-
Chương 689
Đều sẽ chết?
Trương Hằng ngẩn ra, cùng con cự xà vảy đen kia nhìn nhau.
Ngay sau đó hai người gần như đồng thời ngẩng đầu, nhìn về phía tầng trời bên ngoài động phủ, trong mắt hiện ra vẻ kính sợ.
Trong mắt những tu sĩ bình thường thì cuối bầu trời kia cũng chỉ có một đường ranh giới màu máu như sóng gợn, ngoài ra không có chỗ nào đặc biệt.
- Thời gian một tháng, nói dài cũng không dài nhưng nói ngắn cũng không ngắn...
Trương Hằng hơi cân nhắc, bắt đầu tính toán lợi hại.
Thời gian một tháng, hoặc là tiêu phí nhiều thời gian đi đoạt một ít bảo vật tầng ngoài của động phủ, hoặc đi tìm thông đạo nối liền tầng ngoài với động phủ chính.
Sau khi trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng, trong lòng hắn cũng đã làm ra quyết định, nhìn Hắc Lân nói:
- Cảm tạ đạo hữu đã giải thích nghi hoặc và bí ẩn của động phủ này cho ta!
Hắc Lân khẽ thở dài một hơi:
- Đạo hữu có thể giữ bí mật thì ta sẽ vô cùng vui mừng!
- Không biết những dân bản xứ khác ở tầng ngoài động phủ này có biết những tin tức kia không?
Trương Hằng lại hỏi thêm một câu.
- Cái này phụ thuộc vào thực lực bọn chúng. Nhân vật đạt tới đỉnh phong hạ giới như ta thì khẳng định sẽ biết nhiều hơn. Đương nhiên, tầng ngoài động phủ còn có một vị Lão tổ lợi hại hơn, có thực lực cấp Chân Tiên. Hắn còn hiểu biết hơn ta nhiều!
Hắc Lân cũng đáp lại.
- Sao? Tầng ngoài động phủ có một cường giả cấp Chân Tiên sao?! Không biết sứ mệnh của nó là gì?
Trương Hằng nổi lên hứng thú.
- Thân phận của vị Lão tổ này rất thần bí. Hắn hẳn là một tu sĩ nhân loại, sứ mệnh chính là trông coi một kiện trọng bảo. Những tu sĩ trải qua lãnh địa của hắn thì hắn cũng không chủ động công kích, với điều kiện là không được dòm ngó kiện trọng bảo kia. Một khi dám có ý đồ với trọng bảo đó thì sẽ chịu sự giết chóc vô tình của hắn!
- Ha ha ha... thật có chút thú vị!
Ý cười trong mắt Trương Hằng càng lúc càng đậm, thầm nghĩ:
"Nếu tiết lộ tin tức này cho Huyền Long thì không biết hắn có cảm thấy hứng thú không?!"
Bảo vật cần tiên nhân trông coi sẽ cường đại như thế nào?!
Hắc Lân khẽ cười nói:
- Hắc hắc, kiện trọng bảo kia hẳn là thứ quý giá nhất ở tầng ngoài động phủ, chính là một trong những vị trí mà ta vừa giới thiệu cho ngươi đó!
Trương Hằng khẽ gật đầu, trên mặt cũng không hiện ra vẻ động tâm nhiều, khiến cho Hắc Lân không nhận ra được ý nghĩ trong lòng hắn.
Sau đó, Trương Hằng đứng ở bên cạnh khe sâu này, chờ ba người Lạc Hà hấp thu lực lượng thần kỳ ẩn chứa trong Thiên Hương Quả.
Một ngày sau, cổ Thương và Lạc Hà đồng thời đứng lên, mở ra con ngươi vô cùng thâm thúy.
- Hiệu quả của Thiên Hương Quả quả nhiên không tầm thường!
Cổ Thương cười lớn, đôi con ngươi màu hồng của hắn khi ngưng thần lại có thêm một đoàn thanh quang mênh mông, khiến người ta có cảm giác cơ trí mà thần bí vô cùng.
Lạc Hà mở to mắt, không ngừng quét nhìn về bốn phía, khuôn mặt tràn đầy ý cười, vô cùng vui mừng. Hắn cũng nói ra cảm thụ của chính mình:
- Sau khi ăn vào một trái Thiên Hương Quả, cảm giác thế giới trước mắt đã rõ ràng hơn nhiều so với trước đây, trong đầu cũng xuất hiện một ít ý niệm cổ quái!
