Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 507
Một góc trời Tây uyển chợt cũng trở nên buồn bã. Hoa lay, gió thổi, khung cảnh nhìn đâu cũng thấy tiêu điều...
Bên phần mộ được xây đắp chưa lâu, Lăng Tiểu Ngư khụy gối, từ từ quỳ xuống. Hắn dập đầu ba cái, bái lạy xong thì nâng tay đặt lên tấm bia trước mặt, sờ từng nét, từng chữ...
"Yến cô cô, xin lỗi người...".
...
Thời gian chậm trôi.
Trải qua một hồi nỉ non, lúc này thân ảnh Lăng Tiểu Ngư đã chuyển di, từ quỳ sang ngồi. Lưng tựa mộ phần, hắn tiếp tục tỏ bày tâm tư...
"Yến cô cô." - Vẫn cái giọng trầm thấp vương nỗi ưu thương, hắn nói - "Cô cô yên tâm. Những kẻ đã hại cô cô, Tiểu Ngư sẽ không tha cho bọn họ đâu. Quỷ diện nhân, thiên hạ chính giáo, con sẽ bắt tất cả trả giá...".
"Yến cô cô, sẽ không quá lâu đâu. Đợi Tiểu Ngư chữa lành thương tích, củng cố lực lượng xong, chừng đó Tiểu Ngư sẽ giết thẳng đến Thiên Kiếm Môn, một lần tiêu diệt hết thảy...".
"Người cũng tốt, tiên thần cũng được, con sẽ xoá bỏ toàn bộ. Thế gian này... tồn tại hay không, đối với con đã chẳng còn ý nghĩa nữa".
...
"Cô cô, nếu có kiếp sau, Tiểu Ngư vẫn muốn tiếp tục được ở bên cạnh người, vẫn sẽ hết mực thương yêu người. Nhưng... đã không thể...".
...
Mông khẽ nhích, Lăng Tiểu Ngư chuyển mình đứng lên, bước lên mấy bước.
Mái tóc phất phơ, trường y lay động, trong tư thế hai tay đặt hờ sau mông, hắn dõi mắt nhìn chốn xa xăm, giọng tang thương thấy rõ:
"Yến cô cô, con đã không còn nhiều thời gian nữa. Có lẽ khoảnh khắc thế gian này tàn lụi cũng là thời điểm con vĩnh viễn ra đi. Không phải chết. Sẽ không có kiếp sau. Là triệt để tan biến...".
"Vì vậy... Yến cô cô, người hãy cho phép Tiểu Ngư được ích kỷ một chút, được điên rồ một chút. Tất cả những gì con cần... là một chút như thế thôi".
...
"Yến cô cô, ở Bắc Nguyên con có gặp một tiểu cô nương. Tướng mạo của tiểu cô nương đó giống y như người vậy, trong danh tự cũng có một chữ "Yến" nữa. Nàng ấy rất thiện lương, tính tình rất hoạt bát đáng yêu".
"Ở bên cạnh nàng ấy, con thấy gần gũi lắm. Cảm giác giống như Yến cô cô đang hiện hữu...".
"Con đã nhận nàng ấy làm muội muội. Cô cô hẳn sẽ không trách đâu phải không?".
Lăng Tiểu Ngư hỏi, nhưng cũng chỉ cho có vậy thôi chứ vốn dĩ đâu cần Lăng Ngọc Yến phải trả lời. Hắn nói tiếp: "Yến cô cô, có lẽ người sẽ nói con ích kỷ. Nhưng cô cô à, con chỉ ích kỷ một chút này thôi. Sẽ chỉ...".
Lăng Tiểu Ngư nói tới đó thì bỗng dừng lại. Mắt ánh lên những tia hữu thần, hắn quay đầu ngó sang bên trái. Rõ ràng, Lăng Tiểu Ngư hắn đã vừa mới phát hiện ra một thứ gì đó.
Thực tế, chuyện quả y như vậy. Linh giác của Lăng Tiểu Ngư đã không hề sai. Tây uyển này, nó đúng là vừa có người tiến nhập.
Là một nữ nhân. Tương tự Lăng Tiểu Ngư, nữ nhân này cũng mặc hắc y, bề ngoài tuổi tầm hai bảy hai tám, có mái tóc đen tuyền, phần sau búi cao trong khi phần trước thì tóc được rẽ đều sang hai bên. Trên đầu nàng, trái phải đều có trâm hoa đương cài, nhìn rất là quý phái.
