Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 537
"Cái gì?!".
"Hỗn láo!".
"To gan!".
"Lớn mật!".
Liên tiếp là những thanh âm bất bình, đầy bức xúc của cung nhân Tuyết Linh Cung. Các nàng không thể kiềm chế được.
Tôn Thi Hàn là ai chứ? Chính thị cung chủ Tuyết Linh Cung. Thân phận của nàng cao quý biết bao nhiêu. Ấy vậy mà Thành Khôn lại muốn cưới nàng cho nhi tử mình. Đây khác nào nói muốn Tôn Thi Hàn làm con của hắn?
Sỉ nhục! Một sự xúc phạm nặng nề!
Hôn sự gì chứ? Rành rành là đang tuyên chiến!
"Keng!".
"Ong!".
Tới nước này, cả những người có tâm cảnh tốt nhất của Tuyết Linh Cung cũng đã không thể giữ bình tĩnh được nữa. Chẳng ai bảo ai, các nàng đồng loạt gọi ra pháp bảo, thúc động linh lực. Không ngoa khi nói rằng lúc này, chỉ cần Tôn Sở Sở hạ lệnh một tiếng thôi thì tất cả sẽ lập tức lao lên chém giết.
Chỉ là, Tôn Sở Sở, nàng vẫn chưa nói gì. Cũng không phải nàng e sợ, không muốn đánh. Thực ra thì nàng đang chờ đợi. Trước lúc tới đây Tôn Sở Sở nàng cũng đã báo lại sự tình cho Lăng Tiểu Ngư biết, nhờ hắn giúp đỡ. Lúc ấy hắn bảo đang bận hỗ trợ đệ tử Tôn Tiểu Yến của nàng tu luyện, chút nữa sẽ ra.
"Tại sao ngài ấy vẫn chưa tới...".
...
"Hừm...".
Bên trong phòng Tôn Tiểu Yến, một thanh âm ẩn ẩn khó chịu cất lên. Đúng là phát ra từ cổ họng Lăng Tiểu Ngư. Hiện hắn đã vừa mới trợ giúp Tôn Tiểu Yến tu luyện xong.
"Ca, sao vậy?" Bởi do ban nãy, thời điểm Tôn Sở Sở chạy tới báo lại sự tình Lăng Tiểu Ngư chỉ ở khoảng cách xa dùng thần niệm trao đổi nên đối với việc Thiên Cực Cung và Thần Vũ Môn tìm đến quấy rầy Tôn Tiểu Yến hiện vẫn còn chưa biết, vì thế cho nên khi chứng kiến thái độ không tốt của Lăng Tiểu Ngư thì nàng nghi hoặc.
"Không có gì." - Lăng Tiểu Ngư hồi đáp nghĩa muội - "Chỉ là vài kẻ đã chán sống cho nên chạy tới Tuyết Linh Cung tìm chết".
Nói đoạn, hắn chuyển mình đứng lên.
"Tiểu Yến, muội ở đây củng cố lại tu vi, ca sẽ ra ngoài 'đón tiếp' bọn họ".
"Vâng, ca cẩn thận." Tuy rằng không nghĩ trên thế gian này có ai đủ khả năng làm thương hại được Lăng Tiểu Ngư, nhưng vì quá quan tâm, Tôn Tiểu Yến vẫn nhắc nhở.
Dường như cũng hiểu tình cảm của nàng, Lăng Tiểu Ngư khẽ gật đầu, cười nhẹ. Sau đấy thì nhấc chân bước ra một bước. Lập tức, thân ảnh hắn hoàn toàn tiêu thất.
...
Đại môn Tuyết Linh Cung.
Lúc này bầu không khí đã trở nên rất căng thẳng. Tất cả đều đang khẩn trương, nhất là bên phía Tuyết Linh Cung. Kiếm đã tuốt, pháp bảo đã gọi, tùy thời đều có thể xông ra chém giết.
Bọn họ đang muốn vì Tôn Thi Hàn đòi công đạo. Tuyết Linh Cung đâu phải ai cũng có thể xúc phạm!