- Tu vi hai người các ngươi cao thâm, tốc độ cũng nhanh hơn. Vân Dịch có thể còn cần một đoạn thời gian nữa mới thành công.
Trương Hằng đưa mắt nhìn về đệ tử Vân Dịch đang khoanh chân ngồi hấp thu Thiên Hương Quả dưới đất, vẻ mặt bình tĩnh nói.
Nguồn: https://truyenfull.vn
- Chúng ta chờ hắn một thời gian đi!
Lạc Hà không cần suy nghĩ mà nói liền.
Trương Hằng khẽ gật đầu rồi nói lại cho hai người Lạc Hà một ít tin tức về động phủ.
- Cái gì?! Trong vòng một tháng không thể tiến vào tầng trong động phủ thì tất cả mọi người phải chết sao?!
Sau khi biết được tin tức này, cổ Thương vô cùng khiếp sợ.
Nhất là khi hắn nghĩ tới đủ loại nhân tố có thể khiến mình tử vong ở tầng ngoài động phủ! Nếu bất cứ nhân vật cấm kỵ nào của Chu Vương Triều biết được cũng
đều lâm vào hoảng sợ.
Cái chết, đối với những tu sĩ đỉnh phong Đại Thừa Kỳ có sinh mệnh gần như vĩnh hằng này mà nói thì quả vô cùng xa xôi.
Nhưng mà giờ phút này, kỳ hạn tử vong cũng chỉ là một tháng, thậm chí còn không đến.
- Thời gian một tháng hẳn cũng coi như đủ! Nhiều cường giả tinh anh Chu Vương Triều tề tụ thế này, ta không tin còn không tìm được đường vào tầng trong của động phủ.
Trương Hằng không chút sợ hãi nói. Hắn luôn có thái độ vô cùng lạc quan đối với tương lai.
Ba ngày sau, Vân Dịch cũng mở mắt ra, dùng một ánh mắt hoàn toàn mới đánh giá thế giới bên ngoài.
- Vân Dịch, ngươi có cảm thụ gì?
- Thế giới bên ngoài dường như sáng ngời và rõ ràng hơn. Ta cảm giác chính mình đã tiến thêm một bước, càng chạm vào bản chất của thế giới này! Thậm chí, ta tin tưởng rằng không cần mượn dùng Thần Linh Nhãn của sư phụ cũng có thể đột phá chướng ngại tâm ma, thậm chí tiến vào Đại Thừa Kỳ!
Vân Dịch cảm thán, cuối cùng cảm động nhìn sư phụ:
- Sư phụ đối với ta ân trọng như núi, đệ tử chắc chắn sẽ có ngày báo đáp, dù lên núi đao, xuống biển lửa cũng không chối từ!
- Ta nói rồi, Thiên Hương Quả này nếu để ta ăn vào thì tác dụng rất ít, không bằng để cho ngươi dùng!
Trương Hằng hơi chút không vui nói. Hắn không thích đệ tử mình lại mang ơn mình, kính ngưỡng như với một Thánh nhân vậy!
- Vâng, đệ tử biết sai! Vân Dịch sẽ âm thầm ghi nhớ ân tình của sư phụ...
Vân Dịch hít sâu một hơi, nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình tĩnh.
- Được, chúng ta bây giờ xuất phát, thử đi một vòng tầng ngoài động phủ đi, xem có chút manh mối nào không!?
Trương Hằng quyết định, mang theo ba người bắt đầu hành tẩu.
Nhoáng cái lại qua ba ngày.
Ngày này, trong tay Trương Hằng xuất hiện một chiếc ngọc giản, thần thức tiến nhập vào trong rồi thu về.
- Đây là ngọc giản bản đồ tầng ngoài động phủ do ta chế tác, các ngươi đều nhớ cho kỹ!
Trương Hằng đạm mạc nói.
Ba người Lạc Hà tiếp nhận lấy ngọc giản, ghi nhớ hết thảy tin tức bên trong.
- Sự quan sát của Trương đạo hữu phải cẩn thận hơn ta gấp hơn mười lần. Bản đồ này đã vô cùng kỳ càng tỉ mỉ, trên đó có tổng cộ một ngàn hai trăm ba mươi mốt khu vực nguy hiểm, với hơn một trăm chỗ có uy hiếp đối với chúng ta. Ngay cả bảo vật ở các nơi đó đều ghi rõ ràng rành mạch!
