Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 47
Đây là lần đầu tiên DươngPhàm đi tới Tú Ngọc Các theo thủy lộ.
Mười hai năm trước, phụ thân Dương Thiên của hắn đã từng dẫn hắn tới nơi này một lần. sau đó liền đưa hắn tới Nam Lĩnh Dương gia.
Đối với việc nàv Dương Phàm vẫn có chút nghi hoặc và phỏng đoán.
Có thể khẳng định rằng mười hai năm trước phụ thân hắn đã có tu vi từ Ngưng Thần Kỳ trở lên. Nếu không về lý thuyết không thể đưa hắn bay về Tú Ngọc Các được. Tóm lại. Tú Ngọc Các chính là một manh mối cuối cùng trước khi phụ thân mất tích.
Giờ phút này, Dương Phàm đứng trên Thiên Hành Chu nhìn về thế giới trên nước như tiên cảnh xa xa trên Thanh Giang Hà. trong lòng hiện lên nhiều cảm xúc phức tạp. Thiên Hành Chu vẫn không dừng lại, tiếp tục chạy tới Tú Ngọc Các đang ẩn trong sương mù xa xa kia.
Lý Nguyệt Sương đứng bèn cạnh hắn. trong mắt hiện lên vẻ mất mát và buồn bã. vẫn cố gắng nở một nụ cười rồi nói:
- Dương Dược sư. đi đường cẩn thận. Nếu có Thể thì Tới ven bờ. có thể đi thuvển của chúng ta, Ngài là khách quý của Thiên Hành Chu, tuvệt đối không phải mất khoản phí dụng nào cả.
Dương Phàm mĩm cưỡi. không nói gì. Hắn có chút bộ dáng không tập trung, hơn phân nữa là vì mình đang có tâm sự trong lòng.
Một lát sau. Thiên Hành Chu đột nhiên dừng lại. tiến gần vào một bến cảng bên cạnh Tú Ngọc Các.
Bến cảng này còn có mấy con thuyền cỡ lớn khác. thể tích cũng không nhỏ hơn Thiên Hành Chu.
Có lẽ những chiếc này đều là những pháp khí phụ trợ cho tu sĩ Luyện Khí KỲ.
Thuyền cập bờ. tất cả tu sĩ đều xuống dưới. sắc Giới hòa thượng còn hô lên một tiếng:
- Dương Dược sư!
- Ta không vội, ngươi đi trước đi.
Dương Phàm để sắc giới hòa thượng đi trước.
Hắn sở dĩ không đi vì đám người Viên lão đang đi về phía hắn.
- Dương Dược sư! Chuyến đi Tú Ngọc Các này ít nhiều được ngươi ra tay tương trợ mới khiến Thiên Hành Chu có thể bình yên tới đích. Lúc này đây, lão phu hướng về ngươi biểu đạt lòng biết ơn. về sau có gì cần trợ giúp. chỉ cần nói ra là được.
Viên lão hơi khom người thi lễ. có chút nghĩa khí nói. Sau hắn còn có đám người Hình lão nhị. Hoàng Vũ.
- Chỉ là nhấc tav chi lao mà thôi! Thân là thầy thuốc, điều đó cũng chỉ là tất nhiên mà Thôi!
Dương Phàm khách khí nói.
- Đúng rồi, Dương đạo hữu! Ngươi đã từng nghe nói qua Dược Tiên cốc chưa?
Viên lão đột nhiên hỏi cũng quan sát sắc mặt của Dương Phàm.
- Dược Tiên cốc?
Dương Phàm nao nao. Thật ra hắn đã từng nghe nói tới một môn phái như thế.
Trong sách cổ hắn từng đọc được một ghi chép có liên quan. Dược Tiên cốc là một môn phái lánh đời cực kỳ thần bí trong Ngư Dương Quốc. truvền thừa y đạo và Luyện đan thuật!
Môn phái này có truyền thừa cực kỳ xa xưa. thậm chí so với ba thế lực lớn của Ngư Dương Quốc là Ma Dương Tông, Thanh Nguyên Tông. Vô Ưu cốc còn lâu đời hơn.
Mỗi một đời truyền nhân của Dược Tiên cốc đều là dược sư có y thuật siêu phàm. am hiểu y đạo và luyện đan. thực lực cũng sâu không lường được.
Bởi vì một số nguyên nhân đặc biệt mà ngay cả ba đại môn phái trong Ngư Dương Quốc cũng không dám dễ dàng trêu chọc môn phái này.
Trong ấn tượng của Dương Phàm thì đây là một môn phái lánh đời thần bí. không tham dự vào sự tranh đấu của thế sự, lại có được địa vị siêu nhiên.
Tinh quang lóe lên trong mắt Viên lão. Dương Phàm kinh ngạc nói:
- Dược Tiên cốc, đích xác có từng nghe qua. cũng có chút hiểu biết nhưng nhiều nhất chỉ là qua sách cổ mà thôi!
- Viên lão. vì sao ngài lại hỏi tới vấn đề này? Chẳng lẽ ngài đã từng qua Dược Tiên cốc?
Dương Phàm tò mò hòi. Viên lão thờ dài:
- Đúng thế. ta từng đưa sư phụ đi qua Dược Tiên cốc đó một lần. Lần đó là vì cầu thầy chữa thương cho sư phụ!
- ồ?
Trong lòng Dương Phàm tò mò. nghe Viên lão nói tiếp.
- Lúc ấy sư phụ bị thương rất nặng. là bị một tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ đánh cho trọng thương. Nhưng Dược sư bình thường căn bản không có cách gì chữa trị được. Thấy tính mạng sẽ ra đi một sớm một chiều nên ta đưa người tới Dược Tiên cốc. may mắn gặp được một dược đồng trong cốc, mang chúng ta vào trong đó. Cuối cùng chúng ta đã gặp được một nữ dược sư như tiên tử. Sau đó ta mới biết tiên cô kia chính là truyền nhân của Dược Tiên cốc.
Viên lão hơi hồi tưởng lại nói. Dương Phàm lập tức trở nên hứng thú:
- Tiên cô này y thuật thế nào?
- Vị tiên cô kia thân là truyền nhân của Dược Tiên cốc. y thuật đương nhiên cao minh. Lúc ấy nhìn qua mới chừng khoảng hai mươi tuổi, chỉ là cách không phẩy nhẹ mấy cái. Nội thương của sư phụ đã khá hơn phân nữa. Sau đó ta đoán. tiên cô này có thể đã có tu vi Trúc Cơ kỳ.
Viên lão nói. Nghe xong Viên lão miêu tả, ánh mắt Dương Phàm lộ ra vẻ kinh ngạc. giật mình trước thiên phú và y thuật của truyền nhân Dược Tiên cốc.
MỘT nữ nhân. chỉ khoảng hai mươi tuổi không ngờ y thuật siêu phàm như thế. lại còn có được tu vi Trúc Cơ kỳ.
Trong ấn tượng của hắn. chỉ có vị Vân tiên tử tuổi còn trẻ kia mới có thể so sánh được.
- TUY nhiên đây đã là chuyện của hai mươi năm trước. Vị truyền nhân Dược Tiên cốc kia. hai mươi năm trước đã hương tiêu ngọc nát (died). Việc này còn ẩn chứa nhiều bí ẩn. ai cũng không rò ràng lắm.
Viên lão khẽ thở dài trên mặt lộ ra vài tia tiếc nuối và thương xót.
- Chuyện đã xảy ra hai mươi năm trước ư?
Dương Phàm hơi kinh ngạc. Hắn còn tưởng rằng chỉ là mấy năm trước, không ngờ đã qua hai mươi năm.
Càng không ngờ chính là vị truyền nhân Dược Tiên cốc kia đã chết rồi
Viên lão khẽ thờ dài:
- Chỉ tiếc người năm đó đã không còn nữa. Ngay cả sư phụ ta là Ngưng Thần trung kỳ cũng đã chết vì thời hạn đã hết.
- Ta thấy Dương Dược sư tuồi còn trẻ mà y thuật đã cao minh như thế nên mới tưởng là một trong những truyền nhân của Dược Tiên cốc.
