Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 172
...
...
Màn kịch đã hạ, những kẻ có mặt ai lại trở về nhà nấy. Tất nhiên là với một tâm trạng khác hơn khi đến rất nhiều. Bị tác động nhiều nhất, thiết nghĩ không ai khác ngoài Lăng Tiểu Ngư.
Hôm nay, hắn đã trải qua một chuyện lớn lao, rất ngoài ý muốn. Lần đầu tiên hắn biết thế nào là vưu vật trời sinh. Cái này cũng chẳng phải do Âm Tiểu Linh dụ nhân bậc nào, cốt yếu là bởi bản thân hắn đơn thuần quá thôi.
Một kẻ luôn quan niệm "nam nữ thụ thụ bất thân" như hắn, trong một giây phút bất chợt lại bị người khoả thân ôm chặt lấy... Đòn tấn công này, nó thật sự là quá mãnh liệt; sức sát thương, nó thật là quá lớn rồi.
Hiện tại, tuy trò đùa đã ngưng, cái ôm ép sát kia cũng đã chấm dứt, nhưng dư âm thì... như cũ vẫn còn vương đọng. Trong tâm trí Lăng Tiểu Ngư.
Hắn tất nhiên không muốn nghĩ. Khổ nỗi, hắn càng cố quên thì trong lòng càng nhớ. Đôi gò bồng đảo trăng trắng hồng hồng kia, chốn tư mật u u minh minh ấy, chúng cứ cố tình hiện lên mãi.
Tất cả chỉ là giả, bất quá một hình nhân biến hoá, Lăng Tiểu Ngư biết chứ. Nhưng, giả thì giả, cảm giác vẫn chân thật lắm...
Bất đắc dĩ, để thanh trừ tạp niệm, một lần nữa Lăng Tiểu Ngư phải ngồi xuống đả toạ...
...
Trong khi đó, ở tại một nơi khác.
Chỗ này cách trấn Bắc Hà khá xa, danh gọi Thanh Khâu. Nó là ngọn núi cao nhất nằm trong dãy Thái Hằng Sơn. Khác với phần bên dưới, trên đỉnh Thanh Khâu này, bất kể xuân hạ hay là thu đông, quanh năm bốn mùa cỏ cây đều tươi tốt, hoa quả càng khỏi phải nói, luôn luôn đủ đầy, mặc dù vị trí vốn dĩ ở rất cao, vươn tận tầng mây.
Rõ ràng là một sự trái tự nhiên. Thay vì cái lạnh, thay vì sương tuyết phủ giăng thì lại hết sức trong lành, ấm áp... Quá bất thường.
Thế tục phàm nhân khi chứng kiến quang cảnh trên đỉnh Thanh Khâu, trăm người như một chắc chắn đều sẽ không nhịn được mà buông lời cảm thán, cho rằng kỳ diệu. Tuy nhiên, đối với tu sĩ thì khác. Đặc biệt là từ cấp bậc chân nhân sơ kỳ trở lên. Giống như Lăng Thanh Trúc - kẻ hiện đang có mặt trên đỉnh Thanh Khâu chẳng hạn, trong mắt nàng, sự kỳ diệu của Thanh Khâu, bất quá cũng chỉ nhờ vào đạo thuật mà thôi.
...
"Haizz... Không biết phải đợi tới khi nào đây...".
Tại một góc nhỏ của Thanh Khâu Sơn, bên trong động Kỳ Bàn, Lăng Thanh Trúc ngồi trên chiếc ghế đá chống cằm nhìn vào hình ảnh của mình trong tấm gương đặt gần đó, thở dài thốt ra.
Nàng đang chán nản. Vốn tưởng sau khi tới động Kỳ Bàn, chỉ cần giơ tín vật ra sẽ lập tức được diện kến nhị công chúa của Thiên Hồ tộc, nào ngờ... Một vị trưởng bối của bọn họ nói lại với nàng là nhị công chúa đã sớm ra ngoài du ngoạn, chưa biết bao giờ mới trở về.
Như thế thì cũng thôi đi, không gặp nhị công chúa thì Lăng Thanh Trúc nàng đây sẽ cầu kiến hồ vương - mẫu thân của nhị công chúa - để khẩn xin vài giọt tinh huyết của vương tộc Thiên Hồ vậy. Ai mà ngờ... vị hồ vương kia, nàng lại đang bế quan.
Bất đắc dĩ, Lăng Thanh Trúc đành hạ tiêu chuẩn xuống thêm một nấc, hỏi gặp Thiên Hồ Bắc Gia - huynh trưởng của nhị công chúa Thiên Hồ Nguyệt. Kết quả... Giống như mẫu thân mình, cái tên Thiên Hồ Bắc Gia này cũng đang bận tu luyện.
"Số ta sao lại đen đủi như vầy hả trời? Vội vội vàng vàng chạy đến núi Thanh Khâu này, cuối cùng lại phải ở đây chờ đợi...".
Trong cơn buồn chán, Lăng Thanh Trúc ngồi nhúng ngón tay vào tách trà, vừa vẽ lên gương vừa lầm bầm trách móc: "Thiên Hồ Nguyệt à Thiên Hồ Nguyệt, chẳng phải muội bảo chỉ cần ta có chuyện muốn nhờ, cầm tín vật tới đây thì sẽ lập tức nhận được trợ giúp hay sao..".
"Tín vật ta cũng đã đưa ra rồi mà có thấy ai đếm xỉa gì tới đâu".
...
Đem tách trà trên tay đặt xuống, Lăng Thanh Trúc chuyển bước qua lại, nâng cằm suy luận.
"Thiên Hồ Nguyệt ra ngoài du ngoạn, hồ vương thì bế quan, Thiên Hồ Bắc Gia lại bận tu luyện...".
"Ba người trọng yếu bậc nhất của Thiên Hồ tộc lại cùng lúc vắng mặt, chuyện này... có phải là trùng hợp quá rồi không?".
"Lẽ nào ở đây đã xảy ra chuyện gì rồi?".
...
Lăng Thanh Trúc càng ngẫm càng thấy hoài nghi. Thậm chí trong dạ, nàng đã tính đến việc chủ động điều tra. Nhưng ý định mới manh nha, còn chưa kịp triển khai thì một hồi náo động bỗng bất ngờ xảy ra.
Từ một góc nào đó của đỉnh Thanh Khâu, bên trong thung lũng - vương quốc của tộc nhân Thiên Hồ này, một tiếng nổ đinh tai chợt truyền tới. Tiếp đó, tiếng hô đánh giết thi nhau lan truyền...
"Xem ra đúng là đã có chuyện xảy ra rồi".
Sau vài giây đắn đo nghĩ ngợi, Lăng Thanh Trúc cuối cùng quyết định dùng tới một tâm ẩn thân phù cao cấp, lặng lẽ đi ra khỏi thạch thất, hướng về nơi phát ra thanh âm chém giết nọ.
Quãng đường không tính xa xôi nên chẳng mất bao nhiêu thời gian thì Lăng Thanh Trúc đã đến nơi cần đến. Hơi ngoài dự tính, tràng cảnh trước mắt khá sai biệt so vơi những gì mà nàng đã hình dung. Thay vì một cuộc nội chiến giữa các tộc nhân Thiên Hồ thì đây lại là một màn bao vây tróc nã của Thiên Hồ tộc dành cho ngoại nhân. Một tên nhân loại.
Đáng nói hơn nữa là tên nhân loại này, trùng hợp thay hắn lại chính là kẻ đã từng ra tay ám toán Lăng Thanh Trúc nàng tại Ô Long Cốc hòng cướp đi Trường Sinh Thụ: Nữ nhân đeo mặt nạ quỷ!
