Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 580
"Sư phụ, người có khoẻ không?", Lăng Thanh Trúc nghe được những lời này thì cõi lòng liền run lên. Nàng rất kích động, cũng rất xúc động.
"Sư phụ", hắn vẫn gọi nàng là sư phụ. Điều đó chứng tỏ kẻ đang đứng trước mặt nàng đây, như cũ vẫn là Lăng Tiểu Ngư - đồ nhi của nàng.
"Sư phụ, người có khoẻ không?", Lăng Thanh Trúc chưa bao giờ nghĩ thời điểm sư đồ gặp lại, câu đầu tiên mà Lăng Tiểu Ngư nói sẽ là câu này. Sau bao nhiêu chuyện đã xảy ra, hắn vẫn quan tâm đến nàng như thế. Lăng Thanh Trúc nàng đâu có xứng...
"Tiểu Ngư Nhi... Thực sự... là ngươi sao?".
"Sư phụ yên tâm. Đệ tử vẫn như cũ, là Lăng Tiểu Ngư, chỉ có điều... đã không phải Lăng Tiểu Ngư của năm đó nữa rồi".
Thời gian trôi qua không trở lại, chuyện đã xảy ra đâu thể vãn hồi, Lăng Tiểu Ngư hôm nay sao vẫn còn như năm ấy được nữa?
Người... ai rồi cũng phải thay đổi thôi.
"Tiểu Ngư Nhi, xin lỗi..." Lăng Thanh Trúc muốn nói, không phải ngờ vực, những lời chất vấn mà là "xin lỗi". Nàng tin vào trực giác của mình. Nàng biết, Lăng Tiểu Ngư không nói dối, hắn vẫn là hắn, đệ tử của nàng chứ chả phải bậc chí tôn thiên ngoại nào kia. Tuy rằng không rõ bằng cách nào mà Lăng Tiểu Ngư có thể áp chế người kia để nắm quyền làm chủ thân xác, nhưng nàng tin, trước mặt chính là hắn.
"Sư phụ, không phải lỗi của người." Đáp lại Lăng Thanh Trúc là một cái lắc đầu nhè nhẹ.
"Hình Đài năm đó là đệ tử cam nguyện bước lên, sư phụ đâu có lỗi gì; cái chết của Yến cô cô... lỗi cũng không phải do người. Gây tội là quỷ diện nhân, là thiên hạ chính giáo".
"Tiểu Ngư Nhi, ngươi hận chính giáo sao?".
Lần này thì Lăng Tiểu Ngư không đáp. Hắn tiến đến bên chiếc bàn quen thuộc của năm nào, tự kéo cho mình một chiếc ghế, rồi ngồi xuống.
"Chiếc ghế này năm đó đệ tử vẫn thường ngồi".
Ngẩng đầu lên, Lăng Tiểu Ngư nói: "Sư phụ, có thể cho đệ tử dùng cơm với người không?".
Lăng Thanh Trúc gật đầu: "Để ta vào lấy bát đũa cho ngươi".
Nói rồi nàng liền hướng xuống bếp mà đi, chừng khi trở ra thì trên tay đã có thêm một cái chén, một đôi đũa.
Lăng Thanh Trúc bới đầy chén cơm, đưa qua cho người đối diện: "Cơm của ngươi".
"Cảm ơn sư phụ".
...
"Sư phụ, người cải lão hoàn đồng từ khi nào vậy?" Lăng Tiểu Ngư cầm chén cơm nhưng chưa vội ăn, có chút tò mò hỏi.
"Mới đây thôi." Lăng Thanh Trúc thật tình đáp.
"Tu vi của người hình như không tăng tiến chút nào?".
"Lâu rồi ta không tu luyện gì nữa".
Lăng Thanh Trúc dừng một chút rồi nói tiếp: "Ta cải lão hoàn đồng vốn cũng không phải vì công pháp đi tới giai đoạn, chỉ là... ta thích ở trong hình dạng này. Làm một đứa trẻ, cảm giác rất tốt".
...
"Sư phụ nói phải, làm một đứa trẻ thực rất tốt. Đệ tử cũng muốn được làm một đứa trẻ, chỉ tiếc là...".
