Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 81
...
Lăng Tiểu Ngư không có nhiều cơ sở để đưa ra phán đoán. Nhận định đúng - sai, phần nhiều chỉ là chủ quan, cảm tính. Chung quy thì đối với hắn, Gia Gia vẫn là một tồn tại lắm những hoài nghi...
Sau hôm ấy, ngoéo tay giao ước xong thì hắn cũng nhanh chóng trở về. Bên trong căn phòng mình, Lăng Tiểu Ngư hắn hết nằm lại đứng, hết ngồi lại đi, suốt cả đêm cứ mãi trằn trọc suy tư.
Hắn nghĩ về nhiều thứ, tuy nhiên, đối tượng thì chỉ có một: Gia Gia. Nó tựa như một đám sương mù dày đặc bỗng nhiên xuất hiện, thấy được bất quá là những gì ở ngay trước mắt...
Hình dáng, lai lịch, tính cách,..., tất cả đều chẳng có điểm nào giống với những gì Lăng Tiểu Ngư hắn đã từng tưởng tượng. Trong nhất thời, hắn thật sự còn chưa thể tiếp nhận. Và đó cũng chính là lý do vì sao hắn nói với Gia Gia rằng hai ngày sau mình mới quay lại, mặc dù bản thân vốn chả bận bịu gì.
Hắn... chỉ là cần thời gian để suy nghĩ.
...
Hai ngày, đấy chắc chắn không phải là một khoảng thời gian quá dài; nhưng chí ít, nó đủ để giúp Lăng Tiểu Ngư bình tâm trở lại.
Miễn cưỡng tiếp thụ, hắn lại một lần nữa tìm tới Phị Tinh Đới Nguyệt Động. Tất nhiên là với một chiếc hộp lớn đựng đầy thức ăn và linh tửu.
...
Trước cửa động, Lăng Tiểu Ngư điều động linh lực tạo ra một lớp bảo hộ xong thì nhấc chân tiến vào bên trong. Qua hết không gian cửa động thứ nhất, đến không gian cửa động thứ hai thì dừng bước. Hắn đem chiếc hộp và hai bình linh tửu đặt xuống đất, hướng lớp kết giới ở trước mặt, gọi:
"Gia Gia, ngươi có ở đó không? Ta đã đến rồi".
"Gia Gia...".
...
"Oáp...".
Giữa lúc Lăng Tiểu Ngư đang cố gắng kêu gọi ở cửa động thứ hai thì tại không gian cửa động thứ tư, Gia Gia - đối tượng trong lời kêu gọi của hắn - lại đang khò khò say giấc.
Nó vẫn còn ngủ.
May cho Lăng Tiểu Ngư, giấc ngủ này đã chẳng tiếp diễn quá lâu, chỉ thêm tầm hơn phút rưỡi liền kết thúc. Trong cái ổ ấm áp của mình, Gia Gia cuối cùng cũng thức dậy. Nó đưa tay dụi mắt mấy lượt rồi mới chậm rãi bước ra khỏi vỏ trứng, nhảy xuống bên dưới.
"Oáp...".
Vươn vai ngáp thêm một cái rõ dài, chợt nhớ tới chuyện hôm qua, Gia Gia thầm nghĩ: "Hai ngày qua hết rồi. Hôm nay Tiểu Ngư chắc là sẽ mang đồ ăn đến".
"Chỗ này Tiểu Ngư không thể đi vào được, hay là ta trước cứ đi qua bên đó chờ hắn vậy".
Nghĩ liền làm, Gia Gia mang theo gương mặt còn chưa tỉnh ngủ của mình từ tốn bước qua kết giới...
Lát sau.
"Gia Gia".
"Ồ, Tiểu Ngư. Ngươi tới hồi nào vậy?".
Gia Gia hỏi, nhưng khi Lăng Tiểu Ngư - người được nó hỏi - còn chưa kịp trả lời thì nó đã chuyển sự chú ý sang nơi khác. Cái nơi này cũng chả ở đâu xa, ngay dưới chân Lăng Tiểu Ngư thôi.
"Oa a a!".
