Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 611
Bên trong động Kỳ Bàn, một góc nhỏ.
Chỗ này thì đúng phòng ốc, nhưng không như những phòng ốc khác, ở đây rất trống trải, bốn phía tường đá bao quanh, nền cũng bằng đá, lắm chỗ mấp mô ghồ ghề. Thêm nữa thì chỗ này lại còn có cấm chế bày bố trước sau, có người canh giữ... Rõ ràng, cái chỗ này vốn dĩ là một phòng giam. Và người đang bị giam giữ, nàng cũng không ai khác, đích xác thân muội của Thiên Hồ Bắc Gia: Thiên Hồ Cổ.
Lúc này, Thiên Hồ Cổ chính là đang hướng người canh giữ bên ngoài cầu xin. Hoàng y vấy bẩn, giọng điệu khẩn thiết, nàng nói: "Thiên Tứ, ta cầu xin ngươi. Làm ơn hãy thả ta ra... Cho ta gặp hắn...".
"Thiên Tứ, ta xin ngươi mà...".
Thiên Tứ - kẻ từng là phó thống lĩnh Ngoại vệ, một trong những huynh đệ thân thiết với Thiên Hồ Bắc Gia - xem bộ dạng Thiên Hồ Cổ, nhìn nàng quỳ gối cầu xin, trong lòng cảm thấy có phần bất nhẫn. Không như mẫu thân và tỷ tỷ mình, luôn giữ khoảng cách với tộc nhân, Thiên Hồ Cổ nàng là người rất phóng khoáng, cởi mở, thường xuyên giao giao du với mọi người, thậm chí kể cả tầng lớp trung đẳng, hạ đẳng trong tộc. Vị tiểu công chúa này chưa bao giờ tỏ thái độ chê bai, giễu cợt hay là khinh khi người khác. Cũng vì lẽ đó, Thiên Tứ và hầu hết tộc nhân ai nấy cũng đều rất cảm mến nàng. Nay nhìn nàng quỳ xin, van khóc, Thiên Tứ thực chẳng đành tâm. Nhưng...
"Tiểu công chúa." - Thiên Tứ áy náy hồi âm - "Bắc Gia đại nhân đã căn dặn phải canh giữ người, cũng nói là không muốn gặp người. Đại nhân bảo sau hôn lễ sẽ tự khắc đến trả lại tự do cho người".
"Không được! Hôn lễ này không thể tiến hành!".
Thiên Hồ Cổ nghe Thiên Tứ nhắc đến hôn sự thì càng trở nên kích động. Nàng cố sức nắm lấy song sắt hòng lay: "Hắn sao có thể làm như vậy! Hắn sao có thể lấy tỷ tỷ và mẫu thân được! Như thế là bất luân, là trái đạo!".
"Ta nhất định phải ngăn hắn lại... Thiên Tứ, ta xin ngươi! Hãy thả ta ra! Ta muốn gặp hắn! Ta nhất định phải ngăn hắn...!".
Thiên Tứ cúi đầu thở dài.
Ngăn ư? Tiểu công chúa lấy gì để ngăn đây?
Thiên Hồ Bắc Gia hôm nay đâu phải Thiên Hồ Bắc Gia hôm qua. Hắn đã thay đổi rồi. Cả thực lực lẫn tính tình. Ngay đến mẫu thân và thân muội của mình mà cũng muốn lấy, lại còn muốn tổ chức thật long trọng, trước sự chứng kiến của toàn thể tộc nhân... Hành vi này, nó nào phải của con người. Thiên Hồ Bắc Gia bây giờ, ở trong mắt Thiên Tứ thật không khác gì cầm thú cả. Việc hắn đang làm, không xứng với thân phận tộc nhân Thiên Hồ. Buồn thay, Thiên Hồ tộc hôm nay lại chẳng ai đủ sức ngăn cản...
"Tiểu công chúa, người không ngăn được đâu".
"Thiên Tứ, ta xin ngươi...".
"Tiểu công chúa, xin lỗi".
Dường như không đành chứng kiến dáng vẻ bất lực thương tâm của Thiên Hồ Cổ thêm nữa, Thiên Tứ xoay người bước đi. Có lẽ hắn cho nên giữ một chút khoảng cách thì tâm trạng mình sẽ tốt hơn chăng?
"Soạt... Soạt...".
Đôi chân rảo bước, Thiên Tứ rất nhanh đã đi qua hết đoạn hành lang. Chừng tới ngã rẽ, hắn đang toan rẽ vào thì... một khuôn mặt vô cảm màu xám bỗng hiện ra.
Đó là một chiếc mặt nạ, Thiên Tứ nhận thức được. Nhưng những gì hắn nhìn thấy, tất cả chỉ có bấy nhiêu. Bởi ngay sau đó, khi miệng còn chưa kịp tri hô, tay còn chưa kịp chuyển động thì thân hình hắn đã đổ gục rồi.
Đánh hạ xong Thiên Tứ, Lăng Tiểu Ngư - kẻ đeo mặt nạ - lúc này mới tiếp tục tiến vào bên trong. Chả mấy chốc, một thân ảnh thân quen đã liền hiện rõ trong tầm mắt hắn.