Lăng Tiểu Ngư dùng chính tay mình nâng mái tóc của mình, tiếp lời: "Hôm nay tóc đệ tử đã bạc, trong lòng đã lắm vết nhăn. Sư phụ, đệ tử đã già mất rồi".
Đầu bên kia, Lăng Thanh Trúc nghe mà chua xót. Mỗi một câu mỗi một chữ Lăng Tiểu Ngư nói ra, ý tứ bên trong nàng đều hiểu. Khổ đau hắn nếm trải, thực quá nhiều rồi.
"Tiểu Ngư Nhi...".
"Sư phụ, đồ ăn sắp nguội. Hãy dùng cơm thôi".
Lăng Tiểu Ngư cầm đũa, bắt đầu ăn.
Biết hắn không muốn nói thêm ở vấn đề ấy nữa, Lăng Thanh Trúc cũng thôi. Giống như đồ nhi, nàng bưng lên chén cơm ăn dở.
"Tiểu Ngư Nhi, ăn cá đi".
"Vâng, sư phụ".
...
Một bữa cơm kì lạ, một cuộc đoàn tụ kì lạ Lăng Thanh Trúc, Lăng Tiểu Ngư, biểu hiện của sư đồ bọn họ, rõ ràng là không hợp lẽ tự nhiên. Những lời bọn họ nói, những câu bọn họ hỏi, sao mà nhẹ nhàng, từ tốn quá. Đáng ra sau ngần ấy chuyện, lúc này gặp lại bọn họ phải "biểu hiện" nhiều hơn mới phải. Trong lòng bọn họ, câu chữ há đâu lại ít?
Né tránh. Cả hai đều đang né tránh. Lo ngại, cũng có thể là sợ hãi. Sự xuất hiện của Lăng Tiểu Ngư, ý nghĩa thế nào, Lăng Thanh Trúc hẳn ít nhiều cũng đã đoán ra. Nàng vốn là một nữ nhân rất thông minh kia mà.
...
"Tiểu Ngư Nhi, để ta bới cho ngươi thêm chén nữa." Ngó thấy chén cơm trên tay Lăng Tiểu Ngư đã cạn, Lăng Thanh Trúc liền vươn tay đề nghị.
Nhưng đáp lại nàng chỉ là một cái lắc đầu: "Sư phụ, đệ tử no rồi".
Nói đoạn, Lăng Tiểu Ngư đem chén đũa bỏ xuống hết. Hắn trầm mặc vài giây, rồi thông báo: "Sư phụ, hôm nay là ngày thành thân của đệ tử".
"Thành thân...?".
Lăng Thanh Trúc rất ngoài ý muốn. Nàng không nghĩ đồ nhi mình lại có thể thành thân. Lấy thân phận cùng tính tình của hắn, chuyện này... Lăng Thanh Trúc đúng là rất khó tưởng tượng. Nhưng khuôn mặt nghiêm túc này, rõ ràng là Lăng Tiểu Ngư hắn không nói dối.
"Là vị cô nương nào vậy? Ta có biết không?".
Lăng Tiểu Ngư nhẹ lắc đầu: "Sư phụ chưa từng gặp nàng. Nàng ấy vốn không phải người Trung Nguyên".
"Vị cô nương ấy hẳn phải rất xinh đẹp?".
"Rất xinh đẹp".
"Tính tình rất tốt?".
"Rất tốt".
Lăng Thanh Trúc hít nhẹ một hơi, chốt hạ: "Tiểu Ngư Nhi, ngươi yêu nàng ấy chứ?".
Khác trước, lần này thì Lăng Tiểu Ngư không đáp ngay. Hắn thoáng nghĩ rồi mới trả lời: "Ngày tháng sau này đệ tử sẽ ở bên cạnh, hết lòng chăm sóc, yêu thương nàng ấy. Đệ tử sẽ không phụ nàng".
"Vị cô nương ấy nhất định là phải rất yêu ngươi...".
"Đệ tử nghĩ vậy".
...
