Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 29
Trời đêm sương lạnh, giữa chốn núi rừng, khung cảnh càng thêm hoang vu, tịch mịch.
Lúc này, tiếng suối chảy, tiếng gió đưa - những thanh âm vốn rất nhỏ bé - giờ cũng nghe rõ mồn một, có phần ghê rợn...
Cảm giác ớn lạnh, với cặp mắt ti hí láo liên, Chu Đại Trù hết ngó bên đông lại nhòm bên tây, hơi sợ hãi gọi: "Tiểu Ngư... Tiểu Ngư...".
Ngồi kế bên, trong tư thế gò bó khó quay, Lăng Tiểu Ngư ứng tiếng: "Sao vậy Đại Trù sư huynh?".
"Ta... ta thấy hơi lo".
Chu Đại Trù đảo thêm một vòng, tiếp tục nói: "Mặc dù nơi này rất gần chỗ chúng ta ở, nhưng suy cho cùng vẫn là chốn núi rừng... Đêm hôm khuya khoắt như vầy... Tiểu Ngư, có khi nào mấy con dã thú sẽ nhảy ra ăn thịt chúng ta không?".
"Chắc không có đâu. Trúc Kiếm Phong chúng ta là linh sơn thánh địa mà...".
"Thánh địa thì cũng là rừng núi... Hồi sáng ta và ngươi đã ăn trứng Ngọc Dương Điểu, biết đâu nó sẽ hiện hồn về rồi kêu gọi đồng bọn tới trả thù chúng ta".
"Trứng chưa nở, chưa tính là sinh mạng chân chính. Nó không thể biến thành oan hồn quỷ vật được".
"Ai bảo với ngươi thế?".
"Đệ đọc trong sách. Nó viết thế".
"Vậy à... Vậy Tiểu Ngư... ui...".
Chu Đại Trù mới định xoay người thì bỗng chợt biến sắc, hít hà một hơi. Phía dưới, cái mông nó lại vừa truyền tới cảm giác đau nhức.
"Đại Trù sư huynh, huynh đừng có động cái mông, sẽ đau lắm".
"Ta biết chứ. Nhưng mà giữ mãi một chỗ... Hic, mông ta tê lắm".
"Đệ cũng vậy...".
...
"Tiểu Ngư, lẽ nào chúng ta thật sẽ bị trói ở đây cả đêm sao?".
"Đệ... đệ không biết".
"Haizzz... Hồi sáng lão nhân gia giận dữ như vậy, chắc là đêm nay sẽ không chịu thả chúng ta ra đâu... Lão nhân gia đúng là chẳng có tí lòng từ bi gì hết...".
"Cũng không thể trách sư phụ. Tại chúng ta ăn mất trứng Ngọc Dương Điểu nên mới khiến sư phụ tức giận...".
"Thì ai bảo sư phụ lão nhân gia hôm qua bỏ đói chúng ta, đã vậy sáng sớm còn ném cho hai cái thùng nặng trịch bắt đi xách nước...".
...
"Mông thì đau, người thì ê ẩm, làm sao qua hết đêm nay bây giờ?".
"Hic... Tiểu Ngư à, ngươi có ngủ được không?".
"Đệ đang cố ngủ...".
"Tiểu Ngư...".
Qua một lúc vẫn chưa nghe Chu Đại Trù nói thêm gì, Lăng Tiểu Ngư không khỏi nghi hoặc: "Sao vậy Đại Trù sư huynh?".
"Hmmm..." - Chu Đại Trù hơi đắn đo, nhưng rồi cũng nói - "Ta vừa nghĩ đến mẫu thân. Lúc mẫu thân còn sống, mỗi đêm bà đều hát ru ta ngủ...".
"Tiểu Ngư, ngươi có muốn nghe không? Ta sẽ hát cho ngươi nghe".
"Muốn chứ." Lăng Tiểu Ngư chả cần nghĩ, gật đầu ngay.
Thấy nó hưởng ứng như vậy, Chu Đại Trù lúc này mới chính thức quyết định.
"Tiểu Ngư, ngươi đợi một chút để ta thay thế mấy con chữ cái đã. Cũng không thể hát giống y như lời của mẫu thân ta được...".
Nói đoạn, Chu Đại Trù bắt đầu tập trung suy nghĩ...