"Ngươi... ngươi là ai?".
Trước sự xuất hiện bất ngờ của Lăng Tiểu Ngư, bởi do hắn đang đeo mặt nạ nên Thiên Hồ Cổ không cách nào nhận biết được, vì vậy mà trong lòng nàng phát sinh nghi hoặc, tất nhiên là cả lo lắng nữa.
Đứng bên ngoài phòng giam, Lăng Tiểu Ngư chưa vội lên tiếng. Hắn quan sát Thiên Hồ Cổ một chút rồi mới từ tốn nâng tay đem chiếc mặt nạ tháo ra.
Một khuôn mặt phong trần lộ rõ.
"Lăng Tiểu Ngư?!".
Thiên Hồ Cổ mở to hai mắt, chừng không dám tin. Lăng Tiểu Ngư, người nàng đã âm thầm tìm kiếm bấy lâu, khiến nàng phải dằn vặt, hắn rốt cuộc trở về rồi sao...
"Ngươi... ngươi là...?".
Lời tuy không nhiều nhưng ý tứ thì Lăng Tiểu Ngư hiểu được tận tường. Hắn biết, Thiên Hồ Cổ đang muốn hỏi hắn là ai, vẫn là Lăng Tiểu Ngư ngày xưa hay đã trở thành thiên ngoại chí tôn như thời điểm thức tỉnh ở Miên Thành năm ấy.
"Ta... vẫn là Lăng Tiểu Ngư".
Mặc dù Lăng Tiểu Ngư đã xác nhận nhưng trong lòng Thiên Hồ Cổ vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng được. Nàng hỏi lại: "Ngươi... ngươi thật sự là Lăng Tiểu Ngư? Là người năm đó?".
"Cổ Cổ, muội không cần hoài nghi. Ta đúng vẫn là Lăng Tiểu Ngư, chẳng phải thiên ngoại chí tôn kia".
Lăng Tiểu Ngư dừng một chút để cho Thiên Hồ Cổ có thời gian tiếp thu sự thật, vài giây sau hắn mới lại lên tiếng: "Cổ Cổ, tại sao muội lại bị giam giữ ở đây? Thanh Khâu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?".
Những câu hỏi chẳng khác nào lời nhắc nhở, ngay lập tức làm thay đổi chiều hướng suy nghĩ của Thiên Hồ Cổ. Nàng như vừa nắm được cộng rơm cứu mạng, vội nói: "Lăng Tiểu Ngư, ta cầu xin ngươi hãy cứu mẫu thân và tỷ tỷ ta...!".
Chỗ này thì đúng phòng ốc, nhưng không như những phòng ốc khác, ở đây rất trống trải, bốn phía tường đá bao quanh, nền cũng bằng đá, lắm chỗ mấp mô ghồ ghề. Thêm nữa thì chỗ này lại còn có cấm chế bày bố trước sau, có người canh giữ... Rõ ràng, cái chỗ này vốn dĩ là một phòng giam. Và người đang bị giam giữ, nàng cũng không ai khác, đích xác thân muội của Thiên Hồ Bắc Gia: Thiên Hồ Cổ.
Lúc này, Thiên Hồ Cổ chính là đang hướng người canh giữ bên ngoài cầu xin. Hoàng y vấy bẩn, giọng điệu khẩn thiết, nàng nói: "Thiên Tứ, ta cầu xin ngươi. Làm ơn hãy thả ta ra... Cho ta gặp hắn...".
"Thiên Tứ, ta xin ngươi mà...".
Thiên Tứ - kẻ từng là phó thống lĩnh Ngoại vệ, một trong những huynh đệ thân thiết với Thiên Hồ Bắc Gia - xem bộ dạng Thiên Hồ Cổ, nhìn nàng quỳ gối cầu xin, trong lòng cảm thấy có phần bất nhẫn. Không như mẫu thân và tỷ tỷ mình, luôn giữ khoảng cách với tộc nhân, Thiên Hồ Cổ nàng là người rất phóng khoáng, cởi mở, thường xuyên giao giao du với mọi người, thậm chí kể cả tầng lớp trung đẳng, hạ đẳng trong tộc. Vị tiểu công chúa này chưa bao giờ tỏ thái độ chê bai, giễu cợt hay là khinh khi người khác. Cũng vì lẽ đó, Thiên Tứ và hầu hết tộc nhân ai nấy cũng đều rất cảm mến nàng. Nay nhìn nàng quỳ xin, van khóc, Thiên Tứ thực chẳng đành tâm. Nhưng...
"Tiểu công chúa." - Thiên Tứ áy náy hồi âm - "Bắc Gia đại nhân đã căn dặn phải canh giữ người, cũng nói là không muốn gặp người. Đại nhân bảo sau hôn lễ sẽ tự khắc đến trả lại tự do cho người".
"Không được! Hôn lễ này không thể tiến hành!".
Thiên Hồ Cổ nghe Thiên Tứ nhắc đến hôn sự thì càng trở nên kích động. Nàng cố sức nắm lấy song sắt hòng lay: "Hắn sao có thể làm như vậy! Hắn sao có thể lấy tỷ tỷ và mẫu thân được! Như thế là bất luân, là trái đạo!".