Thiên Cực Cung, Thần Vũ Môn? Nếu là ngày trước còn có cân lượng chứ bằng bây giờ... So với Hôi Diện trưởng lão thì bọn họ là cái thá gì?
Tuyết Linh Cung có hậu trường, bởi thế nên các nữ nhân Tuyết Linh Cung chả cần phải e sợ gì. Chỉ thương cho Thiên Cực Cung và Thần Vũ Môn, cho tới bây giờ vẫn hồn nhiên không biết là mình hiện đang nằm trong miệng cọp.
Vì chẳng thấy bóng dáng Tôn Thi Hàn xuất hiện, Thành Khôn và Trương Tự Đức mới càng chắc chắn hơn về suy đoán của mình, rằng nàng hoặc đã chết hoặc hiện đang mang thương tích trầm trọng. Nội tâm thầm phấn khởi, Thành Khôn cười cợt:
"Ấy ấy... Tôn đạo hữu, nữ nhân Tuyết Linh Cung của đạo hữu làm sao vậy? Trai lớn dựng vợ, gái lớn gả chồng, đây vốn là chuyện thiên kinh địa nghĩa kia mà?".
"Súc sinh!".
"Ảo tưởng!".
...
Người mắng chửi mặc người mắng chửi, Thành Khôn vẫn giữ nét cười trên mặt: "Tôn Thi Hàn - cung chủ các người - tính ra tuổi tác đã không còn nhỏ, chả phải trẻ trung gì. Con trai ta thì khác, tướng mạo anh tuấn, tư chất cao tuyệt, một trang nam tử kiệt xuất, nó muốn cưới nàng, đó là phúc phần của nàng, Tuyết Linh Cung các người thái độ cái gì chứ?".
"Ồ, vậy sao?" Thành Khôn mới vừa dứt câu thì một giọng khác chợt cất lên, nghe khá là nhàn hạ.
Tức thì, Tuyết Linh Cung, Thiên Cực Cung, Thần Vũ Môn, tất cả đồng loạt đưa mắt nhìn về nơi phát ra thanh âm. Tất nhiên, biểu cảm là hoàn toàn sai biệt.
Phía Tuyết Linh Cung thì vui mừng, nhẹ nhõm; trong khi đó, bên Thiên Cực Cung, Thần Vũ Môn thì lại ngập tràn nghi hoặc. Và sự ngờ vực này càng tăng thêm khi Tôn Sở Sở hướng kẻ vừa mới xuất hiện kia chào hỏi với một dáng vẻ cung kính lạ thường.
"Trưởng lão".
"Bái kiến trưởng lão!".
Chứng kiến hành vi của các cung nhân Tuyết Linh Cung, Trương Tự Đức và Thành Khôn quay mặt nhìn nhau, trong lòng hiện lên những dấu chấm hỏi. Cảnh tượng đang diễn ra, nó quá ngoài ý muốn đi.
Xưa giờ Tuyết Linh Cung không phải đều luôn bài xích nam nhân sao? Từ khi nào một nam nhân lại có thể tự do đi lại trong Tuyết Linh Cung?
Còn nữa. Hai tiếng "trưởng lão" kia là chuyện gì? Lẽ nào nói đối phương...
Nội tâm có điều e ngại, Thành Khôn và Trương Tự Đức mau chóng mở pháp nhãn, triển khai thần thức để thăm dò kẻ vừa mới xuất hiện.
Thừa biết động thái, nhưng Lăng Tiểu Ngư vẫn điềm nhiên để mặc. Hắn bảo với Tôn Sở Sở: "Các ngươi lui lại một chút. Việc này cứ để ta lo liệu".
Thần nhân đích thân xử lý, Tôn Sở Sở cầu còn không được, lý đâu chối từ.
"Vậy phiền trưởng lão." Nói xong, Tôn Sở Sở nhanh chóng cùng các cung nhân khác của Tuyết Linh Cung lui lại.
Khoác trên mình bộ trường y hắc sắc, dưới lớp mặt nạ, Lăng Tiểu Ngư xoay sang nhìn đám người Thiên Cực Cung - Thần Vũ Môn.
