Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 185
"Ui da...!".
"Nhị tỷ, sao lại cốc đầu muội nữa?".
"Ai bảo học đòi".
Ngoài miệng thì trách như vậy nhưng rốt cuộc Thiên Hồ Nguyệt vẫn thuận tình mà khoác tay muội muội mình, cùng nhau tiến ra giữa đám đông.
Trước khi đi, Cổ Cổ hướng hai người đồng hành là Âm Tiểu Linh và Lăng Tiểu Ngư, bảo: "Hai người các ngươi cũng ra nhảy với chúng ta đi".
Đối với lời đề nghị này, Lăng Tiểu Ngư đã lắc đầu từ chối. Nhưng nữ nhân bên cạnh hắn, nàng ta lại rất vui vẻ đồng ý. Thậm chí nàng còn chủ động nắm lấy cánh tay hắn rồi kéo đi, bất kể hắn có không nguyện đi nữa.
Ra tới quảng trường, trong bầu không khí rộn ràng náo nhiệt, giữa các cặp đôi trai gái khoác tay nhau cùng nhảy múa, Lăng Tiểu Ngư hơi thiếu tự nhiên, nói: "Tiểu Linh cô nương, ta thật là không biết nhảy đâu".
"Không biết? Thì sao?".
Âm Tiểu Linh chỉ qua hai tỷ muội Thiên Hồ Nguyệt - Thiên Hồ Cổ đang ở gần bên, tiếp lời: "Ngươi nhìn Cổ Cổ đi. Lúc nãy muội ấy cũng đâu có biết nhảy, nhưng giờ thì nhảy được rồi đấy thôi".
"Nhưng mà ta...".
"Nhưng nhị cái gì? Ngươi chỉ cần nhìn người khác nhảy rồi bắt chước làm theo thôi. Tốt xấu gì thì đầu gỗ ngươi cũng là một tên tu sĩ vấn đỉnh cơ mà".
"Được rồi, không nói nhiều nữa. Mau khoác tay ta".
Chủ động khoác tay nữ nhân, đối với Lăng Tiểu Ngư thì đấy là một cái gì đó khá khó khăn. Và thực tế thì hắn đã không làm. Nhưng không làm thì không làm, cuối cùng tay hắn vẫn phải vòng qua cánh tay của Âm Tiểu Linh.
Biết sao được. Âm Tiểu Linh muốn cơ mà.
Trong tư thế tay ôm lấy tay có phần thân mật nọ, Âm Tiểu Linh cau mày, giục: "Đầu gỗ, ngươi còn ngây ra đó à? Mau nhảy đi".
"Tiểu Linh cô nương...".
"Im. Ta bảo ngươi nhảy chứ không có bảo ngươi nói".
Âm Tiểu Linh tỏ ra khó chịu. Nàng dứt khoát chẳng đợi chờ chi nữa. Thay vì chờ đợi thì nàng đã chủ động dẫn bước cho Lăng Tiểu Ngư.
"Làm giống ta này. Không có khó đâu".
...
Từ chối chẳng xong, bất đắc dĩ, Lăng Tiểu Ngư đành miễn cưỡng chiều theo. Dưới sự dẫn dắt của Âm Tiểu Linh, hắn bắt đầu bước nhảy...
Mới đầu hắn nhảy rất tệ, thường xuyên lỡ nhịp. Nhưng dần dà, những bước nhảy của hắn đã trở nên thuần thục hơn, sự di chuyển cũng "khôn ngoan" hơn, không còn đá phải chân Âm Tiểu Linh nữa.
Lăng Tiểu Ngư có tiến bộ, điều đó cũng đồng nghĩa Âm Tiểu Linh chẳng cần phải chăm chăm kèm cặp, chú ý quan sát. Lúc này nàng đã có thể thoải mái hoà vào lễ hội.
Vẻ nhăn nhó sớm tan đi tự bao giờ. Trên khuôn mặt nàng, đang hiện hữu duy chỉ có nụ cười tươi tắn, ngày càng rạng rỡ.
Không như điệu bộ vui đùa thường thấy, nụ cười của Âm Tiểu Linh nàng bây giờ rất thật. Lăng Tiểu Ngư biết điều đó. Hắn cảm nhận được.