...
Màn kịch đã hạ, những kẻ có mặt ai lại trở về nhà nấy. Tất nhiên là với một tâm trạng khác hơn khi đến rất nhiều. Bị tác động nhiều nhất, thiết nghĩ không ai khác ngoài Lăng Tiểu Ngư.
Hôm nay, hắn đã trải qua một chuyện lớn lao, rất ngoài ý muốn. Lần đầu tiên hắn biết thế nào là vưu vật trời sinh. Cái này cũng chẳng phải do Âm Tiểu Linh dụ nhân bậc nào, cốt yếu là bởi bản thân hắn đơn thuần quá thôi.
Một kẻ luôn quan niệm "nam nữ thụ thụ bất thân" như hắn, trong một giây phút bất chợt lại bị người khoả thân ôm chặt lấy... Đòn tấn công này, nó thật sự là quá mãnh liệt; sức sát thương, nó thật là quá lớn rồi.
Hiện tại, tuy trò đùa đã ngưng, cái ôm ép sát kia cũng đã chấm dứt, nhưng dư âm thì... như cũ vẫn còn vương đọng. Trong tâm trí Lăng Tiểu Ngư.
Hắn tất nhiên không muốn nghĩ. Khổ nỗi, hắn càng cố quên thì trong lòng càng nhớ. Đôi gò bồng đảo trăng trắng hồng hồng kia, chốn tư mật u u minh minh ấy, chúng cứ cố tình hiện lên mãi.
Tất cả chỉ là giả, bất quá một hình nhân biến hoá, Lăng Tiểu Ngư biết chứ. Nhưng, giả thì giả, cảm giác vẫn chân thật lắm...
Bất đắc dĩ, để thanh trừ tạp niệm, một lần nữa Lăng Tiểu Ngư phải ngồi xuống đả toạ...
...
Trong khi đó, ở tại một nơi khác.
Chỗ này cách trấn Bắc Hà khá xa, danh gọi Thanh Khâu. Nó là ngọn núi cao nhất nằm trong dãy Thái Hằng Sơn. Khác với phần bên dưới, trên đỉnh Thanh Khâu này, bất kể xuân hạ hay là thu đông, quanh năm bốn mùa cỏ cây đều tươi tốt, hoa quả càng khỏi phải nói, luôn luôn đủ đầy, mặc dù vị trí vốn dĩ ở rất cao, vươn tận tầng mây.
Rõ ràng là một sự trái tự nhiên. Thay vì cái lạnh, thay vì sương tuyết phủ giăng thì lại hết sức trong lành, ấm áp... Quá bất thường.
Thế tục phàm nhân khi chứng kiến quang cảnh trên đỉnh Thanh Khâu, trăm người như một chắc chắn đều sẽ không nhịn được mà buông lời cảm thán, cho rằng kỳ diệu. Tuy nhiên, đối với tu sĩ thì khác. Đặc biệt là từ cấp bậc chân nhân sơ kỳ trở lên. Giống như Lăng Thanh Trúc - kẻ hiện đang có mặt trên đỉnh Thanh Khâu chẳng hạn, trong mắt nàng, sự kỳ diệu của Thanh Khâu, bất quá cũng chỉ nhờ vào đạo thuật mà thôi.
...
"Haizz... Không biết phải đợi tới khi nào đây...".
Tại một góc nhỏ của Thanh Khâu Sơn, bên trong động Kỳ Bàn, Lăng Thanh Trúc ngồi trên chiếc ghế đá chống cằm nhìn vào hình ảnh của mình trong tấm gương đặt gần đó, thở dài thốt ra.
Nàng đang chán nản. Vốn tưởng sau khi tới động Kỳ Bàn, chỉ cần giơ tín vật ra sẽ lập tức được diện kến nhị công chúa của Thiên Hồ tộc, nào ngờ... Một vị trưởng bối của bọn họ nói lại với nàng là nhị công chúa đã sớm ra ngoài du ngoạn, chưa biết bao giờ mới trở về.
