• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Tiên Môn (6 Viewers)

  • Chương 139

...



"Ong...!".



Kiếm linh nhận chủ, bản thể Thiên Tà tức thì ngân vang một tiếng.



Dưới bệ, Cơ Thành Tử nhìn sự thể vừa mới phát sinh, kinh ngạc đến thốt chẳng nên lời.



Hắn làm sao dễ dàng tiếp nhận cho được?



Đồng ý là trước đó Cơ Thành Tử hắn đã nhất quyết cưỡng ép, bắt Chu Đại Trù phải đi lên tiếp nhận khảo nghiệm của kiếm linh, nhưng... cũng chỉ làm cho có thôi. Cơ Thành Tử hắn nào hy vọng chi đâu...



Chu Đại Trù khác với Dương Tiểu Ngọc, tuy linh căn của hắn cũng thuộc cấp thiên kiêu nhưng tâm chí thì... có phần yếu nhược. Lại nói, tu vi của hắn hiện mới chỉ là vấn đỉnh chứ chưa phải chân nhân, càng không có điểm gì quá nổi trội hơn chân nhân cấp bậc. Theo lý, đến cả Tô Đông Vũ còn bị từ chối thì Chu Đại Trù hắn cũng nên nhận thất bại mới đúng. Ấy vậy mà...



Chu Đại Trù, hắn đã thành công. Tiếng ngân vui kia chính là minh chứng cho sự quy phục của kiếm linh Thiên Tà.



"Lẽ nào hắn thật sự là người có đại vận khí, phúc duyên sâu dày?".



...



"Keng... g... g...!".



Thiên Tà được rút ra khỏi bệ đá liền đại phóng linh quang, trong thoáng chốc, một cỗ khí tức hung lệ đã tràn ngập không gian, dọc ngang tám hướng.



Cảm nhận được nguồn lực lượng kinh hồn ấy, Chu Đại Trù càng thêm vui sướng bội phần. Hắn vuốt ve bảo kiếm, yêu thích nói không nên lời.



...



"Hừm...".



Kiềm chế rung động trong lòng, Cơ Thành Tử ngước lên mà hô gọi: "Chu tiểu tử! Lấy được kiếm rồi còn không mau xuống đây!".



Như chợt tỉnh từ cơn mê, Chu Đại Trù ngó xuống bên dưới, cười hì hì: "Vâng, chưởng môn sư bá. Con xuống liền đây".



Hoàn toàn trái ngược với thời điểm bước lên, lần này từ bệ cao bước xuống, thay vì khổ não thì khuôn mặt Chu Đại Trù lại tươi rói thấy rõ. Một bộ tiểu nhân đắc chí, hắn mang cái thân hình tròn trịa của mình mà chậm rãi bước đi...



...



"Hì hì... Chưởng môn sư bá, Tiểu Ngọc".



Nhìn xem dáng vẻ tươi cười nọ của họ Chu, Cơ Thành Tử và Dương Tiểu Ngọc chẳng hẹn mà đồng thời nảy sinh ý nghĩ muốn vung tay đấm cho hắn một phát.



Tất nhiên là sau cùng bọn họ đã không làm thế. Trong khi Dương Tiểu Ngọc buông ra một câu "Tiểu nhân đắc chí" thì Cơ Thành Tử lại rất biết kiềm chế. Tỏ ra vừa ý, hắn mỉm cười hồi âm: "Chu tiểu tử, thật là không nhìn ra a".



Thừa hiểu Cơ Thành Tử có ý gì, Chu Đại Trù đáp: "Chưởng môn sư bá, tại sư bá không biết đó chứ. Lão nhân gia vẫn thường hay dạy con làm người phải biết khiêm tốn một chút, thành ra trước giờ con vốn vẫn luôn ẩn giấu tài năng, chưa có dùng hết...".



"Ồ, là vậy sao...".



Cơ Thành Tử tiếp lời: "Chu tiểu tử, nếu bây lâu ngươi vẫn một mực khiêm tốn, cớ gì hôm nay lại hiển lộ tài năng?".