Vừa lúc, Trương Tự Đức cũng lên tiếng: "Đạo hữu hình như không phải người ở Bắc Nguyên này?".
"Đúng thật ta không phải người Bắc Nguyên".
"Vậy chẳng hay tôn tánh đại danh của đạo hữu là gì?" Trương Tự Đức lại tiếp tục dò xét.
Vừa rồi hắn và Thành Khôn dù đã mở pháp nhãn, triển khai thần thức nhưng vẫn không thể nhìn ra được tu vi hay diện mạo đối phương, điều này khiến bọn hắn cảm thấy lo ngại, vì vậy thận trọng là nên.
Có thể khiến cho một chân nhân trung kỳ đỉnh phong như Tôn Sở Sở phải tỏ ra cung kính như vậy, thủ đoạn ắt hẳn không tầm thường.
Đối lập với sự e dè của Trương Tự Đức và Thành Khôn, bộ dạng Lăng Tiểu Ngư lại rất chi thong dong. Thay vì hai "lão nhân", ánh mắt hắn lại tập trung vào người thanh niên tuấn mỹ đứng bên cạnh Thành Khôn.
"Ngươi muốn cưới Tôn Thi Hàn?".
Kẻ vô tri thì không biết sợ, Thành Hạo có chút cao ngạo: "Thế nào? Không lẽ ngươi cũng có ý với nàng ta?".
Sau lớp mặt nạ, Lăng Tiểu Ngư mỉm cười, vậy mà gật đầu thừa nhận: "Ngươi nói không sai, ta đúng là cũng yêu thích nàng".
Hắn tiếp tục: "Thật ra ta vốn định ít hôm nữa sẽ hướng nàng ngỏ ý kết làm đạo lữ song tu, nhưng không ngờ ngươi lại đi trước ta một bước, chạy tới đây để cầu thân nàng".
"Thú vị. Thú vị...".
Thành Hạo ỷ có Trương Tự Đức và phụ thân Thành Khôn của mình phía sau chống lưng nên vẫn rất có phong phạm cùng người đối đáp.
Chẳng biết trong đầu nghĩ gì mà hắn lại bỗng đề nghị: "Hay là như vầy đi, hôm nay Tuyết Linh Cung các ngươi đem Tôn Thi Hàn gả cho ta, ta cùng nàng động phòng hoa chúc xong lại đem trả về cho các ngươi? Ta cùng nàng làm phu thê một đêm, nàng cùng ngươi làm đạo lữ cả đời, chắc không thiệt cho ngươi đâu nhỉ?".
"Thú vị. Thú vị..." Theo đúng phong phạm của Thành Hạo, Lăng Tiểu Ngư lặp lại y nguyên câu nói.
Mặt cười tâm không cười, hắn bảo: "Ngươi cùng nàng làm phu thê một đêm, nàng cùng ta làm đạo lữ cả đời, tính ra ta quả chẳng thiệt. Chỉ có điều là...".
"Thành Hạo ngươi có điều không rõ, tính chiếm hữu của ta vốn dĩ rất lớn. Tôn Thi Hàn, ta thật sự chẳng muốn ai chạm vào. Một tấc da, một sợi tóc cũng không được".
"Không được? Ha ha... Ngươi nghĩ mình là...".
Thành Hạo nói đến đấy thì im bặt. Cả người hắn lúc này bỗng trở nên cứng đờ, tay chân hoàn toàn bất động.
Có chuyện đã xảy ra!
Thành Khôn là người đầu tiên nhận ra vấn đề, cũng là người đầu tiên phản ứng. Hắn đặt tay lên người nhi tử mình, lo lắng kêu gọi: "Hạo nhi! Hạo nhi...".
"Phụt!".
Gọi được hai lần, tới lần thứ ba thì Thành Khôn cũng tắt tiếng.
Từ người Thành Hạo - nhi tử hắn, một dòng máu vừa mới bắn lên. Mà không, không phải một dòng. Trên cổ, trên mặt, lồng ngực..., chỗ nào cũng đều có máu phụt ra hết.
Thành Hạo, hắn đã bị giết rồi!
