Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 482
"Diệt!".
Vẫn lạnh lùng như vậy, từ trong miệng Lăng Tiểu Ngư, một tiếng "Diệt" cất lên.
Cảnh cũ tái hiện, muôn đao vạn quỷ một lần nữa lao vào cắt xé Minh Tôn.
Nhưng, chỉ vừa mới chạm, cắt xé còn chưa được bao nhiêu thì muôn đao vạn quỷ, toàn bộ đều tan thành bụi phấn. Hết thảy chỉ vì một chữ "Vạn" trên đỉnh đầu Minh Tôn.
Pháp kia, nó đã thành rồi.
...
Kim quang từ chữ "Vạn" chiếu rọi tới đâu thì đao sơn, quỷ hải nơi đó liền bị thanh tẩy. Chỉ trong tích tắc, lĩnh vực của Lăng Tiểu Ngư đã hoàn toàn bị hoá giải.
Thừa thắng xông lên, vẫn trong tư thế hai chân xếp bằng, Minh Tôn điểm ra thêm một đạo pháp quyết. Tức thì, chữ "Vạn" kia từ một bỗng hoá thành sáu, chia làm sáu phương đông, tây, nam, bắc, phương trên và phương dưới, tất cả cùng đem Lăng Tiểu Ngư cho phong toả lại.
"Phật Pháp Vô Biên!".
...
"Ong!".
"Ong!".
Thế cục đảo chiều, vốn thế thượng phong bỗng chốc lại biến thành tù nhân bị giam giữ, Lăng Tiểu Ngư khó tránh phải nhăn mặt nhíu mày.
Thần tình trầm trọng, hắn gấp rút điều động linh lực đánh lên chữ "Vạn" đang vây giữ xung quanh. Đầu tiên là chữ "Vạn" phía nam, tiếp đó là chữ "Vạn" phía bắc, rồi chữ "Vạn" phía đông, chữ "Vạn" phía tây, phương trên và phương dưới... Sáu chữ "Vạn", mỗi một chữ đều đã bị Lăng Tiểu Ngư công kích qua, trước sau gộp lại tổng số ước tính cũng đủ mười ba lần. Có điều kết quả... Bất kể là chữ "Vạn" nào, thuộc tại phương nào, chúng như cũ hiện vẫn còn nguyên.
Lăng Tiểu Ngư, hắn chưa phá nổi.
Tuy nhiên, nếu dựa vào đó mà cho rằng hắn đã phí công vô ích thì thật sai lầm. Lực lượng Lăng Tiểu Ngư đánh ra, chúng không hề vô ích. Sáu chữ "Vạn", chúng đúng là vẫn vẹn nguyên đấy, thế nhưng Minh Tôn - người đang thao túng sáu chữ "Vạn" kia, y sớm đã hộc máu rồi.
Nếu một thoáng trước, vết máu chỉ bất quá hiện hữu nơi miệng Minh Tôn thì bây giờ, dưới cằm y, dưới áo y, máu tươi cũng nhuộm đầy.
Rõ ràng, Minh Tôn y đã phải gồng gánh rất nhiều mới có thể duy trì được sáu chữ "Vạn" kia.
"Hừ!".
Người đổ máu mặc người đổ máu, Lăng Tiểu Ngư chẳng có tí gì gọi là đồng cảm. Hung quang trong mắt càng thêm rõ, sát ý trong lòng càng thêm thịnh, hắn nhìn Minh Tôn mà rằng:
"Kim thân hữu khuyết, quả vị non kém, ngươi lấy gì để cản ta?!".
Đáp lại Lăng Tiểu Ngư, Minh Tôn dùng cả hai tay kết ấn, rồi đánh ra.
Theo đó, kim quang do sáu chữ "Vạn" phát ra càng thêm phần rực rỡ. Tất cả chúng đều chiếu thẳng vào thân ảnh kẻ bị phong toả bên trong, như thể muốn đem hắn thanh tẩy, xoá bỏ.