Âm Tiểu Linh của hiện tại đã thật sự biến thành một thiếu nữ đơn thuần, hoạt bát. Đáng yêu vô cùng...
"Nàng ấy như vầy... thật đẹp." Bất giác, Lăng Tiểu Ngư thầm nghĩ.
Những lúc ở bên cạnh nàng, trong lòng hắn cảm thấy rất gần gũi, tựa như cả hai đã quen nhau từ lâu lắm.
Là vì sao?
Bởi tên của nàng giống với tên vị mẫu thân đã mất của hắn ư?
Hẳn là vậy rồi.
"Mẫu thân... Năm đó người chắc cũng giống như Tiểu Linh cô nương, đều là xinh đẹp như vầy...".
...
"A...!".
"Đầu gỗ, ngươi lại đá phải chân ta rồi!".
"Xin lỗi. Vừa rồi ta hơi nghĩ ngợi nên không để ý".
"Đừng có nghĩ nữa! Chú ý nhảy đi...".
"Ừm, biết rồi".
...
Bị người trách cứ, Lăng Tiểu Ngư cũng biết điều mà thu liễm tâm tư, thôi không suy nghĩ vẩn vơ nữa.
Tay trong tay, hắn cùng Âm Tiểu Linh nhảy múa. Không chỉ một điệu. Thật ra phải đến hàng tá những giai điệu khác nhau...
Thế rồi... cũng tới lúc giai điệu cuối cùng cất lên.
Khác hẳn những phần trước, trống đã tạm ngưng, tiếng nhạc cũng dịu êm hơn nhiều. Giai điệu này, nó rất đỗi du dương, ngọt ngào... Rõ ràng là điệu khúc dành riêng cho các cặp tình nhân.
Ngó xem tư thế thân mật của các đôi trai gái xung quanh, Lăng Tiểu Ngư khó tránh ngượng ngùng. Hắn cũng không thể bắt chước theo bọn họ mà vòng tay ôm lấy eo của Âm Tiểu Linh được...
Tay trái đưa lên, thay vì ôm lấy nữ nhân bên cạnh thì hắn lại dùng nó để gãi đầu: "Tại sao lại có điệu nhảy... giống như thế chứ...".
"Ừm... Tiểu Linh cô nương, ta nghĩ hay là chúng ta đi ra khỏi đây thôi".
Nói rồi, Lăng Tiểu Ngư liền nhấc chân bước đi.
Chỉ là... Hắn còn chưa đi được bao nhiêu bước thì một trong hai cánh tay đã bị người níu giữ.
Xoay đầu lại, Lăng Tiểu Ngư nghi hoặc: "Tiểu Linh cô nương?".
"Đã đến đây rồi thì cứ vui chơi đi".
"Nhưng mà giai điệu này...".
"Sao? Bộ ôm ta thì sẽ bẩn tay ngươi chắc?".
"Không có. Ý ta không phải vậy...".
"Không phải thì được rồi. Qua đây".
...
"Ôm eo ta".
Đợi cả buổi cũng chưa thấy Lăng Tiểu Ngư có động tĩnh gìì, cực chẳng đã Âm Tiểu Linh mới phải chủ động cầm lấy tay hắn mà đem đặt lên hông mình.
"Ngươi giữ yên đấy cho ta".
"Hừ... Làm như ngươi là nữ nhân còn ta là nam nhân không bằng...".
...
Rút không được, lui chẳng xong, Lăng Tiểu Ngư còn biết làm sao hơn, đành lần nữa miễn cưỡng chiều theo.
"Nam nữ thụ thụ bất thân", sáu chữ này dẫu muốn hắn cũng vô pháp mang ra để làm lá chắn. Khác với những nữ nhân từng gặp, đứng trước Âm Tiểu Linh, trong lòng Lăng Tiểu Ngư hắn lại có chút gì đó mềm yếu.
...
Giai điệu cuối cùng tiếp tục ngân vang. Những đôi trai gái, họ cứ thế mà cùng dìu dắt nhau trong tiếng nhạc du dương.