Lăng Thanh Trúc cúi mặt, chừng khi ngẩng lên thì trên tay chẳng biết từ bao giờ đã có thêm một lọ đan dược. Nàng đưa qua cho Lăng Tiểu Ngư: "Ta bây giờ đã không còn là phong chủ Thiên Kiếm Môn, cũng không phải đại nhân vật gì nữa, thân gia đáng giá cũng chỉ có vài ba thứ. Lọ đan dược này coi như là quà mừng hôn lễ. Ngươi hãy nhận lấy".
Lăng Tiểu Ngư xoè tay ngăn trở, trực tiếp chối từ: "Sư phụ, không cần đâu".
"Ngươi chê đan dược của ta không đủ tốt?".
"Không phải không tốt mà là bởi thực sự không cần".
Lăng Thanh Trúc đem lọ đan dược thu về, thanh âm có chút buồn bã: "Cũng phải. Với bản lãnh của ngươi hiện giờ, linh đan trân quý nào lại không thể chế luyện... Coi bộ ngày đệ tử của mình thành thân, đến cả một chút quà hữu dụng ta cũng không thể cho được rồi. Làm sư phụ như ta đúng là quá thất bại...".
"Cũng không hẳn".
Lăng Tiểu Ngư nhìn mái tóc đen bóng của người đối diện mà rằng: "Thật ra đệ tử rất thích dây buộc tóc trên đầu người, không biết người có thể coi như quà mừng hôn lễ mà tặng đệ tử được không?".
Lăng Thanh Trúc thoáng do dự, nhưng cuối cùng cũng thuận tình. Nàng tháo sợi dây buộc tóc trên đầu ra, cầm đưa cho Lăng Tiểu Ngư.
Lăng Tiểu Ngư tiếp nhận món quà, nhìn sợi dây bằng vải với vài đoá hoa màu tím được thêu dệt bên trên, khá vừa ý: "Đồ của sư phụ dùng bao giờ cũng vậy, mỗi món đều rất tinh xảo, toát lên vẻ cao quý bất phàm".
"Cũng chỉ là vải vóc bình thường thôi".
Lăng Tiểu Ngư không bình luận thêm, đem sợi dây buộc tóc của ân sư cất kỹ, rồi đứng dậy.
"Sư phụ, thời điểm bái đường đã sắp đến, đệ tử phải đi rồi".
Khuôn mặt chẳng lộ ra bao nhiêu cảm xúc, Lăng Thanh Trúc nhẹ gật đầu: "Ừ, đừng để tân nương phải đợi".
Lăng Tiểu Ngư xoay lưng, lúc bước qua cửa lớn thì quay đầu lại. Hắn quỳ xuống, nói: "Sư phụ, thứ cho đồ nhi không thể sớm hôm phụng dưỡng. Ba lạy này coi như là từ tạ ân sư".
Nói rồi, hắn dập đầu bái lạy.
""Sư phụ, kể từ hôm nay, Lăng Tiểu Ngư ta và người ân đoạn nghĩa tuyệt, ngày sau gặp lại cũng sẽ coi như chưa từng quen biết".
...
"Sư phụ, kể từ hôm nay, Lăng Tiểu Ngư ta và người ân đoạn nghĩa tuyệt, ngày sau gặp lại cũng sẽ coi như chưa từng quen biết", câu nói ấy, lúc nãy cho đến bây giờ vẫn còn đang vang vọng trong lòng Lăng Thanh Trúc, khiến tim nàng nhói đau. Quả nhiên điều nàng linh cảm đã biến thành sự thật, hôm nay Lăng Tiểu Ngư trở về Trúc Kiếm Phong gặp nàng mục đích chính là để cắt đứt duyên phận sư đồ. Kể từ hôm nay trở đi, giữa nàng và hắn sẽ chẳng còn quan hệ gì nữa. Đường hắn hắn đi, đường nàng nàng bước, mai này chạm mặt cũng chỉ còn là người dưng nước lã...
"Tách tách...".
Lăng Thanh Trúc cúi nhìn chén cơm trống không người để lại, lệ bất giác rơi. Nàng không muốn khóc, nhưng tâm đau thì làm sao kiềm giữ?
Bữa cơm này chính là bữa cơm sau cuối rồi. Sau này nàng sẽ không còn có thể cùng hắn ngồi ăn với nhau được nữa. Muốn cũng không được...