- Điều này làm sao có thể?!
Dương Phàm lắc đầu nói. Chính mình biết đến Dược Tiên cốc cũng chỉ là qua sách cổ ghi lại, làm sao có thể là truyền nhân của Dược Tiên cốc được.
Nói chuyện thêm mấy câu với đám người Viên lão. Dương Phàm rốt cục xuống thuyềnỊ
đi vào phường thị Tú Ngọc Các.
Phường thị Tú Ngọc Các về chỉnh thể phải cao hơn Dương Gia Bảo một hai cấp bậc.
Nơi này không có các quầy hàng vỉa hè. trên mặt nước cũng có không ít đình thai. nhiều tu sĩ ngồi trên đó. Tuy nhiên, trung tâm phiến thủy vực này có một số lầu các cao lớn. có các cửa hàng cỡ lớn. giao dịch các loại tài nguyên của tu chân giới.
Đây không phải là lần đầu tiên Dương Phàm tới nơi này. Sau khi tiến vào Ngưng Thần kỳ thì hắn cũng đã từng ngự kiếm phi hành tới đây một lần.
Cho nên hẳn cũng coi như thành thục đường xá. chậm rãi đi tới một số đình thai.
Trên từng đình thai này đều có bàn ghế đá. nhiều tu sĩ vây quanh một chỗ. tự do giao dịch. không cho phép phát sinh xung đột đánh nhau.
Nhưng tu sĩ thường xuyên lui tới có thể dễ dàng tìm được mục tiêu của mình.
Dương Phàm thỉnh thoảng lại liếc nhìn những vật phẩm được giao dịch trên những đình thai này. nhưng cũng không đi vào.
Bởi vì mục đích lần nàv của hắn là tới mua sắm nhiều loại dược liệu và một số mầm giống linh dược.
Đi qua một loạt con đường nối các đình thai. Dương Phàm đi tới nhưng lầu các cỡ lớn ở khu vực gần trung tâm.
Ánh mắt hắn nhìn qua mấy tòa lầu các rồi cuối cùng dừng lại ở một cổ lâu bốn tầng tên là Dược Vương Các.
Còn chưa tới gần nơi này, Dương Phàm đã mơ hồ cảm ứng được mùi của một số dược liệu. linh đan.
- ừm. chính nó.
Dương Phàm vận chuyển Khô Mộc Công và Biến Hình Thuật, tận lực thu liễm khí tức. Đồng thời hình thể bên ngoài hắn cũng có chút khác với lúc trước. Cứ như thế. chỉ cần không gặp phải người quen thân thì khó có thể nhận ra được hắn.
Đi vào tầng một của Dược Vương Các. bên trong bố trí rất tao nhã theo phong cách cổ xưa. Có ba tên tu sĩ Luyện Khí KỲ đang ở trong tiến hành giao dịch. Trong này có bày bán rất nhiều dược quỳ, dùng cấm chế để niêm phong các loại dược liệu, linh đan. thiên tài địa bảo.
Ánh mắt Dương Phàm nhẹ nhàng đảo qua liền có thể phát hiện ra một số dược liệu mà mình cần. Trước quầy thu tiền có một gã tu sĩ trung niên hơi béo. là một tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ đang nói chuyện vói khách hàng.
Dương Phàm suy nghĩ một lúc. trực tiếp từ trong túi trừ vật một cái danh sách đã chuẩn bị từ trước. Trên danh sách này có liệt kê không dưới trăm tên các loại dược liệu. còn có ghi chú rõ số lượng. Dương Phàm hướng về người tu sĩ trung niên kia mĩm cười. đưa danh sách này cho hắn.
Tên tu sĩ béo này thấy hắn chỉ mới là một gã Luyện Khí sơ kỳ thì thái độ cũng thờ ơ. uể oải tiếp nhận danh sách. tùy ý liếc nhìn. Nhưng hắn vừa thấy qua các loại tên dược liệu dày đặc trên đó thì thần sắc đại biến. ánh mắt sáng lên một chút nhìn thẳng vào mặt Dương Phàm.