Sau khi ghi nhớ tin tức trong bản đồ, cổ Thương không khỏi cảm thấy kinh ngạc, vô cùng bội phục khả năng của Trương Hằng.
Bốn người đều cùng nhau hành tẩu trong tầng ngoài động phủ này một hai lần, nhưng bản đồ do Trương Hằng làm ra lại rất tỉ mỉ, chính xác.
Trương Hằng cười nói:
- Từ lúc này, chúng ta bắt đầu tìm Kiếm thông đạo rời khỏi tầng ngoài động phủ này!
- Nhưng ta có một ý tưởng!
- Ý tưởng gì?
- Chúng ta binh chia làm hai đường. Hai người các ngươi mang theo Vân Dịch tìm kiếm một hồi trong động phủ, tùy cơ ứng biến. Còn ta sẽ tự mình hành động.
- Một mình ngươi?
Ba người cổ Thương kinh ngạc, không biết Trương Hằng đang có chủ ý gì!
- Ha ha ha, một mình ta hành động có lẽ còn thuận lợi hơn một chút. Tin tức bản đồ tầng ngoài động phù các ngươi cũng đã nắm được, hẳn rằng không có điều gì uy hiếp được các ngươi nữa!
Trên mặt Trương Hằng lộ ra vài ý cười khác lạ.
- Trương đạo hữu, ngươi cứ yên tâm đi. Ba người chúng ta ở cùng một chỗ, lại có được bản đồ tường tận thể này, không chừng có thể liên thủ thu lấy một vài kiện bảo vật nữa chứ!
Cổ Thương rất sảng khoái nói.
- Chúng ta đều nghe theo quyết sách của ngươi!
Lạc Hà, Vân Dịch cũng không phản đối.
- Chúng ta đi!
Trương Hằng cười cười, thân hình nhoáng lên, biến thành một đạo tàn ảnh màu vàng nhạt, biến mất tại chỗ, lưu lại ba người Lạc Hà với đôi chút khó hiểu.
Trương Hằng ngẩn ra, cùng con cự xà vảy đen kia nhìn nhau.
Ngay sau đó hai người gần như đồng thời ngẩng đầu, nhìn về phía tầng trời bên ngoài động phủ, trong mắt hiện ra vẻ kính sợ.
Trong mắt những tu sĩ bình thường thì cuối bầu trời kia cũng chỉ có một đường ranh giới màu máu như sóng gợn, ngoài ra không có chỗ nào đặc biệt.
- Thời gian một tháng, nói dài cũng không dài nhưng nói ngắn cũng không ngắn...
Trương Hằng hơi cân nhắc, bắt đầu tính toán lợi hại.
Thời gian một tháng, hoặc là tiêu phí nhiều thời gian đi đoạt một ít bảo vật tầng ngoài của động phủ, hoặc đi tìm thông đạo nối liền tầng ngoài với động phủ chính.
Sau khi trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng, trong lòng hắn cũng đã làm ra quyết định, nhìn Hắc Lân nói:
- Cảm tạ đạo hữu đã giải thích nghi hoặc và bí ẩn của động phủ này cho ta!
Hắc Lân khẽ thở dài một hơi:
- Đạo hữu có thể giữ bí mật thì ta sẽ vô cùng vui mừng!
- Không biết những dân bản xứ khác ở tầng ngoài động phủ này có biết những tin tức kia không?
Trương Hằng lại hỏi thêm một câu.
- Cái này phụ thuộc vào thực lực bọn chúng. Nhân vật đạt tới đỉnh phong hạ giới như ta thì khẳng định sẽ biết nhiều hơn. Đương nhiên, tầng ngoài động phủ còn có một vị Lão tổ lợi hại hơn, có thực lực cấp Chân Tiên. Hắn còn hiểu biết hơn ta nhiều!
Hắc Lân cũng đáp lại.
- Sao? Tầng ngoài động phủ có một cường giả cấp Chân Tiên sao?! Không biết sứ mệnh của nó là gì?
Trương Hằng nổi lên hứng thú.