"Tiểu Ngư Nhi, chúng ta nhất định phải như vầy sao? Ngươi thực sẽ hủy diệt thiên hạ chính giáo sao?".
Nếu ngày đó tới, Lăng Thanh Trúc nàng nên làm gì đây? Cuộc sống ẩn dật mà nàng đang sống, liệu còn kéo dài được bao lâu? Liệu Lăng Thanh Trúc nàng có thể trơ mắt đứng nhìn Thiên Kiếm Môn bị người hủy diệt?
E rằng không thể.
Lăng Thanh Trúc nàng biết, Lăng Tiểu Ngư hắn cũng thừa hiểu. Có lẽ đó là lý do hắn phải cùng nàng cắt đứt quan hệ. Bởi mai này, hắn và nàng, mỗi người sẽ ở một đầu chiến tuyến. Hắn là hung linh Thái Cực, đại hoạ Song Ngư, còn nàng là "tiên tử" - vị cứu tinh của chính giáo thiên hạ. Số mệnh đã an bài để nàng và hắn là tử địch rồi.
...
"Sư phụ".
"Sư phụ".
Không rõ Lăng Thanh Trúc đã ngồi thương cảm bao lâu, chỉ thấy lúc này khi nàng chuyển mình đứng dậy, toan đem chén đĩa trên bàn thu dọn thì có tiếng bước chân người truyền đến. Kế đấy, hai giọng nói quen thuộc cất lên.
Lâm Chí Viễn, Mộng Kiều, khá trùng hợp, hai người bọn họ đã vừa mới xuất quan.
Tiến đến bên cạnh Lăng Thanh Trúc, Mộng Kiều vui mừng báo tin: "Sư phụ, đệ tử và sư huynh đã thành công đột phá rồi!".
"Sư phụ, người mới dùng cơm xong sao?".
"À, ừ..." Lăng Thanh Trúc hồi đáp, dáng vẻ không mấy tự nhiên.
Biểu hiện khác thường của ân sư, Lâm Chí Viễn để ý thấy được. Nó làm hắn nghi hoặc. Và hoài nghi càng tăng khi hắn nhận ra trên bàn có đến những hai cái chén, hai đôi đũa.
Vừa rồi sư phụ đã dùng cơm với ai? Trúc Kiếm Phong bây giờ đâu phải như xưa, người ở các chi mạch khác nào còn ai ghé qua nữa...
"Ủa? Sao lại có đến hai cái chén, hai đôi đũa?" Trong lúc Lâm Chí Viễn đương còn nghĩ ngợi thì tiếng Mộng Kiều đã lại vang lên. Nàng nghi hoặc nhìn Lăng Thanh Trúc, chờ nghe đáp án.
Nghĩ cũng không cần phải che giấu làm gì, Lăng Thanh Trúc thở nhẹ một hơi, đem tin tức nói ra: "Lúc nãy Tiểu Ngư Nhi có trở về".
Phải mất mấy giây Mộng Kiều mới phản ứng lại. Nàng có vẻ kích động: "Sư phụ, người... người nói thật chứ?! Tiểu Ngư đã trở về?".
Nói rồi, Mộng Kiều đảo mắt tìm kiếm, đem thần thức thả ra.
"Không cần tìm. Hắn đi rồi".
Lăng Thanh Trúc nhìn ra ngoài cửa lớn, giọng chợt trở nên xa xăm vô định: "Từ đây về sau hắn đã không còn là đệ tử của ta nữa rồi. Đã không phải nữa...".
p/s: Cảm ơn bạn °°
[email protected] đề cử 9 NP, cảm ơn bạn Thiencnnb tặng 10k đậu, cảm ơn bạn ๖ۣۜT๖ۣۜI๖ۣۜS๖ۣۜC๖ۣۜO lại tặng thêm 5k đậu nữa. Rất cảm ơn các bạn (Còn nhiều bạn đề cử, tặng đậu trước nữa nhưng mà trôi xa quá, cũng không biết phải liệt kê từ lúc nào nên thôi, mong các bạn đừng trách. Tại ít khi mình vào xem danh sách đề cử, tặng đậu... Lúc nào mình xem thì mình mới cảm ơn được nhé)
Chúc các bạn một ngày tràn đầy năng lượng, công việc suông sẻ, học hành thuận lợi
"Sư phụ", hắn vẫn gọi nàng là sư phụ. Điều đó chứng tỏ kẻ đang đứng trước mặt nàng đây, như cũ vẫn là Lăng Tiểu Ngư - đồ nhi của nàng.