Không khí... càng lúc càng ngọt ngào.
Ở đây, quảng trường này, nam nhân cũng được, nữ nhân cũng tốt, mọi người ai nấy đều đang rất vui vẻ, hạnh phúc. Thậm chí ngay đến Lăng Tiểu Ngư, trong lòng hắn cũng có một vài xúc cảm lạ lùng, lâng lâng khó tả...
Hắn dường như đã say. Chẳng do rượu mà tại bởi tiếng cười mỹ nhân. Rất rạng rỡ. Tựa như nắng xuân vừa chiếu rọi...
...
Tất cả đều hân hoan, ai nấy đều vui sướng, chỉ thương cho một người: Thiên Hồ Cổ. Cô bé cảm thấy mình bỗng trở nên lạc lõng.
Trong hình hài một nam tử anh tuấn bất phàm, cô bé hỏi tỷ tỷ mình: "Nhị tỷ, tại sao bọn họ lại vui như vậy?".
Thiên Hồ Nguyệt đảo mắt một vòng, rồi mới đáp: "Bởi vì bọn họ đều là những đôi uyên ương hữu tình hữu ý".
"Uyên ương? Có phải giống như đại ca và đại tẩu không?".
"Ừm, đại loại như vậy".
...
"Nhị tỷ, đó là yêu sao?".
"Ừ, là yêu".
"Vậy thế nào là yêu?".
"Khì...".
Thiên Hồ Nguyệt lần thứ tư gõ lên đầu muội muội: "Tiểu nha đầu, muội còn nhỏ, hỏi làm gì?".
"Thì tại người ta tò mò".
Tiểu yêu hồ chu môi, rồi nài nỉ: "Nhị tỷ, tỷ nói cho muội biết đi. Thế nào là yêu? Tại sao những người yêu nhau lại hạnh phúc như vậy?".
"Nha đầu ngốc. Tình yêu không phải chỉ có hạnh phúc mà còn có cả đau khổ nữa".
"Tại sao lại đau khổ?".
"Tình không viên, duyên không mãn, tất sẽ khổ đau".
"Nhị tỷ, sao lại cốc đầu muội nữa?".
"Ai bảo học đòi".
Ngoài miệng thì trách như vậy nhưng rốt cuộc Thiên Hồ Nguyệt vẫn thuận tình mà khoác tay muội muội mình, cùng nhau tiến ra giữa đám đông.
Trước khi đi, Cổ Cổ hướng hai người đồng hành là Âm Tiểu Linh và Lăng Tiểu Ngư, bảo: "Hai người các ngươi cũng ra nhảy với chúng ta đi".
Đối với lời đề nghị này, Lăng Tiểu Ngư đã lắc đầu từ chối. Nhưng nữ nhân bên cạnh hắn, nàng ta lại rất vui vẻ đồng ý. Thậm chí nàng còn chủ động nắm lấy cánh tay hắn rồi kéo đi, bất kể hắn có không nguyện đi nữa.
Ra tới quảng trường, trong bầu không khí rộn ràng náo nhiệt, giữa các cặp đôi trai gái khoác tay nhau cùng nhảy múa, Lăng Tiểu Ngư hơi thiếu tự nhiên, nói: "Tiểu Linh cô nương, ta thật là không biết nhảy đâu".
"Không biết? Thì sao?".
Âm Tiểu Linh chỉ qua hai tỷ muội Thiên Hồ Nguyệt - Thiên Hồ Cổ đang ở gần bên, tiếp lời: "Ngươi nhìn Cổ Cổ đi. Lúc nãy muội ấy cũng đâu có biết nhảy, nhưng giờ thì nhảy được rồi đấy thôi".
"Nhưng mà ta...".
"Nhưng nhị cái gì? Ngươi chỉ cần nhìn người khác nhảy rồi bắt chước làm theo thôi. Tốt xấu gì thì đầu gỗ ngươi cũng là một tên tu sĩ vấn đỉnh cơ mà".
"Được rồi, không nói nhiều nữa. Mau khoác tay ta".