"Ta nhất định phải ngăn hắn lại... Thiên Tứ, ta xin ngươi! Hãy thả ta ra! Ta muốn gặp hắn! Ta nhất định phải ngăn hắn...!".
Thiên Tứ cúi đầu thở dài.
Ngăn ư? Tiểu công chúa lấy gì để ngăn đây?
Thiên Hồ Bắc Gia hôm nay đâu phải Thiên Hồ Bắc Gia hôm qua. Hắn đã thay đổi rồi. Cả thực lực lẫn tính tình. Ngay đến mẫu thân và thân muội của mình mà cũng muốn lấy, lại còn muốn tổ chức thật long trọng, trước sự chứng kiến của toàn thể tộc nhân... Hành vi này, nó nào phải của con người. Thiên Hồ Bắc Gia bây giờ, ở trong mắt Thiên Tứ thật không khác gì cầm thú cả. Việc hắn đang làm, không xứng với thân phận tộc nhân Thiên Hồ. Buồn thay, Thiên Hồ tộc hôm nay lại chẳng ai đủ sức ngăn cản...
"Tiểu công chúa, người không ngăn được đâu".
"Thiên Tứ, ta xin ngươi...".
"Tiểu công chúa, xin lỗi".
Dường như không đành chứng kiến dáng vẻ bất lực thương tâm của Thiên Hồ Cổ thêm nữa, Thiên Tứ xoay người bước đi. Có lẽ hắn cho nên giữ một chút khoảng cách thì tâm trạng mình sẽ tốt hơn chăng?
"Soạt... Soạt...".
Đôi chân rảo bước, Thiên Tứ rất nhanh đã đi qua hết đoạn hành lang. Chừng tới ngã rẽ, hắn đang toan rẽ vào thì... một khuôn mặt vô cảm màu xám bỗng hiện ra.
Đó là một chiếc mặt nạ, Thiên Tứ nhận thức được. Nhưng những gì hắn nhìn thấy, tất cả chỉ có bấy nhiêu. Bởi ngay sau đó, khi miệng còn chưa kịp tri hô, tay còn chưa kịp chuyển động thì thân hình hắn đã đổ gục rồi.
Đánh hạ xong Thiên Tứ, Lăng Tiểu Ngư - kẻ đeo mặt nạ - lúc này mới tiếp tục tiến vào bên trong. Chả mấy chốc, một thân ảnh thân quen đã liền hiện rõ trong tầm mắt hắn.
"Ngươi... ngươi là ai?".
Trước sự xuất hiện bất ngờ của Lăng Tiểu Ngư, bởi do hắn đang đeo mặt nạ nên Thiên Hồ Cổ không cách nào nhận biết được, vì vậy mà trong lòng nàng phát sinh nghi hoặc, tất nhiên là cả lo lắng nữa.
Đứng bên ngoài phòng giam, Lăng Tiểu Ngư chưa vội lên tiếng. Hắn quan sát Thiên Hồ Cổ một chút rồi mới từ tốn nâng tay đem chiếc mặt nạ tháo ra.
Một khuôn mặt phong trần lộ rõ.
"Lăng Tiểu Ngư?!".
Thiên Hồ Cổ mở to hai mắt, chừng không dám tin. Lăng Tiểu Ngư, người nàng đã âm thầm tìm kiếm bấy lâu, khiến nàng phải dằn vặt, hắn rốt cuộc trở về rồi sao...
"Ngươi... ngươi là...?".
Lời tuy không nhiều nhưng ý tứ thì Lăng Tiểu Ngư hiểu được tận tường. Hắn biết, Thiên Hồ Cổ đang muốn hỏi hắn là ai, vẫn là Lăng Tiểu Ngư ngày xưa hay đã trở thành thiên ngoại chí tôn như thời điểm thức tỉnh ở Miên Thành năm ấy.
"Ta... vẫn là Lăng Tiểu Ngư".
Mặc dù Lăng Tiểu Ngư đã xác nhận nhưng trong lòng Thiên Hồ Cổ vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng được. Nàng hỏi lại: "Ngươi... ngươi thật sự là Lăng Tiểu Ngư? Là người năm đó?".
"Cổ Cổ, muội không cần hoài nghi. Ta đúng vẫn là Lăng Tiểu Ngư, chẳng phải thiên ngoại chí tôn kia".
Lăng Tiểu Ngư dừng một chút để cho Thiên Hồ Cổ có thời gian tiếp thu sự thật, vài giây sau hắn mới lại lên tiếng: "Cổ Cổ, tại sao muội lại bị giam giữ ở đây? Thanh Khâu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?".
Những câu hỏi chẳng khác nào lời nhắc nhở, ngay lập tức làm thay đổi chiều hướng suy nghĩ của Thiên Hồ Cổ. Nàng như vừa nắm được cộng rơm cứu mạng, vội nói: "Lăng Tiểu Ngư, ta cầu xin ngươi hãy cứu mẫu thân và tỷ tỷ ta...!".
Bình luận facebook