Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 10
Lập tức mọi người ai nấy chết lặng, cả bọn trợn mắt há mồm nhìn không chớp mắt. Lúc này Thôi Nhân Hùng chậm rãi nói tiếp:
- Có thấy chưa? Bất quá đây cũng không phải là tiên nhân, phái gọi bọn họ là người tu tiên mới đúng. Bọn họ nắm giữ tiên pháp, ngự không phi hành, có thể dời non lấp bể. Trên cổ đạo này hay trong hu vện thành Sơn Trúc, chừng nửa năm. một năm có thể thấy được một lần.
- Các ngươi nhớ kỹ về sau gặp được bọn họ. tuyệt đối không thể đắc tội bọn họ. phái thỏa mãn hết thảy nguyện vọng của họ. nếu không, không ai có thể cứu được các ngươi!
- Thật ra Trần gia lập nên Thang quốc chúng ta cũng là người tu tiên như vậy. chỉ có Điều bọn họ tu tiên không có hy vọng, mới thành lập Thang quốc. Có lẽ các ngươi đã nghe nói về truyền thuyết của Thiếu môn chủ Tông môn chúng ta, Thiếu môn chủ Lôi Vạn Quán là kỳ tài ngủt trời mười tuổi đã tu luyện tới cảnh giới Tiên Thiên, được tiên nhân lựa chọn, gia nhập vào một môn phái tu tiên là Hư Vô Phiểu Miều tông, nói không chừng vừa 1'ồi. V mới bay qua trên đầu chúng ta.
Mọi người giục ngựa tiến về phía trước, còn chưa tới cửa thành đã thấy hàng chục người đang chờ ngoài cửa. cầm đầu là một người hơn năm mươi tuổi, thân thể mập mạp. người không biết cứ tưởng răng đó là ông chủ của một nhà giàu có nào đó. Đây chính là Đà chủ phân đà Sơn Hổ Thạch Thiên Vân, hôm qua bọn họ đã được bồ câu truyền tin. bất quá hôm nay ra đón là đón Thôi Phó Đường chủ.
Hai bên gặp nhau cất tiếng chào hỏi. Thạch Thiên Vân dẫn mọi người tiến vào trong huyện thành Sơn Trúc. Huyện thành Sơn Trúc bốn bề là núi. chỉ có tưởng thành đơn giản, trong núi xung quanh còn có rất nhiều thôn trang, nhưng số làm ruộng không nhiều lắm. có thể nói là mười phần chưa được một. Nhưng trong huyện thành Sơn Trúc lại hết sức phồn hoa. không kém gì thành Lâm Hải.
Từ Đây tiến vào trong núi. sẽ tới thôn trại của đám sơn nhân thổ cư Thạch tộc. Sơn tộc. Mộc tộc. Trong đó thú săn rất nhiều, thậm chí còn có yêu ma xuất hiện, vô cùng nguy hiểm. hơn nữa Điều kiện thô sơ. cũng không có cảnh sắc phồn hoa như nơi này.
Cho nên các tộc trương các tộc trong núi có sờ thích lớn nhất là tới thành này ân chơi tiêu xài. hướng thụ rượu ngon mỹ nữ. Trong sơn trại, bọn họ là vua một cõi. chi xài hào phóng, không phải bảo thạch chính là vàng bạc. cho nên rất được nơi này hoan nghênh.
Cũng có một ít thương đội đi tới vùng Thập Vạn Đại Sơn buôn bán. Hoàn cảnh trong núi phức tạp vô cùng, mãnh thú rất nhiều, có lời đồn có yêu ma xuất hiện, khá nguy hiểm. Cho nên bọn họ thường dừng chân lại ăn chơi một phen, sau đó ngày mai tiến vào núi kiếm tiền bù lại.
Mà thương đội từ trong núi trở ra đều đã kiếm tiền đẩy túi, cực khổ mấy tháng trời, tự nhiên không để ý chút tiền vặt vănh. vung tay tiêu xài thoải mái.
Cho nên dưới tình huống như vậy. huyện thành Sơn Trúc có hết một nửa là nhà trọ, tửu lâu. thanh lâu. cửa hàng. Dân cư chân chính trong thành cũng không ờ lại. mà phân tán tới các thôn trang xung quanh.