Vui mừng reo lên một tiếng, Gia Gia chạy thẳng tới chỗ Lăng Tiểu Ngư. Nó dùng đôi bàn tay bé xíu ôm chặt lấy chiếc hộp gỗ còn to hơn mình, vừa cạ mặt vừa ríu rít: "Đồ ăn! Đồ ăn!".
"Hì hì... Đồ ăn tới rồi...".
Đứng bên cạnh, Lăng Tiểu Ngư xem bộ dạng vui mừng kia của nó thì trong lòng cũng thư thái hẳn.
"Gia Gia có lẽ cũng chỉ giống như một đứa trẻ thôi".
Nở một nụ cười thân thiện, Lăng Tiểu Ngư ngồi xuống, hỏi: "Gia Gia thích thức ăn ta làm lắm sao?".
"Thích lắm." - Gia Gia chả cần nghĩ, đáp ngay - "Đồ ăn của Tiểu Ngư ăn rất ngon. Ngon hơn những thức ăn tìm được ở trong núi".
"Chỉ cần Gia Gia thích thì sau này mỗi lần đến đây ta đều sẽ mang thức ăn tới".
"Thật không? Thật không?".
Gia Gia tạm buông chiếc hộp ra, nhìn Lăng Tiểu Ngư mà rằng: "Tiểu Ngư nói rồi đấy nhé. Sau này phải thường xuyên mang đồ ăn tới cho Gia Gia đấy".
"Ừm, ta hứa".
"Ngoéo tay đi".
...
Giao ước xong, Gia Gia lập tức rút tay về, chuyển mục tiêu sang chiếc hộp đựng thức ăn, bắt đầu đem nắp hộp mở ra. Từ đầu đến cuối nó đều chẳng buồn liếc xem Lăng Tiểu Ngư thêm một lần nào nữa, cứ như thể Lăng Tiểu Ngư hắn đã biến không khí rồi vậy...
Thân bị "bỏ rơi", ngó qua lại thấy chiếc hộp mình mang đến đang đang được người thản nhiên khui mở, đem những bát đĩa bên trong lần lượt lấy ra, trong lòng Lăng Tiểu Ngư khó tránh nảy sinh cảm giác kỳ quái. Để thoát phận "kẻ dư thừa", hắn hắng nhẹ: "Hừm... Gia Gia, ngươi cứ tự nhiên dùng bữa. Ta đi tu luyện".
"Tu luyện?".
Tới lúc này Gia Gia mới chịu ngẩng đầu lên. Nó chớp chớp đôi mắt, tiếp đấy thì phẩy phẩy cái tay: "Ngươi đi đi. Đi đi".
Bị người "xua đuổi", Lăng Tiểu Ngư không còn lời gì để nói, một mình bước đến một góc trong động, ngồi xuống rồi bắt đầu chiếu theo tâm pháp quyết tầng thứ tư của Trường Sinh Tiên Thuật mà tu luyện.
...
Thời gian đi mau, chẳng mấy chốc mà gần ba canh giờ đã qua hết.
Nơi góc thạch động, Lăng Tiểu Ngư lặng lẽ thu công, mở mắt ra.
Trước mặt hắn, khung cảnh đã ít nhiều thay đổi. Vẫn là bát đĩa nhưng thức ăn đã trống, vẫn là hai bình linh tửu nhưng rượu thì đã cạn. Tất cả đều đang nằm la liệt, ngả nghiêng trên đất.
Trong khi ấy, Gia Gia - kẻ đã xử lý toàn bộ số thức ăn và linh tửu nọ, nó lại đang...
Hai chân xếp bằng, hai mắt khép hờ, tay thì kết quyết đặt hẳn trên đùi... Ừm, cái tư thế này, xem ra là đang tu luyện. Hoặc, chí ít thì hình thức là như vậy.
"Hì hì...".
Ngay khi phát hiện Lăng Tiểu Ngư đã thôi không tu luyện nữa, Gia Gia cũng liền rời khỏi trạng thái bất động ngồi im. Nó cười vui vẻ, đứng dậy thì hỏi: "Tiểu Ngư, ngươi tu luyện xong rồi?".
"Ừm...".
Lăng Tiểu Ngư gật nhẹ, rồi nói: "Gia Gia, thức ăn nhiều như vậy mà ngươi cũng có thể ăn hết, cả rượu cũng uống hết... Ngươi đúng là có bổn sự".
"Ta ăn no một bữa thì sẽ có thể nhịn được sáu bữa a".
Miệng nói nhưng tay cũng không rảnh. Thông qua ý niệm, Gia Gia lấy từ trong túi áo ra một cây nấm màu đen, bỏ vào miệng nhai.
"Gia Gia." - Đáp lại, Lăng Tiểu Ngư cười khẽ - "Chẳng phải ta đã hứa sau này sẽ thường xuyên mang đồ ăn tới cho ngươi sao? Ngươi đâu cần phải cố ăn như vậy...".
"Không sao không sao. Bụng Gia Gia có thể chứa được nhiều lắm... măm măm...".
"Gia Gia, coi ngươi kìa, vừa nói vừa ăn...".
Chứng kiến kẻ nào đó chẳng biết giữ ý mà đứng "măm măm" cây nấm, Lăng Tiểu Ngư lắc đầu cười chê.
Có điều, hắn chê còn chưa được mấy giây thì nụ cười đã hoàn toàn tắt lịm. Hắn... vừa phát hiện ra một điều.
Vừa rồi không để ý, bây giờ nhìn kỹ lại thì cây nấm màu đen Gia Gia đang ăn, nó hình như rất giống với một loại linh chi trong truyền thuyết: Địa Ngục Linh Chi. Chất lỏng màu đỏ lấp lánh chảy ra từ trong thân cây nấm và đang dính trên miệng Gia Gia kia... quả đúng như miêu tả trong cổ thư hắn từng đọc...
"Gia Gia, ngươi... ngươi có thể cho ta xem một chút thứ mà ngươi đang ăn được không?".
Ngước nhìn kẻ mới tiến đến, Gia Gia giơ lên cây nấm, hỏi: "Ý ngươi là cây nấm này hả?".
"Ừ. Có thể cho ta mượn xem một chút không?".
"Tiểu Ngư, thì ra ngươi cũng muốn ăn nấm".
Gia Gia rất có nghĩa khí, bảo: "Ngươi thích thì cho ngươi này... Ngươi ăn đi. Tuy là mùi vị không được ngon như đồ ăn ngươi làm nhưng ăn vào có cảm giác tốt lắm".
...
Trái với mong đợi của Gia Gia, Lăng Tiểu Ngư sau khi tiếp nhận cây nấm nọ, mãi một đỗi sau cũng không chịu ăn. Hắn chỉ nếm thử một cái rồi đứng yên bất động, cứ như thể đã hoá thành pho tượng.
Nguyên do là bởi cây nấm thực sự có vấn đề.
Đừng hiểu lầm. Đây không phải độc dược hay một cái gì đó đại loại; hoàn toàn trái lại, cây nấm màu đen này chính là linh dược, hơn nữa còn là linh dược trong truyền thuyết: Địa Ngục Linh Chi!
Nếu như lúc nãy chỉ mới nghi ngờ thì bây giờ, sau khi nếm qua, Lăng Tiểu Ngư đã có thể khẳng định. Cây nấm này tuyệt đối là Địa Ngục Linh Chi - thứ linh dược vốn đã tuyệt chủng từ lâu. Bàn về giá trị, nếu xét ở ngày nay thì quả thực khó có thể đo lường được...
Một thứ trân quý nhường ấy, vốn bị cho đã tuyệt chủng không ngờ hôm nay lại được thấy, chuyện này... Lăng Tiểu Ngư hắn nghĩ cũng chưa từng nghĩ tới...
Phát hiện Địa Ngục Linh Chi, đây lẽ ra là một việc rất đáng để vui mừng. Nhưng lúc này, Lăng Tiểu Ngư hắn thực không cách nào vui nổi. Tâm trí hắn còn đang bị đả kích. Rất mạnh.
