Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 182
Đây là phản ứng đầu tiên của Dương Phàm. Sau khi trải qua hành trình Quỷ Thi Sơn. Dương Phàm hiểu được sau khi Hồ Phi điên cuồng khủng bố cỡ nào. Sau khi tầng cấm kỵ đó bị đâm thủng, bộ mặt Hồ Phi dữ tợn thân hình như vượn như khỉ, nữa đứng nữa ngồi hai tav thành trảo đồng tử một mãnh đỏ thẫm. Giờ khắc này, thiên địa linh khí bốn phía nhộn nhạo không yên, như thủy triều vọt tới Hồ Phi.
Trong phút chốc. thân thể hắn đột nhiên bành trướng, bên ngoài thân thể lóe ra một quầng sáng màu tím thân thể được cường hóa không biết bao nhiêu lần. Một cỗ khí tức dã man nguyên thủy đập vào mặt mà đến làm cho tâm thần người ta run rẫy.
Grào
Hồ Phi đứng dậy, ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, trong cơ thể hắn dường như có một lốc xoáy vô hình tạo nên một trận kinh phong cuồng bạo bốn phía thổi quét phạm vi mấy chục trượng.
Vô Song thân ở trong kình phong cuồng bạo kia mặt lộ vẻ khác thường, thân thể không tự chủ được hướng về phía Hồ Phi. Có một cỗ lực hút vô hình kéo hắn về phía trung tâm. Lực hút kia không nhắm vào thân thể hắn mà là linh hồn. Khi linh hồn đối mặt với cỗ lực hút này, thân thể không tự chủ được bị kéo vào.
Grào~~~
Huyết quang trong đôi mắt Hồ Phi tán đi, hét lớn một tiếng, thân hình như linh hầu nhảy ra ngoài, một quyền như tia chớp đánh trúng đầu Vô Song.
Ầm~
Vô Song hóa thành một đạo bạch ảnh bị đánh bay ra, lún sâu vào trong ngọn núi bị bụi đất cuồn cuộn bao phủ. Dương Phàm cùng Yến Vương đứng xem ở xa xa, trên mặt không khỏi lộ vẻ kinh ngạc. Chiến cuộc không ngờ chuyển biến nhanh vậy, mới vừa không lâu. Vô Song còn chiếm ưu thế tuyệt đối nhưng ngay sau đó Hồ Phi phát cuồng, một quyền đánh bay hắn sinh tử không rõ.
Hồ Phi sau khi nổi điên thân thể được cường hóa vài lần, lực đạo có thể phá băng mở núi vỗ bia. Uy lực một quyền kia chỉ sợ có thể miễu sát võ tu cấp bậc Yến Vương. Hồ Phi đứng ở tại chỗ giây lát xa xa bụi mù còn không tán đi, bên trong không có tiếng động.
- Chẳng lẽ hắn đã chết?
Trong lòng Dương Phàm mừng thầm tuy nhiên lại cũng có vài phần tiếc nuối cùng đau xót khó hiểu. Tuy rằng Vô Song cùng hắn có quan hệ đối địch nhất định, thậm chí sẽ uy hiếp đến tính mạng hắn. Nhưng trong lòng Dương Phàm vẫn rất bội phục Vô Song.
Ngao~
Chiến trường lớn như vậy một mảnh tĩnh mịch chỉ còn lại tiếng rít gào của Hồ Phi. Dương Phàm đứng ngoài một dặm, thần thức kéo tới bị cỗ khí tức dã man nguyên thủy khủng bố kia ngăn chặn, cảm quan bị hạn chế rất lớn nhìn không thấy hư thật trong bụi đất. Tuy nhiên hắn cảm giác Hồ Phi sau khi cuồng hóa thân thể cao hơn một chút, biến hóa lớn nhất vẫn là lực lượng thân thể. Với lực lượng thân thể hắn giờ phút này ngay cả không thi triển thần thông, chỉ dựa vào một đôi nắm đấm vẫn có thể chống lại cường giả Trúc Cơ Kỳ.
Sau khi một quvền đánh bay Vô Song hai mắt Hồ Phi sáng ngời nhìn chăm chú vào ngọn núi bị bụi đất bao phủ chiến ý trên người phát ra càng trở nên mãnh liệt. Nhìn thấy tinh cảnh như vậy, trong lòng Dương Phàm khẽ động. Xem ra hơn phân nửa là Vô Song không chết. Quả nhiên sau một lát, từ trong núi truyền đến một tràng tiếng ho khan rất nhỏ:
- Khụ khụ...
Theo sau bụi đất cũng dần dần tán đi, lộ ra tình huống chân thật khu vực đó.
- Khụ khụ...
Thân thể Vô Song bị lún sâu trong núi, dường nhu bị bụi đất làm làm sặc không ngừng ho khan. Đầu chảy ra một vùng máu sắc mặt có chút tái nhợt. Hồ Phi từng bước đi tới, trong tầng mây mơ hồ có lôi quang lóe lên, quanh thân cuồng phong gào thét, giống như chiến thần thời viễn cỗ. Dưới chiến ý và uy thế như thế Hồ Phi nhìn chằm chằm Võ Song phun ra vài từ:
- Ngươi... ngươi thua!
- Thua?
Vô Song nao nao trên mặt lộ ra ý trào phúng nồng đậm dường như nghe được truyện cười đáng cười nhất.
- Ha ha! Làm nóng người vừa mới chấm dứt.
Vô Song từ từ nói.
Cái gì? Làm nóng người?
Mấy người có mặt tại trận đều khiếp sợ. Chẳng lẽ trận chiến đấu cực kỳ mãnh liệt vừa rồi thật sự chỉ là làm nóng người?
- Ngươi quả nhiên không có làm ta thất vọng. Tiếp theo, ta sẽ vận dụng lực lượng chân chính.
Thân hình Vô Song nhoáng lên một cái từ trong lòng núi lóe ra trôi nổi giữa không trung. Không dùng phi kiếm hay pháp thuật, hắn giống như không có sức nặng, lơ lửng ở trong không trung làm cho người ta có một ảo giác ngưỡng mộ nhìn lên trên. Bóng người màu trắng kia hơi hơi chấn động, rồi một hạt bụi không nhiễm, phong nhã như tùy ý.
- Đến đi!
Hai vuốt Hồ Phi vung lên một vùng phong mang màu tím bắn tới Vô Song. Trong không khí truyền đền một tràng tiếng ma sát kịch liệt tốc độ cực kỳ nhanh chóng, uy năng có thể bễ nghễ tất cả tu sĩ bậc thấp. Đối mặt với một kích dị thường này, Vô Song phong nhã tự nhiên, không ngờ nhắm mắt lại.
Mắt thấy công kích đã tới trước mặt.
Hô-
Vô Song nhẹ nhàng nhoáng lên, tránh thoát một kích này, thân thể trong nháy mắt dường như hư không biến mất sau đó lại xuất hiện.
Ầm~
Phong mang màu tím đánh trúng một khối đá lớn cách đó không xa, lập tức phát ra một trận tiếng nổ vang lên vỡ thành mảnh nhỏ.
- Không đúng!
Vô Song lộ vẻ suy tư dường như đối với việc tránh thoát một kích của Hồ Phi vừa rồi, không hài lòng lắm. Dương Phàm ở xa xa quan sát cuộc chiến, cảm thấy khó tin. Trong khoảnh khắc vừa rồi, thân thể Vô Song dường nhu biến mất, sau đó lại xuất hiện tại chỗ.
Đó là loại thân pháp quỷ dị cỡ nào?
Hơn nữa, Dương Phàm cảm giác thân pháp này cùng với một loại ảo diệu trong "Tiên Hồng Quyết" của mình dường như có chút liên hệ.
- Ngao-
Hồ Phi rít gào không ngừng, đôi mắt gắt gao tập trung Vô Song, mơ hồ trong mắt lộ ra một tầng hào quang màu tím nhạt. giống như có thể xuyên thủng không gian.
Vèo-
Hồ Phi hung hăng giậm mạnh, thân thể bắn ra như pháo đạn, một tay thành trảo hung hăng chộp tới chỗ Vô Song. Vài đạo phong mang màu tím lần lượt đan xen mà tới phong bế hết tất cả đường trốn tránh. Đôi mắt Vò Song hơi nheo lại, vươn một đầu ngón tay, hướng về phía khoảng không phía trước nhẹ nhàng vạch một cái. Một đạo kiếm quang màu xanh lóe ra hào quang huyễn lệ thần bí, hình thành một đường cong xảo diệu không ngờ đánh vào cùng một chỗ với vài đạo phong mang màu tím kia.
Bá-
Sau khi làm xong hết thảy, Vô Song lại hư không biến mất ngay sau đó lại xuất hiện ở ngoài mười trượng, giống như một lông chim màu trắng, lơ lửng giữa không trung, trên mặt mang theo một tia cười khẽ. Dương Phàm mơ hồ bắt giữ đến một tia huyền bí khi Vô Song biến mất trong hư không, trong mắt lộ ra một tia dị sắc thì thào:
- Đây... sao mà giống Phong Độn Thuật?
Độn Thuật là phép thuật mà người tu tiên thực lực cường đại mới có thể tu luyện, có thể đạt tới hiệu quả gần như thuấn di. Đương nhiên cùng chỉ là gần với thuấn di. Lúc thi triển loại pháp thuật này thường thường có thể bắt giữ đến một tia tung tích.
Nếu như là một người tu tiên thực lực cao cường biết loại phép thuật này thì cũng thôi nhưng Vô Song là một võ tu lại có thể có được loại thần thông này, thật sự là vượt quá tưởng tượng. Võ tu mặc dù có chiến đấu lực cường đại nhưng là về mặt thần thông phép thuật xa xa không bằng người tu tiên truyền thống. Trừ khi võ tu đạt tới một cấp bậc rất cao. Nghĩ đến đây, Dương Phàm không khỏi nhớ lại lời nói của Vô Song lúc trước ờ Tiên Hồng Y Quán:
- Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân. Ta đã chạm đến một cấp bậc tinh thần rất cao.
Hiển nhiên, cấp bậc tinh thần của Vô Song cực cao. Tuy rằng là một võ tu nhưng hắn không ngờ bằng vào ngộ tính đáng sợ, đem áo nghĩa pháp thuật của người tu tiên dung nhập vào trong năng lực của võ tu. Mà bảng hiệu của Tiên Hồng Y Quán chính là một cơ hội, một chất xúc tác cho Vô Song.
Khi võ tu lĩnh ngộ áo nghĩa phép thuật tiên gia rồi sau đó cải tiến nó. Đây sẽ là một loại tình cảnh thế nào?
Bá- Bá—
Thân thể Vô Song ở trên bầu trời lúc ẩn lúc hiện, thần bí khó lường giống như hư không thần ma. Tuy nhiên, trong quá trình thi triển loại pháp thuật này, lực lượng trong cơ thể Vô Song cũng bị trôi đi rất nhanh. Dương Phàm quan sát một lát phát hiện sau khi Vô Song thi triển liên tục vài lần, sắc mặt hơi chút suy yếu, nhưng trên mặt hắn lại có thêm vài phần vui mừng.
- Ăn đòn~
Thân hình Vô Song dừng lại không hề trốn tránh, một bàn tay chắp sau lung, một bàn tay khác vẽ nên từng đường cong huyền ảo trước người, ngăn cản công kích của Hồ Phi ở ngoài.
- Ầm~ Ầm ầm-
Bất kể là công kích của Hồ Phi mạnh bao nhiêu. Vô Song đều có thể nhẹ nhàng hóa giải trên mặt mang theo một tia mĩm cười thản nhiên.
- Hắn chỉ dùng một tay...
Yến Vương nói với Dương Phàm bộ dạng lòng còn sợ hãi.
Dương Phàm gật gật đầu, ngầm thở dài một hơi: "Đối thủ cường đại như vậy, ta phải đối mặt như thế nào?" Giờ phút này, hai tay hắn nắm chặt gần như run rẩy, bởi vì dùng sức quá độ móng tay còn đâm sâu vào thịt. Tuy nhiên, miệng vết thương đó đối với Dương Phàm mà nói bé nhỏ không đáng kể trong thời gian ngắn liền khôi phục.
Vô Song chỉ dùng một bàn tay nhẹ nhàng bâng quơ. Thân thể chỉ ngẫu nhiên hoạt động một chút rồi lại ở thế bất bại. Hồ Phi thấy thế thân hình bay lên trời trực tiếp vồ tới gần người Vô Song.
- Đến tốt lắm!
Vô Song khẽ quát một tiếng, trên khuôn mặt cực kỳ bình thường kia có vài tia vui mừng dường như đang trầm mê trong loại cảnh giới nào đó.
Hô-
Hồ Phi mang theo khí thế đáng sợ, một trận gào thét chộp tới, còn mang theo một mảnh lôi hỏa màu đỏ nhạt thanh thế kinh người. Vô Song khẽ hít một hơi, một đầu ngón tay chậm rãi chỉ ra. So với uy thế cường đại của Hồ Phi, một ngón tay này của Vô Song nhìn như nhỏ bé không đáng kể; bộ dạng lười biếng. Tuy nhiên, trong khoảnh khắc đầu ngón tay và một trảo của Hồ Phi chạm vào nhau dị biến đột nhiên sinh ra.
Đầu ngón tay kia đột nhiên bắn ra một cỗ kiếm quang lăng lệ, nhỏ bé như sợi tơ quanh thân còn có kiếm khí sắc bén lượn lờ.
Phốc-
Ầm~
Kiếm quang như sợi tơ kia vừa mới tiếp xúc liền phá rách làn da khủng bố vô cùng của Hồ Phi sau khi cường hóa, trên bàn tay xuất hiện một lỗ máu. Tuy nhiên, lực lượng khủng bố theo sau mà đến bùng nổ đánh bay Vô Song ra ngoài một trượng.
Ngao...
Bàn tay Hồ Phi bị đánh ra một lỗ máu, máu tươi phun ra đau đớn khó hiểu. Với thân thể biến thái của hắn cũng không thể khiến miệng vết thương khép lại trong thời gian ngắn.
- Thân thể thật cứng rắn!
Vô Song đánh giá Hồ Phi vài lần có chút bất ngờ. Một kích vừa rồi ngưng tụ lực lượng đến mức tận cùng, không ngờ không có phá hủy cánh tay đối phương, mà chỉ xuyên thủng một lỗ máu.
- Ngươi chỉ sợ không phải là huyết thống nhân loại thuần khiết hả?
Vô Song thản nhiên liếc mắt nhìn Hồ Phi một cái. Vừa nghe lời ấy, Hồ Phi đang thống khổ rên rĩ, run lên không rõ.
Không phải huyết thống nhân loại thuần khiết?
Dương Phàm trong lòng khẽ động, lời này của Vô Song là có ý gì?
- Thân thể của ta từ trong bụng mẹ đã bắt đầu ngưng luyện, đã đạt tới cực hạn của nhân loại ngay cả so với thân thể của ma tu cùng không kém bao nhiêu. Nhưng thân thể của ngươi, rõ ràng siêu việt cực hạn của nhân loại.
Vô Song vẻ mặt bình tĩnh nói.
Dương Phàm hiểu được Vô Song có thân thể hoàn mỹ.
"Chẳng lẽ Hồ Phi không phải nhân loại là yêu thú hoặc là dị vật gì khác?" Dương Phàm kinh hãi không thôi.
Nhưng nếu là yêu thú hoặc là ngoại tộc gì khác, trước Hóa Hình kỳ là không thể xuất hiện với thân thể nhân loại. Hóa Hình Kỳ, đó là cấp bậc có thể sánh với lão quái Nguyên Anh Kỳ trong số tu sĩ bậc cao của Tu Tiên Giới. Như thế xem ra Hồ Phi không có khả năng là yêu thú hoặc ngoại tộc khác. Hồ Phi đột nhiên hai tay đấm ngực phát ra một tràng tiếng rống thê thảm, cỗ lực lượng cấm kỵ tồn tại trong cơ thể từng bước kích phát ra.
Ông—
Một hư ảnh thần bí mơ hồ không rõ xuất hiện sau lưng hắn, một cỗ khí tức đáng sợ từ hồng hoang viễn cổ đập vào mặt.
- Đó là...
Ánh mắt Dương Phàm vừa chạm vào hư ảnh sau lưng Hồ Phi, linh hồn khẽ rung động, không ngờ sinh ra một cảm giác muốn quỳ lạy, thân thể thậm chí không bị khống chế. Thân thể Vô Song cứng đờ trên mặt cũng lộ ra một tia thống khổ, đầu gối không chịu khống chế muốn quỳ xuống.
Phịch-
Dương Phàm đột nhiên nghe được một thanh âm. Yến Vương bên cạnh vẻ mặt kính sợ cùng thành kính đang quỳ về hướng Hồ Phi.
Ông-
Hư ảnh thần bí sau lưng Hồ Phi tản mát ra khí tức càng thêm mãnh liệt. Tâm thần Dương Phàm run lên có chút sắp không kháng được.
- ồ?
Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc vang lên trong đầu Dương Phàm. Chủ nhân giọng nói này đến từ Tiên Hồng Giới, đến từ Tiên Hồng Không Gian rộng lớn vô ngần. Chính là con chó nhỏ. Dương Phàm vội vàng đưa tâm thần chìm vào Tiên Hồng Không Gian phát hiện trên mặt con chó nhỏ lộ vẻ dị sắc, cỗ ý chí không thể kháng cự cũng dần biến mất khỏi trong đầu.
- Chỉ là cảm nhận đến một cỗ khí tức quen thuộc. Tuy nhiên rất nhạt, rất nhạt.
Con chó nhỏ hơi chút mê man, nó cũng có chút không diễn tả được. Dương Phàm cảm thấy khó hiểu cũng không quan tâm được nhiều như vậy, để lại một nữa tâm thần ở trong Tiên Hồng Không Gian để phòng ngừa thần phục bởi cỗ khí tức đáng sợ kia.
Bá—
Rồi suy nghĩ của hắn trở lại không gian sự thật.
Thương—
Một đạo hàn quang mát rượi như thác đổ thổi qua trong hư không, mang theo một tiếng ngân vang. Đưa mắt nhìn qua, Vô Song rút bảo kiếm, một cỗ kiếm khí linh hoạt muốn xông phá tận trời theo kiếm quang mơ hồ không rõ kia phát ra. Dương Phàm thấy được một màn kỳ dị, trong đôi mắt thâm thúy của Vô Song có một thanh "Kiếm" đang lơ lửng trong hư không, nhìn qua không quá chân thật dường như ngăn cách bởi thời không cùng Luân Hồi muôn đời.
- Phá!
Thanh kiếm sâu trong đôi mắt Vô Song sáng ngời, bảo kiếm trong tay vung lên. Một đạo kiếm quang kinh diễm vô song dường như không nhìn khoảng cách không gian, hung hăng chém lên hư ảnh thần bí sau lưng Hồ Phi.
Phốc-
Hư ảnh thần bí kia run lên, hào quang ảm đạm dung nhập vào cơ thể Hồ Phi biến mắt.
Phịch-
Hồ Phi phun máu tươi ngã xuống mặt đất bất tỉnh nhân sự sinh tử không biết.
Choeng~
Hàn quang chợt lóe cùng với tiếng kim loại giòn tan dễ nghe vang lên, bảo kiếm trở vào bao. Sắc mặt Vô Song có chút suy yếu, liếc mắt nhìn Hồ Phi té trên mặt đất hết sức bình tĩnh nói:
- Ngươi thua.
