Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 492
...
"Ngọc Chân sư tỷ, kia... kia không phải là Hàm Yên sư tỷ sao?".
Canh giữ đại môn Tuyết Linh Cung, một cung nhân chợt chỉ tay lên trời, nói.
Theo hướng tay nàng chỉ, Lê Ngọc Chân và những người khác dõi mắt nhìn xem thì quả thấy từ hướng đông nam, có một thân ảnh đang ngự kiếm phi hành tiến thẳng về phía này.
Y phục kia, dáng hình ấy, chẳng Hàm Yên thì ai?
"Lạ thật. Hàm Yên sư tỷ sao mới đi đã về rồi...".
Nội tâm nghi hoặc, Lê Ngọc Chân đợi cho vị "Hàm Yên" sư tỷ kia đáp xuống thì hỏi: "Hàm Yên sư tỷ, sư tỷ đã làm xong nhiệm vụ rồi hả?".
"Nhiệm vụ? Nhiệm vụ gì?" Có lẽ đã quên, Tôn Tiểu Yến mới hỏi lại.
Hơi ngoài ý muốn, Lê Ngọc Chân nhắc: "Hàm Yên sư tỷ, chẳng phải lúc rời đi sư tỷ có nói phải làm việc gì đó cho Tôn trưởng lão...".
"À, phải phải...".
Tôn Tiểu Yến cuối cùng cũng đã nhớ ra. Sau mấy cái gật đầu liên tiếp, nàng nói: "Chuyện sư phụ căn dặn ta đã làm xong rồi, bây giờ về báo cáo".
"Được rồi, các ngươi cứ tiếp tục trông giữ đại môn, ta phải về Đông viện gặp sư phụ".
Tôn Tiểu Yến nói rồi liền nhấc chân bước đi, động tác khá là vội vàng.
"Hàm Yên sư tỷ hôm nay... sao cứ thấy có chút kỳ lạ thế nhỉ?".
...
Bởi nhận ra dược lực ngụy tạo tu vi đã sắp hết nên Tôn Tiểu Yến không thể không vội. Vừa khuất khỏi tầm mắt mấy người Lê Ngọc Chân là nàng lập tức chạy như bay về phòng mình.
Sau khi đóng sầm cửa lại, lúc này nàng mới vuốt ngực thở phào.
"Phù ù....".
"May mà ta nhanh chân, nếu không là tiêu đời rồi".
"Ai biết viên thuốc kia lại nhanh hết tác dụng như vậy chứ...".
Tôn Tiểu Yến đứng trấn an mình thêm một lúc thì hướng góc đông phòng tiến lại. Nàng đưa tay ấn mạnh lên một vị trí trên bức tường, tức khắc, lối vào mật thất liền hiện ra.
Đoạn đường khá chi ngắn ngủi nên rất nhanh Tôn Tiểu Yến đã đi đến đích. Căn phòng bí mật, nó đã hiện hữu ngay trước mặt nàng. Ở đây, vật dụng tuy không nhiều nhưng những thứ cơ bản thì vẫn có. Một chiếc giường, một chiếc chăn, hai cái gối, một bộ bàn ghế, vài bức tranh treo,... tính ra thật chẳng đến nỗi nào.
"May mà sư phụ ưu ái cho ta căn phòng này, nếu không thật là không biết phải làm sao".
Ngẫm lại, Tôn Tiểu Yến thật rất biết ơn sư phụ của mình. Từ nhỏ đến lớn, hầu như lúc nào sư phụ cũng đều dành cho nàng những thứ tốt nhất, luôn hơn hẳn những vị sư tỷ khác. Đối với nàng, bà giống như một người mẹ vậy.
Chỉ là... Ý nghĩ và hành động, đôi bên lúc này lại đang khá đối chọi nhau. Bởi lẽ, những việc mà Tôn Tiểu Yến đang làm đây, chúng chả có điểm nào là nghĩ cho Tôn Sở Sở - sư phụ nàng cả. Lợi ích, hết thảy đều thuộc về Lăng Tiểu Như.
Ngẫm... mới dại làm sao.
...
"Không nghĩ nữa không nghĩ nữa. Phải đi sắp xếp cái đã".
Đứng ở giữa căn mật thất, Tôn Tiểu Yến lắc lư mấy cái, lắc xong thì hướng chiếc giường đặt sát bức tường đối diện tiến đến.
Trên giường, Hàm Yên sư tỷ của nàng hiện vẫn đang nằm bất động. Cơn say xem ra còn chưa thuyên giảm được bao nhiêu.
Lại nói, thân ảnh Hàm Yên đây, trừ bỏ sự mê man ra thì tình trạng cơ thể cũng là điều rất đáng quan ngại. Cơ thể nàng, nó đang bạo lộ trong không khí. Không phải một chút, không phải một phần mà là... gần như toàn bộ. Từ trên xuống dưới, từ trước ra sau, y phục lúc này, sót lại duy cũng chỉ hai mảnh nội y mỏng manh mà thôi.
Thật... mới liếc qua là đã thấy "lạnh" rồi.
"Hàm Yên tỷ, trẻ nhỏ vô tri, sư tỷ đại nhân đại lượng, xin đừng chấp a." Cúi nhìn Hàm Yên loã lồ trần trụi, Tôn Tiểu Yến hơi áy náy nói.
Nói xong, nàng nhanh chóng đem bộ quần áo trên người mình cởi ra, rồi mặc vào cho Hàm Yên.
Tiếp đấy, lẽ tất nhiên, Tôn Tiểu Yến nàng sẽ chẳng thể nào lại bỏ rơi bản thân giống như cái cách đã đối xử với Hàm Yên được. Tay chân thoăn thoắt, nàng cầm lên bộ y phục của mình, năm bảy giây sau đã liền tươm tất gọn gàng.
Xong xuôi đâu đấy, lúc này Tôn Tiểu Yến mới đem chiếc bình hồ lô lấy ra.
Nàng tháo nắp bình hồ lô, miệng hô khẽ một tiếng. Tức thì, từ bên trong bình, thân ảnh Lăng Tiểu Ngư bay ra, mau chóng biến về kích cỡ ban đầu.
Chẳng may, một "sự cố" nho nhỏ cũng theo đó mà phát sinh. Vị trí Lăng Tiểu Ngư được phóng thích, nó không phải dưới đất mà là trên giường. Nhưng, trên giường lúc này, Hàm Yên, nàng lại đang nằm. Trong khi đó, kích thước của chiếc giường, nó nào có rộng lớn gì cho cam?
Với diện tích nhỏ như vậy, thời điểm Lăng Tiểu Ngư hoàn nguyên kích cỡ, chuyện gì xảy ra lẽ nào còn cần phải nghĩ?
Thực tế, một sự đụng chạm đã xảy ra. Càng đáng nói hơn là sự đụng chạm này, nó...
Nữ dưới nam trên, mặt kề mặt, môi chạm môi, cái tư thế mới thân mật làm sao.
Trùng hợp ngẫu nhiên? Hay là do có kẻ cố tình?
Câu trả lời của Tôn Tiểu Yến nằm ở vế trước, chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên. Nàng cam đoan là như vậy, Tôn Tiểu Yến nàng không hề cố ý. Vừa rồi, nàng tùy tiện phóng thích thế thôi, ai mà ngờ...
...
Sau một đỗi mắt "O" mồm chữ "A", Tôn Tiểu Yến rốt cuộc cũng lấy lại được năng lực phản ứng.
Nhưng...
Thay vì như người ta mau chóng sửa chữa "sai lầm", Tôn Tiểu Yến nàng lại ra chiều thích thú với cái "sai lầm" này của mình. Nàng cứ đứng đó, vừa áp tay lên má vừa tủm tỉm cười.
"Cái này hẳn là 'hôn' nhau trong truyền thuyết đi?".
"Chậc... Cái cảnh này dám cá ngay đến người từng trải như La Sương tỷ cũng chưa thấy bao giờ... Hmm... Phải lưu lại mới được".
Nghĩ sao làm vậy, Tôn Tiểu Yến vội động thần niệm, tìm kiếm một hồi thì rút ra một xấp phù lục.
Nàng cầm lên một cái, rồi điểm một đạo pháp quyết.
Được kích phát, tấm phù lục liền sáng lên, tự phiêu phù giữa không trung, đem toàn bộ khung cảnh bên trong căn mật thất thu hết lại.
"Hì hì... Sau này lại có cái hay để xem rồi".
Tôn Tiểu Yến nghĩ đến viễn cảnh tương lai mà thích chí mãi không thôi. Ở cái nơi chỉ toàn nữ nhân và nữ nhân như Tuyết Linh Cung này, muốn chứng kiến một hình ảnh tương tự, sợ dù thêm trăm năm nữa cũng chưa có đấy.
"Xem ra Tôn nữ hiệp ta chuyến này làm người tốt cũng không có bị thiệt".
"Ưm... Giá mà ta có thể lưu hắn lại Tuyết Linh Cung luôn thì tốt biết mấy. Khẳng định sẽ rất vui...".
Dáng vẻ mơ màng, Tôn Tiểu Yến cứ vậy mà vừa "ngắm cảnh" vừa miên man nghĩ ngợi. Mãi cho tới khi... một tiếng "Ưm" nho nhỏ chợt cất lên.
Thanh âm kia, nó hình như là từ trong cổ họng Hàm Yên phát ra.
Thần tình đại biến, Tôn Tiểu Yến bật dậy, mở to mắt nhìn sang chiếc giường nơi đối diện...
...
"Phù... ù...".
"Không sao không sao... Chỉ là phản ứng trong lúc ngủ mê...".
Xác nhận xong tình hình, biết Hàm Yên sư tỷ của mình còn chưa thực sự tỉnh lại, Tôn Tiểu Yến mới thở phào một hơi.
Dù vậy, Tôn Tiểu Yến nàng cũng thôi không nhìn ngắm chi nữa. Để tránh xảy ra thêm một "sự cố" bất ngờ nào khác, nàng nhanh chóng tiến tới bên giường, đem Hàm Yên sư tỷ của mình bế lên.
Cũng chính lúc này, nàng mới nhớ đến một chuyện...
"Chết! Quên mất phải chữa trị cho hắn!".
Thần tình khẩn trương, Tôn Tiểu Yến lại đem Hàm Yên đặt xuống, tiến hành bắt mạch kiểm tra cho Lăng Tiểu Ngư.
"Hình như... Hình như so với trước lại càng thêm yếu nhược. Linh lực trong người cũng hỗn loạn hơn...".
"Không được không được! Phải mau đi lấy linh đan!".
"Ngọc Chân sư tỷ, kia... kia không phải là Hàm Yên sư tỷ sao?".
Canh giữ đại môn Tuyết Linh Cung, một cung nhân chợt chỉ tay lên trời, nói.
Theo hướng tay nàng chỉ, Lê Ngọc Chân và những người khác dõi mắt nhìn xem thì quả thấy từ hướng đông nam, có một thân ảnh đang ngự kiếm phi hành tiến thẳng về phía này.
Y phục kia, dáng hình ấy, chẳng Hàm Yên thì ai?
"Lạ thật. Hàm Yên sư tỷ sao mới đi đã về rồi...".
Nội tâm nghi hoặc, Lê Ngọc Chân đợi cho vị "Hàm Yên" sư tỷ kia đáp xuống thì hỏi: "Hàm Yên sư tỷ, sư tỷ đã làm xong nhiệm vụ rồi hả?".
"Nhiệm vụ? Nhiệm vụ gì?" Có lẽ đã quên, Tôn Tiểu Yến mới hỏi lại.
Hơi ngoài ý muốn, Lê Ngọc Chân nhắc: "Hàm Yên sư tỷ, chẳng phải lúc rời đi sư tỷ có nói phải làm việc gì đó cho Tôn trưởng lão...".
"À, phải phải...".
Tôn Tiểu Yến cuối cùng cũng đã nhớ ra. Sau mấy cái gật đầu liên tiếp, nàng nói: "Chuyện sư phụ căn dặn ta đã làm xong rồi, bây giờ về báo cáo".
"Được rồi, các ngươi cứ tiếp tục trông giữ đại môn, ta phải về Đông viện gặp sư phụ".
Tôn Tiểu Yến nói rồi liền nhấc chân bước đi, động tác khá là vội vàng.
"Hàm Yên sư tỷ hôm nay... sao cứ thấy có chút kỳ lạ thế nhỉ?".
...
Bởi nhận ra dược lực ngụy tạo tu vi đã sắp hết nên Tôn Tiểu Yến không thể không vội. Vừa khuất khỏi tầm mắt mấy người Lê Ngọc Chân là nàng lập tức chạy như bay về phòng mình.
Sau khi đóng sầm cửa lại, lúc này nàng mới vuốt ngực thở phào.
"Phù ù....".
"May mà ta nhanh chân, nếu không là tiêu đời rồi".
"Ai biết viên thuốc kia lại nhanh hết tác dụng như vậy chứ...".
Tôn Tiểu Yến đứng trấn an mình thêm một lúc thì hướng góc đông phòng tiến lại. Nàng đưa tay ấn mạnh lên một vị trí trên bức tường, tức khắc, lối vào mật thất liền hiện ra.
Đoạn đường khá chi ngắn ngủi nên rất nhanh Tôn Tiểu Yến đã đi đến đích. Căn phòng bí mật, nó đã hiện hữu ngay trước mặt nàng. Ở đây, vật dụng tuy không nhiều nhưng những thứ cơ bản thì vẫn có. Một chiếc giường, một chiếc chăn, hai cái gối, một bộ bàn ghế, vài bức tranh treo,... tính ra thật chẳng đến nỗi nào.
"May mà sư phụ ưu ái cho ta căn phòng này, nếu không thật là không biết phải làm sao".
Ngẫm lại, Tôn Tiểu Yến thật rất biết ơn sư phụ của mình. Từ nhỏ đến lớn, hầu như lúc nào sư phụ cũng đều dành cho nàng những thứ tốt nhất, luôn hơn hẳn những vị sư tỷ khác. Đối với nàng, bà giống như một người mẹ vậy.
Chỉ là... Ý nghĩ và hành động, đôi bên lúc này lại đang khá đối chọi nhau. Bởi lẽ, những việc mà Tôn Tiểu Yến đang làm đây, chúng chả có điểm nào là nghĩ cho Tôn Sở Sở - sư phụ nàng cả. Lợi ích, hết thảy đều thuộc về Lăng Tiểu Như.
Ngẫm... mới dại làm sao.
...
"Không nghĩ nữa không nghĩ nữa. Phải đi sắp xếp cái đã".
Đứng ở giữa căn mật thất, Tôn Tiểu Yến lắc lư mấy cái, lắc xong thì hướng chiếc giường đặt sát bức tường đối diện tiến đến.
Trên giường, Hàm Yên sư tỷ của nàng hiện vẫn đang nằm bất động. Cơn say xem ra còn chưa thuyên giảm được bao nhiêu.
Lại nói, thân ảnh Hàm Yên đây, trừ bỏ sự mê man ra thì tình trạng cơ thể cũng là điều rất đáng quan ngại. Cơ thể nàng, nó đang bạo lộ trong không khí. Không phải một chút, không phải một phần mà là... gần như toàn bộ. Từ trên xuống dưới, từ trước ra sau, y phục lúc này, sót lại duy cũng chỉ hai mảnh nội y mỏng manh mà thôi.
Thật... mới liếc qua là đã thấy "lạnh" rồi.
"Hàm Yên tỷ, trẻ nhỏ vô tri, sư tỷ đại nhân đại lượng, xin đừng chấp a." Cúi nhìn Hàm Yên loã lồ trần trụi, Tôn Tiểu Yến hơi áy náy nói.
Nói xong, nàng nhanh chóng đem bộ quần áo trên người mình cởi ra, rồi mặc vào cho Hàm Yên.
Tiếp đấy, lẽ tất nhiên, Tôn Tiểu Yến nàng sẽ chẳng thể nào lại bỏ rơi bản thân giống như cái cách đã đối xử với Hàm Yên được. Tay chân thoăn thoắt, nàng cầm lên bộ y phục của mình, năm bảy giây sau đã liền tươm tất gọn gàng.
Xong xuôi đâu đấy, lúc này Tôn Tiểu Yến mới đem chiếc bình hồ lô lấy ra.
Nàng tháo nắp bình hồ lô, miệng hô khẽ một tiếng. Tức thì, từ bên trong bình, thân ảnh Lăng Tiểu Ngư bay ra, mau chóng biến về kích cỡ ban đầu.
Chẳng may, một "sự cố" nho nhỏ cũng theo đó mà phát sinh. Vị trí Lăng Tiểu Ngư được phóng thích, nó không phải dưới đất mà là trên giường. Nhưng, trên giường lúc này, Hàm Yên, nàng lại đang nằm. Trong khi đó, kích thước của chiếc giường, nó nào có rộng lớn gì cho cam?
Với diện tích nhỏ như vậy, thời điểm Lăng Tiểu Ngư hoàn nguyên kích cỡ, chuyện gì xảy ra lẽ nào còn cần phải nghĩ?
Thực tế, một sự đụng chạm đã xảy ra. Càng đáng nói hơn là sự đụng chạm này, nó...
Nữ dưới nam trên, mặt kề mặt, môi chạm môi, cái tư thế mới thân mật làm sao.
Trùng hợp ngẫu nhiên? Hay là do có kẻ cố tình?
Câu trả lời của Tôn Tiểu Yến nằm ở vế trước, chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên. Nàng cam đoan là như vậy, Tôn Tiểu Yến nàng không hề cố ý. Vừa rồi, nàng tùy tiện phóng thích thế thôi, ai mà ngờ...
...
Sau một đỗi mắt "O" mồm chữ "A", Tôn Tiểu Yến rốt cuộc cũng lấy lại được năng lực phản ứng.
Nhưng...
Thay vì như người ta mau chóng sửa chữa "sai lầm", Tôn Tiểu Yến nàng lại ra chiều thích thú với cái "sai lầm" này của mình. Nàng cứ đứng đó, vừa áp tay lên má vừa tủm tỉm cười.
"Cái này hẳn là 'hôn' nhau trong truyền thuyết đi?".
"Chậc... Cái cảnh này dám cá ngay đến người từng trải như La Sương tỷ cũng chưa thấy bao giờ... Hmm... Phải lưu lại mới được".
Nghĩ sao làm vậy, Tôn Tiểu Yến vội động thần niệm, tìm kiếm một hồi thì rút ra một xấp phù lục.
Nàng cầm lên một cái, rồi điểm một đạo pháp quyết.
Được kích phát, tấm phù lục liền sáng lên, tự phiêu phù giữa không trung, đem toàn bộ khung cảnh bên trong căn mật thất thu hết lại.
"Hì hì... Sau này lại có cái hay để xem rồi".
Tôn Tiểu Yến nghĩ đến viễn cảnh tương lai mà thích chí mãi không thôi. Ở cái nơi chỉ toàn nữ nhân và nữ nhân như Tuyết Linh Cung này, muốn chứng kiến một hình ảnh tương tự, sợ dù thêm trăm năm nữa cũng chưa có đấy.
"Xem ra Tôn nữ hiệp ta chuyến này làm người tốt cũng không có bị thiệt".
"Ưm... Giá mà ta có thể lưu hắn lại Tuyết Linh Cung luôn thì tốt biết mấy. Khẳng định sẽ rất vui...".
Dáng vẻ mơ màng, Tôn Tiểu Yến cứ vậy mà vừa "ngắm cảnh" vừa miên man nghĩ ngợi. Mãi cho tới khi... một tiếng "Ưm" nho nhỏ chợt cất lên.
Thanh âm kia, nó hình như là từ trong cổ họng Hàm Yên phát ra.
Thần tình đại biến, Tôn Tiểu Yến bật dậy, mở to mắt nhìn sang chiếc giường nơi đối diện...
...
"Phù... ù...".
"Không sao không sao... Chỉ là phản ứng trong lúc ngủ mê...".
Xác nhận xong tình hình, biết Hàm Yên sư tỷ của mình còn chưa thực sự tỉnh lại, Tôn Tiểu Yến mới thở phào một hơi.
Dù vậy, Tôn Tiểu Yến nàng cũng thôi không nhìn ngắm chi nữa. Để tránh xảy ra thêm một "sự cố" bất ngờ nào khác, nàng nhanh chóng tiến tới bên giường, đem Hàm Yên sư tỷ của mình bế lên.
Cũng chính lúc này, nàng mới nhớ đến một chuyện...
"Chết! Quên mất phải chữa trị cho hắn!".
Thần tình khẩn trương, Tôn Tiểu Yến lại đem Hàm Yên đặt xuống, tiến hành bắt mạch kiểm tra cho Lăng Tiểu Ngư.
"Hình như... Hình như so với trước lại càng thêm yếu nhược. Linh lực trong người cũng hỗn loạn hơn...".
"Không được không được! Phải mau đi lấy linh đan!".
Bình luận facebook