Chủ động khoác tay nữ nhân, đối với Lăng Tiểu Ngư thì đấy là một cái gì đó khá khó khăn. Và thực tế thì hắn đã không làm. Nhưng không làm thì không làm, cuối cùng tay hắn vẫn phải vòng qua cánh tay của Âm Tiểu Linh.
Biết sao được. Âm Tiểu Linh muốn cơ mà.
Trong tư thế tay ôm lấy tay có phần thân mật nọ, Âm Tiểu Linh cau mày, giục: "Đầu gỗ, ngươi còn ngây ra đó à? Mau nhảy đi".
"Tiểu Linh cô nương...".
"Im. Ta bảo ngươi nhảy chứ không có bảo ngươi nói".
Âm Tiểu Linh tỏ ra khó chịu. Nàng dứt khoát chẳng đợi chờ chi nữa. Thay vì chờ đợi thì nàng đã chủ động dẫn bước cho Lăng Tiểu Ngư.
"Làm giống ta này. Không có khó đâu".
...
Từ chối chẳng xong, bất đắc dĩ, Lăng Tiểu Ngư đành miễn cưỡng chiều theo. Dưới sự dẫn dắt của Âm Tiểu Linh, hắn bắt đầu bước nhảy...
Mới đầu hắn nhảy rất tệ, thường xuyên lỡ nhịp. Nhưng dần dà, những bước nhảy của hắn đã trở nên thuần thục hơn, sự di chuyển cũng "khôn ngoan" hơn, không còn đá phải chân Âm Tiểu Linh nữa.
Lăng Tiểu Ngư có tiến bộ, điều đó cũng đồng nghĩa Âm Tiểu Linh chẳng cần phải chăm chăm kèm cặp, chú ý quan sát. Lúc này nàng đã có thể thoải mái hoà vào lễ hội.
Vẻ nhăn nhó sớm tan đi tự bao giờ. Trên khuôn mặt nàng, đang hiện hữu duy chỉ có nụ cười tươi tắn, ngày càng rạng rỡ.
Không như điệu bộ vui đùa thường thấy, nụ cười của Âm Tiểu Linh nàng bây giờ rất thật. Lăng Tiểu Ngư biết điều đó. Hắn cảm nhận được.
Âm Tiểu Linh của hiện tại đã thật sự biến thành một thiếu nữ đơn thuần, hoạt bát. Đáng yêu vô cùng...
"Nàng ấy như vầy... thật đẹp." Bất giác, Lăng Tiểu Ngư thầm nghĩ.
Những lúc ở bên cạnh nàng, trong lòng hắn cảm thấy rất gần gũi, tựa như cả hai đã quen nhau từ lâu lắm.
Là vì sao?
Bởi tên của nàng giống với tên vị mẫu thân đã mất của hắn ư?
Hẳn là vậy rồi.
"Mẫu thân... Năm đó người chắc cũng giống như Tiểu Linh cô nương, đều là xinh đẹp như vầy...".
...
"A...!".
"Đầu gỗ, ngươi lại đá phải chân ta rồi!".
"Xin lỗi. Vừa rồi ta hơi nghĩ ngợi nên không để ý".
"Đừng có nghĩ nữa! Chú ý nhảy đi...".
"Ừm, biết rồi".
...
Bị người trách cứ, Lăng Tiểu Ngư cũng biết điều mà thu liễm tâm tư, thôi không suy nghĩ vẩn vơ nữa.
Tay trong tay, hắn cùng Âm Tiểu Linh nhảy múa. Không chỉ một điệu. Thật ra phải đến hàng tá những giai điệu khác nhau...
Thế rồi... cũng tới lúc giai điệu cuối cùng cất lên.
Khác hẳn những phần trước, trống đã tạm ngưng, tiếng nhạc cũng dịu êm hơn nhiều. Giai điệu này, nó rất đỗi du dương, ngọt ngào... Rõ ràng là điệu khúc dành riêng cho các cặp tình nhân.
Ngó xem tư thế thân mật của các đôi trai gái xung quanh, Lăng Tiểu Ngư khó tránh ngượng ngùng. Hắn cũng không thể bắt chước theo bọn họ mà vòng tay ôm lấy eo của Âm Tiểu Linh được...
