Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 194
...
Có Lăng Tiểu Ngư đồng hành nên tốc độ của Lăng Thanh Trúc chẳng mau lẹ gì mấy, so với tiêu chuẩn chân nhân hậu kỳ của mình thì chậm hơn rất nhiều.
Dẫu vậy, có chậm hơn nữa thì cũng là tu sĩ phi hành, thường nhân làm sao đo lường cho được?
Khá chóng vánh, chỉ sau một buổi độn quang ngự kiếm, hai sư đồ Lăng Thanh Trúc đã ở cách trấn Bắc Hà rất xa. Ngoài mấy ngàn dặm.
Lướt trên một ngọn núi vô danh nào đó, chính lúc này, Lăng Thanh Trúc đột nhiên dừng lại.
Đáp xuống cô sơn, Lăng Tiểu Ngư nghi hoặc: "Sư phụ, sao chúng ta lại dừng lại?".
"Ngươi đoán thử." Lăng Thanh Trúc không trả lời mà bảo.
Lăng Tiểu Ngư cau mày, thử đoán: "Sư phụ, người không phải lại muốn để đệ tử quần nhau với yêu ma quỷ quái nữa đấy chứ?".
"Khì...".
Trông bộ dạng lo lắng vì ám ảnh của đồ nhi, Lăng Thanh Trúc phì cười: "Thế nào? Tiểu Ngư Nhi, ngươi khiếp đảm rồi à?".
"Cũng... không hẳn".
"Không hẳn gì chứ. Tiểu tử ngươi rõ ràng là đã bị đám yêu ma quỷ quái kia hù doạ".
Nét mặt loáng cái bỗng trở nên nghiêm túc, Lăng Thanh Trúc nói tiếp, giọng điệu khác xa vừa rồi: "Tiểu Ngư Nhi, vốn dĩ ta cũng tính cho ngươi rèn luyện thêm ít hôm rồi mới trở về Thiên Kiếm Môn, nhưng ta e ý định này phải tạm gác lại rồi".
"Sư phụ...".
Đưa tay ngăn lời đồ nhi, Lăng Thanh Trúc xoay đầu nhìn lại phía sau, cất tiếng: "Đạo hữu, đã theo chúng ta lâu như vậy rồi, thiết nghĩ cũng nên ra mặt đi chứ".
...
"Bộp bộp bộp...".
Theo sau tiếng vỗ tay, từ khoảng không vô định, hai thân ảnh cũng từ từ lộ rõ.
Là hai nữ nhân, một người cao lớn, người còn lại thì nhỏ hơn một chút, thấp hơn Lăng Thanh Trúc khoảng nửa cái đầu. Cả hai đều khoác trên mình một bộ áo choàng màu đen, đều đang đeo mặt nạ.
Lại nói, hai chiếc mặt nạ giống y như đúc kia, chúng thực chả đẹp đẽ gì cho cam. Rất ghê rợn là khác.
Ác quỷ, đấy là hình dạng được mô tả.
...
"Là ngươi?".
Nhìn hai thân ảnh vừa xuất hiện, cặp mắt Lăng Thanh Trúc liền híp lại. Bằng tất cả sự tôn trọng nhất, nàng âm thầm điều động linh lực, đề cao cảnh giác.
Đối lập với vẻ khẩn trương của nàng, Đồ Tam Nương lại tỏ ra khá thoải mái. Nàng cười đáp: "Lăng đạo hữu, linh giác thật nhạy nha".
Tay khoanh trước ngực, Đồ Tam Nương thắc mắc: "Ta vốn đã rất cẩn thận che giấu khí tức, chẳng hay Lăng đạo hữu làm cách nào mà phát hiện được vậy?".
Lăng Thanh Trúc cũng không giấu diếm, chỉ Âm Tiểu Linh mà rằng: "Kẻ để lộ không phải ngươi mà là nàng ta".
"À, ra vậy...".
Nghe qua, Đồ Tam Nương liền gật gù chấp nhận. Đối với đáp án kia, nàng thấy rất đỗi hài lòng. Bởi lẽ, người bị đối phương phát hiện là nữ nhi của nàng chứ chả phải Đồ Tam Nương nàng. Mà nữ nhi của nàng ư?