Nhưng, Lăng Tiểu Ngư há lại dễ dàng bị xoá đi như vậy?
Đã khác nhiều so với trước. Vẻ hững hờ điềm đạm, âm điệu ẩn ẩn ưu thương ở thời điểm bảo rằng bản thân đang rất yếu nhược, mong một sự giải thoát, hết thảy đều chẳng còn đâu nữa. Thay vào đó, lúc này, một thần tình hung ác lăng lệ lại đang hiện hữu.
Đây là vì sao?
Thật sự là không người hiểu được. Lời nói, thái độ cùng cử chỉ của Lăng Tiểu Ngư, trước sau rất mâu thuẫn. Cứ như bên trong thân thể kia có đến hai linh hồn luân phiên ngự trị vậy.
Nhưng... có khả năng sao?
Lăng Tiểu Ngư rõ ràng đã thức tỉnh. Ký ức kiếp trước và ký ức kiếp này khẳng định đã cùng nhau dung hợp rồi. Song song tồn tại, đó là điều không thể xảy ra.
Thử ngẫm, một Lăng Tiểu Ngư yếu nhược, hắn có thể chống lại được một tồn tại hàng chí tôn cấp bậc?
Nếu mà ngăn được thì làm chủ đây phải là hắn chứ không phải vị chí tôn này.
...
Liệu quá trình thức thức tỉnh kia đã xảy ra sai lầm? Hoặc là nói dị biến vốn dĩ có trước, đã tồn tại từ lâu?
Hoặc... ngay từ đầu, tâm tình của vị chí tôn này thực chất là phức tạp như vậy?
Những câu hỏi thoạt đến rồi cũng nhanh chóng trôi đi. Minh Tôn chẳng thể nghĩ nhiều, cho dù có muốn thế đi nữa.
Tình cảnh hiện giờ, nó không cho phép.
Bất kể lý do có là gì đi nữa thì ý muốn hủy diệt thế gian của Lăng Tiểu Ngư trước sau đều không hề thay đổi. Thậm chí so với trước, tại thời điểm này sát ý của Lăng Tiểu Ngư càng mạnh mẽ hơn. Khí tức của hắn cũng là như vậy, đã trở nên hung lệ cực kỳ.
"Bằng mọi giá nhất định phải diệt trừ hoạ này", đấy là ý niệm duy nhất của Minh Tôn hiện thời.
Cố gắng chịu đựng, Minh Tôn tiếp tục duy trì, một bên ra sức kìm hãm Lăng Tiểu Ngư một bên dùng niệm lực liên hệ với Vũ và Chu Tước.
Cũng chẳng rõ Minh Tôn đã nói gì với họ, chỉ thấy sau một lúc lắng nghe, cả Chu Tước và Vũ đều đồng loạt hiển hoá nguyên hình.
Tiếp đấy, từ trong những thân xác kia, hai đạo linh quang bay ra, hướng phương vị Lăng Tiểu Ngư tiếp cận.
"Thần hồn li thể".
Lăng Tiểu Ngư không khó để nhìn ra thủ đoạn của Vũ và Chu Tước. Hắn hiểu hai người bọn họ đây là vì muốn thoát ra khỏi sự vây giữ của Minh Long và Huyền Long để tiến đến hỗ trợ cho Minh Tôn cùng đối phó hắn.
Có phần khinh thị, Lăng Tiểu Ngư nói lớn:
"Tới hết cả đây! Ta xem đám thần linh nhỏ bé các ngươi có thể làm gì!".
Miệng nói tay chẳng để yên, thanh âm còn chưa lắng thì Lăng Tiểu Ngư đã lại vung quyền đánh lên những chữ "Vạn" chung quanh.
Ba quyền bất quá, Minh Tôn đã liền hộc thêm một ngụm máu tươi. Chưa hết, kim thân của y hiện cũng đang bắt đầu rạn nứt...
"Minh Tôn!".
Dành cho Chu Tước một ánh nhìn trấn an, Minh Tôn bảo: "Tất cả vì chúng sinh".
