Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 214
Trong lời của Dương Phàm giống như ẩn chứa một cỗ ma lực.
- Vụ Liễu trấn... Vụ Liễu trấn...
Lâm Chung cười tự giễu:
- Ta lại chỉ nhìn Thấy ở trong một nơi nhỏ bé như thế này, ếch ngồi đáy giếng mà.
- Ngươi phải rõ ràng. bản thân không thể nào bước lên cảnh giới cao cao hơn, thiên phú chỉ là một trong nhưng nguyên nhân, mà tầm nhìn và ý chí cũng sẽ hạn chế ngươi tiến lên cao.
Dương Phàm nhàn nhạt nói.
- Đa tạ công tử chỉ điểm, ta đã rõ rồi. Nếu như chỉ thõa mãn với một Ngưng Thần Kỳ, vậy thì uổng phí ta khổ nhập tiên đạo, ngước lên đỉnh thế giới này.
Trên trán Lâm Chung toát ra một chút mồ hôi lạnh.
Chín đại cảnh giới tu tiên, từng bước đi tới, mỗi cánh cửa về sau ngày càng cao. Nếu trong lòng còn một tia lòng tin bất khuất, sẽ nhất định còn có hy vọng đạt tới mục đích. Nhưng nếu lòng sinh ra ý thỏa mãn hay tâm niệm như tro tàn, như vậy ngay cả một chút hy vọng cũng không có.
Dương Phàm khẽ thở dài một hơi, có thể hiểu là một chuyện, nhưng chân chính làm được lại liên quan đến một mặt tâm linh phức tạp.
- Hiểu được là tốt rồi, viên Ngưng Thần Đan trung phẩm này vẫn tặng cho ngươi.
Dương Phàm cười cười.
- Công tử...
Lâm Chung tay run runm, tiếp nhận viên Ngưng Thần Đan, không biết làm biểu đạt cảm kích trong lòng mình lúc này. Làm một tu sĩ Luyện Khí Kỳ, hắn đương nhiên rõ ràng giá trị tác dụng của viên Trung phẩm Ngưng Thần Đan này. Nếu có viên Ngưng Thần Đan trung phẩm này trợ giúp, bản thân mình trùng kích Ngưng Thần Kỳ ít nhất có thể tăng năm phần thành công.
- Chỉ là một viên Ngưng Thần Đan trung phẩm mà thôi, trong lòng ngươi không cần phải mang gánh nặng quá lớn.
Dương Phàm nhàn nhạt nói.
Lấy tầm mắt cùng độ cao của hắn hiện giờ, một viên Ngưng Thần Đan trung phẩm đã không tính là trân phẩm gì, thậm chí chính hắn cũng có thể luyện chế dễ dàng.
- Không, công tử!
Lâm Chung tràn ngập chân thành nói:
- Có Thể đối với ngài mà nói Ngưng Thần Đan trung phẩm này không coi là thứ gì, nhưng đối với tán tu như ta mà nói lại là vật báu vô giá.
Một tán tu không có chỗ dựa, tự lục lọi trưởng thành. Bọn họ khác biệt với các đệ tử trong môn phái, có được tài nguyên tu tiên cực kỳ có hạn, càng miễn nói tới Ngưng Thần Đan trung phẩm đẳng cấp linh đan như thế này.
Dương Phàm thầm thở dài nhưng rõ ràng nguyên nhân trong đó. chợt cười nói:
- Đệ đệ không nên thân của ta, nếu có được một nửa bản tính như ngươi, ta đã cảm thấy hết sức an ủi rồi
Lâm Chung nghe lời này, không khỏi ngẩn ra:
- Dương Lỗi công tử thiên phú bất phàm, tuổi còn nhỏ đã tấn chức Ngưng Thần Kỳ. Gần đây lại khắc khổ tu luyện bế quan trường kỳ, mạnh hơn ta gấp mười gấp trăm lần.
- Thiên phú là một chuyện, bản tính lại là một chuyện khác.
Dương Phàm lắc đầu:
- Ta đã trở về nhiều ngày, cũng không gặp tên này tới một chuyến đoàn tụ thân nhân một lần.
- Ta cảm thấy Dương công tử cùng Dương Lỗi công tử...
Lâm Chung có vẻ muốn nói lại thôi.
- Ngươi có gì thì cứ nói thẳng, không cần kiêng kỵ.
Dương Phàm thần quang chợt lóe.
- Ta cảm giác công tử ngài cũng hắn tuy ra huynh đệ ruột thịt, nhưng dường như có chút ngăn cách.
Lâm Chung cẩn thận nói.
- Ngăn cách? có thể là vậy.
Dương Phàm cũng không có thần sắc không vui, đột nhiên nhớ lại khi xưa đệ đệ ngây thơ hồn nhiên, mọi chuyện ỷ lại vào mình.
- Xem ra ngày mai ta phải đi xem Dương Gia Bảo rồi, thử xem Dương gia lão tổ tìm ta có chuyện gì. Thuận Tiện cũng đi xem đệ đệ không nên người của ta.
Dương Phàm nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, thì thào lẩm bẩm Dù sao cũng là thân sinh huynh đệ, cảm tình với nhau mấy chục năm.
"Làm ca ca. nhất thiết phải có lòng bao dung." Dương Phàm nghĩ vậy.
- Công tử. ngài rốt cuộc muốn trở về gia tộc
Lâm Chung lộ ý cười:
- Dương Gia Bảo hôm nay khẳng định phải tôn sùng ngài là thượng khách.
- Kỳ Thật. nếu như không phải bởi vì đệ đệ ở Dương Gia Bảo. đối với ta mà nói đã không còn bao nhiêu lo lắng nữa.
Dương Phàm lạnh nhạt nói.
Lâm Chung nghe lời như thế, không khỏi lạnh run một cái.
- Đúng rồi có Ngưng Thần Đan của công tử, ta có hy vọng rất lớn tiến lên Ngưng Thần KỲ. Ta dự định nghỉ ngơi vài ngày, tiếp tục trùng kích Ngưng Thần Kỳ.
Lâm Chung thử dò hỏi.
- Ta cho ngươi một kiến nghị.
Dương Phàm trầm ngâm
- Công tử mời nói.
- Trong vòng nửa năm, viên Ngưng Thần Đan trung phẩm này ngươi cứ lưu giữ, để cho lòng mình an định hài hòa, đánh tan lo lắng sợ hãi trong lòng. Sau đó tranh thủ dùng lực lượng của mình trùng kích Ngưng Thần KỲ. Nếu như không mượn vật ngoài tiến giai thành công bằng vào thực lực của mình. rất có lợi cho đột phá tiến thêm một bước ngày sau.
Dương Phàm bình tĩnh nói.
- Ta sẽ làm dựa theo cách nói của công tử.
Lâm Chung không cần suy nghĩ nói ngay.
Sáng ngày hôm sau. Dương Phàm dẫn Hồ Phi rời Vụ Liễu trấn, đi về phía Dương Gia Bảo.
- Hắc hắc! Dương Gia Bảo? Trước kia ta chỉ nghe nói nhưng chưa từng đi qua. không biết so sánh với Vũ Vụ Sơn Trang thế nào.
Hồ Phi tỏ vẻ hiếu kỳ.
Đi hơn nửa ngày, trong lòng Hồ Phi đã không kiên nhẫn:
- Đi chậm quá rồi không bằng chúng ta bay qua đi.
- Vậy được, ngươi mang ta cùng bay đi.
Dương Phàm nhàn nhã nói, khóe miệng khẽ nhếch lên.
- Ngươi...
Hồ Phi hết chỗ nói. Chẳng qua ai bảo hắn là cận vệ của Dương Phàm chứ. Vì vậy, một thanh phi kiếm mang theo hai người phá không bay đi. Ngự kiếm phi hành. tốc độ liền nhanh hơn gấp mười. Không bao lâu sau, hai người liền bay đến Dương Gia Bảo.
- Trực tiếp bay vào trong.
Dương Phàm nhàn nhạt nói.
ở đây cũng không phải kinh đô, muốn bay là bay, không cần cố kỵ gì.
Vù!
Một đạo kiếm quang đỏ lửa, xuyên qua bầu trời Dương Gia Bảo.
- Nhìn kìa! Mau nhìn! Cường giả Ngưng Thần KỲ!
Có vài tu sĩ gà mờ kinh hô. thoáng có vẻ kinh dị hô to.
ở vùng xa xôi hoang vắng nơi Dương Gia Bảo, tu sĩ Ngưng Thần Kỳ đều là cấp trưởng bối ngày thường khó mà thấy được. Lúc này, thấy có người ngự kiếm phi hành, ít nhiều cũng có chút mới lạ.
- Dừng lại ở chỗ đó.
Dương Phàm chỉ vào một sân viện nói.
Hai người hạ xuống trước sân viện độc lập này.
- Đây là nơi ta đã từng ở.
Dương Phàm nhìn sân viện quen thuộc, trong mắt hiện vài tia hoài niệm. Tuy rằng ngoài miệng lạnh lùng, Dương Phàm không có bất kỳ lưu luyến gì với Dương Gia Bảo. Nhưng dù sao cũng đã ở đây mấy chục năm mưa gió, cuối cùng cũng có một chút cảm tình.
- Thoạt nhìn không tệ. vào xem thử.
Hồ Phi thấy hết sức hứng thú với nơi này, hắn muốn nhìn xem nơi Dương Phàm tu luyện trước kia. Dứt lời. hắn trực tiếp đẩy cửa ra đi vào bên trong.
- Ngươi...
Dương Phàm vươn tay cứng lại giữa không trung, thu lại lời muốn nói. Bởi vì hắn cũng nhìn ra được. sau khi mình đi rồi, đã có người dọn tới đây. Sân viện rất u Tĩnh, trồng một ít kỳ hoa dị thảo. tản ra một tia hương thơm ngát nhàn nhạt, phòng ốc bố trí tinh nhã, không xa hoa nhưng có vẻ thật ấm áp.
- Các ngươi là ai? Không gõ cửa đã vào, sao lại không lễ phép như vậy.
Hai người vừa bước vào, một nha hoàn nghe tiếng động đi ra từ bụi hoa mang theo vẻ đề phòng.
- Chủ nhân sân viện này là ai?
Dương Phàm ôn hòa hỏi.
Nha hoàn kia cảm giác một chút thân cận, địch ý liền tiêu tan. cười nói:
- Các người vừa đến Dương Gia Bảo sao. chủ nhân sân viện này là...
Đột nhiên, một tiếng nói cắt lời nàng:
- Ha ha! Ta tưởng là ai đã tới, hóa ra là Dương sư đệ.
"Chi nha" một tiếng, cửa phòng mở ra. một người thanh niên diện mạo bất phàm bước ra. vẻ mặt đầy ý cười nhìn Dương Phàm.
- Ha ha! Ta tưởng là ai, hóa ra là Dương sư đệ.
Giọng nói này hết sức quen thuộc, khuôn mặt thanh niên kia càng khắc sâu trong trí nhớ Dương Phàm.
Dương Phàm liếc nhìn đối phương, ngữ khí thản nhiên nói:
- Dương Quang sư huynh vẫn khỏe chứ, không ngờ tới là huynh ở sân viện này.
Dương Quang đi từ trong phòng ra, âm thầm quan sát hai người Dương Phàm, ánh mắt dừng lại trên mặt Hồ Phi trong chớp mắt. cười hì hì nói:
- Dương Phàm sư đệ yên tâm. từ khi đệ đi rồi, sân viện này ta vẫn hết lòng chăm sóc. Đệ xem, hoa cỏ trong vườn vẫn còn tốt lành, thậm chí càng thêm sáng lạn hơn trước kia nữa.
Lời của hắn rõ ràng mang theo vài phần ám chỉ.
Dương Phàm làm sao không rõ ý của hắn. cười cười:
- Đa tạ Dương Quang sư huynh đã chăm sóc sân viện tốt như vậy, sư đệ tạ ơn.
- Nào có, đây là chuyện ta hẳn phải làm.
Dương Quang cười tươi nói, chẳng qua trong lòng hắn đã có chút dị dạng. Nghe lời Dương Phàm hiển nhiên rất hoài niệm nơi này, giống như có ý muốn thu hồi lại sân viện này. Hắn chỉ là một hậu bối Dương Gia Bảo, đương nhiên không rõ năng lực cùng thế lực phía sau Dương Phàm vào lúc này, ở trong mắt Dương Quang. Dương Phàm vẫn là một tu sĩ Luyện Khí Kỳ, bởi thân phận dược sư mà địa vị mới cao lên. Nhưng so sánh với bản thân hắn là thiên tài gia tộc lại không cách nào đánh đồng được.
- Đúng rồi, vị này là...
Lực chú ý của Dương Quang vẫn luôn không rời Hồ Phi bên cạnh Dương Phàm. Hồ Phi là tu sĩ Ngưng Thần đại viên mãn, vượt hắn tròn hai tiểu cảnh giới. Cho dù không cố ý tỏa ra khí thế. vẫn làm cho hắn cảm thấy một cỗ áp bức.
- Bằng hữu kiêm cận vệ của ta Hồ Phi.
Dương Phàm cười giới thiệu hai người lẫn nhau.
