-
Chương 157
Trên người Trương Hằng lưu chuyển một tầng quang lưu màu bạc. chung quanh cuồng phong gào thét bao phủ toàn bộ thân thể hắn. Người bên ngoài cho dù có dùng Linh Nhãn Thuật cũng không thể nhìn được tình hình bên trong.
Hô~
Cuồng phong dữ đội lấy Trương Hằng làm trung tâm hình thành một vòi rồng phạm vi mấy chục thước, một số kiến trúc hơi cao một chút và cây cối trên mặt đất đều bị hủy diệt mang tính đả kích.
Trong lúc nhất Thời, nơi Trương Hằng đi qua đều là một đống hỗn độn, trên mặt đất truyền đến tiếng kinh hô cùng tru lên của không ít người.
Cũng may giờ phút này thực lực của Trương Hằng cùng tu sĩ Trúc cơ kỳ đỉnh chênh lệch không lớn. cũng không có ý thương tổn đến những người thường dưới chân. Cho nên hắn cũng không tạo thành thương tổn gì. nhưng khiến cho vương phủ hỗn loạn.
Rất nhanh Trương Hằng bay tới chính giữa Thanh Ninh Cư. Nơi này là nơi ở của đám người Trâu đạo sĩ.
Dưới mặt đất, không ít phạm nhân từng bị cầm tù đều bắt đầu rục rịch.
- Trâu tiên sư. rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Lăng Thiên dẫn theo một số huynh đệ đi tới chỗ ở của Trâu tiên sư.
Đúng lúc này, Băng Vi cũng từ trong khuê phòng của mình đi ra. hoảng sợ nhìn vòi rồng thật lớn trên không trung và cuồng phong gào thét khiến lòng người run sợ.
- Chẳng lẽ tiên sư của vương phủ muốn xuống tay với chúng ta?
Hình Vũ cũng nhìn vòi rồng không ngừng xoay quanh trên không trung, trong lòng sinh ra một loại cảm giác không thể chống lại.
- Xem ra đang có một tu sĩ Trúc cơ kỳ thi pháp ở nơi này...
Trâu tiên sư cười khổ nói.
Đối mặt với tu sĩ Trúc cơ kỳ. một tán tu bình thường như lão hoàn toàn không có sức phản kháng. Huống chi giờ phút này túi trữ vật của lão cũng không ở trong tay.
Đúng lúc này, vòi rồng bắt đầu cuốn về phía Trâu tiên sư. nhưng cuồng phong xoay tròn dần dần yếu bớt. có thể nhìn thấy một bóng người mơ hồ trong vòi rồng.
- Trong đó có một người...
Đôi mắt như chim ưng của Lăng Thiên lập tức thấy được cảnh tượng như ẩn như hiện trong vòi rồng.
Hai mắt Trâu tiên sư lộ ra một tầng ánh sáng xanh. nhìn chằm chằm vào vòi rồng uy lực giảm mạnh đang tới gần.
- Đây là...
Trong mắt Trâu tiên sư Mang theo vài tia vui mừng.
Vòi rồng dần trở nên thưa thớt, một bóng nam nhân Thanh Bào bên trong xuất hiện trong tâm nhìn của mọi người.
- Sư phụ. chẳng lẽ ngài nhận thức vị tiên sư ở bên trong.
Băng Vi chú ý tới biến hóa vẻ mặt của Trâu tiên sư.
- Nhìn qua người này dường như rất quen mắt...
Đôi mắt Băng Vi đảo quanh, nhìn khuôn mặt nam nhân đang dần dần rõ ràng kia. Bạn đang đọc truyện tại
- https://truyenfull.vn
- Đó không phải Trươngtiên sư sao?
Lăng Thiên đột nhiên tỉnh ngộ.
- Chính là Trương đạo hữu.
Tươi cười trên mặt Trâu tiên sư càng ngày càng sáng lạn. xem ra lão đã sớm biết người trong vòi rồng từ trước.
Tâm hồn Băng Vi rung động, phát hiện người trên bầu Trời chính là Trương Hằng vừa ngủ cùng phòng với mình trước đây không lâu.
- Chẳng lẽ hắn tới cứu ta... chúng ta sao?
Trên khuôn mặt trắng bóc Nhãn nhụi của Băng Vi tràn ngập vui sướng, nhưng tướng tượng đến biểu hiện của Trương Hằng ở Anh Hào Điện của vương phủ ngày đó. thần sắc lập tức ảm đạm.