Tay vỗ nhẹ lên vai Âm Tiểu Linh, Đồ Tam Nương an ủi: "Tiểu nha đầu, thiên hạ bao la, kỳ nhân vô số. Mặc dù con giỏi che giấu hành tung, rất có thiên phú làm đạo tặc, nhưng đứng trước một vị cao nhân đạo hạnh thâm sâu như Lăng đạo hữu đây... thực sự vẫn có chút thiếu hụt. Đây cũng là chuyện bình thường, không cần hụt hẫng".
Hụt hẫng?
Âm Tiểu Linh quay sang nhìn mẫu thân, ánh mắt như muốn nói: "Mẫu thân, con có bảo mình thấy hụt hẫng à? Bớt tự biên tự diễn đi có được không?".
Ý tứ kia, thật chẳng khó để hiểu ra. Khổ nỗi là Đồ Tam Nương, nàng lại... Hiểu thì đúng đã hiểu, nhưng là theo một hướng khác cơ.
Lần thứ hai, nàng vỗ về nữ nhi: "Tiểu nha đầu, tuổi con còn nhỏ, năm tháng còn dài, chớ nên nản lòng thoái chí...".
...
An ủi nữ nhi xong, Đồ Tam Nương lại dời mắt về phía hai sư đồ Lăng Thanh Trúc.
"Lăng đạo hữu, chúng ta nói chuyện một chút chứ?".
"Nói chuyện?" - Lăng Thanh Trúc bĩu môi - "Giữa chúng ta thì có chuyện gì để nói?".
"Sao không?" - Đồ Tam Nương chẳng cho là đúng - "Lăng đạo hữu, biển người mênh mông, gặp gỡ tức đã có duyên. Huống chi ta với đạo hữu lại gặp nhau đâu chỉ một lần".
"Phải, chính xác thì chúng ta đã chạm mặt hai lần. Chỉ có điều là...".
Lăng Thanh Trúc dừng trong giây lát, rồi mới chốt: "... Mỗi lần chạm mặt, nếu không phải ngươi ám toán ta thì cũng là ta ám toán ngươi. Ngươi nói xem, đây là duyên ư? Ác duyên hay nghiệt duyên?".
"Ác duyên hay nghiệt duyên thì cũng là duyên".
Đồ Tam Nương mỉm cười, nói tiếp: "Lăng đạo hữu, cổ nhân có câu 'oan gia nên giải không nên kết'. Tại Ô Long Cốc đúng là ta đã từng làm chuyện không phải với đạo hữu, nhưng thời điểm ở Thanh Khâu Sơn, đạo hữu cũng đã nhân lúc ta bị đám người Thiên Hồ tộc vây khốn mà ra tay ám toán. Tính trước gộp sau, có thể nói chúng ta hiện đã hoà, chẳng ai nợ ai".
"Vậy sao?".
Lăng Thanh Trúc vẫn lãnh đạm như cũ: "Nếu đã chẳng ai nợ ai, vậy thì cớ gì ngươi lại âm thầm bám theo chúng ta? Hành vi của ngươi hình như không được quang minh chính đại lắm thì phải".
"Cái này...".
Đồ Tam Nương có phần xấu hổ: "Lăng đạo hữu, thật ngại quá. Ta đây xuất thân tà giáo, thành ra hành vi hơi mập mờ một chút... Đạo hữu xin đừng hiểu lầm, thật ra ta chẳng có ý định giết người đoạt bảo đâu".
...
"À à... Hoá ra là muốn giết người đoạt bảo... Quỷ diện nhân, Lăng Thanh Trúc ta sớm biết ngươi có ý đồ bất chính mà. Thế nào? Lại muốn cướp đi Trường Sinh Thụ của ta?".
Lần này thì Đồ Tam Nương không đáp ngay. Thay vì hồi âm Lăng Thanh Trúc thì nàng lại quay sang hỏi nhỏ nữ nhi của mình: "Tiểu nha đầu, làm sao nàng ta biết chúng ta định giết người đoạt bảo?".
Chưa nghe còn đỡ, vừa nghe xong, Âm Tiểu Linh thật muốn gõ cho mẫu thân mình một phát. Rõ ràng đã tự mình nói ra, bây giờ lại còn nghi hoặc...
...
"Tiểu nha đầu, sao con không nói gì hết vậy?".
"À... Ta biết rồi. Tiểu nha đầu con nhất định là sợ bị người ta nhìn ra thân phận".
