Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 33
Kết cục lưỡng bại câu thương của sắc giới hòa Thượng và Lý Nguyệt Sương tự nhiên khiến Dương Phàm vui mừng trong lòng. Lúc nàv đây khiến tên Dược sư hắn có cơ hội “chữa bệnh cứu người”! Cũng không để ý tới âm thanh quát tháo của sắc giới hòa thượng. Dương Phàm đi tới trước mặt hắn cười nói:
- Đạo hữu hãy cứ yên tâm. Ngoại thương thế này thì mẩy ngày trước ta cũng đã trị liệu cho mấy trăm người. Ngài chỉ cần phối hợp với ta là được!
- Gần trăm người? ừm. thế thì hẳn y thuật của tiểu tử ngươi cũng không tồi Ngươi nói xem ta phải phối hợp với ngươi thế nào?
Sắc giới hoa thượng cũng thấy hảo cảm với Dược sư trẻ tuồi trước mặt này. nhìn khá thuận mắt. Nếu để hắn biết rằng. mấy ngày trước người mà Dương Phàm trị liệu đều là một đám phàm nhân thì không biết trong lòng hắn sẽ nghĩ cái gì nữa.
- Ngài đứng chỗ này bất động là sự phối hợp tốt nhất rồi
Dương Phàm mỉm cười như một làn gió mát tao nhã. khiến không ít nữ tu sĩ nơi này trái tim cũng phải nhảy lên.
- À. vậy Thì được rồi Tạm thời tin ngươi vậy, nếu có thể trị liệu tốt. lão tử nhất định sẽ có thưởng!
Sắc giới hòa thượng gật gật đầu. đứng tại chỗ không nhúc nhích. Dương Phàm đi tới bên cạnh hắn. huy vũ bàn tay. chậm rãi lướt qua vết Thương trên cánh tay hắn. Thời gian hai cái hô hấp qua đi, bàn tay của Dương Phàm rời ra. Trên da vốn có vết thương này đã hoàn toàn biến mất.
- Y thuật thật là cao minh!
Trong đại sãnh. chúng tu sĩ lập tức ồ lên. khen ngợi y thuật của Dương Phàm không dứt.
- Thật không nghĩ tới tuổi còn trẻ như thế mà lại nắm giữ được y thuật cao minh thế. Điều này đối với tu tiên giới chúng ta cũng là một hảo sự!
- Đúng thế đúng thế. hy vọng có thêm nhiều những Dược sư như thế!
- Tuy nhiên ta thấy người này chừng hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi, bộ dáng lại tuấn tú như thế. thật khiến người ta tâm sinh hảo cảm!
Lão bà trước đó liếc mắt đưa tình với Dương Phàm nũng nịu nói:
- Ta thật muốn đau nhiều nhiều để hắn động chạm chút!
- Hừ!
Những tu sĩ xung quanh đều nhìn về phía lão bà này với ánh mắt khinh bỉ.
Nơi khác. Hình lão nhị và Lý Nguyệt Sương nhìn nhau. trong mắt đều hiện lên một chút tiếc nuối. Bọn họ chưa từng ngờ được y thuật của Dương Phàm lại cao minh như thế?! ánh mắt nghi ngờ của bọn họ vừa rồi chắc sẽ lưu lại chút ấn tượng không tốt trong lòng vị Dược sư này. Vẻ hối hận trong mắt Lý Nguyệt Sương càng đậm. Đối với một Dược sư trẻ tuổi xuất sắc như thế. trong lòng nàng cũng sinh ra hảo cảm. Nghĩ tới mình vừa khiến đối phương lưu lại trong lòng một khuôn mặt không hoàn mỹ thì lại càng thấy hối hận.
- Ha ha. tiểu tử ngươi quả có chân tài thực lực!
Sắc giới hòa thượng chỉ cảm thấy chỗ bị thương truyền đến từng đợt thanh lương, sau khi Dương Phàm rút tay về thì miệng vét thương cũng đã biến mất Thủ đoạn như thế có thể xưng là thần y!
Dương Phàm mĩm cười:
- Ngài đừng nhúc nhích, để ta chữa khỏi những chỗ khác đã!
- Được được. ta sẽ đứng im.
Sắc giới hòa thượng cực kỳ hợp tác. ánh mắt nhìn Dương Phàm cũng khác trước rất nhiều. Trong quá trình trị liệu, Dương Phàm cực kỳ tập trung Tinh thần, cẩn thận tỉ mỉ. phát động một nữa trình độ. Dù thế hiệu quả cũng đã kinh thế hãi tục.
- Chữa thương cho người tu tiên quả nhiên tu vi cũng tăng lên nhiều hơn!
Trong quá trình trị thương. Dương Phàm cảm giác được đám sương sinh mệnh trong cơ thể cũng lớn mạnh và ngưng thật hơn. Từng đợt suối mát thanh lương theo miệng vết thương tiến vào trong cơ thể hắn. gột rửa thân thể. tẩm bổ linh hồn. Pháp lực theo đó cũng được tăng lên. Sau một lúc. Dương Phàm đã trị liệu cho hết thẩy những vết thương trên người sắc giới hòa thượng.
Hô!
Hắn thở nhẹ một hơi. nhắm mắt suy nghĩ. thực ra đang tiêu hóa hiệu quả của việc trị thương mang lại. Thông qua trị thương cho sắc giới hòa thượng. Dương Phàm cảm thấy tu vi của mình lại càng thêm thâm hậu. chẳng những củng cố Luvện Khí sơ kỳ mà còn có dấu hiệu tinh tiến hơn. Lấy xu thế này, hắn chỉ cần chữa trị thêm cho mấy tu sĩ cấp bậc này thì có thể bước chân vào Luyện Khí trung kỳ. Tốc độ như thế khiến hắn vô cùng vui mừng. hiệu quả tương đương với mấv tháng bế quan của tu sĩ bình thường. Qua một lúc. sau khi hấp thu tất cả lực lượng. Dương Phàm mở hai mắt ra. phát hiện tất cả mọi người trong đại sãnh đều đang nhìn chằm chằm về phía mình.
- Tiểu Dược sư. y thuật của ngươi quả thực không tồi. Ta có mười khối linh thạch, coi như là phí tổn của việc trị liệu.
Sắc giới hòa thượng không ngờ lập tức xuất ra mười khối linh thạch.
Dương Phàm cũng cười:
- Tại hạ thân là thầy thuốc, cứu người là trách nhiệm của ta! Vừa rồi chữa thương cho đạo hữu cũng không phải sử dụng tới dược liệu gì cả, chỉ tiêu phí chút pháp lực không đáng kể mà thôi! Do đó không cần thu linh thạch.
- Cái gì? Không thu phí tổn!?
Mọi người nơi này đều cực kỳ kinh ngạc.
- Đúng vậy, miễn phí trị liệu!
Dương Phàm mỉm cười nói.
Kỳ Thật trong lòng hắn đã có tính toán. trước tiên tạo ra chút danh khí ở tu tiên giới. Đến lúc đó tự nhiên sẽ không ngừng có người bị thương tìm tới cửa!
Không thu phí dụng tất nhiên có thể đưa tới rất nhiều người bị thương. Linh thạch, pháp bảo chung quy vẫn là vật ngoài thân. so sánh với tu vi bản thân thì tự nhiên không đáng giá nhắc tới.
Dứt lời. Dương Phàm lại đi tới trước mặt Hình lão nhị và Lý Nguyệt Sương cười nói:
- Thương thế của Lý cô nương cũng không ngại nhường tại hạ trị liệu đi!
- Dược sư, mời!
- Dương dược sư vừa rồi có chút mạo phạm, mong ngài không để trong lòng
Lý Nguyệt Sương hơi ngượng ngùng nói. Điều này hoàn toàn bất đồng với bề ngoài vô tình băng lãnh của nàng.
