Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 81
- Ha ha, không nghĩ tới hai vị cũng nhàn nhã chạy tới thế tục giới góp vui...
Ánh mắt Dương Phàm lập tức biến đổi như cười như không nhìn hai người một béo một gầy trước mặt. Bọn họ ngồi bên cạnh Hồ Bán Tiên. đang nhỏ to nói chuvện. thấy Dương Phàm và Lâm Chung đi vào thì thần sắc đều khẽ đổi.
- Dương sư đệ, đã lâu không gặp!
Một gã thanh niên trong mấy người đứng lên. cực kỳ thân thiết nói. Người này chừng hai bảy hai Tám tuổi, mặc tử bào, khuôn mặt chữ "quốc", trên người có một cỗ khí tức ổn trọng. Người này chính là Dương Quang của Dương Gia Bảo. cảnh giới Luyện Khí đại viên mãn. là một nhân tài trong thế hệ thứ ba của Dương gia.
- Chặc chặc. Dương Phàm. chỉ hai tháng không thấy mà ngươi đà từ một người phế tài trở lại tu tiên giới. còn là một gã dược sư. mở y quán ở Vụ Liễu Trấn này. Thật sự khiến ta phải lau mắt mà nhìn!
Thanh âm của Lý mập mạp (Lý Bàn Tử) cực kỳ chói tai không chút kiêng nể gì cả. Hắn thân là cháu ngoại của lão tổ Dương gia cho nên bình thường rất hống hách. Nếu là trước kia cũng thôi nhưng giờ. nhìn bề ngoài Dương Phàm cũng chỉ mới là một gã Luyện Khí sơ kỳ mà thôi đương nhiên làm sao có thể khiến hắn kính phục được!?
Dương Phàm liếc nhìn hai người, có chút lạnh nhạt nói:
- Phong quang của Dương Quang sư huynh vẫn như ngày nào!
Dứt lời. hắn và Lâm Chung ngồi xuống dãy ghế đối diện. Đối với vẻ châm chọc của Lý mập mạp hắn cũng trực tiếp khinh thường, cũng không thèm trả đũa lại câu nói vừa rồi. Đây chính là sự sĩ nhục lớn nhất. trắng trợn nhất với địch nhân. Không kể ngươi kêu gào như thế nào. ta vần vốn dĩ xem thường người. Trong mắt Dương Phàm lộ ra vẻ khinh thường, vừa nhìn là nhận ra ngay.
- Ngươi... ngươi...
Khuôn mặt Lý mập mạp trầm xuống, nghiến răng nghiến lợi nhìn Dương Phàm. Trong khi đó. Dương Phàm thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái. coi hắn như không khí vậy. Ánh mắt Dương Quang hơi nheo lại, nhìn kỹ Dương Phàm một lúc. Hắn mơ hồ cảm giác được. sau khi tâm tình đối phương trải qua một phen công kích thì đã hoàn toàn lột xác.
"Thực sự hắn có thể chỉ là một gã dược sư chữa bệnh cứu người sao?"
Tâm kế của Dương Quang cũng không đơn giản. Hắn giống như Dương Lỗi. đối với thân phận dược sư của Dương Phàm lúc này thì cảm thấy rất đáng nghi ngờ. Hắn lại thầm nghĩ:
"Ta phải xem y thuật của hắn hiện tại Nếu là cao minh thật thì những phương diện khác chắc chắn khó có khả năng đặc biệt thành tựu..."
Hoàn toàn đúng như thế. Nếu muốn tinh thông y thuật thì cũng đã phải hao phí rất nhiều tâm huyết. Nếu là như thế thì ở phương diện tu tiên chính đạo. sẽ rất khó có được thành tựu nổi bật! Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà Dương Quang lần này tới Vụ Liễu Trấn.
Chỉ một phòng khách trang nhã của thế tục giới mà lúc này lại đang hội tụ tới vài vị tu tiên giả như thế!
Dương Phàm và Lâm Chung, một phương hai người.
Dương Quang, Lý mập mạp. Hồ Bán Tiên, một phương ba người.
Ngoài ra. trong phòng khách này Dương Phàm còn phát hiện ra có thêm mấy người tu tiên nữa.
Trong đó CÓ một lão già chừng bảy mươi tuổi, mặc bố y sắc mặt ôn hòa. hai mắt sáng ngời hữu thần. bên hông có tới vài cái túi trữ vật, sau lưng thậm chí còn có một dược lâu. Khi Dương Phàm nhìn thấy lão già này thì cảm thấy rất quen mắt. Lão già kia ôm quyền cười vang lên nói:
- Dương công từ chẳng lẽ không nhận ra lão phu?!
Dương Phàm giật mình. vội vàng đứng lên hành lễ:
- Nguyên lai là Trịnh dược sư?
- Công tử quả khiến lão phu phải nhìn bằng cặp mắt khác xưa! Tuy pháp lực đã mất hết mà chỉ ngắn ngủi hai tháng đã trở lại tu tiên giới! Hơn nữa. lại còn nghiên cứu cả y thuật chi đạo! Lát nữa. lão phu thật sự phải mở mang kiến thức một phen!
Vẻ mặt Trịnh Dược sư rất hiền lành. mĩm cười nói với Dương Phàm.
Hóa ra, vị Trịnh Dược sư này chính là một trong các vị Khách liêu của Dương Gia Bảo. có tu vi Luyện Khí hậu kỳ nhưng y thuật rất siêu phàm. đồng thời còn tinh thông luyện đan thuật! ở Dương Gia Bảo. ngay cả nhưng bậc trưởng bối đời thứ hai có tu vi Ngưng Thần kỳ cũng cực kỳ tôn trọng hắn.
- Trịnh Dược sư khách khí rồi! Dương mỗ sao dám mùa rìu qua mắt thợ chứ?!
Dương Phàm cũng khách khí. khiêm tốn nói. Hắn hiểu được rằng vị Trịnh Dược sư này không thể đứng về phe Dương Quang được. Thân phận của hắn ở Dương Gia Bảo rất cao. thân là khách liêu, bình thường luôn đứng ở trung lập. không tham gia vào việc tranh giành lợi ích giữa con cháu Dương gia. Ngoài Trịnh Dược sư ra thì trong phòng còn có một vài vị khách nhân. đồng dạng cũng có thân phận dược sư.
Có lẽ lần so đấu y thuật của "Dĩ y hội hữu" hiếm thấy này đã khiến không ít tu sĩ phụ cận Vụ Liễu Trấn chú ý. Mọi người ngồi tĩnh tọa trong phòng khách một hồi thì bức rèm che cửa đột nhiên được vén lên. một trung niên ăn mặc hoa lệ đi vào.
Người này chính là Trưởng trấn Vụ Liễu Trấn Lưu Đức QUÝ.
Ánh mắt của Lưu Đức QUÝ nhìn qua mấy người trong phòng rồi cất cao giọng nói:
- Các vị khách quý có thể quang lâm hàn xá đã là vinh hạnh cho Vụ Liễu Trấn. cũng là vinh hạnh cho Lưu mổ. Lần đại hội Dĩ y hội hữu này, tham gia chủ yếu chỉ là Dương công tử và Hồ Bán Tiên mà thôi. Những vị khách quý còn lại sẽ ở bên ngoài làm chứng. Mấy vị hương thân phụ lão ở ngoài kia cũng sẽ là một trong những người làm chứng.
- Người đâu. mở cửa ra.
Lưu Đức QUÝ nói đều đều. cho người hầu mở cửa đại môn ra để những dân chúng và nhân sĩ khắp nơi bên ngoài đang rất tò mò cũng có thể nhìn tới sự việc diễn ra ở trong phòng khách.
- Dĩ y hội hữu là một lần so tay nghề Dược sư. lần này chúng ta lại được mở rộng tầm mắt rồi
- Nghe nói Hồ Bán Tiên là Tiên sư trong truyền thuyết, tinh thông quỷ thần thuật. Dương công tử là đối thủ của hắn sao?
- Ta tin tưởng Phàm ca nhất định có thể chiến thắng! Phàm ca cũng từng là tiên sư. sao có thể sợ hãi Hồ Bán Tiên được!
Thiết Ngưu ở trong đám người hét lớn lên. Hắn và Nam Cung Vũ đều ủng hộ Dương Phàm.
Không lâu sau. ngoài cửa của gian phòng trang nhã này đã chật như nêm cối. Trong trạch viện của Lưu Đức Quý đã có tới chừng hai trăm người, phần lớn là tới để xem náo nhiệt. Dương Phàm và Hồ Bán Tiên đều nhìn thấy tình hình này, trên mặt đều lộ ra vẻ tươi cười. Ánh mắt hai người đột nhiên giao nhau. sau đó lóe lên. Trong hư không dường như cũng lóe lên chút hoa hỏa.
- Hiện tại ta tuyên bố. lần Dĩ y hội hữu này có mấy vị Dược sư tới tham dự. Bọn họ là Trịnh Dược sư của Dương Gia Bảo và mấy vị Dược sư lão luyện đến từ Huyện thành Lần so tài này, bọn họ sẽ phát biểu những giải thích độc đáo của mình. Thắng bại cuối cùng cũng sẽ được tham khảo ý kiến của bọn họ. Đương nhiên. Người có quyền lớn nhất cũng chính là Lưu Mạn Hương, con gái của Lưu mỗ. Bởi vì nàng chính là người bệnh trong lần Dĩ y hội hữu này.
Sau khi lên tiếng, ánh mắt Lưu Đức QUý đảo qua Dương Phàm và Hồ Bán Tiên rồi cười nói:
- Mời Dương công tử và Hồ Bán Tiên đi vào nội ốc xem bệnh cho tiểu nữ! Mấy vị Dược sư cũng có thể cùng nhau vào quan khán. những người còn lại chờ ở nơi này.
Rất nhanh, có nha hoàn mở ra rèm che trong nội ốc. bên trong có thể nhìn thấy một cái giường khảm ngà voi còn có một tầng lụa mỏng bán trong suốt chắn lại.
Dương Phàm và Hồ Bán Tiên liếc mắt nhìn nhau. đồng thời cất bước đi vào nội ốc.
Bức rèm che kia được mở ra. nhưng những người ở ngoài phòng khách lại không thể nhìn thấy gì cả. Người ngoài phòng chỉ mơ hồ nhìn thấy một số cảnh tượng mà thôi. Rất nhanh, dưới sự dẫn đường của Lưu Đức Quý, hai người đã đi tới trước chiếc giường. Phía sau tầng lụa mỏng bán trong suốt kia. mơ hồ có thể nhìn thấy một nữ nhân đang nằm trong đó. Tầng lụa mỏng này tất nhiên không thể ngăn cản được ánh mắt của những người tu tiên. Trên mặt Dương Phàm mang theo vẻ mĩm cười nhìn về phía Lưu Mạn Hương.
- Người đâu. lấy sợi tơ!
Lưu Đức Quý khẽ hô một tiếng.
"Sợi tơ?"
Dương Phàm nao nao. chợt hiểu ra.
Vừa dứt lời. một nha hoàn lập tức mang tới một sợi tơ dài tới hơn một trượng, rồi nhẹ nhàng buộc lên cỗ tay trắng nõn tinh tế của Lưu Mạn Hương, đầu kia lại đặt trước mặt Dương Phàm và Hồ Bán Tiên.
Huyền tuyến bắt mạch!
Chỉ chốc lát nhưng người có mặt nơi này đều chấn kinh. đặc biệt là nhưng phàm nhân.
- Huyền tuyến bắt mạch. đây chính là một bản lĩnh y thuật chỉ có trong truyền thuyết... Dân chúng ngoài phòng lập tức tranh nhau thảo luận.
Huyền tuyến bắt mạch. bình thường được sử dụng cho người có thân phận rất đặc thù thường là các nữ nhân có thân phận rất cao quý. Thầy thuốc xem bệnh sử dụng phương pháp này là vì sự chênh lệch thân phận, cũng là cách biệt nam nữ. Đương nhiên, đây cũng chỉ là một loại lời đồn mà thôi phàm nhàn gần như là chỉ mới được nghe thấy mà thôi.
- Dương Dược sư, lần đánh cuộc này mấu chốt là ở chỗ ngươi có thể chữa khỏi bệnh cho tiểu thư được không thôi. Lão phu thật ra lại nắm chắc vài phần. không biết ngươi có bản lĩnh thế nào!
Hồ Bán Tiên cười tủm tỉm nói.
- Được. để ta trước đi!
Vẻ mặt Dương Phàm rất bình tĩnh. tiếp nhận sợi dây nhỏ trong tay của nha hoàn. Chỉ chốc lát. toàn trường đều trở nên yên tĩnh. ánh mắt mọi người đều nhìn về phía bàn tay hắn.
"Huyền tuyến bắt mạch..."
Khóe miệng Dương Phàm hơi nhếch lên. không biết là mưu ma chước quý của ai? Nói thật. loại phương pháp này hắn cũng chưa từng học qua.