Chả cần đắn đo nghĩ ngợi, Chu Đại Trù đáp ngay: "Sư bá, thật ra con cũng không muốn trở thành tâm điểm chú ý đâu. Nhưng mà lão nhân gia đã căn dặn hôm nay nhất định phải lấy được Thiên Tà về, nếu không sẽ lột da, rút xương con. Haizz... sư bá, Đại Trù con cũng chỉ là bất đắc dĩ a".



Bất đắc dĩ?



Cơ Thành Tử nghe xong suýt đã không nhịn được mà mắng to. Đã may mắn được Thiên Tà nhận chủ giờ lại còn bảo là bất đắc dĩ. Nếu thật là bất đắc dĩ mà rút được bảo kiếm thì chắc chắn môn nhân trên dưới Thiên Kiếm Môn này đều sẽ rất cam tâm tình nguyện mà làm người bất đắc dĩ đấy.



"Đúng là thầy nào thì trò nấy".



Tự hiểu nếu mình còn tiếp tục kéo dài cuộc trò chuyện thì sớm muộn cũng sẽ bị Chu Đại Trù chọc tức, Cơ Thành Tử dứt khoát quay mặt đi.



"Được rồi. Khảo nghiệm đã thông qua, bảo kiếm cũng đã lấy được, chúng ta trở về thôi".



"Chưởng môn sư bá, vậy còn Tô sư huynh?".



Chu Đại Trù chỉ tay vào Tô Đông Vũ hiện vẫn còn chưa hồi tỉnh, tiếp tục nói: "Sư bá không chờ Tô sư huynh tỉnh lại để cho hắn thử thêm một lần nữa à? Khó khăn lắm hắn mới có cơ hội tiến vào đây a".



Cơ Thành Tử lắc đầu: "Cơ hội mỗi người chỉ có một lần. Hoàng Bào là lựa chọn của nó, thất bại là điều nó phải chấp nhận".



"Được rồi, không nói nữa. Đại Trù, Đông Vũ giao cho ngươi, chúng ta rời đi".



"Sư bá, cái này...".



...



Muốn kháng nghị lại không thể kháng nghị, bất đắc dĩ, Chu Đại Trù đành chuyển Thiên Tà qua tay trái trong khi tay phải thì đưa ra với ý định nắm lấy Tô Đông Vũ đặt lên vai rồi vác đi. Chỉ là ý định còn chưa kịp thực hiện, tay chỉ vừa mới chạm vào người thì Tô Đông Vũ đã tỉnh dậy.



"Ồ, Tô sư huynh, ngươi tỉnh rồi?".



"Ngươi... Chu Đại Trù...".



"Phải, ta nè".



"Tại sao ngươi ở đây? Ngươi muốn làm gì?".



"Ta muốn làm gì chứ? Tô sư huynh, sư bá bảo ta tới dìu ngươi ra ngoài".



"Ra ngoài? Nói vậy các ngươi cũng thử xong rồi sao...".



"Ừ".



Chu Đại Trù đem sự thể tóm gọn: "Chuyện là thế này, sau khi Tiểu Ngọc thành công lấy được Tuyết Ẩm thì tới phiên ta đi lên. Thanh kiếm mà ta chọn là Thiên Tà".



Chỉ sang cây kiếm màu xanh đang an vị bên tay trái, hắn nói ra: "Chính là nó đó".



"Chậc... Ta không ngờ kiếm linh Thiên Tà lại dễ dàng thu phục như vậy. Tô sư huynh, ngươi không biết đấy chứ. Tên kiếm linh này sùng bái, khiếp sợ ta lắm. Lúc đó ta chỉ vừa mới mở lời thì hắn đã rối rít quỳ lạy thề thốt rồi. Nói cái gì cả đời cam nguyện đi theo ta, dù chết cũng chẳng thay lòng...".



"Hư... ư...".



"Tô sư huynh, ngươi lại làm sao vậy? Mới nói mấy câu đã ngất rồi...".



"Sư bá à! Tô sư huynh lại xỉu nữa rồi này!".



...



...



