Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 207
"Chuyện đó ngươi không cần lo. Giống như ngươi, Lăng Thanh Trúc ta cũng sẽ dùng tâm ma phát thệ".
Thoả thuận cứ vậy mà tiến hành. Cả Lăng Thanh Trúc lẫn Đồ Tam Nương đều quyết định ngưng chiến, cùng hướng thượng thiên mà phát thệ.
Không như những lời thề nguyện bình thường, tâm ma phát thệ rất có ý nghĩa đối với tu sĩ. Lời thề này, một khi đã phát ra thì tu sĩ nhất định phải thực thi, nếu làm trái, hậu quả sẽ vô cùng khủng khiếp. Chết ngay thì chưa hẳn, nhưng sớm muộn cũng sẽ gánh lấy tai ương. Hoặc tu vi cả đời không tiến, hoặc bị chết bất đắc kỳ tử, hoặc thân bại danh liệt, thân thể tàn phế,..., rất nhiều khả năng nhưng tất thảy đều hết sức nặng nề.
Lăng Thanh Trúc, Đồ Tam Nương, bọn họ đương nhiên ý thức được cân lượng của tâm ma phát thệ. Có điều... ý thức là một chuyện, hành động ra sao thì đấy lại là chuyện khác.
Lăng Thanh Trúc thế nào thì chưa biết thật, nhưng còn Đồ Tam Nương... Chưa chắc.
Sau bao nhiêu năm ôm ấp thù hận, hôm nay tái xuất chính là để tầm cừu báo oán. Mục tiêu của Đồ Tam Nương nàng chính là tiêu diệt lục đại tông môn, dùng máu tươi của bọn họ mà tế bái vong hồn của mấy vạn môn nhân Huyết Linh Tông đã bị thảm sát năm đó...
Âm Phong Cốc, Bái Nguyệt Giáo, Thiên Kiếm Môn, Tam Tiên Đảo, Cửu Hoa Cung, Lam Yên Tự, sáu đại tông môn, Đồ Tam Nương nàng muốn toàn bộ đều phải trả giá cho tội ác của mình. Đặc biệt là Thiên Kiếm Môn.
Đối với chính phái được xem là thế lực đứng đầu thiên hạ này, nàng vô cùng muốn hủy diệt. Nhất là tên chưởng môn đê hèn giả dối Cơ Thành Tử kia.
Đồng ý Lăng Thanh Trúc không phải Cơ Thành Tử, cũng không hèn hạ như hắn, nhưng rốt cuộc vẫn là một vị phong chủ của Thiên Kiếm Môn. Thêm nữa, vị phong chủ này còn biết được thân phận và mục đích của nàng, thử hỏi Đồ Tam Nương nàng làm sao có thể buông tha? Như vậy khác nào thả hổ về rừng?
Trước khi thời cơ chín mùi, Đồ Tam Nương nàng quyết sẽ không để xảy ra sai lầm nào. Công cuộc báo thù của nàng, đừng hòng có ai ngăn cản được!
Với những toan tính âm thầm, Đồ Tam Nương hướng Lăng Thanh Trúc, mỉm cười mà rằng: "Lăng đạo hữu, tâm ma đều đã phát thệ xong, đạo hữu có thể đem Trường Sinh Thụ giao cho ta rồi chứ?".
Lăng Thanh Trúc không vội đáp. Thay vì đáp ngay thì nàng lại mau chóng thoái lui về phía sau, bảo trì khoảng cách nhất định với Đồ Tam Nương. Xong xuôi mới cất tiếng: "Đồ Tam Nương, ngươi sẽ không nuốt lời chứ?".
"Nuốt lời?".
Đồ Tam Nương phủ nhận: "Lăng đạo hữu, ngươi nói gì lạ vậy. Ta tốt xấu gì cũng là một vị chân nhân hậu kỳ, trước đây còn từng là tông chủ phu nhân của Huyết Linh Tông... Một người có thân phận như ta làm sao lại đi nuốt lời đây?".
"Lại nói, vừa rồi chúng ta không phải đã cùng nhau dùng tâm ma phát thệ ư? Lăng đạo hữu, gan ta dẫu lớn hơn nữa cũng không dám làm trái lời thề tâm ma a".
Dáng vẻ đắn đo, nhưng rồi Lăng Thanh Trúc cũng quyết định tin tưởng. Nàng tháo một trong hai chiếc giới chỉ đang đeo trên tay ra, hơi chần chừ, sau đấy thì ném thẳng về phía Đồ Tam Nương.
Rất cẩn thận, Đồ Tam Nương không trực tiếp dùng tay bắt lấy mà thi triển đạo thuật hiển hoá ra một bàn tay, vươn về phía trước.
Nói sao thì Lăng Thanh Trúc cũng là một cây đại thụ, lại nổi tiêng quái nhân, tâm tư của nàng mấy ai lường được. Phòng bị vốn dĩ là nên.