Một làn gió cũng không quá mạnh theo Trương Hằng buông xuống mà thổi tới.
Trương Hằng giống như một thiên thần từ trên Trời giáng xuống, chân đạp làn gió không ngừng xoay tròn, đứng ở trước mặt đám người Trâu tiên sư.
- Trương tiên sư. ngài tới là mang chúng ta ra ngoài sao?
Lăng Thiên ôm Quyền hướng Trương Hằng, trên mặt còn lộ ra vẻ cảm kích.
- Trương đạo hữu. Cách biệt vài ngày. ngài liền trở về nhanh như vậy...
Trâu tiên sư nhìn Trương Hằng trên Trời hạ xuống, vô hình trung dùng xưng hô tôn kính.
- Bản sư hôm nay đích thân tới. Ý muốn gặp mặt vài vị tiên sư khác của vương phủ. Mấy người các ngươi có thể nhân cơ hội thoát khơi vương phủ.
Thần sắc Trương Hằng đạm mạc. Thanh âm nhẹ nhàng truyền vào trong tai mười mấy người.
Đám người Trâu tiên sư đều sửng sốt. nghe lời nói của đối phương, mục đích chủ yếu cũng không phải tới cứu mấy người bọn họ.
- Trương đạo hữu. Ngài phải suy nghĩ rõ ràng. Trong vương phủ này có nhiều tiên sư như vậy. ngài có thể mang chúng ta xông ra đã không tồi rồi.
Trâu tiên sư cảm giác việc này không ổn liền kHuyền giải. Ánh mắt hơi lạnh lùng của Trương Hằng lướt qua trên mặt mười mấy người:
- Lời của Trương mỗ đã hết. các ngươi tự thu xếp cho tốt.
Nói tới đây, vòi rồng quanh người Trương Hằng đột nhiên bốc lên. mang theo hắn bay về phía xa.
Hắn có Ý tứ gì...
Hình Vũ lắc lắc đầu.
- Dường như hắn muốn dùng lực bản thân địch lại bốn vị tiên sư của vương phủ...
Lăng Thiên có chút do dự nói.
Trâu tiên sư bình tĩnh lại, cuối cùng mới nói:
- Chúng ta phải tập trung cùng một chỗ. trước tiên không nên vọng tưởng chạy trốn. Nếu Trương tiên sư thật sự có thể áp chế được bốn vị tiên sư. chúng ta mới tính tiếp.
- Hắn có thể làm được không...
Băng Vi ngóng nhìn Trương Hằng theo cuồng phong bay đi. trong lòng không khỏi trở nên lo lắng.
Trâu tiên sư trầm ngâm nói:
- Ở Tu Tiên giới, chỉ cần thực lực đủ mạnh, một địch bốn cũng không phải không có khả năng. Nếu Trương tiên sư có Quyết tâm này. chắc là khẳng định nắm chắc vài phần.
Đúng lúc này, ba vị tiên sư từ ba hướng khác của vương phủ bay tới. phân biệt là: Gia Cát tiên sư. Hổ tiên sư. Dư Tam Nương.
Cùng lúc đó. rất nhiều thị vệ vương phủ bắt đầu xông về bên này. không ít cao thủ võ lâm cũng âm thầm ẩn núp trong tối.
Ba vị tiên sư từ xa liền nhìn thấy thân hình của Trương Hằng. cũng không dám tự tiện tới gần, tụ lại một chỗ bắt đầu thương nghị.
- Đối phương là tu sĩ Trúc cơ kỳ? Cho dù ba người chúng ta cùng tiến lên cũng không nắm chắc, không bằng chờ Quỷ Sư tiền bối tới rồi tính sau.
Dư Tam Nương cảm nhận được khí tức truyền đến từ phía Trương Hằng. trong lòng có chút sợ hãi. Thực lực Dư Tam Nương là yếu nhất trong ba vị tiên sư của vương phủ. đối mặt với tu sĩ Trúc cơ kỳ cao hơn mình một cấp. trong lòng tự nhiên sinh ra một loại sợ hãi.
Tuy rằng Tu Tiên giới có truyền thuyết vượt cấp khiêu chiến, nhưng tuyệt đối không phải đám tán tu bọn họ có thể làm được.
- Gia Cát tiên sư. ngài xem chúng ta nên làm như thế nào?
Hổ tiên sư đưa mắt nhìn lên mặt Gia Cát tiên sư.
