Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 127
Bên này bọn Thạch đại phu, Mã Ngọc bắt đầu chỉ huy các tiên chủng luân phiên lên xe, kẻ nào biết ngự khí phi hành thì tự mình bay lên phi xa, kẻ không biết phi hành thì nhờ vào thang dây buông xuống leo lên. Dư Tắc Thành và Lưu Thi Vận là nhóm người thứ nhất bay lên Bắc Đẩu Toàn Không Hạm. Bắc Đẩu Toàn Không Hạm là Bắc Đẩu chân nhân cho sáu phái mượn sử dụng, để biểu hiện sự ủng hộ của lão đối với bọn họ nhưng một phần không gian cũng không mở ra cho bọn họ sử dụng, chỉ mở ra một trong năm cánh sao cho bọn họ sử dụng mà thôi. Tuy rằng nhìn từ bên ngoài không lớn nhưng sau khi vào trong mới phát hiện ra không gian lớn hơn mấy lần, từng hàng ghế dựa đã được bày sẵn, hẳn là phù pháp biến hóa ra, ước chừng có thể ngồi được trăm người.
Dư Tắc Thành và Lưu Thi Vận ngồi vào ghế trên, phát hiện ra có cửa sổ có thể nhìn thấy cảnh vật bên ngoài. Hai người nhìn ra ngoài, chỉ thấy cảnh sắc Tây Lĩnh ngoài cửa sổ hoàn toàn lọt vào tầm mắt, xa xa non xanh nước biếc, rừng cây xanh um tươi tốt, cây cỏ sum suê, hoa dại nở rộ. Thỉnh thoáng có bạch hạc bay qua, tiếng hạc kêu vang trong trẻo, hay cho một mảng cảnh sắc núi rừng.
Trong lúc Dư Tắc Thành còn đang ngắm cảnh, Lưu Thi Vận đột nhiên nói:
- Tắc Thành Đại ca, chúng ta xuống xem sao, dường như Linh Tĩnh gặp phiền phức gì đó...
Dư Tắc Thành nhìn lại chỉ thấy Phong Linh Tĩnh đang cãi nhau cùng một người nào đó ở phường thị bên kia, Dư Tắc Thành nói:
- Được, chúng ta lập tức qua đó xem sao.
Hai người đi đến Bắc Đẩu Toàn Không Hạm cửa, Dư Tắc Thành vừa định ngự kiếm bay xuống, lúc này Tùng Tuyền chân nhân bên cạnh chợt nói:
- Thi Vận đừng đi xuống, con ở trong xe chờ, Tắc Thành đi nhanh về nhanh. Tâm thần ta cảm thấy không yên, nơi này tất có mầm tai vạ, mặt khác cẩn thận người trong Càn Ma Linh Tôn giáo, phòng ngừa bọn chúng tâm sinh tuyệt vọng, mưu đồ sinh sự làm liều.
Dư Tắc Thành gật đầu đáp lại, sau đó ngự kiếm bay thẳng đến chỗ Phong Linh Tĩnh, Lưu Thi Vận nghe theo lệnh sư phụ ở lại trên phi xa.
Dư Tắc Thành ngự kiếm bay tới, đáp xuống bên cạnh Phong Linh Tĩnh. Bên đó có hai người tu tiên, vừa thấy Dư Tắc Thành điều khiển phi kiếm hạ xuống, lập tức biến sắc. Hóa ra Phong Linh Tĩnh trước khi đi mới nhớ tới hôm qua mình luyện chế một món pháp bảo, hẳn là hôm nay có thể lấy được. Nàng chạy đến phường thị để lấy pháp bảo, lúc ấy cả Tây Lĩnh này đã hỗn loạn vô cùng. Tu vi của Phong Linh Tĩnh bất quá chỉ mới là cảnh giới Dẫn Khí trung cấp lại dám móc tiền bạc, linh thạch ra không hề sợ xảy ra chuyện, bị hai người tu tiên này nhìn thấy, nảy sinh ác ý, nghĩ rằng nàng là một tán tu. Nếu là đệ tử của sáu phái, vì sao dưới tình huống hiện tại lại không ở nơi ở của sáu phái, cho nên mượn cớ rằng một vị tiên sư đã đi vắng chưa làm xong pháp bảo, muốn vơ vét chút linh thạch.
Phong Linh Tĩnh tính tình nóng nảy, không để bản thân chịu thiệt, vì thế ba người bèn tranh cãi âm ĩ lên, cho đến khi Dư Tắc Thành cỡi phi kiếm bay tới.
Hai người thấy Dư Tắc Thành có phi kiếm, biết mình không phải đối thủ vội vàng xin lỗi rời khỏi. Phong Linh Tĩnh còn tức giận bất bình, bị Dư Tắc Thành lôi kéo khẩn trương trở
về.
Dư Tắc Thành ngự kiếm nhưng không chở được người, hai người chạy về nơi ở của sáu phái, lúc qua cửa lại phải kiểm tra một chút. Sau đó mới tiến vào phát hiện phi xa đã ngồi đầy đệ tử, hai người muốn lên cũng không được.
Vì vậy Dư Tắc Thành và Phong Linh Tĩnh đành phải chờ chuyến sau, dù sao phi xa bay cũng mau, cứ nửa canh giờ sẽ quay về một chuyến, Dư Tắc Thành và Lưu Thi Vận vẫy tay cáo biệt, hai người nhìn nhau từ xa, phát tay tái kiến, bốn mắt nhìn nhau khó có thể quên. Lần này từ biệt, hai người vì vậy mà chia cách, lúc quay đầu lại đã trăm năm. Đôi khi nhân duyên chính là như vậy, lúc gặp lại nhau đã là cảnh còn người mất.
Dư Tắc Thành nhìn theo Bắc Đẩu Toàn Không Hạm dần xa, trong lòng có cảm giác không nói nên lời, tựa như vừa mới mất đi cái gì đó, trong lòng sinh ra áp lực và đau buôn khó có thể khắc chế.
Phong Linh Tĩnh nhìn thấy vẻ mặt Dư Tắc Thành, nói:
- Được rồi, được rồi, chỉ là chuyện nhỏ thôi, không phải chỉ một lúc sẽ gặp lại sao, quả thật là không biết xấu hổ!
Dư Tắc Thành cười khổ một chút, Tùng Tuyền Chân Nhân cũng không rời khỏi, người lái Bắc Đẩu Toàn Không Hạm chính là bọn bảy cao thủ Trúc Cơ Trần hộ pháp, Thạch đại phu.
Những cao thủ Trúc Cơ kỳ này hiện tại phải làm xa phu, bọn họ ở sáu phái đều là nhân vật cấp bậc trưởng lão, có quyền lợi không nhỏ. Nếu không phải việc này nguy hiểm tới sự tồn vong của môn phái, người tu tiên cấp bậc Kim Đan Chân Nhân sẽ không trực tiếp ra mặt.
những chuyện này bình thường đều do cao thủ Trúc Cơ kỳ bọn họ phụ trách.
Chuyện Dư Tắc Thành hủy diệt Càn Ma Linh Tôn giáo. Kim Đan kỳ chết mười hai người, Trúc Cơ kỳ chết mấy trăm người, đó là đo ung nhọt nguyên khí ngầm dưới đất mà ra. Đối với bên ngoài, bọn họ chỉ nói có bốn cao thủ Kim Đan, vài cao thủ Trúc Cơ, còn lại bao nhiêu đều trốn trong động phủ.
Bắc Đẩu Toàn Không Hạm này chính là phi xa của Nguyên Anh Chân Quân Bắc Đẩu Chân Quân, ở địa giới cổn châu không ai là không biết, có mấy người dám ngăn cản phi xa này. Mặt khác Bắc Đẩu Toàn Không Hạm chắc chắn vô cùng, có được pháp trận công kích, không có tu vi Kim Đan Long Hổ kỳ rất khó lòng chống đỡ được Bắc Đấu Toàn Không Hạm. Hơn nữa hai nơi này cách nhau cũng không xa, cũng chỉ là ngàn dặm, với tốc độ phi hành của Tùng Tuyền Chân Nhân, không đến một khắc đã có thể bay tới.
Lúc này còn bảy người cũng không lên Bắc Đẩu Toàn Không Hạm, bọn họ khác với Dư Tắc Thành và Phong Linh Tĩnh, bọn họ được chưởng môn Nguyên Châu môn giao làm nhiệm vụ, hiện tại mới trở về gấp. Trong đó có nhất cấp tiên chủng Vương Thư Nguyên và Thành Lam, còn có cốt Luân Tề Văn.
Cốt Luân Tể Văn nhìn thấy Dư Tắc Thành bèn đi tới thi lễ:
- Dư thúc xin chào, Tề Văn có lễ.
Dư Tắc Thành gật gật đầu, Phong Linh Tĩnh bên cạnh hỏi:
- Dư Tắc Thành, ngươi là thúc của y ư? Có quá đáng không vậy.,y lớn hơn ngươi kia mà...
Dư Tắc Thành không trả lời, chỉ nói:
- Tề Văn có trùng đó không, cho ta một con.
Cốt Luân gia chuyên về trùng, tuy rằng cốt Luân Tề Văn mặc y phục thư sinh, nhưng trùng này có không ít, lập tức lấy ra một con trùng toàn thân đầy lông đưa cho Dư Tắc Thành, sau đó Dư Tắc Thành cầm lấy trùng này bắt đầu hù dọa Phong Linh Tĩnh.
Lập tức Phong Linh Tình bị dọa cho sợ hãi thối lui một bước, thét lên một tiếng chói tai. Dư Tắc Thành cầm trùng đuổi theo Phong Linh Tĩnh, Phong Linh Tĩnh bắt đầu bỏ chạy tránh né. Lúc này Vương Thư Nguyên bên cạnh tiến lại ngăn cản trước mặt Dư Tắc Thành, nói:
- Ngươi làm gì vậy, không được ức hiếp người khác!
Dư Tắc Thành cười ha hả. nói:
- Linh Tĩnh này, bảo tiêu của nàng đã xuất hiện.
