Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 617
"Khục khục...".
Trong căn phòng vốn dĩ không hề yên lặng. Trước đó lẫn bây giờ. Trừ bỏ giọng nói oán độc của Lăng Tiểu Ngư ra thì còn có sự cựa quậy của Thiên Hồ Đại Mi và Thiên Hồ Nguyệt, còn có tiếng nấc, và mới đây nhất là tiếng ho của Thiên Hồ Bắc Gia.
Có lẽ bị tiếng ho của kẻ nằm trên sàn nhà tác động, Lăng Tiểu Ngư lúc này mới cúi mặt nhìn xuống.
Bên dưới, Thiên Hồ Bắc Gia nằm đấy, phủ tạng vỡ nát, cổ bị bẻ gãy, miệng trào máu tươi, tình trạng chẳng khác nào chỉ mành treo chuông, đèn treo trước gió.
"Ồ, còn sống sao?".
Lăng Tiểu Ngư có chút ngoài ý muốn, hẳn chỉ cố tình biểu lộ. Nhưng sự vờ vịt này cũng chẳng duy trì lâu. Sau câu nói, Lăng Tiểu Ngư đã nhanh chóng hành động. Giống như những gì đã làm với Hỗn Độn, hắn đem Thiên Hồ Bắc Gia thôn phệ. Thậm chí đến nguyên thần cũng không tha.
"Rất là tàn độc", Thiên Hồ Đại Mi nhận định như thế. Hành vi của Lăng Tiểu Ngư, theo nàng thấy thì rành rành là của một ác nhân. Nhìn xem, Lăng Tiểu Ngư hắn đem người khác cắn nuốt như vậy mà trên mặt một tia chần chừ cũng không có...
"Hắn sẽ làm gì ta và Nguyệt Nhi đây?".
Thiên Hồ Đại Mi hiện rất khẩn trương, vô cùng lo lắng. Phải biết, sự kiện Miên Thành ngày đó, trong cái chết của Lăng Ngọc Yến, Thanh Khâu nàng cũng có dính líu.
...
Lăng Tiểu Ngư tiến từng bước về phía chiếc giường, đôi mắt màu đỏ vẫn đang còn hiện hữu, bên trong oán độc, ý nghĩ báo thù vẫn chưa hề thuyên giảm.
Xem khuôn mặt hắn, và nhất là đôi mắt ánh lên màu máu của hắn, Thiên Hồ Đại Mi càng thêm lo sợ, theo bản năng thoái lui, mãi khi lưng đụng vách tường mới dừng lại.
"Ta nhớ không lầm thì đây là lần đầu tiên ta và ngươi gặp nhau, đúng chứ Thiên Hồ Đại Mi?".
Thiên Hồ Đại Mi giữ im lặng. Nàng chưa rõ ý tứ của nam nhân trước mặt. Nàng nghĩ mình nên đợi nghe tiếp.
Chẳng để giai nhân phải chờ lâu, sau vài giây, tiếng Lăng Tiểu Ngư lại lần nữa cất lên: "Thiên Hồ Đại Mi, ngươi thật sự vô cùng xinh đẹp. Thế nhưng... tâm của ngươi, nó lại không tốt đẹp như vậy".
"Ngày đó, Thanh Khâu ngươi rõ ràng biết ta bị người vu oan giá hoạ, quỷ diện nhân kia chính là muốn dùng Yến cô cô ép ta ra mặt hòng chiếm đoạt thân xác Ái Chân Kha Lạc Hoàng, hòng cướp lấy những bí mật trên người ta... Thiên Hồ Nguyệt biết, Thiên Hồ Đại Mi ngươi chắc chắn cũng biết, vậy mà các ngươi đều im lặng...".
"Các ngươi muốn để ta và chính giáo thiên hạ đánh nhau, muốn làm ngư ông đắc lợi? Thanh Khâu các ngươi có phải cũng muốn chiếm lấy những bí mật trên người ta?".
Lăng Tiểu Ngư hỏi, hỏi xong, khi mà Thiên Hồ Đại Mi còn chưa kịp phản ứng thì hắn đã vươn tay ra nắm lấy chân nàng, đem nàng kéo đến ngay trước mặt.
"Ưm...!".
Chân bất ngờ bị kéo mạnh, Thiên Hồ Đại Mi cả kinh, theo bản năng vùng vẫy. Nhưng, đó là sai lầm. Vừa thấy chân nàng giãy đạp thì Lăng Tiểu Ngư đã lập tức đem nó bẻ gãy luôn.
"Crắc!".
...
Hai chữ "tàn độc" mà trước đó Thiên Hồ Đại Mi âm thầm nhận định về Lăng Tiểu Ngư quả chẳng ngoa tí nào. Hắn ra tay cực kỳ dứt khoát, một chút do dự cũng không có. Tiếc thương, lại càng không. Dung nhan tựa thiên tiên của Thiên Hồ Đại Mi, ở trong mắt Lăng Tiểu Ngư hắn hình như cũng chả đáng bao nhiêu cân lượng.