Gia Cát tiên sư là người có tu vi cao nhất trong ba người, cũng có bí mật không muốn người biết.
- Đêm nay chúng ta phải rời khỏi Tề Uy Vương phủ...
Gia Cát tiên sư than nhẹ một tiếng, quạt lông trên tay lưu chuyển một làn sáng xanh thuần khiết, trong mắt lóe ra hào quang cơ trí.
- Sao Gia Cát tiên sư lại nói lời ấy? Không phải còn có Quỷ Sư tiền bối sao?
HỔ tiên sư nói.
- Ba người các ngươi đã thương nghị xong chưa?
Thanh âm đạm mạc của Trương Hằng truyền đến xua tan cuồng phong quanh thân hắn. thân thể như mũi tên nhọn phi về phía ba vị tiên sư của vương phủ.
Nếu đã dẫn ba vị tiên sư của vương phủ tới, mục đích của Trương Hằng đã đạt được!
- Trương mỗ cho ba người các ngươi một cơ hội. lập tức hạ lời thề tâm ma. không được trợ giúp vương phủ. Nếu không, ba người các ngươi đừng mơ còn sống rời vương phủ.
Trương Hằng đứng trên không trung cách ba người hơn trảm trượng, cũng không bức bách tiến thêm một bước.
Nhìn Trương Hằng tự tin tràn đẩy ở xa xa. chúng tiên sư của vương phủ đưa mặt nhìn nhau.
- Làm sao bây giờ? Gia Cát tiên sư?
Dư Tam Nương có chút nóng nảy.
- Khẩu khí người này thật lớn...
Trên mặt Gia Cát tiên sư ngược lại lộ ra nụ cười ôn Hòa.
- Không bằng trước tiên chúng ta kiểm chân hắn một hồi?
Hổ tiên sư đề nghị.
- Trương mỗ không có kiên nhẫn chơi với các ngươi.
Trong mắt Trương Hằng hiện lên hào quang lạnh lùng, miệng há ra. linh khí hình trăng lưỡi liềm nhỏ bao bọc một luồng sáng bạc từ trong cơ thể bay ra.
Ông-
Linh khí Nguyệt Thương lóe ra hào quang thế lương lạnh lẽo. trong nháy mắt biến thành một Thanh Linh khí như trăng lưỡi liêm dài đến bốn năm xích.
- Đó... Chẳng lẽ là Linh khí cực phẩm...
Trong mắt Hổ tiên sư lóe ra vẻ tham lam, sợ hãi.
- Bản mạng Linh khí!
Gia Cát tiên sư vung quạt lông, toàn thân giống như lông chim không có sức nặng chuẩn bị chạy ra ngoài vương phủ.
- Tốc chiến tốc thăng!
Trương Hằng chân đạp Nguyệt Thương.
"Vút" một tiếng bay về phía ba vị tiên sư.
Khoảng cách hơn trăm trượng dưới tốc độ Trương Hằng toàn lực khống chế Nguyệt Thương chỉ vài hô hấp liền vượt qua.
Hổ tiên sư cùng Dư Tam Nương bị tốc độ khủng bố của Trương Hằng làm ngây người, chờ khi bọn họ phản ứng lại thì Trương Hằng đã bay tới cách bọn họ không tới trăm thước.
- Chạy mau!
Hai người bay về hai hướng khác nhau, mà Gia Cát tiên sư đã bay ra ngoài trảm thước.
- Chạy được sao?
Trương Hằng cười lạnh một tiếng, trên tay chợt lóe ánh bạc. một vùng phong mang màu bạc như cánh ve xẹt qua không khí. trong giây lát bắn tới trước người Dư Tam Nương tốc độ chậm nhất.
Dư Tam Nương không trốn kịp. vội vã vận Linh Khí Hộ Thân.
Rắc—Phốc!!!
Thi thể Dư Tam Nương từ trên Trời rơi xuống.
Một tu sĩ Luyện Khí sơ kỳ ở trước mặt Trương Hằng giống như một con kiến.
Gia Cát tiên sư cùng Hổ tiên sư đã chạy ra một đoạn tự nhiên có thể nhìn thấy tình cảnh phía sau. tốc độ bỏ chạy không khỏi nhanh hơn vài phần.
- Người tiếp theo là ngươi!