Có một điều buộc phải công nhận, đó là nữ nhân ăn vận theo kiểu thiếu phụ này đây, nàng rất đẹp. Cực kỳ đẹp. Dung nhan của nàng, dùng "quốc sắc thiên hương", "tu hoa bế nguyệt", "trầm ngư lạc nhạn" e cũng chưa đủ hình dung.
Từ khuôn mặt cho đến vóc dáng, điệu bộ, tướng đi, xét ở phương diện nào thì nữ nhân này đều hoàn hảo. Khuyết điểm duy nhất, thiết nghĩ chỉ duy nhất một: thứ mà nàng đang ẵm trên tay, ôm ấp trong lòng.
Thay vì như người ta bồng mèo, bồng chó hoặc những loài khả ái khác, con vật mà nữ nhân này đang bồng, đấy lại là heo.
Kỳ dị, chắc có thể dùng đi.
...
"Tiểu Mễ Mễ, ngươi yên lặng một chút nào".
Giữa vườn hoa, men theo lối mòn, Đồ Tam Nương vừa đi vừa cúi nhìn heo con đang được mình ẵm bồng, nói: "Tiểu Mễ Mễ ngươi có biết là chúng ta đang đi đâu không? Chúng ta là đang đi viếng mộ Lăng Ngọc Yến đấy".
"Đi thăm người đã khuất thì phải tỏ ra thành kính một chút, có biết không?".
"Ụt ụt...".
"Sao? Vẻ mặt của ngươi là ý gì? Có phải là không đồng tình?".
"Ụt ụt..." Nằm trên tay Đồ Tam Nương, Tiểu Mễ lập tức ra sức lắc đầu; cái đuôi ngắn ngủn sau mông nó cũng là như vậy, đưa qua đưa lại liên tục.
Phản đối Đồ Tam Nương ư?
Ở sau lưng Tiểu Mễ Mễ còn có thể chứ bằng trước mặt, cho thêm trăm lá gan nữa nó cũng không dám đấy. Bao nhiêu năm chung sống, tính khí Đồ Tam Nương thế nào Tiểu Mễ Mễ nó há đâu còn lạ?
"Hừm, coi như tiểu tử ngươi biết điều".
...
Đồ Tam Nương đi thêm một lúc nữa thì dừng lại. Ở trước mộ phần mới đắp chưa lâu, nàng đứng im trong khoảng sáu bảy giây, sau đó thì cúi người đem heo con Tiểu Mễ Mễ thả xuống đất.
"Tiểu tử, tự mình đi dạo một lúc đi".
Khác với ban nãy, giọng của Đồ Tam Nương đã trầm đi hẳn. Bên trong, không khó để nghe ra cảm xúc u buồn.
Đối với sự thay đổi đó, với linh trí của mình, heo con Tiểu Mễ Mễ dĩ nhiên dễ dàng suy hiểu được. Nó dùng ánh mắt quan tâm nhìn chủ nhân của mình, tựa hồ muốn an ủi...
"Được rồi. Tiểu tử ngươi không cần lo cho ta, đi qua bên kia chơi đi. Ta muốn tâm sự với nàng ấy một chút".
"Ụt ụt...".
Tiểu Mễ Mễ hơi chần chừ, nhưng rồi cũng vâng lời mà quay gót rời đi.
...
Còn lại một mình, Đồ Tam Nương cúi xem bia mộ, nhìn hàng chữ đỏ do mình đã tự tay viết lên kia, khe khẽ thở dài.
"Lăng Ngọc Yến, ta lại tới thăm ngươi đây".
...
"Tại sao nàng ta lại đến đây? Trông khuôn mặt nàng dường như còn có vẻ u buồn, thương tiếc..." Cách mộ phần chỉ tầm độ chục bước chân, Lăng Tiểu Ngư nhìn thân ảnh Đồ Tam Nương, nghi hoặc thầm nghĩ.
Hắn cảm thấy có chút khó hiểu, không biết vì nguyên cớ gì mà trên mặt Đồ Tam Nương lại hiện hữu những cảm xúc như vậy.
Đồ Tam Nương nàng và Yến cô cô của hắn, giữa hai người vốn nào có quan hệ chi đâu.
Cùng với nỗi ngờ vực, Lăng Tiểu Ngư tiếp tục lặng im quan sát...
...
Tính ra thì vị trí mà Lăng Tiểu Ngư đang đứng, nó chả có gì gọi là kín đáo cả; khoảng cách thì càng không đáng nhắc, rất chi ngắn ngủi. Thế nhưng sự hiện diện của hắn, Đồ Tam Nương lại chẳng mảy may hay biết.
Biết thế nào được kia chứ? Đồ Tam Nương dẫu có lợi hại thì cũng bất quá một tu sĩ phàm nhân, một thần nhân như Lăng Tiểu Ngư, nàng làm sao nhìn tới?
Phải, Lăng Tiểu Ngư đúng là đang đứng rất gần đấy, xung quanh hắn đúng là chỉ có mấy khóm hoa cao chưa quá thắt lưng đấy, nhưng thân thể hắn, quần áo của hắn, chúng sớm đã được ẩn đi bằng đạo thuật. Không những thế, dấu vết hắn lưu lại khi mới vừa xuất hiện, trên cỏ, trên đất, hết thảy cũng đều đã bị đạo thuật xoá đi rồi.
Thủ đoạn thần nhân, phàm nhân có khả năng khám phá ra ư?
Đồ Tam Nương, nàng không phải là trường hợp ngoại lệ. Thậm chí cho dù bản thân nàng có được thiên địa ưu ái ban cho một đôi thánh nhãn là Thiên Phượng Thần Mục đi nữa.
Và, bởi chính vì không hay, chính vì không biết đến sự tồn tại của Lăng Tiểu Ngư nên giờ phút này đây Đồ Tam Nương nàng mới chẳng hề cố kỵ, tự do bộc bạch nỗi lòng...
Cử chỉ rất giống với Lăng Tiểu Ngư ban nãy, đầu tiên Đồ Tam Nương nàng cũng đưa tay đặt lên bia mộ, sau một lúc thì hạ thân ngồi xuống. Trong tư thế lưng tựa mộ phần, đúng ngay vị trí Lăng Tiểu Ngư đã ngồi trước đó, nàng khẽ giọng:
"Lăng Ngọc Yến, đứa cháu trai kia của ngươi bây giờ vẫn chưa có tin tức gì, chẳng ai biết hắn còn sống hay là đã chết...".
"Haizz... Ngẫm lại chuyện này, ta cũng khó tránh một phần trách nhiệm".
Đồ Tam Nương ngước mặt nhìn trời, nhớ lại chuyện xưa...
"Năm đó, cái ngày tại Hoá Long Trì của Thiên Kiếm Môn, nếu ta đem Lăng Tiểu Ngư hắn cứu đi, dẫn hắn về Huyết Sát Giáo, như vậy có lẽ mọi thứ đã tốt hơn, Lăng Tiểu Ngư hắn sẽ không cần phải vì Chu Đại Trù mà cam nỗi hàm oan, chịu phán Tam Hình...".
"... Mười năm, tu sĩ như ta lắm khi còn thấy đằng đẵng thì huống hồ một thế tục phàm nhân như Lăng Ngọc Yến ngươi...".
...
"Mười năm chờ đợi, mười năm ngóng trông, vậy mà... Lúc thấy được hắn cũng là khi Lăng Ngọc Yến ngươi phải nhắm mắt lìa trần... Ông trời sao mà tàn nhẫn quá...".
Đồ Tam Nương lại thở ra thêm một hơi dài cảm khái.
"Lăng Ngọc Yến, ngẫm lại thì ta và ngươi cũng có vài điểm giống nhau lắm".
"Lăng Ngọc Yến ngươi vì cháu trai mình mà hi sinh cả tuổi thanh xuân, hết ở cô thôn lại ngụ nơi Trúc Kiếm, đêm ngày vào ra trông ngóng. Còn ta...".
"Thật ra danh tự của ta vốn không phải Đồ Tam Nương. Đồ Tam Nương là tỷ tỷ của ta, tên của ta là Đồ Kiều Kiều".
"... Ta và tỷ tỷ tuy rằng dung mạo giống nhau như hai giọt nước, thế nhưng tính tình thì có phần trái ngược. Tỷ tỷ ôn nhu bao nhiêu, Đồ Kiều Kiều ta lại thô lỗ bấy nhiêu. Thuở nhỏ, cha mẹ thường nói chúng ta giống tỷ đệ hơn là tỷ muội. Bọn họ bảo tính tình của ta chẳng khác gì một nam nhân".
"Không như tỷ tỷ, ta thích cuộc sống tự do, muốn làm gì thì làm, muốn nói gì thì nói... Thật ra từng có một quãng thời gian Đồ Kiều Kiều ta đã sống như vậy, rất vui vẻ. Nhưng rồi... Cái ngày đó, khi Huyết Linh Tông bị diệt...".
Bên phần mộ được xây đắp chưa lâu, Lăng Tiểu Ngư khụy gối, từ từ quỳ xuống. Hắn dập đầu ba cái, bái lạy xong thì nâng tay đặt lên tấm bia trước mặt, sờ từng nét, từng chữ...
"Yến cô cô, xin lỗi người...".
...
Thời gian chậm trôi.
Trải qua một hồi nỉ non, lúc này thân ảnh Lăng Tiểu Ngư đã chuyển di, từ quỳ sang ngồi. Lưng tựa mộ phần, hắn tiếp tục tỏ bày tâm tư...
"Yến cô cô." - Vẫn cái giọng trầm thấp vương nỗi ưu thương, hắn nói - "Cô cô yên tâm. Những kẻ đã hại cô cô, Tiểu Ngư sẽ không tha cho bọn họ đâu. Quỷ diện nhân, thiên hạ chính giáo, con sẽ bắt tất cả trả giá...".
"Yến cô cô, sẽ không quá lâu đâu. Đợi Tiểu Ngư chữa lành thương tích, củng cố lực lượng xong, chừng đó Tiểu Ngư sẽ giết thẳng đến Thiên Kiếm Môn, một lần tiêu diệt hết thảy...".
"Người cũng tốt, tiên thần cũng được, con sẽ xoá bỏ toàn bộ. Thế gian này... tồn tại hay không, đối với con đã chẳng còn ý nghĩa nữa".
...
"Cô cô, nếu có kiếp sau, Tiểu Ngư vẫn muốn tiếp tục được ở bên cạnh người, vẫn sẽ hết mực thương yêu người. Nhưng... đã không thể...".
...
Mông khẽ nhích, Lăng Tiểu Ngư chuyển mình đứng lên, bước lên mấy bước.
Mái tóc phất phơ, trường y lay động, trong tư thế hai tay đặt hờ sau mông, hắn dõi mắt nhìn chốn xa xăm, giọng tang thương thấy rõ:
"Yến cô cô, con đã không còn nhiều thời gian nữa. Có lẽ khoảnh khắc thế gian này tàn lụi cũng là thời điểm con vĩnh viễn ra đi. Không phải chết. Sẽ không có kiếp sau. Là triệt để tan biến...".
"Vì vậy... Yến cô cô, người hãy cho phép Tiểu Ngư được ích kỷ một chút, được điên rồ một chút. Tất cả những gì con cần... là một chút như thế thôi".
...
"Yến cô cô, ở Bắc Nguyên con có gặp một tiểu cô nương. Tướng mạo của tiểu cô nương đó giống y như người vậy, trong danh tự cũng có một chữ "Yến" nữa. Nàng ấy rất thiện lương, tính tình rất hoạt bát đáng yêu".
"Ở bên cạnh nàng ấy, con thấy gần gũi lắm. Cảm giác giống như Yến cô cô đang hiện hữu...".
"Con đã nhận nàng ấy làm muội muội. Cô cô hẳn sẽ không trách đâu phải không?".
Lăng Tiểu Ngư hỏi, nhưng cũng chỉ cho có vậy thôi chứ vốn dĩ đâu cần Lăng Ngọc Yến phải trả lời. Hắn nói tiếp: "Yến cô cô, có lẽ người sẽ nói con ích kỷ. Nhưng cô cô à, con chỉ ích kỷ một chút này thôi. Sẽ chỉ...".
Lăng Tiểu Ngư nói tới đó thì bỗng dừng lại. Mắt ánh lên những tia hữu thần, hắn quay đầu ngó sang bên trái. Rõ ràng, Lăng Tiểu Ngư hắn đã vừa mới phát hiện ra một thứ gì đó.
Thực tế, chuyện quả y như vậy. Linh giác của Lăng Tiểu Ngư đã không hề sai. Tây uyển này, nó đúng là vừa có người tiến nhập.
Là một nữ nhân. Tương tự Lăng Tiểu Ngư, nữ nhân này cũng mặc hắc y, bề ngoài tuổi tầm hai bảy hai tám, có mái tóc đen tuyền, phần sau búi cao trong khi phần trước thì tóc được rẽ đều sang hai bên. Trên đầu nàng, trái phải đều có trâm hoa đương cài, nhìn rất là quý phái.
Có một điều buộc phải công nhận, đó là nữ nhân ăn vận theo kiểu thiếu phụ này đây, nàng rất đẹp. Cực kỳ đẹp. Dung nhan của nàng, dùng "quốc sắc thiên hương", "tu hoa bế nguyệt", "trầm ngư lạc nhạn" e cũng chưa đủ hình dung.
Từ khuôn mặt cho đến vóc dáng, điệu bộ, tướng đi, xét ở phương diện nào thì nữ nhân này đều hoàn hảo. Khuyết điểm duy nhất, thiết nghĩ chỉ duy nhất một: thứ mà nàng đang ẵm trên tay, ôm ấp trong lòng.
Thay vì như người ta bồng mèo, bồng chó hoặc những loài khả ái khác, con vật mà nữ nhân này đang bồng, đấy lại là heo.
Kỳ dị, chắc có thể dùng đi.
...
"Tiểu Mễ Mễ, ngươi yên lặng một chút nào".
Giữa vườn hoa, men theo lối mòn, Đồ Tam Nương vừa đi vừa cúi nhìn heo con đang được mình ẵm bồng, nói: "Tiểu Mễ Mễ ngươi có biết là chúng ta đang đi đâu không? Chúng ta là đang đi viếng mộ Lăng Ngọc Yến đấy".
"Đi thăm người đã khuất thì phải tỏ ra thành kính một chút, có biết không?".
"Ụt ụt...".
"Sao? Vẻ mặt của ngươi là ý gì? Có phải là không đồng tình?".
"Ụt ụt..." Nằm trên tay Đồ Tam Nương, Tiểu Mễ lập tức ra sức lắc đầu; cái đuôi ngắn ngủn sau mông nó cũng là như vậy, đưa qua đưa lại liên tục.
Phản đối Đồ Tam Nương ư?
Ở sau lưng Tiểu Mễ Mễ còn có thể chứ bằng trước mặt, cho thêm trăm lá gan nữa nó cũng không dám đấy. Bao nhiêu năm chung sống, tính khí Đồ Tam Nương thế nào Tiểu Mễ Mễ nó há đâu còn lạ?
"Hừm, coi như tiểu tử ngươi biết điều".
...
Đồ Tam Nương đi thêm một lúc nữa thì dừng lại. Ở trước mộ phần mới đắp chưa lâu, nàng đứng im trong khoảng sáu bảy giây, sau đó thì cúi người đem heo con Tiểu Mễ Mễ thả xuống đất.
"Tiểu tử, tự mình đi dạo một lúc đi".
Khác với ban nãy, giọng của Đồ Tam Nương đã trầm đi hẳn. Bên trong, không khó để nghe ra cảm xúc u buồn.
Đối với sự thay đổi đó, với linh trí của mình, heo con Tiểu Mễ Mễ dĩ nhiên dễ dàng suy hiểu được. Nó dùng ánh mắt quan tâm nhìn chủ nhân của mình, tựa hồ muốn an ủi...
"Được rồi. Tiểu tử ngươi không cần lo cho ta, đi qua bên kia chơi đi. Ta muốn tâm sự với nàng ấy một chút".
"Ụt ụt...".
Tiểu Mễ Mễ hơi chần chừ, nhưng rồi cũng vâng lời mà quay gót rời đi.
...
Còn lại một mình, Đồ Tam Nương cúi xem bia mộ, nhìn hàng chữ đỏ do mình đã tự tay viết lên kia, khe khẽ thở dài.
"Lăng Ngọc Yến, ta lại tới thăm ngươi đây".
...
"Tại sao nàng ta lại đến đây? Trông khuôn mặt nàng dường như còn có vẻ u buồn, thương tiếc..." Cách mộ phần chỉ tầm độ chục bước chân, Lăng Tiểu Ngư nhìn thân ảnh Đồ Tam Nương, nghi hoặc thầm nghĩ.
Hắn cảm thấy có chút khó hiểu, không biết vì nguyên cớ gì mà trên mặt Đồ Tam Nương lại hiện hữu những cảm xúc như vậy.
Đồ Tam Nương nàng và Yến cô cô của hắn, giữa hai người vốn nào có quan hệ chi đâu.
Cùng với nỗi ngờ vực, Lăng Tiểu Ngư tiếp tục lặng im quan sát...
...
Tính ra thì vị trí mà Lăng Tiểu Ngư đang đứng, nó chả có gì gọi là kín đáo cả; khoảng cách thì càng không đáng nhắc, rất chi ngắn ngủi. Thế nhưng sự hiện diện của hắn, Đồ Tam Nương lại chẳng mảy may hay biết.
Biết thế nào được kia chứ? Đồ Tam Nương dẫu có lợi hại thì cũng bất quá một tu sĩ phàm nhân, một thần nhân như Lăng Tiểu Ngư, nàng làm sao nhìn tới?
Phải, Lăng Tiểu Ngư đúng là đang đứng rất gần đấy, xung quanh hắn đúng là chỉ có mấy khóm hoa cao chưa quá thắt lưng đấy, nhưng thân thể hắn, quần áo của hắn, chúng sớm đã được ẩn đi bằng đạo thuật. Không những thế, dấu vết hắn lưu lại khi mới vừa xuất hiện, trên cỏ, trên đất, hết thảy cũng đều đã bị đạo thuật xoá đi rồi.
Thủ đoạn thần nhân, phàm nhân có khả năng khám phá ra ư?
Đồ Tam Nương, nàng không phải là trường hợp ngoại lệ. Thậm chí cho dù bản thân nàng có được thiên địa ưu ái ban cho một đôi thánh nhãn là Thiên Phượng Thần Mục đi nữa.
Và, bởi chính vì không hay, chính vì không biết đến sự tồn tại của Lăng Tiểu Ngư nên giờ phút này đây Đồ Tam Nương nàng mới chẳng hề cố kỵ, tự do bộc bạch nỗi lòng...
Cử chỉ rất giống với Lăng Tiểu Ngư ban nãy, đầu tiên Đồ Tam Nương nàng cũng đưa tay đặt lên bia mộ, sau một lúc thì hạ thân ngồi xuống. Trong tư thế lưng tựa mộ phần, đúng ngay vị trí Lăng Tiểu Ngư đã ngồi trước đó, nàng khẽ giọng:
"Lăng Ngọc Yến, đứa cháu trai kia của ngươi bây giờ vẫn chưa có tin tức gì, chẳng ai biết hắn còn sống hay là đã chết...".
"Haizz... Ngẫm lại chuyện này, ta cũng khó tránh một phần trách nhiệm".
Đồ Tam Nương ngước mặt nhìn trời, nhớ lại chuyện xưa...
"Năm đó, cái ngày tại Hoá Long Trì của Thiên Kiếm Môn, nếu ta đem Lăng Tiểu Ngư hắn cứu đi, dẫn hắn về Huyết Sát Giáo, như vậy có lẽ mọi thứ đã tốt hơn, Lăng Tiểu Ngư hắn sẽ không cần phải vì Chu Đại Trù mà cam nỗi hàm oan, chịu phán Tam Hình...".
"... Mười năm, tu sĩ như ta lắm khi còn thấy đằng đẵng thì huống hồ một thế tục phàm nhân như Lăng Ngọc Yến ngươi...".
...
"Mười năm chờ đợi, mười năm ngóng trông, vậy mà... Lúc thấy được hắn cũng là khi Lăng Ngọc Yến ngươi phải nhắm mắt lìa trần... Ông trời sao mà tàn nhẫn quá...".
Đồ Tam Nương lại thở ra thêm một hơi dài cảm khái.
"Lăng Ngọc Yến, ngẫm lại thì ta và ngươi cũng có vài điểm giống nhau lắm".
"Lăng Ngọc Yến ngươi vì cháu trai mình mà hi sinh cả tuổi thanh xuân, hết ở cô thôn lại ngụ nơi Trúc Kiếm, đêm ngày vào ra trông ngóng. Còn ta...".
"Thật ra danh tự của ta vốn không phải Đồ Tam Nương. Đồ Tam Nương là tỷ tỷ của ta, tên của ta là Đồ Kiều Kiều".
"... Ta và tỷ tỷ tuy rằng dung mạo giống nhau như hai giọt nước, thế nhưng tính tình thì có phần trái ngược. Tỷ tỷ ôn nhu bao nhiêu, Đồ Kiều Kiều ta lại thô lỗ bấy nhiêu. Thuở nhỏ, cha mẹ thường nói chúng ta giống tỷ đệ hơn là tỷ muội. Bọn họ bảo tính tình của ta chẳng khác gì một nam nhân".
"Không như tỷ tỷ, ta thích cuộc sống tự do, muốn làm gì thì làm, muốn nói gì thì nói... Thật ra từng có một quãng thời gian Đồ Kiều Kiều ta đã sống như vậy, rất vui vẻ. Nhưng rồi... Cái ngày đó, khi Huyết Linh Tông bị diệt...".
Bình luận facebook