Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 583
"Ca!".
Sớm hơn tất thảy, Tôn Tiểu Yến là người đầu tiên chạy đến bên Lăng Tiểu Ngư.
"Ca, ca bị sao vậy?!".
"Soạt!".
Khoảnh khắc thất thần qua đi, Tôn Thi Hàn cũng khẩn trương chạy tới. Tốc độ so với Tôn Tiểu Yến cũng không chậm hơn tí nào.
Cái gì ấm ức, cái gì hụt hẫng thương tâm, tất cả đều đã vô thanh tan biến hết. Cùng với Tôn Tiểu Yến, Tôn Thi Hàn đưa tay dìu đỡ Lăng Tiểu Ngư, lo lắng hỏi: "Ngươi... ngươi làm sao vậy?!".
Khí huyết trong người dần ổn định lại, Lăng Tiểu Ngư đưa tay ra hiệu, rồi bảo: "Đừng lo, ta không chết được đâu".
"Ngươi... là lúc nào rồi mà ngươi còn đùa!" Tôn Thi Hàn giống như một thê tử vì thương tướng công mình mà gắt gỏng.
Nàng đang định nói thêm thì Lăng Tiểu Ngư đã cướp lời: "Trên đường đi có xảy ra chút chuyện, cùng người tranh chấp qua một chút... Yên tâm, chỉ là khí huyết hơi nhộn nhạo, chẳng có gì nghiêm trọng đâu".
"Là Chu Tước?" Tôn Thi Hàn đoán. Theo nàng thì trên thế gian này, có thể thương tổn được thần nhân duy cũng chỉ có thần nhân. Chu Tước, Dương Tiểu Ngọc, ngoài hai người họ ra thì thiên hạ đã chẳng còn ai. Mà Dương Tiểu Ngọc vốn là bạn thanh mai trúc mã với Lăng Tiểu Ngư, rất mực quan tâm đến hắn, không lý gì nàng lại ra tay cả. Chu Tước rõ ràng thoả đáng hơn.
Suy đoán của Tôn Thi Hàn, đúng sai thế nào hiện vẫn còn chưa biết được. Lăng Tiểu Ngư đã không đưa ra ý kiến.
"Được rồi, đừng nhắc chuyện này nữa. Hôm nay là ngày thành thân của chúng ta, ta vội vã chạy về đây cũng chính là vì sợ có người hờn dỗi hủy hôn...".
Ánh mắt hàm ý thật mà như trêu: "Sao? Tôn đại cung chủ vẫn muốn hủy hôn?".
Tôn Thi Hàn cắn nhẹ bờ môi, thật rất muốn gật đầu khẳng định cho Lăng Tiểu Ngư nghe. Nhưng nghĩ lại, nếu nàng làm như thế thì... không ổn lắm. Nói thế nào thì Lăng Tiểu Ngư hắn cũng đang bị thương.
"Vừa rồi biểu hiện như vậy, hẳn sau khi cùng người giao đấu xong liền lập tức vượt không gian trở về. Cũng coi là đủ thành ý rồi".
Nghĩ vậy, Tôn Thi Hàn mới cho qua: "Hôn sự tạm dời lại đi, chờ ngươi khoẻ lại rồi tính".
"Không được." - Lăng Tiểu Ngư lập tức phản đối - "Ta vội vã trở về, nàng sao có thể nói dời là dời?".
"Vậy ngươi muốn thế nào?".
"Hoa đăng đã giăng, hỷ tự đã dán, cung nhân trên dưới cũng đã tề tựu đông đủ. Hôn lễ hôm nay không cử hành thì còn đợi đến bao giờ?".
"Nhưng tình trạng của ngươi...".
"Ta đã nói là không sao. Thi Hàn, đừng lo".
Tôn Thi Hàn nhận được ánh mắt trấn an của người đối diện, tâm tình cũng ít nhiều buông lỏng. Qua vài giây cân nhắc, nàng rốt cuộc thuận tình nghe theo, để cho hôn lễ tiếp tục tiến hành.
Cứ như vậy, dưới sự chứng kiến của toàn thể cung nhân Tuyết Linh Cung, Tôn Thi Hàn và Lăng Tiểu Ngư sóng vai hành lễ, đem tín vật định tình trao cho nhau. Nếu theo thông lệ, sau khi trao tín vật xong thì hai người bọn họ sẽ phải tế bái thiên địa, nhưng thực tế, hôm nay bọn họ đã không làm như vậy. Đây là bởi vì Lăng Tiểu Ngư. Ở trong mắt hắn, cõi thiên địa này vốn chẳng đáng để cho hắn quỳ bái. Tôn Thi Hàn là thê tử của hắn, nghiễm nhiên cũng không cần khom lưng tế lạy.
