• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Tiên Môn (2 Viewers)

  • Chương 417

Dương Tu, các sư đệ sư muội của hắn, sáu người bọn họ bất quá đi ngang qua ngọn núi này, tình cờ trông thấy Ái Chân Kha Lạc Hoàng nằm bất động bên dưới, xuất phát từ thiện tâm nên mới dừng chân ghé xuống. Dè đâu tai hoạ lại bất ngờ ập đến.



Ái Chân, nàng trước giết năm người rồi đem tinh huyết hấp thu, sau lại bằng phương thức thô bạo nhất mà sưu hồn Dương Tu, biến hắn thành một phế nhân si ngốc. Không oán không thù mà xuống tay như thế, thật là độc ác lắm thay.



Nhưng, nào đã hết. Sự tàn độc của Ái Chân Kha Lạc Hoàng, nó vẫn còn tiếp diễn. Thay vì buông tha cho Dương Tu, nàng lại lần nữa ra tay với hắn.



Đúng là nàng chẳng giết, tuy nhiên, so với giết thì đem hai tay Dương Tu kéo đứt rồi thản nhiên ngấu nghiến, việc làm này, nó còn kinh khủng hơn xuống tay hạ sát gấp chục lần.



Thần trí đã phế, nay thân thể cũng tàn khuyết nốt, thử hỏi Dương Tu còn sống lại để làm chi?



Ngày tháng mai sau, hắn lại phải sống tiếp thế nào?



"Ác ma" hai chữ, nếu Ái Chân Kha Lạc Hoàng không xứng thì thiên hạ thiết nghĩ chẳng còn ai xứng nữa.



...



Trong quá khứ, Ái Chân Kha Lạc Hoàng vốn không phải người tốt. Trong hiện tại, khi đã hoá thành cương thi, Ái Chân Kha Lạc Hoàng nàng lại càng không phải người tốt. Trái lại, nàng là người xấu. Một kẻ vô cùng nguy hiểm. Đáng lo ngại hơn nữa là hôm nay, trong thời đại này đã chẳng còn Ma tôn Xích Tịch, cũng chẳng còn vương tộc Kha Lạc Hoàng Thị để mà kiểm soát nàng. Tiên nhân, thánh giả? Cũng đều biến mất cả rồi.



Không người ước thúc, không kẻ cố kỵ, lại thêm tâm tính dị dạng, âm tàn của mình, Ái Chân Kha Lạc Hoàng rồi sẽ làm ra thêm những chuyện độc ác nào nữa?



Khẳng định nạn nhân chết dưới ma trảo của nàng, con số sẽ không ngừng tăng lên. Vị cổ nhân xuất ra từ Cung Đâu này, rành rành là một mối hoạ khôn lường, có thể nguy hại đến thương sinh thiên hạ trong thời đại này.



Hiện giờ, tất nhiên là vẫn chưa ai nhận ra được điều ấy. Bởi lẽ, số nạn nhân vẫn còn quá ít. Chết lại không phải đại nhân vật gì, làm sao tạo được tiếng vang? Nhưng tin tưởng sẽ sớm thôi, năm chữ "Ái Chân Kha Lạc Hoàng" sẽ trở thành nỗi kinh hoàng của thế nhân...



...



Tương lai là vậy, Ái Chân sẽ là cơn ác mộng. Còn hiện tại, nàng vẫn chưa phải. Thay vì Ái Chân Kha Lạc Hoàng thì hôm nay, tu tiên giới lại đang dậy sóng vì một cái tên khác: "Quỷ diện nhân".



Mọi chuyện bắt đầu từ Lam Yên Tự...



Hôm đó, chỉ sau năm ngày kể từ lúc cuộc chạm trán giữa Ái Chân Kha Lạc Hoàng và mấy người Lăng Tiểu Ngư kết thúc, tại Lam Yên Tự - một trong tứ đại tông môn phe chính đạo, một biến cố lớn đã xảy ra. Chi tiết như sau...



Tại tháp Thông Thiên, khi mà Phổ Hạnh - một trong tam đại thần tăng của Lam Yên Tự - đang toạ thiền thì có một tên đệ tử tìm đến, danh gọi Nhất Ngộ. Nhất Ngộ vốn dĩ là đệ tử chân truyền của Phổ Hạnh, trước nay lại rất mực thiện lương, được ông yêu mến nên tâm phòng bị của ông gần như là con số không tròn trịa. Nhưng thật chẳng may, Phổ Hạnh đã lầm. Nhất Ngộ hôm đó chạy đến trước mặt ông, hắn lại không phải chân chính Nhất Ngộ mà là do người khác dùng đạo thuật cải trang thành. Sau khi tiếp cận, kẻ gian này đã lập tức ra tay ám toán, dùng kim châm tẩm độc đâm vào tim của Phổ Hạnh...



Lúc Phổ Hạnh hấp hối, "Nhất Ngộ" lúc này mới hiện rõ nguyên hình là một thanh niên tướng mạo bình phàm, khuôn mặt tuy chỉ hai lăm hai sáu nhưng trên mái tóc, ít nhiều đã điểm bạc, nhìn có vẻ tang thương.



Khuôn mặt kia, Phổ Hạnh xem chừng cũng có nhận thức. Ông đã thốt lên: "Ngươi... Là ngươi... Lăng Tiểu Ngư...".