Chỉ là Hồ Phi hôn mê bất tỉnh căn bản không nghe được thanh âm.
- Vô Song. Ngươi đã thắng. Chiến đấu chấm dứt xin không nên thương hại đến hắn.
Dương Phàm vội vàng chạy tới, xem xét thương thế Hồ Phi. Kết quả hắn phát hiện một cục diện quỷ dị. Trong cơ thể Hồ Phi còn có sinh cơ nhưng dường như linh hồn hắn chìm vào ngủ say.
Linh hồn ngủ say.
Trong lòng Dương Phàm 'thinh thịch"' một hồi cảm thấy khó giải quyết vô cùng, không chút bảo đảm. Vô Song lạnh nhạt nhìn hai người một cái, thân thể thẳng lên giữa không trung, sau một lát mới mở miệng nói:
- Hắn bại. Trận tiếp theo sẽ đến lượt ngươi.
Khóe miệng của hắn nổi lên một tia cười lạnh:
- Trận chiến này, tuy rằng thanh thế rất lớn nhưng ta vẫn chưa dùng hết toàn lực.
Còn chưa dùng hết toàn lực?
Dương Phàm cảm thấy một trận vô lực hai tay nắm chặt gần như mất đi tín niệm vốn có.
- Đương nhiên, hiện tại ngươi cũng có thể từ bỏ, đỡ cho ta phải tốn công phu.
Vô Song lạnh lùng nhìn Dương Phàm.
- Từ bỏ?
Đôi mắt Dương Phàm sáng lên, đây dường như là một lựa chọn không tồi. Đích xác. Với tình huống hiện tại mà xem, cho dù thực lực Dương Phàm lại tăng gấp mấy lần cũng không thể là đối thủ của Vô Song.
LÚC trước, lực lượng cấm kỵ Hồ Phi bộc phát ra đã mơ hồ chạm đến cấp bậc tu sĩ bậc cao. nhưng ở trước mặt Vô Song vẫn bị đánh bại như cũ, hiện tại sinh mạng đang trong nguy kịch. Thật sự muốn từ bỏ sao?
Dương Phàm hít sâu một hơi. trong lòng mơ hồ có chút không cam lòng. Hiện tại hắn lấy thân phận thần y hành tẩu thế gian, dưới bộ mặt giả nhân giả nghĩa kỳ thật có một trái tim càng xu hướng ác ma hơn. Theo hắn có thế không chút do dự lựa chọn tu luyện ma công có thể thấy được một phần. Vì tương lai lâu dài, hắn khiêm tốn ẩn nhẫn như vậy, hòa ái dễ gần. Đồng thời, ý cảnh "Tiên Hồng Quyết" khiến tâm tính hắn vẫn duy trì lạnh nhạt bình thản. không tranh thế tục.
Nếu từ bỏ vậy sẽ sinh ra loại hậu quả nào?
Trong lòng Dương Phàm phát lạnh. Một khi từ bỏ, như vậy về mặt tinh thần hắn sẽ hoàn toàn bại bởi Vô Song để lại bóng ma không thể xóa nhòa. Từ đó về sau chỉ có thể nhìn theo bóng lưng. hoàn toàn bị hắn giẫm nát dưới chân.
Trong tay ta có công pháp nghịch thiên? Sao có thể ở dưới người khác?
Trái tim cường giả giấu ở sâu trong đáy lòng Dương Phàm rốt cục bị chạm đến cũng hoàn toàn kích nổ. Đây là Dương Phàm của ngày trước, Dương Phàm không ai bì nổi, được tôn là đệ nhất thiên tài gia tộc.
- Không, ngươi không thể.
Từ xa truyền đến giọng nói một người.
Chính là Yến Vương Vũ Văn Liệt.
Giờ phút này, Vũ Văn Liệt nhìn qua già nua hơn dĩ vãng rất nhiều. Trải qua quỳ bái vừa rồi, hắn dường như mất đi tất cả chiến ý, trở thành một lão nhân tuổi xế chiểu đã bị mài sạch tất cả tín niệm cùng ý chí.
Tâm thần Dương Phàm khẽ động đột nhiên nhớ tới lời nói của Vũ Văn Liệt lúc trước ở Tiên Hồng Y Quán:
- Cũng giống hệt ta thời trẻ khi đó ta tiến triển về mặt võ đạo một ngày ngàn dặm tốc độ nhanh vô cùng. Đáng tiếc sau khi ta có con có sự nghiệp, lại mất đi tâm tính như vậy.
- Từ bỏ?
Dương Phàm hít sâu một hơi. hào quang trong mắt ngưng tụ thành điểm. dùng giọng điệu trịnh trọng trước nay chưa từng có:
- Chỉ cần còn có một ngày theo đuổi tiên đạo trường sinh vốn không có hai chữ "từ bỏ".
Sau khi nói ra những lời này, Dương Phàm cảm giác cỗ khí ứ động trong lòng mình bỗng nhiên tiêu tan, tâm tình rộng mở trong sáng kiêng kị cùng sợ hãi đối với Vô Song ở sâu trong đáy lòng cũng tan thành mây khói. Giờ phút này, Vô Song dường như là một trong vô số kiếp nạn trên con đường tu tiên gian nan của hắn, là kinh lịch ắt không thể thiếu.
- Tốt tốt tốt!
Vô Song liên tục phun ra ba chữ trên mặt có một biểu tình khác thường. Chợt ngưng mắt nhìn Dương Phàm. lạnh lùng nói:
- Nếu khoảnh khắc vừa rồi nếu ngươi từ bỏ, ta sẽ không chút do dự một kiếm xóa ngươi khỏi thế gian này.
Vừa nghe lời ấy, Dương Phàm cùng Yến Vương đều thấy lạnh trong lòng. Dương Phàm thở dài một hơi nhẹ nhõm, may mắn trong nháy mắt vừa rồi mình ngộ đạo không những ý cảnh tăng lên một tầng còn bởi vậy mà giữ được một mạng. Trong khoảnh khắc vừa rồi là lựa chọn có liên quan đến vận mệnh trong cuộc đời.
- Bởi vì ngươi đoạt trái tim của người ta yêu đi...
Vô Song nói trong mắt toát ra một tia đau xót xúc động linh hồn: "... Cho nên. ta chiến đấu với ngươi sẽ không hạ thủ lưu tình!"
- Hai tháng sau gặp lại!