Lăng Tiểu Ngư tự xem mình là bậc chí tôn, coi khinh thiên hạ?
Không phải toàn bộ. Những người đáng quỳ, hắn vẫn sẽ quỳ. Yến cô cô, Lăng Thanh Trúc, trước họ hắn chẳng quỳ bái đấy thôi?
Cũng giống như lúc này, cái cách mà hắn hạ mình trước linh đường Tuyết Linh Cung vậy.
"Lâm tiền bối." - Nhìn linh vị khắc tên họ của sư phụ Tôn Thi Hàn, Lăng Tiểu Ngư thành kính dâng trà - "Vãn bối Lăng Tiểu Ngư, mời người dùng trà".
"Sư phụ, đệ tử Tôn Thi Hàn, mời người dùng trà".
Hai ly trà trước sau nhanh chóng được Tôn Sở Sở cầm đặt lên trước linh vị Lâm Ngọc Cơ. Xong xuôi hết thảy, nàng thay mặt người đã khuất tuyên bố: "Tỷ tỷ, trưởng lão, kể từ bây giờ hai người đã chính thức là phu thê".
Đợi cho Lăng Tiểu Ngư và Tôn Thi Hàn đứng dậy, Tôn Sở Sở mới tiến thêm mấy bước. Ở sát bên người Lăng Tiểu Ngư, nàng thật dạ trông mong: "Trưởng lão, không, tỷ phu... Tỷ tỷ muội sau này giao cho huynh, xin huynh hãy luôn chiếu cố".
"Ừm." - Lăng Tiểu Ngư gật đầu - "Muội yên tâm, ta sẽ ở bên cạnh chăm sóc tốt cho nàng ấy".
"Vậy muội yên tâm rồi".
Tôn Sở Sở chuyển mắt nhìn sang người bên cạnh: "Tỷ tỷ...".
"Sở Sở".
"Tỷ tỷ, hãy hạnh phúc...".
...
...
Lăng Tiểu Ngư, Tôn Thi Hàn, Tôn Sở Sở, ba người ở linh đường cũng không tính lâu, hiện đã vừa mới quay lại quảng trường Tây Viện để cùng mọi người chung vui.
Sáo đã thổi, tiếng đàn đã ngân, một màn ca múa đã chính thức bắt đầu. Nào ai để ý lúc này, lẫn giữa vô số cung nhân, có một thiếu nữ đang phải kiềm lòng, cố ngăn giọt lệ thương tâm.
Sớm hơn tất thảy, Tôn Tiểu Yến là người đầu tiên chạy đến bên Lăng Tiểu Ngư.
"Ca, ca bị sao vậy?!".
"Soạt!".
Khoảnh khắc thất thần qua đi, Tôn Thi Hàn cũng khẩn trương chạy tới. Tốc độ so với Tôn Tiểu Yến cũng không chậm hơn tí nào.
Cái gì ấm ức, cái gì hụt hẫng thương tâm, tất cả đều đã vô thanh tan biến hết. Cùng với Tôn Tiểu Yến, Tôn Thi Hàn đưa tay dìu đỡ Lăng Tiểu Ngư, lo lắng hỏi: "Ngươi... ngươi làm sao vậy?!".
Khí huyết trong người dần ổn định lại, Lăng Tiểu Ngư đưa tay ra hiệu, rồi bảo: "Đừng lo, ta không chết được đâu".
"Ngươi... là lúc nào rồi mà ngươi còn đùa!" Tôn Thi Hàn giống như một thê tử vì thương tướng công mình mà gắt gỏng.
Nàng đang định nói thêm thì Lăng Tiểu Ngư đã cướp lời: "Trên đường đi có xảy ra chút chuyện, cùng người tranh chấp qua một chút... Yên tâm, chỉ là khí huyết hơi nhộn nhạo, chẳng có gì nghiêm trọng đâu".
"Là Chu Tước?" Tôn Thi Hàn đoán. Theo nàng thì trên thế gian này, có thể thương tổn được thần nhân duy cũng chỉ có thần nhân. Chu Tước, Dương Tiểu Ngọc, ngoài hai người họ ra thì thiên hạ đã chẳng còn ai. Mà Dương Tiểu Ngọc vốn là bạn thanh mai trúc mã với Lăng Tiểu Ngư, rất mực quan tâm đến hắn, không lý gì nàng lại ra tay cả. Chu Tước rõ ràng thoả đáng hơn.
Suy đoán của Tôn Thi Hàn, đúng sai thế nào hiện vẫn còn chưa biết được. Lăng Tiểu Ngư đã không đưa ra ý kiến.
"Được rồi, đừng nhắc chuyện này nữa. Hôm nay là ngày thành thân của chúng ta, ta vội vã chạy về đây cũng chính là vì sợ có người hờn dỗi hủy hôn...".
Ánh mắt hàm ý thật mà như trêu: "Sao? Tôn đại cung chủ vẫn muốn hủy hôn?".
Tôn Thi Hàn cắn nhẹ bờ môi, thật rất muốn gật đầu khẳng định cho Lăng Tiểu Ngư nghe. Nhưng nghĩ lại, nếu nàng làm như thế thì... không ổn lắm. Nói thế nào thì Lăng Tiểu Ngư hắn cũng đang bị thương.
"Vừa rồi biểu hiện như vậy, hẳn sau khi cùng người giao đấu xong liền lập tức vượt không gian trở về. Cũng coi là đủ thành ý rồi".
Nghĩ vậy, Tôn Thi Hàn mới cho qua: "Hôn sự tạm dời lại đi, chờ ngươi khoẻ lại rồi tính".
"Không được." - Lăng Tiểu Ngư lập tức phản đối - "Ta vội vã trở về, nàng sao có thể nói dời là dời?".
"Vậy ngươi muốn thế nào?".
"Hoa đăng đã giăng, hỷ tự đã dán, cung nhân trên dưới cũng đã tề tựu đông đủ. Hôn lễ hôm nay không cử hành thì còn đợi đến bao giờ?".
"Nhưng tình trạng của ngươi...".
"Ta đã nói là không sao. Thi Hàn, đừng lo".
Tôn Thi Hàn nhận được ánh mắt trấn an của người đối diện, tâm tình cũng ít nhiều buông lỏng. Qua vài giây cân nhắc, nàng rốt cuộc thuận tình nghe theo, để cho hôn lễ tiếp tục tiến hành.
Cứ như vậy, dưới sự chứng kiến của toàn thể cung nhân Tuyết Linh Cung, Tôn Thi Hàn và Lăng Tiểu Ngư sóng vai hành lễ, đem tín vật định tình trao cho nhau. Nếu theo thông lệ, sau khi trao tín vật xong thì hai người bọn họ sẽ phải tế bái thiên địa, nhưng thực tế, hôm nay bọn họ đã không làm như vậy. Đây là bởi vì Lăng Tiểu Ngư. Ở trong mắt hắn, cõi thiên địa này vốn chẳng đáng để cho hắn quỳ bái. Tôn Thi Hàn là thê tử của hắn, nghiễm nhiên cũng không cần khom lưng tế lạy.
Lăng Tiểu Ngư tự xem mình là bậc chí tôn, coi khinh thiên hạ?
Không phải toàn bộ. Những người đáng quỳ, hắn vẫn sẽ quỳ. Yến cô cô, Lăng Thanh Trúc, trước họ hắn chẳng quỳ bái đấy thôi?
Cũng giống như lúc này, cái cách mà hắn hạ mình trước linh đường Tuyết Linh Cung vậy.
"Lâm tiền bối." - Nhìn linh vị khắc tên họ của sư phụ Tôn Thi Hàn, Lăng Tiểu Ngư thành kính dâng trà - "Vãn bối Lăng Tiểu Ngư, mời người dùng trà".
"Sư phụ, đệ tử Tôn Thi Hàn, mời người dùng trà".
Hai ly trà trước sau nhanh chóng được Tôn Sở Sở cầm đặt lên trước linh vị Lâm Ngọc Cơ. Xong xuôi hết thảy, nàng thay mặt người đã khuất tuyên bố: "Tỷ tỷ, trưởng lão, kể từ bây giờ hai người đã chính thức là phu thê".
Đợi cho Lăng Tiểu Ngư và Tôn Thi Hàn đứng dậy, Tôn Sở Sở mới tiến thêm mấy bước. Ở sát bên người Lăng Tiểu Ngư, nàng thật dạ trông mong: "Trưởng lão, không, tỷ phu... Tỷ tỷ muội sau này giao cho huynh, xin huynh hãy luôn chiếu cố".
"Ừm." - Lăng Tiểu Ngư gật đầu - "Muội yên tâm, ta sẽ ở bên cạnh chăm sóc tốt cho nàng ấy".
"Vậy muội yên tâm rồi".
Tôn Sở Sở chuyển mắt nhìn sang người bên cạnh: "Tỷ tỷ...".
"Sở Sở".
"Tỷ tỷ, hãy hạnh phúc...".
...
...
Lăng Tiểu Ngư, Tôn Thi Hàn, Tôn Sở Sở, ba người ở linh đường cũng không tính lâu, hiện đã vừa mới quay lại quảng trường Tây Viện để cùng mọi người chung vui.
Sáo đã thổi, tiếng đàn đã ngân, một màn ca múa đã chính thức bắt đầu. Nào ai để ý lúc này, lẫn giữa vô số cung nhân, có một thiếu nữ đang phải kiềm lòng, cố ngăn giọt lệ thương tâm.
Bình luận facebook