Địa Ngục Linh Chi quý giá biết bao, ấy vậy mà nó lại bị Gia Gia đem cắn ăn mất. Cái cách nó ăn cứ như thể đang xem Địa Ngục Linh Chi là rau cải không bằng, như thế thử hỏi Lăng Tiểu Ngư làm sao bình tâm tiếp nhận nổi?
"Tiểu Ngư, Tiểu Ngư..." - Thấy Lăng Tiểu Ngư đứng chết lặng, Gia Gia tỏ vẻ quan tâm, hỏi - "Ngươi bị sao vậy? Sao không ăn nấm đi?".
"Ực...".
Khó khăn nuốt xuống một ngụm nước bọt, Lăng Tiểu Ngư cúi nhìn "đứa trẻ" có khuôn mặt thuần chân vô tà dưới chân, rốt cuộc cũng mở miệng: "Gia Gia... Loại nấm này ngươi còn không?".
"À... Thì ra nãy giờ Tiểu Ngư ngươi không chịu ăn là bởi vì chê ít. Ngươi nên nói sớm cho Gia Gia biết chứ...".
Rất hào phóng, Gia Gia cho tay vào chiếc túi trước bụng, đảo một hồi thì đem Địa Ngục Linh Chi lấy ra. Có hẳn hai cây.
"Còn hai cây. Gia Gia cho ngươi hết đấy".
Ánh mắt lộ rõ vui mừng, Lăng Tiểu Ngư đưa tay tiếp nhận: "Cảm ơn ngươi, Gia Gia".
"Ờ...".
Gia Gia gãi đầu, hơi nghi hoặc: "Tiểu Ngư, sao ngươi lại có vẻ vui mừng quá vậy? Ngươi thích ăn loại nấm này lắm à? Nếu mà ta biết thế này thì đã để dành tặng cho ngươi rồi. Lúc trước có nhiều nấm lắm, tất cả đều bị ta ăn hết rồi".
"Ơ... Tiểu Ngư, sao ngươi lại bất động nữa rồi?".
Lăng Tiểu Ngư không có nhiều cơ sở để đưa ra phán đoán. Nhận định đúng - sai, phần nhiều chỉ là chủ quan, cảm tính. Chung quy thì đối với hắn, Gia Gia vẫn là một tồn tại lắm những hoài nghi...
Sau hôm ấy, ngoéo tay giao ước xong thì hắn cũng nhanh chóng trở về. Bên trong căn phòng mình, Lăng Tiểu Ngư hắn hết nằm lại đứng, hết ngồi lại đi, suốt cả đêm cứ mãi trằn trọc suy tư.
Hắn nghĩ về nhiều thứ, tuy nhiên, đối tượng thì chỉ có một: Gia Gia. Nó tựa như một đám sương mù dày đặc bỗng nhiên xuất hiện, thấy được bất quá là những gì ở ngay trước mắt...
Hình dáng, lai lịch, tính cách,..., tất cả đều chẳng có điểm nào giống với những gì Lăng Tiểu Ngư hắn đã từng tưởng tượng. Trong nhất thời, hắn thật sự còn chưa thể tiếp nhận. Và đó cũng chính là lý do vì sao hắn nói với Gia Gia rằng hai ngày sau mình mới quay lại, mặc dù bản thân vốn chả bận bịu gì.
Hắn... chỉ là cần thời gian để suy nghĩ.
...
Hai ngày, đấy chắc chắn không phải là một khoảng thời gian quá dài; nhưng chí ít, nó đủ để giúp Lăng Tiểu Ngư bình tâm trở lại.
Miễn cưỡng tiếp thụ, hắn lại một lần nữa tìm tới Phị Tinh Đới Nguyệt Động. Tất nhiên là với một chiếc hộp lớn đựng đầy thức ăn và linh tửu.
...
Trước cửa động, Lăng Tiểu Ngư điều động linh lực tạo ra một lớp bảo hộ xong thì nhấc chân tiến vào bên trong. Qua hết không gian cửa động thứ nhất, đến không gian cửa động thứ hai thì dừng bước. Hắn đem chiếc hộp và hai bình linh tửu đặt xuống đất, hướng lớp kết giới ở trước mặt, gọi:
"Gia Gia, ngươi có ở đó không? Ta đã đến rồi".