Có một điều buộc phải công nhận, đó là Chu Đại Trù thực sự rất thông minh. Dựa trên nền nhạc cũ, chỉ qua vài phút ngắn ngủi thì nó đã liền soạn xong một bài hát với toàn bộ những ca từ mới hết sức phù hợp hoàn cảnh hiện tại.
Giọng non nớt mà trầm ấm, nó bắt đầu cất tiếng hát...
"Tiểu Ngư là con cá nhỏ
Đại Trù là cái bếp to
Chúng ta sinh ra là huynh đệ
Suốt đời là huynh đệ...
Tiểu Ngư xếp thứ sáu
Đại Trù vị thứ năm
Nhập tiên môn, chung hoạn nạn
Bên suối nhỏ, dưới tàn cây, mông đau ta ngồi hát...
'Sinh ra là huynh đệ
Suốt đời là huynh đệ
Sinh ra là huynh đệ
Suốt đời là huynh đệ
Suốt đời là huynh đệ...".
...
...
Lời ca từ lâu đã dứt, người hát cũng sớm đã khép chặt hàng mi.
Lăng Tiểu Ngư và Chu Đại Trù, cả hai đứa trẻ đều đã chìm vào cơn mộng. Tất nhiên là không phải nằm. Người chúng vẫn đang còn bị trói, ngả lưng căn bản là chuyện bất khả thi hành. Thay vì ngửa người an giấc như mọi khi, hiện chúng chỉ có thể ngồi tựa đầu dìu nhau vào giấc ngủ.
Chính tại lúc này, từ trong màn đêm u tối, một bóng người lặng lẽ đi ra. Khoác trên mình bộ tử y tinh kỳ quý phái, nàng chậm rãi tiến về phía gốc cây - nơi mà Lăng Tiểu Ngư và Chu Đại Trù bị trói.
Bàn tay nhỏ nhắn phẩy nhẹ, tức thì, sợi dây đang trói chặt hai đứa trẻ liền nới lỏng, bay về chỗ nàng.
Đem sợi dây cất vào giới chỉ, Lăng Thanh Trúc khom người, nhẹ nhàng nhấc bổng Lăng Tiểu Ngư lên, mang đặt xuống tấm chăn dày cộm đã được trải sẵn. Tương tự, với Chu Đại Trù, nàng cũng làm giống y như thế.
"Sinh ra là huynh đệ, suốt đời là huynh đệ... Cái thằng mập ngươi coi vậy mà cũng có nghĩa khí phếch...".
"Ban sáng bị ta đánh như vậy, hai tên tiểu tử các ngươi hẳn ít nhiều cũng có oán trách đi?".
"Nói qua nói lại thì lỗi đều của các ngươi hết. Ngọc Dương Điểu là linh thú trân quý cỡ nào các ngươi có biết không? So với một tên chân nhân cảnh sơ kỳ, giá trị còn muốn cao đấy".
"Xét toàn bộ Thiên Kiếm Môn, trừ bỏ chưởng môn và mấy vị phong chủ bọn ta ra, có được bảo vật sánh ngang Ngọc Dương Điểu cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Vậy mà... hai tên tiểu tử ngươi lại nỡ lòng nào đem trứng Ngọc Dương Điểu luộc ăn mất...".
"Ta mà biết trước như vầy thì thà đem quả trứng kia giữ lại cho mình dùng còn tốt hơn. Đối với hai đứa các ngươi, ta nghĩ chắc là phải những loại cứng cáp như trứng Thiết Sa Điểu mới tự bảo toàn nổi... Đúng là vô tri phí phạm".
"Aizz...".
Khẽ lắc đầu, Lăng Thanh Trúc thở nhẹ một hơi rồi chuyển mình đứng dậy. Bước lại gần con suối, nàng cúi nhìn dòng nước đang chảy, thanh âm chợt trở nên buồn bã: "Thế gian muôn vạn người, có mấy người là bằng hữu? Trong số những bằng hữu, liệu có ai là tri kỷ?".
"Biển người mênh mông, tất cả đối với ta hẳn đều chỉ là người xa kẻ lạ...".
Sau giây phút cảm khái ấy, Lăng Thanh Trúc đã thôi không nói thêm gì nữa. Việc duy nhất mà nàng làm là đứng yên lặng nhìn dòng nước chảy, xem những chiếc lá trôi... trong đêm tối.
...