"Thiên Hồ Đại Mi, ta khuyên ngươi đừng có loạn động. Nếu không... ta không ngại bẻ luôn cái chân còn lại của ngươi đâu. Hiểu rồi chứ?".
Thiên Hồ Đại Mi nén đau, nhẹ gật. Nàng thực đã biết sợ con người này rồi.
"Tốt lắm." Ngó thấy đối phương đã chịu nằm yên, Lăng Tiểu Ngư ra vẻ vừa ý. Hắn buông đôi chân Thiên Hồ Đại Mi ra, giúp nàng có thể tự do nói chuyện. Dù vậy, dây trói ở hai cánh tay nàng thì hắn vẫn để nguyên.
"Lăng Tiểu Ngư, ngươi... ngươi muốn gì?".
Nếu là bình thường, Thiên Hồ Đại Mi có lẽ đã không hỏi câu này. Nhưng trong trường hợp hiện tại, khi cơ thể bị Âm Dương Hoà Hợp Tán khuấy động, cộng thêm những hình ảnh đã tận mắt chứng kiến, sự đau đớn mà bản thân mới vừa trải qua, chúng khiến Thiên Hồ Đại Mi chẳng cách nào còn trấn định nổi. Sự khôn ngoan, nó cũng theo đó giảm đi nhiều.
"Ta muốn gì?".
Lăng Tiểu Ngư không đáp mà hỏi lại: "Thiên Hồ Đại Mi, ngươi nghĩ Thanh Khâu của ngươi có thể bù đắp được cho ta cái gì?".
Thiên Hồ Đại Mi một bên ra sức kiềm chế cảm giác rạo rực, toàn thân ngứa ngáy bởi do tác dụng của Âm Dương Hoà Hợp Tán, một bên cố tìm lời biện minh. Nhưng có lẽ bởi do đầu óc đã không còn ổn định nên rốt cuộc, thay vì khôn ngoan nói theo lí trí thì ma xui quỷ khiến thế nào nàng lại thành thật làm theo cảm xúc.
"Lăng Tiểu Ngư." - Hơi thở bất ổn, mặt hồng như gấc, Thiên Hồ Đại Mi nói - "Ngày đó... Thanh Khâu của ta... cho dù có ra mặt thì thế nào chứ? Tứ đại tông môn chính giáo sẽ chịu tin chúng ta sao?".
"Sau trận đại chiến, ta cũng đã đem sự thật nói ra, nhưng chính giáo bọn họ cũng đâu có tin. Nếu không phải Chu Tước đứng ra xác thực... thì chỉ sợ bọn họ đến giờ vẫn chưa chịu tin...".
Trong căn phòng vốn dĩ không hề yên lặng. Trước đó lẫn bây giờ. Trừ bỏ giọng nói oán độc của Lăng Tiểu Ngư ra thì còn có sự cựa quậy của Thiên Hồ Đại Mi và Thiên Hồ Nguyệt, còn có tiếng nấc, và mới đây nhất là tiếng ho của Thiên Hồ Bắc Gia.
Có lẽ bị tiếng ho của kẻ nằm trên sàn nhà tác động, Lăng Tiểu Ngư lúc này mới cúi mặt nhìn xuống.
Bên dưới, Thiên Hồ Bắc Gia nằm đấy, phủ tạng vỡ nát, cổ bị bẻ gãy, miệng trào máu tươi, tình trạng chẳng khác nào chỉ mành treo chuông, đèn treo trước gió.
"Ồ, còn sống sao?".
Lăng Tiểu Ngư có chút ngoài ý muốn, hẳn chỉ cố tình biểu lộ. Nhưng sự vờ vịt này cũng chẳng duy trì lâu. Sau câu nói, Lăng Tiểu Ngư đã nhanh chóng hành động. Giống như những gì đã làm với Hỗn Độn, hắn đem Thiên Hồ Bắc Gia thôn phệ. Thậm chí đến nguyên thần cũng không tha.
"Rất là tàn độc", Thiên Hồ Đại Mi nhận định như thế. Hành vi của Lăng Tiểu Ngư, theo nàng thấy thì rành rành là của một ác nhân. Nhìn xem, Lăng Tiểu Ngư hắn đem người khác cắn nuốt như vậy mà trên mặt một tia chần chừ cũng không có...
"Hắn sẽ làm gì ta và Nguyệt Nhi đây?".
Thiên Hồ Đại Mi hiện rất khẩn trương, vô cùng lo lắng. Phải biết, sự kiện Miên Thành ngày đó, trong cái chết của Lăng Ngọc Yến, Thanh Khâu nàng cũng có dính líu.
...
Lăng Tiểu Ngư tiến từng bước về phía chiếc giường, đôi mắt màu đỏ vẫn đang còn hiện hữu, bên trong oán độc, ý nghĩ báo thù vẫn chưa hề thuyên giảm.
Xem khuôn mặt hắn, và nhất là đôi mắt ánh lên màu máu của hắn, Thiên Hồ Đại Mi càng thêm lo sợ, theo bản năng thoái lui, mãi khi lưng đụng vách tường mới dừng lại.