Và thực tế, sự cẩn trọng của Đồ Tam Nương đã chẳng dư thừa. Lăng Thanh Trúc đích xác đã giở trò. Chiếc giới chỉ vừa được nàng ném ra, bên trong có Trường Sinh Thụ hay không thì chưa biết, duy thấy đây chỉ là một màn biến hoá rất chi hoa lệ.
Từ một chiếc nhẫn đeo tay nho nhỏ, loáng cái nó đã bành trướng ra tận hơn trăm thước, đem Đồ Tam Nương nhốt ở bên trong.
"Lăng Thanh Trúc! Ngươi lại dám giở trò!".
Trong cơn tức giận, Đồ Tam Nương gọi ra loan đao rồi phóng thẳng về phía Lăng Thanh Trúc. Ngay sau đấy, thân ảnh nàng cũng cấp tốc lao đi.
Tiếc rằng... nàng đi không được lâu. Bất kể có là loan đao ra trước hay những huyết thủ đầy uy lực đánh tới sau thì kết quả cũng chỉ có một, đều bị chấn bay trở về.
Bức tường linh lực mà giới chỉ của Lăng Thanh Trúc tạo ra kia, nó thật sự là quá kiên cố.
"Hừ... đi ngang không được thì ta đây lại đi dọc".
Tâm ý xoay chuyển, Đồ Tam Nương lập tức triển khai hành động. Thay vì lao tới như trước thì bây giờ nàng lại độn thổ xuống đất. Tuy nhiên, mọi thứ cũng chẳng khác gì ban nãy. Ra không được vẫn là ra không được. Thậm chí kể cả khi nàng đã sử dụng Huyết Biến đi nữa.
Rõ ràng, thứ đang vây khốn nàng chả phải một giới chỉ bình thường. Nó là bảo vật, phẩm cấp chắc chắn còn thuộc hàng trân bảo.
Tự biết trong nhất thời bản thân khó có thể thoát ra, bất đắc dĩ, Đồ Tam Nương mới hướng nữ nhi kêu gọi: "Tiểu nha đầu! Mau bắt nàng ta lại!".
"Muốn bắt ta? Đừng hòng!".
Vốn đã chuẩn bị từ nãy giờ, Lăng Thanh Trúc vừa trông thấy Âm Tiểu Linh có ý tứ ra tay thì liền hành động ngay. Linh phù, phi kiếm, ngân châm, ám khí các kiểu, toàn bộ đồng loạt được nàng ném ra. Ném xong, một giây cũng chẳng chần chừ, nàng khẩn trương bay đến chỗ Lăng Tiểu Ngư, thu lại kim chung rồi mang theo hắn tẩu thoát.
Thoả thuận cứ vậy mà tiến hành. Cả Lăng Thanh Trúc lẫn Đồ Tam Nương đều quyết định ngưng chiến, cùng hướng thượng thiên mà phát thệ.
Không như những lời thề nguyện bình thường, tâm ma phát thệ rất có ý nghĩa đối với tu sĩ. Lời thề này, một khi đã phát ra thì tu sĩ nhất định phải thực thi, nếu làm trái, hậu quả sẽ vô cùng khủng khiếp. Chết ngay thì chưa hẳn, nhưng sớm muộn cũng sẽ gánh lấy tai ương. Hoặc tu vi cả đời không tiến, hoặc bị chết bất đắc kỳ tử, hoặc thân bại danh liệt, thân thể tàn phế,..., rất nhiều khả năng nhưng tất thảy đều hết sức nặng nề.
Lăng Thanh Trúc, Đồ Tam Nương, bọn họ đương nhiên ý thức được cân lượng của tâm ma phát thệ. Có điều... ý thức là một chuyện, hành động ra sao thì đấy lại là chuyện khác.
Lăng Thanh Trúc thế nào thì chưa biết thật, nhưng còn Đồ Tam Nương... Chưa chắc.
Sau bao nhiêu năm ôm ấp thù hận, hôm nay tái xuất chính là để tầm cừu báo oán. Mục tiêu của Đồ Tam Nương nàng chính là tiêu diệt lục đại tông môn, dùng máu tươi của bọn họ mà tế bái vong hồn của mấy vạn môn nhân Huyết Linh Tông đã bị thảm sát năm đó...
Âm Phong Cốc, Bái Nguyệt Giáo, Thiên Kiếm Môn, Tam Tiên Đảo, Cửu Hoa Cung, Lam Yên Tự, sáu đại tông môn, Đồ Tam Nương nàng muốn toàn bộ đều phải trả giá cho tội ác của mình. Đặc biệt là Thiên Kiếm Môn.
Đối với chính phái được xem là thế lực đứng đầu thiên hạ này, nàng vô cùng muốn hủy diệt. Nhất là tên chưởng môn đê hèn giả dối Cơ Thành Tử kia.
Đồng ý Lăng Thanh Trúc không phải Cơ Thành Tử, cũng không hèn hạ như hắn, nhưng rốt cuộc vẫn là một vị phong chủ của Thiên Kiếm Môn. Thêm nữa, vị phong chủ này còn biết được thân phận và mục đích của nàng, thử hỏi Đồ Tam Nương nàng làm sao có thể buông tha? Như vậy khác nào thả hổ về rừng?
Trước khi thời cơ chín mùi, Đồ Tam Nương nàng quyết sẽ không để xảy ra sai lầm nào. Công cuộc báo thù của nàng, đừng hòng có ai ngăn cản được!
Với những toan tính âm thầm, Đồ Tam Nương hướng Lăng Thanh Trúc, mỉm cười mà rằng: "Lăng đạo hữu, tâm ma đều đã phát thệ xong, đạo hữu có thể đem Trường Sinh Thụ giao cho ta rồi chứ?".
Lăng Thanh Trúc không vội đáp. Thay vì đáp ngay thì nàng lại mau chóng thoái lui về phía sau, bảo trì khoảng cách nhất định với Đồ Tam Nương. Xong xuôi mới cất tiếng: "Đồ Tam Nương, ngươi sẽ không nuốt lời chứ?".
"Nuốt lời?".
Đồ Tam Nương phủ nhận: "Lăng đạo hữu, ngươi nói gì lạ vậy. Ta tốt xấu gì cũng là một vị chân nhân hậu kỳ, trước đây còn từng là tông chủ phu nhân của Huyết Linh Tông... Một người có thân phận như ta làm sao lại đi nuốt lời đây?".
"Lại nói, vừa rồi chúng ta không phải đã cùng nhau dùng tâm ma phát thệ ư? Lăng đạo hữu, gan ta dẫu lớn hơn nữa cũng không dám làm trái lời thề tâm ma a".
Dáng vẻ đắn đo, nhưng rồi Lăng Thanh Trúc cũng quyết định tin tưởng. Nàng tháo một trong hai chiếc giới chỉ đang đeo trên tay ra, hơi chần chừ, sau đấy thì ném thẳng về phía Đồ Tam Nương.
Rất cẩn thận, Đồ Tam Nương không trực tiếp dùng tay bắt lấy mà thi triển đạo thuật hiển hoá ra một bàn tay, vươn về phía trước.
Nói sao thì Lăng Thanh Trúc cũng là một cây đại thụ, lại nổi tiêng quái nhân, tâm tư của nàng mấy ai lường được. Phòng bị vốn dĩ là nên.
Và thực tế, sự cẩn trọng của Đồ Tam Nương đã chẳng dư thừa. Lăng Thanh Trúc đích xác đã giở trò. Chiếc giới chỉ vừa được nàng ném ra, bên trong có Trường Sinh Thụ hay không thì chưa biết, duy thấy đây chỉ là một màn biến hoá rất chi hoa lệ.
Từ một chiếc nhẫn đeo tay nho nhỏ, loáng cái nó đã bành trướng ra tận hơn trăm thước, đem Đồ Tam Nương nhốt ở bên trong.
"Lăng Thanh Trúc! Ngươi lại dám giở trò!".
Trong cơn tức giận, Đồ Tam Nương gọi ra loan đao rồi phóng thẳng về phía Lăng Thanh Trúc. Ngay sau đấy, thân ảnh nàng cũng cấp tốc lao đi.
Tiếc rằng... nàng đi không được lâu. Bất kể có là loan đao ra trước hay những huyết thủ đầy uy lực đánh tới sau thì kết quả cũng chỉ có một, đều bị chấn bay trở về.
Bức tường linh lực mà giới chỉ của Lăng Thanh Trúc tạo ra kia, nó thật sự là quá kiên cố.
"Hừ... đi ngang không được thì ta đây lại đi dọc".
Tâm ý xoay chuyển, Đồ Tam Nương lập tức triển khai hành động. Thay vì lao tới như trước thì bây giờ nàng lại độn thổ xuống đất. Tuy nhiên, mọi thứ cũng chẳng khác gì ban nãy. Ra không được vẫn là ra không được. Thậm chí kể cả khi nàng đã sử dụng Huyết Biến đi nữa.
Rõ ràng, thứ đang vây khốn nàng chả phải một giới chỉ bình thường. Nó là bảo vật, phẩm cấp chắc chắn còn thuộc hàng trân bảo.
Tự biết trong nhất thời bản thân khó có thể thoát ra, bất đắc dĩ, Đồ Tam Nương mới hướng nữ nhi kêu gọi: "Tiểu nha đầu! Mau bắt nàng ta lại!".
"Muốn bắt ta? Đừng hòng!".
Vốn đã chuẩn bị từ nãy giờ, Lăng Thanh Trúc vừa trông thấy Âm Tiểu Linh có ý tứ ra tay thì liền hành động ngay. Linh phù, phi kiếm, ngân châm, ám khí các kiểu, toàn bộ đồng loạt được nàng ném ra. Ném xong, một giây cũng chẳng chần chừ, nàng khẩn trương bay đến chỗ Lăng Tiểu Ngư, thu lại kim chung rồi mang theo hắn tẩu thoát.
Bình luận facebook