Phàm là người, ai lại chẳng có tâm sự, những nỗi niềm riêng?
Dẫu pháp lực cao cường, đạo hạnh thâm sâu thì Lăng Thanh Trúc bất quá vẫn chỉ là người. Nàng có ưu tư, điều ấy không lạ. Kỳ quái, hoạ chăng là nằm ở những gì nàng che giấu và bộc lộ.
Về bản chất, Lăng Thanh Trúc nàng vốn không xấu. Trái lại, đôi lúc nàng cũng rất biết quan tâm người khác. Ngặt nỗi... những khía cạnh tốt đẹp kia, Lăng Thanh Trúc chỉ giữ riêng cho mình, chả để ai thấy. Được nàng thể hiện, nếu có cũng là khuôn mặt bất cần, hành vi trước sau bất nhất, rất chi kỳ quái...
Tóm lại, ở Thiên Kiếm Môn này, Lăng Thanh Trúc chính là một quái nhân thực thụ. Từ trên xuống dưới, khắp cả tiên môn, tuyệt nhiên không một ai có thể hiểu được nàng. Những việc nàng làm và những điều nàng nghĩ, hiếm hoi lắm mới có người lần ra đến căn nguyên, nguồn gốc.
Nhiều năm về trước, sau khi liên tiếp chứng kiến những hành vi khác người của Lăng Thanh Trúc, bị nàng khiến cho liên luỵ mà ăn đau khổ, các vị phong chủ của bốn chi mạch còn lại đã cảm thấy hết sức quan ngại. Thậm chí trong số đó, có người đã âm thầm tới gặp bậc trưởng bối là Thanh Hà Tử nhờ can thiệp, hy vọng ông suy xét về việc giới hạn quyền lực của Lăng Thanh Trúc đối với Trúc Kiếm Phong, với Thiên Kiếm Môn.
Đáng tiếc, Thanh Hà Tử đã từ chối. Cũng vì lẽ đó, suốt một quãng thời gian dài, chưởng môn Cơ Thành Tử và ba vị phong chủ của Mặc Kiếm Phong, Liệt Kiếm Phong và Tương Kiếm Phong đã phải tạm gác việc tu hành, cùng nhau chung sức "trông coi" Trúc Kiếm Phong hòng tránh cho chi mạch này bị Lăng Thanh Trúc đem biến thành một thứ gì đó tệ hại.
May sao, từ đấy trở đi, Lăng Thanh Trúc cũng đột nhiên hiểu ra lý lẽ mà dần an phận. Bên trong Trúc Kiếm Phong của nàng, các đệ tử tuy phải tuân theo những quy định cổ quái do nàng tùy hứng thêm thắt nhưng rốt cuộc thì đâu cũng vào đấy, kết quả tu hành coi như tốt đẹp. Nhất là ở lớp đệ tử chân truyền, tiến bộ so với các chi mạch khác chỉ hơn không kém. Và đặc biệt, cả đám bọn chúng, tất thảy đều chẳng ai là may mắn được thừa hưởng cái phong thái "quái nhân quái sự" của sư phụ mình kia.
Thật âu xem như tổ sư gia đã hiển linh can thiệp.
Chuyện xưa là vậy, bằng xét ngày nay...
Hiện thời, mọi thứ đúng là còn chưa có gì đáng phải phiền lòng, kinh động. Tuy nhiên, mầm mống phiền toái thì đã bắt đầu phát triển.
Căn nguyên nằm ở hai đứa trẻ Lăng Tiểu Ngư và Chu Đại Trù. Trái hẳn bốn vị đệ tử chân truyền thuở trước, hai đứa chúng nó rất khác biệt. Không tại tư chất mà nằm nơi tính tình. Tương tự Lăng Thanh Trúc, chúng nó rất hay làm ra những chuyện "hay ho kỳ quái", trên mức người thường có khả năng lý giải nổi.
Đông qua thu lại, sau mười năm bái nhập tiên môn, làm đệ tử Trúc Kiếm Phong, dưới sự dạy dỗ rất đỗi "tận tâm" của Lăng Thanh Trúc, Lăng Tiểu Ngư và Chu Đại Trù hiện đã "phát triển" tới trình độ khó ai có thể nghĩ tới. Cả đạo pháp lẫn phong cách hành sự.
Là phúc của Thiên Kiếm hay là hoạ của Thiên Kiếm, ai đoán trước được?