- Cận vệ?
Trong mắt Dương Quang hiện một tia kinh dị, bằng tu vi Ngưng Thần đại viên mãn của đối phương, lại chỉ là một cận vệ cho Dương Phàm sư đệ.
Chẳng lẽ trong này có trò mèo gì?
Một người là Ngưng Thần đại viên mãn, một người là dược sư Luyện Khí hậu kỳ.
Trong lòng Dương Quang đột nhiên sinh ra một cách nghĩ: chẳng lẽ là người này áp chế Dương Phàm sư đệ?
Sự tình quá nửa là thế.
Trong lòng Dương Quang chắc định. miệng lẩm bẩm:
- Hồ Phi? ồ! Sao nghe quen tai như vậy.
- Lẽ nào ngươi...
Dương Quang đột nhiên nhớ tới một chuvện có liên hệ đến mộ huvệt QUỷ Thi Sơn cùng Vũ Vụ Sơn Trang.
- Không sai. lão tử chính là Hồ Phi bị Vũ Vụ Sơn Trang truy sát.
Hồ Phi hừ lạnh một tiếng.
- May mắn được gặp.
Dương Quang ngoài cười trong không cười nói. Kỳ thật hắn đang âm thầm cười lạnh: Dương Phàm à Dương Phàm. đây là ngươi đáng đời. Tán công còn không cam lòng, không nên đi làm dược sư gì đó, ý đồ mai sau trỗi dậy. Như vậy tốt rồi, bị tên cùng hung cực ác này khống chế. Hơn nữa trong lòng hắn đồng thời cũng sẵn sàng phòng bị, đề phòng Hồ Phi hạ thủ với mình. Bằng tu vi Ngưng Thần trung kỳ của hắn, đối với cường giả đại viên mãn cao hơn hai tiểu cảnh giới, nếu như một lòng muốn chạy trốn, ở trên địa bàn Dương Gia Bảo này, đối phương cũng không làm gì được hắn.
- Đúng rồi. Dương Phàm sư đệ, lần này đệ tới Dương Gia Bảo vì chuyện gì.
Dương Quang chầm chậm nói.
- Mấy ngày trước Dương Cương thế thúc tới Vụ Liễu trấn tìm ta.
Dương Phàm bình thản trần thuật lại.
- ồ! Ta hiểu rồi. Dương Phàm sư đệ khẳng định đã đáp ứng trở về Dương Gia Bảo đảm nhiệm chức vụ dược sư gia tộc rồi chứ gì?
Dương Quang thể hiện vẻ tỉnh ngộ, đồng thời lại âm thầm trào phúng: "Dương Phàm này sửa tu y đạo, còn không phải muốn trở mình ngày sau, trở về Dương Gia Bảo giành lấy địa vị của mình."
Dương Phàm cười khổ, lắc đầu. Dương Quang này dường như có chút tự cho là thông minh quá mức, ngược lại không ổn trọng như trước kia. Nhưng mà ngẫm lại cũng phải. trước đây mình được tôn xưng là đệ nhất thiên tài gia tộc dẫm nát hắn dưới chân, đối phưong đương nhiên phải cẩn thận đối đãi. Hắn vừa chuẩn bị nói, bên ngoài truyền đến một giọng nữ mềm mại như chuông bạc:
- Dương sư huynh, huynh có khách tới sao.
Dương Phàm không xoay người lại, nghe tiếng nói liền biết là ai, không khỏi thầm thở dài một tiếng.
- Sư muội. muội mau tới xem là ai đã đến.
Dương Quang mặt đầy tươi cười chào đón. dẫn đầu đi tới.
Dương Phàm cùng Hồ Phi xoay người lại, đập vào mắt là một cô gái váy hoa màu nhạt, dung mao như hoa như nguyệt. cao quý thoát tục.
- Ngươi là... Dương Phàm sư huynh?
Cô gái này nao nao, trong mắt lộ ra vài tia phức tạp nhưng lại bị một tia lạnh nhạt thay thế. Cô gái này là con gái tộc trưởng Dương gia, Dương Mạn. Lúc này, nàng nhìn nam tử mà mình đã từng ngưỡng mộ quý mến, không khỏi nghĩ lại hồi ức xưa kia.
- Ha ha sư muội rất bất ngờ sao?
Khóe miệng Dương Phàm khẽ nhếch lên. Nếu như nói trước tán công, hắn không có hảo cảm gì với cô gái này, như vậy sau khi tán công lại nhiều hơn vài phần mắt lạnh chán ghét. Đáng ghê tởm hơn là Dương Phàm có được tin tức, cô gái này quanh quẩn giữa đệ đệ Dương Lỗi cùng Dương Quang. Từng nhiều lần để hai thiên tài gia tộc minh tranh ám đấu, bản thân lại không hề biểu lộ nổi lòng.
- Dương sư huynh nói đùa, thúc thúc muội nhiều lần đi mời, muội biết cuối cùng có ngày huynh sẽ trở về. Huynh chờ ngày này không phải rất lâu hay sao?
Dương Mạn cười hì hì đi tới. chào hỏi với Dương Phàm.
Lúc này, Dương Phàm không phải một phế nhân mà là một dược sư y thuật siêu phàm. Sau khi vào gia tộc, địa vị cũng sẽ không thấp nàng tự nhiên sẽ không thất lễ. Trong lòng Dương Phàm không biết nói gì: Làm sao những người Dương Gia Bảo đều cho rằng mình thật gấp gáp trở về gia tộc như vậy chứ. Trên thực tế, Dương Phàm căn bản không dự định cắm rễ ở một Dương Gia Bảo nho nhỏ này. Hắn hoài niệm duy nhất ở Dương Gia Bảo chỉ còn lại một chút ký ức lúc nhỏ, tình thầy trò, tình huynh đệ.
- Được rồi. Sư muội. không bằng muội dẫn ta đi gặp gia chủ đi.
Dương Phàm bình tĩnh như không, nói.
- Được. để muội dẫn đường.
Dương Mạn không chút do dự đáp ứng.
Dương Phàm hôm nay phi thường tuấn nhã, ôn hòa như gió rất có một loại khí tức thành thục từng trải tang thương, dường như càng thêm có mị lực hơn trước đây. Nghĩ đến đó, Dương Mạn tim đập rộn ràng, mặt cười mọc lên đóa hồng mê người, tâm thần bất tri bất giác bị hấp dẫn, thậm chí quên hỏi Hồ Phi tồn tại.
Dương Quang bên cạnh nhìn hình ảnh này vào trong mắt, sâu bên trong hiện một tia âm lệ.