Hình lão nhị nhìn thấy tình cảnh này. khuôn mặt cũng lộ ra vẻ áy náy.
- Cô nương quá lời rồi...
Dương Phàm mĩm cười!
- Mong cô nương phối hợp với ta để trị liệu. vết thương trên mặt ngươi nếu không chữa trị sớm thì biết đâu lại lưu lại di chứng!
- A! Dược sư. mời mau ra tay đi, tiểu nữ sẽ phối hợp!
Lý Nguyệt Sương lo lắng nhất chính là vết thương trên mặt. Dứt lời. nàng đứng im không nhúc nhích, ý bảo Dương Phàm cứ động thủ. Tình cảnh như thế thực có chút cổ quái. Một nữ nhân nũng nịu trên người xuân quang tiết cả ra ngoài đứng trước mặt người ta nói: "Mời mau ra tay. tiểu nữ sẽ phối hợp!"
- Được. cô nương cũng không cần lo lắng!
Trong lòng Dương Phàm cười thầm. Cho dù miệng vết thương này có kéo dài thêm chút nữa thì hắn cũng có thể chữa lại cho thật hoàn mỹ. Trên thực tế. trong tu tiên giới này. Những tu sĩ đã ngoài Trúc Cơ kỳ thì thân thể đều có
năng lực tự lành rất cường đại. Đối với những vết thương bình thường chỉ cần vận công một lúc là có thể khép lại.
Tuy nhiên, nếu là những vết thương do những người tu tiên đồng cấp tạo ra thì cũng không dễ chữa trị. Ví dụ như nói một tu sĩ Kim Đan kỳ bậc cao. nếu bị pháp bảo của một tu sĩ bậc thấp đả thương trên mặt thì chỉ cần hắn vận công chữa thương, không đến nữa ngày vết thương sẽ khỏi hẳn. Nhưng nếu hắn bị cường giả đồng cấp Kim Đan, hoặc là dùng pháp thuật hay pháp bảo đả thương thì nếu không có Dược sư hoặc linh đan chữa thương tương
trợ. trong vòng mấy năm. vết thương cũng sẽ không dễ biến mất.
Dương Phàm đi tới bên cạnh Lý Nguyệt Sương, ngửi thấy một mùi thơm của nữ nhân. vội vàng thu liễm tâm thần. nhìn vết thương trên khuôn mặt xinh đẹp của đối phương, chậm rãi nâng tay lên. về phần Lý Nguyệt Sương, hai má nàng vốn đã hồng. hai mắt lại nhắm lại. làm ra bộ dáng mặc cho người ta làm gì thì làm.
Lúc này, ánh mắt của những nam tu sĩ trong phòng đều nhìn chằm chằm vào tay của Dương Phàm. Không ít người còn lộ ra thần sắc hâm mộ. ghen tị. Ai bảo người ta y thuật cao minh như thế. có thể đường đường chính chính chiếm tiện nghi của nữ nhân!
Trong lòng Dương Phàm cũng có chút khẩn trương. Đây là lần đầu tiên hắn tiếp xúc gần gũi như thế với một nữ nhân xa lạ. Hiện tại hắn cũng không thể cách không chữa thương được. Hơn nữa cách không chữa thương cũng rất lãng phí phép lực, hiệu quả lại kém hơn rất nhiều. Nếu không phải là tình huống đặc thù thì dù có thể cách không chữa thương. Dương Phàm hơn phân nữa sẽ không sử dụng.
Rốt cục tay của Dương Phàm cũng chạm vào khuôn mặt như ngọc của Lý Nguyệt Sương, sau đó nhẹ nhàng lướt tới.
Nhưng tu sĩ xung quanh đều mở to hai mắt ra nhìn. Nếu đồi lại là tu sĩ khác mà làm thế với Lý Nguyệt Sương thì chỉ sợ đã lập tức bị nàng cho ăn một cái bạt tai văng đi.