Đinh ninh với nhận định ấy, Đồ Tam Nương rất biết điều mà buông tha, thôi không hỏi han gì nữa. Nàng chuyển đổi mục tiêu, nhắm tới Lăng Thanh Trúc.
"Hừm... Lăng đạo hữu, ngươi hiểu lầm ta rồi. Ta làm sao lại có ý định giết người đoạt bảo được chứ...".
Mấy lời nọ, Lăng Thanh Trúc tất nhiên chẳng hề tin tưởng. Dù vậy, nàng vẫn thuận theo mà chất vấn: "Không có ý định giết người đoạt bảo? Vậy nói xem, mục đích của ngươi là gì, Quỷ diện nhân?".
"Chẹp... Lăng đạo hữu, ngươi đừng có một câu Quỷ diện nhân hai câi Quỷ diện nhân có được không? Khó nghe lắm a".
Đồ Tam Nương bất mãn yêu cầu, tiếp đấy thì thở ra một hơi, "chân tâm" tỏ bày: "Haizz... Lăng đạo hữu, chẳng giấu gì ngươi, trước đây, trong một trận đại chiến, ta từng bị thương tổn rất nặng, về sau lại không được chữa trị đàng hoàng nên đã lưu lại di chứng, khiến cho thọ nguyên ngày một hao mòn...".
"Lăng đạo hữu, nói gần nói xa không qua nói thật, sở dĩ ta bám theo đạo hữu, mục đích cũng chỉ đơn giản là muốn xin đạo hữu đưa cho vài quả Trường Sinh để đem về luyện chế đan dược nhằm kéo dài thêm một ít thời gian. Mong đạo hữu thành toàn".
"Hừ, nói tới nói lui rốt cuộc vẫn là muốn Trường Sinh Thụ của ta".
Lăng Thanh Trúc nhếch môi cười nhạt: "Quỷ diện nhân, nếu ta không đưa thì thế nào?".
"Không đưa?".
Ánh mắt loáng cái đã trở nên sắc lạnh, Đồ Tam Nương cũng "tươi cười" mà đáp lại: "Lăng đạo hữu, nếu vậy thì ta đành phải làm chuyện bất nhân, giết người đoạt bảo rồi".
Có Lăng Tiểu Ngư đồng hành nên tốc độ của Lăng Thanh Trúc chẳng mau lẹ gì mấy, so với tiêu chuẩn chân nhân hậu kỳ của mình thì chậm hơn rất nhiều.
Dẫu vậy, có chậm hơn nữa thì cũng là tu sĩ phi hành, thường nhân làm sao đo lường cho được?
Khá chóng vánh, chỉ sau một buổi độn quang ngự kiếm, hai sư đồ Lăng Thanh Trúc đã ở cách trấn Bắc Hà rất xa. Ngoài mấy ngàn dặm.
Lướt trên một ngọn núi vô danh nào đó, chính lúc này, Lăng Thanh Trúc đột nhiên dừng lại.
Đáp xuống cô sơn, Lăng Tiểu Ngư nghi hoặc: "Sư phụ, sao chúng ta lại dừng lại?".
"Ngươi đoán thử." Lăng Thanh Trúc không trả lời mà bảo.
Lăng Tiểu Ngư cau mày, thử đoán: "Sư phụ, người không phải lại muốn để đệ tử quần nhau với yêu ma quỷ quái nữa đấy chứ?".
"Khì...".
Trông bộ dạng lo lắng vì ám ảnh của đồ nhi, Lăng Thanh Trúc phì cười: "Thế nào? Tiểu Ngư Nhi, ngươi khiếp đảm rồi à?".
"Cũng... không hẳn".
"Không hẳn gì chứ. Tiểu tử ngươi rõ ràng là đã bị đám yêu ma quỷ quái kia hù doạ".
Nét mặt loáng cái bỗng trở nên nghiêm túc, Lăng Thanh Trúc nói tiếp, giọng điệu khác xa vừa rồi: "Tiểu Ngư Nhi, vốn dĩ ta cũng tính cho ngươi rèn luyện thêm ít hôm rồi mới trở về Thiên Kiếm Môn, nhưng ta e ý định này phải tạm gác lại rồi".
"Sư phụ...".
Đưa tay ngăn lời đồ nhi, Lăng Thanh Trúc xoay đầu nhìn lại phía sau, cất tiếng: "Đạo hữu, đã theo chúng ta lâu như vậy rồi, thiết nghĩ cũng nên ra mặt đi chứ".