"Gia Gia...".
...
"Oáp...".
Giữa lúc Lăng Tiểu Ngư đang cố gắng kêu gọi ở cửa động thứ hai thì tại không gian cửa động thứ tư, Gia Gia - đối tượng trong lời kêu gọi của hắn - lại đang khò khò say giấc.
Nó vẫn còn ngủ.
May cho Lăng Tiểu Ngư, giấc ngủ này đã chẳng tiếp diễn quá lâu, chỉ thêm tầm hơn phút rưỡi liền kết thúc. Trong cái ổ ấm áp của mình, Gia Gia cuối cùng cũng thức dậy. Nó đưa tay dụi mắt mấy lượt rồi mới chậm rãi bước ra khỏi vỏ trứng, nhảy xuống bên dưới.
"Oáp...".
Vươn vai ngáp thêm một cái rõ dài, chợt nhớ tới chuyện hôm qua, Gia Gia thầm nghĩ: "Hai ngày qua hết rồi. Hôm nay Tiểu Ngư chắc là sẽ mang đồ ăn đến".
"Chỗ này Tiểu Ngư không thể đi vào được, hay là ta trước cứ đi qua bên đó chờ hắn vậy".
Nghĩ liền làm, Gia Gia mang theo gương mặt còn chưa tỉnh ngủ của mình từ tốn bước qua kết giới...
Lát sau.
"Gia Gia".
"Ồ, Tiểu Ngư. Ngươi tới hồi nào vậy?".
Gia Gia hỏi, nhưng khi Lăng Tiểu Ngư - người được nó hỏi - còn chưa kịp trả lời thì nó đã chuyển sự chú ý sang nơi khác. Cái nơi này cũng chả ở đâu xa, ngay dưới chân Lăng Tiểu Ngư thôi.
"Oa a a!".
Vui mừng reo lên một tiếng, Gia Gia chạy thẳng tới chỗ Lăng Tiểu Ngư. Nó dùng đôi bàn tay bé xíu ôm chặt lấy chiếc hộp gỗ còn to hơn mình, vừa cạ mặt vừa ríu rít: "Đồ ăn! Đồ ăn!".
"Hì hì... Đồ ăn tới rồi...".
Đứng bên cạnh, Lăng Tiểu Ngư xem bộ dạng vui mừng kia của nó thì trong lòng cũng thư thái hẳn.
"Gia Gia có lẽ cũng chỉ giống như một đứa trẻ thôi".
Nở một nụ cười thân thiện, Lăng Tiểu Ngư ngồi xuống, hỏi: "Gia Gia thích thức ăn ta làm lắm sao?".
"Thích lắm." - Gia Gia chả cần nghĩ, đáp ngay - "Đồ ăn của Tiểu Ngư ăn rất ngon. Ngon hơn những thức ăn tìm được ở trong núi".
"Chỉ cần Gia Gia thích thì sau này mỗi lần đến đây ta đều sẽ mang thức ăn tới".
"Thật không? Thật không?".
Gia Gia tạm buông chiếc hộp ra, nhìn Lăng Tiểu Ngư mà rằng: "Tiểu Ngư nói rồi đấy nhé. Sau này phải thường xuyên mang đồ ăn tới cho Gia Gia đấy".
"Ừm, ta hứa".
"Ngoéo tay đi".
...
Giao ước xong, Gia Gia lập tức rút tay về, chuyển mục tiêu sang chiếc hộp đựng thức ăn, bắt đầu đem nắp hộp mở ra. Từ đầu đến cuối nó đều chẳng buồn liếc xem Lăng Tiểu Ngư thêm một lần nào nữa, cứ như thể Lăng Tiểu Ngư hắn đã biến không khí rồi vậy...