Trong đợt tiến vào Kiếm Mộ lần này, xét ra thật có nhiều điều ngoài ý muốn. Hoàng Bào, Tử La, Thiên Tà, Tuyết Ẩm, bốn thanh Đại bảo kiếm có phẩm cấp cao nhất, uy lực lớn nhất mà suốt hơn hai ngàn năm qua chưa một ai thành công rút được, rốt cuộc hôm nay cũng đã có hai thanh nhận chủ.



Tuyết Ẩm thuộc về Dương Tiểu Ngọc, tuy bất ngờ nhưng không lớn lắm. Bởi lẽ thiên tư của Dương Tiểu Ngọc vốn dĩ rất cao, thời điểm đột phá chân nhân cảnh còn dẫn động lôi - hoả song kiếp, thành công thức tỉnh năng lực tiềm ẩn của người sở hữu thiên phẩm linh căn... Ở Dương Tiểu Ngọc nàng, hai chữ "kỳ tích" đã từng xuất hiện qua, thành ra hiện tại lấy được Tuyết Ẩm, theo nghĩa nào đó thì nó cũng bình thường. Đáng ngạc nhiên đây là Chu Đại Trù kìa...



Mặc dù cũng là người sở hữu thiên phẩm linh căn, nhưng ngoài tốc độ tăng tiến tu vi có nhanh hơn người khác một chút, trên kiếm thuật có thành tựu hơn người khác một chút thì những thứ khác tính ra cũng bình thường. Công bằng mà xét, trong số ba người tiến vào Kiếm Mộ lần này, Chu Đại Trù chính là kẻ có ít hy vọng nhất. Thế mà kết quả...



Đáng ra thành công lại thất bại, đáng ra phải thất bại thì lại thành công, âu là ý trời vậy.



...



Thiên ý chú định, phàm nhân làm sao sửa được? Nghịch thiên cải mệnh há đâu là chuyện người thường có khả năng thực hiện. Đại năng thánh giả thì hoạ may.



Lại nói, đối với kết quả của lần tiến nhập Kiếm Mộ này, trừ bỏ Tô Đông Vũ thì làm gì còn ai muốn thay đổi. Dương Tiểu Ngọc chắc chắn sẽ không nguyện ý. Cơ Thành Tử, hắn yêu quý thì hẳn có yêu quý, nhưng thiết nghĩ cũng chẳng thể vì đồ nhi mà chối bỏ thực tại được. Nên nhớ, ngoài chức vị phong chủ Kim Kiếm Phong thì hắn còn là chưởng môn của Thiên Kiếm Môn. Tầm mắt hắn tin tưởng phải rộng lớn hơn nhiều.



Cuối cùng, phần Chu Đại Trù...



Hơn ai hết trong nhóm ba người, Chu Đại Trù hết sức hài lòng với kết quả hiện giờ.



Thất vọng sao được khi hắn đã lấy được Thiên Tà - một thanh Đại bảo kiếm uy lực kinh người - chứ?



Vốn dĩ, chuyến này đi vào bên trong Kiếm Mộ, Chu Đại Trù hắn chỉ là tính dạo qua cho biết chứ chẳng hề nghĩ nhiều. Hoàng Bào, Tử La, Thiên Tà, Tuyết Ẩm, hắn muốn tận mắt nhìn xem bộ dạng của chúng ra làm sao, nếu được thì kiến thức luôn uy năng càng tốt. Ai dè...



Bị cưỡng ép nên mới miễn cưỡng bước lên bệ mà tham gia khảo nghiệm, đụng phải một tên kiếm linh dị hợm thần kinh có vấn đề, cứ tưởng là xui xẻo, vậy mà cuối cùng xui xẻo lại biến thành may mắn. Hơn nữa còn là đại may mắn...



Chối bỏ? Chu Đại Trù hắn đâu có điên.



Giống như một thái cực khác đối nghịch với Tô Đông Vũ, trong khi họ Tô bất cam, bị đả kích bao nhiêu thì Chu Đại Trù lại đắc ý, vui sướng bấy nhiêu. Chả bởi vậy mà từ nãy giờ, Chu Đại Trù hắn cứ mãi ca hát suốt dọc đường đấy thôi.