"Ta nhớ không lầm thì đây là lần đầu tiên ta và ngươi gặp nhau, đúng chứ Thiên Hồ Đại Mi?".
Thiên Hồ Đại Mi giữ im lặng. Nàng chưa rõ ý tứ của nam nhân trước mặt. Nàng nghĩ mình nên đợi nghe tiếp.
Chẳng để giai nhân phải chờ lâu, sau vài giây, tiếng Lăng Tiểu Ngư lại lần nữa cất lên: "Thiên Hồ Đại Mi, ngươi thật sự vô cùng xinh đẹp. Thế nhưng... tâm của ngươi, nó lại không tốt đẹp như vậy".
"Ngày đó, Thanh Khâu ngươi rõ ràng biết ta bị người vu oan giá hoạ, quỷ diện nhân kia chính là muốn dùng Yến cô cô ép ta ra mặt hòng chiếm đoạt thân xác Ái Chân Kha Lạc Hoàng, hòng cướp lấy những bí mật trên người ta... Thiên Hồ Nguyệt biết, Thiên Hồ Đại Mi ngươi chắc chắn cũng biết, vậy mà các ngươi đều im lặng...".
"Các ngươi muốn để ta và chính giáo thiên hạ đánh nhau, muốn làm ngư ông đắc lợi? Thanh Khâu các ngươi có phải cũng muốn chiếm lấy những bí mật trên người ta?".
Lăng Tiểu Ngư hỏi, hỏi xong, khi mà Thiên Hồ Đại Mi còn chưa kịp phản ứng thì hắn đã vươn tay ra nắm lấy chân nàng, đem nàng kéo đến ngay trước mặt.
"Ưm...!".
Chân bất ngờ bị kéo mạnh, Thiên Hồ Đại Mi cả kinh, theo bản năng vùng vẫy. Nhưng, đó là sai lầm. Vừa thấy chân nàng giãy đạp thì Lăng Tiểu Ngư đã lập tức đem nó bẻ gãy luôn.
"Crắc!".
...
Hai chữ "tàn độc" mà trước đó Thiên Hồ Đại Mi âm thầm nhận định về Lăng Tiểu Ngư quả chẳng ngoa tí nào. Hắn ra tay cực kỳ dứt khoát, một chút do dự cũng không có. Tiếc thương, lại càng không. Dung nhan tựa thiên tiên của Thiên Hồ Đại Mi, ở trong mắt Lăng Tiểu Ngư hắn hình như cũng chả đáng bao nhiêu cân lượng.
"Thiên Hồ Đại Mi, ta khuyên ngươi đừng có loạn động. Nếu không... ta không ngại bẻ luôn cái chân còn lại của ngươi đâu. Hiểu rồi chứ?".
Thiên Hồ Đại Mi nén đau, nhẹ gật. Nàng thực đã biết sợ con người này rồi.
"Tốt lắm." Ngó thấy đối phương đã chịu nằm yên, Lăng Tiểu Ngư ra vẻ vừa ý. Hắn buông đôi chân Thiên Hồ Đại Mi ra, giúp nàng có thể tự do nói chuyện. Dù vậy, dây trói ở hai cánh tay nàng thì hắn vẫn để nguyên.
"Lăng Tiểu Ngư, ngươi... ngươi muốn gì?".
Nếu là bình thường, Thiên Hồ Đại Mi có lẽ đã không hỏi câu này. Nhưng trong trường hợp hiện tại, khi cơ thể bị Âm Dương Hoà Hợp Tán khuấy động, cộng thêm những hình ảnh đã tận mắt chứng kiến, sự đau đớn mà bản thân mới vừa trải qua, chúng khiến Thiên Hồ Đại Mi chẳng cách nào còn trấn định nổi. Sự khôn ngoan, nó cũng theo đó giảm đi nhiều.
"Ta muốn gì?".
Lăng Tiểu Ngư không đáp mà hỏi lại: "Thiên Hồ Đại Mi, ngươi nghĩ Thanh Khâu của ngươi có thể bù đắp được cho ta cái gì?".
Thiên Hồ Đại Mi một bên ra sức kiềm chế cảm giác rạo rực, toàn thân ngứa ngáy bởi do tác dụng của Âm Dương Hoà Hợp Tán, một bên cố tìm lời biện minh. Nhưng có lẽ bởi do đầu óc đã không còn ổn định nên rốt cuộc, thay vì khôn ngoan nói theo lí trí thì ma xui quỷ khiến thế nào nàng lại thành thật làm theo cảm xúc.
"Lăng Tiểu Ngư." - Hơi thở bất ổn, mặt hồng như gấc, Thiên Hồ Đại Mi nói - "Ngày đó... Thanh Khâu của ta... cho dù có ra mặt thì thế nào chứ? Tứ đại tông môn chính giáo sẽ chịu tin chúng ta sao?".
"Sau trận đại chiến, ta cũng đã đem sự thật nói ra, nhưng chính giáo bọn họ cũng đâu có tin. Nếu không phải Chu Tước đứng ra xác thực... thì chỉ sợ bọn họ đến giờ vẫn chưa chịu tin...".
Bình luận facebook