- Thân phận của vị Lão tổ này rất thần bí. Hắn hẳn là một tu sĩ nhân loại, sứ mệnh chính là trông coi một kiện trọng bảo. Những tu sĩ trải qua lãnh địa của hắn thì hắn cũng không chủ động công kích, với điều kiện là không được dòm ngó kiện trọng bảo kia. Một khi dám có ý đồ với trọng bảo đó thì sẽ chịu sự giết chóc vô tình của hắn!
- Ha ha ha... thật có chút thú vị!
Ý cười trong mắt Trương Hằng càng lúc càng đậm, thầm nghĩ:
"Nếu tiết lộ tin tức này cho Huyền Long thì không biết hắn có cảm thấy hứng thú không?!"
Bảo vật cần tiên nhân trông coi sẽ cường đại như thế nào?!
Hắc Lân khẽ cười nói:
- Hắc hắc, kiện trọng bảo kia hẳn là thứ quý giá nhất ở tầng ngoài động phủ, chính là một trong những vị trí mà ta vừa giới thiệu cho ngươi đó!
Trương Hằng khẽ gật đầu, trên mặt cũng không hiện ra vẻ động tâm nhiều, khiến cho Hắc Lân không nhận ra được ý nghĩ trong lòng hắn.
Sau đó, Trương Hằng đứng ở bên cạnh khe sâu này, chờ ba người Lạc Hà hấp thu lực lượng thần kỳ ẩn chứa trong Thiên Hương Quả.
Một ngày sau, cổ Thương và Lạc Hà đồng thời đứng lên, mở ra con ngươi vô cùng thâm thúy.
- Hiệu quả của Thiên Hương Quả quả nhiên không tầm thường!
Cổ Thương cười lớn, đôi con ngươi màu hồng của hắn khi ngưng thần lại có thêm một đoàn thanh quang mênh mông, khiến người ta có cảm giác cơ trí mà thần bí vô cùng.
Lạc Hà mở to mắt, không ngừng quét nhìn về bốn phía, khuôn mặt tràn đầy ý cười, vô cùng vui mừng. Hắn cũng nói ra cảm thụ của chính mình:
- Sau khi ăn vào một trái Thiên Hương Quả, cảm giác thế giới trước mắt đã rõ ràng hơn nhiều so với trước đây, trong đầu cũng xuất hiện một ít ý niệm cổ quái!
- Tu vi hai người các ngươi cao thâm, tốc độ cũng nhanh hơn. Vân Dịch có thể còn cần một đoạn thời gian nữa mới thành công.
Trương Hằng đưa mắt nhìn về đệ tử Vân Dịch đang khoanh chân ngồi hấp thu Thiên Hương Quả dưới đất, vẻ mặt bình tĩnh nói.
Nguồn: https://truyenfull.vn
- Chúng ta chờ hắn một thời gian đi!
Lạc Hà không cần suy nghĩ mà nói liền.
Trương Hằng khẽ gật đầu rồi nói lại cho hai người Lạc Hà một ít tin tức về động phủ.
- Cái gì?! Trong vòng một tháng không thể tiến vào tầng trong động phủ thì tất cả mọi người phải chết sao?!
Sau khi biết được tin tức này, cổ Thương vô cùng khiếp sợ.
Nhất là khi hắn nghĩ tới đủ loại nhân tố có thể khiến mình tử vong ở tầng ngoài động phủ! Nếu bất cứ nhân vật cấm kỵ nào của Chu Vương Triều biết được cũng
đều lâm vào hoảng sợ.
Cái chết, đối với những tu sĩ đỉnh phong Đại Thừa Kỳ có sinh mệnh gần như vĩnh hằng này mà nói thì quả vô cùng xa xôi.
Nhưng mà giờ phút này, kỳ hạn tử vong cũng chỉ là một tháng, thậm chí còn không đến.
- Thời gian một tháng hẳn cũng coi như đủ! Nhiều cường giả tinh anh Chu Vương Triều tề tụ thế này, ta không tin còn không tìm được đường vào tầng trong của động phủ.
Trương Hằng không chút sợ hãi nói. Hắn luôn có thái độ vô cùng lạc quan đối với tương lai.
Ba ngày sau, Vân Dịch cũng mở mắt ra, dùng một ánh mắt hoàn toàn mới đánh giá thế giới bên ngoài.
- Vân Dịch, ngươi có cảm thụ gì?