Mười hai năm trước, phụ thân Dương Thiên của hắn đã từng dẫn hắn tới nơi này một lần. sau đó liền đưa hắn tới Nam Lĩnh Dương gia.
Đối với việc nàv Dương Phàm vẫn có chút nghi hoặc và phỏng đoán.
Có thể khẳng định rằng mười hai năm trước phụ thân hắn đã có tu vi từ Ngưng Thần Kỳ trở lên. Nếu không về lý thuyết không thể đưa hắn bay về Tú Ngọc Các được. Tóm lại. Tú Ngọc Các chính là một manh mối cuối cùng trước khi phụ thân mất tích.
Giờ phút này, Dương Phàm đứng trên Thiên Hành Chu nhìn về thế giới trên nước như tiên cảnh xa xa trên Thanh Giang Hà. trong lòng hiện lên nhiều cảm xúc phức tạp. Thiên Hành Chu vẫn không dừng lại, tiếp tục chạy tới Tú Ngọc Các đang ẩn trong sương mù xa xa kia.
Lý Nguyệt Sương đứng bèn cạnh hắn. trong mắt hiện lên vẻ mất mát và buồn bã. vẫn cố gắng nở một nụ cười rồi nói:
- Dương Dược sư. đi đường cẩn thận. Nếu có Thể thì Tới ven bờ. có thể đi thuvển của chúng ta, Ngài là khách quý của Thiên Hành Chu, tuvệt đối không phải mất khoản phí dụng nào cả.
Dương Phàm mĩm cưỡi. không nói gì. Hắn có chút bộ dáng không tập trung, hơn phân nữa là vì mình đang có tâm sự trong lòng.
Một lát sau. Thiên Hành Chu đột nhiên dừng lại. tiến gần vào một bến cảng bên cạnh Tú Ngọc Các.
Bến cảng này còn có mấy con thuyền cỡ lớn khác. thể tích cũng không nhỏ hơn Thiên Hành Chu.
Có lẽ những chiếc này đều là những pháp khí phụ trợ cho tu sĩ Luyện Khí KỲ.
Thuyền cập bờ. tất cả tu sĩ đều xuống dưới. sắc Giới hòa thượng còn hô lên một tiếng:
- Dương Dược sư!
- Ta không vội, ngươi đi trước đi.
Dương Phàm để sắc giới hòa thượng đi trước.
Hắn sở dĩ không đi vì đám người Viên lão đang đi về phía hắn.
- Dương Dược sư! Chuyến đi Tú Ngọc Các này ít nhiều được ngươi ra tay tương trợ mới khiến Thiên Hành Chu có thể bình yên tới đích. Lúc này đây, lão phu hướng về ngươi biểu đạt lòng biết ơn. về sau có gì cần trợ giúp. chỉ cần nói ra là được.
Viên lão hơi khom người thi lễ. có chút nghĩa khí nói. Sau hắn còn có đám người Hình lão nhị. Hoàng Vũ.
- Chỉ là nhấc tav chi lao mà thôi! Thân là thầy thuốc, điều đó cũng chỉ là tất nhiên mà Thôi!
Dương Phàm khách khí nói.
- Đúng rồi, Dương đạo hữu! Ngươi đã từng nghe nói qua Dược Tiên cốc chưa?
Viên lão đột nhiên hỏi cũng quan sát sắc mặt của Dương Phàm.
- Dược Tiên cốc?
Dương Phàm nao nao. Thật ra hắn đã từng nghe nói tới một môn phái như thế.
Trong sách cổ hắn từng đọc được một ghi chép có liên quan. Dược Tiên cốc là một môn phái lánh đời cực kỳ thần bí trong Ngư Dương Quốc. truvền thừa y đạo và Luyện đan thuật!
Môn phái này có truyền thừa cực kỳ xa xưa. thậm chí so với ba thế lực lớn của Ngư Dương Quốc là Ma Dương Tông, Thanh Nguyên Tông. Vô Ưu cốc còn lâu đời hơn.
