòng Dương Phàm xúc động đây là tình cảm mà một người sắp chết toát ra.
- Lão nhân gia, hiện giờ ta có thể trị khỏi bệnh trong thân thể ngài, về phần đại nạn thọ mệnh chỉ có thể cố sức thôi.
Dương Phàm chậm rãi rót vào đám sương sinh mệnh đồng thời cũng bắt đầu trị liệu các loại thương bệnh trong cơ thể lão nhân. Một lão già thất tuần, cả đời hắn tích lũy bệnh tật lớn nhỏ chừng mấy chục chỗ, các hạng cơ năng càng thêm vô cùng suy nhược.
Thấy tình cảnh này, Dương Phàm không khỏi liên tưởng đến người tu tiên khi thọ nguyên tiên đạo đến cực hạn, khi bọn họ không cách nào tiến thêm một bước cũng sẽ đối mặt với tình huống này. Một lát sau, Dương Phàm thu tay, thở ra một hơi:
- Lão nhân gia, thương bệnh trong cơ thể ngài trên cơ bản đều trị hết. Bằng trạng thái hiện giờ có lẽ ngài còn được hai ba năm thọ nguyên.
- Tạ ơn thần y cứu mạng!
Lão nhân lệ nóng quanh tròng, khí sắc khôi phục bình thường, rời khỏi cáng dập đầu với Dương Phàm.
- Xin lão nhân gia đứng lên, ta cũng chỉ hết sức thôi, chỗ này có mấy lượng bạc vụn, ngài cầm lấy đi.
Trong lòng Dương Phàm có chút thương hại, chỉ cho lao mấy lượng bạc vụn, không dám cho nhiều.
Sau khi cảm ơn một hồi, vị lão nhân tuổi xế chiều này từ từ rời đi, bước đi còn có chút khập khiểng.
- Thần y này từ thiện như vậy, thật khiến người ta cảm động.
- Hiện giờ thế đạo này, đã rất ít nhìn thấy dược sư có y đức như vậy.
Mọi người xung quanh nhìn tình cảnh này trong mắt, lập tức tán thưởng Dương Phàm không thôi. Dương Phàm nhìn bóng lưng lão nhân rời đi dần xa thầm nghĩ: tiên lộ xa xôi, con đường trường sinh mờ mịt bất định, dù là thọ nguvên của mình vượt xa tu sĩ đồng cấp nhưng mấy trăm năm sau còn không phải như vậy?
ở lầu bốn Tiên Hồng Y Quán. Yến vương cùng Vũ Văn Nhu đứng cạnh cửa sổ nhìn quá trình chữa bệnh của Dương Phàm trước y quán ở trong mắt nhìn nhau cũng có phần cảm thán.
- Không nghĩ tới vị Dương dược sư này còn có một mặt từ thiện như vậy.
Vũ Văn Nhu thở dài yếu ớt:
- Chỉ là người như vậy ở tu tiên giới sợ rằng sẽ có hại.
Yến vương lại cười nói:
- Tiểu thư nói vậy sai rồi. Tuy rằng hắn có một mặt từ thiện, nhưng không phải là hạng người nhân từ nương tay. Kỳ thật là một người tâm trí cẩn thận bình tĩnh đối với địch nhân thì lạnh lùng vô tình. Lần trước ở bữa yến tiệc của ta. Lỗ thần y nói năng làm khó hắn kết quả bị người này trực tiếp thi triển thủ đoạn khó dò làm Lỗ thần y chịu thiệt. Nếu tiểu thư ở lâu với hắn, tất nhiên sẽ rõ ràng.
- Lỗ thần y? Chính là vị dược sư khách liêu Dương gia kinh đô? Ta nghe nói trước đây hắn là một độc sư, trong tay nắm giữ độc thuật đáng sợ rất khó đối phó. Trên danh nghĩa là thần y, kỳ thật y thuật so sánh với Đông Phương dược sư, Lam Nguyệt nữ dược sư thì còn kém rất xa. Nói là một dược sư khách liêu kỳ thật chính là một gã độc sư.
- Nhân vật như vậy, lại chịu thiệt trong tay Dương thần y?
Vũ Văn Nhu thoáng kinh dị nói.
- Không sai. Buổi tối hôm đó tuy rằng bọn họ không đánh lớn nhưng ta cảm giác ra bọn họ đã âm thầm giao thủ.