Vô Song bỏ lại một câu cuối cùng thân hình nhoáng lên một cái lăng không ra đi mười trượng, sau đó cứ vậy đạp khoảng không mà đi. Áo trắng như tuyết, mờ mịt như tiên. Nhưng Dương Phàm mơ hồ cảm thấy, Vô Song không có vui sướng của người thắng, thân ảnh này ngược lại có chút cô đơn tịch mịch, thương cảm.
Trong phút chốc. thân thể hắn đột nhiên bành trướng, bên ngoài thân thể lóe ra một quầng sáng màu tím thân thể được cường hóa không biết bao nhiêu lần. Một cỗ khí tức dã man nguyên thủy đập vào mặt mà đến làm cho tâm thần người ta run rẫy.
Grào
Hồ Phi đứng dậy, ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, trong cơ thể hắn dường như có một lốc xoáy vô hình tạo nên một trận kinh phong cuồng bạo bốn phía thổi quét phạm vi mấy chục trượng.
Vô Song thân ở trong kình phong cuồng bạo kia mặt lộ vẻ khác thường, thân thể không tự chủ được hướng về phía Hồ Phi. Có một cỗ lực hút vô hình kéo hắn về phía trung tâm. Lực hút kia không nhắm vào thân thể hắn mà là linh hồn. Khi linh hồn đối mặt với cỗ lực hút này, thân thể không tự chủ được bị kéo vào.
Grào~~~
Huyết quang trong đôi mắt Hồ Phi tán đi, hét lớn một tiếng, thân hình như linh hầu nhảy ra ngoài, một quyền như tia chớp đánh trúng đầu Vô Song.
Ầm~
Vô Song hóa thành một đạo bạch ảnh bị đánh bay ra, lún sâu vào trong ngọn núi bị bụi đất cuồn cuộn bao phủ. Dương Phàm cùng Yến Vương đứng xem ở xa xa, trên mặt không khỏi lộ vẻ kinh ngạc. Chiến cuộc không ngờ chuyển biến nhanh vậy, mới vừa không lâu. Vô Song còn chiếm ưu thế tuyệt đối nhưng ngay sau đó Hồ Phi phát cuồng, một quyền đánh bay hắn sinh tử không rõ.
Hồ Phi sau khi nổi điên thân thể được cường hóa vài lần, lực đạo có thể phá băng mở núi vỗ bia. Uy lực một quyền kia chỉ sợ có thể miễu sát võ tu cấp bậc Yến Vương. Hồ Phi đứng ở tại chỗ giây lát xa xa bụi mù còn không tán đi, bên trong không có tiếng động.
- Chẳng lẽ hắn đã chết?
Trong lòng Dương Phàm mừng thầm tuy nhiên lại cũng có vài phần tiếc nuối cùng đau xót khó hiểu. Tuy rằng Vô Song cùng hắn có quan hệ đối địch nhất định, thậm chí sẽ uy hiếp đến tính mạng hắn. Nhưng trong lòng Dương Phàm vẫn rất bội phục Vô Song.
Ngao~
Chiến trường lớn như vậy một mảnh tĩnh mịch chỉ còn lại tiếng rít gào của Hồ Phi. Dương Phàm đứng ngoài một dặm, thần thức kéo tới bị cỗ khí tức dã man nguyên thủy khủng bố kia ngăn chặn, cảm quan bị hạn chế rất lớn nhìn không thấy hư thật trong bụi đất. Tuy nhiên hắn cảm giác Hồ Phi sau khi cuồng hóa thân thể cao hơn một chút, biến hóa lớn nhất vẫn là lực lượng thân thể. Với lực lượng thân thể hắn giờ phút này ngay cả không thi triển thần thông, chỉ dựa vào một đôi nắm đấm vẫn có thể chống lại cường giả Trúc Cơ Kỳ.
Sau khi một quvền đánh bay Vô Song hai mắt Hồ Phi sáng ngời nhìn chăm chú vào ngọn núi bị bụi đất bao phủ chiến ý trên người phát ra càng trở nên mãnh liệt. Nhìn thấy tinh cảnh như vậy, trong lòng Dương Phàm khẽ động. Xem ra hơn phân nửa là Vô Song không chết. Quả nhiên sau một lát, từ trong núi truyền đến một tràng tiếng ho khan rất nhỏ:
- Khụ khụ...
Theo sau bụi đất cũng dần dần tán đi, lộ ra tình huống chân thật khu vực đó.
- Khụ khụ...
Thân thể Vô Song bị lún sâu trong núi, dường nhu bị bụi đất làm làm sặc không ngừng ho khan. Đầu chảy ra một vùng máu sắc mặt có chút tái nhợt. Hồ Phi từng bước đi tới, trong tầng mây mơ hồ có lôi quang lóe lên, quanh thân cuồng phong gào thét, giống như chiến thần thời viễn cỗ. Dưới chiến ý và uy thế như thế Hồ Phi nhìn chằm chằm Võ Song phun ra vài từ:
- Ngươi... ngươi thua!
- Thua?
Vô Song nao nao trên mặt lộ ra ý trào phúng nồng đậm dường như nghe được truyện cười đáng cười nhất.
- Ha ha! Làm nóng người vừa mới chấm dứt.
Vô Song từ từ nói.
Cái gì? Làm nóng người?
Mấy người có mặt tại trận đều khiếp sợ. Chẳng lẽ trận chiến đấu cực kỳ mãnh liệt vừa rồi thật sự chỉ là làm nóng người?
- Ngươi quả nhiên không có làm ta thất vọng. Tiếp theo, ta sẽ vận dụng lực lượng chân chính.
Thân hình Vô Song nhoáng lên một cái từ trong lòng núi lóe ra trôi nổi giữa không trung. Không dùng phi kiếm hay pháp thuật, hắn giống như không có sức nặng, lơ lửng ở trong không trung làm cho người ta có một ảo giác ngưỡng mộ nhìn lên trên. Bóng người màu trắng kia hơi hơi chấn động, rồi một hạt bụi không nhiễm, phong nhã như tùy ý.
- Đến đi!
Hai vuốt Hồ Phi vung lên một vùng phong mang màu tím bắn tới Vô Song. Trong không khí truyền đền một tràng tiếng ma sát kịch liệt tốc độ cực kỳ nhanh chóng, uy năng có thể bễ nghễ tất cả tu sĩ bậc thấp. Đối mặt với một kích dị thường này, Vô Song phong nhã tự nhiên, không ngờ nhắm mắt lại.
Mắt thấy công kích đã tới trước mặt.
Hô-
Vô Song nhẹ nhàng nhoáng lên, tránh thoát một kích này, thân thể trong nháy mắt dường như hư không biến mất sau đó lại xuất hiện.