...
Lúc này, tiếng suối chảy, tiếng gió đưa - những thanh âm vốn rất nhỏ bé - giờ cũng nghe rõ mồn một, có phần ghê rợn...
Cảm giác ớn lạnh, với cặp mắt ti hí láo liên, Chu Đại Trù hết ngó bên đông lại nhòm bên tây, hơi sợ hãi gọi: "Tiểu Ngư... Tiểu Ngư...".
Ngồi kế bên, trong tư thế gò bó khó quay, Lăng Tiểu Ngư ứng tiếng: "Sao vậy Đại Trù sư huynh?".
"Ta... ta thấy hơi lo".
Chu Đại Trù đảo thêm một vòng, tiếp tục nói: "Mặc dù nơi này rất gần chỗ chúng ta ở, nhưng suy cho cùng vẫn là chốn núi rừng... Đêm hôm khuya khoắt như vầy... Tiểu Ngư, có khi nào mấy con dã thú sẽ nhảy ra ăn thịt chúng ta không?".
"Chắc không có đâu. Trúc Kiếm Phong chúng ta là linh sơn thánh địa mà...".
"Thánh địa thì cũng là rừng núi... Hồi sáng ta và ngươi đã ăn trứng Ngọc Dương Điểu, biết đâu nó sẽ hiện hồn về rồi kêu gọi đồng bọn tới trả thù chúng ta".
"Trứng chưa nở, chưa tính là sinh mạng chân chính. Nó không thể biến thành oan hồn quỷ vật được".
"Ai bảo với ngươi thế?".
"Đệ đọc trong sách. Nó viết thế".
"Vậy à... Vậy Tiểu Ngư... ui...".
Chu Đại Trù mới định xoay người thì bỗng chợt biến sắc, hít hà một hơi. Phía dưới, cái mông nó lại vừa truyền tới cảm giác đau nhức.
"Đại Trù sư huynh, huynh đừng có động cái mông, sẽ đau lắm".
"Ta biết chứ. Nhưng mà giữ mãi một chỗ... Hic, mông ta tê lắm".
"Đệ cũng vậy...".
...
"Tiểu Ngư, lẽ nào chúng ta thật sẽ bị trói ở đây cả đêm sao?".
"Đệ... đệ không biết".
"Haizzz... Hồi sáng lão nhân gia giận dữ như vậy, chắc là đêm nay sẽ không chịu thả chúng ta ra đâu... Lão nhân gia đúng là chẳng có tí lòng từ bi gì hết...".
"Cũng không thể trách sư phụ. Tại chúng ta ăn mất trứng Ngọc Dương Điểu nên mới khiến sư phụ tức giận...".
"Thì ai bảo sư phụ lão nhân gia hôm qua bỏ đói chúng ta, đã vậy sáng sớm còn ném cho hai cái thùng nặng trịch bắt đi xách nước...".
...
"Mông thì đau, người thì ê ẩm, làm sao qua hết đêm nay bây giờ?".
"Hic... Tiểu Ngư à, ngươi có ngủ được không?".
"Đệ đang cố ngủ...".
"Tiểu Ngư...".
Qua một lúc vẫn chưa nghe Chu Đại Trù nói thêm gì, Lăng Tiểu Ngư không khỏi nghi hoặc: "Sao vậy Đại Trù sư huynh?".
"Hmmm..." - Chu Đại Trù hơi đắn đo, nhưng rồi cũng nói - "Ta vừa nghĩ đến mẫu thân. Lúc mẫu thân còn sống, mỗi đêm bà đều hát ru ta ngủ...".
"Tiểu Ngư, ngươi có muốn nghe không? Ta sẽ hát cho ngươi nghe".
"Muốn chứ." Lăng Tiểu Ngư chả cần nghĩ, gật đầu ngay.
Thấy nó hưởng ứng như vậy, Chu Đại Trù lúc này mới chính thức quyết định.
"Tiểu Ngư, ngươi đợi một chút để ta thay thế mấy con chữ cái đã. Cũng không thể hát giống y như lời của mẫu thân ta được...".
Nói đoạn, Chu Đại Trù bắt đầu tập trung suy nghĩ...