Yến vương cười dài nói hiển nhiên có chút tôn sùng thực lực Dương Phàm. Nếu như Dương Phàm có thể được Vũ Văn gia tộc trọng dụng, hắn cũng sẽ sáng sủa mặt mày.
- Như vậy, xem ra Vũ Văn gia tộc chúng ta lại càng nghĩ biện pháp để hắn hộ tống con cháu tinh anh gia tộc cùng đi vào trong Cửu u Bí Cảnh.
Đôi mắt Vũ Văn Nhu lóe lên sắc thái dị dạng, càng thêm coi trọng Dương Phàm. Chữa xong bệnh lão nhân. Dương Phàm trở về y quán trong ánh mắt kính ngưỡng của người phàm. Hắn nhàn nhạt liếc nhìn Thương Vân:
- Tối nay ngươi tới tầng năm, ta có lời muốn nói với ngươi.
- Vâng.
Giọng Thương Vân run lên, sắc mặt có chút khó coi, lòng bàn tay đầy mồ hôi, sắc mặt phức tạp nhìn Dương Phàm. Lúc đi tới lầu ba Dương Phàm gặp được Điệp Liên, nàng thiếu nữ mị hoặc vô song, tú lệ tuyệt luân này đang ở một góc quét dọn vệ sinh. Một vị mỹ nữ nũng nịu như vậy lại làm việc khổ công ở y quán, điều này làm cho rất nhiều người vô cùng kinh ngạc, đề nghị với nàng:
- Vị cô nương này, không bằng cô tới quý phủ, ta đảm bảo cho cô tiền công gấp mười lần nơi này.
Điệp Liên cười ngọt ngào làm cho người ta thần hồn điên đảo:
- Cảm ơn, ta chỉ muốn theo thần y học y thuật!
Dương Phàm nhìn tình cảnh này trong mắt, khẽ cau mày nhưng không nói gì, đi lên lầu bốn. Vốn hắn tưởng rằng cô gái này là sát thủ Ám Huyết Vương Triều, nhưng trải qua một tia sát khí mịt mờ hôm nay, hắn càng đặt hoài nghi lên người Thương Vân. Lầu bốn y quán, Dương Phàm, Yến vương, Vũ Văn Nhu, còn có Vũ Văn Hàm bốn người ngồi nói chuyện phiếm. Nơi này, chủ nhân chắc chắn là Dương Phàm nhưng chủ khách lại là Vũ Văn Nhu.
Lúc bắt đầu, Dương Phàm nói chuyện phiếm với cô gái này một ít học thức y thuật, phát hiện y thuật Vũ Văn Nhu không kém tuy rằng không bằng hạng như ba đại thần y nhưng cũng kém không xa.
Sau đó, mấy người lại trò chuyện về một ít kỳ văn dị sự. Một lát sau, Vũ Văn Nhu lại chuyển lời mĩm cười nói:
- Thần y đã nghe nói qua Cửu u Bí Cảnh chưa?
- Này... Dương mỗ mới nghe lần đầu, trước đây ta ở Dương Gia Bảo xa xôi, kiến thức nông cạn.
Dương Phàm khiêm tốn nói cố gắng che giấu mình đã đi tới Vô Danh u Lâm hai lần, thậm chí gia nhập trận doanh tán tu ma đạo.
- Thần y không nghe nói qua cũng bình thường thôi.
Vũ Văn Nhu không lộ ra bất kỳ một tia khinh thị nào ôn nhu giải thích:
- Cửu u Bí Cảnh vốn là một nơi thần bí, Có người nói là di chỉ do ma đầu thượng cổ Cửu u Ma Quân trước khi phi thăng lưu lại. Ma đầu này trước khi phi thăng từng ngang dọc vô địch nhân giới, cướp đoạt vô số kỳ trân dị bảo, mấy thứ này không thể mang đi thượng giới vì vậy để nó lưu lại di chỉ...
Dương Phàm yên lặng lắng nghe, phiên bản do Vũ Văn Nhu nói có chút chi tiết không giống tu sĩ ma đạo Lăng Việt Sơn đã kể nhưng tổng thể coi như giống nhau. Vũ Văn Nhu cường điệu trọng điểm là kỳ trân bảo ma quân lưu lại trong di chỉ, mà trọng điểm Lăng Việt Sơn là trên truyền thừa ở Cửu u Ma Quân.
