Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1116
Chỉ trong thoáng chốc, trước mặt Dư Tắc Thành xuất hiện một Thuần Dương Tiên Nhân, là kim thân có mười hai mặt, thân cao ngàn trượng, khoác cồn kim long bảo, trông như đế vương, uy vũ thiên hạ.
Trên người y, ba ngàn Đại Đạo của thế giới Thương Khung trải rộng, bị y khống chế. Cuối cùng tiên thể ngưng kết, y cũng nắm được ba ngàn Đại Đạo.
Đây là tiên thể lớn nhất mà y có thể có được trên thế giới Thương Khung. Ba mươi ba Thiên giới, biển mây chín tầng trời hoàn toàn không thể hóa ra, chỉ có thể hóa thành Thuần Dương Tiên Nhân mười hai mặt này.
Dư Tắc Thành nhìn y khẽ mỉm cười. Đối mặt với người khổng lồ cao hơn mình gấp trăm lần. vung Hiên Viên Thần Kiếm chém ra.
Hiên Viên Thần Kiếm khẽ vang, phát ra một đòn hùng mạnh của mình. Đối với nó, người khổng lồ kia cao lớn thật, nhưng cũng chỉ một kiếm mà thôi.
Thuần Dương Tiên Nhân cất tiếng rống to, mười hai mặt phát ra mười hai lực Tiên Uy, xuất ra lực Hỗn Nguyên của bản thân, hóa thành lực Tiên Uy Đại La. kết kim thân bất diệt đối kháng một kiếm này.
Chỉ trong thoáng chốc, Thuần Dương Tiên Nhân sử dụng hết tất cả tiên thuật tiên pháp, lực Tiên Uy, thần thông của mình, liều mạng tử chiến.
Nhưng hết thảy đều vô nghĩa. một kiếm chém xuống, tiên thể sụp đổ rất nhanh. Thân thể Thuần Dương Tiên Nhân tuy rằng mạnh thật, nhưng cũng chỉ một kiếm mà thôi. Dưới Hiên Viên Thần Kiếm, lập tức tan tác, hóa thành tro bụi.
Đây là Hiên Viên Thần Kiếm, một kiếm nơi tay, thiên hạ vô địch, kim thân Tiên Nhân, thần thể gì đó, toàn bộ hóa thành tro bụi, bất quá một kiếm mà thôi.
Tuy rằng một kiếm thành tro, nhưng tro bụi lập tức lại biến hóa. Hóa thành hàng nghìn hàng vạn chim xanh, hóa thành hàng nghìn hàng vạn phi phong (ong), hóa thành hàng nghìn hàng vạn con tê tê, bay đi tứ tán. Hàng nghìn hàng vạn chim xanh nháy mắt nhảy vượt không gian, hàng nghìn hàng vạn phi phong nháy mắt bay ra khỏi chín tầng trời, tiến vào Thanh Minh, hàng nghìn hàng vạn con tê tê nháy mắt nhảy xuống dưới lòng đất.
Bọn Thái Hư Đạo Đức phát hiện cho dù mình ngưng kết tiên thể cũng không địch lại Hiên Viên Thần Kiếm, lập tức bay đi, trốn chui trốn nhủi. Chúng có hàng ngàn hàng vạn phân thân, cái nào cũng là già, cái nào cũng là thật. Chỉ cần thoát được một, vậy bọn chúng có thể trốn thoát.
Muốn trốn ư? Dư Tắc Thành lại vung kiếm, kiếm quang chợt lóe, hàng ngàn hàng vạn phân thân Kim Tiên chạy trốn tất cả tiêu tan, không thể nào trốn thoát. Bất kể là ngươi nhảy vượt Thời Không hay trốn xuống lòng đất, trốn vào Thanh Minh, dưới một kiếm này hoàn toàn hóa thành tro bụi, không thể trốn thoát.
Tro bụi lại biến hóa, hợp nhất, tái sinh. Ta đã không đánh lại ngươi, vậy thiên địa sụp đổ, cùng chết với nhau đi thôi...
Nhưng Hiên Viên Thần Kiếm lại chém xuống, bất cứ âm mưu quỷ kế cùng chết gì đó, tất cả tiếp tục hóa thành tro bụi.
Lại là một kiếm tro bụi, lại một kiếm tro bụi... liên tục một trăm lẻ tám lần như vậy, tới lần thứ một trăm lẻ chín, tro bụi kia tụ hợp vô cùng khó khăn. Mỗi lần Hiên Viên Thần Kiếm chém giết đối phương, khiến cho bọn chúng bị thương tiên hồn. Tuy rằng tiên thể vĩnh hằng bất diệt, nhưng tiên hồn bị thương, không còn uy lực như trước nữa. Chỉ cần đánh cho thần hồn bị thương nặng, là có thể ép tiên thể đối phương vào Khốn Tiên Lao, vĩnh viễn trấn áp.
Còn muốn giết chết đối phương, đó là chuyện không có khả năng.
Nhưng lần này đối phương khôi phục, thình lình Dư Tắc Thành biến sắc. Thời gian một trăm tám mươi lần hô hấp đã hết. lập tức ba ngàn Đại Đạo bắt đầu tiêu tan. Hiên Viên Thần Kiếm không còn ba ngàn Đại Đạo duy trì, hào quang của nó dần dần trở nên ảm đạm. rốt cục không thể phát ra một kiếm kinh thiên như mọi lần.
May là Dư Tắc Thành đã có chuẩn bị, loại phù lục kia cũng không chỉ có một, mà có rất nhiều. Lúc này bóng người khổng lồ tiêu tan, kiếm cưu xuất hiện trở lại, đáp xuống mặt đất, chuẩn bị sử dụng phù lục và lực Thần Uy để tái hiện Hiên Viên Thần Kiếm.
Trong tro bụi đang chậm rãi khôi phục thình lình vang lên tiếng cười:
- Ta đã đoán ra, ngươi giẫm chân lên mặt đất ắt phải có nguyên nhân nào đó, giờ mới biết là mượn sức mạnh của thiên địa.
- Lực Tiên Uy Thiên Địa Phân. Thiên Đạo Cách. Đại Địa Vô Tung.
Một loại lực Tiên Uy hùng mạnh xuất hiện, Tiên Khí phóng xuất. Chỉ trong thoáng chốc, cả thiên địa Vãn châu, mặt đất trở thành hình dáng trong suốt, xuất hiện trạng thái kỳ dị.
Lúc này tuy rằng đệ tử Hiên Viên kiếm phái đứng dưới đất nhưng không có ý nghĩa gì, không thể khởi động được phù lục, không thể kích hoạt ba ngàn Đại Đạo, không thể sử dụng Hiên Viên Thần Kiếm.
Bọn Thái Hư Đạo Đức cười ha hả:
- Rốt cục cũng đã tới lúc, ha ha... Các ngươi hãy chống mất chờ xem, ta sẽ cho các ngươi thành bụi phấn thế nào. Các ngươi chém giết chúng ta một trăm lẻ tám lần, ta phải trà lại vạn lần. cho các ngươi vĩnh viễn hối hận vì đã làm người. Không phải các ngươi muốn đồng sinh cộng tử sao, hiện tại hãy khóc lóc cho ta....
Trong lời nói của chúng ẩn chứa nỗi căm hận ngút trời. Tiêu diệt tiên thể của chúng một trăm lẻ tám lần liên tiếp, đây là nỗi nhục mà chúng chưa từng sánh chịu. Dù là đối mặt với Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên khác, cũng chưa từng có chuyện như vậy.
Hận. hận. hận. ý niệm thù hận hóa thành dao động vô tận, có thể thấy được bằng mắt thường.
Tất cả đệ tử Hiên Viên kiếm phái không thể giẫm chân lên mặt đất, không thể khởi động phù lục, ai nấy vô cùng kinh hãi.
Dư Tắc Thành đánh một đòn thăm dò, phát hiện ra lực Tiên Uy này vô cùng đáng sợ. Tuy rằng chỉ chia cách tạm thời, nhưng phải chừng sau ngàn lần hô hấp mới có thể biến mất. Trong khoảng thời gian ấy, Hiên Viên kiếm phái mình không biết phải chết bao nhiêu lần.
Chẳng lẽ hôm nay sẽ bại ở nơi này sao? Chẳng lẽ thật sự sẽ tử vong vào lúc này sao? Đây là suy nghĩ của tất cả đệ tử Hiên Viên, bất giác mọi người sinh ra tuyệt vọng.
Thình lình Dư Tắc Thành thét lớn:
- Đệ tử Hiên Viên ở đâu?
Lập tức vô số thanh âm vang lên:
- Ta lấy máu ta chiếu Hiên Viên, tuy kiếm không còn lòng này còn.
Dư Tắc Thành tiếp tục thét lớn:
- Tuy kiếm không còn lòng này còn, không còn mặt đất, vậy chúng ta sẽ tự tạo ra. Hiện cho ta!
Vừa dứt lời, bất chợt giữa ngực Dư Tắc Thành lóe lên vạn đạo hào quang, thế giới Bàn Cổ từ giữa ngực hắn xuất hiện giữa thế giới Thương Khung, xuất hiện trong thiên địa.
Hai người Thái Hư Đạo Đức trợn trừng mất nhìn thế giới Bàn cổ thình lình xuất hiện, cao giọng gầm lên:
- Không có khả năng, không có khả năng...
- Thiên Địa Phân. Thiên Đạo Cách. Đại Địa Vô Tung.
Lập tức chúng bạo phát lực Tiên Uy, muốn phong ấn thế giới Bàn cổ.
Dư Tắc Thành nói:
- Đây là thế giới của ta, các ngươi không thể làm gì được, mặt đất hiện cho ta!
Lập tức thế giới Bàn cổ phát ra hào quang vô tận, Lão Thất gầm lên, phát ra hào quang. Sáu mươi mốt mỹ nữ họa bì, Côn Bằng, Cửu Đầu Long, Vạn Tái Hàn Huyền... tất cả sinh linh bên trong thế giới Bàn Cố phát ra ý niệm của bản thân mình, lực Thần Uy của mình, đối kháng với lực Tiên Uy của bọn Thái Hư Đạo Đức.
Thế giới Bàn cổ là của Dư Tắc Thành, hắn là chủ nhân trên địa bàn của mình, lực Tiên Uy của bọn Thái Hư Đạo Đức nhanh chóng sụp đổ. Rất nhanh, kiếm cưu Hiên Viên kiếm phái đứng trên thế giới Bàn cổ, mượn uy năng của thế giới Bàn cổ khởi động phù lục. Ba ngàn Đại Đạo tái hiện. Hiên Viên Thần Kiếm lại xuất hiện giữa đất trời.
Một kiếm chém xuống, hai người Thái Hư Đạo Đức lại tan thành tro bụi.
Thế giới Bàn cổ tiêu tan, trở lại thân thể Dư Tắc Thành, tro bụi kia lại ngưng kết, lại chém, lại thành tro bụi.
Chém, hóa, chém hóa, chém, hóa...
Cứ như vậy, Hiên Viên Thần Kiếm chém hai Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên này trăm lần rồi ngàn lần. cuối cùng là ba ngàn sáu trăm sáu mươi lãm lần.
May mắn là trước khi chiến đấu, Dư Tắc Thành đã tế luyện vô số phù lục phân phát cho các đệ tử của mình.
Vào lần cuối cùng, Thái Hư Đạo Đức cất tiếng kêu to:
- Không cam lòng, chúng ta không cam lòng chút nào... Chúng ta sẽ trở lại, Dư Tắc Thành. Hiên Viên kiếm phái, các ngươi chờ đó, chúng ta sẽ trở lại.
- Hỡi tổ tiên, xin hãy trở về vũ trụ này, để báo thù rứa hận cho chúng ta.
Thình lình một đạo hồng quang lao ra ngoài thiên địa, nhảy vào vũ trụ, phá tan hư không, bay về phía không gian vĩ độ cao.
Độ Ách Hồng Liên cũng quát:
- Các ngươi chờ đó, các vị Đại nhân sẽ trở về, Nhân tộc các ngươi hãy chờ đó. Tổ tiên chúng ta trở về sẽ là lúc diệt vong Nhân tộc các ngươi.
Lúc này hợp thể hai người chia lìa, một hóa thành một lỗ đen lơ lửng trên không, giống như hư vô vô tận. một hóa thành một ngọn lửa có hình hoa sen, cháy bừng bừng giữa không trung.
Vốn Dư Tắc Thành tưởng rằng đối phương chưa chết, lại xuất ra một kiếm. Nhưng sau kiếm này, tiên hồn của hai người Thái Hư Đạo Đức đã trọng thương, không còn chiến lực, hóa thành tiên thể Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên, là hình thái cơ bản nhất, có thể trấn áp.
Ba vị Tiên Đế bên trong Khốn Tiên Lao cũng tồn tại dưới hình thức như vậy, thắng rồi, thắng lợi rồi...
Tất cả mọi người nhìn chăm chú một lỗ đen. một ngọn lửa hoa sen giữa trời. Thắng lợi rồi, rốt cục đã đạt được thắng lợi, nhưng hiện tại không phải là lúc để ăn mừng.
Thời gian một trăm tám mươi lần hô hấp sắp hết, đây là quãng thời gian quý giá.
Dư Tắc Thành múa may Hiên Viên Thần Kiếm, lập tức hai tiên thể cùng kiếm cưu truyền tống Thời Không, trở lại Hiên Viên kiếm phái.
Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên bất tử bất diệt, hiện tại chỉ là tiên hồn bị trọng thương, theo thời gian sẽ tự động khôi phục lại, chỉ có thể trấn áp, không thể đánh chết.
Trên người y, ba ngàn Đại Đạo của thế giới Thương Khung trải rộng, bị y khống chế. Cuối cùng tiên thể ngưng kết, y cũng nắm được ba ngàn Đại Đạo.
Đây là tiên thể lớn nhất mà y có thể có được trên thế giới Thương Khung. Ba mươi ba Thiên giới, biển mây chín tầng trời hoàn toàn không thể hóa ra, chỉ có thể hóa thành Thuần Dương Tiên Nhân mười hai mặt này.
Dư Tắc Thành nhìn y khẽ mỉm cười. Đối mặt với người khổng lồ cao hơn mình gấp trăm lần. vung Hiên Viên Thần Kiếm chém ra.
Hiên Viên Thần Kiếm khẽ vang, phát ra một đòn hùng mạnh của mình. Đối với nó, người khổng lồ kia cao lớn thật, nhưng cũng chỉ một kiếm mà thôi.
Thuần Dương Tiên Nhân cất tiếng rống to, mười hai mặt phát ra mười hai lực Tiên Uy, xuất ra lực Hỗn Nguyên của bản thân, hóa thành lực Tiên Uy Đại La. kết kim thân bất diệt đối kháng một kiếm này.
Chỉ trong thoáng chốc, Thuần Dương Tiên Nhân sử dụng hết tất cả tiên thuật tiên pháp, lực Tiên Uy, thần thông của mình, liều mạng tử chiến.
Nhưng hết thảy đều vô nghĩa. một kiếm chém xuống, tiên thể sụp đổ rất nhanh. Thân thể Thuần Dương Tiên Nhân tuy rằng mạnh thật, nhưng cũng chỉ một kiếm mà thôi. Dưới Hiên Viên Thần Kiếm, lập tức tan tác, hóa thành tro bụi.
Đây là Hiên Viên Thần Kiếm, một kiếm nơi tay, thiên hạ vô địch, kim thân Tiên Nhân, thần thể gì đó, toàn bộ hóa thành tro bụi, bất quá một kiếm mà thôi.
Tuy rằng một kiếm thành tro, nhưng tro bụi lập tức lại biến hóa. Hóa thành hàng nghìn hàng vạn chim xanh, hóa thành hàng nghìn hàng vạn phi phong (ong), hóa thành hàng nghìn hàng vạn con tê tê, bay đi tứ tán. Hàng nghìn hàng vạn chim xanh nháy mắt nhảy vượt không gian, hàng nghìn hàng vạn phi phong nháy mắt bay ra khỏi chín tầng trời, tiến vào Thanh Minh, hàng nghìn hàng vạn con tê tê nháy mắt nhảy xuống dưới lòng đất.
Bọn Thái Hư Đạo Đức phát hiện cho dù mình ngưng kết tiên thể cũng không địch lại Hiên Viên Thần Kiếm, lập tức bay đi, trốn chui trốn nhủi. Chúng có hàng ngàn hàng vạn phân thân, cái nào cũng là già, cái nào cũng là thật. Chỉ cần thoát được một, vậy bọn chúng có thể trốn thoát.
Muốn trốn ư? Dư Tắc Thành lại vung kiếm, kiếm quang chợt lóe, hàng ngàn hàng vạn phân thân Kim Tiên chạy trốn tất cả tiêu tan, không thể nào trốn thoát. Bất kể là ngươi nhảy vượt Thời Không hay trốn xuống lòng đất, trốn vào Thanh Minh, dưới một kiếm này hoàn toàn hóa thành tro bụi, không thể trốn thoát.
Tro bụi lại biến hóa, hợp nhất, tái sinh. Ta đã không đánh lại ngươi, vậy thiên địa sụp đổ, cùng chết với nhau đi thôi...
Nhưng Hiên Viên Thần Kiếm lại chém xuống, bất cứ âm mưu quỷ kế cùng chết gì đó, tất cả tiếp tục hóa thành tro bụi.
Lại là một kiếm tro bụi, lại một kiếm tro bụi... liên tục một trăm lẻ tám lần như vậy, tới lần thứ một trăm lẻ chín, tro bụi kia tụ hợp vô cùng khó khăn. Mỗi lần Hiên Viên Thần Kiếm chém giết đối phương, khiến cho bọn chúng bị thương tiên hồn. Tuy rằng tiên thể vĩnh hằng bất diệt, nhưng tiên hồn bị thương, không còn uy lực như trước nữa. Chỉ cần đánh cho thần hồn bị thương nặng, là có thể ép tiên thể đối phương vào Khốn Tiên Lao, vĩnh viễn trấn áp.
Còn muốn giết chết đối phương, đó là chuyện không có khả năng.
Nhưng lần này đối phương khôi phục, thình lình Dư Tắc Thành biến sắc. Thời gian một trăm tám mươi lần hô hấp đã hết. lập tức ba ngàn Đại Đạo bắt đầu tiêu tan. Hiên Viên Thần Kiếm không còn ba ngàn Đại Đạo duy trì, hào quang của nó dần dần trở nên ảm đạm. rốt cục không thể phát ra một kiếm kinh thiên như mọi lần.
May là Dư Tắc Thành đã có chuẩn bị, loại phù lục kia cũng không chỉ có một, mà có rất nhiều. Lúc này bóng người khổng lồ tiêu tan, kiếm cưu xuất hiện trở lại, đáp xuống mặt đất, chuẩn bị sử dụng phù lục và lực Thần Uy để tái hiện Hiên Viên Thần Kiếm.
Trong tro bụi đang chậm rãi khôi phục thình lình vang lên tiếng cười:
- Ta đã đoán ra, ngươi giẫm chân lên mặt đất ắt phải có nguyên nhân nào đó, giờ mới biết là mượn sức mạnh của thiên địa.
- Lực Tiên Uy Thiên Địa Phân. Thiên Đạo Cách. Đại Địa Vô Tung.
Một loại lực Tiên Uy hùng mạnh xuất hiện, Tiên Khí phóng xuất. Chỉ trong thoáng chốc, cả thiên địa Vãn châu, mặt đất trở thành hình dáng trong suốt, xuất hiện trạng thái kỳ dị.
Lúc này tuy rằng đệ tử Hiên Viên kiếm phái đứng dưới đất nhưng không có ý nghĩa gì, không thể khởi động được phù lục, không thể kích hoạt ba ngàn Đại Đạo, không thể sử dụng Hiên Viên Thần Kiếm.
Bọn Thái Hư Đạo Đức cười ha hả:
- Rốt cục cũng đã tới lúc, ha ha... Các ngươi hãy chống mất chờ xem, ta sẽ cho các ngươi thành bụi phấn thế nào. Các ngươi chém giết chúng ta một trăm lẻ tám lần, ta phải trà lại vạn lần. cho các ngươi vĩnh viễn hối hận vì đã làm người. Không phải các ngươi muốn đồng sinh cộng tử sao, hiện tại hãy khóc lóc cho ta....
Trong lời nói của chúng ẩn chứa nỗi căm hận ngút trời. Tiêu diệt tiên thể của chúng một trăm lẻ tám lần liên tiếp, đây là nỗi nhục mà chúng chưa từng sánh chịu. Dù là đối mặt với Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên khác, cũng chưa từng có chuyện như vậy.
Hận. hận. hận. ý niệm thù hận hóa thành dao động vô tận, có thể thấy được bằng mắt thường.
Tất cả đệ tử Hiên Viên kiếm phái không thể giẫm chân lên mặt đất, không thể khởi động phù lục, ai nấy vô cùng kinh hãi.
Dư Tắc Thành đánh một đòn thăm dò, phát hiện ra lực Tiên Uy này vô cùng đáng sợ. Tuy rằng chỉ chia cách tạm thời, nhưng phải chừng sau ngàn lần hô hấp mới có thể biến mất. Trong khoảng thời gian ấy, Hiên Viên kiếm phái mình không biết phải chết bao nhiêu lần.
Chẳng lẽ hôm nay sẽ bại ở nơi này sao? Chẳng lẽ thật sự sẽ tử vong vào lúc này sao? Đây là suy nghĩ của tất cả đệ tử Hiên Viên, bất giác mọi người sinh ra tuyệt vọng.
Thình lình Dư Tắc Thành thét lớn:
- Đệ tử Hiên Viên ở đâu?
Lập tức vô số thanh âm vang lên:
- Ta lấy máu ta chiếu Hiên Viên, tuy kiếm không còn lòng này còn.
Dư Tắc Thành tiếp tục thét lớn:
- Tuy kiếm không còn lòng này còn, không còn mặt đất, vậy chúng ta sẽ tự tạo ra. Hiện cho ta!
Vừa dứt lời, bất chợt giữa ngực Dư Tắc Thành lóe lên vạn đạo hào quang, thế giới Bàn Cổ từ giữa ngực hắn xuất hiện giữa thế giới Thương Khung, xuất hiện trong thiên địa.
Hai người Thái Hư Đạo Đức trợn trừng mất nhìn thế giới Bàn cổ thình lình xuất hiện, cao giọng gầm lên:
- Không có khả năng, không có khả năng...
- Thiên Địa Phân. Thiên Đạo Cách. Đại Địa Vô Tung.
Lập tức chúng bạo phát lực Tiên Uy, muốn phong ấn thế giới Bàn cổ.
Dư Tắc Thành nói:
- Đây là thế giới của ta, các ngươi không thể làm gì được, mặt đất hiện cho ta!
Lập tức thế giới Bàn cổ phát ra hào quang vô tận, Lão Thất gầm lên, phát ra hào quang. Sáu mươi mốt mỹ nữ họa bì, Côn Bằng, Cửu Đầu Long, Vạn Tái Hàn Huyền... tất cả sinh linh bên trong thế giới Bàn Cố phát ra ý niệm của bản thân mình, lực Thần Uy của mình, đối kháng với lực Tiên Uy của bọn Thái Hư Đạo Đức.
Thế giới Bàn cổ là của Dư Tắc Thành, hắn là chủ nhân trên địa bàn của mình, lực Tiên Uy của bọn Thái Hư Đạo Đức nhanh chóng sụp đổ. Rất nhanh, kiếm cưu Hiên Viên kiếm phái đứng trên thế giới Bàn cổ, mượn uy năng của thế giới Bàn cổ khởi động phù lục. Ba ngàn Đại Đạo tái hiện. Hiên Viên Thần Kiếm lại xuất hiện giữa đất trời.
Một kiếm chém xuống, hai người Thái Hư Đạo Đức lại tan thành tro bụi.
Thế giới Bàn cổ tiêu tan, trở lại thân thể Dư Tắc Thành, tro bụi kia lại ngưng kết, lại chém, lại thành tro bụi.
Chém, hóa, chém hóa, chém, hóa...
Cứ như vậy, Hiên Viên Thần Kiếm chém hai Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên này trăm lần rồi ngàn lần. cuối cùng là ba ngàn sáu trăm sáu mươi lãm lần.
May mắn là trước khi chiến đấu, Dư Tắc Thành đã tế luyện vô số phù lục phân phát cho các đệ tử của mình.
Vào lần cuối cùng, Thái Hư Đạo Đức cất tiếng kêu to:
- Không cam lòng, chúng ta không cam lòng chút nào... Chúng ta sẽ trở lại, Dư Tắc Thành. Hiên Viên kiếm phái, các ngươi chờ đó, chúng ta sẽ trở lại.
- Hỡi tổ tiên, xin hãy trở về vũ trụ này, để báo thù rứa hận cho chúng ta.
Thình lình một đạo hồng quang lao ra ngoài thiên địa, nhảy vào vũ trụ, phá tan hư không, bay về phía không gian vĩ độ cao.
Độ Ách Hồng Liên cũng quát:
- Các ngươi chờ đó, các vị Đại nhân sẽ trở về, Nhân tộc các ngươi hãy chờ đó. Tổ tiên chúng ta trở về sẽ là lúc diệt vong Nhân tộc các ngươi.
Lúc này hợp thể hai người chia lìa, một hóa thành một lỗ đen lơ lửng trên không, giống như hư vô vô tận. một hóa thành một ngọn lửa có hình hoa sen, cháy bừng bừng giữa không trung.
Vốn Dư Tắc Thành tưởng rằng đối phương chưa chết, lại xuất ra một kiếm. Nhưng sau kiếm này, tiên hồn của hai người Thái Hư Đạo Đức đã trọng thương, không còn chiến lực, hóa thành tiên thể Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên, là hình thái cơ bản nhất, có thể trấn áp.
Ba vị Tiên Đế bên trong Khốn Tiên Lao cũng tồn tại dưới hình thức như vậy, thắng rồi, thắng lợi rồi...
Tất cả mọi người nhìn chăm chú một lỗ đen. một ngọn lửa hoa sen giữa trời. Thắng lợi rồi, rốt cục đã đạt được thắng lợi, nhưng hiện tại không phải là lúc để ăn mừng.
Thời gian một trăm tám mươi lần hô hấp sắp hết, đây là quãng thời gian quý giá.
Dư Tắc Thành múa may Hiên Viên Thần Kiếm, lập tức hai tiên thể cùng kiếm cưu truyền tống Thời Không, trở lại Hiên Viên kiếm phái.
Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên bất tử bất diệt, hiện tại chỉ là tiên hồn bị trọng thương, theo thời gian sẽ tự động khôi phục lại, chỉ có thể trấn áp, không thể đánh chết.
Bình luận facebook