Có một điều buộc phải công nhận, đó là Chu Đại Trù thực sự rất thông minh. Dựa trên nền nhạc cũ, chỉ qua vài phút ngắn ngủi thì nó đã liền soạn xong một bài hát với toàn bộ những ca từ mới hết sức phù hợp hoàn cảnh hiện tại.
Giọng non nớt mà trầm ấm, nó bắt đầu cất tiếng hát...
"Tiểu Ngư là con cá nhỏ
Đại Trù là cái bếp to
Chúng ta sinh ra là huynh đệ
Suốt đời là huynh đệ...
Tiểu Ngư xếp thứ sáu
Đại Trù vị thứ năm
Nhập tiên môn, chung hoạn nạn
Bên suối nhỏ, dưới tàn cây, mông đau ta ngồi hát...
'Sinh ra là huynh đệ
Suốt đời là huynh đệ
Sinh ra là huynh đệ
Suốt đời là huynh đệ
Suốt đời là huynh đệ...".
...
...
Lời ca từ lâu đã dứt, người hát cũng sớm đã khép chặt hàng mi.
Lăng Tiểu Ngư và Chu Đại Trù, cả hai đứa trẻ đều đã chìm vào cơn mộng. Tất nhiên là không phải nằm. Người chúng vẫn đang còn bị trói, ngả lưng căn bản là chuyện bất khả thi hành. Thay vì ngửa người an giấc như mọi khi, hiện chúng chỉ có thể ngồi tựa đầu dìu nhau vào giấc ngủ.
Chính tại lúc này, từ trong màn đêm u tối, một bóng người lặng lẽ đi ra. Khoác trên mình bộ tử y tinh kỳ quý phái, nàng chậm rãi tiến về phía gốc cây - nơi mà Lăng Tiểu Ngư và Chu Đại Trù bị trói.
Bàn tay nhỏ nhắn phẩy nhẹ, tức thì, sợi dây đang trói chặt hai đứa trẻ liền nới lỏng, bay về chỗ nàng.
Đem sợi dây cất vào giới chỉ, Lăng Thanh Trúc khom người, nhẹ nhàng nhấc bổng Lăng Tiểu Ngư lên, mang đặt xuống tấm chăn dày cộm đã được trải sẵn. Tương tự, với Chu Đại Trù, nàng cũng làm giống y như thế.
"Sinh ra là huynh đệ, suốt đời là huynh đệ... Cái thằng mập ngươi coi vậy mà cũng có nghĩa khí phếch...".
"Ban sáng bị ta đánh như vậy, hai tên tiểu tử các ngươi hẳn ít nhiều cũng có oán trách đi?".
"Nói qua nói lại thì lỗi đều của các ngươi hết. Ngọc Dương Điểu là linh thú trân quý cỡ nào các ngươi có biết không? So với một tên chân nhân cảnh sơ kỳ, giá trị còn muốn cao đấy".
"Xét toàn bộ Thiên Kiếm Môn, trừ bỏ chưởng môn và mấy vị phong chủ bọn ta ra, có được bảo vật sánh ngang Ngọc Dương Điểu cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Vậy mà... hai tên tiểu tử ngươi lại nỡ lòng nào đem trứng Ngọc Dương Điểu luộc ăn mất...".
"Ta mà biết trước như vầy thì thà đem quả trứng kia giữ lại cho mình dùng còn tốt hơn. Đối với hai đứa các ngươi, ta nghĩ chắc là phải những loại cứng cáp như trứng Thiết Sa Điểu mới tự bảo toàn nổi... Đúng là vô tri phí phạm".
"Aizz...".
Khẽ lắc đầu, Lăng Thanh Trúc thở nhẹ một hơi rồi chuyển mình đứng dậy. Bước lại gần con suối, nàng cúi nhìn dòng nước đang chảy, thanh âm chợt trở nên buồn bã: "Thế gian muôn vạn người, có mấy người là bằng hữu? Trong số những bằng hữu, liệu có ai là tri kỷ?".
"Biển người mênh mông, tất cả đối với ta hẳn đều chỉ là người xa kẻ lạ...".
Sau giây phút cảm khái ấy, Lăng Thanh Trúc đã thôi không nói thêm gì nữa. Việc duy nhất mà nàng làm là đứng yên lặng nhìn dòng nước chảy, xem những chiếc lá trôi... trong đêm tối.
...
Phàm là người, ai lại chẳng có tâm sự, những nỗi niềm riêng?