Chỉ là thông qua Vũ Văn Hàm giảng giải, Dương Phàm lại có thêm giải thích về Cửu u Bí Cảnh. Hóa ra nơi này chẳng những có sức dụ hoặc tu sĩ ma đạo, đối với tu sĩ bình thường cũng có mê hoặc chí mạng.
- Trong lãnh thổ Ngư Dương quốc có một thông đạo Cửu u Bí Cảnh, các thế lực lớn đều nhìn trộm. Mà Vũ Văn gia tộc ta may mắn giữ được một chỗ, ngàv thông đạo cảnh mở ra gia tộc có thể phái tu sĩ tinh anh trẻ tuổi vào trong.
Sau khi Dương Phàm nghe xong trầm ngâm một lát hỏi:
- Đây là bí mật Vũ Văn gia tộc vì sao Vũ Văn tiểu thư lại nói cho ta.
- Nếu thần y là khách liêu Vương phủ vậy cũng là bằng hữu Vũ Văn gia tộc chúng ta. Nếu có hứng thú có thể trở thành dược sư khách liêu gia tộc...
Vũ Văn Nhu có vẻ chờ mong nói.
- Điều này... bây giờ Dương mỗ còn là con cháu gia tộc Nam Lĩnh Dương gia, tạm thời không có dự định gia nhập thế lực khác.
Dương Phàm uyển chuyển cự tuyệt.
Vũ Văn Nhu cùng Yến vương nghe lời này, đều lộ vẻ thất vọng.
- Chẳng qua nếu giao hảo với Vũ Văn gia tộc, Dương mỗ cũng phải có thành ý.
Dương Phàm lại biểu đạt lập trường của mình. Không gia nhập Vũ Văn gia tộc nhưng có thể hợp tác, bản thân mình cũng sẽ không đầu nhập vào thế lực khác ở kinh đô.
- Thần y có ý này, làm cho ta cảm thấy vui mừng.
Dung nhan bình tĩnh như nước của Vũ Văn Nhu phóng ra một nụ cười tươi mát ưu nhã động lòng người. Dương Phàm vừa định nói. chợt nghe lầu một hỗn loạn:
- Không tốt có thích khách xâm nhập!
Thích khách xâm nhập?
Trong lòng Dương Phàm cả kinh chẳng lẽ là đợt ám sát thứ hai của Ám Huyết Vương Triều đã tới?
- Tiểu thư, cô đã từng là một dược sư có ý kiến gì với hắn không?
Yến vương Vũ Văn Liệt bình tĩnh hỏi. KỲ quái là hai người nói chuyện với nhau nhưng tiếng nói chỉ cực hạn ở trong phạm vi một trượng, người ngoài không nghe được nội dung cụ thể.
- Nếu hắn có thể trị khỏi bệnh Hàm Nhi tỷ, hôm nay lại thể hiện ra y thuật Khởi tử hồi sinh. Chỉ dựa vào hai điểm này, hắn đã đủ sánh vai với ba đại thần y kinh đô rồi.
Vũ Văn Nhu thoáng trầm tư nói.
- Như vậy tiểu thư có tính toán gì không?
Vũ Văn Liệt càng đè thấp giọng.
- Nếu như có thể lôi kéo hắn về gia tộc vậy thì tốt nhất. Cho dù không được, ít nhất phải giao hảo với hắn. Theo tu sĩ cấp cao tính toán, ngày mở ra Cửu u đã rất gần rồi, xem ra chỉ còn khoảng một năm nữa thì Cửu u Bí Cảnh sẽ mở ra, đến lúc đó hy vọng hắn sẽ phát huy công dụng.
Trong mắt Vũ Văn Nhu xẹt qua một tia trầm tĩnh.
- Cửu u Bí Cảnh?
Trong lòng Vũ Văn Liệt rùng mình, chợt thở dài nói:
- Đáng tiếc bí cảnh này chỉ giới hạn ở tu sĩ cấp thấp, lại còn hạn chế dưới năm mươi tuổi. Người già rồi, căn bản không có bất kỳ hy vọng gì. Nhưng còn Dương dược sư y thuật siêu phàm thậm chí có thể khởi tử hồi sinh, đến lúc đó nếu có thể gia nhập trận doanh Vũ Văn gia tộc sẽ tăng mạnh cơ hội tồn tại cho trân doanh gia tộc.
- Một dược sư tốt, bất kỳ thế lực nào cũng khát cầu. Ta nghe thế thúc nói y thuật người này không kém gì ba đại thần y kinh đô, hơn nữa tốc độ trị liệu kỳ quái cho nên lần này mới đích thân đến.