"Sư phụ, người có khoẻ không?", Lăng Thanh Trúc chưa bao giờ nghĩ thời điểm sư đồ gặp lại, câu đầu tiên mà Lăng Tiểu Ngư nói sẽ là câu này. Sau bao nhiêu chuyện đã xảy ra, hắn vẫn quan tâm đến nàng như thế. Lăng Thanh Trúc nàng đâu có xứng...
"Tiểu Ngư Nhi... Thực sự... là ngươi sao?".
"Sư phụ yên tâm. Đệ tử vẫn như cũ, là Lăng Tiểu Ngư, chỉ có điều... đã không phải Lăng Tiểu Ngư của năm đó nữa rồi".
Thời gian trôi qua không trở lại, chuyện đã xảy ra đâu thể vãn hồi, Lăng Tiểu Ngư hôm nay sao vẫn còn như năm ấy được nữa?
Người... ai rồi cũng phải thay đổi thôi.
"Tiểu Ngư Nhi, xin lỗi..." Lăng Thanh Trúc muốn nói, không phải ngờ vực, những lời chất vấn mà là "xin lỗi". Nàng tin vào trực giác của mình. Nàng biết, Lăng Tiểu Ngư không nói dối, hắn vẫn là hắn, đệ tử của nàng chứ chả phải bậc chí tôn thiên ngoại nào kia. Tuy rằng không rõ bằng cách nào mà Lăng Tiểu Ngư có thể áp chế người kia để nắm quyền làm chủ thân xác, nhưng nàng tin, trước mặt chính là hắn.
"Sư phụ, không phải lỗi của người." Đáp lại Lăng Thanh Trúc là một cái lắc đầu nhè nhẹ.
"Hình Đài năm đó là đệ tử cam nguyện bước lên, sư phụ đâu có lỗi gì; cái chết của Yến cô cô... lỗi cũng không phải do người. Gây tội là quỷ diện nhân, là thiên hạ chính giáo".
"Tiểu Ngư Nhi, ngươi hận chính giáo sao?".
Lần này thì Lăng Tiểu Ngư không đáp. Hắn tiến đến bên chiếc bàn quen thuộc của năm nào, tự kéo cho mình một chiếc ghế, rồi ngồi xuống.
"Chiếc ghế này năm đó đệ tử vẫn thường ngồi".
Ngẩng đầu lên, Lăng Tiểu Ngư nói: "Sư phụ, có thể cho đệ tử dùng cơm với người không?".
Lăng Thanh Trúc gật đầu: "Để ta vào lấy bát đũa cho ngươi".
Nói rồi nàng liền hướng xuống bếp mà đi, chừng khi trở ra thì trên tay đã có thêm một cái chén, một đôi đũa.
Lăng Thanh Trúc bới đầy chén cơm, đưa qua cho người đối diện: "Cơm của ngươi".
"Cảm ơn sư phụ".
...
"Sư phụ, người cải lão hoàn đồng từ khi nào vậy?" Lăng Tiểu Ngư cầm chén cơm nhưng chưa vội ăn, có chút tò mò hỏi.
"Mới đây thôi." Lăng Thanh Trúc thật tình đáp.
"Tu vi của người hình như không tăng tiến chút nào?".
"Lâu rồi ta không tu luyện gì nữa".
Lăng Thanh Trúc dừng một chút rồi nói tiếp: "Ta cải lão hoàn đồng vốn cũng không phải vì công pháp đi tới giai đoạn, chỉ là... ta thích ở trong hình dạng này. Làm một đứa trẻ, cảm giác rất tốt".
...
"Sư phụ nói phải, làm một đứa trẻ thực rất tốt. Đệ tử cũng muốn được làm một đứa trẻ, chỉ tiếc là...".