...



"Tiểu Ngư là con cá nhỏ

Đại Trù là cái bếp to

Chúng ta sinh ra là huynh đệ

Suốt đời là huynh đệ...".



Kiếm vác trên vai, chân nghênh ngang hình chữ bát, Chu Đại Trù cứ thế vừa đi vừa hát.



"Tiểu Ngư xếp thứ sáu

Đại Trù vị thứ năm

Nhập tiên môn, chung hoạn nạn

Bên suối nhỏ, dưới tàn cây, mông đau ta ngồi hát...

Sinh ra là huynh đệ

Suốt đời là huynh đệ

Sinh ra là huynh đệ

Suốt đời là huynh đệ

Suốt đời là huynh đệ...".



...



Vài giờ sau.



Trên đỉnh Trúc Kiếm.



Bên trong Tĩnh Hương Đường, bầu không khí hiện đang có phần căng thẳng. Những người có mặt, từ Lâm Chí Viễn, Mộng Kiều cho tới Lăng Tiểu Ngư, hết thảy đều đứng im thin thít, chẳng ai dám hé môi thốt nửa lời. Động tĩnh duy nhất của bọn họ chỉ có một, đó là thỉnh thoảng lén đưa mắt liếc nhìn sư phụ mình, xem thần thái của nàng.



Thật không may, cái vẻ mặt ấy, nó chả vui vẻ gì cho cam. Trái lại, nó càng lúc càng trầm đi, khúc sau tệ hơn khúc trước...



"Cộp cộp...".



"Cộp cộp...".



Hoà trong nhịp gõ xuống bàn, qua một đỗi lâu im lặng, Lăng Thanh Trúc cuối cùng cũng lên tiếng: "Tiểu Chí, Mộng Kiều, Tiểu Ngư Nhi, mấy đứa các ngươi có một người huynh đệ rất được a".



"Hắn ra khỏi Kiếm Mộ cả nửa ngày rồi, mấy vị sư thúc sư bá của các ngươi cũng đã cho người sang hỏi han, chúc mừng cả rồi, ấy vậy mà hắn còn chưa chịu lết về trình diện...".



"Tiểu Chí, Mộng Kiều, Tiểu Ngư Nhi, mấy đứa các ngươi nói xem, thằng mập đó có phải sau khi lấy được bảo kiếm xong thì chẳng thèm để ta vào mắt nữa rồi phải không?".



"Sư phụ...".



Dạ lo Lăng Thanh Trúc sẽ trách phạt người huynh đệ chí cốt của mình, Lăng Tiểu Ngư đứng ra nói đỡ: "Đại Trù sư huynh trước giờ đều luôn tôn kính sư phụ, chưa về gặp hẳn có lý do nào đó thôi".



"Lý do?".



Lăng Thanh Trúc thâm trầm ý vị mà rằng: "Tiểu Ngư Nhi, ngươi có biết lúc nãy ta dùng thần thức quan sát đã thấy được những gì không?".



"Cái thằng mập đó vốn dĩ chả có vướng bận hay bị ngăn trở gì hết. Cả nửa ngày nay hắn chính là xách theo Thiên Tà đi dạo khắp ngoại môn - nội môn, bắt chuyện từng người để khoe khoang a".



Lăng Tiểu Ngư sau khi biết được lý do liền triệt để câm nín. Hắn hình dung không ra thực tế lại là như thế.



Mà đâu chỉ hắn, đến cả Mộng Kiều và Lâm Chí Viễn biết được đáp án còn trố mắt lên nữa là.



Xách Đại bảo kiếm đi dạo quanh cả hai khu vực ngoại môn - nội môn nguyên nửa ngày chỉ để khoe khoang, chuyện này...



Tục!



Quá tục rồi!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Hoa Sơn Tiên Môn
  • Mạt Lăng Biệt Tuyết
Chương 1560
Y Tiên
  • Một miếng ngói xanh
Đại tiên y
  • Vạn Kiếp
Chương 21-25

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom