Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 517
"Sư phụ!".
Tôn Tiểu Yến nhìn thấy ân sư là Tôn Sở Sở đang trong tình trạng không mảnh vải che thân, nằm bất động dưới đất thì hoảng hốt kinh hô, vội chạy ngay tới. Bên cạnh nàng, Lăng Tiểu Ngư cũng chẳng có ý tứ cản ngăn, để mặc nàng đi.
Nếu là bình thường, nếu Tôn Tiểu Yến cũng giống như đám trưởng lão, chúng cung nhân khác của Tuyết Linh Cung, sư yêu Thác Hán khẳng định sẽ xuất thủ ngay. Bắt giữ hoặc giết chết, tùy tâm ý hắn. Thế nhưng ở trong trường hợp này...
Có thể vô thanh vô tức xuất hiện cách hắn chưa đầy trăm bước chân mà Thác Hán hắn lại chẳng hay biết chút gì, điều này cho thấy đối phương vốn không phải thuộc loại tầm thường. Nói không chừng có pháp bảo ghê gớm, thủ đoạn kinh nhân nào đó. Hoặc thậm chí...
Thác Hán không ngốc, ham muốn tuy có nhưng còn chưa tới mức tinh trùng thượng não, chẳng suy nghĩ được gì. Nghe theo lý trí, hắn thận trọng đem Tôn Sở Sở bắt lấy, dùng tay bóp cổ nàng, đưa ra mà uy hiếp.
"Sư phụ!".
Trước sự uy hiếp của sư yêu Thác Hán, Tôn Tiểu Yến buộc phải đình chỉ bước chân.
"Mau thả sư phụ ta ra!".
Sư yêu Thác Hán chưa nói gì. Hắn im lặng quan sát.
Chừng khi đã chính thức xác nhận Tôn Tiểu Yến cũng chỉ là một tiểu cô nương miệng còn hôi sữa, tu vị bất quá mới luyện khí hậu kỳ thì hắn lại chuyển mắt sang nhìn Lăng Tiểu Ngư - kẻ đang chậm rãi đạp hư không mà bước.
"Tu vi kẻ này...".
Thác Hán cố tận lực triển khai pháp nhãn đến mức tối đa nhưng vẫn không thể nhìn ra được độ sâu cạn của Lăng Tiểu Ngư thì nội tâm liền trở nên trầm trọng. Trong đầu mình, hắn âm thầm suy tính...
Nhưng Thác Hán hắn tính còn chưa xong thì từ nơi đối diện, tiếng Lăng Tiểu Ngư đã truyền tới.
"Lấy máu trả máu, lấy mạng đền mạng".
Thanh âm nhàn nhạt, giai điệu có chút xa xăm, tựa như vọng lên từ chốn thâm uyên, tận nơi cùng cốc nào đó. Nó khiến cho thần trí người nghe phải bất giác mà rung lên, chợt thấy lạnh lẽo.
Ớn lạnh, Thác Hán chính đang như thế. Chẳng hiểu tại sao khi nghe xong tám chữ "Lấy máu trả máu, lấy mạng đền mạng" kia của kẻ đeo mặt nạ xám thì cõi lòng hắn bỗng run rẩy, chân lông cũng theo đó mà co thắt, hoá thành da gà.
"Kẻ kia rất nguy hiểm!" Không cần phải quan sát thêm nữa, Thác Hán hiện đã có thể kết luận ngay. Cái dáng vẻ hờ hững bước đi kia, thanh âm ma mị ấy, bấy nhiêu thôi là quá đủ để cho Thác Hán hắn cảm nhận được rồi.
"Chạy", đấy là ý nghĩ tiếp theo hiện lên trong đầu sư yêu Thác Hán. Và... thực tế thì hắn đúng là đã toan lợi dụng Tôn Sở Sở để mà bỏ chạy. Có điều là... Tính là một chuyện, hoàn thành được hay không đấy lại là chuyện khác.
Vốn đang chậm rãi bước giữa hư không, cả người Lăng Tiểu Ngư đột nhiên tiêu thất. Sát na ngắn ngủi, khi mà sư yêu Thác Hán thậm chí còn chưa kịp làm ra được phản ứng gì thì thân ảnh hắn đã tiếp cận.
Không trước, cũng chẳng sau, vị trí Lăng Tiểu Ngư xuất hiện là ngay bên hông Thác Hán.
Theo lý, khi địch nhân tiếp cận mình như vậy, Thác Hán hẳn phải lập tức vung quyền múa cước, hoặc chí ít cũng nên khẩn trương tránh đi mới phải, ấy vậy mà không, Thác Hán không đánh, cũng chẳng hề tránh né. Hắn vẫn đứng yên ngay đấy, một cái nhích tay quay đầu đều không có. Rõ ràng, Thác Hán hắn đã bị người khống chế.
Và người đã khống chế hắn - Lăng Tiểu Ngư... Hắn chưa nói thêm gì khác. Việc hắn làm hiện chỉ là đem Tôn Sở Sở kéo ra khỏi người Thác Hán rồi giao cho nghĩa muội Tôn Tiểu Yến của mình. Xong xuôi đâu đấy, lúc này Lăng Tiểu Ngư mới quay lại nhìn Thác Hán.
Nơi đáy mắt Lăng Tiểu Ngư, một tia kim quang chợt loé lên lên. Cùng lúc, phía đối diện, sư yêu Thác Hán lập tức trợn trừng, vẻ mặt rất chi khiếp hãi.
Hắn... đang bị sưu hồn.
...
Thời gian chẳng tính lâu, vài ba giây bất quá thì việc sưu hồn đã kết thúc.
Đã tỏ tường mọi sự, Lăng Tiểu Ngư lúc này mới hé môi, thanh âm lãnh đạm: "Ngươi đáng phải chết. Trong tột cùng thống khổ".
Chữ cuối cùng vừa ra khỏi miệng Lăng Tiểu Ngư thì đôi mắt hắn cũng liền ánh lên kim quang một lần nữa. Tất nhiên lần này không phải sưu hồn. Đấy là nhiếp hồn. Lăng Tiểu Ngư, hắn đang dụng cực hình đối với linh hồn của sư yêu Thác Hán. Phương thức cũng tương tự như cái cách đã từng làm với Tôn Sở Sở, với Tôn Thi Hàn. Có điều là so với Tôn Sở Sở và Tôn Thi Hàn thì những gì Thác Hán phải gánh chịu, nó còn kinh khủng hơn gấp trăm lần. Đây không phải chấn nhiếp. Nó là tra tấn. Cực kỳ tàn bạo!
Nếu như lúc trước, trải nghiệm của hai tỷ muội Tôn Thi Hàn - Tôn Sở Sở chỉ là bị giam cầm, phải chứng kiến các oan hồn lệ quỷ gào khóc kêu la, các quái thú nhe nanh múa vuốt chực chờ cắn xé mình thì bây giờ, những gì Thác Hán đang phải hứng chịu lại là thực sự bị cắn, bị ăn. Xung quanh hắn lúc này, có hàng trăm con côn trùng, giòi bọ đang thi nhau gặm nhấm.
Chúng cắn chân hắn tay hắn, chúng ăn mắt hắn, lưỡi hắn, chúng nhâm nhi phủ tạng hắn...
Đau đớn quá! Thật là đau đớn quá! Thác Hán, hắn la, hắn gào. Nhưng có gào thét bao nhiêu hết thảy đều chỉ là vô ích. Linh hồn hắn, nó đang bị giam cầm. Hắn không thể cựa quậy. Hắn chỉ có thể mở to hai mắt ra mà nhìn từng bộ phận trên thân thể mình bị lũ côn trùng, giòi bọ đục khoét...
Cứ thế, trong đau đớn, tột cùng thống khổ, linh hồn của Thác Hán bị ăn dần ăn dần... tận cho tới khi chẳng còn sót lại chút gì nữa.
...
"Ca! Ca! Sư phụ, cung chủ, các sư tỷ...!".
"Tiểu Yến, bình tĩnh".
Trông nghĩa muội hoảng loạn, Lăng Tiểu Ngư liền âm thầm dùng đạo thuật để giúp nàng ổn định tâm tình. Rồi bảo: "Ca sẽ chữa trị cho họ".
Nói rồi, Lăng Tiểu Ngư lập tức hành động luôn.
Lấy Lăng Tiểu Ngư hắn làm trung tâm, trong bán kính mấy trăm thước dư, một kết giới mau chóng được tạo ra. Rồi, từ trong thân thể Lăng Tiểu Ngư hắn, hàng trăm sợi tơ mảnh màu xám tràn ra khắp bốn phương tám hướng, tiến nhập vào người các cung nhân Tuyết Linh Cung...
...
Một lúc sau.
Trải qua một hồi được Lăng Tiểu Ngư dùng hỗn nguyên chi lực cứu trị, các cung nhân Tuyết Linh Cung cũng dần hồi tỉnh. Mặc dù thương thế chưa phải đã hoàn toàn khang phục, nhưng chí ít tính mạng xem như đã được bảo toàn.
Tuy nhiên...
Lăng Tiểu Ngư có thể là thần nhân, nhưng năng lực còn chưa phải vô hạn. So với chân thân tiền kiếp, một phần vạn hắn còn chẳng bằng. Thế nên chuyện đảo ngược sinh tử, giờ phút này hắn còn chưa làm nổi. Nói cách khác, hắn chỉ cứu được người còn sống, không thể cứu được kẻ đã chết. May sao, trong số những người còn sống đó vẫn có Tôn Sở Sở, vẫn có La Sương, vẫn có Hàm Yên - những người thân thuộc nhất với Tôn Tiểu Yến tại Tuyết Linh Cung này. Còn về phần Tôn Thi Hàn - chủ nhân Tuyết Linh Cung...
"Trưởng lão! Xin ngài hãy cứu tỷ tỷ!" Vừa được cứu trị, Tôn Sở Sở dùng cả hai tay bấu víu vạt áo Lăng Tiểu Ngư, vì tỷ tỷ mình mà khẩn cầu.
Liền theo đó, những người khác cũng hướng hắn dập đầu bái lạy.
"Cầu xin trưởng lão hãy cứu cung chủ!".
"Cầu xin trưởng lão hãy cứu cung chủ!".
...
"Ca..." Cũng cùng chung ý tứ, Tôn Tiểu Yến dùng ánh mắt trông mong nhìn Lăng Tiểu Ngư.
Tuy đối với Tôn Tiểu Yến nàng, Tôn Thi Hàn cũng không thân cận gì mấy, thế nhưng theo như nàng cảm nhận thì Tôn Thi Hàn vốn chẳng phải người xấu. Trái lại, cung chủ người rất tốt. Nhờ có người mà cung nhân Tuyết Linh Cung mới không bị ngoại nhân ức hiếp, có thể an ổn sinh sống tại Bắc Nguyên này. Lại nói, kể cả khi Tôn Thi Hàn có là người xấu đi nữa thì thân phận cũng là tỷ tỷ của sư phụ nàng, Tôn Tiểu Yến nàng sao có thể đành tâm bỏ mặc được?
Lăng Tiểu Ngư có chút trầm mặc, nhưng rồi cũng nói: "Ta không phải không muốn cứu nàng, chỉ là cơ thể của nàng...".
Mấy lời này của Lăng Tiểu Ngư đều là thật tâm. Tình trạng của Tôn Thi Hàn bây giờ, quả rất tồi tệ. Tay chân, phủ tạng của nàng, hết thảy đều đã biến thành một đống máu thịt bầy nhầy, khuôn mặt nàng cũng đã tan chảy gần phân nửa rồi. Hỗn nguyên chi lực của hắn, cùng lắm chỉ có thể giúp nàng thanh tỉnh, duy trì thêm một chút....
"Trưởng lão..." - Tự hiểu lấy tình trạng của bản thân, Tôn Thi Hàn chẳng trông mong chi nữa. Nàng dùng chút sức lực sau cùng hướng Lăng Tiểu Ngư mà gửi gắm tâm nguyện - "... Xin ngài... giúp ta... giúp ta bảo hộ... cho các nàng...".
"Tỷ tỷ...".
"Cung chủ...".
Tới giây phút sau cùng Tôn Thi Hàn vậy mà vẫn vì cung nhân Tuyết Linh Cung mà lo nghĩ, tấm lòng cao đẹp ấy đã khiến cho Tôn Sở Sở và mọi người xúc động, thanh âm nghẹn ngào.
Thử hỏi trên thế gian này, có được mấy người cung chủ giống như Tôn Thi Hàn nàng đây?
"Đấy là tâm nguyện sau cùng của ngươi?" Lăng Tiểu Ngư nhìn vào đôi mắt đã bị chất độc hủy hoại, hiện chỉ còn lại một con của Tôn Thi Hàn, hỏi.
"... Bảo hộ... các nàng..." Và đó chính là câu trả lời từ Tôn Thi Hàn.
Tâm nguyện của nàng, chỉ có như thế thôi. Lúc Tôn Thi Hàn nàng còn sống, có nàng toạ trấn tại Tuyết Linh Cung thì kẻ khác sẽ không dám làm càn, nhưng một khi nàng chết rồi... Một mình muội muội Tôn Sở Sở của nàng sẽ chẳng cách nào chống đỡ nổi. Sớm hay muộn thì Tuyết Linh Cung cũng sẽ vong, các cung nhân Tuyết Linh Cung cũng sẽ gánh chịu tai ương. Vì lẽ đó, nàng mong Lăng Tiểu Ngư thay nàng chiếu cố cho bọn họ. Hắn là thần nhân, có hắn toạ trấn thì Tuyết Linh Cung sẽ tuyệt đối bình an.
"Muốn dùng ta làm chỗ dựa cho Tuyết Linh Cung, Tôn Thi Hàn ngươi cũng thật biết tính toán đấy".
"Ca..." Nghe qua câu nói nọ, tưởng Lăng Tiểu Ngư từ chối, Tôn Tiểu Yến liền hô gọi. Những người khác, bọn họ cũng dùng ánh mắt khẩn cầu.
Tâm nguyện sau cùng của cung chủ, lẽ nào trưởng lão ngài cũng nhẫn tâm từ chối hay sao?
Lăng Tiểu Ngư thấy hết, cũng hiểu hết nhưng không giải thích gì. Hắn chỉ cúi xem Tôn Thi Hàn, bảo với nàng: "Tuyết Linh Cung là của ngươi, cung nhân cũng là của ngươi, muốn bảo hộ thì ngươi phải tự mình bảo hộ".
Tôn Tiểu Yến nhìn thấy ân sư là Tôn Sở Sở đang trong tình trạng không mảnh vải che thân, nằm bất động dưới đất thì hoảng hốt kinh hô, vội chạy ngay tới. Bên cạnh nàng, Lăng Tiểu Ngư cũng chẳng có ý tứ cản ngăn, để mặc nàng đi.
Nếu là bình thường, nếu Tôn Tiểu Yến cũng giống như đám trưởng lão, chúng cung nhân khác của Tuyết Linh Cung, sư yêu Thác Hán khẳng định sẽ xuất thủ ngay. Bắt giữ hoặc giết chết, tùy tâm ý hắn. Thế nhưng ở trong trường hợp này...
Có thể vô thanh vô tức xuất hiện cách hắn chưa đầy trăm bước chân mà Thác Hán hắn lại chẳng hay biết chút gì, điều này cho thấy đối phương vốn không phải thuộc loại tầm thường. Nói không chừng có pháp bảo ghê gớm, thủ đoạn kinh nhân nào đó. Hoặc thậm chí...
Thác Hán không ngốc, ham muốn tuy có nhưng còn chưa tới mức tinh trùng thượng não, chẳng suy nghĩ được gì. Nghe theo lý trí, hắn thận trọng đem Tôn Sở Sở bắt lấy, dùng tay bóp cổ nàng, đưa ra mà uy hiếp.
"Sư phụ!".
Trước sự uy hiếp của sư yêu Thác Hán, Tôn Tiểu Yến buộc phải đình chỉ bước chân.
"Mau thả sư phụ ta ra!".
Sư yêu Thác Hán chưa nói gì. Hắn im lặng quan sát.
Chừng khi đã chính thức xác nhận Tôn Tiểu Yến cũng chỉ là một tiểu cô nương miệng còn hôi sữa, tu vị bất quá mới luyện khí hậu kỳ thì hắn lại chuyển mắt sang nhìn Lăng Tiểu Ngư - kẻ đang chậm rãi đạp hư không mà bước.
"Tu vi kẻ này...".
Thác Hán cố tận lực triển khai pháp nhãn đến mức tối đa nhưng vẫn không thể nhìn ra được độ sâu cạn của Lăng Tiểu Ngư thì nội tâm liền trở nên trầm trọng. Trong đầu mình, hắn âm thầm suy tính...
Nhưng Thác Hán hắn tính còn chưa xong thì từ nơi đối diện, tiếng Lăng Tiểu Ngư đã truyền tới.
"Lấy máu trả máu, lấy mạng đền mạng".
Thanh âm nhàn nhạt, giai điệu có chút xa xăm, tựa như vọng lên từ chốn thâm uyên, tận nơi cùng cốc nào đó. Nó khiến cho thần trí người nghe phải bất giác mà rung lên, chợt thấy lạnh lẽo.
Ớn lạnh, Thác Hán chính đang như thế. Chẳng hiểu tại sao khi nghe xong tám chữ "Lấy máu trả máu, lấy mạng đền mạng" kia của kẻ đeo mặt nạ xám thì cõi lòng hắn bỗng run rẩy, chân lông cũng theo đó mà co thắt, hoá thành da gà.
"Kẻ kia rất nguy hiểm!" Không cần phải quan sát thêm nữa, Thác Hán hiện đã có thể kết luận ngay. Cái dáng vẻ hờ hững bước đi kia, thanh âm ma mị ấy, bấy nhiêu thôi là quá đủ để cho Thác Hán hắn cảm nhận được rồi.
"Chạy", đấy là ý nghĩ tiếp theo hiện lên trong đầu sư yêu Thác Hán. Và... thực tế thì hắn đúng là đã toan lợi dụng Tôn Sở Sở để mà bỏ chạy. Có điều là... Tính là một chuyện, hoàn thành được hay không đấy lại là chuyện khác.
Vốn đang chậm rãi bước giữa hư không, cả người Lăng Tiểu Ngư đột nhiên tiêu thất. Sát na ngắn ngủi, khi mà sư yêu Thác Hán thậm chí còn chưa kịp làm ra được phản ứng gì thì thân ảnh hắn đã tiếp cận.
Không trước, cũng chẳng sau, vị trí Lăng Tiểu Ngư xuất hiện là ngay bên hông Thác Hán.
Theo lý, khi địch nhân tiếp cận mình như vậy, Thác Hán hẳn phải lập tức vung quyền múa cước, hoặc chí ít cũng nên khẩn trương tránh đi mới phải, ấy vậy mà không, Thác Hán không đánh, cũng chẳng hề tránh né. Hắn vẫn đứng yên ngay đấy, một cái nhích tay quay đầu đều không có. Rõ ràng, Thác Hán hắn đã bị người khống chế.
Và người đã khống chế hắn - Lăng Tiểu Ngư... Hắn chưa nói thêm gì khác. Việc hắn làm hiện chỉ là đem Tôn Sở Sở kéo ra khỏi người Thác Hán rồi giao cho nghĩa muội Tôn Tiểu Yến của mình. Xong xuôi đâu đấy, lúc này Lăng Tiểu Ngư mới quay lại nhìn Thác Hán.
Nơi đáy mắt Lăng Tiểu Ngư, một tia kim quang chợt loé lên lên. Cùng lúc, phía đối diện, sư yêu Thác Hán lập tức trợn trừng, vẻ mặt rất chi khiếp hãi.
Hắn... đang bị sưu hồn.
...
Thời gian chẳng tính lâu, vài ba giây bất quá thì việc sưu hồn đã kết thúc.
Đã tỏ tường mọi sự, Lăng Tiểu Ngư lúc này mới hé môi, thanh âm lãnh đạm: "Ngươi đáng phải chết. Trong tột cùng thống khổ".
Chữ cuối cùng vừa ra khỏi miệng Lăng Tiểu Ngư thì đôi mắt hắn cũng liền ánh lên kim quang một lần nữa. Tất nhiên lần này không phải sưu hồn. Đấy là nhiếp hồn. Lăng Tiểu Ngư, hắn đang dụng cực hình đối với linh hồn của sư yêu Thác Hán. Phương thức cũng tương tự như cái cách đã từng làm với Tôn Sở Sở, với Tôn Thi Hàn. Có điều là so với Tôn Sở Sở và Tôn Thi Hàn thì những gì Thác Hán phải gánh chịu, nó còn kinh khủng hơn gấp trăm lần. Đây không phải chấn nhiếp. Nó là tra tấn. Cực kỳ tàn bạo!
Nếu như lúc trước, trải nghiệm của hai tỷ muội Tôn Thi Hàn - Tôn Sở Sở chỉ là bị giam cầm, phải chứng kiến các oan hồn lệ quỷ gào khóc kêu la, các quái thú nhe nanh múa vuốt chực chờ cắn xé mình thì bây giờ, những gì Thác Hán đang phải hứng chịu lại là thực sự bị cắn, bị ăn. Xung quanh hắn lúc này, có hàng trăm con côn trùng, giòi bọ đang thi nhau gặm nhấm.
Chúng cắn chân hắn tay hắn, chúng ăn mắt hắn, lưỡi hắn, chúng nhâm nhi phủ tạng hắn...
Đau đớn quá! Thật là đau đớn quá! Thác Hán, hắn la, hắn gào. Nhưng có gào thét bao nhiêu hết thảy đều chỉ là vô ích. Linh hồn hắn, nó đang bị giam cầm. Hắn không thể cựa quậy. Hắn chỉ có thể mở to hai mắt ra mà nhìn từng bộ phận trên thân thể mình bị lũ côn trùng, giòi bọ đục khoét...
Cứ thế, trong đau đớn, tột cùng thống khổ, linh hồn của Thác Hán bị ăn dần ăn dần... tận cho tới khi chẳng còn sót lại chút gì nữa.
...
"Ca! Ca! Sư phụ, cung chủ, các sư tỷ...!".
"Tiểu Yến, bình tĩnh".
Trông nghĩa muội hoảng loạn, Lăng Tiểu Ngư liền âm thầm dùng đạo thuật để giúp nàng ổn định tâm tình. Rồi bảo: "Ca sẽ chữa trị cho họ".
Nói rồi, Lăng Tiểu Ngư lập tức hành động luôn.
Lấy Lăng Tiểu Ngư hắn làm trung tâm, trong bán kính mấy trăm thước dư, một kết giới mau chóng được tạo ra. Rồi, từ trong thân thể Lăng Tiểu Ngư hắn, hàng trăm sợi tơ mảnh màu xám tràn ra khắp bốn phương tám hướng, tiến nhập vào người các cung nhân Tuyết Linh Cung...
...
Một lúc sau.
Trải qua một hồi được Lăng Tiểu Ngư dùng hỗn nguyên chi lực cứu trị, các cung nhân Tuyết Linh Cung cũng dần hồi tỉnh. Mặc dù thương thế chưa phải đã hoàn toàn khang phục, nhưng chí ít tính mạng xem như đã được bảo toàn.
Tuy nhiên...
Lăng Tiểu Ngư có thể là thần nhân, nhưng năng lực còn chưa phải vô hạn. So với chân thân tiền kiếp, một phần vạn hắn còn chẳng bằng. Thế nên chuyện đảo ngược sinh tử, giờ phút này hắn còn chưa làm nổi. Nói cách khác, hắn chỉ cứu được người còn sống, không thể cứu được kẻ đã chết. May sao, trong số những người còn sống đó vẫn có Tôn Sở Sở, vẫn có La Sương, vẫn có Hàm Yên - những người thân thuộc nhất với Tôn Tiểu Yến tại Tuyết Linh Cung này. Còn về phần Tôn Thi Hàn - chủ nhân Tuyết Linh Cung...
"Trưởng lão! Xin ngài hãy cứu tỷ tỷ!" Vừa được cứu trị, Tôn Sở Sở dùng cả hai tay bấu víu vạt áo Lăng Tiểu Ngư, vì tỷ tỷ mình mà khẩn cầu.
Liền theo đó, những người khác cũng hướng hắn dập đầu bái lạy.
"Cầu xin trưởng lão hãy cứu cung chủ!".
"Cầu xin trưởng lão hãy cứu cung chủ!".
...
"Ca..." Cũng cùng chung ý tứ, Tôn Tiểu Yến dùng ánh mắt trông mong nhìn Lăng Tiểu Ngư.