- Thế giới bên ngoài dường như sáng ngời và rõ ràng hơn. Ta cảm giác chính mình đã tiến thêm một bước, càng chạm vào bản chất của thế giới này! Thậm chí, ta tin tưởng rằng không cần mượn dùng Thần Linh Nhãn của sư phụ cũng có thể đột phá chướng ngại tâm ma, thậm chí tiến vào Đại Thừa Kỳ!
Vân Dịch cảm thán, cuối cùng cảm động nhìn sư phụ:
- Sư phụ đối với ta ân trọng như núi, đệ tử chắc chắn sẽ có ngày báo đáp, dù lên núi đao, xuống biển lửa cũng không chối từ!
- Ta nói rồi, Thiên Hương Quả này nếu để ta ăn vào thì tác dụng rất ít, không bằng để cho ngươi dùng!
Trương Hằng hơi chút không vui nói. Hắn không thích đệ tử mình lại mang ơn mình, kính ngưỡng như với một Thánh nhân vậy!
- Vâng, đệ tử biết sai! Vân Dịch sẽ âm thầm ghi nhớ ân tình của sư phụ...
Vân Dịch hít sâu một hơi, nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình tĩnh.
- Được, chúng ta bây giờ xuất phát, thử đi một vòng tầng ngoài động phủ đi, xem có chút manh mối nào không!?
Trương Hằng quyết định, mang theo ba người bắt đầu hành tẩu.
Nhoáng cái lại qua ba ngày.
Ngày này, trong tay Trương Hằng xuất hiện một chiếc ngọc giản, thần thức tiến nhập vào trong rồi thu về.
- Đây là ngọc giản bản đồ tầng ngoài động phủ do ta chế tác, các ngươi đều nhớ cho kỹ!
Trương Hằng đạm mạc nói.
Ba người Lạc Hà tiếp nhận lấy ngọc giản, ghi nhớ hết thảy tin tức bên trong.
- Sự quan sát của Trương đạo hữu phải cẩn thận hơn ta gấp hơn mười lần. Bản đồ này đã vô cùng kỳ càng tỉ mỉ, trên đó có tổng cộ một ngàn hai trăm ba mươi mốt khu vực nguy hiểm, với hơn một trăm chỗ có uy hiếp đối với chúng ta. Ngay cả bảo vật ở các nơi đó đều ghi rõ ràng rành mạch!
Sau khi ghi nhớ tin tức trong bản đồ, cổ Thương không khỏi cảm thấy kinh ngạc, vô cùng bội phục khả năng của Trương Hằng.
Bốn người đều cùng nhau hành tẩu trong tầng ngoài động phủ này một hai lần, nhưng bản đồ do Trương Hằng làm ra lại rất tỉ mỉ, chính xác.
Trương Hằng cười nói:
- Từ lúc này, chúng ta bắt đầu tìm Kiếm thông đạo rời khỏi tầng ngoài động phủ này!
- Nhưng ta có một ý tưởng!
- Ý tưởng gì?
- Chúng ta binh chia làm hai đường. Hai người các ngươi mang theo Vân Dịch tìm kiếm một hồi trong động phủ, tùy cơ ứng biến. Còn ta sẽ tự mình hành động.
- Một mình ngươi?
Ba người cổ Thương kinh ngạc, không biết Trương Hằng đang có chủ ý gì!
- Ha ha ha, một mình ta hành động có lẽ còn thuận lợi hơn một chút. Tin tức bản đồ tầng ngoài động phù các ngươi cũng đã nắm được, hẳn rằng không có điều gì uy hiếp được các ngươi nữa!
Trên mặt Trương Hằng lộ ra vài ý cười khác lạ.
- Trương đạo hữu, ngươi cứ yên tâm đi. Ba người chúng ta ở cùng một chỗ, lại có được bản đồ tường tận thể này, không chừng có thể liên thủ thu lấy một vài kiện bảo vật nữa chứ!
Cổ Thương rất sảng khoái nói.
- Chúng ta đều nghe theo quyết sách của ngươi!
Lạc Hà, Vân Dịch cũng không phản đối.
- Chúng ta đi!
Trương Hằng cười cười, thân hình nhoáng lên, biến thành một đạo tàn ảnh màu vàng nhạt, biến mất tại chỗ, lưu lại ba người Lạc Hà với đôi chút khó hiểu.
Bình luận facebook