Ầm~
Phong mang màu tím đánh trúng một khối đá lớn cách đó không xa, lập tức phát ra một trận tiếng nổ vang lên vỡ thành mảnh nhỏ.
- Không đúng!
Vô Song lộ vẻ suy tư dường như đối với việc tránh thoát một kích của Hồ Phi vừa rồi, không hài lòng lắm. Dương Phàm ở xa xa quan sát cuộc chiến, cảm thấy khó tin. Trong khoảnh khắc vừa rồi, thân thể Vô Song dường nhu biến mất, sau đó lại xuất hiện tại chỗ.
Đó là loại thân pháp quỷ dị cỡ nào?
Hơn nữa, Dương Phàm cảm giác thân pháp này cùng với một loại ảo diệu trong "Tiên Hồng Quyết" của mình dường như có chút liên hệ.
- Ngao-
Hồ Phi rít gào không ngừng, đôi mắt gắt gao tập trung Vô Song, mơ hồ trong mắt lộ ra một tầng hào quang màu tím nhạt. giống như có thể xuyên thủng không gian.
Vèo-
Hồ Phi hung hăng giậm mạnh, thân thể bắn ra như pháo đạn, một tay thành trảo hung hăng chộp tới chỗ Vô Song. Vài đạo phong mang màu tím lần lượt đan xen mà tới phong bế hết tất cả đường trốn tránh. Đôi mắt Vò Song hơi nheo lại, vươn một đầu ngón tay, hướng về phía khoảng không phía trước nhẹ nhàng vạch một cái. Một đạo kiếm quang màu xanh lóe ra hào quang huyễn lệ thần bí, hình thành một đường cong xảo diệu không ngờ đánh vào cùng một chỗ với vài đạo phong mang màu tím kia.
Bá-
Sau khi làm xong hết thảy, Vô Song lại hư không biến mất ngay sau đó lại xuất hiện ở ngoài mười trượng, giống như một lông chim màu trắng, lơ lửng giữa không trung, trên mặt mang theo một tia cười khẽ. Dương Phàm mơ hồ bắt giữ đến một tia huyền bí khi Vô Song biến mất trong hư không, trong mắt lộ ra một tia dị sắc thì thào:
- Đây... sao mà giống Phong Độn Thuật?
Độn Thuật là phép thuật mà người tu tiên thực lực cường đại mới có thể tu luyện, có thể đạt tới hiệu quả gần như thuấn di. Đương nhiên cùng chỉ là gần với thuấn di. Lúc thi triển loại pháp thuật này thường thường có thể bắt giữ đến một tia tung tích.
Nếu như là một người tu tiên thực lực cao cường biết loại phép thuật này thì cũng thôi nhưng Vô Song là một võ tu lại có thể có được loại thần thông này, thật sự là vượt quá tưởng tượng. Võ tu mặc dù có chiến đấu lực cường đại nhưng là về mặt thần thông phép thuật xa xa không bằng người tu tiên truyền thống. Trừ khi võ tu đạt tới một cấp bậc rất cao. Nghĩ đến đây, Dương Phàm không khỏi nhớ lại lời nói của Vô Song lúc trước ờ Tiên Hồng Y Quán:
- Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân. Ta đã chạm đến một cấp bậc tinh thần rất cao.
Hiển nhiên, cấp bậc tinh thần của Vô Song cực cao. Tuy rằng là một võ tu nhưng hắn không ngờ bằng vào ngộ tính đáng sợ, đem áo nghĩa pháp thuật của người tu tiên dung nhập vào trong năng lực của võ tu. Mà bảng hiệu của Tiên Hồng Y Quán chính là một cơ hội, một chất xúc tác cho Vô Song.
Khi võ tu lĩnh ngộ áo nghĩa phép thuật tiên gia rồi sau đó cải tiến nó. Đây sẽ là một loại tình cảnh thế nào?
Bá- Bá—
Thân thể Vô Song ở trên bầu trời lúc ẩn lúc hiện, thần bí khó lường giống như hư không thần ma. Tuy nhiên, trong quá trình thi triển loại pháp thuật này, lực lượng trong cơ thể Vô Song cũng bị trôi đi rất nhanh. Dương Phàm quan sát một lát phát hiện sau khi Vô Song thi triển liên tục vài lần, sắc mặt hơi chút suy yếu, nhưng trên mặt hắn lại có thêm vài phần vui mừng.
- Ăn đòn~
Thân hình Vô Song dừng lại không hề trốn tránh, một bàn tay chắp sau lung, một bàn tay khác vẽ nên từng đường cong huyền ảo trước người, ngăn cản công kích của Hồ Phi ở ngoài.
- Ầm~ Ầm ầm-
Bất kể là công kích của Hồ Phi mạnh bao nhiêu. Vô Song đều có thể nhẹ nhàng hóa giải trên mặt mang theo một tia mĩm cười thản nhiên.
- Hắn chỉ dùng một tay...
Yến Vương nói với Dương Phàm bộ dạng lòng còn sợ hãi.
Dương Phàm gật gật đầu, ngầm thở dài một hơi: "Đối thủ cường đại như vậy, ta phải đối mặt như thế nào?" Giờ phút này, hai tay hắn nắm chặt gần như run rẩy, bởi vì dùng sức quá độ móng tay còn đâm sâu vào thịt. Tuy nhiên, miệng vết thương đó đối với Dương Phàm mà nói bé nhỏ không đáng kể trong thời gian ngắn liền khôi phục.
Vô Song chỉ dùng một bàn tay nhẹ nhàng bâng quơ. Thân thể chỉ ngẫu nhiên hoạt động một chút rồi lại ở thế bất bại. Hồ Phi thấy thế thân hình bay lên trời trực tiếp vồ tới gần người Vô Song.
- Đến tốt lắm!
Vô Song khẽ quát một tiếng, trên khuôn mặt cực kỳ bình thường kia có vài tia vui mừng dường như đang trầm mê trong loại cảnh giới nào đó.
Hô-
Hồ Phi mang theo khí thế đáng sợ, một trận gào thét chộp tới, còn mang theo một mảnh lôi hỏa màu đỏ nhạt thanh thế kinh người. Vô Song khẽ hít một hơi, một đầu ngón tay chậm rãi chỉ ra. So với uy thế cường đại của Hồ Phi, một ngón tay này của Vô Song nhìn như nhỏ bé không đáng kể; bộ dạng lười biếng. Tuy nhiên, trong khoảnh khắc đầu ngón tay và một trảo của Hồ Phi chạm vào nhau dị biến đột nhiên sinh ra.
Đầu ngón tay kia đột nhiên bắn ra một cỗ kiếm quang lăng lệ, nhỏ bé như sợi tơ quanh thân còn có kiếm khí sắc bén lượn lờ.
Phốc-
Ầm~
Kiếm quang như sợi tơ kia vừa mới tiếp xúc liền phá rách làn da khủng bố vô cùng của Hồ Phi sau khi cường hóa, trên bàn tay xuất hiện một lỗ máu. Tuy nhiên, lực lượng khủng bố theo sau mà đến bùng nổ đánh bay Vô Song ra ngoài một trượng.
Ngao...
Bàn tay Hồ Phi bị đánh ra một lỗ máu, máu tươi phun ra đau đớn khó hiểu. Với thân thể biến thái của hắn cũng không thể khiến miệng vết thương khép lại trong thời gian ngắn.
- Thân thể thật cứng rắn!
Vô Song đánh giá Hồ Phi vài lần có chút bất ngờ. Một kích vừa rồi ngưng tụ lực lượng đến mức tận cùng, không ngờ không có phá hủy cánh tay đối phương, mà chỉ xuyên thủng một lỗ máu.
- Ngươi chỉ sợ không phải là huyết thống nhân loại thuần khiết hả?
Vô Song thản nhiên liếc mắt nhìn Hồ Phi một cái. Vừa nghe lời ấy, Hồ Phi đang thống khổ rên rĩ, run lên không rõ.
Không phải huyết thống nhân loại thuần khiết?
Dương Phàm trong lòng khẽ động, lời này của Vô Song là có ý gì?
- Thân thể của ta từ trong bụng mẹ đã bắt đầu ngưng luyện, đã đạt tới cực hạn của nhân loại ngay cả so với thân thể của ma tu cùng không kém bao nhiêu. Nhưng thân thể của ngươi, rõ ràng siêu việt cực hạn của nhân loại.
Vô Song vẻ mặt bình tĩnh nói.
Dương Phàm hiểu được Vô Song có thân thể hoàn mỹ.
"Chẳng lẽ Hồ Phi không phải nhân loại là yêu thú hoặc là dị vật gì khác?" Dương Phàm kinh hãi không thôi.
Nhưng nếu là yêu thú hoặc là ngoại tộc gì khác, trước Hóa Hình kỳ là không thể xuất hiện với thân thể nhân loại. Hóa Hình Kỳ, đó là cấp bậc có thể sánh với lão quái Nguyên Anh Kỳ trong số tu sĩ bậc cao của Tu Tiên Giới. Như thế xem ra Hồ Phi không có khả năng là yêu thú hoặc ngoại tộc khác. Hồ Phi đột nhiên hai tay đấm ngực phát ra một tràng tiếng rống thê thảm, cỗ lực lượng cấm kỵ tồn tại trong cơ thể từng bước kích phát ra.
Ông—
Một hư ảnh thần bí mơ hồ không rõ xuất hiện sau lưng hắn, một cỗ khí tức đáng sợ từ hồng hoang viễn cổ đập vào mặt.
- Đó là...
Ánh mắt Dương Phàm vừa chạm vào hư ảnh sau lưng Hồ Phi, linh hồn khẽ rung động, không ngờ sinh ra một cảm giác muốn quỳ lạy, thân thể thậm chí không bị khống chế. Thân thể Vô Song cứng đờ trên mặt cũng lộ ra một tia thống khổ, đầu gối không chịu khống chế muốn quỳ xuống.
Phịch-
Dương Phàm đột nhiên nghe được một thanh âm. Yến Vương bên cạnh vẻ mặt kính sợ cùng thành kính đang quỳ về hướng Hồ Phi.
Ông-
Hư ảnh thần bí sau lưng Hồ Phi tản mát ra khí tức càng thêm mãnh liệt. Tâm thần Dương Phàm run lên có chút sắp không kháng được.
- ồ?
Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc vang lên trong đầu Dương Phàm. Chủ nhân giọng nói này đến từ Tiên Hồng Giới, đến từ Tiên Hồng Không Gian rộng lớn vô ngần. Chính là con chó nhỏ. Dương Phàm vội vàng đưa tâm thần chìm vào Tiên Hồng Không Gian phát hiện trên mặt con chó nhỏ lộ vẻ dị sắc, cỗ ý chí không thể kháng cự cũng dần biến mất khỏi trong đầu.
- Chỉ là cảm nhận đến một cỗ khí tức quen thuộc. Tuy nhiên rất nhạt, rất nhạt.
Con chó nhỏ hơi chút mê man, nó cũng có chút không diễn tả được. Dương Phàm cảm thấy khó hiểu cũng không quan tâm được nhiều như vậy, để lại một nữa tâm thần ở trong Tiên Hồng Không Gian để phòng ngừa thần phục bởi cỗ khí tức đáng sợ kia.
Bá—
Rồi suy nghĩ của hắn trở lại không gian sự thật.
Thương—
Một đạo hàn quang mát rượi như thác đổ thổi qua trong hư không, mang theo một tiếng ngân vang. Đưa mắt nhìn qua, Vô Song rút bảo kiếm, một cỗ kiếm khí linh hoạt muốn xông phá tận trời theo kiếm quang mơ hồ không rõ kia phát ra. Dương Phàm thấy được một màn kỳ dị, trong đôi mắt thâm thúy của Vô Song có một thanh "Kiếm" đang lơ lửng trong hư không, nhìn qua không quá chân thật dường như ngăn cách bởi thời không cùng Luân Hồi muôn đời.
- Phá!
Thanh kiếm sâu trong đôi mắt Vô Song sáng ngời, bảo kiếm trong tay vung lên. Một đạo kiếm quang kinh diễm vô song dường như không nhìn khoảng cách không gian, hung hăng chém lên hư ảnh thần bí sau lưng Hồ Phi.
Phốc-
Hư ảnh thần bí kia run lên, hào quang ảm đạm dung nhập vào cơ thể Hồ Phi biến mắt.
Phịch-
Hồ Phi phun máu tươi ngã xuống mặt đất bất tỉnh nhân sự sinh tử không biết.
Choeng~
Hàn quang chợt lóe cùng với tiếng kim loại giòn tan dễ nghe vang lên, bảo kiếm trở vào bao. Sắc mặt Vô Song có chút suy yếu, liếc mắt nhìn Hồ Phi té trên mặt đất hết sức bình tĩnh nói:
- Ngươi thua.
Chỉ là Hồ Phi hôn mê bất tỉnh căn bản không nghe được thanh âm.
- Vô Song. Ngươi đã thắng. Chiến đấu chấm dứt xin không nên thương hại đến hắn.