Lăng Tiểu Ngư dùng chính tay mình nâng mái tóc của mình, tiếp lời: "Hôm nay tóc đệ tử đã bạc, trong lòng đã lắm vết nhăn. Sư phụ, đệ tử đã già mất rồi".
Đầu bên kia, Lăng Thanh Trúc nghe mà chua xót. Mỗi một câu mỗi một chữ Lăng Tiểu Ngư nói ra, ý tứ bên trong nàng đều hiểu. Khổ đau hắn nếm trải, thực quá nhiều rồi.
"Tiểu Ngư Nhi...".
"Sư phụ, đồ ăn sắp nguội. Hãy dùng cơm thôi".
Lăng Tiểu Ngư cầm đũa, bắt đầu ăn.
Biết hắn không muốn nói thêm ở vấn đề ấy nữa, Lăng Thanh Trúc cũng thôi. Giống như đồ nhi, nàng bưng lên chén cơm ăn dở.
"Tiểu Ngư Nhi, ăn cá đi".
"Vâng, sư phụ".
...
Một bữa cơm kì lạ, một cuộc đoàn tụ kì lạ Lăng Thanh Trúc, Lăng Tiểu Ngư, biểu hiện của sư đồ bọn họ, rõ ràng là không hợp lẽ tự nhiên. Những lời bọn họ nói, những câu bọn họ hỏi, sao mà nhẹ nhàng, từ tốn quá. Đáng ra sau ngần ấy chuyện, lúc này gặp lại bọn họ phải "biểu hiện" nhiều hơn mới phải. Trong lòng bọn họ, câu chữ há đâu lại ít?
Né tránh. Cả hai đều đang né tránh. Lo ngại, cũng có thể là sợ hãi. Sự xuất hiện của Lăng Tiểu Ngư, ý nghĩa thế nào, Lăng Thanh Trúc hẳn ít nhiều cũng đã đoán ra. Nàng vốn là một nữ nhân rất thông minh kia mà.
...
"Tiểu Ngư Nhi, để ta bới cho ngươi thêm chén nữa." Ngó thấy chén cơm trên tay Lăng Tiểu Ngư đã cạn, Lăng Thanh Trúc liền vươn tay đề nghị.
Nhưng đáp lại nàng chỉ là một cái lắc đầu: "Sư phụ, đệ tử no rồi".
Nói đoạn, Lăng Tiểu Ngư đem chén đũa bỏ xuống hết. Hắn trầm mặc vài giây, rồi thông báo: "Sư phụ, hôm nay là ngày thành thân của đệ tử".
"Thành thân...?".
Lăng Thanh Trúc rất ngoài ý muốn. Nàng không nghĩ đồ nhi mình lại có thể thành thân. Lấy thân phận cùng tính tình của hắn, chuyện này... Lăng Thanh Trúc đúng là rất khó tưởng tượng. Nhưng khuôn mặt nghiêm túc này, rõ ràng là Lăng Tiểu Ngư hắn không nói dối.
"Là vị cô nương nào vậy? Ta có biết không?".
Lăng Tiểu Ngư nhẹ lắc đầu: "Sư phụ chưa từng gặp nàng. Nàng ấy vốn không phải người Trung Nguyên".
"Vị cô nương ấy hẳn phải rất xinh đẹp?".
"Rất xinh đẹp".
"Tính tình rất tốt?".
"Rất tốt".
Lăng Thanh Trúc hít nhẹ một hơi, chốt hạ: "Tiểu Ngư Nhi, ngươi yêu nàng ấy chứ?".
Khác trước, lần này thì Lăng Tiểu Ngư không đáp ngay. Hắn thoáng nghĩ rồi mới trả lời: "Ngày tháng sau này đệ tử sẽ ở bên cạnh, hết lòng chăm sóc, yêu thương nàng ấy. Đệ tử sẽ không phụ nàng".
"Vị cô nương ấy nhất định là phải rất yêu ngươi...".
"Đệ tử nghĩ vậy".
...
Lăng Thanh Trúc cúi mặt, chừng khi ngẩng lên thì trên tay chẳng biết từ bao giờ đã có thêm một lọ đan dược. Nàng đưa qua cho Lăng Tiểu Ngư: "Ta bây giờ đã không còn là phong chủ Thiên Kiếm Môn, cũng không phải đại nhân vật gì nữa, thân gia đáng giá cũng chỉ có vài ba thứ. Lọ đan dược này coi như là quà mừng hôn lễ. Ngươi hãy nhận lấy".