Nhưng Dương Phàm lại là một Dược sư. một Dược sư có y thuật cao minh!
- Đạo hữu hãy cứ yên tâm. Ngoại thương thế này thì mẩy ngày trước ta cũng đã trị liệu cho mấy trăm người. Ngài chỉ cần phối hợp với ta là được!
- Gần trăm người? ừm. thế thì hẳn y thuật của tiểu tử ngươi cũng không tồi Ngươi nói xem ta phải phối hợp với ngươi thế nào?
Sắc giới hoa thượng cũng thấy hảo cảm với Dược sư trẻ tuồi trước mặt này. nhìn khá thuận mắt. Nếu để hắn biết rằng. mấy ngày trước người mà Dương Phàm trị liệu đều là một đám phàm nhân thì không biết trong lòng hắn sẽ nghĩ cái gì nữa.
- Ngài đứng chỗ này bất động là sự phối hợp tốt nhất rồi
Dương Phàm mỉm cười như một làn gió mát tao nhã. khiến không ít nữ tu sĩ nơi này trái tim cũng phải nhảy lên.
- À. vậy Thì được rồi Tạm thời tin ngươi vậy, nếu có thể trị liệu tốt. lão tử nhất định sẽ có thưởng!
Sắc giới hòa thượng gật gật đầu. đứng tại chỗ không nhúc nhích. Dương Phàm đi tới bên cạnh hắn. huy vũ bàn tay. chậm rãi lướt qua vết Thương trên cánh tay hắn. Thời gian hai cái hô hấp qua đi, bàn tay của Dương Phàm rời ra. Trên da vốn có vết thương này đã hoàn toàn biến mất.
- Y thuật thật là cao minh!
Trong đại sãnh. chúng tu sĩ lập tức ồ lên. khen ngợi y thuật của Dương Phàm không dứt.
- Thật không nghĩ tới tuổi còn trẻ như thế mà lại nắm giữ được y thuật cao minh thế. Điều này đối với tu tiên giới chúng ta cũng là một hảo sự!
- Đúng thế đúng thế. hy vọng có thêm nhiều những Dược sư như thế!
- Tuy nhiên ta thấy người này chừng hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi, bộ dáng lại tuấn tú như thế. thật khiến người ta tâm sinh hảo cảm!
Lão bà trước đó liếc mắt đưa tình với Dương Phàm nũng nịu nói:
- Ta thật muốn đau nhiều nhiều để hắn động chạm chút!
- Hừ!
Những tu sĩ xung quanh đều nhìn về phía lão bà này với ánh mắt khinh bỉ.
Nơi khác. Hình lão nhị và Lý Nguyệt Sương nhìn nhau. trong mắt đều hiện lên một chút tiếc nuối. Bọn họ chưa từng ngờ được y thuật của Dương Phàm lại cao minh như thế?! ánh mắt nghi ngờ của bọn họ vừa rồi chắc sẽ lưu lại chút ấn tượng không tốt trong lòng vị Dược sư này. Vẻ hối hận trong mắt Lý Nguyệt Sương càng đậm. Đối với một Dược sư trẻ tuổi xuất sắc như thế. trong lòng nàng cũng sinh ra hảo cảm. Nghĩ tới mình vừa khiến đối phương lưu lại trong lòng một khuôn mặt không hoàn mỹ thì lại càng thấy hối hận.
- Ha ha. tiểu tử ngươi quả có chân tài thực lực!
Sắc giới hòa thượng chỉ cảm thấy chỗ bị thương truyền đến từng đợt thanh lương, sau khi Dương Phàm rút tay về thì miệng vét thương cũng đã biến mất Thủ đoạn như thế có thể xưng là thần y!
Dương Phàm mĩm cười:
- Ngài đừng nhúc nhích, để ta chữa khỏi những chỗ khác đã!
