Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1088
Tuy rằng Thần Sa tông là trung môn, nhưng trong ba trăm năm qua thực lực ngày càng mạnh mẽ, trong môn có một Phản Hư Chân Nhất trấn thủ, dưới có bảy Nguyên Anh Chân Quân. Với thực lực như vậy, hoàn toàn có thể gia nhập hàng ngũ thượng môn.
Vốn Hạ châu có tổng cộng ba thượng môn, do Vô Tâm tông ở u sơn cầm đầu. Năm xưa Vô Thượng Cảm ứng tông cùng liên minh Lục Kiếm tấn công Hiên Viên kiếm phái, Vô Tâm tông cũng có hùa theo, cả ba thượng môn của Hạ châu cũng bị cuốn vào trận chiến ấy, không tu sĩ nào còn sống trở về.
Vô Tâm tông căn bản thâm hậu, chỉ tử trận hai tên Nguyên Anh Chân Quân, không hề ảnh hưởng mày may nào. Nhưng hai thượng môn còn lại tốn thương tới gân cốt, vô số tinh anh trong môn ra đi không trở lại, cho nên thực lực giảm mạnh, hai phái bèn kết minh để đối kháng Vô Tâm tông.
Thần Sa tông được Vô Tâm tông ủng hộ sau lưng, càng ngày càng mạnh, đối địch với hai thượng môn kia. Thần Sa tông cũng muốn thoát khỏi hàng ngũ tám trăm bàng môn, dòm ngó địa vị thượng môn, dần dần thanh thế tăng lên, rất có khả năng thành công.
Mã Tiêu Phi Kết Đan đã ba mươi năm. hiện tại đã đạt tới cảnh giới Long Hổ, gia tăng cảnh giới rất nhanh, có khả năng là Nguyên Anh Chân Quân thứ tám của Thần Sa tông.
Nước lên thì thuyền lên, nhờ con mình. Mã Lập Sơn cũng được coi trọng, An Sơn quốc nằm trong phạm vi thế lực của Thần Sa tông, các thế lực lớn trong nước tự nhiên phải tới đây chúc thọ Mã Lập Sơn. đê lấy lòng Mã Tiêu Phi.
Dư Tắc Thành biết hết tiền nhân hậu quà, gật gật đầu, không khỏi cảm thấy bồi hồi cảm khái. Mã lão ca cũng vô cùng may mắn. có được ái tử như vậy cũng coi như không sống uổng một đời.
Đội ngũ tới gần sơn trang, trạm gác ngầm bên ngoài sơn trang phát hiện, xác định thân phận, cung nghênh bọn họ tiến vào sơn trang, có người nhà Mã gia tiếp đãi. Bọn họ còn chưa đạt tới mức khiến cho Mã Lập Sơn phải đích thân ra tiếp đãi.
Cả sơn trang nằm trong núi, những dãy núi vây quanh có thế núi hiểm trở vô cùng. Sơn trang nằm trên một địa mạch, được pháp trận bao trùm, trong sơn trang bốn mùa như Xuân, tuyệt không rét lạnh như ngoài núi.
Bên ngoài sơn trang, cương phong ảo ào thổi, lạnh lẽo vô cùng, mây bị gió thổi cuồn cuộn tan đi, bầu trời trong xanh mơn mởn.
Đây là hiệu quả của pháp thuật cấm chế, tuy rằng chưa hình thành được động phủ thiên địa, nhưng cũng đã có phong cách riêng biệt, cấm chế này bày bố trải rộng hàng chục dặm như vậy, tu sĩ Trúc Cơ tuyệt đối không thể làm được. Xem ra con của Mã Lập Sơn vô cùng hiếu thuận với phụ thân mình.
Dọc trên đường đi trải qua vài thôn trang, thôn dân ở những nơi đó cũng tươi cười rạng rỡ. Có kẻ cũng cùng theo tới đây, trên tay mang theo gà vịt, chính là lễ vật của bọn họ. Dư Tắc Thành thấy bọn họ làm như vậy xuất phát từ tận đáy lòng, chỉ là muốn tới ăn mừng một chút, biểu lộ tình cảm của mình.