Ngón tay Trương Hằng chỉ về phía Gia Cát tiên sư chạy nhanh nhất. Linh khí Nguyệt Thương dưới chân lóe hào quang, cấp tốc đuổi theo hướng Gia Cát tiên sư...
Hô~
Cuồng phong dữ đội lấy Trương Hằng làm trung tâm hình thành một vòi rồng phạm vi mấy chục thước, một số kiến trúc hơi cao một chút và cây cối trên mặt đất đều bị hủy diệt mang tính đả kích.
Trong lúc nhất Thời, nơi Trương Hằng đi qua đều là một đống hỗn độn, trên mặt đất truyền đến tiếng kinh hô cùng tru lên của không ít người.
Cũng may giờ phút này thực lực của Trương Hằng cùng tu sĩ Trúc cơ kỳ đỉnh chênh lệch không lớn. cũng không có ý thương tổn đến những người thường dưới chân. Cho nên hắn cũng không tạo thành thương tổn gì. nhưng khiến cho vương phủ hỗn loạn.
Rất nhanh Trương Hằng bay tới chính giữa Thanh Ninh Cư. Nơi này là nơi ở của đám người Trâu đạo sĩ.
Dưới mặt đất, không ít phạm nhân từng bị cầm tù đều bắt đầu rục rịch.
- Trâu tiên sư. rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Lăng Thiên dẫn theo một số huynh đệ đi tới chỗ ở của Trâu tiên sư.
Đúng lúc này, Băng Vi cũng từ trong khuê phòng của mình đi ra. hoảng sợ nhìn vòi rồng thật lớn trên không trung và cuồng phong gào thét khiến lòng người run sợ.
- Chẳng lẽ tiên sư của vương phủ muốn xuống tay với chúng ta?
Hình Vũ cũng nhìn vòi rồng không ngừng xoay quanh trên không trung, trong lòng sinh ra một loại cảm giác không thể chống lại.
- Xem ra đang có một tu sĩ Trúc cơ kỳ thi pháp ở nơi này...
Trâu tiên sư cười khổ nói.
Đối mặt với tu sĩ Trúc cơ kỳ. một tán tu bình thường như lão hoàn toàn không có sức phản kháng. Huống chi giờ phút này túi trữ vật của lão cũng không ở trong tay.
Đúng lúc này, vòi rồng bắt đầu cuốn về phía Trâu tiên sư. nhưng cuồng phong xoay tròn dần dần yếu bớt. có thể nhìn thấy một bóng người mơ hồ trong vòi rồng.
- Trong đó có một người...
Đôi mắt như chim ưng của Lăng Thiên lập tức thấy được cảnh tượng như ẩn như hiện trong vòi rồng.
Hai mắt Trâu tiên sư lộ ra một tầng ánh sáng xanh. nhìn chằm chằm vào vòi rồng uy lực giảm mạnh đang tới gần.
- Đây là...
Trong mắt Trâu tiên sư Mang theo vài tia vui mừng.
Vòi rồng dần trở nên thưa thớt, một bóng nam nhân Thanh Bào bên trong xuất hiện trong tâm nhìn của mọi người.
- Sư phụ. chẳng lẽ ngài nhận thức vị tiên sư ở bên trong.
Băng Vi chú ý tới biến hóa vẻ mặt của Trâu tiên sư.
- Nhìn qua người này dường như rất quen mắt...
Đôi mắt Băng Vi đảo quanh, nhìn khuôn mặt nam nhân đang dần dần rõ ràng kia. Bạn đang đọc truyện tại
- https://truyenfull.vn
- Đó không phải Trươngtiên sư sao?
Lăng Thiên đột nhiên tỉnh ngộ.
- Chính là Trương đạo hữu.
Tươi cười trên mặt Trâu tiên sư càng ngày càng sáng lạn. xem ra lão đã sớm biết người trong vòi rồng từ trước.
Tâm hồn Băng Vi rung động, phát hiện người trên bầu Trời chính là Trương Hằng vừa ngủ cùng phòng với mình trước đây không lâu.
- Chẳng lẽ hắn tới cứu ta... chúng ta sao?
Trên khuôn mặt trắng bóc Nhãn nhụi của Băng Vi tràn ngập vui sướng, nhưng tướng tượng đến biểu hiện của Trương Hằng ở Anh Hào Điện của vương phủ ngày đó. thần sắc lập tức ảm đạm.
Một làn gió cũng không quá mạnh theo Trương Hằng buông xuống mà thổi tới.