"Ồ..." - Thanh âm yếu ớt của Phổ Hạnh vừa dứt, bên cạnh, người thanh niên liền tỏ ra thú vị, nói - "Phổ Hạnh đại sư, không ngờ đại sư đối với một hậu bối vô danh như ta lại có ấn tượng".



"Lăng Tiểu Ngư, ngươi... tại sao...?".



"Phổ Hạnh đại sư, 'thất phu vô tội, hoài bích có tội', câu này đại sư hẳn cũng biết chứ?".



"Lăng Tiểu Ngư" tiếp tục: "Chẳng giấu gì đại sư, Lăng Tiểu Ngư ta hiện đang trọng thương, cần có Phật châu của quý tự thì mới cứu chữa được. Thêm nữa... Theo như ta được biết thì ngoài công năng được đồn đoán là có thể cải tử hoàn sinh, Phật châu của quý tự còn có khả năng trợ giúp người tham ngộ, đột phá bình cảnh..., cực kỳ hữu ích cho việc tu hành".



Nói đoạn, Lăng Tiểu Ngư đem chuỗi tràng hạt mà Phổ Hạnh đang đeo trên cổ tháo xuống. Hắn mỉm cười: "Phổ Hạnh đại sư, một trong số những hạt này hẳn là Phật châu nhỉ?".



"Ngươi... Ngươi...".



Phổ Hạnh bất cam, cố vươn tay ra như thể muốn đòi lại báu vật của Phật môn mình.



Chỉ tiếc sức hắn, nó yếu nhược quá rồi.



Lăng Tiểu Ngư thương hại lắc đầu: "Phổ Hạnh, coi ngài kìa. Haizz... Thôi được rồi, để ta tiễn đại sư ngài về cõi Niết Bàn, cho ngài gặp mặt Như Lai".



Dứt câu. Lăng Tiểu Ngư liền xuất thủ đánh lên đầu Phổ Hạnh một chưởng, khiến ông chết ngay tức khắc. Kế đấy, hắn cúi xuống cầm tay Phổ Hạnh, dùng nó chấm lấy máu tươi, viết lên sàn một chữ không trọn vẹn. Chữ ấy là "Lăn...".





Xong xuôi đâu đấy, lúc này, trong đầu Lăng Tiểu Ngư, một thanh âm mới cất lên: "Chủ nhân, tại sao ngài không để cho hắn sống?".



Đáp lại, Lăng Tiểu Ngư cười mà rằng: "Hỗn Độn, cướp lấy Phật châu lại còn sát hại Phổ Hạnh - một trong tam đại thần tăng của Lam Yên Tự, tội chồng thêm tội không phải càng hay?".



"Nhưng mà chủ nhân...".



Lần này Hỗn Độn còn chưa kịp nói hết câu thì đã bị Lăng Tiểu Ngư, hay đúng hơn là kẻ đang cải trang thành Lăng Tiểu Ngư - quỷ diện nhân - cắt ngang: "Hỗn Độn, ta biết ngươi muốn nói gì. Yên tâm, mọi thứ ta đều đã có tính toán".



"Chủ nhân, Hỗn Độn ngu muội, mong chủ nhân có thể giải thích".



Cúi nhìn thi thể Phổ Hạnh, quỷ diện nhân nói ra: "Phổ Hạnh tuy rằng đã không thể nói, nhưng một chữ 'Lăn...' hắn để lại kia, nó cũng quá đủ để biến Lăng Tiểu Ngư thành kẻ tội đồ rồi".



"Nhưng chủ nhân...".



"Để ta nói hết".



Quỷ diện nhân tiếp lời: "Hỗn Độn, một chữ Lăng thiếu nét, đích xác chưa đủ làm bằng chứng. Thế nhưng nếu có một ngày, khi Lăng Tiểu Ngư tiếp tục gây ra tội ác, lại 'ngoài ý muốn' để người nhìn thấy rõ ràng tướng mạo, Hỗn Độn ngươi nghĩ Lam Yên Tự có khó khăn để liên hệ không?".



Vốn cũng là kẻ thông minh, Hỗn Độn nhanh chóng hiểu ra vấn đề. Hắn đoán: "Chủ nhân, có phải ý ngài là trước chúng ta sẽ chỉ dùng duy nhất một nhân dạng khác để gây án khắp nơi, đợi cho thiên hạ cùng hướng vào nhân dạng đó rồi mới 'ngoài ý muốn' để lộ nguyên hình của nhân dạng là Lăng Tiểu Ngư?".



"Không sai. Ý ta chính là như vậy".



Quỷ diện nhân nở nụ cười ý vị: "Hỗn Độn, cái đám danh môn chính phái này không phải tên nào cũng ngốc. Chúng ta càng lộ liễu thì càng dễ bị hoài nghi. Tỏ ra kín đáo một chút, như vậy mới đáng tin...".



"Ồ..." Đang nói, quỷ diện nhân chợt ồ lên một tiếng, chừng như mới phát hiện ra điều gì.



Hắn khẽ động thần niệm, lấy từ không gian giới chỉ ra một chiếc mặt nạ hình ác quỷ đeo lên mặt, rồi phá cửa tháp Thông Thiên bay ra.



Vừa lúc, từ hướng tây, một đạo kim quang bay tới.



"Ác tặc! Còn muốn chạy!".



"Ba! Ba!".



"Oành!".



"Oành!".
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Hoa Sơn Tiên Môn
  • Mạt Lăng Biệt Tuyết
Chương 1560
Y Tiên
  • Một miếng ngói xanh
Đại tiên y
  • Vạn Kiếp
Chương 21-25

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom