Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 167
...
"Không ngờ mấy viên kẹo nhỏ nhỏ xinh xinh này lại mang nhiều ý nghĩa tới vậy".
Trải qua một đỗi lâu ngồi nghe Âm Tiểu Linh nói, tiểu yêu hồ Cổ Cổ rốt cuộc cũng đã có cái nhìn đầy đủ hơn về những xâu kẹo hồ lô mình đang ăn. Cô bé hiếm hoi khen tặng: "Âm Tiểu Linh, ngươi thật là có kiến thức".
"Không có gì. Tỷ tỷ đây bình thường rỗi rãi hay du ngoạn bên ngoài nên đối với các truyền thuyết, cố sự cũng ít nhiều hiểu biêt".
Âm Tiểu Linh chuyển qua dò xét: "Cổ Cổ, muội thì sao? Tỷ trông muội rất lạ mắt, hình như không phải người của trấn Bắc Hà này".
"Ta đương nhiên không phải người ở đây. Ta vốn dĩ là tam công...".
"Cổ Cổ!".
Sau chữ "tam công", tiểu yêu hồ chưa kịp nói thêm thì đã bị một tiếng quát cắt ngang.
Gần như tức thời, cả Cổ Cổ, Lăng Tiểu Ngư, Âm Tiểu Linh, ba người đồng loạt quay đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Khoảng cách chẳng xa lắm, chỉ tầm độ chục bước chân, ở nơi đó, một cô gái cũng đang dõi mắt ngó qua bên này.
Nàng mặc một bộ đồ màu xanh đậm, tóc dài màu đen, nét mặt xinh đẹp nhưng nghiêm nghị lạ thường. Cái khí chất ấy, thật vừa nhìn đã biết chẳng phải thường nhân. Cao quý vô cùng...
Trái hẳn dáng vẻ khẩn trương của hai người bên cạnh, tiểu yêu hồ Cổ Cổ vừa trông thấy cô gái xinh đẹp kia thì hết sức vui mừng. Cô bé reo lên hai tiếng "Nhị tỷ!" rồi bật dậy, chạy thẳng về phía nàng.
"Nhị tỷ, sao tỷ đi lâu vậy? Nãy giờ muội đợi tỷ mãi...".
Thanh y thiếu nữ đặt tay lên người muội muội, lặng lẽ kiểm tra. Tra xong thì nói: "Cổ Cổ, không phải tỷ đã dặn muội phải ở yên đợi tỷ ư. Tại sao muội lại đi cùng người lạ như thế?".
Xoay lại nhìn hai người Lăng Tiểu Ngư và Âm Tiểu Linh, tiểu yêu hồ lắc đầu: "Nhị tỷ, bọn họ không phải người xấu đâu. Lúc nãy họ đã mua kẹo hồ lô cho muội. Hmm... Nhất là tên Lăng Tiểu Ngư này".
"Nhị tỷ, tỷ không biết đâu. Tiểu Ngư hắn tốt lắm. Hồi nãy a, muội thấy mấy xâu kẹo hồ lô kia thì rất muốn ăn thử, nhưng mà muội không có tiền. Cái tên bán hàng kia nói muội không có tiền nên đã đuổi muội đi...".
"Cái gì?".
Sát cơ hiện lên trong đáy mắt, thanh y thiếu nữ lập tức truy hỏi: "Cổ Cổ, là kẻ nào đã dám xua đuổi muội?".
Trông bộ dạng muốn giết người kia của tỷ tỷ mình, tiểu yêu hồ vội nói: "Nhị tỷ, tỷ đừng tức giận. Muội không có sao hết. Lúc nãy Tiểu Ngư đã giúp muội".
Thanh y thiếu nữ khẽ liếc nam nhân đứng bên trong quán nước, ngờ vực: "Hắn thật đã giúp muội sao?".
"Đúng vậy".
Tiểu yêu hồ thuật lại: "Lúc nãy, sau khi cái tên bán hàng kia xua đuổi muội, Tiểu Ngư hắn đã chạy tới hỏi muội muốn ăn kẹo phải không. Muội trả lời là muội không có tiền, chỉ nhị tỷ mới có tiền. Sau đấy hắn đã mua cho muội hai xâu kẹo hồ lô".
"Nhưng mà nhị tỷ, Tiểu Ngư hắn gạt người đấy. Hắn vốn dĩ cũng không có tiền nha".
Nét mặt hơi đổi, thanh y thiếu nữ hỏi: "Sau đó thế nào?".
"Sau đó..." - Tiểu hồ yêu chỉ vào Âm Tiểu Linh, tiếp tục kể - "Sau đó thì Âm Tiểu Linh xuất hiện. Nàng không những thay Lăng Tiểu Ngư trả tiền mà còn giúp muội mua hết toàn bộ số kẹo hồ lô kia".
...
"Cổ Cổ, những gì muội nói đều là thật cả chứ?".
"Thật. Đương nhiên là thật".
"Nói vậy... nhị tỷ cần phải cảm ơn hai người họ rồi".
Chân chuyển di, thanh y thiếu nữ nhắm quán nước tiến lại. Nàng đi rất chậm, khoảng cách giữa các bước chân cũng rất ngắn. Nhưng, chính sự từ tốn ấy, nó đã khiến cho hai người Lăng Tiểu Ngư và Âm Tiểu Linh phải khiếp đảm.
Trong mắt kẻ khác, thanh y thiếu nữ đúng chỉ đơn thuần là thanh y thiếu nữ, một cô gái xinh đẹp cao quý. Tuy nhiên, hình ảnh mà hai người Lăng Tiểu Ngư - Âm Tiểu Linh đang thấy lúc này, nó lại là một thứ... rất ngoài mong đợi.
Một con hồ ly năm đuôi với kích cỡ còn lớn hơn cả khách điếm ba tầng đang hiện diện trước mặt bọn họ.
Trong giới hồ yêu, số đuôi đại biểu cho thực lực. Chỉ khi đạt tới chân nhân cảnh thì mới có được ba đuôi. Bằng như năm đuôi mà nói...
Hiếm. Rất hiếm có người đạt tới.
...
Chân nhân trung kỳ? Hay là chân nhân hậu kỳ? Thực lực của thanh y thiếu nữ rốt cuộc nằm ở mức nào?
Nếu là khi khác, trong một trường hợp khác, Lăng Tiểu Ngư có lẽ sẽ âm thầm tự vấn. Nhưng hiện tại thì không. Hắn làm gì còn tâm tư để hỏi. Chân nhân trung kỳ hay chân nhân hậu kỳ thì có gì khác biệt chứ? Bất kể cái nào cũng đều đủ sức bóp chết hắn đấy!
Theo bản năng, Lăng Tiểu Ngư bắt đầu lùi lại phía sau...
...
"Nói." - Từ trong miệng thanh y thiếu nữ, ở khoảng cách tầm năm bước chân, một giọng lạnh lùng cất lên - "Các ngươi tiếp cận muội muội ta rốt cuộc là có mục đích gì?".
"Ta...".
"Tỷ tỷ, xin đừng hiểu lầm!" - Giữa lúc Lăng Tiểu Ngư còn chưa biết nên bắt đầu từ đâu thì Âm Tiểu Linh đã lên tiếng thanh minh - "Chúng ta thật sự không có ý xấu gì với Cổ Cổ...".
"Không có ý xấu?" - Thanh y thiếu nữ cười khinh, hỏi lại - "Với thân phận của các ngươi sao?".
"Không ngờ mấy viên kẹo nhỏ nhỏ xinh xinh này lại mang nhiều ý nghĩa tới vậy".
Trải qua một đỗi lâu ngồi nghe Âm Tiểu Linh nói, tiểu yêu hồ Cổ Cổ rốt cuộc cũng đã có cái nhìn đầy đủ hơn về những xâu kẹo hồ lô mình đang ăn. Cô bé hiếm hoi khen tặng: "Âm Tiểu Linh, ngươi thật là có kiến thức".
"Không có gì. Tỷ tỷ đây bình thường rỗi rãi hay du ngoạn bên ngoài nên đối với các truyền thuyết, cố sự cũng ít nhiều hiểu biêt".
Âm Tiểu Linh chuyển qua dò xét: "Cổ Cổ, muội thì sao? Tỷ trông muội rất lạ mắt, hình như không phải người của trấn Bắc Hà này".
"Ta đương nhiên không phải người ở đây. Ta vốn dĩ là tam công...".
"Cổ Cổ!".
Sau chữ "tam công", tiểu yêu hồ chưa kịp nói thêm thì đã bị một tiếng quát cắt ngang.
Gần như tức thời, cả Cổ Cổ, Lăng Tiểu Ngư, Âm Tiểu Linh, ba người đồng loạt quay đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Khoảng cách chẳng xa lắm, chỉ tầm độ chục bước chân, ở nơi đó, một cô gái cũng đang dõi mắt ngó qua bên này.
Nàng mặc một bộ đồ màu xanh đậm, tóc dài màu đen, nét mặt xinh đẹp nhưng nghiêm nghị lạ thường. Cái khí chất ấy, thật vừa nhìn đã biết chẳng phải thường nhân. Cao quý vô cùng...
Trái hẳn dáng vẻ khẩn trương của hai người bên cạnh, tiểu yêu hồ Cổ Cổ vừa trông thấy cô gái xinh đẹp kia thì hết sức vui mừng. Cô bé reo lên hai tiếng "Nhị tỷ!" rồi bật dậy, chạy thẳng về phía nàng.
"Nhị tỷ, sao tỷ đi lâu vậy? Nãy giờ muội đợi tỷ mãi...".
Thanh y thiếu nữ đặt tay lên người muội muội, lặng lẽ kiểm tra. Tra xong thì nói: "Cổ Cổ, không phải tỷ đã dặn muội phải ở yên đợi tỷ ư. Tại sao muội lại đi cùng người lạ như thế?".
Xoay lại nhìn hai người Lăng Tiểu Ngư và Âm Tiểu Linh, tiểu yêu hồ lắc đầu: "Nhị tỷ, bọn họ không phải người xấu đâu. Lúc nãy họ đã mua kẹo hồ lô cho muội. Hmm... Nhất là tên Lăng Tiểu Ngư này".
"Nhị tỷ, tỷ không biết đâu. Tiểu Ngư hắn tốt lắm. Hồi nãy a, muội thấy mấy xâu kẹo hồ lô kia thì rất muốn ăn thử, nhưng mà muội không có tiền. Cái tên bán hàng kia nói muội không có tiền nên đã đuổi muội đi...".
"Cái gì?".
Sát cơ hiện lên trong đáy mắt, thanh y thiếu nữ lập tức truy hỏi: "Cổ Cổ, là kẻ nào đã dám xua đuổi muội?".
Trông bộ dạng muốn giết người kia của tỷ tỷ mình, tiểu yêu hồ vội nói: "Nhị tỷ, tỷ đừng tức giận. Muội không có sao hết. Lúc nãy Tiểu Ngư đã giúp muội".
Thanh y thiếu nữ khẽ liếc nam nhân đứng bên trong quán nước, ngờ vực: "Hắn thật đã giúp muội sao?".
"Đúng vậy".
Tiểu yêu hồ thuật lại: "Lúc nãy, sau khi cái tên bán hàng kia xua đuổi muội, Tiểu Ngư hắn đã chạy tới hỏi muội muốn ăn kẹo phải không. Muội trả lời là muội không có tiền, chỉ nhị tỷ mới có tiền. Sau đấy hắn đã mua cho muội hai xâu kẹo hồ lô".
"Nhưng mà nhị tỷ, Tiểu Ngư hắn gạt người đấy. Hắn vốn dĩ cũng không có tiền nha".
Nét mặt hơi đổi, thanh y thiếu nữ hỏi: "Sau đó thế nào?".
"Sau đó..." - Tiểu hồ yêu chỉ vào Âm Tiểu Linh, tiếp tục kể - "Sau đó thì Âm Tiểu Linh xuất hiện. Nàng không những thay Lăng Tiểu Ngư trả tiền mà còn giúp muội mua hết toàn bộ số kẹo hồ lô kia".
...
"Cổ Cổ, những gì muội nói đều là thật cả chứ?".
"Thật. Đương nhiên là thật".
"Nói vậy... nhị tỷ cần phải cảm ơn hai người họ rồi".
Chân chuyển di, thanh y thiếu nữ nhắm quán nước tiến lại. Nàng đi rất chậm, khoảng cách giữa các bước chân cũng rất ngắn. Nhưng, chính sự từ tốn ấy, nó đã khiến cho hai người Lăng Tiểu Ngư và Âm Tiểu Linh phải khiếp đảm.
Trong mắt kẻ khác, thanh y thiếu nữ đúng chỉ đơn thuần là thanh y thiếu nữ, một cô gái xinh đẹp cao quý. Tuy nhiên, hình ảnh mà hai người Lăng Tiểu Ngư - Âm Tiểu Linh đang thấy lúc này, nó lại là một thứ... rất ngoài mong đợi.
Một con hồ ly năm đuôi với kích cỡ còn lớn hơn cả khách điếm ba tầng đang hiện diện trước mặt bọn họ.
Trong giới hồ yêu, số đuôi đại biểu cho thực lực. Chỉ khi đạt tới chân nhân cảnh thì mới có được ba đuôi. Bằng như năm đuôi mà nói...
Hiếm. Rất hiếm có người đạt tới.
...
Chân nhân trung kỳ? Hay là chân nhân hậu kỳ? Thực lực của thanh y thiếu nữ rốt cuộc nằm ở mức nào?
Nếu là khi khác, trong một trường hợp khác, Lăng Tiểu Ngư có lẽ sẽ âm thầm tự vấn. Nhưng hiện tại thì không. Hắn làm gì còn tâm tư để hỏi. Chân nhân trung kỳ hay chân nhân hậu kỳ thì có gì khác biệt chứ? Bất kể cái nào cũng đều đủ sức bóp chết hắn đấy!
Theo bản năng, Lăng Tiểu Ngư bắt đầu lùi lại phía sau...
...
"Nói." - Từ trong miệng thanh y thiếu nữ, ở khoảng cách tầm năm bước chân, một giọng lạnh lùng cất lên - "Các ngươi tiếp cận muội muội ta rốt cuộc là có mục đích gì?".
"Ta...".
"Tỷ tỷ, xin đừng hiểu lầm!" - Giữa lúc Lăng Tiểu Ngư còn chưa biết nên bắt đầu từ đâu thì Âm Tiểu Linh đã lên tiếng thanh minh - "Chúng ta thật sự không có ý xấu gì với Cổ Cổ...".
"Không có ý xấu?" - Thanh y thiếu nữ cười khinh, hỏi lại - "Với thân phận của các ngươi sao?".
Bình luận facebook