Như thế thì cũng thôi đi, không gặp nhị công chúa thì Lăng Thanh Trúc nàng đây sẽ cầu kiến hồ vương - mẫu thân của nhị công chúa - để khẩn xin vài giọt tinh huyết của vương tộc Thiên Hồ vậy. Ai mà ngờ... vị hồ vương kia, nàng lại đang bế quan.
Bất đắc dĩ, Lăng Thanh Trúc đành hạ tiêu chuẩn xuống thêm một nấc, hỏi gặp Thiên Hồ Bắc Gia - huynh trưởng của nhị công chúa Thiên Hồ Nguyệt. Kết quả... Giống như mẫu thân mình, cái tên Thiên Hồ Bắc Gia này cũng đang bận tu luyện.
"Số ta sao lại đen đủi như vầy hả trời? Vội vội vàng vàng chạy đến núi Thanh Khâu này, cuối cùng lại phải ở đây chờ đợi...".
Trong cơn buồn chán, Lăng Thanh Trúc ngồi nhúng ngón tay vào tách trà, vừa vẽ lên gương vừa lầm bầm trách móc: "Thiên Hồ Nguyệt à Thiên Hồ Nguyệt, chẳng phải muội bảo chỉ cần ta có chuyện muốn nhờ, cầm tín vật tới đây thì sẽ lập tức nhận được trợ giúp hay sao..".
"Tín vật ta cũng đã đưa ra rồi mà có thấy ai đếm xỉa gì tới đâu".
...
Đem tách trà trên tay đặt xuống, Lăng Thanh Trúc chuyển bước qua lại, nâng cằm suy luận.
"Thiên Hồ Nguyệt ra ngoài du ngoạn, hồ vương thì bế quan, Thiên Hồ Bắc Gia lại bận tu luyện...".
"Ba người trọng yếu bậc nhất của Thiên Hồ tộc lại cùng lúc vắng mặt, chuyện này... có phải là trùng hợp quá rồi không?".
"Lẽ nào ở đây đã xảy ra chuyện gì rồi?".
...
Lăng Thanh Trúc càng ngẫm càng thấy hoài nghi. Thậm chí trong dạ, nàng đã tính đến việc chủ động điều tra. Nhưng ý định mới manh nha, còn chưa kịp triển khai thì một hồi náo động bỗng bất ngờ xảy ra.
Từ một góc nào đó của đỉnh Thanh Khâu, bên trong thung lũng - vương quốc của tộc nhân Thiên Hồ này, một tiếng nổ đinh tai chợt truyền tới. Tiếp đó, tiếng hô đánh giết thi nhau lan truyền...
"Xem ra đúng là đã có chuyện xảy ra rồi".
Sau vài giây đắn đo nghĩ ngợi, Lăng Thanh Trúc cuối cùng quyết định dùng tới một tâm ẩn thân phù cao cấp, lặng lẽ đi ra khỏi thạch thất, hướng về nơi phát ra thanh âm chém giết nọ.
Quãng đường không tính xa xôi nên chẳng mất bao nhiêu thời gian thì Lăng Thanh Trúc đã đến nơi cần đến. Hơi ngoài dự tính, tràng cảnh trước mắt khá sai biệt so vơi những gì mà nàng đã hình dung. Thay vì một cuộc nội chiến giữa các tộc nhân Thiên Hồ thì đây lại là một màn bao vây tróc nã của Thiên Hồ tộc dành cho ngoại nhân. Một tên nhân loại.
Đáng nói hơn nữa là tên nhân loại này, trùng hợp thay hắn lại chính là kẻ đã từng ra tay ám toán Lăng Thanh Trúc nàng tại Ô Long Cốc hòng cướp đi Trường Sinh Thụ: Nữ nhân đeo mặt nạ quỷ!
Bình luận facebook