Lăng Tiểu Ngư xoè tay ngăn trở, trực tiếp chối từ: "Sư phụ, không cần đâu".
"Ngươi chê đan dược của ta không đủ tốt?".
"Không phải không tốt mà là bởi thực sự không cần".
Lăng Thanh Trúc đem lọ đan dược thu về, thanh âm có chút buồn bã: "Cũng phải. Với bản lãnh của ngươi hiện giờ, linh đan trân quý nào lại không thể chế luyện... Coi bộ ngày đệ tử của mình thành thân, đến cả một chút quà hữu dụng ta cũng không thể cho được rồi. Làm sư phụ như ta đúng là quá thất bại...".
"Cũng không hẳn".
Lăng Tiểu Ngư nhìn mái tóc đen bóng của người đối diện mà rằng: "Thật ra đệ tử rất thích dây buộc tóc trên đầu người, không biết người có thể coi như quà mừng hôn lễ mà tặng đệ tử được không?".
Lăng Thanh Trúc thoáng do dự, nhưng cuối cùng cũng thuận tình. Nàng tháo sợi dây buộc tóc trên đầu ra, cầm đưa cho Lăng Tiểu Ngư.
Lăng Tiểu Ngư tiếp nhận món quà, nhìn sợi dây bằng vải với vài đoá hoa màu tím được thêu dệt bên trên, khá vừa ý: "Đồ của sư phụ dùng bao giờ cũng vậy, mỗi món đều rất tinh xảo, toát lên vẻ cao quý bất phàm".
"Cũng chỉ là vải vóc bình thường thôi".
Lăng Tiểu Ngư không bình luận thêm, đem sợi dây buộc tóc của ân sư cất kỹ, rồi đứng dậy.
"Sư phụ, thời điểm bái đường đã sắp đến, đệ tử phải đi rồi".
Khuôn mặt chẳng lộ ra bao nhiêu cảm xúc, Lăng Thanh Trúc nhẹ gật đầu: "Ừ, đừng để tân nương phải đợi".
Lăng Tiểu Ngư xoay lưng, lúc bước qua cửa lớn thì quay đầu lại. Hắn quỳ xuống, nói: "Sư phụ, thứ cho đồ nhi không thể sớm hôm phụng dưỡng. Ba lạy này coi như là từ tạ ân sư".
Nói rồi, hắn dập đầu bái lạy.
""Sư phụ, kể từ hôm nay, Lăng Tiểu Ngư ta và người ân đoạn nghĩa tuyệt, ngày sau gặp lại cũng sẽ coi như chưa từng quen biết".
...
"Sư phụ, kể từ hôm nay, Lăng Tiểu Ngư ta và người ân đoạn nghĩa tuyệt, ngày sau gặp lại cũng sẽ coi như chưa từng quen biết", câu nói ấy, lúc nãy cho đến bây giờ vẫn còn đang vang vọng trong lòng Lăng Thanh Trúc, khiến tim nàng nhói đau. Quả nhiên điều nàng linh cảm đã biến thành sự thật, hôm nay Lăng Tiểu Ngư trở về Trúc Kiếm Phong gặp nàng mục đích chính là để cắt đứt duyên phận sư đồ. Kể từ hôm nay trở đi, giữa nàng và hắn sẽ chẳng còn quan hệ gì nữa. Đường hắn hắn đi, đường nàng nàng bước, mai này chạm mặt cũng chỉ còn là người dưng nước lã...
"Tách tách...".
Lăng Thanh Trúc cúi nhìn chén cơm trống không người để lại, lệ bất giác rơi. Nàng không muốn khóc, nhưng tâm đau thì làm sao kiềm giữ?
Bữa cơm này chính là bữa cơm sau cuối rồi. Sau này nàng sẽ không còn có thể cùng hắn ngồi ăn với nhau được nữa. Muốn cũng không được...
"Tiểu Ngư Nhi, chúng ta nhất định phải như vầy sao? Ngươi thực sẽ hủy diệt thiên hạ chính giáo sao?".