- Được được. ta sẽ đứng im.
Sắc giới hòa thượng cực kỳ hợp tác. ánh mắt nhìn Dương Phàm cũng khác trước rất nhiều. Trong quá trình trị liệu, Dương Phàm cực kỳ tập trung Tinh thần, cẩn thận tỉ mỉ. phát động một nữa trình độ. Dù thế hiệu quả cũng đã kinh thế hãi tục.
- Chữa thương cho người tu tiên quả nhiên tu vi cũng tăng lên nhiều hơn!
Trong quá trình trị thương. Dương Phàm cảm giác được đám sương sinh mệnh trong cơ thể cũng lớn mạnh và ngưng thật hơn. Từng đợt suối mát thanh lương theo miệng vết thương tiến vào trong cơ thể hắn. gột rửa thân thể. tẩm bổ linh hồn. Pháp lực theo đó cũng được tăng lên. Sau một lúc. Dương Phàm đã trị liệu cho hết thẩy những vết thương trên người sắc giới hòa thượng.
Hô!
Hắn thở nhẹ một hơi. nhắm mắt suy nghĩ. thực ra đang tiêu hóa hiệu quả của việc trị thương mang lại. Thông qua trị thương cho sắc giới hòa thượng. Dương Phàm cảm thấy tu vi của mình lại càng thêm thâm hậu. chẳng những củng cố Luvện Khí sơ kỳ mà còn có dấu hiệu tinh tiến hơn. Lấy xu thế này, hắn chỉ cần chữa trị thêm cho mấy tu sĩ cấp bậc này thì có thể bước chân vào Luyện Khí trung kỳ. Tốc độ như thế khiến hắn vô cùng vui mừng. hiệu quả tương đương với mấv tháng bế quan của tu sĩ bình thường. Qua một lúc. sau khi hấp thu tất cả lực lượng. Dương Phàm mở hai mắt ra. phát hiện tất cả mọi người trong đại sãnh đều đang nhìn chằm chằm về phía mình.
- Tiểu Dược sư. y thuật của ngươi quả thực không tồi. Ta có mười khối linh thạch, coi như là phí tổn của việc trị liệu.
Sắc giới hòa thượng không ngờ lập tức xuất ra mười khối linh thạch.
Dương Phàm cũng cười:
- Tại hạ thân là thầy thuốc, cứu người là trách nhiệm của ta! Vừa rồi chữa thương cho đạo hữu cũng không phải sử dụng tới dược liệu gì cả, chỉ tiêu phí chút pháp lực không đáng kể mà thôi! Do đó không cần thu linh thạch.
- Cái gì? Không thu phí tổn!?
Mọi người nơi này đều cực kỳ kinh ngạc.
- Đúng vậy, miễn phí trị liệu!
Dương Phàm mỉm cười nói.
Kỳ Thật trong lòng hắn đã có tính toán. trước tiên tạo ra chút danh khí ở tu tiên giới. Đến lúc đó tự nhiên sẽ không ngừng có người bị thương tìm tới cửa!
Không thu phí dụng tất nhiên có thể đưa tới rất nhiều người bị thương. Linh thạch, pháp bảo chung quy vẫn là vật ngoài thân. so sánh với tu vi bản thân thì tự nhiên không đáng giá nhắc tới.
Dứt lời. Dương Phàm lại đi tới trước mặt Hình lão nhị và Lý Nguyệt Sương cười nói:
- Thương thế của Lý cô nương cũng không ngại nhường tại hạ trị liệu đi!
- Dược sư, mời!
- Dương dược sư vừa rồi có chút mạo phạm, mong ngài không để trong lòng
Lý Nguyệt Sương hơi ngượng ngùng nói. Điều này hoàn toàn bất đồng với bề ngoài vô tình băng lãnh của nàng.
Hình lão nhị nhìn thấy tình cảnh này. khuôn mặt cũng lộ ra vẻ áy náy.