Tuy đối với Tôn Tiểu Yến nàng, Tôn Thi Hàn cũng không thân cận gì mấy, thế nhưng theo như nàng cảm nhận thì Tôn Thi Hàn vốn chẳng phải người xấu. Trái lại, cung chủ người rất tốt. Nhờ có người mà cung nhân Tuyết Linh Cung mới không bị ngoại nhân ức hiếp, có thể an ổn sinh sống tại Bắc Nguyên này. Lại nói, kể cả khi Tôn Thi Hàn có là người xấu đi nữa thì thân phận cũng là tỷ tỷ của sư phụ nàng, Tôn Tiểu Yến nàng sao có thể đành tâm bỏ mặc được?
Lăng Tiểu Ngư có chút trầm mặc, nhưng rồi cũng nói: "Ta không phải không muốn cứu nàng, chỉ là cơ thể của nàng...".
Mấy lời này của Lăng Tiểu Ngư đều là thật tâm. Tình trạng của Tôn Thi Hàn bây giờ, quả rất tồi tệ. Tay chân, phủ tạng của nàng, hết thảy đều đã biến thành một đống máu thịt bầy nhầy, khuôn mặt nàng cũng đã tan chảy gần phân nửa rồi. Hỗn nguyên chi lực của hắn, cùng lắm chỉ có thể giúp nàng thanh tỉnh, duy trì thêm một chút....
"Trưởng lão..." - Tự hiểu lấy tình trạng của bản thân, Tôn Thi Hàn chẳng trông mong chi nữa. Nàng dùng chút sức lực sau cùng hướng Lăng Tiểu Ngư mà gửi gắm tâm nguyện - "... Xin ngài... giúp ta... giúp ta bảo hộ... cho các nàng...".
"Tỷ tỷ...".
"Cung chủ...".
Tới giây phút sau cùng Tôn Thi Hàn vậy mà vẫn vì cung nhân Tuyết Linh Cung mà lo nghĩ, tấm lòng cao đẹp ấy đã khiến cho Tôn Sở Sở và mọi người xúc động, thanh âm nghẹn ngào.
Thử hỏi trên thế gian này, có được mấy người cung chủ giống như Tôn Thi Hàn nàng đây?
"Đấy là tâm nguyện sau cùng của ngươi?" Lăng Tiểu Ngư nhìn vào đôi mắt đã bị chất độc hủy hoại, hiện chỉ còn lại một con của Tôn Thi Hàn, hỏi.
"... Bảo hộ... các nàng..." Và đó chính là câu trả lời từ Tôn Thi Hàn.
Tâm nguyện của nàng, chỉ có như thế thôi. Lúc Tôn Thi Hàn nàng còn sống, có nàng toạ trấn tại Tuyết Linh Cung thì kẻ khác sẽ không dám làm càn, nhưng một khi nàng chết rồi... Một mình muội muội Tôn Sở Sở của nàng sẽ chẳng cách nào chống đỡ nổi. Sớm hay muộn thì Tuyết Linh Cung cũng sẽ vong, các cung nhân Tuyết Linh Cung cũng sẽ gánh chịu tai ương. Vì lẽ đó, nàng mong Lăng Tiểu Ngư thay nàng chiếu cố cho bọn họ. Hắn là thần nhân, có hắn toạ trấn thì Tuyết Linh Cung sẽ tuyệt đối bình an.
"Muốn dùng ta làm chỗ dựa cho Tuyết Linh Cung, Tôn Thi Hàn ngươi cũng thật biết tính toán đấy".
"Ca..." Nghe qua câu nói nọ, tưởng Lăng Tiểu Ngư từ chối, Tôn Tiểu Yến liền hô gọi. Những người khác, bọn họ cũng dùng ánh mắt khẩn cầu.
Tâm nguyện sau cùng của cung chủ, lẽ nào trưởng lão ngài cũng nhẫn tâm từ chối hay sao?
Lăng Tiểu Ngư thấy hết, cũng hiểu hết nhưng không giải thích gì. Hắn chỉ cúi xem Tôn Thi Hàn, bảo với nàng: "Tuyết Linh Cung là của ngươi, cung nhân cũng là của ngươi, muốn bảo hộ thì ngươi phải tự mình bảo hộ".
Bình luận facebook