Dân chúng bình thường tới đây, người trong sơn trang đón tiếp nho nhã lễ độ, nhiệt tình chiêu đãi.
Đám tôi tớ nô bộc đối mặt với dân chúng bình thường không hề lộ chút vẻ cuồng ngạo.
Dư Tắc Thành gật gật đầu. Mã lão ca gia giáo không tồi, bất kể là dân chúng bình thường hay hào khách giang hồ đều được đối xử bình đẳng, không vì tu vi tăng mạnh mà coi thường người khác, vẫn hào sàng trượng nghĩa như xưa.
Dư Tắc Thành đi vào đại sành, trong đó đang có gần trăm tu sĩ. Trong số này có mười mấy tu sĩ Trúc Cơ đang ngồi ở ghế trên, Mã Lập Sơn ngồi chính giữa, ngay dưới chữ Thọ thật lớn, tươi cười rạng rỡ.
Những khách nhân này đa phần là hảo hữu lâu năm của lão, lão đang hàn huyên tâm sự cùng bọn họ.
Dư Tắc Thành tiến vào chỗ ngồi dành cho khách thông thường, cũng không lộ diện, chờ lát nữa hiện thân nói chuyện.
Mã lão ca đang nói chuyện gì đó hết sức hăng say, Dư Tắc Thành vừa nghe lập tức toát mồ hỏi, không ngờ Mã lão ca đang kể về mình:
Năm xưa ta tới địa giới Thương châu, lần đầu tiên gặp được huynh đệ của ta. Khi ấy hắn bất quá mới chỉ là một tiểu tử chưa ráo máu đầu, chưa có khí thế thiên hạ đệ nhất nhân như bây giờ.
- Nhưng ta vừa gặp mặt đã biết hắn không phải là nhân vật tầm thường, giống như cá chép trong ao, chỉ cần vượt vũ môn sẽ hóa rồng.
- Lúc ấy hắn còn bán rượu, tu vi còn thấp hơn ta, gọi ta là Mã Đại ca, nhưng thủ đoạn vô cùng sắc bén. Lần đó chúng ta buôn bán kiếm lời được rất nhiều linh thạch, bị người ngăn chặn định cướp, các ngươi có biết là ai không?
- Nếu ta nói ra, e rằng các ngươi sẽ hôn mê tại chỗ...
Mã Lập Sơn đang lớn tiếng kể lại chuyện mình kết giao cùng Dư Tắc Thành, bộ dạng của lão vô cùng cao hứng.
Nhưng người nghe xung quanh sắc mặt ai nấy vô cùng đau khổ. Những lời khoác lác này bọn họ đã nghe rất nhiều năm. rất nhiều lần, lần nào gặp mặt cũng phải nghe lão kể vài lần.
Mỗi lần truyền đến tin tức của thiên hạ đệ nhất nhân Dư Tắc Thành, lão đều tỏ ra hết sức vui mừng, thế nào cũng lôi kéo vài hảo hữu tới, kể lại chuyện cũ vài ngày, lấy vị huynh đệ năm xưa của mình làm vinh dự.
Tất cả mọi người đều biết lão đang khoác lác. Người ta là thiên hạ đệ nhất nhân, một kiếm giết chết vô số Chân Nhất Thần Quân, làm sao có khả năng có liên hệ cùng tu sĩ Trúc Cơ nho nhỏ như lão được. Có chăng là năm xưa quả thật có chút quan hệ, nhưng hiện tại người ta phát đạt, đã quên bẵng lão đi.
Nhưng không ai nói gì, tất cả mọi người đều cười ha hả, vừa cười vừa nghe.
Trong lòng Mã Lập Sơn lúc này đang có một đứa bé trai chừng bảy, tám tuổi, đang lắng nghe chăm chú, đột nhiên lên tiếng nói:
- Gia gia, vị gia gia mà gia gia đang kể có tới đây chúc thọ hay không?
Vừa nghe như vậy, lập tức Mã Lập Sơn á khẩu nghẹn lời, tất cả mọi người nở một nụ cười khố. Người ta là Phản Hư Chân Nhất, chưởng môn của đệ nhất thượng môn, thiên hạ đệ nhất nhân, làm sao có thể tới đây cho được.
Trần Ngọc Lâm bên cạnh vội vàng lên tiếng cứu nguy cho Mã Lập Sơn:
- Có, có chứ, Diệt Độ tiền bối biết Mã Đại ca đại thọ, nhất định sẽ tới. Năm xưa ở Vô Lượng tông, hắn còn cho ta lễ vật kia mà.
Đứa bé hòi tiếp:
- Vậy vì sao con chưa thấy người đó?
Lần này mọi người lại nghẹn lời.
Lúc này bên ngoài quản gia báo lại:
- Lão gia, thiếu gia đã trở về.
Lập tức xua tan bầu không khí ngượng ngùng.
Thiếu gia chính là Mã Tiêu Phi, con của Mã Lập Sơn. Vừa nghe y đã trở về, lập tức tất cả tu sĩ ở đây đúng lên, tiến ra ngoài nghênh đón. Người ta là Kim Đan Chân Nhân, ở Thần Sạ tông một tay che trời, chỉ cần một câu nói là có thể quyết định sinh tử của mình, không thế nào không ra nghênh tiếp.
Mã Lập Sơn vẫn ngồi yên bất động, nhưng Dư Tắc Thành có thể thấy lão hết sức vui mùng. Con mình trở về, không có à làm cho người ta vui mùng hơn.
Chỉ trong thoáng chốc, Mã Tiêu Phi tiến vào đại điện. Dáng người y gầy gò, hai xương gò má nhỏ cao, mày rậm, cằm nhọn, đôi mắt tràn đầy sức sống, là một mỹ nam tử.
Sau khi tiến vào, Mã Tiêu Phi cười hớn hở, giống như gió Xuân thổi vào mặt, cung kính vái Mã Lập Sơn.
Mã Lập Sơn cũng cười tươi, vui vẻ nhìn con mình đã trở về.
Đứa bé kia thấy phụ thân trở về bèn chạy tới, nhảy vào lòng Mã Tiêu Phi. Y cũng rất thương đứa con này, tuổi già có được mụn con, cho nên hết sức nuông chiu.
Dư Tắc Thành nhìn thấy Mã Tiêu Phi không khỏi sửng sốt. khí tức toát ra trên người y, Dư Tắc Thành đã thấy rất nhiều. Tuy rằng y là cảnh giới Long Hổ Kim Đan. nhưng chân khí không tinh thuần, khí huyết quá vượng, đây hoàn toàn là cao thủ Kim Đan kỳ dựa vào đan dược hoặc bí pháp thôi thúc tiến giai.
Ôi, thời gian gần đây nguyên khí dần dần hồi phục, người tu tiên bắt đầu phi thăng trở lại. Vô Thượng Cảm ứng tông mờ đầu, xuất hiện vô số người tu tiên dựa vào đan dược hoặc bí pháp thôi thúc tiến giai, nâng cao cảnh giới.
Loại tu sĩ như vậy tuy rằng nhìn bề ngoài hết sức uy phong, nhưng so với những tu sĩ trải qua muôn vàn gian khổ, khổ tu thăng tiến như mình, kém xa về bàn chất. Lúc bình thường không thấy có chuyện gì, nhưng tới lúc sinh tử quan đầu, sẽ lập tức phân ra cao thấp.
Xem ra chuyện thế lực của Thần Sa tông khuếch trương mấy năm qua nhất định có liên quan tới chuyện này. Chẳng trách nào trong một trung môn lại có tới một Phản Hư Chân Nhất, bảy Nguyên Anh Chân Quân.
Sau khi Mã Tiêu Phi trở về, khách nhân lục tục tiến vào, trên không kiếm quang lấp loáng, thỉnh thoảng có khách nhân lại tới.
Trong đó có tán tu, có đại diện của môn phái khác, tất cả đều được Mã gia nhiệt tình chiêu đãi.
Đột nhiên từ phương xa xuất hiện dao động chân nguyên rất lớn. Dao động truyền tới nơi này, khiến cho tất cả tu sĩ vô cùng kinh ngạc, cùng nhau chăm chú nhìn về phương xa.
Đây chắc chắn là dao động nguyên khí của Nguyên Anh Chân Quân, đang bay về phía này, hơn nữa đã tới gần trăm dặm. Đây không phải là một người, bởi vì có tới ba dao động chân nguyên như vậy.
Khoảng cách xa trăm dặm đối với Nguyên Anh Chân Quân chỉ trong nháy mắt đã tới. Nhưng ba người bọn họ chỉ phóng xuất dao động, lại chậm rãi đi tới, ý tứ chấn nhiếp hết sức rõ ràng.
Từ xa đã nghe có tiếng truyền âm:
- Pháp Hạc Chân Quân Vô Tâm tông, Khuynh Thủy Chân Quân Thiên Nhất tông, Hoang Sơn Chân Quân Thị Quỷ tông tới chúc thọ Tiêu Phi Chân Nhân.
Thiên Nhất tông, Thị Quỷ tông và Vô Tâm tông là ba thượng môn của Hạ châu, trong đó mơ hồ là Vô Tâm tông cầm đầu, tuy nhiên sau lưng bọn họ vẫn ngấm ngầm tranh chấp.
Lần trước Vô Thượng Cảm ứng tông khiêu khích các môn phái trong thiên hạ vây công Hiên Viên kiếm phái, Vô Tâm tông hưởng ứng tích cực, Thiên Nhất tông, Thị Quỷ tông bị Vô Tâm tông xúi giục, cũng tham gia trong đó.
Vốn Hạ châu có tổng cộng ba thượng môn, do Vô Tâm tông ở u sơn cầm đầu. Năm xưa Vô Thượng Cảm ứng tông cùng liên minh Lục Kiếm tấn công Hiên Viên kiếm phái, Vô Tâm tông cũng có hùa theo, cả ba thượng môn của Hạ châu cũng bị cuốn vào trận chiến ấy, không tu sĩ nào còn sống trở về.
Vô Tâm tông căn bản thâm hậu, chỉ tử trận hai tên Nguyên Anh Chân Quân, không hề ảnh hưởng mày may nào. Nhưng hai thượng môn còn lại tốn thương tới gân cốt, vô số tinh anh trong môn ra đi không trở lại, cho nên thực lực giảm mạnh, hai phái bèn kết minh để đối kháng Vô Tâm tông.
Thần Sa tông được Vô Tâm tông ủng hộ sau lưng, càng ngày càng mạnh, đối địch với hai thượng môn kia. Thần Sa tông cũng muốn thoát khỏi hàng ngũ tám trăm bàng môn, dòm ngó địa vị thượng môn, dần dần thanh thế tăng lên, rất có khả năng thành công.
Mã Tiêu Phi Kết Đan đã ba mươi năm. hiện tại đã đạt tới cảnh giới Long Hổ, gia tăng cảnh giới rất nhanh, có khả năng là Nguyên Anh Chân Quân thứ tám của Thần Sa tông.
Nước lên thì thuyền lên, nhờ con mình. Mã Lập Sơn cũng được coi trọng, An Sơn quốc nằm trong phạm vi thế lực của Thần Sa tông, các thế lực lớn trong nước tự nhiên phải tới đây chúc thọ Mã Lập Sơn. đê lấy lòng Mã Tiêu Phi.
Dư Tắc Thành biết hết tiền nhân hậu quà, gật gật đầu, không khỏi cảm thấy bồi hồi cảm khái. Mã lão ca cũng vô cùng may mắn. có được ái tử như vậy cũng coi như không sống uổng một đời.
Đội ngũ tới gần sơn trang, trạm gác ngầm bên ngoài sơn trang phát hiện, xác định thân phận, cung nghênh bọn họ tiến vào sơn trang, có người nhà Mã gia tiếp đãi. Bọn họ còn chưa đạt tới mức khiến cho Mã Lập Sơn phải đích thân ra tiếp đãi.
Cả sơn trang nằm trong núi, những dãy núi vây quanh có thế núi hiểm trở vô cùng. Sơn trang nằm trên một địa mạch, được pháp trận bao trùm, trong sơn trang bốn mùa như Xuân, tuyệt không rét lạnh như ngoài núi.
Bên ngoài sơn trang, cương phong ảo ào thổi, lạnh lẽo vô cùng, mây bị gió thổi cuồn cuộn tan đi, bầu trời trong xanh mơn mởn.
Đây là hiệu quả của pháp thuật cấm chế, tuy rằng chưa hình thành được động phủ thiên địa, nhưng cũng đã có phong cách riêng biệt, cấm chế này bày bố trải rộng hàng chục dặm như vậy, tu sĩ Trúc Cơ tuyệt đối không thể làm được. Xem ra con của Mã Lập Sơn vô cùng hiếu thuận với phụ thân mình.
Dọc trên đường đi trải qua vài thôn trang, thôn dân ở những nơi đó cũng tươi cười rạng rỡ. Có kẻ cũng cùng theo tới đây, trên tay mang theo gà vịt, chính là lễ vật của bọn họ. Dư Tắc Thành thấy bọn họ làm như vậy xuất phát từ tận đáy lòng, chỉ là muốn tới ăn mừng một chút, biểu lộ tình cảm của mình.
Dân chúng bình thường tới đây, người trong sơn trang đón tiếp nho nhã lễ độ, nhiệt tình chiêu đãi.
Đám tôi tớ nô bộc đối mặt với dân chúng bình thường không hề lộ chút vẻ cuồng ngạo.
Dư Tắc Thành gật gật đầu. Mã lão ca gia giáo không tồi, bất kể là dân chúng bình thường hay hào khách giang hồ đều được đối xử bình đẳng, không vì tu vi tăng mạnh mà coi thường người khác, vẫn hào sàng trượng nghĩa như xưa.
Dư Tắc Thành đi vào đại sành, trong đó đang có gần trăm tu sĩ. Trong số này có mười mấy tu sĩ Trúc Cơ đang ngồi ở ghế trên, Mã Lập Sơn ngồi chính giữa, ngay dưới chữ Thọ thật lớn, tươi cười rạng rỡ.
Những khách nhân này đa phần là hảo hữu lâu năm của lão, lão đang hàn huyên tâm sự cùng bọn họ.
Dư Tắc Thành tiến vào chỗ ngồi dành cho khách thông thường, cũng không lộ diện, chờ lát nữa hiện thân nói chuyện.
Mã lão ca đang nói chuyện gì đó hết sức hăng say, Dư Tắc Thành vừa nghe lập tức toát mồ hỏi, không ngờ Mã lão ca đang kể về mình:
Năm xưa ta tới địa giới Thương châu, lần đầu tiên gặp được huynh đệ của ta. Khi ấy hắn bất quá mới chỉ là một tiểu tử chưa ráo máu đầu, chưa có khí thế thiên hạ đệ nhất nhân như bây giờ.
- Nhưng ta vừa gặp mặt đã biết hắn không phải là nhân vật tầm thường, giống như cá chép trong ao, chỉ cần vượt vũ môn sẽ hóa rồng.