Dương Phàm vội vàng chạy tới, xem xét thương thế Hồ Phi. Kết quả hắn phát hiện một cục diện quỷ dị. Trong cơ thể Hồ Phi còn có sinh cơ nhưng dường như linh hồn hắn chìm vào ngủ say.
Linh hồn ngủ say.
Trong lòng Dương Phàm 'thinh thịch"' một hồi cảm thấy khó giải quyết vô cùng, không chút bảo đảm. Vô Song lạnh nhạt nhìn hai người một cái, thân thể thẳng lên giữa không trung, sau một lát mới mở miệng nói:
- Hắn bại. Trận tiếp theo sẽ đến lượt ngươi.
Khóe miệng của hắn nổi lên một tia cười lạnh:
- Trận chiến này, tuy rằng thanh thế rất lớn nhưng ta vẫn chưa dùng hết toàn lực.
Còn chưa dùng hết toàn lực?
Dương Phàm cảm thấy một trận vô lực hai tay nắm chặt gần như mất đi tín niệm vốn có.
- Đương nhiên, hiện tại ngươi cũng có thể từ bỏ, đỡ cho ta phải tốn công phu.
Vô Song lạnh lùng nhìn Dương Phàm.
- Từ bỏ?
Đôi mắt Dương Phàm sáng lên, đây dường như là một lựa chọn không tồi. Đích xác. Với tình huống hiện tại mà xem, cho dù thực lực Dương Phàm lại tăng gấp mấy lần cũng không thể là đối thủ của Vô Song.
LÚC trước, lực lượng cấm kỵ Hồ Phi bộc phát ra đã mơ hồ chạm đến cấp bậc tu sĩ bậc cao. nhưng ở trước mặt Vô Song vẫn bị đánh bại như cũ, hiện tại sinh mạng đang trong nguy kịch. Thật sự muốn từ bỏ sao?
Dương Phàm hít sâu một hơi. trong lòng mơ hồ có chút không cam lòng. Hiện tại hắn lấy thân phận thần y hành tẩu thế gian, dưới bộ mặt giả nhân giả nghĩa kỳ thật có một trái tim càng xu hướng ác ma hơn. Theo hắn có thế không chút do dự lựa chọn tu luyện ma công có thể thấy được một phần. Vì tương lai lâu dài, hắn khiêm tốn ẩn nhẫn như vậy, hòa ái dễ gần. Đồng thời, ý cảnh "Tiên Hồng Quyết" khiến tâm tính hắn vẫn duy trì lạnh nhạt bình thản. không tranh thế tục.
Nếu từ bỏ vậy sẽ sinh ra loại hậu quả nào?
Trong lòng Dương Phàm phát lạnh. Một khi từ bỏ, như vậy về mặt tinh thần hắn sẽ hoàn toàn bại bởi Vô Song để lại bóng ma không thể xóa nhòa. Từ đó về sau chỉ có thể nhìn theo bóng lưng. hoàn toàn bị hắn giẫm nát dưới chân.
Trong tay ta có công pháp nghịch thiên? Sao có thể ở dưới người khác?
Trái tim cường giả giấu ở sâu trong đáy lòng Dương Phàm rốt cục bị chạm đến cũng hoàn toàn kích nổ. Đây là Dương Phàm của ngày trước, Dương Phàm không ai bì nổi, được tôn là đệ nhất thiên tài gia tộc.
- Không, ngươi không thể.
Từ xa truyền đến giọng nói một người.
Chính là Yến Vương Vũ Văn Liệt.
Giờ phút này, Vũ Văn Liệt nhìn qua già nua hơn dĩ vãng rất nhiều. Trải qua quỳ bái vừa rồi, hắn dường như mất đi tất cả chiến ý, trở thành một lão nhân tuổi xế chiểu đã bị mài sạch tất cả tín niệm cùng ý chí.
Tâm thần Dương Phàm khẽ động đột nhiên nhớ tới lời nói của Vũ Văn Liệt lúc trước ở Tiên Hồng Y Quán:
- Cũng giống hệt ta thời trẻ khi đó ta tiến triển về mặt võ đạo một ngày ngàn dặm tốc độ nhanh vô cùng. Đáng tiếc sau khi ta có con có sự nghiệp, lại mất đi tâm tính như vậy.
- Từ bỏ?
Dương Phàm hít sâu một hơi. hào quang trong mắt ngưng tụ thành điểm. dùng giọng điệu trịnh trọng trước nay chưa từng có:
- Chỉ cần còn có một ngày theo đuổi tiên đạo trường sinh vốn không có hai chữ "từ bỏ".
Sau khi nói ra những lời này, Dương Phàm cảm giác cỗ khí ứ động trong lòng mình bỗng nhiên tiêu tan, tâm tình rộng mở trong sáng kiêng kị cùng sợ hãi đối với Vô Song ở sâu trong đáy lòng cũng tan thành mây khói. Giờ phút này, Vô Song dường như là một trong vô số kiếp nạn trên con đường tu tiên gian nan của hắn, là kinh lịch ắt không thể thiếu.
- Tốt tốt tốt!
Vô Song liên tục phun ra ba chữ trên mặt có một biểu tình khác thường. Chợt ngưng mắt nhìn Dương Phàm. lạnh lùng nói:
- Nếu khoảnh khắc vừa rồi nếu ngươi từ bỏ, ta sẽ không chút do dự một kiếm xóa ngươi khỏi thế gian này.
Vừa nghe lời ấy, Dương Phàm cùng Yến Vương đều thấy lạnh trong lòng. Dương Phàm thở dài một hơi nhẹ nhõm, may mắn trong nháy mắt vừa rồi mình ngộ đạo không những ý cảnh tăng lên một tầng còn bởi vậy mà giữ được một mạng. Trong khoảnh khắc vừa rồi là lựa chọn có liên quan đến vận mệnh trong cuộc đời.
- Bởi vì ngươi đoạt trái tim của người ta yêu đi...
Vô Song nói trong mắt toát ra một tia đau xót xúc động linh hồn: "... Cho nên. ta chiến đấu với ngươi sẽ không hạ thủ lưu tình!"
- Hai tháng sau gặp lại!
Vô Song bỏ lại một câu cuối cùng thân hình nhoáng lên một cái lăng không ra đi mười trượng, sau đó cứ vậy đạp khoảng không mà đi. Áo trắng như tuyết, mờ mịt như tiên. Nhưng Dương Phàm mơ hồ cảm thấy, Vô Song không có vui sướng của người thắng, thân ảnh này ngược lại có chút cô đơn tịch mịch, thương cảm.
Bình luận facebook