Có Dương Mạn dẫn đường, mấy người thuận lợi đi vào khu vực trung tâm Dương Gia Bảo cũng là nơi gia chủ, lão tổ, trưởng bối cư ngụ. Nơi đây phòng giữ sâm nghiêm, cấm chế chồng chất. có vài nơi còn có trận pháp thủ hộ.
Mấy người ở trong đại sãnh chờ một lát. Dương Quang, Dương Mạn không có ý rời đi. Rất nhanh, truyền tới tiếng bước chân thoáng gấp gáp, gia chủ Dương Hồng cùng Dương Cương trước sau bước vào.
- Ha ha! Rốt cuộc Phàm nhi đã trở lại.
Dương Hồng cùng Dương Cương hiện vẻ cười lành, lúc ánh mắt đảo qua Hồ Phi không khỏi âm thầm kinh hãi.
Thiếu niên bên cạnh Dương Phàm lại là tu sĩ Ngưng Thần đại viên mãn!
- VỊ này chính là...
Dương Hồng cùng Dương Cương lộ ý hỏi.
- Đây là cận vệ của ta. Hồ Phi.
Dương Phàm giới thiệu.
- Hồ Phi?
Hai người ngẩn ra, dường như nghĩ tới điều gì.
- Ha ha. các người không cần suy đoán, hắn chính là Hồ Phi từng bị Vũ Vụ Sơn Trang truy sát một năm trước.
Dương Phàm cười dài nói.
Dương Hồng cùng Dương Cương nhìn nhau trong mắt hiện một tia kinh dị. Dương Phàm hôm nay rốt cuộc có bao nhiêu năng lực, dám lộ liễu trắng trợn thu lưu đối tượng bị Vũ Vụ Sơn Trang truy sát. Hơn nữa, Vũ Vụ Sơn Trang biết chuyện như vậy, lại chỉ có thể im lặng nhắm một mắt mở một mắt.
Dương Quang cùng Dương Mạn ở bên cạnh càng thất kinh, nhìn thái độ gia chủ cùng trưởng bối đối với Dương Phàm thật là quá tốt. Thậm chí bọn họ còn thấy được mấy tia thần thái cung kính. Một người là gia chủ Dương Gia Bảo, một người khác là đệ đệ gia chủ này. Hai người ở tại Dương Gia Bảo, Vũ Vụ Sơn Trang, đều là đại nhân vật danh chấn một phương.
Thế nhưng, lúc này đối mặt với Dương Phàm, bọn họ nói năng lại mơ hồ có một thái độ cung kính.
Dương Mạn nhìn vào Dương Phàm, đôi mắt liên tục lóe lên những tia sáng kỳ dị, thầm nghĩ: ở trong thời gian một năm rưỡi này, khẳng định hắn đã đạt được thành tích không thể xem thường.
Lúc này Dương Quang lại bảo trì tâm tính cẩn thận, sắc mặt có chút khó coi, ánh mắt thoáng hiện âm trầm. Hắn không nghĩ tới sau khi Dương Phàm trở về, sẽ làm hai vị gia chủ trưởng bối hết sức quan trọng cung kính như vậy.
- Dương sư huynh, huynh trở về Dương Gia Bảo là muốn nhậm chức dược sư gia tộc phải không?
Dương Mạn cười ngọt ngào nói, ánh mắt nhìn Dương Phàm nhiều hơn vài phần nhu tình. Nhưng mà nàng vừa nói ra lời này, trong phòng lập tức yên tĩnh. Dương Hồng cùng Dương Cương chợt biến đổi thần sắc, ánh mắt sắc bén đảo qua Dương Mạn.
- Mạn nhi không được nói bậy, Dương sư huynh ngươi đã là dược sư khách liêu Vũ Văn gia kinh đô làm sao trở về Dương Gia Bảo nhậm chức dược sư gia tộc được?
Dương Hồng quát lạnh nói.
- A!
Dương Mạn lập tức hoa dung thất sắc, trong mắt lộ ra vẻ khiếp sợ. Dương Quang sắc mặt trắng nhợt, trong lòng bỗng phát lạnh. Vũ Văn gia kinh đô!
Dù là bọn họ tin tức có bế tắc hơn cũng sẽ không thể không biết thế lực Vũ Văn gia tộc.
So sánh với tứ đại gia tộc kinh đô, các thế lực như Dương Gia Bảo, Vũ Vụ Sơn Trang... căn bản không đáng nhắc tới, tùy tiện phái mấy cao thủ tới là có thể diệt môn. Đây là chênh lệch giữa thế lực tu tiên cao cấp và thế lực cấp thấp, khác nhau một trời một vực. Vũ Văn gia tộc kinh đô, không phải đứng đầu tứ đại gia tộc nhưng lại mơ hồ nắm giữ đại cục giới thế tục Ngư Dương Quốc.
Đương kim thánh thượng, cũng là họ Vũ Văn.
Lúc này, rốt cuộc bọn họ rõ ràng vì sao Dương Phàm có thể lộ liễu trắng trợn mang theo Hồ Phi xuất hiện, vì sao trưởng bối gia tộc lại cung kính với hắn như vậy.
- Đúng rồi, hiền chất, nghe nói ngươi ở kinh đô rất có danh tiếng, được tôn là dược sư truyền kỳ đệ nhất kinh đô?
Dương Cương khen ngợi không lộ dấu vết, đồng thời ánh mắt Dương Hồng thầm ra hiệu với nữ nhi và Dương Quang, ý bảo bọn họ nói chuyện cẩn thận một chút.
- Dược sư truyền kỳ đệ nhất. Ha ha, đây chẳng qua là đồng dạo kinh đô cất nhắc mà thôi. Chẳng qua ở kinh đô, ta mở ra một nhà Tiên Hồng Y Quán hiện giờ làm ăn cũng không tệ.
Dương Phàm thu thần sắc thái độ của những người này vào mắt. trong lòng âm thầm trào phúng. Chẳng qua hắn tới Dương Gia Bảo cũng không phải để xem thái độ cung kính của những người này.
- Được rồi. mấy ngày trước nghe Dương thế thúc nói lão tổ muốn gặp ta, vì vậy tiểu chất tới đây. Tiểu chất muốn nói chuyện cùng lão nhân gia.
Dương Phàm nhàn nhạt nói, thần tình bình thản như không.
"Người này lại còn trực tiếp tìm lão tổ nói chuvện ngang hàng, bộ dạng lại còn tỏ vẻ đương nhiên."
Dương Quang, Dương Mạn liếc nhìn nhau. miệng câm như hến.
Dương Phàm lúc này đây, nghiễm nhiên đã đạt tới độ cao mà bọn họ không thể với đến. Lão tổ, trưởng bối tối cao Dương Gia Bảo, cường giả trấn thủ một thế lực tu tiên tồn tại như một vị thần thủ hộ.
- Vụ Liễu trấn... Vụ Liễu trấn...
Lâm Chung cười tự giễu:
- Ta lại chỉ nhìn Thấy ở trong một nơi nhỏ bé như thế này, ếch ngồi đáy giếng mà.
- Ngươi phải rõ ràng. bản thân không thể nào bước lên cảnh giới cao cao hơn, thiên phú chỉ là một trong nhưng nguyên nhân, mà tầm nhìn và ý chí cũng sẽ hạn chế ngươi tiến lên cao.
Dương Phàm nhàn nhạt nói.
- Đa tạ công tử chỉ điểm, ta đã rõ rồi. Nếu như chỉ thõa mãn với một Ngưng Thần Kỳ, vậy thì uổng phí ta khổ nhập tiên đạo, ngước lên đỉnh thế giới này.
Trên trán Lâm Chung toát ra một chút mồ hôi lạnh.
Chín đại cảnh giới tu tiên, từng bước đi tới, mỗi cánh cửa về sau ngày càng cao. Nếu trong lòng còn một tia lòng tin bất khuất, sẽ nhất định còn có hy vọng đạt tới mục đích. Nhưng nếu lòng sinh ra ý thỏa mãn hay tâm niệm như tro tàn, như vậy ngay cả một chút hy vọng cũng không có.
Dương Phàm khẽ thở dài một hơi, có thể hiểu là một chuyện, nhưng chân chính làm được lại liên quan đến một mặt tâm linh phức tạp.
- Hiểu được là tốt rồi, viên Ngưng Thần Đan trung phẩm này vẫn tặng cho ngươi.
Dương Phàm cười cười.
- Công tử...
Lâm Chung tay run runm, tiếp nhận viên Ngưng Thần Đan, không biết làm biểu đạt cảm kích trong lòng mình lúc này. Làm một tu sĩ Luyện Khí Kỳ, hắn đương nhiên rõ ràng giá trị tác dụng của viên Trung phẩm Ngưng Thần Đan này. Nếu có viên Ngưng Thần Đan trung phẩm này trợ giúp, bản thân mình trùng kích Ngưng Thần Kỳ ít nhất có thể tăng năm phần thành công.
- Chỉ là một viên Ngưng Thần Đan trung phẩm mà thôi, trong lòng ngươi không cần phải mang gánh nặng quá lớn.
Dương Phàm nhàn nhạt nói.
Lấy tầm mắt cùng độ cao của hắn hiện giờ, một viên Ngưng Thần Đan trung phẩm đã không tính là trân phẩm gì, thậm chí chính hắn cũng có thể luyện chế dễ dàng.
- Không, công tử!
Lâm Chung tràn ngập chân thành nói:
- Có Thể đối với ngài mà nói Ngưng Thần Đan trung phẩm này không coi là thứ gì, nhưng đối với tán tu như ta mà nói lại là vật báu vô giá.
Một tán tu không có chỗ dựa, tự lục lọi trưởng thành. Bọn họ khác biệt với các đệ tử trong môn phái, có được tài nguyên tu tiên cực kỳ có hạn, càng miễn nói tới Ngưng Thần Đan trung phẩm đẳng cấp linh đan như thế này.
Dương Phàm thầm thở dài nhưng rõ ràng nguyên nhân trong đó. chợt cười nói:
- Đệ đệ không nên thân của ta, nếu có được một nửa bản tính như ngươi, ta đã cảm thấy hết sức an ủi rồi
Lâm Chung nghe lời này, không khỏi ngẩn ra:
- Dương Lỗi công tử thiên phú bất phàm, tuổi còn nhỏ đã tấn chức Ngưng Thần Kỳ. Gần đây lại khắc khổ tu luyện bế quan trường kỳ, mạnh hơn ta gấp mười gấp trăm lần.
- Thiên phú là một chuyện, bản tính lại là một chuyện khác.
Dương Phàm lắc đầu:
- Ta đã trở về nhiều ngày, cũng không gặp tên này tới một chuyến đoàn tụ thân nhân một lần.
- Ta cảm thấy Dương công tử cùng Dương Lỗi công tử...
Lâm Chung có vẻ muốn nói lại thôi.
- Ngươi có gì thì cứ nói thẳng, không cần kiêng kỵ.
Dương Phàm thần quang chợt lóe.
- Ta cảm giác công tử ngài cũng hắn tuy ra huynh đệ ruột thịt, nhưng dường như có chút ngăn cách.
Lâm Chung cẩn thận nói.
- Ngăn cách? có thể là vậy.
Dương Phàm cũng không có thần sắc không vui, đột nhiên nhớ lại khi xưa đệ đệ ngây thơ hồn nhiên, mọi chuyện ỷ lại vào mình.
- Xem ra ngày mai ta phải đi xem Dương Gia Bảo rồi, thử xem Dương gia lão tổ tìm ta có chuyện gì. Thuận Tiện cũng đi xem đệ đệ không nên người của ta.
Dương Phàm nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, thì thào lẩm bẩm Dù sao cũng là thân sinh huynh đệ, cảm tình với nhau mấy chục năm.
"Làm ca ca. nhất thiết phải có lòng bao dung." Dương Phàm nghĩ vậy.
- Công tử. ngài rốt cuộc muốn trở về gia tộc
Lâm Chung lộ ý cười:
- Dương Gia Bảo hôm nay khẳng định phải tôn sùng ngài là thượng khách.
- Kỳ Thật. nếu như không phải bởi vì đệ đệ ở Dương Gia Bảo. đối với ta mà nói đã không còn bao nhiêu lo lắng nữa.
Dương Phàm lạnh nhạt nói.
Lâm Chung nghe lời như thế, không khỏi lạnh run một cái.
- Đúng rồi có Ngưng Thần Đan của công tử, ta có hy vọng rất lớn tiến lên Ngưng Thần KỲ. Ta dự định nghỉ ngơi vài ngày, tiếp tục trùng kích Ngưng Thần Kỳ.
Lâm Chung thử dò hỏi.
- Ta cho ngươi một kiến nghị.
Dương Phàm trầm ngâm
- Công tử mời nói.
- Trong vòng nửa năm, viên Ngưng Thần Đan trung phẩm này ngươi cứ lưu giữ, để cho lòng mình an định hài hòa, đánh tan lo lắng sợ hãi trong lòng. Sau đó tranh thủ dùng lực lượng của mình trùng kích Ngưng Thần KỲ. Nếu như không mượn vật ngoài tiến giai thành công bằng vào thực lực của mình. rất có lợi cho đột phá tiến thêm một bước ngày sau.
Dương Phàm bình tĩnh nói.
- Ta sẽ làm dựa theo cách nói của công tử.