Tay trái đưa lên, thay vì ôm lấy nữ nhân bên cạnh thì hắn lại dùng nó để gãi đầu: "Tại sao lại có điệu nhảy... giống như thế chứ...".
"Ừm... Tiểu Linh cô nương, ta nghĩ hay là chúng ta đi ra khỏi đây thôi".
Nói rồi, Lăng Tiểu Ngư liền nhấc chân bước đi.
Chỉ là... Hắn còn chưa đi được bao nhiêu bước thì một trong hai cánh tay đã bị người níu giữ.
Xoay đầu lại, Lăng Tiểu Ngư nghi hoặc: "Tiểu Linh cô nương?".
"Đã đến đây rồi thì cứ vui chơi đi".
"Nhưng mà giai điệu này...".
"Sao? Bộ ôm ta thì sẽ bẩn tay ngươi chắc?".
"Không có. Ý ta không phải vậy...".
"Không phải thì được rồi. Qua đây".
...
"Ôm eo ta".
Đợi cả buổi cũng chưa thấy Lăng Tiểu Ngư có động tĩnh gìì, cực chẳng đã Âm Tiểu Linh mới phải chủ động cầm lấy tay hắn mà đem đặt lên hông mình.
"Ngươi giữ yên đấy cho ta".
"Hừ... Làm như ngươi là nữ nhân còn ta là nam nhân không bằng...".
...
Rút không được, lui chẳng xong, Lăng Tiểu Ngư còn biết làm sao hơn, đành lần nữa miễn cưỡng chiều theo.
"Nam nữ thụ thụ bất thân", sáu chữ này dẫu muốn hắn cũng vô pháp mang ra để làm lá chắn. Khác với những nữ nhân từng gặp, đứng trước Âm Tiểu Linh, trong lòng Lăng Tiểu Ngư hắn lại có chút gì đó mềm yếu.
...
Giai điệu cuối cùng tiếp tục ngân vang. Những đôi trai gái, họ cứ thế mà cùng dìu dắt nhau trong tiếng nhạc du dương.
Không khí... càng lúc càng ngọt ngào.
Ở đây, quảng trường này, nam nhân cũng được, nữ nhân cũng tốt, mọi người ai nấy đều đang rất vui vẻ, hạnh phúc. Thậm chí ngay đến Lăng Tiểu Ngư, trong lòng hắn cũng có một vài xúc cảm lạ lùng, lâng lâng khó tả...
Hắn dường như đã say. Chẳng do rượu mà tại bởi tiếng cười mỹ nhân. Rất rạng rỡ. Tựa như nắng xuân vừa chiếu rọi...
...
Tất cả đều hân hoan, ai nấy đều vui sướng, chỉ thương cho một người: Thiên Hồ Cổ. Cô bé cảm thấy mình bỗng trở nên lạc lõng.
Trong hình hài một nam tử anh tuấn bất phàm, cô bé hỏi tỷ tỷ mình: "Nhị tỷ, tại sao bọn họ lại vui như vậy?".
Thiên Hồ Nguyệt đảo mắt một vòng, rồi mới đáp: "Bởi vì bọn họ đều là những đôi uyên ương hữu tình hữu ý".
"Uyên ương? Có phải giống như đại ca và đại tẩu không?".
"Ừm, đại loại như vậy".
...
"Nhị tỷ, đó là yêu sao?".
"Ừ, là yêu".
"Vậy thế nào là yêu?".
"Khì...".
Thiên Hồ Nguyệt lần thứ tư gõ lên đầu muội muội: "Tiểu nha đầu, muội còn nhỏ, hỏi làm gì?".
"Thì tại người ta tò mò".
Tiểu yêu hồ chu môi, rồi nài nỉ: "Nhị tỷ, tỷ nói cho muội biết đi. Thế nào là yêu? Tại sao những người yêu nhau lại hạnh phúc như vậy?".
"Nha đầu ngốc. Tình yêu không phải chỉ có hạnh phúc mà còn có cả đau khổ nữa".
"Tại sao lại đau khổ?".
"Tình không viên, duyên không mãn, tất sẽ khổ đau".
Bình luận facebook