- Lúc ấy hắn còn bán rượu, tu vi còn thấp hơn ta, gọi ta là Mã Đại ca, nhưng thủ đoạn vô cùng sắc bén. Lần đó chúng ta buôn bán kiếm lời được rất nhiều linh thạch, bị người ngăn chặn định cướp, các ngươi có biết là ai không?
- Nếu ta nói ra, e rằng các ngươi sẽ hôn mê tại chỗ...
Mã Lập Sơn đang lớn tiếng kể lại chuyện mình kết giao cùng Dư Tắc Thành, bộ dạng của lão vô cùng cao hứng.
Nhưng người nghe xung quanh sắc mặt ai nấy vô cùng đau khổ. Những lời khoác lác này bọn họ đã nghe rất nhiều năm. rất nhiều lần, lần nào gặp mặt cũng phải nghe lão kể vài lần.
Mỗi lần truyền đến tin tức của thiên hạ đệ nhất nhân Dư Tắc Thành, lão đều tỏ ra hết sức vui mừng, thế nào cũng lôi kéo vài hảo hữu tới, kể lại chuyện cũ vài ngày, lấy vị huynh đệ năm xưa của mình làm vinh dự.
Tất cả mọi người đều biết lão đang khoác lác. Người ta là thiên hạ đệ nhất nhân, một kiếm giết chết vô số Chân Nhất Thần Quân, làm sao có khả năng có liên hệ cùng tu sĩ Trúc Cơ nho nhỏ như lão được. Có chăng là năm xưa quả thật có chút quan hệ, nhưng hiện tại người ta phát đạt, đã quên bẵng lão đi.
Nhưng không ai nói gì, tất cả mọi người đều cười ha hả, vừa cười vừa nghe.
Trong lòng Mã Lập Sơn lúc này đang có một đứa bé trai chừng bảy, tám tuổi, đang lắng nghe chăm chú, đột nhiên lên tiếng nói:
- Gia gia, vị gia gia mà gia gia đang kể có tới đây chúc thọ hay không?
Vừa nghe như vậy, lập tức Mã Lập Sơn á khẩu nghẹn lời, tất cả mọi người nở một nụ cười khố. Người ta là Phản Hư Chân Nhất, chưởng môn của đệ nhất thượng môn, thiên hạ đệ nhất nhân, làm sao có thể tới đây cho được.
Trần Ngọc Lâm bên cạnh vội vàng lên tiếng cứu nguy cho Mã Lập Sơn:
- Có, có chứ, Diệt Độ tiền bối biết Mã Đại ca đại thọ, nhất định sẽ tới. Năm xưa ở Vô Lượng tông, hắn còn cho ta lễ vật kia mà.
Đứa bé hòi tiếp:
- Vậy vì sao con chưa thấy người đó?
Lần này mọi người lại nghẹn lời.
Lúc này bên ngoài quản gia báo lại:
- Lão gia, thiếu gia đã trở về.
Lập tức xua tan bầu không khí ngượng ngùng.
Thiếu gia chính là Mã Tiêu Phi, con của Mã Lập Sơn. Vừa nghe y đã trở về, lập tức tất cả tu sĩ ở đây đúng lên, tiến ra ngoài nghênh đón. Người ta là Kim Đan Chân Nhân, ở Thần Sạ tông một tay che trời, chỉ cần một câu nói là có thể quyết định sinh tử của mình, không thế nào không ra nghênh tiếp.
Mã Lập Sơn vẫn ngồi yên bất động, nhưng Dư Tắc Thành có thể thấy lão hết sức vui mùng. Con mình trở về, không có à làm cho người ta vui mùng hơn.
Chỉ trong thoáng chốc, Mã Tiêu Phi tiến vào đại điện. Dáng người y gầy gò, hai xương gò má nhỏ cao, mày rậm, cằm nhọn, đôi mắt tràn đầy sức sống, là một mỹ nam tử.