Thân bị "bỏ rơi", ngó qua lại thấy chiếc hộp mình mang đến đang đang được người thản nhiên khui mở, đem những bát đĩa bên trong lần lượt lấy ra, trong lòng Lăng Tiểu Ngư khó tránh nảy sinh cảm giác kỳ quái. Để thoát phận "kẻ dư thừa", hắn hắng nhẹ: "Hừm... Gia Gia, ngươi cứ tự nhiên dùng bữa. Ta đi tu luyện".
"Tu luyện?".
Tới lúc này Gia Gia mới chịu ngẩng đầu lên. Nó chớp chớp đôi mắt, tiếp đấy thì phẩy phẩy cái tay: "Ngươi đi đi. Đi đi".
Bị người "xua đuổi", Lăng Tiểu Ngư không còn lời gì để nói, một mình bước đến một góc trong động, ngồi xuống rồi bắt đầu chiếu theo tâm pháp quyết tầng thứ tư của Trường Sinh Tiên Thuật mà tu luyện.
...
Thời gian đi mau, chẳng mấy chốc mà gần ba canh giờ đã qua hết.
Nơi góc thạch động, Lăng Tiểu Ngư lặng lẽ thu công, mở mắt ra.
Trước mặt hắn, khung cảnh đã ít nhiều thay đổi. Vẫn là bát đĩa nhưng thức ăn đã trống, vẫn là hai bình linh tửu nhưng rượu thì đã cạn. Tất cả đều đang nằm la liệt, ngả nghiêng trên đất.
Trong khi ấy, Gia Gia - kẻ đã xử lý toàn bộ số thức ăn và linh tửu nọ, nó lại đang...
Hai chân xếp bằng, hai mắt khép hờ, tay thì kết quyết đặt hẳn trên đùi... Ừm, cái tư thế này, xem ra là đang tu luyện. Hoặc, chí ít thì hình thức là như vậy.
"Hì hì...".
Ngay khi phát hiện Lăng Tiểu Ngư đã thôi không tu luyện nữa, Gia Gia cũng liền rời khỏi trạng thái bất động ngồi im. Nó cười vui vẻ, đứng dậy thì hỏi: "Tiểu Ngư, ngươi tu luyện xong rồi?".
"Ừm...".
Lăng Tiểu Ngư gật nhẹ, rồi nói: "Gia Gia, thức ăn nhiều như vậy mà ngươi cũng có thể ăn hết, cả rượu cũng uống hết... Ngươi đúng là có bổn sự".
"Ta ăn no một bữa thì sẽ có thể nhịn được sáu bữa a".
Miệng nói nhưng tay cũng không rảnh. Thông qua ý niệm, Gia Gia lấy từ trong túi áo ra một cây nấm màu đen, bỏ vào miệng nhai.
"Gia Gia." - Đáp lại, Lăng Tiểu Ngư cười khẽ - "Chẳng phải ta đã hứa sau này sẽ thường xuyên mang đồ ăn tới cho ngươi sao? Ngươi đâu cần phải cố ăn như vậy...".
"Không sao không sao. Bụng Gia Gia có thể chứa được nhiều lắm... măm măm...".
"Gia Gia, coi ngươi kìa, vừa nói vừa ăn...".
Chứng kiến kẻ nào đó chẳng biết giữ ý mà đứng "măm măm" cây nấm, Lăng Tiểu Ngư lắc đầu cười chê.
Có điều, hắn chê còn chưa được mấy giây thì nụ cười đã hoàn toàn tắt lịm. Hắn... vừa phát hiện ra một điều.
Vừa rồi không để ý, bây giờ nhìn kỹ lại thì cây nấm màu đen Gia Gia đang ăn, nó hình như rất giống với một loại linh chi trong truyền thuyết: Địa Ngục Linh Chi. Chất lỏng màu đỏ lấp lánh chảy ra từ trong thân cây nấm và đang dính trên miệng Gia Gia kia... quả đúng như miêu tả trong cổ thư hắn từng đọc...
"Gia Gia, ngươi... ngươi có thể cho ta xem một chút thứ mà ngươi đang ăn được không?".
Ngước nhìn kẻ mới tiến đến, Gia Gia giơ lên cây nấm, hỏi: "Ý ngươi là cây nấm này hả?".