Vũ Văn Nhu bình thản nói trong mắt còn có vài tia chờ mong.
- Ha ha! Tốc độ trị liệu đích thật rất dọa người, chỉ là tiểu thư ngài không có tận mắt thấy được. Lần trước ta cùng Vô Song đại chiến, người bị nội thương cực kỳ nghiêm trọng, thế nhưng ở trong tay hắn không đến nửa canh giờ đã trị khỏi.
Yến vương cười nói.
- Tốc độ trị liệu của hắn ta không có cơ hội thấy nhưng thấy được thủ đoạn Khởi tử hồi sinh trong truyền thuyết.
Vũ Văn Nhu khẽ thở dài trong mắt toát ra thần sắc dị dạng:
- Hy vọng hắn có thể thức thời, cống hiến sức lực cho Vũ Văn gia tộc chúng ta.
ở một mặt khác, Dương Phàm cáo biệt hai người, đi ra ngoài Tiên Hồng Y Quán. Lúc này, lão nhân vừa "sống lại" không bao lâu đã hấp hối, mắt thấy cũng nhanh tắt thở rồi. Dương Phàm ngồi xuồng, vươn tay đặt lên chỗ trái tim lão, rót vào đám sương sinh mệnh liên miên vô tận.
Một lát sau, khí sắc lão nhân khá hơn. Dương Phàm khẽ thở dài:
- Lão nhân gia, đại nạn của ngài vốn cũng sắp tới lại thêm thân bị bệnh nặng theo lý thuyết hẳn không thể sống quá nửa tháng. Ta cuối cùng là người, không phải thần tiên, tuy rằng cứu ngài tỉnh lại nhưng không cách nào nghịch thiên được.
Lão nhân nghe lời này, thần sắc buồn bã trong ánh mắt toát ra khát cầu quyến luyến sinh mệnh. Nhìn lại một đời vui vẻ, hối hận đau khổ, chua cay mặn đắng, đủ loại tâm tình phức tạp chợt lóe qua. Trong lòng Dương Phàm xúc động đây là tình cảm mà một người sắp chết toát ra.
- Lão nhân gia, hiện giờ ta có thể trị khỏi bệnh trong thân thể ngài, về phần đại nạn thọ mệnh chỉ có thể cố sức thôi.
Dương Phàm chậm rãi rót vào đám sương sinh mệnh đồng thời cũng bắt đầu trị liệu các loại thương bệnh trong cơ thể lão nhân. Một lão già thất tuần, cả đời hắn tích lũy bệnh tật lớn nhỏ chừng mấy chục chỗ, các hạng cơ năng càng thêm vô cùng suy nhược.
Thấy tình cảnh này, Dương Phàm không khỏi liên tưởng đến người tu tiên khi thọ nguyên tiên đạo đến cực hạn, khi bọn họ không cách nào tiến thêm một bước cũng sẽ đối mặt với tình huống này. Một lát sau, Dương Phàm thu tay, thở ra một hơi:
- Lão nhân gia, thương bệnh trong cơ thể ngài trên cơ bản đều trị hết. Bằng trạng thái hiện giờ có lẽ ngài còn được hai ba năm thọ nguyên.
- Tạ ơn thần y cứu mạng!
Lão nhân lệ nóng quanh tròng, khí sắc khôi phục bình thường, rời khỏi cáng dập đầu với Dương Phàm.
- Xin lão nhân gia đứng lên, ta cũng chỉ hết sức thôi, chỗ này có mấy lượng bạc vụn, ngài cầm lấy đi.
Trong lòng Dương Phàm có chút thương hại, chỉ cho lao mấy lượng bạc vụn, không dám cho nhiều.
Sau khi cảm ơn một hồi, vị lão nhân tuổi xế chiều này từ từ rời đi, bước đi còn có chút khập khiểng.
- Thần y này từ thiện như vậy, thật khiến người ta cảm động.
- Hiện giờ thế đạo này, đã rất ít nhìn thấy dược sư có y đức như vậy.
Mọi người xung quanh nhìn tình cảnh này trong mắt, lập tức tán thưởng Dương Phàm không thôi. Dương Phàm nhìn bóng lưng lão nhân rời đi dần xa thầm nghĩ: tiên lộ xa xôi, con đường trường sinh mờ mịt bất định, dù là thọ nguvên của mình vượt xa tu sĩ đồng cấp nhưng mấy trăm năm sau còn không phải như vậy?
ở lầu bốn Tiên Hồng Y Quán. Yến vương cùng Vũ Văn Nhu đứng cạnh cửa sổ nhìn quá trình chữa bệnh của Dương Phàm trước y quán ở trong mắt nhìn nhau cũng có phần cảm thán.
- Không nghĩ tới vị Dương dược sư này còn có một mặt từ thiện như vậy.
Vũ Văn Nhu thở dài yếu ớt:
- Chỉ là người như vậy ở tu tiên giới sợ rằng sẽ có hại.
Yến vương lại cười nói:
- Tiểu thư nói vậy sai rồi. Tuy rằng hắn có một mặt từ thiện, nhưng không phải là hạng người nhân từ nương tay. Kỳ thật là một người tâm trí cẩn thận bình tĩnh đối với địch nhân thì lạnh lùng vô tình. Lần trước ở bữa yến tiệc của ta. Lỗ thần y nói năng làm khó hắn kết quả bị người này trực tiếp thi triển thủ đoạn khó dò làm Lỗ thần y chịu thiệt. Nếu tiểu thư ở lâu với hắn, tất nhiên sẽ rõ ràng.
- Lỗ thần y? Chính là vị dược sư khách liêu Dương gia kinh đô? Ta nghe nói trước đây hắn là một độc sư, trong tay nắm giữ độc thuật đáng sợ rất khó đối phó. Trên danh nghĩa là thần y, kỳ thật y thuật so sánh với Đông Phương dược sư, Lam Nguyệt nữ dược sư thì còn kém rất xa. Nói là một dược sư khách liêu kỳ thật chính là một gã độc sư.
- Nhân vật như vậy, lại chịu thiệt trong tay Dương thần y?
Vũ Văn Nhu thoáng kinh dị nói.
- Không sai. Buổi tối hôm đó tuy rằng bọn họ không đánh lớn nhưng ta cảm giác ra bọn họ đã âm thầm giao thủ.
Yến vương cười dài nói hiển nhiên có chút tôn sùng thực lực Dương Phàm. Nếu như Dương Phàm có thể được Vũ Văn gia tộc trọng dụng, hắn cũng sẽ sáng sủa mặt mày.
- Như vậy, xem ra Vũ Văn gia tộc chúng ta lại càng nghĩ biện pháp để hắn hộ tống con cháu tinh anh gia tộc cùng đi vào trong Cửu u Bí Cảnh.
Đôi mắt Vũ Văn Nhu lóe lên sắc thái dị dạng, càng thêm coi trọng Dương Phàm. Chữa xong bệnh lão nhân. Dương Phàm trở về y quán trong ánh mắt kính ngưỡng của người phàm. Hắn nhàn nhạt liếc nhìn Thương Vân:
- Tối nay ngươi tới tầng năm, ta có lời muốn nói với ngươi.
- Vâng.
Giọng Thương Vân run lên, sắc mặt có chút khó coi, lòng bàn tay đầy mồ hôi, sắc mặt phức tạp nhìn Dương Phàm. Lúc đi tới lầu ba Dương Phàm gặp được Điệp Liên, nàng thiếu nữ mị hoặc vô song, tú lệ tuyệt luân này đang ở một góc quét dọn vệ sinh. Một vị mỹ nữ nũng nịu như vậy lại làm việc khổ công ở y quán, điều này làm cho rất nhiều người vô cùng kinh ngạc, đề nghị với nàng:
- Vị cô nương này, không bằng cô tới quý phủ, ta đảm bảo cho cô tiền công gấp mười lần nơi này.
Điệp Liên cười ngọt ngào làm cho người ta thần hồn điên đảo:
- Cảm ơn, ta chỉ muốn theo thần y học y thuật!
Dương Phàm nhìn tình cảnh này trong mắt, khẽ cau mày nhưng không nói gì, đi lên lầu bốn. Vốn hắn tưởng rằng cô gái này là sát thủ Ám Huyết Vương Triều, nhưng trải qua một tia sát khí mịt mờ hôm nay, hắn càng đặt hoài nghi lên người Thương Vân. Lầu bốn y quán, Dương Phàm, Yến vương, Vũ Văn Nhu, còn có Vũ Văn Hàm bốn người ngồi nói chuyện phiếm. Nơi này, chủ nhân chắc chắn là Dương Phàm nhưng chủ khách lại là Vũ Văn Nhu.
Lúc bắt đầu, Dương Phàm nói chuyện phiếm với cô gái này một ít học thức y thuật, phát hiện y thuật Vũ Văn Nhu không kém tuy rằng không bằng hạng như ba đại thần y nhưng cũng kém không xa.
Sau đó, mấy người lại trò chuyện về một ít kỳ văn dị sự. Một lát sau, Vũ Văn Nhu lại chuyển lời mĩm cười nói:
- Thần y đã nghe nói qua Cửu u Bí Cảnh chưa?
- Này... Dương mỗ mới nghe lần đầu, trước đây ta ở Dương Gia Bảo xa xôi, kiến thức nông cạn.
Dương Phàm khiêm tốn nói cố gắng che giấu mình đã đi tới Vô Danh u Lâm hai lần, thậm chí gia nhập trận doanh tán tu ma đạo.
- Thần y không nghe nói qua cũng bình thường thôi.
Vũ Văn Nhu không lộ ra bất kỳ một tia khinh thị nào ôn nhu giải thích:
- Cửu u Bí Cảnh vốn là một nơi thần bí, Có người nói là di chỉ do ma đầu thượng cổ Cửu u Ma Quân trước khi phi thăng lưu lại. Ma đầu này trước khi phi thăng từng ngang dọc vô địch nhân giới, cướp đoạt vô số kỳ trân dị bảo, mấy thứ này không thể mang đi thượng giới vì vậy để nó lưu lại di chỉ...
Dương Phàm yên lặng lắng nghe, phiên bản do Vũ Văn Nhu nói có chút chi tiết không giống tu sĩ ma đạo Lăng Việt Sơn đã kể nhưng tổng thể coi như giống nhau. Vũ Văn Nhu cường điệu trọng điểm là kỳ trân bảo ma quân lưu lại trong di chỉ, mà trọng điểm Lăng Việt Sơn là trên truyền thừa ở Cửu u Ma Quân.
Chỉ là thông qua Vũ Văn Hàm giảng giải, Dương Phàm lại có thêm giải thích về Cửu u Bí Cảnh. Hóa ra nơi này chẳng những có sức dụ hoặc tu sĩ ma đạo, đối với tu sĩ bình thường cũng có mê hoặc chí mạng.
- Trong lãnh thổ Ngư Dương quốc có một thông đạo Cửu u Bí Cảnh, các thế lực lớn đều nhìn trộm. Mà Vũ Văn gia tộc ta may mắn giữ được một chỗ, ngàv thông đạo cảnh mở ra gia tộc có thể phái tu sĩ tinh anh trẻ tuổi vào trong.
Sau khi Dương Phàm nghe xong trầm ngâm một lát hỏi:
- Đây là bí mật Vũ Văn gia tộc vì sao Vũ Văn tiểu thư lại nói cho ta.
- Nếu thần y là khách liêu Vương phủ vậy cũng là bằng hữu Vũ Văn gia tộc chúng ta. Nếu có hứng thú có thể trở thành dược sư khách liêu gia tộc...
Vũ Văn Nhu có vẻ chờ mong nói.
- Điều này... bây giờ Dương mỗ còn là con cháu gia tộc Nam Lĩnh Dương gia, tạm thời không có dự định gia nhập thế lực khác.
Dương Phàm uyển chuyển cự tuyệt.
Vũ Văn Nhu cùng Yến vương nghe lời này, đều lộ vẻ thất vọng.
- Chẳng qua nếu giao hảo với Vũ Văn gia tộc, Dương mỗ cũng phải có thành ý.
Dương Phàm lại biểu đạt lập trường của mình. Không gia nhập Vũ Văn gia tộc nhưng có thể hợp tác, bản thân mình cũng sẽ không đầu nhập vào thế lực khác ở kinh đô.
- Thần y có ý này, làm cho ta cảm thấy vui mừng.
Dung nhan bình tĩnh như nước của Vũ Văn Nhu phóng ra một nụ cười tươi mát ưu nhã động lòng người. Dương Phàm vừa định nói. chợt nghe lầu một hỗn loạn:
- Không tốt có thích khách xâm nhập!
Thích khách xâm nhập?
Trong lòng Dương Phàm cả kinh chẳng lẽ là đợt ám sát thứ hai của Ám Huyết Vương Triều đã tới?
Bình luận facebook