- Cô nương quá lời rồi...
Dương Phàm mĩm cười!
- Mong cô nương phối hợp với ta để trị liệu. vết thương trên mặt ngươi nếu không chữa trị sớm thì biết đâu lại lưu lại di chứng!
- A! Dược sư. mời mau ra tay đi, tiểu nữ sẽ phối hợp!
Lý Nguyệt Sương lo lắng nhất chính là vết thương trên mặt. Dứt lời. nàng đứng im không nhúc nhích, ý bảo Dương Phàm cứ động thủ. Tình cảnh như thế thực có chút cổ quái. Một nữ nhân nũng nịu trên người xuân quang tiết cả ra ngoài đứng trước mặt người ta nói: "Mời mau ra tay. tiểu nữ sẽ phối hợp!"
- Được. cô nương cũng không cần lo lắng!
Trong lòng Dương Phàm cười thầm. Cho dù miệng vết thương này có kéo dài thêm chút nữa thì hắn cũng có thể chữa lại cho thật hoàn mỹ. Trên thực tế. trong tu tiên giới này. Những tu sĩ đã ngoài Trúc Cơ kỳ thì thân thể đều có
năng lực tự lành rất cường đại. Đối với những vết thương bình thường chỉ cần vận công một lúc là có thể khép lại.
Tuy nhiên, nếu là những vết thương do những người tu tiên đồng cấp tạo ra thì cũng không dễ chữa trị. Ví dụ như nói một tu sĩ Kim Đan kỳ bậc cao. nếu bị pháp bảo của một tu sĩ bậc thấp đả thương trên mặt thì chỉ cần hắn vận công chữa thương, không đến nữa ngày vết thương sẽ khỏi hẳn. Nhưng nếu hắn bị cường giả đồng cấp Kim Đan, hoặc là dùng pháp thuật hay pháp bảo đả thương thì nếu không có Dược sư hoặc linh đan chữa thương tương
trợ. trong vòng mấy năm. vết thương cũng sẽ không dễ biến mất.
Dương Phàm đi tới bên cạnh Lý Nguyệt Sương, ngửi thấy một mùi thơm của nữ nhân. vội vàng thu liễm tâm thần. nhìn vết thương trên khuôn mặt xinh đẹp của đối phương, chậm rãi nâng tay lên. về phần Lý Nguyệt Sương, hai má nàng vốn đã hồng. hai mắt lại nhắm lại. làm ra bộ dáng mặc cho người ta làm gì thì làm.
Lúc này, ánh mắt của những nam tu sĩ trong phòng đều nhìn chằm chằm vào tay của Dương Phàm. Không ít người còn lộ ra thần sắc hâm mộ. ghen tị. Ai bảo người ta y thuật cao minh như thế. có thể đường đường chính chính chiếm tiện nghi của nữ nhân!
Trong lòng Dương Phàm cũng có chút khẩn trương. Đây là lần đầu tiên hắn tiếp xúc gần gũi như thế với một nữ nhân xa lạ. Hiện tại hắn cũng không thể cách không chữa thương được. Hơn nữa cách không chữa thương cũng rất lãng phí phép lực, hiệu quả lại kém hơn rất nhiều. Nếu không phải là tình huống đặc thù thì dù có thể cách không chữa thương. Dương Phàm hơn phân nữa sẽ không sử dụng.
Rốt cục tay của Dương Phàm cũng chạm vào khuôn mặt như ngọc của Lý Nguyệt Sương, sau đó nhẹ nhàng lướt tới.
Nhưng tu sĩ xung quanh đều mở to hai mắt ra nhìn. Nếu đồi lại là tu sĩ khác mà làm thế với Lý Nguyệt Sương thì chỉ sợ đã lập tức bị nàng cho ăn một cái bạt tai văng đi.
Nhưng Dương Phàm lại là một Dược sư. một Dược sư có y thuật cao minh!
Bình luận facebook