Ánh mắt Dương Phàm lập tức biến đổi như cười như không nhìn hai người một béo một gầy trước mặt. Bọn họ ngồi bên cạnh Hồ Bán Tiên. đang nhỏ to nói chuvện. thấy Dương Phàm và Lâm Chung đi vào thì thần sắc đều khẽ đổi.
- Dương sư đệ, đã lâu không gặp!
Một gã thanh niên trong mấy người đứng lên. cực kỳ thân thiết nói. Người này chừng hai bảy hai Tám tuổi, mặc tử bào, khuôn mặt chữ "quốc", trên người có một cỗ khí tức ổn trọng. Người này chính là Dương Quang của Dương Gia Bảo. cảnh giới Luyện Khí đại viên mãn. là một nhân tài trong thế hệ thứ ba của Dương gia.
- Chặc chặc. Dương Phàm. chỉ hai tháng không thấy mà ngươi đà từ một người phế tài trở lại tu tiên giới. còn là một gã dược sư. mở y quán ở Vụ Liễu Trấn này. Thật sự khiến ta phải lau mắt mà nhìn!
Thanh âm của Lý mập mạp (Lý Bàn Tử) cực kỳ chói tai không chút kiêng nể gì cả. Hắn thân là cháu ngoại của lão tổ Dương gia cho nên bình thường rất hống hách. Nếu là trước kia cũng thôi nhưng giờ. nhìn bề ngoài Dương Phàm cũng chỉ mới là một gã Luyện Khí sơ kỳ mà thôi đương nhiên làm sao có thể khiến hắn kính phục được!?
Dương Phàm liếc nhìn hai người, có chút lạnh nhạt nói:
- Phong quang của Dương Quang sư huynh vẫn như ngày nào!
Dứt lời. hắn và Lâm Chung ngồi xuống dãy ghế đối diện. Đối với vẻ châm chọc của Lý mập mạp hắn cũng trực tiếp khinh thường, cũng không thèm trả đũa lại câu nói vừa rồi. Đây chính là sự sĩ nhục lớn nhất. trắng trợn nhất với địch nhân. Không kể ngươi kêu gào như thế nào. ta vần vốn dĩ xem thường người. Trong mắt Dương Phàm lộ ra vẻ khinh thường, vừa nhìn là nhận ra ngay.
- Ngươi... ngươi...
Khuôn mặt Lý mập mạp trầm xuống, nghiến răng nghiến lợi nhìn Dương Phàm. Trong khi đó. Dương Phàm thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái. coi hắn như không khí vậy. Ánh mắt Dương Quang hơi nheo lại, nhìn kỹ Dương Phàm một lúc. Hắn mơ hồ cảm giác được. sau khi tâm tình đối phương trải qua một phen công kích thì đã hoàn toàn lột xác.
"Thực sự hắn có thể chỉ là một gã dược sư chữa bệnh cứu người sao?"
Tâm kế của Dương Quang cũng không đơn giản. Hắn giống như Dương Lỗi. đối với thân phận dược sư của Dương Phàm lúc này thì cảm thấy rất đáng nghi ngờ. Hắn lại thầm nghĩ:
"Ta phải xem y thuật của hắn hiện tại Nếu là cao minh thật thì những phương diện khác chắc chắn khó có khả năng đặc biệt thành tựu..."
Hoàn toàn đúng như thế. Nếu muốn tinh thông y thuật thì cũng đã phải hao phí rất nhiều tâm huyết. Nếu là như thế thì ở phương diện tu tiên chính đạo. sẽ rất khó có được thành tựu nổi bật! Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà Dương Quang lần này tới Vụ Liễu Trấn.
Chỉ một phòng khách trang nhã của thế tục giới mà lúc này lại đang hội tụ tới vài vị tu tiên giả như thế!
Dương Phàm và Lâm Chung, một phương hai người.
Dương Quang, Lý mập mạp. Hồ Bán Tiên, một phương ba người.
Ngoài ra. trong phòng khách này Dương Phàm còn phát hiện ra có thêm mấy người tu tiên nữa.
Trong đó CÓ một lão già chừng bảy mươi tuổi, mặc bố y sắc mặt ôn hòa. hai mắt sáng ngời hữu thần. bên hông có tới vài cái túi trữ vật, sau lưng thậm chí còn có một dược lâu. Khi Dương Phàm nhìn thấy lão già này thì cảm thấy rất quen mắt. Lão già kia ôm quyền cười vang lên nói:
- Dương công từ chẳng lẽ không nhận ra lão phu?!
Dương Phàm giật mình. vội vàng đứng lên hành lễ:
- Nguyên lai là Trịnh dược sư?
- Công tử quả khiến lão phu phải nhìn bằng cặp mắt khác xưa! Tuy pháp lực đã mất hết mà chỉ ngắn ngủi hai tháng đã trở lại tu tiên giới! Hơn nữa. lại còn nghiên cứu cả y thuật chi đạo! Lát nữa. lão phu thật sự phải mở mang kiến thức một phen!
Vẻ mặt Trịnh Dược sư rất hiền lành. mĩm cười nói với Dương Phàm.
Hóa ra, vị Trịnh Dược sư này chính là một trong các vị Khách liêu của Dương Gia Bảo. có tu vi Luyện Khí hậu kỳ nhưng y thuật rất siêu phàm. đồng thời còn tinh thông luyện đan thuật! ở Dương Gia Bảo. ngay cả nhưng bậc trưởng bối đời thứ hai có tu vi Ngưng Thần kỳ cũng cực kỳ tôn trọng hắn.
- Trịnh Dược sư khách khí rồi! Dương mỗ sao dám mùa rìu qua mắt thợ chứ?!
Dương Phàm cũng khách khí. khiêm tốn nói. Hắn hiểu được rằng vị Trịnh Dược sư này không thể đứng về phe Dương Quang được. Thân phận của hắn ở Dương Gia Bảo rất cao. thân là khách liêu, bình thường luôn đứng ở trung lập. không tham gia vào việc tranh giành lợi ích giữa con cháu Dương gia. Ngoài Trịnh Dược sư ra thì trong phòng còn có một vài vị khách nhân. đồng dạng cũng có thân phận dược sư.
Có lẽ lần so đấu y thuật của "Dĩ y hội hữu" hiếm thấy này đã khiến không ít tu sĩ phụ cận Vụ Liễu Trấn chú ý. Mọi người ngồi tĩnh tọa trong phòng khách một hồi thì bức rèm che cửa đột nhiên được vén lên. một trung niên ăn mặc hoa lệ đi vào.
Người này chính là Trưởng trấn Vụ Liễu Trấn Lưu Đức QUÝ.
Ánh mắt của Lưu Đức QUÝ nhìn qua mấy người trong phòng rồi cất cao giọng nói:
- Các vị khách quý có thể quang lâm hàn xá đã là vinh hạnh cho Vụ Liễu Trấn. cũng là vinh hạnh cho Lưu mổ. Lần đại hội Dĩ y hội hữu này, tham gia chủ yếu chỉ là Dương công tử và Hồ Bán Tiên mà thôi. Những vị khách quý còn lại sẽ ở bên ngoài làm chứng. Mấy vị hương thân phụ lão ở ngoài kia cũng sẽ là một trong những người làm chứng.
- Người đâu. mở cửa ra.
Lưu Đức QUÝ nói đều đều. cho người hầu mở cửa đại môn ra để những dân chúng và nhân sĩ khắp nơi bên ngoài đang rất tò mò cũng có thể nhìn tới sự việc diễn ra ở trong phòng khách.
- Dĩ y hội hữu là một lần so tay nghề Dược sư. lần này chúng ta lại được mở rộng tầm mắt rồi
- Nghe nói Hồ Bán Tiên là Tiên sư trong truyền thuyết, tinh thông quỷ thần thuật. Dương công tử là đối thủ của hắn sao?
- Ta tin tưởng Phàm ca nhất định có thể chiến thắng! Phàm ca cũng từng là tiên sư. sao có thể sợ hãi Hồ Bán Tiên được!
Thiết Ngưu ở trong đám người hét lớn lên. Hắn và Nam Cung Vũ đều ủng hộ Dương Phàm.
Không lâu sau. ngoài cửa của gian phòng trang nhã này đã chật như nêm cối. Trong trạch viện của Lưu Đức Quý đã có tới chừng hai trăm người, phần lớn là tới để xem náo nhiệt. Dương Phàm và Hồ Bán Tiên đều nhìn thấy tình hình này, trên mặt đều lộ ra vẻ tươi cười. Ánh mắt hai người đột nhiên giao nhau. sau đó lóe lên. Trong hư không dường như cũng lóe lên chút hoa hỏa.
- Hiện tại ta tuyên bố. lần Dĩ y hội hữu này có mấy vị Dược sư tới tham dự. Bọn họ là Trịnh Dược sư của Dương Gia Bảo và mấy vị Dược sư lão luyện đến từ Huyện thành Lần so tài này, bọn họ sẽ phát biểu những giải thích độc đáo của mình. Thắng bại cuối cùng cũng sẽ được tham khảo ý kiến của bọn họ. Đương nhiên. Người có quyền lớn nhất cũng chính là Lưu Mạn Hương, con gái của Lưu mỗ. Bởi vì nàng chính là người bệnh trong lần Dĩ y hội hữu này.
Sau khi lên tiếng, ánh mắt Lưu Đức QUý đảo qua Dương Phàm và Hồ Bán Tiên rồi cười nói:
- Mời Dương công tử và Hồ Bán Tiên đi vào nội ốc xem bệnh cho tiểu nữ! Mấy vị Dược sư cũng có thể cùng nhau vào quan khán. những người còn lại chờ ở nơi này.
Rất nhanh, có nha hoàn mở ra rèm che trong nội ốc. bên trong có thể nhìn thấy một cái giường khảm ngà voi còn có một tầng lụa mỏng bán trong suốt chắn lại.
Dương Phàm và Hồ Bán Tiên liếc mắt nhìn nhau. đồng thời cất bước đi vào nội ốc.
Bức rèm che kia được mở ra. nhưng những người ở ngoài phòng khách lại không thể nhìn thấy gì cả. Người ngoài phòng chỉ mơ hồ nhìn thấy một số cảnh tượng mà thôi. Rất nhanh, dưới sự dẫn đường của Lưu Đức Quý, hai người đã đi tới trước chiếc giường. Phía sau tầng lụa mỏng bán trong suốt kia. mơ hồ có thể nhìn thấy một nữ nhân đang nằm trong đó. Tầng lụa mỏng này tất nhiên không thể ngăn cản được ánh mắt của những người tu tiên. Trên mặt Dương Phàm mang theo vẻ mĩm cười nhìn về phía Lưu Mạn Hương.
- Người đâu. lấy sợi tơ!
Lưu Đức Quý khẽ hô một tiếng.
"Sợi tơ?"
Dương Phàm nao nao. chợt hiểu ra.
Vừa dứt lời. một nha hoàn lập tức mang tới một sợi tơ dài tới hơn một trượng, rồi nhẹ nhàng buộc lên cỗ tay trắng nõn tinh tế của Lưu Mạn Hương, đầu kia lại đặt trước mặt Dương Phàm và Hồ Bán Tiên.
Huyền tuyến bắt mạch!
Chỉ chốc lát nhưng người có mặt nơi này đều chấn kinh. đặc biệt là nhưng phàm nhân.
- Huyền tuyến bắt mạch. đây chính là một bản lĩnh y thuật chỉ có trong truyền thuyết... Dân chúng ngoài phòng lập tức tranh nhau thảo luận.
Huyền tuyến bắt mạch. bình thường được sử dụng cho người có thân phận rất đặc thù thường là các nữ nhân có thân phận rất cao quý. Thầy thuốc xem bệnh sử dụng phương pháp này là vì sự chênh lệch thân phận, cũng là cách biệt nam nữ. Đương nhiên, đây cũng chỉ là một loại lời đồn mà thôi phàm nhàn gần như là chỉ mới được nghe thấy mà thôi.
- Dương Dược sư, lần đánh cuộc này mấu chốt là ở chỗ ngươi có thể chữa khỏi bệnh cho tiểu thư được không thôi. Lão phu thật ra lại nắm chắc vài phần. không biết ngươi có bản lĩnh thế nào!
Hồ Bán Tiên cười tủm tỉm nói.
- Được. để ta trước đi!
Vẻ mặt Dương Phàm rất bình tĩnh. tiếp nhận sợi dây nhỏ trong tay của nha hoàn. Chỉ chốc lát. toàn trường đều trở nên yên tĩnh. ánh mắt mọi người đều nhìn về phía bàn tay hắn.
"Huyền tuyến bắt mạch..."
Khóe miệng Dương Phàm hơi nhếch lên. không biết là mưu ma chước quý của ai? Nói thật. loại phương pháp này hắn cũng chưa từng học qua.
Bình luận facebook