Sau khi tiến vào, Mã Tiêu Phi cười hớn hở, giống như gió Xuân thổi vào mặt, cung kính vái Mã Lập Sơn.
Mã Lập Sơn cũng cười tươi, vui vẻ nhìn con mình đã trở về.
Đứa bé kia thấy phụ thân trở về bèn chạy tới, nhảy vào lòng Mã Tiêu Phi. Y cũng rất thương đứa con này, tuổi già có được mụn con, cho nên hết sức nuông chiu.
Dư Tắc Thành nhìn thấy Mã Tiêu Phi không khỏi sửng sốt. khí tức toát ra trên người y, Dư Tắc Thành đã thấy rất nhiều. Tuy rằng y là cảnh giới Long Hổ Kim Đan. nhưng chân khí không tinh thuần, khí huyết quá vượng, đây hoàn toàn là cao thủ Kim Đan kỳ dựa vào đan dược hoặc bí pháp thôi thúc tiến giai.
Ôi, thời gian gần đây nguyên khí dần dần hồi phục, người tu tiên bắt đầu phi thăng trở lại. Vô Thượng Cảm ứng tông mờ đầu, xuất hiện vô số người tu tiên dựa vào đan dược hoặc bí pháp thôi thúc tiến giai, nâng cao cảnh giới.
Loại tu sĩ như vậy tuy rằng nhìn bề ngoài hết sức uy phong, nhưng so với những tu sĩ trải qua muôn vàn gian khổ, khổ tu thăng tiến như mình, kém xa về bàn chất. Lúc bình thường không thấy có chuyện gì, nhưng tới lúc sinh tử quan đầu, sẽ lập tức phân ra cao thấp.
Xem ra chuyện thế lực của Thần Sa tông khuếch trương mấy năm qua nhất định có liên quan tới chuyện này. Chẳng trách nào trong một trung môn lại có tới một Phản Hư Chân Nhất, bảy Nguyên Anh Chân Quân.
Sau khi Mã Tiêu Phi trở về, khách nhân lục tục tiến vào, trên không kiếm quang lấp loáng, thỉnh thoảng có khách nhân lại tới.
Trong đó có tán tu, có đại diện của môn phái khác, tất cả đều được Mã gia nhiệt tình chiêu đãi.
Đột nhiên từ phương xa xuất hiện dao động chân nguyên rất lớn. Dao động truyền tới nơi này, khiến cho tất cả tu sĩ vô cùng kinh ngạc, cùng nhau chăm chú nhìn về phương xa.
Đây chắc chắn là dao động nguyên khí của Nguyên Anh Chân Quân, đang bay về phía này, hơn nữa đã tới gần trăm dặm. Đây không phải là một người, bởi vì có tới ba dao động chân nguyên như vậy.
Khoảng cách xa trăm dặm đối với Nguyên Anh Chân Quân chỉ trong nháy mắt đã tới. Nhưng ba người bọn họ chỉ phóng xuất dao động, lại chậm rãi đi tới, ý tứ chấn nhiếp hết sức rõ ràng.
Từ xa đã nghe có tiếng truyền âm:
- Pháp Hạc Chân Quân Vô Tâm tông, Khuynh Thủy Chân Quân Thiên Nhất tông, Hoang Sơn Chân Quân Thị Quỷ tông tới chúc thọ Tiêu Phi Chân Nhân.
Thiên Nhất tông, Thị Quỷ tông và Vô Tâm tông là ba thượng môn của Hạ châu, trong đó mơ hồ là Vô Tâm tông cầm đầu, tuy nhiên sau lưng bọn họ vẫn ngấm ngầm tranh chấp.
Lần trước Vô Thượng Cảm ứng tông khiêu khích các môn phái trong thiên hạ vây công Hiên Viên kiếm phái, Vô Tâm tông hưởng ứng tích cực, Thiên Nhất tông, Thị Quỷ tông bị Vô Tâm tông xúi giục, cũng tham gia trong đó.
Bình luận facebook