Lâm Chung không cần suy nghĩ nói ngay.
Sáng ngày hôm sau. Dương Phàm dẫn Hồ Phi rời Vụ Liễu trấn, đi về phía Dương Gia Bảo.
- Hắc hắc! Dương Gia Bảo? Trước kia ta chỉ nghe nói nhưng chưa từng đi qua. không biết so sánh với Vũ Vụ Sơn Trang thế nào.
Hồ Phi tỏ vẻ hiếu kỳ.
Đi hơn nửa ngày, trong lòng Hồ Phi đã không kiên nhẫn:
- Đi chậm quá rồi không bằng chúng ta bay qua đi.
- Vậy được, ngươi mang ta cùng bay đi.
Dương Phàm nhàn nhã nói, khóe miệng khẽ nhếch lên.
- Ngươi...
Hồ Phi hết chỗ nói. Chẳng qua ai bảo hắn là cận vệ của Dương Phàm chứ. Vì vậy, một thanh phi kiếm mang theo hai người phá không bay đi. Ngự kiếm phi hành. tốc độ liền nhanh hơn gấp mười. Không bao lâu sau, hai người liền bay đến Dương Gia Bảo.
- Trực tiếp bay vào trong.
Dương Phàm nhàn nhạt nói.
ở đây cũng không phải kinh đô, muốn bay là bay, không cần cố kỵ gì.
Vù!
Một đạo kiếm quang đỏ lửa, xuyên qua bầu trời Dương Gia Bảo.
- Nhìn kìa! Mau nhìn! Cường giả Ngưng Thần KỲ!
Có vài tu sĩ gà mờ kinh hô. thoáng có vẻ kinh dị hô to.
ở vùng xa xôi hoang vắng nơi Dương Gia Bảo, tu sĩ Ngưng Thần Kỳ đều là cấp trưởng bối ngày thường khó mà thấy được. Lúc này, thấy có người ngự kiếm phi hành, ít nhiều cũng có chút mới lạ.
- Dừng lại ở chỗ đó.
Dương Phàm chỉ vào một sân viện nói.
Hai người hạ xuống trước sân viện độc lập này.
- Đây là nơi ta đã từng ở.
Dương Phàm nhìn sân viện quen thuộc, trong mắt hiện vài tia hoài niệm. Tuy rằng ngoài miệng lạnh lùng, Dương Phàm không có bất kỳ lưu luyến gì với Dương Gia Bảo. Nhưng dù sao cũng đã ở đây mấy chục năm mưa gió, cuối cùng cũng có một chút cảm tình.
- Thoạt nhìn không tệ. vào xem thử.
Hồ Phi thấy hết sức hứng thú với nơi này, hắn muốn nhìn xem nơi Dương Phàm tu luyện trước kia. Dứt lời. hắn trực tiếp đẩy cửa ra đi vào bên trong.
- Ngươi...
Dương Phàm vươn tay cứng lại giữa không trung, thu lại lời muốn nói. Bởi vì hắn cũng nhìn ra được. sau khi mình đi rồi, đã có người dọn tới đây. Sân viện rất u Tĩnh, trồng một ít kỳ hoa dị thảo. tản ra một tia hương thơm ngát nhàn nhạt, phòng ốc bố trí tinh nhã, không xa hoa nhưng có vẻ thật ấm áp.
- Các ngươi là ai? Không gõ cửa đã vào, sao lại không lễ phép như vậy.
Hai người vừa bước vào, một nha hoàn nghe tiếng động đi ra từ bụi hoa mang theo vẻ đề phòng.
- Chủ nhân sân viện này là ai?
Dương Phàm ôn hòa hỏi.
Nha hoàn kia cảm giác một chút thân cận, địch ý liền tiêu tan. cười nói:
- Các người vừa đến Dương Gia Bảo sao. chủ nhân sân viện này là...
Đột nhiên, một tiếng nói cắt lời nàng:
- Ha ha! Ta tưởng là ai đã tới, hóa ra là Dương sư đệ.
"Chi nha" một tiếng, cửa phòng mở ra. một người thanh niên diện mạo bất phàm bước ra. vẻ mặt đầy ý cười nhìn Dương Phàm.
- Ha ha! Ta tưởng là ai, hóa ra là Dương sư đệ.
Giọng nói này hết sức quen thuộc, khuôn mặt thanh niên kia càng khắc sâu trong trí nhớ Dương Phàm.
Dương Phàm liếc nhìn đối phương, ngữ khí thản nhiên nói:
- Dương Quang sư huynh vẫn khỏe chứ, không ngờ tới là huynh ở sân viện này.
Dương Quang đi từ trong phòng ra, âm thầm quan sát hai người Dương Phàm, ánh mắt dừng lại trên mặt Hồ Phi trong chớp mắt. cười hì hì nói:
- Dương Phàm sư đệ yên tâm. từ khi đệ đi rồi, sân viện này ta vẫn hết lòng chăm sóc. Đệ xem, hoa cỏ trong vườn vẫn còn tốt lành, thậm chí càng thêm sáng lạn hơn trước kia nữa.
Lời của hắn rõ ràng mang theo vài phần ám chỉ.
Dương Phàm làm sao không rõ ý của hắn. cười cười:
- Đa tạ Dương Quang sư huynh đã chăm sóc sân viện tốt như vậy, sư đệ tạ ơn.
- Nào có, đây là chuyện ta hẳn phải làm.
Dương Quang cười tươi nói, chẳng qua trong lòng hắn đã có chút dị dạng. Nghe lời Dương Phàm hiển nhiên rất hoài niệm nơi này, giống như có ý muốn thu hồi lại sân viện này. Hắn chỉ là một hậu bối Dương Gia Bảo, đương nhiên không rõ năng lực cùng thế lực phía sau Dương Phàm vào lúc này, ở trong mắt Dương Quang. Dương Phàm vẫn là một tu sĩ Luyện Khí Kỳ, bởi thân phận dược sư mà địa vị mới cao lên. Nhưng so sánh với bản thân hắn là thiên tài gia tộc lại không cách nào đánh đồng được.
- Đúng rồi, vị này là...
Lực chú ý của Dương Quang vẫn luôn không rời Hồ Phi bên cạnh Dương Phàm. Hồ Phi là tu sĩ Ngưng Thần đại viên mãn, vượt hắn tròn hai tiểu cảnh giới. Cho dù không cố ý tỏa ra khí thế. vẫn làm cho hắn cảm thấy một cỗ áp bức.
- Bằng hữu kiêm cận vệ của ta Hồ Phi.
Dương Phàm cười giới thiệu hai người lẫn nhau.
- Cận vệ?