"Ừ. Có thể cho ta mượn xem một chút không?".
"Tiểu Ngư, thì ra ngươi cũng muốn ăn nấm".
Gia Gia rất có nghĩa khí, bảo: "Ngươi thích thì cho ngươi này... Ngươi ăn đi. Tuy là mùi vị không được ngon như đồ ăn ngươi làm nhưng ăn vào có cảm giác tốt lắm".
...
Trái với mong đợi của Gia Gia, Lăng Tiểu Ngư sau khi tiếp nhận cây nấm nọ, mãi một đỗi sau cũng không chịu ăn. Hắn chỉ nếm thử một cái rồi đứng yên bất động, cứ như thể đã hoá thành pho tượng.
Nguyên do là bởi cây nấm thực sự có vấn đề.
Đừng hiểu lầm. Đây không phải độc dược hay một cái gì đó đại loại; hoàn toàn trái lại, cây nấm màu đen này chính là linh dược, hơn nữa còn là linh dược trong truyền thuyết: Địa Ngục Linh Chi!
Nếu như lúc nãy chỉ mới nghi ngờ thì bây giờ, sau khi nếm qua, Lăng Tiểu Ngư đã có thể khẳng định. Cây nấm này tuyệt đối là Địa Ngục Linh Chi - thứ linh dược vốn đã tuyệt chủng từ lâu. Bàn về giá trị, nếu xét ở ngày nay thì quả thực khó có thể đo lường được...
Một thứ trân quý nhường ấy, vốn bị cho đã tuyệt chủng không ngờ hôm nay lại được thấy, chuyện này... Lăng Tiểu Ngư hắn nghĩ cũng chưa từng nghĩ tới...
Phát hiện Địa Ngục Linh Chi, đây lẽ ra là một việc rất đáng để vui mừng. Nhưng lúc này, Lăng Tiểu Ngư hắn thực không cách nào vui nổi. Tâm trí hắn còn đang bị đả kích. Rất mạnh.
Địa Ngục Linh Chi quý giá biết bao, ấy vậy mà nó lại bị Gia Gia đem cắn ăn mất. Cái cách nó ăn cứ như thể đang xem Địa Ngục Linh Chi là rau cải không bằng, như thế thử hỏi Lăng Tiểu Ngư làm sao bình tâm tiếp nhận nổi?
"Tiểu Ngư, Tiểu Ngư..." - Thấy Lăng Tiểu Ngư đứng chết lặng, Gia Gia tỏ vẻ quan tâm, hỏi - "Ngươi bị sao vậy? Sao không ăn nấm đi?".
"Ực...".
Khó khăn nuốt xuống một ngụm nước bọt, Lăng Tiểu Ngư cúi nhìn "đứa trẻ" có khuôn mặt thuần chân vô tà dưới chân, rốt cuộc cũng mở miệng: "Gia Gia... Loại nấm này ngươi còn không?".
"À... Thì ra nãy giờ Tiểu Ngư ngươi không chịu ăn là bởi vì chê ít. Ngươi nên nói sớm cho Gia Gia biết chứ...".
Rất hào phóng, Gia Gia cho tay vào chiếc túi trước bụng, đảo một hồi thì đem Địa Ngục Linh Chi lấy ra. Có hẳn hai cây.
"Còn hai cây. Gia Gia cho ngươi hết đấy".
Ánh mắt lộ rõ vui mừng, Lăng Tiểu Ngư đưa tay tiếp nhận: "Cảm ơn ngươi, Gia Gia".
"Ờ...".
Gia Gia gãi đầu, hơi nghi hoặc: "Tiểu Ngư, sao ngươi lại có vẻ vui mừng quá vậy? Ngươi thích ăn loại nấm này lắm à? Nếu mà ta biết thế này thì đã để dành tặng cho ngươi rồi. Lúc trước có nhiều nấm lắm, tất cả đều bị ta ăn hết rồi".
"Ơ... Tiểu Ngư, sao ngươi lại bất động nữa rồi?".
Bình luận facebook