Mọi người được Thạch Thiên Vân dẫn đường, chạy tới phân đà Sơn Hổ. Phân đà Sơn Hổ nằm ớ góc Tây Bắc thành, rộng chừng vài mẫu. phòng ốc có mấy trăm gian. Bên ngoài là tưởng vây thật dày làm bằng đá hoa cương, bốn góc có tiễn tháp hộ vệ. trông giống như một tòa thành nhỏ.
Sau khi Thôi Nhân Hùng nhìn thấy, lập tức nói:
- Phân đà phòng thủ thật là nghiêm mật. cho dù Tổng môn bất quá cũng chi như vậy mà thôi.
Thạch Thiên Vân thở dài:
- Năm ngoái Dã Lang bang thế mạnh, chỉ có làm như vậy mới có thể bảo vệ gia nghiệp này. khiến Đường chủ chê cười...
Đại môn phân đà mỡ lộng. mọi người giục ngựa tiến vào, sau đó xuống ngựa, đi vào trong đại sảnh.
Thôi Nhân Hùng nói:
- Tiểu tử này chính là Dư Tắc Thành, lão Thạch, đây là cháu ta. ngươi phái đối xử thật tốt với nó!
Thạch Thiên Vân nhìn thoáng Dư Tắc Thành:
- Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên!
Dư Tắc Thành tiến lên thi lễ. vái dài sát đất:
- Hậu bối Dư Tắc Thànhbái kiến Đà chủ.
Sau đó. hắn không cử động. Thạch Thiên Vân phái bước tới đỡ dậy. Đúng lúc ấy. Dư Tắc
Thành nhét vàng lá vào tay Thạch Thiên Vân.
Thạch Thiên Vân sáng ngòi đôi mắt. lập tức tươi cười rạng rỡ:
- Được, đi thôi chúng ta vào nhà nói chuyện. Người đâu. mang rượu và thức nhắm ra đây!
Bốn tên thủ hạ đệ tử của Dư Tắc Thành và mười hai tên hộ vệ của Thôi Nhân Hùng cùng ăn ớ bên ngoài, còn Dư Tắc Thành. Thôi Nhân Hùng và Thạch Thiên Vân cùng vào đại sảnh. Trong đại sảnh đã dọn sẵn một bàn rượu và đồ nhắm, mọi người phân chia chủ khách ngồi xuống.
Thạch Thiên Vân ngồi ở chủ vị. Thôi Nhân Hùng ngồi cạnh đó. Bên cạnh Thạch Thiên Vân còn có một lão nhân trông như một hủ nho, chính là Sư gia của Thạch Thiên Vân. Dưới nữa là chính là bốn đại cao thủ Hồng Bạch Thanh Hoa: Đàm Nhị Lang. Liễu Diệp. Hồ Khải. Lưu Đạo Hàn, còn có năm tên Chấp Sự.
Thôi Nhân Hùng thấy bọn họ bèn hỏi:
- Những người này trông rất lạ, bọn họ là...
Thạch Thiên Vân đáp:
- Bọn họ đều là Chấp Sự vừa mới được đề bạt. hiện tại Dã Lang bang đã tiêu diệt hoàn toàiL tự nhiên cần phái có người tiếp nhận địa bàn trống, cho nên ta mới đề bạt những Chấp Sự này. toàn là người cù trong bang.
Thôi Nhân Hùng gật gật đầu:
- Đúng vậy, hạ thủ nhất định phái nhanh, hiện tại còn bao nhiều đệ tử?
Thạch Thiên Vân đáp:
- Còn ba trăm bảy mươi mốt tên, gần đây vừa thu thêm một trảm năm mươi người mới. Thôi Nhân Hùng lại nói:
- Nhân số đệ tử phái bẳm báo chi tiết rõ ràng, không được báo giả nhân số hướng lương. Phái biết lăn xả chiến đấu. bán mạng vì bang. Đây là nền tảng của chúng ta, tuyệt đối không đuợc giả dối.
Thạch Thiên Vân đáp:
- Xin Đường chủ cứ yên tâm. tuyệt đổi là thật. Thật ra những người này đại đa số đều là đệ tử của Dã Lang bang. Bang của bọn họ đã tan rã, thuộc hạ bèn hợp nhất bọn họ, tránh cho hai bang phái nhỏ kia thu nhận.
Thôi Nhân Hùng gật gật đầu:
- Hợp nhất bọn họ thật ra cũng đúng, nhưng nhất định phái cần thận những tên mang dã tâm. trà trộn vào bang thừa cơ trả thù.
Thạch Thiên Vân nói:
- Không đâu. chúng ta đều biết rõ ràng, thu những người này vì lúc trước bọn họ cùng từng giúp chúng ta. ơ đâu cũng là kiếm cơm. bọn họ rất khôn khéo, sẽ không làm ra chuyện ngu xuần. Hơn nữa tin tức vừa truyền ra. bọn họ đã chọn phân đà này của Dã Lang bang, giết Đà chủ Ma Thiên Thần, cho nên sẽ không phản bội.
- Chỉ có Điều, tên Phó Đà chủ của Dã Lang bang nơi này là Ma Lễ Thanh, chúng ta vẫn chưa bắt được. Có người nói y đã đầu phục Thủ Noãn bang, có người nói Y chạy trốn vào Thập Vạn Đại Sơn. Người này võ công mưu kế lợi hại vô cùng, chính là tai họa về sau.
Thôi Nhân Hùng lại hỏi:
- Thủ Noãn bang ư? Còn Thái Dược bang gần Đây có động tĩnh gì không?
Thạch Thiên Vân đáp:
- Bọn chúng chỉ có chút hành động nhỏ. cũng muốn tranh đoạt địa bàn với chúng ta, bất quá chúng ta không sợ, bọn chúng không có ngày ngóc đâu lên được.
Thôi Nhân Hùng nói:
- Chờ thêm một thời gian nữa. Tổng đường sẽ phái người tới cho ngươi, nếu bọn chúng không phục, cứ việc tiêu diệt.
Thạch Thiên Vân đáp:
- Chuyện này e rằng không được, bọn chúng có chút quan hệ với Thạch gia. phái nể mặt Thạch gia. Nếu bọn chúng không động thủ. chúng ta cũng không có cớ tiêu diệt chúng.
Thôi Nhân Hùng gật gật đầu:
- Khoan nói chuyện này đã. ngươi phái sắp xếp tiểu Dư tử này thật tốt cho ta. Ngươi định cho hắn dãy phố nào vậy?
Thạch Thiên Vân nói:
- Hiện tại huyện thành Sơn Trúc có tổng cộng chín địa bàn có thể khai thác, thêm vào một tên chọn ra trong đám khất cái để làm những việc vặt vãrih. phân đà chúng ta có mười Chấp Sự Long đầu Đại ca. Ta cấp phố Ngọc Kiều cho lão đệ. thế nào. lão đệ có bằng lòng không?
Thôi Nhân Hùng gật gật đầu:
- Phố Ngọc Kiều ư? Đó là phố tốt nhất trong huyện thành Sơn Trúc, thu nhập béo bớ nhất, được! Người, ta đã đưa tới. không thể ở lâu, trong đường còn có việc, ta về trước đây.
Dứt lời, Thôi Nhân Hùng bèn đứng đậy rời đi. mọi người đứng lên đưa tiễn. Thôi Nhân Hùng dẫn theo mười hai tên hộ vệ trở về thành Lâm Hải.
Mọi người lại trở về chỗ cũ. tiếp tục ăn. Vừa rồi còn Thôi Nhân Hùng ở đây. tất cả mọi người đều tỏ ra câu nệ, hiện tại y đã đi rồi ai nấy đều hiện nguyên hình, ăn uống ào ào như gió cuốn.
Dư Tắc Thành vẫn ăn lặng lẽ, lúc vừa vào bàn. hắn đã phát hiện mình đói bụng, tuy rằng hắn ra sức không chế tốc độ ăn của mình, nhưng trong vô tình, hết chén này tới chén khác cứ chui vào bụng hắn.
Mọi người trở về ăn cơm. không ai nhắc tới chuyện của Dư Tắc Thành. coi hắn như trẻ con. căn bản không thêm để ý.
Thạch Thiên Vân chú Ý thấy Dư Tắc Thành ăn rất nhiều, bèn nói:
- Hảo Tiểu tử. sức ăn thật lớn, được, người ăn mạnh như vậy mới là hảo hán tử. Để ta giới thiệu với ngươi, đây là Sư gia Lưu Hồ Tử của chúng ta, Đây là đệ nhất cao thủ trong đà chúng ta, Đàm Nhị Lang, Đây là Hoa Hồ Điệp, ngươi nên gọi là Hồ Nhị ca...
Thạch Thiên Vân giới thiệu. Dư Tắc Thành nhất nhất thi lễ. xem như làm quen với mọi người. Ngoại trừ Sư gia và Lưu Đạo Hàn gật đầu đáp lễ. Liễu Diệp nhìn hắn chăm chú. như muốn nói gì. những người còn lại hoàn toàn không nhìn tới hắn. ai lo làm việc nấy.
- Có thấy chưa? Bất quá đây cũng không phải là tiên nhân, phái gọi bọn họ là người tu tiên mới đúng. Bọn họ nắm giữ tiên pháp, ngự không phi hành, có thể dời non lấp bể. Trên cổ đạo này hay trong hu vện thành Sơn Trúc, chừng nửa năm. một năm có thể thấy được một lần.
- Các ngươi nhớ kỹ về sau gặp được bọn họ. tuyệt đối không thể đắc tội bọn họ. phái thỏa mãn hết thảy nguyện vọng của họ. nếu không, không ai có thể cứu được các ngươi!
- Thật ra Trần gia lập nên Thang quốc chúng ta cũng là người tu tiên như vậy. chỉ có Điều bọn họ tu tiên không có hy vọng, mới thành lập Thang quốc. Có lẽ các ngươi đã nghe nói về truyền thuyết của Thiếu môn chủ Tông môn chúng ta, Thiếu môn chủ Lôi Vạn Quán là kỳ tài ngủt trời mười tuổi đã tu luyện tới cảnh giới Tiên Thiên, được tiên nhân lựa chọn, gia nhập vào một môn phái tu tiên là Hư Vô Phiểu Miều tông, nói không chừng vừa 1'ồi. V mới bay qua trên đầu chúng ta.
Mọi người giục ngựa tiến về phía trước, còn chưa tới cửa thành đã thấy hàng chục người đang chờ ngoài cửa. cầm đầu là một người hơn năm mươi tuổi, thân thể mập mạp. người không biết cứ tưởng răng đó là ông chủ của một nhà giàu có nào đó. Đây chính là Đà chủ phân đà Sơn Hổ Thạch Thiên Vân, hôm qua bọn họ đã được bồ câu truyền tin. bất quá hôm nay ra đón là đón Thôi Phó Đường chủ.
Hai bên gặp nhau cất tiếng chào hỏi. Thạch Thiên Vân dẫn mọi người tiến vào trong huyện thành Sơn Trúc. Huyện thành Sơn Trúc bốn bề là núi. chỉ có tưởng thành đơn giản, trong núi xung quanh còn có rất nhiều thôn trang, nhưng số làm ruộng không nhiều lắm. có thể nói là mười phần chưa được một. Nhưng trong huyện thành Sơn Trúc lại hết sức phồn hoa. không kém gì thành Lâm Hải.
Từ Đây tiến vào trong núi. sẽ tới thôn trại của đám sơn nhân thổ cư Thạch tộc. Sơn tộc. Mộc tộc. Trong đó thú săn rất nhiều, thậm chí còn có yêu ma xuất hiện, vô cùng nguy hiểm. hơn nữa Điều kiện thô sơ. cũng không có cảnh sắc phồn hoa như nơi này.
Cho nên các tộc trương các tộc trong núi có sờ thích lớn nhất là tới thành này ân chơi tiêu xài. hướng thụ rượu ngon mỹ nữ. Trong sơn trại, bọn họ là vua một cõi. chi xài hào phóng, không phải bảo thạch chính là vàng bạc. cho nên rất được nơi này hoan nghênh.
Cũng có một ít thương đội đi tới vùng Thập Vạn Đại Sơn buôn bán. Hoàn cảnh trong núi phức tạp vô cùng, mãnh thú rất nhiều, có lời đồn có yêu ma xuất hiện, khá nguy hiểm. Cho nên bọn họ thường dừng chân lại ăn chơi một phen, sau đó ngày mai tiến vào núi kiếm tiền bù lại.
Mà thương đội từ trong núi trở ra đều đã kiếm tiền đẩy túi, cực khổ mấy tháng trời, tự nhiên không để ý chút tiền vặt vănh. vung tay tiêu xài thoải mái.
Cho nên dưới tình huống như vậy. huyện thành Sơn Trúc có hết một nửa là nhà trọ, tửu lâu. thanh lâu. cửa hàng. Dân cư chân chính trong thành cũng không ờ lại. mà phân tán tới các thôn trang xung quanh.
Mọi người được Thạch Thiên Vân dẫn đường, chạy tới phân đà Sơn Hổ. Phân đà Sơn Hổ nằm ớ góc Tây Bắc thành, rộng chừng vài mẫu. phòng ốc có mấy trăm gian. Bên ngoài là tưởng vây thật dày làm bằng đá hoa cương, bốn góc có tiễn tháp hộ vệ. trông giống như một tòa thành nhỏ.
Sau khi Thôi Nhân Hùng nhìn thấy, lập tức nói:
- Phân đà phòng thủ thật là nghiêm mật. cho dù Tổng môn bất quá cũng chi như vậy mà thôi.
Thạch Thiên Vân thở dài:
- Năm ngoái Dã Lang bang thế mạnh, chỉ có làm như vậy mới có thể bảo vệ gia nghiệp này. khiến Đường chủ chê cười...
Đại môn phân đà mỡ lộng. mọi người giục ngựa tiến vào, sau đó xuống ngựa, đi vào trong đại sảnh.
Thôi Nhân Hùng nói:
- Tiểu tử này chính là Dư Tắc Thành, lão Thạch, đây là cháu ta. ngươi phái đối xử thật tốt với nó!
Thạch Thiên Vân nhìn thoáng Dư Tắc Thành:
- Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên!
Dư Tắc Thành tiến lên thi lễ. vái dài sát đất:
- Hậu bối Dư Tắc Thànhbái kiến Đà chủ.
Sau đó. hắn không cử động. Thạch Thiên Vân phái bước tới đỡ dậy. Đúng lúc ấy. Dư Tắc
Thành nhét vàng lá vào tay Thạch Thiên Vân.
Thạch Thiên Vân sáng ngòi đôi mắt. lập tức tươi cười rạng rỡ:
- Được, đi thôi chúng ta vào nhà nói chuyện. Người đâu. mang rượu và thức nhắm ra đây!
Bốn tên thủ hạ đệ tử của Dư Tắc Thành và mười hai tên hộ vệ của Thôi Nhân Hùng cùng ăn ớ bên ngoài, còn Dư Tắc Thành. Thôi Nhân Hùng và Thạch Thiên Vân cùng vào đại sảnh. Trong đại sảnh đã dọn sẵn một bàn rượu và đồ nhắm, mọi người phân chia chủ khách ngồi xuống.
Thạch Thiên Vân ngồi ở chủ vị. Thôi Nhân Hùng ngồi cạnh đó. Bên cạnh Thạch Thiên Vân còn có một lão nhân trông như một hủ nho, chính là Sư gia của Thạch Thiên Vân. Dưới nữa là chính là bốn đại cao thủ Hồng Bạch Thanh Hoa: Đàm Nhị Lang. Liễu Diệp. Hồ Khải. Lưu Đạo Hàn, còn có năm tên Chấp Sự.
Thôi Nhân Hùng thấy bọn họ bèn hỏi:
- Những người này trông rất lạ, bọn họ là...
Thạch Thiên Vân đáp:
- Bọn họ đều là Chấp Sự vừa mới được đề bạt. hiện tại Dã Lang bang đã tiêu diệt hoàn toàiL tự nhiên cần phái có người tiếp nhận địa bàn trống, cho nên ta mới đề bạt những Chấp Sự này. toàn là người cù trong bang.
Thôi Nhân Hùng gật gật đầu:
- Đúng vậy, hạ thủ nhất định phái nhanh, hiện tại còn bao nhiều đệ tử?
Thạch Thiên Vân đáp:
- Còn ba trăm bảy mươi mốt tên, gần đây vừa thu thêm một trảm năm mươi người mới. Thôi Nhân Hùng lại nói:
- Nhân số đệ tử phái bẳm báo chi tiết rõ ràng, không được báo giả nhân số hướng lương. Phái biết lăn xả chiến đấu. bán mạng vì bang. Đây là nền tảng của chúng ta, tuyệt đối không đuợc giả dối.
Thạch Thiên Vân đáp:
- Xin Đường chủ cứ yên tâm. tuyệt đổi là thật. Thật ra những người này đại đa số đều là đệ tử của Dã Lang bang. Bang của bọn họ đã tan rã, thuộc hạ bèn hợp nhất bọn họ, tránh cho hai bang phái nhỏ kia thu nhận.
Thôi Nhân Hùng gật gật đầu:
- Hợp nhất bọn họ thật ra cũng đúng, nhưng nhất định phái cần thận những tên mang dã tâm. trà trộn vào bang thừa cơ trả thù.
Thạch Thiên Vân nói:
- Không đâu. chúng ta đều biết rõ ràng, thu những người này vì lúc trước bọn họ cùng từng giúp chúng ta. ơ đâu cũng là kiếm cơm. bọn họ rất khôn khéo, sẽ không làm ra chuyện ngu xuần. Hơn nữa tin tức vừa truyền ra. bọn họ đã chọn phân đà này của Dã Lang bang, giết Đà chủ Ma Thiên Thần, cho nên sẽ không phản bội.
- Chỉ có Điều, tên Phó Đà chủ của Dã Lang bang nơi này là Ma Lễ Thanh, chúng ta vẫn chưa bắt được. Có người nói y đã đầu phục Thủ Noãn bang, có người nói Y chạy trốn vào Thập Vạn Đại Sơn. Người này võ công mưu kế lợi hại vô cùng, chính là tai họa về sau.
Thôi Nhân Hùng lại hỏi:
- Thủ Noãn bang ư? Còn Thái Dược bang gần Đây có động tĩnh gì không?
Thạch Thiên Vân đáp:
- Bọn chúng chỉ có chút hành động nhỏ. cũng muốn tranh đoạt địa bàn với chúng ta, bất quá chúng ta không sợ, bọn chúng không có ngày ngóc đâu lên được.
Thôi Nhân Hùng nói:
- Chờ thêm một thời gian nữa. Tổng đường sẽ phái người tới cho ngươi, nếu bọn chúng không phục, cứ việc tiêu diệt.
Thạch Thiên Vân đáp:
- Chuyện này e rằng không được, bọn chúng có chút quan hệ với Thạch gia. phái nể mặt Thạch gia. Nếu bọn chúng không động thủ. chúng ta cũng không có cớ tiêu diệt chúng.
Thôi Nhân Hùng gật gật đầu:
- Khoan nói chuyện này đã. ngươi phái sắp xếp tiểu Dư tử này thật tốt cho ta. Ngươi định cho hắn dãy phố nào vậy?
Thạch Thiên Vân nói:
- Hiện tại huyện thành Sơn Trúc có tổng cộng chín địa bàn có thể khai thác, thêm vào một tên chọn ra trong đám khất cái để làm những việc vặt vãrih. phân đà chúng ta có mười Chấp Sự Long đầu Đại ca. Ta cấp phố Ngọc Kiều cho lão đệ. thế nào. lão đệ có bằng lòng không?
Thôi Nhân Hùng gật gật đầu:
- Phố Ngọc Kiều ư? Đó là phố tốt nhất trong huyện thành Sơn Trúc, thu nhập béo bớ nhất, được! Người, ta đã đưa tới. không thể ở lâu, trong đường còn có việc, ta về trước đây.
Dứt lời, Thôi Nhân Hùng bèn đứng đậy rời đi. mọi người đứng lên đưa tiễn. Thôi Nhân Hùng dẫn theo mười hai tên hộ vệ trở về thành Lâm Hải.
Mọi người lại trở về chỗ cũ. tiếp tục ăn. Vừa rồi còn Thôi Nhân Hùng ở đây. tất cả mọi người đều tỏ ra câu nệ, hiện tại y đã đi rồi ai nấy đều hiện nguyên hình, ăn uống ào ào như gió cuốn.
Dư Tắc Thành vẫn ăn lặng lẽ, lúc vừa vào bàn. hắn đã phát hiện mình đói bụng, tuy rằng hắn ra sức không chế tốc độ ăn của mình, nhưng trong vô tình, hết chén này tới chén khác cứ chui vào bụng hắn.
Mọi người trở về ăn cơm. không ai nhắc tới chuyện của Dư Tắc Thành. coi hắn như trẻ con. căn bản không thêm để ý.
Thạch Thiên Vân chú Ý thấy Dư Tắc Thành ăn rất nhiều, bèn nói:
- Hảo Tiểu tử. sức ăn thật lớn, được, người ăn mạnh như vậy mới là hảo hán tử. Để ta giới thiệu với ngươi, đây là Sư gia Lưu Hồ Tử của chúng ta, Đây là đệ nhất cao thủ trong đà chúng ta, Đàm Nhị Lang, Đây là Hoa Hồ Điệp, ngươi nên gọi là Hồ Nhị ca...
Thạch Thiên Vân giới thiệu. Dư Tắc Thành nhất nhất thi lễ. xem như làm quen với mọi người. Ngoại trừ Sư gia và Lưu Đạo Hàn gật đầu đáp lễ. Liễu Diệp nhìn hắn chăm chú. như muốn nói gì. những người còn lại hoàn toàn không nhìn tới hắn. ai lo làm việc nấy.
Bình luận facebook