Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 156
Tài liệu kiếm đủ thì đương nhiên phải trở về Thiên Kiếm Môn tiến hành luyện chế đan dược, nhưng mà hiện tại, Lăng Thanh Trúc, nàng vẫn chưa về được.
Trong số những tài liệu phụ trợ cần tìm, vẫn còn thiếu một loại nữa. Loại tài liệu này, Lăng Thanh Trúc không thể đào móc ở các tiểu tông môn, đại tông môn mười quá chín cũng không có nốt. Muốn lấy được, nhất thiết phải đi tới một nơi: Thanh Khâu Sơn.
Thanh Khâu, cái chỗ này, người bình thường tuyệt chẳng bao giờ dám bén mảng đến. Đừng nói hạng trúc cơ, vấn đỉnh, kể cả có là chân nhân thì đa phần cũng chỉ quanh quẩn ở vùng ngoài, chứ còn sâu bên trong núi, e trừ chân nhân cấp hậu kỳ thì không ai dám tiến nhập.
Nguyên do ư?
Rất đơn giản. Sâu trong ngọn núi Thanh Khâu này có một bộ tộc cường đại hiện đang cư ngụ: Thiên Hồ tộc.
Về bản chất, Thiên Hồ cũng thuộc về yêu tộc. Nhưng không như đại đa số những chủng loài còn lại, tộc nhân Thiên Hồ cao quý hơn rất nhiều. Bọn họ được thượng thiên vô cùng ưu ái, vừa sinh ra đã sở hữu tiềm lực hơn người, càng lớn dung mạo càng xinh đẹp, lại còn có tài biến hoá khôn lường... Chẳng cần gì khác, chỉ riêng mỗi huyễn thuật thôi thì cũng đã quá đủ biến họ trở thành một đối thủ khó nhằn rồi.
Yêu loại cũng được, nhân loại cũng tốt, bất kể có là chủng loài nào, tộc nhân Thiên Hồ đều không hề e ngại.
Cần phải? Thiên Hồ vốn dĩ là hậu duệ của Cửu Vĩ Hồ Ly - một trong số những linh chủng cường đại nhất của thời thượng cổ, tuy rằng thời thế đổi thay, nay không bằng xưa, nhưng hổ bệnh vẫn còn hơn mèo, kẻ nào dám khinh?
...
Từ xa xưa, núi Thanh Khâu sớm đã trở thành cấm địa với cả hai giới nhân - yêu. Phàm kẻ tự ý tiến vào, kết cục không chết cũng trọng thương. Vì lẽ đó mà bình thường rất ít người đề cập tới chốn thâm sơn này. Dấn thân? Hiếm càng thêm hiếm.
Biết tới Thanh Khâu đã ít, am tường Thanh Khâu thiết nghĩ thiên hạ chẳng một ai. Một nơi rất đỗi khó lường nhường ấy, theo lý thì Lăng Thanh Trúc phải nên suy tính thật kỹ trước khi quyết định tiến nhập mới phải. Vậy mà không, nàng gần như chả cần cân nhắc chi hết thì đã quyết định xong xuôi.
Nếu có ai đó đang cảm thấy nàng dại dột khinh suất hay quá đỗi tự phụ thì xin lỗi, những nhận định ấy đều sai cả rồi. Lòng tin của nàng, nó có cơ sở.
Số là nhiều năm trước, trong lúc ra ngoài hành tẩu, Lăng Thanh Trúc nàng có tình cờ cứu được một tộc nhân Thiên Hồ, về sau mới hay đối phương chính là nhị công chúa của hồ tộc. Để đền ơn cứu mạng, vị công chúa kia đã đưa cho nàng một tín vật, dặn nếu có khó khăn gì cần giúp thì hãy mang tín vật đến núi Thanh Khâu, động Kỳ Bàn tìm nàng.
Sự thể nó là như vậy đấy. Lăng Thanh Trúc nàng chính là ân nhân của Thiên Hồ tộc người ta a. Kẻ khác không dám tiến nhập Thanh Khâu Sơn chứ còn Lăng Thanh Trúc nàng, có chi phải e sợ?
Huống hồ, việc nàng nhờ giúp, thứ nàng muốn lấy, nó đối với Thiên Hồ tộc vốn nào có khó khăn gì. Bất quá chỉ như nhổ một sợi lông trên mình con trâu mà thôi.
...
Dự tính đã có sẵn, vấn đề bây giờ chỉ là thời gian. Mà Lăng Thanh Trúc thì... nàng chẳng nóng vội lắm.
Kể tử khi gom đủ các tài liệu phụ trợ (tất nhiên là trừ loại cuối cùng ở Thanh Khâu Sơn), cước bộ của Lăng Thanh Trúc đã chậm đi rất nhiều. Thay vì lập tức chạy tới núi Thanh Khâu thì nàng lại dắt theo Lăng Tiểu Ngư đi ngắm sông nhìn núi, phong thái nhàn hạ vô cùng.
Có điều... cũng chỉ là nàng nhàn hạ. Chứ còn Lăng Tiểu Ngư...
Haizz... Đáng thương lắm.
Mấy ngày vừa qua, Lăng Tiểu Ngư hắn đã phải liên tục chiến đấu không ngừng nghỉ. Nào trư yêu, thử yêu, ngô công yêu các thứ, hắn đánh đến mỏi nhừ cả tay. Trên thân thể hắn, tính ra cũng đã có không dưới hai mươi vết thương lớn nhỏ rồi.
Quần áo ư? Từ trên xuống dưới, từ trước ra sau, hầu như chỗ nào cũng vương đọng vết máu, đã vậy lại còn bị rách hết mấy mảng to nữa... Thật sự là nhìn hắn bây giờ, bộ dáng so ra thậm chí chẳng bằng một tên ăn mày luôn ấy chứ.
Thảm hại. Quá là thảm hại.
Khổ nỗi... nào có ai hiểu cho.
Lăng Thanh Trúc?
Nên nhớ, không ai khác, chính nàng là người đã khiến Lăng Tiểu Ngư thành ra như hiện tại. Lấy lý do giúp hắn cải thiện năng lực chiến đấu, nâng cao kinh nghiệm thực chiến, nàng bắt hắn mỗi ngày đều phải quần nhau với yêu thú. Chủng loại thì như đã nói, rất đa dạng. Trư yêu, thử yêu, ngô công yêu các thứ...
Theo thời gian trôi, khi mà kinh nghiệm thực chiến của Lăng Tiểu Ngư ngày một tăng lên thì thực lực yêu thú hắn buộc phải đối đầu cũng càng ngày càng mạnh. Đỉnh điểm nhất là hôm nay.
Lúc này, thứ mà Lăng Tiểu Ngư hắn sắp sửa đương đầu đã không hề đơn giản như trước nữa.
Vẫn là yêu thú. Nhưng có điều đây là yêu thú hoá hình kỳ. Hay nói cách khác, nó là "yêu quái", thực lực tương đương với cấp bậc chân nhân của tu sĩ nhân loại.
Trong số những tài liệu phụ trợ cần tìm, vẫn còn thiếu một loại nữa. Loại tài liệu này, Lăng Thanh Trúc không thể đào móc ở các tiểu tông môn, đại tông môn mười quá chín cũng không có nốt. Muốn lấy được, nhất thiết phải đi tới một nơi: Thanh Khâu Sơn.
Thanh Khâu, cái chỗ này, người bình thường tuyệt chẳng bao giờ dám bén mảng đến. Đừng nói hạng trúc cơ, vấn đỉnh, kể cả có là chân nhân thì đa phần cũng chỉ quanh quẩn ở vùng ngoài, chứ còn sâu bên trong núi, e trừ chân nhân cấp hậu kỳ thì không ai dám tiến nhập.
Nguyên do ư?
Rất đơn giản. Sâu trong ngọn núi Thanh Khâu này có một bộ tộc cường đại hiện đang cư ngụ: Thiên Hồ tộc.
Về bản chất, Thiên Hồ cũng thuộc về yêu tộc. Nhưng không như đại đa số những chủng loài còn lại, tộc nhân Thiên Hồ cao quý hơn rất nhiều. Bọn họ được thượng thiên vô cùng ưu ái, vừa sinh ra đã sở hữu tiềm lực hơn người, càng lớn dung mạo càng xinh đẹp, lại còn có tài biến hoá khôn lường... Chẳng cần gì khác, chỉ riêng mỗi huyễn thuật thôi thì cũng đã quá đủ biến họ trở thành một đối thủ khó nhằn rồi.
Yêu loại cũng được, nhân loại cũng tốt, bất kể có là chủng loài nào, tộc nhân Thiên Hồ đều không hề e ngại.
Cần phải? Thiên Hồ vốn dĩ là hậu duệ của Cửu Vĩ Hồ Ly - một trong số những linh chủng cường đại nhất của thời thượng cổ, tuy rằng thời thế đổi thay, nay không bằng xưa, nhưng hổ bệnh vẫn còn hơn mèo, kẻ nào dám khinh?
...
Từ xa xưa, núi Thanh Khâu sớm đã trở thành cấm địa với cả hai giới nhân - yêu. Phàm kẻ tự ý tiến vào, kết cục không chết cũng trọng thương. Vì lẽ đó mà bình thường rất ít người đề cập tới chốn thâm sơn này. Dấn thân? Hiếm càng thêm hiếm.
Biết tới Thanh Khâu đã ít, am tường Thanh Khâu thiết nghĩ thiên hạ chẳng một ai. Một nơi rất đỗi khó lường nhường ấy, theo lý thì Lăng Thanh Trúc phải nên suy tính thật kỹ trước khi quyết định tiến nhập mới phải. Vậy mà không, nàng gần như chả cần cân nhắc chi hết thì đã quyết định xong xuôi.
Nếu có ai đó đang cảm thấy nàng dại dột khinh suất hay quá đỗi tự phụ thì xin lỗi, những nhận định ấy đều sai cả rồi. Lòng tin của nàng, nó có cơ sở.
Số là nhiều năm trước, trong lúc ra ngoài hành tẩu, Lăng Thanh Trúc nàng có tình cờ cứu được một tộc nhân Thiên Hồ, về sau mới hay đối phương chính là nhị công chúa của hồ tộc. Để đền ơn cứu mạng, vị công chúa kia đã đưa cho nàng một tín vật, dặn nếu có khó khăn gì cần giúp thì hãy mang tín vật đến núi Thanh Khâu, động Kỳ Bàn tìm nàng.
Sự thể nó là như vậy đấy. Lăng Thanh Trúc nàng chính là ân nhân của Thiên Hồ tộc người ta a. Kẻ khác không dám tiến nhập Thanh Khâu Sơn chứ còn Lăng Thanh Trúc nàng, có chi phải e sợ?
Huống hồ, việc nàng nhờ giúp, thứ nàng muốn lấy, nó đối với Thiên Hồ tộc vốn nào có khó khăn gì. Bất quá chỉ như nhổ một sợi lông trên mình con trâu mà thôi.
...
Dự tính đã có sẵn, vấn đề bây giờ chỉ là thời gian. Mà Lăng Thanh Trúc thì... nàng chẳng nóng vội lắm.
Kể tử khi gom đủ các tài liệu phụ trợ (tất nhiên là trừ loại cuối cùng ở Thanh Khâu Sơn), cước bộ của Lăng Thanh Trúc đã chậm đi rất nhiều. Thay vì lập tức chạy tới núi Thanh Khâu thì nàng lại dắt theo Lăng Tiểu Ngư đi ngắm sông nhìn núi, phong thái nhàn hạ vô cùng.
Có điều... cũng chỉ là nàng nhàn hạ. Chứ còn Lăng Tiểu Ngư...
Haizz... Đáng thương lắm.
Mấy ngày vừa qua, Lăng Tiểu Ngư hắn đã phải liên tục chiến đấu không ngừng nghỉ. Nào trư yêu, thử yêu, ngô công yêu các thứ, hắn đánh đến mỏi nhừ cả tay. Trên thân thể hắn, tính ra cũng đã có không dưới hai mươi vết thương lớn nhỏ rồi.
Quần áo ư? Từ trên xuống dưới, từ trước ra sau, hầu như chỗ nào cũng vương đọng vết máu, đã vậy lại còn bị rách hết mấy mảng to nữa... Thật sự là nhìn hắn bây giờ, bộ dáng so ra thậm chí chẳng bằng một tên ăn mày luôn ấy chứ.
Thảm hại. Quá là thảm hại.
Khổ nỗi... nào có ai hiểu cho.
Lăng Thanh Trúc?
Nên nhớ, không ai khác, chính nàng là người đã khiến Lăng Tiểu Ngư thành ra như hiện tại. Lấy lý do giúp hắn cải thiện năng lực chiến đấu, nâng cao kinh nghiệm thực chiến, nàng bắt hắn mỗi ngày đều phải quần nhau với yêu thú. Chủng loại thì như đã nói, rất đa dạng. Trư yêu, thử yêu, ngô công yêu các thứ...
Theo thời gian trôi, khi mà kinh nghiệm thực chiến của Lăng Tiểu Ngư ngày một tăng lên thì thực lực yêu thú hắn buộc phải đối đầu cũng càng ngày càng mạnh. Đỉnh điểm nhất là hôm nay.
Lúc này, thứ mà Lăng Tiểu Ngư hắn sắp sửa đương đầu đã không hề đơn giản như trước nữa.
Vẫn là yêu thú. Nhưng có điều đây là yêu thú hoá hình kỳ. Hay nói cách khác, nó là "yêu quái", thực lực tương đương với cấp bậc chân nhân của tu sĩ nhân loại.
Bình luận facebook