Trương Hằng giống như một thiên thần từ trên Trời giáng xuống, chân đạp làn gió không ngừng xoay tròn, đứng ở trước mặt đám người Trâu tiên sư.
- Trương tiên sư. ngài tới là mang chúng ta ra ngoài sao?
Lăng Thiên ôm Quyền hướng Trương Hằng, trên mặt còn lộ ra vẻ cảm kích.
- Trương đạo hữu. Cách biệt vài ngày. ngài liền trở về nhanh như vậy...
Trâu tiên sư nhìn Trương Hằng trên Trời hạ xuống, vô hình trung dùng xưng hô tôn kính.
- Bản sư hôm nay đích thân tới. Ý muốn gặp mặt vài vị tiên sư khác của vương phủ. Mấy người các ngươi có thể nhân cơ hội thoát khơi vương phủ.
Thần sắc Trương Hằng đạm mạc. Thanh âm nhẹ nhàng truyền vào trong tai mười mấy người.
Đám người Trâu tiên sư đều sửng sốt. nghe lời nói của đối phương, mục đích chủ yếu cũng không phải tới cứu mấy người bọn họ.
- Trương đạo hữu. Ngài phải suy nghĩ rõ ràng. Trong vương phủ này có nhiều tiên sư như vậy. ngài có thể mang chúng ta xông ra đã không tồi rồi.
Trâu tiên sư cảm giác việc này không ổn liền kHuyền giải. Ánh mắt hơi lạnh lùng của Trương Hằng lướt qua trên mặt mười mấy người:
- Lời của Trương mỗ đã hết. các ngươi tự thu xếp cho tốt.
Nói tới đây, vòi rồng quanh người Trương Hằng đột nhiên bốc lên. mang theo hắn bay về phía xa.
Hắn có Ý tứ gì...
Hình Vũ lắc lắc đầu.
- Dường như hắn muốn dùng lực bản thân địch lại bốn vị tiên sư của vương phủ...
Lăng Thiên có chút do dự nói.
Trâu tiên sư bình tĩnh lại, cuối cùng mới nói:
- Chúng ta phải tập trung cùng một chỗ. trước tiên không nên vọng tưởng chạy trốn. Nếu Trương tiên sư thật sự có thể áp chế được bốn vị tiên sư. chúng ta mới tính tiếp.
- Hắn có thể làm được không...
Băng Vi ngóng nhìn Trương Hằng theo cuồng phong bay đi. trong lòng không khỏi trở nên lo lắng.
Trâu tiên sư trầm ngâm nói:
- Ở Tu Tiên giới, chỉ cần thực lực đủ mạnh, một địch bốn cũng không phải không có khả năng. Nếu Trương tiên sư có Quyết tâm này. chắc là khẳng định nắm chắc vài phần.
Đúng lúc này, ba vị tiên sư từ ba hướng khác của vương phủ bay tới. phân biệt là: Gia Cát tiên sư. Hổ tiên sư. Dư Tam Nương.
Cùng lúc đó. rất nhiều thị vệ vương phủ bắt đầu xông về bên này. không ít cao thủ võ lâm cũng âm thầm ẩn núp trong tối.
Ba vị tiên sư từ xa liền nhìn thấy thân hình của Trương Hằng. cũng không dám tự tiện tới gần, tụ lại một chỗ bắt đầu thương nghị.
- Đối phương là tu sĩ Trúc cơ kỳ? Cho dù ba người chúng ta cùng tiến lên cũng không nắm chắc, không bằng chờ Quỷ Sư tiền bối tới rồi tính sau.
Dư Tam Nương cảm nhận được khí tức truyền đến từ phía Trương Hằng. trong lòng có chút sợ hãi. Thực lực Dư Tam Nương là yếu nhất trong ba vị tiên sư của vương phủ. đối mặt với tu sĩ Trúc cơ kỳ cao hơn mình một cấp. trong lòng tự nhiên sinh ra một loại sợ hãi.
Tuy rằng Tu Tiên giới có truyền thuyết vượt cấp khiêu chiến, nhưng tuyệt đối không phải đám tán tu bọn họ có thể làm được.
- Gia Cát tiên sư. ngài xem chúng ta nên làm như thế nào?
Hổ tiên sư đưa mắt nhìn lên mặt Gia Cát tiên sư.
Gia Cát tiên sư là người có tu vi cao nhất trong ba người, cũng có bí mật không muốn người biết.
- Đêm nay chúng ta phải rời khỏi Tề Uy Vương phủ...
Gia Cát tiên sư than nhẹ một tiếng, quạt lông trên tay lưu chuyển một làn sáng xanh thuần khiết, trong mắt lóe ra hào quang cơ trí.
- Sao Gia Cát tiên sư lại nói lời ấy? Không phải còn có Quỷ Sư tiền bối sao?
HỔ tiên sư nói.
- Ba người các ngươi đã thương nghị xong chưa?
Thanh âm đạm mạc của Trương Hằng truyền đến xua tan cuồng phong quanh thân hắn. thân thể như mũi tên nhọn phi về phía ba vị tiên sư của vương phủ.
Nếu đã dẫn ba vị tiên sư của vương phủ tới, mục đích của Trương Hằng đã đạt được!
- Trương mỗ cho ba người các ngươi một cơ hội. lập tức hạ lời thề tâm ma. không được trợ giúp vương phủ. Nếu không, ba người các ngươi đừng mơ còn sống rời vương phủ.
Trương Hằng đứng trên không trung cách ba người hơn trảm trượng, cũng không bức bách tiến thêm một bước.
Nhìn Trương Hằng tự tin tràn đẩy ở xa xa. chúng tiên sư của vương phủ đưa mặt nhìn nhau.
- Làm sao bây giờ? Gia Cát tiên sư?
Dư Tam Nương có chút nóng nảy.
- Khẩu khí người này thật lớn...
Trên mặt Gia Cát tiên sư ngược lại lộ ra nụ cười ôn Hòa.
- Không bằng trước tiên chúng ta kiểm chân hắn một hồi?
Hổ tiên sư đề nghị.
- Trương mỗ không có kiên nhẫn chơi với các ngươi.
Trong mắt Trương Hằng hiện lên hào quang lạnh lùng, miệng há ra. linh khí hình trăng lưỡi liềm nhỏ bao bọc một luồng sáng bạc từ trong cơ thể bay ra.
Ông-
Linh khí Nguyệt Thương lóe ra hào quang thế lương lạnh lẽo. trong nháy mắt biến thành một Thanh Linh khí như trăng lưỡi liêm dài đến bốn năm xích.
- Đó... Chẳng lẽ là Linh khí cực phẩm...
Trong mắt Hổ tiên sư lóe ra vẻ tham lam, sợ hãi.
- Bản mạng Linh khí!
Gia Cát tiên sư vung quạt lông, toàn thân giống như lông chim không có sức nặng chuẩn bị chạy ra ngoài vương phủ.
- Tốc chiến tốc thăng!
Trương Hằng chân đạp Nguyệt Thương.
"Vút" một tiếng bay về phía ba vị tiên sư.
Khoảng cách hơn trăm trượng dưới tốc độ Trương Hằng toàn lực khống chế Nguyệt Thương chỉ vài hô hấp liền vượt qua.
Hổ tiên sư cùng Dư Tam Nương bị tốc độ khủng bố của Trương Hằng làm ngây người, chờ khi bọn họ phản ứng lại thì Trương Hằng đã bay tới cách bọn họ không tới trăm thước.
- Chạy mau!
Hai người bay về hai hướng khác nhau, mà Gia Cát tiên sư đã bay ra ngoài trảm thước.
- Chạy được sao?
Trương Hằng cười lạnh một tiếng, trên tay chợt lóe ánh bạc. một vùng phong mang màu bạc như cánh ve xẹt qua không khí. trong giây lát bắn tới trước người Dư Tam Nương tốc độ chậm nhất.
Dư Tam Nương không trốn kịp. vội vã vận Linh Khí Hộ Thân.
Rắc—Phốc!!!
Thi thể Dư Tam Nương từ trên Trời rơi xuống.
Một tu sĩ Luyện Khí sơ kỳ ở trước mặt Trương Hằng giống như một con kiến.
Gia Cát tiên sư cùng Hổ tiên sư đã chạy ra một đoạn tự nhiên có thể nhìn thấy tình cảnh phía sau. tốc độ bỏ chạy không khỏi nhanh hơn vài phần.
- Người tiếp theo là ngươi!
Ngón tay Trương Hằng chỉ về phía Gia Cát tiên sư chạy nhanh nhất. Linh khí Nguyệt Thương dưới chân lóe hào quang, cấp tốc đuổi theo hướng Gia Cát tiên sư...
Bình luận facebook