...
"Bộp bộp bộp...".
Theo sau tiếng vỗ tay, từ khoảng không vô định, hai thân ảnh cũng từ từ lộ rõ.
Là hai nữ nhân, một người cao lớn, người còn lại thì nhỏ hơn một chút, thấp hơn Lăng Thanh Trúc khoảng nửa cái đầu. Cả hai đều khoác trên mình một bộ áo choàng màu đen, đều đang đeo mặt nạ.
Lại nói, hai chiếc mặt nạ giống y như đúc kia, chúng thực chả đẹp đẽ gì cho cam. Rất ghê rợn là khác.
Ác quỷ, đấy là hình dạng được mô tả.
...
"Là ngươi?".
Nhìn hai thân ảnh vừa xuất hiện, cặp mắt Lăng Thanh Trúc liền híp lại. Bằng tất cả sự tôn trọng nhất, nàng âm thầm điều động linh lực, đề cao cảnh giác.
Đối lập với vẻ khẩn trương của nàng, Đồ Tam Nương lại tỏ ra khá thoải mái. Nàng cười đáp: "Lăng đạo hữu, linh giác thật nhạy nha".
Tay khoanh trước ngực, Đồ Tam Nương thắc mắc: "Ta vốn đã rất cẩn thận che giấu khí tức, chẳng hay Lăng đạo hữu làm cách nào mà phát hiện được vậy?".
Lăng Thanh Trúc cũng không giấu diếm, chỉ Âm Tiểu Linh mà rằng: "Kẻ để lộ không phải ngươi mà là nàng ta".
"À, ra vậy...".
Nghe qua, Đồ Tam Nương liền gật gù chấp nhận. Đối với đáp án kia, nàng thấy rất đỗi hài lòng. Bởi lẽ, người bị đối phương phát hiện là nữ nhi của nàng chứ chả phải Đồ Tam Nương nàng. Mà nữ nhi của nàng ư?
Tay vỗ nhẹ lên vai Âm Tiểu Linh, Đồ Tam Nương an ủi: "Tiểu nha đầu, thiên hạ bao la, kỳ nhân vô số. Mặc dù con giỏi che giấu hành tung, rất có thiên phú làm đạo tặc, nhưng đứng trước một vị cao nhân đạo hạnh thâm sâu như Lăng đạo hữu đây... thực sự vẫn có chút thiếu hụt. Đây cũng là chuyện bình thường, không cần hụt hẫng".
Hụt hẫng?
Âm Tiểu Linh quay sang nhìn mẫu thân, ánh mắt như muốn nói: "Mẫu thân, con có bảo mình thấy hụt hẫng à? Bớt tự biên tự diễn đi có được không?".
Ý tứ kia, thật chẳng khó để hiểu ra. Khổ nỗi là Đồ Tam Nương, nàng lại... Hiểu thì đúng đã hiểu, nhưng là theo một hướng khác cơ.
Lần thứ hai, nàng vỗ về nữ nhi: "Tiểu nha đầu, tuổi con còn nhỏ, năm tháng còn dài, chớ nên nản lòng thoái chí...".
...
An ủi nữ nhi xong, Đồ Tam Nương lại dời mắt về phía hai sư đồ Lăng Thanh Trúc.
"Lăng đạo hữu, chúng ta nói chuyện một chút chứ?".
"Nói chuyện?" - Lăng Thanh Trúc bĩu môi - "Giữa chúng ta thì có chuyện gì để nói?".
"Sao không?" - Đồ Tam Nương chẳng cho là đúng - "Lăng đạo hữu, biển người mênh mông, gặp gỡ tức đã có duyên. Huống chi ta với đạo hữu lại gặp nhau đâu chỉ một lần".
"Phải, chính xác thì chúng ta đã chạm mặt hai lần. Chỉ có điều là...".
Lăng Thanh Trúc dừng trong giây lát, rồi mới chốt: "... Mỗi lần chạm mặt, nếu không phải ngươi ám toán ta thì cũng là ta ám toán ngươi. Ngươi nói xem, đây là duyên ư? Ác duyên hay nghiệt duyên?".
"Ác duyên hay nghiệt duyên thì cũng là duyên".
Đồ Tam Nương mỉm cười, nói tiếp: "Lăng đạo hữu, cổ nhân có câu 'oan gia nên giải không nên kết'. Tại Ô Long Cốc đúng là ta đã từng làm chuyện không phải với đạo hữu, nhưng thời điểm ở Thanh Khâu Sơn, đạo hữu cũng đã nhân lúc ta bị đám người Thiên Hồ tộc vây khốn mà ra tay ám toán. Tính trước gộp sau, có thể nói chúng ta hiện đã hoà, chẳng ai nợ ai".
"Vậy sao?".
Lăng Thanh Trúc vẫn lãnh đạm như cũ: "Nếu đã chẳng ai nợ ai, vậy thì cớ gì ngươi lại âm thầm bám theo chúng ta? Hành vi của ngươi hình như không được quang minh chính đại lắm thì phải".
"Cái này...".
Đồ Tam Nương có phần xấu hổ: "Lăng đạo hữu, thật ngại quá. Ta đây xuất thân tà giáo, thành ra hành vi hơi mập mờ một chút... Đạo hữu xin đừng hiểu lầm, thật ra ta chẳng có ý định giết người đoạt bảo đâu".
...
"À à... Hoá ra là muốn giết người đoạt bảo... Quỷ diện nhân, Lăng Thanh Trúc ta sớm biết ngươi có ý đồ bất chính mà. Thế nào? Lại muốn cướp đi Trường Sinh Thụ của ta?".
Lần này thì Đồ Tam Nương không đáp ngay. Thay vì hồi âm Lăng Thanh Trúc thì nàng lại quay sang hỏi nhỏ nữ nhi của mình: "Tiểu nha đầu, làm sao nàng ta biết chúng ta định giết người đoạt bảo?".
Chưa nghe còn đỡ, vừa nghe xong, Âm Tiểu Linh thật muốn gõ cho mẫu thân mình một phát. Rõ ràng đã tự mình nói ra, bây giờ lại còn nghi hoặc...
...
"Tiểu nha đầu, sao con không nói gì hết vậy?".
"À... Ta biết rồi. Tiểu nha đầu con nhất định là sợ bị người ta nhìn ra thân phận".
Đinh ninh với nhận định ấy, Đồ Tam Nương rất biết điều mà buông tha, thôi không hỏi han gì nữa. Nàng chuyển đổi mục tiêu, nhắm tới Lăng Thanh Trúc.
"Hừm... Lăng đạo hữu, ngươi hiểu lầm ta rồi. Ta làm sao lại có ý định giết người đoạt bảo được chứ...".
Mấy lời nọ, Lăng Thanh Trúc tất nhiên chẳng hề tin tưởng. Dù vậy, nàng vẫn thuận theo mà chất vấn: "Không có ý định giết người đoạt bảo? Vậy nói xem, mục đích của ngươi là gì, Quỷ diện nhân?".
"Chẹp... Lăng đạo hữu, ngươi đừng có một câu Quỷ diện nhân hai câi Quỷ diện nhân có được không? Khó nghe lắm a".
Đồ Tam Nương bất mãn yêu cầu, tiếp đấy thì thở ra một hơi, "chân tâm" tỏ bày: "Haizz... Lăng đạo hữu, chẳng giấu gì ngươi, trước đây, trong một trận đại chiến, ta từng bị thương tổn rất nặng, về sau lại không được chữa trị đàng hoàng nên đã lưu lại di chứng, khiến cho thọ nguyên ngày một hao mòn...".
"Lăng đạo hữu, nói gần nói xa không qua nói thật, sở dĩ ta bám theo đạo hữu, mục đích cũng chỉ đơn giản là muốn xin đạo hữu đưa cho vài quả Trường Sinh để đem về luyện chế đan dược nhằm kéo dài thêm một ít thời gian. Mong đạo hữu thành toàn".
"Hừ, nói tới nói lui rốt cuộc vẫn là muốn Trường Sinh Thụ của ta".
Lăng Thanh Trúc nhếch môi cười nhạt: "Quỷ diện nhân, nếu ta không đưa thì thế nào?".
"Không đưa?".
Ánh mắt loáng cái đã trở nên sắc lạnh, Đồ Tam Nương cũng "tươi cười" mà đáp lại: "Lăng đạo hữu, nếu vậy thì ta đành phải làm chuyện bất nhân, giết người đoạt bảo rồi".
Bình luận facebook