Bảo xong, y chắp tay lại, hai mắt cũng nhanh chóng nhắm nghiền.
Theo đó, từ một "tiểu hoà thượng", thân thể Minh Tôn mau chóng phân thành hai nhân ảnh. Nhân ảnh thứ nhất cao hơn chín thước, đầu đội tử kim quán, lưng đeo đai ngọc, vai khoác chiến bào âm dương, trông cực kỳ uy dũng. Nhân ảnh thứ hai thấp hơn một chút, khoảng độ tám thước, mặc trường y màu xanh, phần áo bên tay phải có một hoạ tiết hình rồng, vô cùng sống động.
Không phải Thương Long - Bạch Hổ thì ai?
"Tất cả vì chúng sinh".
"Tất cả vì chúng sinh".
Thương Long, Bạch Hổ đồng thanh nói. Nói xong liền chia nhau trấn giữ hai phương vị đông - tây, cùng hướng Lăng Tiểu Ngư mà bắt tay kết ấn.
Đã chuẩn bị sẵn, Vũ và Chu Tước cũng lập tức làm theo.
...
"Hống!".
"Grào... ào...!".
...
Lẫn trong những tiếng thét gào từ cuộc chiến giữa các thần thú, từ miệng Thương Long, một chữ "Thiên" đã vừa được đọc lên.
Tiếp đấy, Bạch Hổ cũng hô to một chữ "Địa".
Rồi Chu Tước, Vũ, từ cổ họng các nàng, hai chữ "Nhân", "Thần" cũng lần lượt được nói ra.
Ngay lúc chữ "Thần" vừa dứt, cả thiên địa liền rung lên dữ dội.
Thương Long Ấn, Bạch Hổ Ấn, Chu Tước Ấn, Huyền Vũ Ấn, tứ đại pháp ấn cùng hướng về Lăng Tiểu Ngư mà đồng thời phát động.
Thiên Địa Nhân Thần - Tứ Linh Phục Ma Ấn!
Vẫn lạnh lùng như vậy, từ trong miệng Lăng Tiểu Ngư, một tiếng "Diệt" cất lên.
Cảnh cũ tái hiện, muôn đao vạn quỷ một lần nữa lao vào cắt xé Minh Tôn.
Nhưng, chỉ vừa mới chạm, cắt xé còn chưa được bao nhiêu thì muôn đao vạn quỷ, toàn bộ đều tan thành bụi phấn. Hết thảy chỉ vì một chữ "Vạn" trên đỉnh đầu Minh Tôn.
Pháp kia, nó đã thành rồi.
...
Kim quang từ chữ "Vạn" chiếu rọi tới đâu thì đao sơn, quỷ hải nơi đó liền bị thanh tẩy. Chỉ trong tích tắc, lĩnh vực của Lăng Tiểu Ngư đã hoàn toàn bị hoá giải.
Thừa thắng xông lên, vẫn trong tư thế hai chân xếp bằng, Minh Tôn điểm ra thêm một đạo pháp quyết. Tức thì, chữ "Vạn" kia từ một bỗng hoá thành sáu, chia làm sáu phương đông, tây, nam, bắc, phương trên và phương dưới, tất cả cùng đem Lăng Tiểu Ngư cho phong toả lại.
"Phật Pháp Vô Biên!".
...
"Ong!".
"Ong!".
Thế cục đảo chiều, vốn thế thượng phong bỗng chốc lại biến thành tù nhân bị giam giữ, Lăng Tiểu Ngư khó tránh phải nhăn mặt nhíu mày.
Thần tình trầm trọng, hắn gấp rút điều động linh lực đánh lên chữ "Vạn" đang vây giữ xung quanh. Đầu tiên là chữ "Vạn" phía nam, tiếp đó là chữ "Vạn" phía bắc, rồi chữ "Vạn" phía đông, chữ "Vạn" phía tây, phương trên và phương dưới... Sáu chữ "Vạn", mỗi một chữ đều đã bị Lăng Tiểu Ngư công kích qua, trước sau gộp lại tổng số ước tính cũng đủ mười ba lần. Có điều kết quả... Bất kể là chữ "Vạn" nào, thuộc tại phương nào, chúng như cũ hiện vẫn còn nguyên.
Lăng Tiểu Ngư, hắn chưa phá nổi.
Tuy nhiên, nếu dựa vào đó mà cho rằng hắn đã phí công vô ích thì thật sai lầm. Lực lượng Lăng Tiểu Ngư đánh ra, chúng không hề vô ích. Sáu chữ "Vạn", chúng đúng là vẫn vẹn nguyên đấy, thế nhưng Minh Tôn - người đang thao túng sáu chữ "Vạn" kia, y sớm đã hộc máu rồi.
Nếu một thoáng trước, vết máu chỉ bất quá hiện hữu nơi miệng Minh Tôn thì bây giờ, dưới cằm y, dưới áo y, máu tươi cũng nhuộm đầy.
Rõ ràng, Minh Tôn y đã phải gồng gánh rất nhiều mới có thể duy trì được sáu chữ "Vạn" kia.
"Hừ!".
Người đổ máu mặc người đổ máu, Lăng Tiểu Ngư chẳng có tí gì gọi là đồng cảm. Hung quang trong mắt càng thêm rõ, sát ý trong lòng càng thêm thịnh, hắn nhìn Minh Tôn mà rằng:
"Kim thân hữu khuyết, quả vị non kém, ngươi lấy gì để cản ta?!".
Đáp lại Lăng Tiểu Ngư, Minh Tôn dùng cả hai tay kết ấn, rồi đánh ra.
Theo đó, kim quang do sáu chữ "Vạn" phát ra càng thêm phần rực rỡ. Tất cả chúng đều chiếu thẳng vào thân ảnh kẻ bị phong toả bên trong, như thể muốn đem hắn thanh tẩy, xoá bỏ.
Nhưng, Lăng Tiểu Ngư há lại dễ dàng bị xoá đi như vậy?
Đã khác nhiều so với trước. Vẻ hững hờ điềm đạm, âm điệu ẩn ẩn ưu thương ở thời điểm bảo rằng bản thân đang rất yếu nhược, mong một sự giải thoát, hết thảy đều chẳng còn đâu nữa. Thay vào đó, lúc này, một thần tình hung ác lăng lệ lại đang hiện hữu.
Đây là vì sao?
Thật sự là không người hiểu được. Lời nói, thái độ cùng cử chỉ của Lăng Tiểu Ngư, trước sau rất mâu thuẫn. Cứ như bên trong thân thể kia có đến hai linh hồn luân phiên ngự trị vậy.
Nhưng... có khả năng sao?
Lăng Tiểu Ngư rõ ràng đã thức tỉnh. Ký ức kiếp trước và ký ức kiếp này khẳng định đã cùng nhau dung hợp rồi. Song song tồn tại, đó là điều không thể xảy ra.
Thử ngẫm, một Lăng Tiểu Ngư yếu nhược, hắn có thể chống lại được một tồn tại hàng chí tôn cấp bậc?
Nếu mà ngăn được thì làm chủ đây phải là hắn chứ không phải vị chí tôn này.
...
Liệu quá trình thức thức tỉnh kia đã xảy ra sai lầm? Hoặc là nói dị biến vốn dĩ có trước, đã tồn tại từ lâu?
Hoặc... ngay từ đầu, tâm tình của vị chí tôn này thực chất là phức tạp như vậy?
Những câu hỏi thoạt đến rồi cũng nhanh chóng trôi đi. Minh Tôn chẳng thể nghĩ nhiều, cho dù có muốn thế đi nữa.
Tình cảnh hiện giờ, nó không cho phép.
Bất kể lý do có là gì đi nữa thì ý muốn hủy diệt thế gian của Lăng Tiểu Ngư trước sau đều không hề thay đổi. Thậm chí so với trước, tại thời điểm này sát ý của Lăng Tiểu Ngư càng mạnh mẽ hơn. Khí tức của hắn cũng là như vậy, đã trở nên hung lệ cực kỳ.
"Bằng mọi giá nhất định phải diệt trừ hoạ này", đấy là ý niệm duy nhất của Minh Tôn hiện thời.
Cố gắng chịu đựng, Minh Tôn tiếp tục duy trì, một bên ra sức kìm hãm Lăng Tiểu Ngư một bên dùng niệm lực liên hệ với Vũ và Chu Tước.
Cũng chẳng rõ Minh Tôn đã nói gì với họ, chỉ thấy sau một lúc lắng nghe, cả Chu Tước và Vũ đều đồng loạt hiển hoá nguyên hình.
Tiếp đấy, từ trong những thân xác kia, hai đạo linh quang bay ra, hướng phương vị Lăng Tiểu Ngư tiếp cận.
"Thần hồn li thể".
Lăng Tiểu Ngư không khó để nhìn ra thủ đoạn của Vũ và Chu Tước. Hắn hiểu hai người bọn họ đây là vì muốn thoát ra khỏi sự vây giữ của Minh Long và Huyền Long để tiến đến hỗ trợ cho Minh Tôn cùng đối phó hắn.
Có phần khinh thị, Lăng Tiểu Ngư nói lớn:
"Tới hết cả đây! Ta xem đám thần linh nhỏ bé các ngươi có thể làm gì!".
Miệng nói tay chẳng để yên, thanh âm còn chưa lắng thì Lăng Tiểu Ngư đã lại vung quyền đánh lên những chữ "Vạn" chung quanh.
Ba quyền bất quá, Minh Tôn đã liền hộc thêm một ngụm máu tươi. Chưa hết, kim thân của y hiện cũng đang bắt đầu rạn nứt...
"Minh Tôn!".
Dành cho Chu Tước một ánh nhìn trấn an, Minh Tôn bảo: "Tất cả vì chúng sinh".
Bảo xong, y chắp tay lại, hai mắt cũng nhanh chóng nhắm nghiền.
Theo đó, từ một "tiểu hoà thượng", thân thể Minh Tôn mau chóng phân thành hai nhân ảnh. Nhân ảnh thứ nhất cao hơn chín thước, đầu đội tử kim quán, lưng đeo đai ngọc, vai khoác chiến bào âm dương, trông cực kỳ uy dũng. Nhân ảnh thứ hai thấp hơn một chút, khoảng độ tám thước, mặc trường y màu xanh, phần áo bên tay phải có một hoạ tiết hình rồng, vô cùng sống động.
Không phải Thương Long - Bạch Hổ thì ai?
"Tất cả vì chúng sinh".
"Tất cả vì chúng sinh".
Thương Long, Bạch Hổ đồng thanh nói. Nói xong liền chia nhau trấn giữ hai phương vị đông - tây, cùng hướng Lăng Tiểu Ngư mà bắt tay kết ấn.
Đã chuẩn bị sẵn, Vũ và Chu Tước cũng lập tức làm theo.
...
"Hống!".
"Grào... ào...!".
...
Lẫn trong những tiếng thét gào từ cuộc chiến giữa các thần thú, từ miệng Thương Long, một chữ "Thiên" đã vừa được đọc lên.
Tiếp đấy, Bạch Hổ cũng hô to một chữ "Địa".
Rồi Chu Tước, Vũ, từ cổ họng các nàng, hai chữ "Nhân", "Thần" cũng lần lượt được nói ra.
Ngay lúc chữ "Thần" vừa dứt, cả thiên địa liền rung lên dữ dội.
Thương Long Ấn, Bạch Hổ Ấn, Chu Tước Ấn, Huyền Vũ Ấn, tứ đại pháp ấn cùng hướng về Lăng Tiểu Ngư mà đồng thời phát động.
Thiên Địa Nhân Thần - Tứ Linh Phục Ma Ấn!
Bình luận facebook