Mỗi một đời truyền nhân của Dược Tiên cốc đều là dược sư có y thuật siêu phàm. am hiểu y đạo và luyện đan. thực lực cũng sâu không lường được.
Bởi vì một số nguyên nhân đặc biệt mà ngay cả ba đại môn phái trong Ngư Dương Quốc cũng không dám dễ dàng trêu chọc môn phái này.
Trong ấn tượng của Dương Phàm thì đây là một môn phái lánh đời thần bí. không tham dự vào sự tranh đấu của thế sự, lại có được địa vị siêu nhiên.
Tinh quang lóe lên trong mắt Viên lão. Dương Phàm kinh ngạc nói:
- Dược Tiên cốc, đích xác có từng nghe qua. cũng có chút hiểu biết nhưng nhiều nhất chỉ là qua sách cổ mà thôi!
- Viên lão. vì sao ngài lại hỏi tới vấn đề này? Chẳng lẽ ngài đã từng qua Dược Tiên cốc?
Dương Phàm tò mò hòi. Viên lão thờ dài:
- Đúng thế. ta từng đưa sư phụ đi qua Dược Tiên cốc đó một lần. Lần đó là vì cầu thầy chữa thương cho sư phụ!
- ồ?
Trong lòng Dương Phàm tò mò. nghe Viên lão nói tiếp.
- Lúc ấy sư phụ bị thương rất nặng. là bị một tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ đánh cho trọng thương. Nhưng Dược sư bình thường căn bản không có cách gì chữa trị được. Thấy tính mạng sẽ ra đi một sớm một chiều nên ta đưa người tới Dược Tiên cốc. may mắn gặp được một dược đồng trong cốc, mang chúng ta vào trong đó. Cuối cùng chúng ta đã gặp được một nữ dược sư như tiên tử. Sau đó ta mới biết tiên cô kia chính là truyền nhân của Dược Tiên cốc.
Viên lão hơi hồi tưởng lại nói. Dương Phàm lập tức trở nên hứng thú:
- Tiên cô này y thuật thế nào?
- Vị tiên cô kia thân là truyền nhân của Dược Tiên cốc. y thuật đương nhiên cao minh. Lúc ấy nhìn qua mới chừng khoảng hai mươi tuổi, chỉ là cách không phẩy nhẹ mấy cái. Nội thương của sư phụ đã khá hơn phân nữa. Sau đó ta đoán. tiên cô này có thể đã có tu vi Trúc Cơ kỳ.
Viên lão nói. Nghe xong Viên lão miêu tả, ánh mắt Dương Phàm lộ ra vẻ kinh ngạc. giật mình trước thiên phú và y thuật của truyền nhân Dược Tiên cốc.
MỘT nữ nhân. chỉ khoảng hai mươi tuổi không ngờ y thuật siêu phàm như thế. lại còn có được tu vi Trúc Cơ kỳ.
Trong ấn tượng của hắn. chỉ có vị Vân tiên tử tuổi còn trẻ kia mới có thể so sánh được.
- TUY nhiên đây đã là chuyện của hai mươi năm trước. Vị truyền nhân Dược Tiên cốc kia. hai mươi năm trước đã hương tiêu ngọc nát (died). Việc này còn ẩn chứa nhiều bí ẩn. ai cũng không rò ràng lắm.
Viên lão khẽ thở dài trên mặt lộ ra vài tia tiếc nuối và thương xót.
- Chuyện đã xảy ra hai mươi năm trước ư?
Dương Phàm hơi kinh ngạc. Hắn còn tưởng rằng chỉ là mấy năm trước, không ngờ đã qua hai mươi năm.
Càng không ngờ chính là vị truyền nhân Dược Tiên cốc kia đã chết rồi
Viên lão khẽ thờ dài:
- Chỉ tiếc người năm đó đã không còn nữa. Ngay cả sư phụ ta là Ngưng Thần trung kỳ cũng đã chết vì thời hạn đã hết.
- Ta thấy Dương Dược sư tuồi còn trẻ mà y thuật đã cao minh như thế nên mới tưởng là một trong những truyền nhân của Dược Tiên cốc.
- Điều này làm sao có thể?!
Dương Phàm lắc đầu nói. Chính mình biết đến Dược Tiên cốc cũng chỉ là qua sách cổ ghi lại, làm sao có thể là truyền nhân của Dược Tiên cốc được.
Nói chuyện thêm mấy câu với đám người Viên lão. Dương Phàm rốt cục xuống thuyềnỊ
đi vào phường thị Tú Ngọc Các.
Phường thị Tú Ngọc Các về chỉnh thể phải cao hơn Dương Gia Bảo một hai cấp bậc.
Nơi này không có các quầy hàng vỉa hè. trên mặt nước cũng có không ít đình thai. nhiều tu sĩ ngồi trên đó. Tuy nhiên, trung tâm phiến thủy vực này có một số lầu các cao lớn. có các cửa hàng cỡ lớn. giao dịch các loại tài nguyên của tu chân giới.
Đây không phải là lần đầu tiên Dương Phàm tới nơi này. Sau khi tiến vào Ngưng Thần kỳ thì hắn cũng đã từng ngự kiếm phi hành tới đây một lần.
Cho nên hẳn cũng coi như thành thục đường xá. chậm rãi đi tới một số đình thai.
Trên từng đình thai này đều có bàn ghế đá. nhiều tu sĩ vây quanh một chỗ. tự do giao dịch. không cho phép phát sinh xung đột đánh nhau.
Nhưng tu sĩ thường xuyên lui tới có thể dễ dàng tìm được mục tiêu của mình.
Dương Phàm thỉnh thoảng lại liếc nhìn những vật phẩm được giao dịch trên những đình thai này. nhưng cũng không đi vào.
Bởi vì mục đích lần nàv của hắn là tới mua sắm nhiều loại dược liệu và một số mầm giống linh dược.
Đi qua một loạt con đường nối các đình thai. Dương Phàm đi tới nhưng lầu các cỡ lớn ở khu vực gần trung tâm.
Ánh mắt hắn nhìn qua mấy tòa lầu các rồi cuối cùng dừng lại ở một cổ lâu bốn tầng tên là Dược Vương Các.
Còn chưa tới gần nơi này, Dương Phàm đã mơ hồ cảm ứng được mùi của một số dược liệu. linh đan.
- ừm. chính nó.
Dương Phàm vận chuyển Khô Mộc Công và Biến Hình Thuật, tận lực thu liễm khí tức. Đồng thời hình thể bên ngoài hắn cũng có chút khác với lúc trước. Cứ như thế. chỉ cần không gặp phải người quen thân thì khó có thể nhận ra được hắn.
Đi vào tầng một của Dược Vương Các. bên trong bố trí rất tao nhã theo phong cách cổ xưa. Có ba tên tu sĩ Luyện Khí KỲ đang ở trong tiến hành giao dịch. Trong này có bày bán rất nhiều dược quỳ, dùng cấm chế để niêm phong các loại dược liệu, linh đan. thiên tài địa bảo.
Ánh mắt Dương Phàm nhẹ nhàng đảo qua liền có thể phát hiện ra một số dược liệu mà mình cần. Trước quầy thu tiền có một gã tu sĩ trung niên hơi béo. là một tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ đang nói chuyện vói khách hàng.
Dương Phàm suy nghĩ một lúc. trực tiếp từ trong túi trừ vật một cái danh sách đã chuẩn bị từ trước. Trên danh sách này có liệt kê không dưới trăm tên các loại dược liệu. còn có ghi chú rõ số lượng. Dương Phàm hướng về người tu sĩ trung niên kia mĩm cười. đưa danh sách này cho hắn.
Tên tu sĩ béo này thấy hắn chỉ mới là một gã Luyện Khí sơ kỳ thì thái độ cũng thờ ơ. uể oải tiếp nhận danh sách. tùy ý liếc nhìn. Nhưng hắn vừa thấy qua các loại tên dược liệu dày đặc trên đó thì thần sắc đại biến. ánh mắt sáng lên một chút nhìn thẳng vào mặt Dương Phàm.
Bình luận facebook