Trong mắt Dương Quang hiện một tia kinh dị, bằng tu vi Ngưng Thần đại viên mãn của đối phương, lại chỉ là một cận vệ cho Dương Phàm sư đệ.
Chẳng lẽ trong này có trò mèo gì?
Một người là Ngưng Thần đại viên mãn, một người là dược sư Luyện Khí hậu kỳ.
Trong lòng Dương Quang đột nhiên sinh ra một cách nghĩ: chẳng lẽ là người này áp chế Dương Phàm sư đệ?
Sự tình quá nửa là thế.
Trong lòng Dương Quang chắc định. miệng lẩm bẩm:
- Hồ Phi? ồ! Sao nghe quen tai như vậy.
- Lẽ nào ngươi...
Dương Quang đột nhiên nhớ tới một chuvện có liên hệ đến mộ huvệt QUỷ Thi Sơn cùng Vũ Vụ Sơn Trang.
- Không sai. lão tử chính là Hồ Phi bị Vũ Vụ Sơn Trang truy sát.
Hồ Phi hừ lạnh một tiếng.
- May mắn được gặp.
Dương Quang ngoài cười trong không cười nói. Kỳ thật hắn đang âm thầm cười lạnh: Dương Phàm à Dương Phàm. đây là ngươi đáng đời. Tán công còn không cam lòng, không nên đi làm dược sư gì đó, ý đồ mai sau trỗi dậy. Như vậy tốt rồi, bị tên cùng hung cực ác này khống chế. Hơn nữa trong lòng hắn đồng thời cũng sẵn sàng phòng bị, đề phòng Hồ Phi hạ thủ với mình. Bằng tu vi Ngưng Thần trung kỳ của hắn, đối với cường giả đại viên mãn cao hơn hai tiểu cảnh giới, nếu như một lòng muốn chạy trốn, ở trên địa bàn Dương Gia Bảo này, đối phương cũng không làm gì được hắn.
- Đúng rồi. Dương Phàm sư đệ, lần này đệ tới Dương Gia Bảo vì chuyện gì.
Dương Quang chầm chậm nói.
- Mấy ngày trước Dương Cương thế thúc tới Vụ Liễu trấn tìm ta.
Dương Phàm bình thản trần thuật lại.
- ồ! Ta hiểu rồi. Dương Phàm sư đệ khẳng định đã đáp ứng trở về Dương Gia Bảo đảm nhiệm chức vụ dược sư gia tộc rồi chứ gì?
Dương Quang thể hiện vẻ tỉnh ngộ, đồng thời lại âm thầm trào phúng: "Dương Phàm này sửa tu y đạo, còn không phải muốn trở mình ngày sau, trở về Dương Gia Bảo giành lấy địa vị của mình."
Dương Phàm cười khổ, lắc đầu. Dương Quang này dường như có chút tự cho là thông minh quá mức, ngược lại không ổn trọng như trước kia. Nhưng mà ngẫm lại cũng phải. trước đây mình được tôn xưng là đệ nhất thiên tài gia tộc dẫm nát hắn dưới chân, đối phưong đương nhiên phải cẩn thận đối đãi. Hắn vừa chuẩn bị nói, bên ngoài truyền đến một giọng nữ mềm mại như chuông bạc:
- Dương sư huynh, huynh có khách tới sao.
Dương Phàm không xoay người lại, nghe tiếng nói liền biết là ai, không khỏi thầm thở dài một tiếng.
- Sư muội. muội mau tới xem là ai đã đến.
Dương Quang mặt đầy tươi cười chào đón. dẫn đầu đi tới.
Dương Phàm cùng Hồ Phi xoay người lại, đập vào mắt là một cô gái váy hoa màu nhạt, dung mao như hoa như nguyệt. cao quý thoát tục.
- Ngươi là... Dương Phàm sư huynh?
Cô gái này nao nao, trong mắt lộ ra vài tia phức tạp nhưng lại bị một tia lạnh nhạt thay thế. Cô gái này là con gái tộc trưởng Dương gia, Dương Mạn. Lúc này, nàng nhìn nam tử mà mình đã từng ngưỡng mộ quý mến, không khỏi nghĩ lại hồi ức xưa kia.
- Ha ha sư muội rất bất ngờ sao?
Khóe miệng Dương Phàm khẽ nhếch lên. Nếu như nói trước tán công, hắn không có hảo cảm gì với cô gái này, như vậy sau khi tán công lại nhiều hơn vài phần mắt lạnh chán ghét. Đáng ghê tởm hơn là Dương Phàm có được tin tức, cô gái này quanh quẩn giữa đệ đệ Dương Lỗi cùng Dương Quang. Từng nhiều lần để hai thiên tài gia tộc minh tranh ám đấu, bản thân lại không hề biểu lộ nổi lòng.
- Dương sư huynh nói đùa, thúc thúc muội nhiều lần đi mời, muội biết cuối cùng có ngày huynh sẽ trở về. Huynh chờ ngày này không phải rất lâu hay sao?
Dương Mạn cười hì hì đi tới. chào hỏi với Dương Phàm.
Lúc này, Dương Phàm không phải một phế nhân mà là một dược sư y thuật siêu phàm. Sau khi vào gia tộc, địa vị cũng sẽ không thấp nàng tự nhiên sẽ không thất lễ. Trong lòng Dương Phàm không biết nói gì: Làm sao những người Dương Gia Bảo đều cho rằng mình thật gấp gáp trở về gia tộc như vậy chứ. Trên thực tế, Dương Phàm căn bản không dự định cắm rễ ở một Dương Gia Bảo nho nhỏ này. Hắn hoài niệm duy nhất ở Dương Gia Bảo chỉ còn lại một chút ký ức lúc nhỏ, tình thầy trò, tình huynh đệ.
- Được rồi. Sư muội. không bằng muội dẫn ta đi gặp gia chủ đi.
Dương Phàm bình tĩnh như không, nói.
- Được. để muội dẫn đường.
Dương Mạn không chút do dự đáp ứng.
Dương Phàm hôm nay phi thường tuấn nhã, ôn hòa như gió rất có một loại khí tức thành thục từng trải tang thương, dường như càng thêm có mị lực hơn trước đây. Nghĩ đến đó, Dương Mạn tim đập rộn ràng, mặt cười mọc lên đóa hồng mê người, tâm thần bất tri bất giác bị hấp dẫn, thậm chí quên hỏi Hồ Phi tồn tại.
Dương Quang bên cạnh nhìn hình ảnh này vào trong mắt, sâu bên trong hiện một tia âm lệ.
Có Dương Mạn dẫn đường, mấy người thuận lợi đi vào khu vực trung tâm Dương Gia Bảo cũng là nơi gia chủ, lão tổ, trưởng bối cư ngụ. Nơi đây phòng giữ sâm nghiêm, cấm chế chồng chất. có vài nơi còn có trận pháp thủ hộ.