Nếu ngày đó tới, Lăng Thanh Trúc nàng nên làm gì đây? Cuộc sống ẩn dật mà nàng đang sống, liệu còn kéo dài được bao lâu? Liệu Lăng Thanh Trúc nàng có thể trơ mắt đứng nhìn Thiên Kiếm Môn bị người hủy diệt?
E rằng không thể.
Lăng Thanh Trúc nàng biết, Lăng Tiểu Ngư hắn cũng thừa hiểu. Có lẽ đó là lý do hắn phải cùng nàng cắt đứt quan hệ. Bởi mai này, hắn và nàng, mỗi người sẽ ở một đầu chiến tuyến. Hắn là hung linh Thái Cực, đại hoạ Song Ngư, còn nàng là "tiên tử" - vị cứu tinh của chính giáo thiên hạ. Số mệnh đã an bài để nàng và hắn là tử địch rồi.
...
"Sư phụ".
"Sư phụ".
Không rõ Lăng Thanh Trúc đã ngồi thương cảm bao lâu, chỉ thấy lúc này khi nàng chuyển mình đứng dậy, toan đem chén đĩa trên bàn thu dọn thì có tiếng bước chân người truyền đến. Kế đấy, hai giọng nói quen thuộc cất lên.
Lâm Chí Viễn, Mộng Kiều, khá trùng hợp, hai người bọn họ đã vừa mới xuất quan.
Tiến đến bên cạnh Lăng Thanh Trúc, Mộng Kiều vui mừng báo tin: "Sư phụ, đệ tử và sư huynh đã thành công đột phá rồi!".
"Sư phụ, người mới dùng cơm xong sao?".
"À, ừ..." Lăng Thanh Trúc hồi đáp, dáng vẻ không mấy tự nhiên.
Biểu hiện khác thường của ân sư, Lâm Chí Viễn để ý thấy được. Nó làm hắn nghi hoặc. Và hoài nghi càng tăng khi hắn nhận ra trên bàn có đến những hai cái chén, hai đôi đũa.
Vừa rồi sư phụ đã dùng cơm với ai? Trúc Kiếm Phong bây giờ đâu phải như xưa, người ở các chi mạch khác nào còn ai ghé qua nữa...
"Ủa? Sao lại có đến hai cái chén, hai đôi đũa?" Trong lúc Lâm Chí Viễn đương còn nghĩ ngợi thì tiếng Mộng Kiều đã lại vang lên. Nàng nghi hoặc nhìn Lăng Thanh Trúc, chờ nghe đáp án.
Nghĩ cũng không cần phải che giấu làm gì, Lăng Thanh Trúc thở nhẹ một hơi, đem tin tức nói ra: "Lúc nãy Tiểu Ngư Nhi có trở về".
Phải mất mấy giây Mộng Kiều mới phản ứng lại. Nàng có vẻ kích động: "Sư phụ, người... người nói thật chứ?! Tiểu Ngư đã trở về?".
Nói rồi, Mộng Kiều đảo mắt tìm kiếm, đem thần thức thả ra.
"Không cần tìm. Hắn đi rồi".
Lăng Thanh Trúc nhìn ra ngoài cửa lớn, giọng chợt trở nên xa xăm vô định: "Từ đây về sau hắn đã không còn là đệ tử của ta nữa rồi. Đã không phải nữa...".
p/s: Cảm ơn bạn °°
[email protected] đề cử 9 NP, cảm ơn bạn Thiencnnb tặng 10k đậu, cảm ơn bạn ๖ۣۜT๖ۣۜI๖ۣۜS๖ۣۜC๖ۣۜO lại tặng thêm 5k đậu nữa. Rất cảm ơn các bạn (Còn nhiều bạn đề cử, tặng đậu trước nữa nhưng mà trôi xa quá, cũng không biết phải liệt kê từ lúc nào nên thôi, mong các bạn đừng trách. Tại ít khi mình vào xem danh sách đề cử, tặng đậu... Lúc nào mình xem thì mình mới cảm ơn được nhé)
Chúc các bạn một ngày tràn đầy năng lượng, công việc suông sẻ, học hành thuận lợi
Bình luận facebook