Bằng cách nào? Từ lúc nào? Nếu đang là kẻ ngoại cuộc, Trương Tự Đức hẳn sẽ thắc mắc, rất hiếu kỳ muốn biết. Nhưng ở trong trường hợp này...
"Soạt!".
Chạy, đấy mới là hành vi của hắn.
Sống bao nhiêu năm, trải bao nhiêu chuyện, Trương Tự Đức há đâu lại chưa nhận ra chênh lệch. Hắn biết chuyến này mình tìm tới Tuyết Linh Cung là sai rồi. Thì ra, ở Tuyết Linh Cung này, ghê gớm nhất cũng không phải Tôn Thi Hàn.
Từ khi nào Tuyết Linh Cung lại xuất hiện thêm một vị "trưởng lão" kinh khủng như vầy chứ?
Thành Hạo rành rành là đứng ngay bên cạnh hắn, vậy mà bị giết thế nào, thân thể chia năm xẻ bảy ra làm sao, Trương Tự Đức hắn từ đầu đến cuối một chút đều không biết. Thủ đoạn bậc này...
Chân nhân hậu kỳ Trương Tự Đức hắn cũng từng gặp, cũng từng nghe qua, nhưng trong số đó chẳng ai lại có thể vô thanh vô tức ở ngay trước mắt chân nhân trung kỳ đỉnh phong giết người như vậy hết!
Trương Tự Đức, hắn đã bị một màn kia doạ sợ. Chạy, đấy là quyết định của hắn. Tính ra thì đấy là một lựa chọn đúng đắn đấy chứ. Tiếc rằng... sự đúng đắn này đã đến quá muộn rồi.
Chỉ thấy bên dưới, Lăng Tiểu Ngư nâng lên cánh tay, hướng về phía những kẻ đào tẩu. Kế đấy, hắn siết tay lại.
"Á!".
"Á!".
"Á...!".
Tức khắc, những tiếng hét thảm cất lên.
Trương Tự Đức, Thần Vũ Môn, tám người như một, toàn bộ đều bị không gian nghiền thành thịt vụn. Thậm chí đến nguyên thần cũng vô pháp trốn đi.
"Hỗn láo!".
"To gan!".
"Lớn mật!".
Liên tiếp là những thanh âm bất bình, đầy bức xúc của cung nhân Tuyết Linh Cung. Các nàng không thể kiềm chế được.
Tôn Thi Hàn là ai chứ? Chính thị cung chủ Tuyết Linh Cung. Thân phận của nàng cao quý biết bao nhiêu. Ấy vậy mà Thành Khôn lại muốn cưới nàng cho nhi tử mình. Đây khác nào nói muốn Tôn Thi Hàn làm con của hắn?
Sỉ nhục! Một sự xúc phạm nặng nề!
Hôn sự gì chứ? Rành rành là đang tuyên chiến!
"Keng!".
"Ong!".
Tới nước này, cả những người có tâm cảnh tốt nhất của Tuyết Linh Cung cũng đã không thể giữ bình tĩnh được nữa. Chẳng ai bảo ai, các nàng đồng loạt gọi ra pháp bảo, thúc động linh lực. Không ngoa khi nói rằng lúc này, chỉ cần Tôn Sở Sở hạ lệnh một tiếng thôi thì tất cả sẽ lập tức lao lên chém giết.
Chỉ là, Tôn Sở Sở, nàng vẫn chưa nói gì. Cũng không phải nàng e sợ, không muốn đánh. Thực ra thì nàng đang chờ đợi. Trước lúc tới đây Tôn Sở Sở nàng cũng đã báo lại sự tình cho Lăng Tiểu Ngư biết, nhờ hắn giúp đỡ. Lúc ấy hắn bảo đang bận hỗ trợ đệ tử Tôn Tiểu Yến của nàng tu luyện, chút nữa sẽ ra.
"Tại sao ngài ấy vẫn chưa tới...".
...
"Hừm...".
Bên trong phòng Tôn Tiểu Yến, một thanh âm ẩn ẩn khó chịu cất lên. Đúng là phát ra từ cổ họng Lăng Tiểu Ngư. Hiện hắn đã vừa mới trợ giúp Tôn Tiểu Yến tu luyện xong.
"Ca, sao vậy?" Bởi do ban nãy, thời điểm Tôn Sở Sở chạy tới báo lại sự tình Lăng Tiểu Ngư chỉ ở khoảng cách xa dùng thần niệm trao đổi nên đối với việc Thiên Cực Cung và Thần Vũ Môn tìm đến quấy rầy Tôn Tiểu Yến hiện vẫn còn chưa biết, vì thế cho nên khi chứng kiến thái độ không tốt của Lăng Tiểu Ngư thì nàng nghi hoặc.
"Không có gì." - Lăng Tiểu Ngư hồi đáp nghĩa muội - "Chỉ là vài kẻ đã chán sống cho nên chạy tới Tuyết Linh Cung tìm chết".
Nói đoạn, hắn chuyển mình đứng lên.
"Tiểu Yến, muội ở đây củng cố lại tu vi, ca sẽ ra ngoài 'đón tiếp' bọn họ".
"Vâng, ca cẩn thận." Tuy rằng không nghĩ trên thế gian này có ai đủ khả năng làm thương hại được Lăng Tiểu Ngư, nhưng vì quá quan tâm, Tôn Tiểu Yến vẫn nhắc nhở.
Dường như cũng hiểu tình cảm của nàng, Lăng Tiểu Ngư khẽ gật đầu, cười nhẹ. Sau đấy thì nhấc chân bước ra một bước. Lập tức, thân ảnh hắn hoàn toàn tiêu thất.
...
Đại môn Tuyết Linh Cung.
Lúc này bầu không khí đã trở nên rất căng thẳng. Tất cả đều đang khẩn trương, nhất là bên phía Tuyết Linh Cung. Kiếm đã tuốt, pháp bảo đã gọi, tùy thời đều có thể xông ra chém giết.
Bọn họ đang muốn vì Tôn Thi Hàn đòi công đạo. Tuyết Linh Cung đâu phải ai cũng có thể xúc phạm!
Thiên Cực Cung, Thần Vũ Môn? Nếu là ngày trước còn có cân lượng chứ bằng bây giờ... So với Hôi Diện trưởng lão thì bọn họ là cái thá gì?
Tuyết Linh Cung có hậu trường, bởi thế nên các nữ nhân Tuyết Linh Cung chả cần phải e sợ gì. Chỉ thương cho Thiên Cực Cung và Thần Vũ Môn, cho tới bây giờ vẫn hồn nhiên không biết là mình hiện đang nằm trong miệng cọp.
Vì chẳng thấy bóng dáng Tôn Thi Hàn xuất hiện, Thành Khôn và Trương Tự Đức mới càng chắc chắn hơn về suy đoán của mình, rằng nàng hoặc đã chết hoặc hiện đang mang thương tích trầm trọng. Nội tâm thầm phấn khởi, Thành Khôn cười cợt:
"Ấy ấy... Tôn đạo hữu, nữ nhân Tuyết Linh Cung của đạo hữu làm sao vậy? Trai lớn dựng vợ, gái lớn gả chồng, đây vốn là chuyện thiên kinh địa nghĩa kia mà?".
"Súc sinh!".
"Ảo tưởng!".
...
Người mắng chửi mặc người mắng chửi, Thành Khôn vẫn giữ nét cười trên mặt: "Tôn Thi Hàn - cung chủ các người - tính ra tuổi tác đã không còn nhỏ, chả phải trẻ trung gì. Con trai ta thì khác, tướng mạo anh tuấn, tư chất cao tuyệt, một trang nam tử kiệt xuất, nó muốn cưới nàng, đó là phúc phần của nàng, Tuyết Linh Cung các người thái độ cái gì chứ?".
"Ồ, vậy sao?" Thành Khôn mới vừa dứt câu thì một giọng khác chợt cất lên, nghe khá là nhàn hạ.
Tức thì, Tuyết Linh Cung, Thiên Cực Cung, Thần Vũ Môn, tất cả đồng loạt đưa mắt nhìn về nơi phát ra thanh âm. Tất nhiên, biểu cảm là hoàn toàn sai biệt.
Phía Tuyết Linh Cung thì vui mừng, nhẹ nhõm; trong khi đó, bên Thiên Cực Cung, Thần Vũ Môn thì lại ngập tràn nghi hoặc. Và sự ngờ vực này càng tăng thêm khi Tôn Sở Sở hướng kẻ vừa mới xuất hiện kia chào hỏi với một dáng vẻ cung kính lạ thường.
"Trưởng lão".
"Bái kiến trưởng lão!".
Chứng kiến hành vi của các cung nhân Tuyết Linh Cung, Trương Tự Đức và Thành Khôn quay mặt nhìn nhau, trong lòng hiện lên những dấu chấm hỏi. Cảnh tượng đang diễn ra, nó quá ngoài ý muốn đi.
Xưa giờ Tuyết Linh Cung không phải đều luôn bài xích nam nhân sao? Từ khi nào một nam nhân lại có thể tự do đi lại trong Tuyết Linh Cung?
Còn nữa. Hai tiếng "trưởng lão" kia là chuyện gì? Lẽ nào nói đối phương...
Nội tâm có điều e ngại, Thành Khôn và Trương Tự Đức mau chóng mở pháp nhãn, triển khai thần thức để thăm dò kẻ vừa mới xuất hiện.
Thừa biết động thái, nhưng Lăng Tiểu Ngư vẫn điềm nhiên để mặc. Hắn bảo với Tôn Sở Sở: "Các ngươi lui lại một chút. Việc này cứ để ta lo liệu".
Thần nhân đích thân xử lý, Tôn Sở Sở cầu còn không được, lý đâu chối từ.
"Vậy phiền trưởng lão." Nói xong, Tôn Sở Sở nhanh chóng cùng các cung nhân khác của Tuyết Linh Cung lui lại.
Khoác trên mình bộ trường y hắc sắc, dưới lớp mặt nạ, Lăng Tiểu Ngư xoay sang nhìn đám người Thiên Cực Cung - Thần Vũ Môn.
Vừa lúc, Trương Tự Đức cũng lên tiếng: "Đạo hữu hình như không phải người ở Bắc Nguyên này?".
"Đúng thật ta không phải người Bắc Nguyên".
"Vậy chẳng hay tôn tánh đại danh của đạo hữu là gì?" Trương Tự Đức lại tiếp tục dò xét.
Vừa rồi hắn và Thành Khôn dù đã mở pháp nhãn, triển khai thần thức nhưng vẫn không thể nhìn ra được tu vi hay diện mạo đối phương, điều này khiến bọn hắn cảm thấy lo ngại, vì vậy thận trọng là nên.
Có thể khiến cho một chân nhân trung kỳ đỉnh phong như Tôn Sở Sở phải tỏ ra cung kính như vậy, thủ đoạn ắt hẳn không tầm thường.
Đối lập với sự e dè của Trương Tự Đức và Thành Khôn, bộ dạng Lăng Tiểu Ngư lại rất chi thong dong. Thay vì hai "lão nhân", ánh mắt hắn lại tập trung vào người thanh niên tuấn mỹ đứng bên cạnh Thành Khôn.
"Ngươi muốn cưới Tôn Thi Hàn?".
Kẻ vô tri thì không biết sợ, Thành Hạo có chút cao ngạo: "Thế nào? Không lẽ ngươi cũng có ý với nàng ta?".
Sau lớp mặt nạ, Lăng Tiểu Ngư mỉm cười, vậy mà gật đầu thừa nhận: "Ngươi nói không sai, ta đúng là cũng yêu thích nàng".
Hắn tiếp tục: "Thật ra ta vốn định ít hôm nữa sẽ hướng nàng ngỏ ý kết làm đạo lữ song tu, nhưng không ngờ ngươi lại đi trước ta một bước, chạy tới đây để cầu thân nàng".
"Thú vị. Thú vị...".
Thành Hạo ỷ có Trương Tự Đức và phụ thân Thành Khôn của mình phía sau chống lưng nên vẫn rất có phong phạm cùng người đối đáp.
Chẳng biết trong đầu nghĩ gì mà hắn lại bỗng đề nghị: "Hay là như vầy đi, hôm nay Tuyết Linh Cung các ngươi đem Tôn Thi Hàn gả cho ta, ta cùng nàng động phòng hoa chúc xong lại đem trả về cho các ngươi? Ta cùng nàng làm phu thê một đêm, nàng cùng ngươi làm đạo lữ cả đời, chắc không thiệt cho ngươi đâu nhỉ?".
"Thú vị. Thú vị..." Theo đúng phong phạm của Thành Hạo, Lăng Tiểu Ngư lặp lại y nguyên câu nói.
Mặt cười tâm không cười, hắn bảo: "Ngươi cùng nàng làm phu thê một đêm, nàng cùng ta làm đạo lữ cả đời, tính ra ta quả chẳng thiệt. Chỉ có điều là...".
"Thành Hạo ngươi có điều không rõ, tính chiếm hữu của ta vốn dĩ rất lớn. Tôn Thi Hàn, ta thật sự chẳng muốn ai chạm vào. Một tấc da, một sợi tóc cũng không được".
"Không được? Ha ha... Ngươi nghĩ mình là...".
Thành Hạo nói đến đấy thì im bặt. Cả người hắn lúc này bỗng trở nên cứng đờ, tay chân hoàn toàn bất động.
Có chuyện đã xảy ra!
Thành Khôn là người đầu tiên nhận ra vấn đề, cũng là người đầu tiên phản ứng. Hắn đặt tay lên người nhi tử mình, lo lắng kêu gọi: "Hạo nhi! Hạo nhi...".
"Phụt!".
Gọi được hai lần, tới lần thứ ba thì Thành Khôn cũng tắt tiếng.
Từ người Thành Hạo - nhi tử hắn, một dòng máu vừa mới bắn lên. Mà không, không phải một dòng. Trên cổ, trên mặt, lồng ngực..., chỗ nào cũng đều có máu phụt ra hết.
Thành Hạo, hắn đã bị giết rồi!
Bằng cách nào? Từ lúc nào? Nếu đang là kẻ ngoại cuộc, Trương Tự Đức hẳn sẽ thắc mắc, rất hiếu kỳ muốn biết. Nhưng ở trong trường hợp này...
"Soạt!".
Chạy, đấy mới là hành vi của hắn.
Sống bao nhiêu năm, trải bao nhiêu chuyện, Trương Tự Đức há đâu lại chưa nhận ra chênh lệch. Hắn biết chuyến này mình tìm tới Tuyết Linh Cung là sai rồi. Thì ra, ở Tuyết Linh Cung này, ghê gớm nhất cũng không phải Tôn Thi Hàn.
Từ khi nào Tuyết Linh Cung lại xuất hiện thêm một vị "trưởng lão" kinh khủng như vầy chứ?
Thành Hạo rành rành là đứng ngay bên cạnh hắn, vậy mà bị giết thế nào, thân thể chia năm xẻ bảy ra làm sao, Trương Tự Đức hắn từ đầu đến cuối một chút đều không biết. Thủ đoạn bậc này...
Chân nhân hậu kỳ Trương Tự Đức hắn cũng từng gặp, cũng từng nghe qua, nhưng trong số đó chẳng ai lại có thể vô thanh vô tức ở ngay trước mắt chân nhân trung kỳ đỉnh phong giết người như vậy hết!
Trương Tự Đức, hắn đã bị một màn kia doạ sợ. Chạy, đấy là quyết định của hắn. Tính ra thì đấy là một lựa chọn đúng đắn đấy chứ. Tiếc rằng... sự đúng đắn này đã đến quá muộn rồi.
Chỉ thấy bên dưới, Lăng Tiểu Ngư nâng lên cánh tay, hướng về phía những kẻ đào tẩu. Kế đấy, hắn siết tay lại.
"Á!".
"Á!".
"Á...!".
Tức khắc, những tiếng hét thảm cất lên.
Trương Tự Đức, Thần Vũ Môn, tám người như một, toàn bộ đều bị không gian nghiền thành thịt vụn. Thậm chí đến nguyên thần cũng vô pháp trốn đi.
Bình luận facebook