Dẫu pháp lực cao cường, đạo hạnh thâm sâu thì Lăng Thanh Trúc bất quá vẫn chỉ là người. Nàng có ưu tư, điều ấy không lạ. Kỳ quái, hoạ chăng là nằm ở những gì nàng che giấu và bộc lộ.
Về bản chất, Lăng Thanh Trúc nàng vốn không xấu. Trái lại, đôi lúc nàng cũng rất biết quan tâm người khác. Ngặt nỗi... những khía cạnh tốt đẹp kia, Lăng Thanh Trúc chỉ giữ riêng cho mình, chả để ai thấy. Được nàng thể hiện, nếu có cũng là khuôn mặt bất cần, hành vi trước sau bất nhất, rất chi kỳ quái...
Tóm lại, ở Thiên Kiếm Môn này, Lăng Thanh Trúc chính là một quái nhân thực thụ. Từ trên xuống dưới, khắp cả tiên môn, tuyệt nhiên không một ai có thể hiểu được nàng. Những việc nàng làm và những điều nàng nghĩ, hiếm hoi lắm mới có người lần ra đến căn nguyên, nguồn gốc.
Nhiều năm về trước, sau khi liên tiếp chứng kiến những hành vi khác người của Lăng Thanh Trúc, bị nàng khiến cho liên luỵ mà ăn đau khổ, các vị phong chủ của bốn chi mạch còn lại đã cảm thấy hết sức quan ngại. Thậm chí trong số đó, có người đã âm thầm tới gặp bậc trưởng bối là Thanh Hà Tử nhờ can thiệp, hy vọng ông suy xét về việc giới hạn quyền lực của Lăng Thanh Trúc đối với Trúc Kiếm Phong, với Thiên Kiếm Môn.
Đáng tiếc, Thanh Hà Tử đã từ chối. Cũng vì lẽ đó, suốt một quãng thời gian dài, chưởng môn Cơ Thành Tử và ba vị phong chủ của Mặc Kiếm Phong, Liệt Kiếm Phong và Tương Kiếm Phong đã phải tạm gác việc tu hành, cùng nhau chung sức "trông coi" Trúc Kiếm Phong hòng tránh cho chi mạch này bị Lăng Thanh Trúc đem biến thành một thứ gì đó tệ hại.
May sao, từ đấy trở đi, Lăng Thanh Trúc cũng đột nhiên hiểu ra lý lẽ mà dần an phận. Bên trong Trúc Kiếm Phong của nàng, các đệ tử tuy phải tuân theo những quy định cổ quái do nàng tùy hứng thêm thắt nhưng rốt cuộc thì đâu cũng vào đấy, kết quả tu hành coi như tốt đẹp. Nhất là ở lớp đệ tử chân truyền, tiến bộ so với các chi mạch khác chỉ hơn không kém. Và đặc biệt, cả đám bọn chúng, tất thảy đều chẳng ai là may mắn được thừa hưởng cái phong thái "quái nhân quái sự" của sư phụ mình kia.
Thật âu xem như tổ sư gia đã hiển linh can thiệp.
Chuyện xưa là vậy, bằng xét ngày nay...
Hiện thời, mọi thứ đúng là còn chưa có gì đáng phải phiền lòng, kinh động. Tuy nhiên, mầm mống phiền toái thì đã bắt đầu phát triển.
Căn nguyên nằm ở hai đứa trẻ Lăng Tiểu Ngư và Chu Đại Trù. Trái hẳn bốn vị đệ tử chân truyền thuở trước, hai đứa chúng nó rất khác biệt. Không tại tư chất mà nằm nơi tính tình. Tương tự Lăng Thanh Trúc, chúng nó rất hay làm ra những chuyện "hay ho kỳ quái", trên mức người thường có khả năng lý giải nổi.
Đông qua thu lại, sau mười năm bái nhập tiên môn, làm đệ tử Trúc Kiếm Phong, dưới sự dạy dỗ rất đỗi "tận tâm" của Lăng Thanh Trúc, Lăng Tiểu Ngư và Chu Đại Trù hiện đã "phát triển" tới trình độ khó ai có thể nghĩ tới. Cả đạo pháp lẫn phong cách hành sự.
Là phúc của Thiên Kiếm hay là hoạ của Thiên Kiếm, ai đoán trước được?
...
Bình luận facebook