Mấy người ở trong đại sãnh chờ một lát. Dương Quang, Dương Mạn không có ý rời đi. Rất nhanh, truyền tới tiếng bước chân thoáng gấp gáp, gia chủ Dương Hồng cùng Dương Cương trước sau bước vào.
- Ha ha! Rốt cuộc Phàm nhi đã trở lại.
Dương Hồng cùng Dương Cương hiện vẻ cười lành, lúc ánh mắt đảo qua Hồ Phi không khỏi âm thầm kinh hãi.
Thiếu niên bên cạnh Dương Phàm lại là tu sĩ Ngưng Thần đại viên mãn!
- VỊ này chính là...
Dương Hồng cùng Dương Cương lộ ý hỏi.
- Đây là cận vệ của ta. Hồ Phi.
Dương Phàm giới thiệu.
- Hồ Phi?
Hai người ngẩn ra, dường như nghĩ tới điều gì.
- Ha ha. các người không cần suy đoán, hắn chính là Hồ Phi từng bị Vũ Vụ Sơn Trang truy sát một năm trước.
Dương Phàm cười dài nói.
Dương Hồng cùng Dương Cương nhìn nhau trong mắt hiện một tia kinh dị. Dương Phàm hôm nay rốt cuộc có bao nhiêu năng lực, dám lộ liễu trắng trợn thu lưu đối tượng bị Vũ Vụ Sơn Trang truy sát. Hơn nữa, Vũ Vụ Sơn Trang biết chuyện như vậy, lại chỉ có thể im lặng nhắm một mắt mở một mắt.
Dương Quang cùng Dương Mạn ở bên cạnh càng thất kinh, nhìn thái độ gia chủ cùng trưởng bối đối với Dương Phàm thật là quá tốt. Thậm chí bọn họ còn thấy được mấy tia thần thái cung kính. Một người là gia chủ Dương Gia Bảo, một người khác là đệ đệ gia chủ này. Hai người ở tại Dương Gia Bảo, Vũ Vụ Sơn Trang, đều là đại nhân vật danh chấn một phương.
Thế nhưng, lúc này đối mặt với Dương Phàm, bọn họ nói năng lại mơ hồ có một thái độ cung kính.
Dương Mạn nhìn vào Dương Phàm, đôi mắt liên tục lóe lên những tia sáng kỳ dị, thầm nghĩ: ở trong thời gian một năm rưỡi này, khẳng định hắn đã đạt được thành tích không thể xem thường.
Lúc này Dương Quang lại bảo trì tâm tính cẩn thận, sắc mặt có chút khó coi, ánh mắt thoáng hiện âm trầm. Hắn không nghĩ tới sau khi Dương Phàm trở về, sẽ làm hai vị gia chủ trưởng bối hết sức quan trọng cung kính như vậy.
- Dương sư huynh, huynh trở về Dương Gia Bảo là muốn nhậm chức dược sư gia tộc phải không?
Dương Mạn cười ngọt ngào nói, ánh mắt nhìn Dương Phàm nhiều hơn vài phần nhu tình. Nhưng mà nàng vừa nói ra lời này, trong phòng lập tức yên tĩnh. Dương Hồng cùng Dương Cương chợt biến đổi thần sắc, ánh mắt sắc bén đảo qua Dương Mạn.
- Mạn nhi không được nói bậy, Dương sư huynh ngươi đã là dược sư khách liêu Vũ Văn gia kinh đô làm sao trở về Dương Gia Bảo nhậm chức dược sư gia tộc được?
Dương Hồng quát lạnh nói.
- A!
Dương Mạn lập tức hoa dung thất sắc, trong mắt lộ ra vẻ khiếp sợ. Dương Quang sắc mặt trắng nhợt, trong lòng bỗng phát lạnh. Vũ Văn gia kinh đô!
Dù là bọn họ tin tức có bế tắc hơn cũng sẽ không thể không biết thế lực Vũ Văn gia tộc.
So sánh với tứ đại gia tộc kinh đô, các thế lực như Dương Gia Bảo, Vũ Vụ Sơn Trang... căn bản không đáng nhắc tới, tùy tiện phái mấy cao thủ tới là có thể diệt môn. Đây là chênh lệch giữa thế lực tu tiên cao cấp và thế lực cấp thấp, khác nhau một trời một vực. Vũ Văn gia tộc kinh đô, không phải đứng đầu tứ đại gia tộc nhưng lại mơ hồ nắm giữ đại cục giới thế tục Ngư Dương Quốc.
Đương kim thánh thượng, cũng là họ Vũ Văn.
Lúc này, rốt cuộc bọn họ rõ ràng vì sao Dương Phàm có thể lộ liễu trắng trợn mang theo Hồ Phi xuất hiện, vì sao trưởng bối gia tộc lại cung kính với hắn như vậy.
- Đúng rồi, hiền chất, nghe nói ngươi ở kinh đô rất có danh tiếng, được tôn là dược sư truyền kỳ đệ nhất kinh đô?
Dương Cương khen ngợi không lộ dấu vết, đồng thời ánh mắt Dương Hồng thầm ra hiệu với nữ nhi và Dương Quang, ý bảo bọn họ nói chuyện cẩn thận một chút.
- Dược sư truyền kỳ đệ nhất. Ha ha, đây chẳng qua là đồng dạo kinh đô cất nhắc mà thôi. Chẳng qua ở kinh đô, ta mở ra một nhà Tiên Hồng Y Quán hiện giờ làm ăn cũng không tệ.
Dương Phàm thu thần sắc thái độ của những người này vào mắt. trong lòng âm thầm trào phúng. Chẳng qua hắn tới Dương Gia Bảo cũng không phải để xem thái độ cung kính của những người này.
- Được rồi. mấy ngày trước nghe Dương thế thúc nói lão tổ muốn gặp ta, vì vậy tiểu chất tới đây. Tiểu chất muốn nói chuyện cùng lão nhân gia.
Dương Phàm nhàn nhạt nói, thần tình bình thản như không.
"Người này lại còn trực tiếp tìm lão tổ nói chuvện ngang hàng, bộ dạng lại còn tỏ vẻ đương nhiên."
Dương Quang, Dương Mạn liếc nhìn nhau. miệng câm như hến.
Dương Phàm lúc này đây, nghiễm nhiên đã đạt tới độ cao mà bọn họ không thể với đến. Lão tổ, trưởng bối tối cao Dương Gia Bảo, cường giả trấn thủ một thế lực tu tiên tồn tại như một vị thần thủ hộ.
Bình luận facebook