Phong Linh Tĩnh nói:
- Thật là đáng ghét, người ta đang đùa hắn cho vui, lại bị ngươi phá đám.
Dứt lời bèn đi tới giật lấy con trùng trên tay Dư Tắc Thành, cho vào miệng nhai rau ráu, sau đó nói:
- Ngon thật. Miên trùng này ăn ngon thật, chính là thức ăn đặc sắc ở chỗ chúng ta.
Dư Tắc Thành nhìn thoáng qua cốt Luân Tề Văn, cốt Luân Tề Văn gật gật đầu nói:
- Miên trùng là thức ăn đặc sắc, chủ yếu là ăn để tẩm bổ thân thể, mùi vị rất ngon. Tiểu điệt còn rất nhiều loại trùng này.
Lập tức Dư Tắc Thành cười khổ không nói nên lời, không ngờ tên cốt Luân Tề Văn này đưa cho mình một món ăn, hóa ra là người ta đùa giỡn mình, nàng Phong Linh Tĩnh này thật sự là tinh linh quỷ quái.
Dư Tắc Thành nói:
- Nàng đó, về sau phải gọi nàng là Phong (điên) nha đầu mới được, thì ra là đùa giỡn ta.
Dư Tắc Thành nói với giọng điệu quái dị, phối họp với vẻ mặt nhăn nhó. Lập tức xung quanh cốt Luân Tề Văn, Phong Linh Tĩnh, Thành Lam cùng những người khác không nhịn được phải mĩm cười.
Chỉ có Vương Thư Nguyên không cười, y chỉ nhìn thoáng qua, sau đó quay đẩu rời khỏi.
Phong Linh Tĩnh nói:
- Ta phiền nhất chính là y, người gì mà âm trầm lạnh lẽo, tâm cơ quá sâu.
Dư Tắc Thành cười, trong lòng thầm nghĩ:
- Chuyện này nàng nói sai rồi, chân chính tâm cơ thâm trầm chính là ta trước mặt nàng đây. Tên Vương Thư Nguyên kia bất quá chỉ là một đứa trẻ, làm ra vẻ thâm trầm mà thôi.
Tiểu nha đầu, lừa được nàng cũng không đễ...
Phong Linh Tĩnh cũng không phát hiện trong vô tình, nàng đã hoàn toàn tín nhiệm Dư Tắc Thành, xem hắn như bạn tốt.
Trước mặt những người như Tùng Tuyền Chân Nhân, Dư Tắc Thành không hề có ưu thế gì đáng kể. Nhưng trước mặt đám người cùng tuổi như bọn Lưu Thi Vận, Phong Linh Tĩnh, Vương Thư Nguyên, hắn có ưu thế rất lớn. Trong vô tình, đám bạn cùng lứa tuổi đều vây chung quanh Dư Tắc Thành, xem hắn như đầu lĩnh, nghe lời hắn chỉ bảo.
Đây là từng trải trong đời mỗi người khác nhau tạo nên sức hấp dẫn cá nhân riêng biệt. Khi đám bạn cùng tuổi này đang ở nhà hưởng thụ cha mẹ thương yêu chìu chuộng mà làm nũng vòi vĩnh, Dư Tắc Thành đang ở trong một bang lăn lộn cùng những người đáng là bậc trưởng bối từng trải của hắn, đang đấu trí đấu dũng cùng trù sư trưởng, đang hao tổn tâm cơ khống chế điều khiển thủ hạ, đang ở Yên Chi lâu ôm ắp hồng bài cô nương... Không có lúc nào không phải cùng người đấu trí đấu dũng, một bên là đóa hoa trong nhà kính, một bên là hoa đồng cỏ nội. Hai bên gặp nhau, đối với Dư Tắc Thành mà nói, ảnh hưởng, khống chế bọn họ bất quá là chuyện rất đễ dàng.
-o0o-
Trong lúc Dư Tắc Thành còn đang ngẫm nghĩ, bất chợt sắc mặt Tùng Tuyền Chân Nhân đang ở trên không đại biến, lão gầm lên một tiếng dài, nháy mắt bay về phía phương xa nhanh như điện chớp. Đồng thời trong Tây Lĩnh cũng lao ra tám bóng người, đều là cao thủ Kim Đan kỳ của sáu phái, bọn họ cùng nhau bay theo phía sau Tùng Tuyền Chân Nhân về phía xa xa.
Phi xa đã xảy ra chuyện... Đây là cảm giác đầu tiên của Dư Tắc Thành. Sau đó phương xa truyền đển dao động va chạm năng lượng, lập tức mọi người biến sắc.
Phong Linh Tĩnh lắng nghe dao động ở xa xa, nói:
- Đây là va chạm của cao thủ cấp bậc Nguyên Anh. ít nhất ở ngoài bốn trăm dặm, chẳng lẽ đây là họa trời sao?
Nghe nói như thế mọi người sắc mặt âm trầm, họa trời là từ gọi chung cho trận chiến giữa cao thủ Nguyên Anh mang đến tai họa cho phàm nhân. Sức phá hoại của nó phải nói là hủy thiên diệt địa, thật sự làm cho người ta e ngại.
Dư Tắc Thành lên tiếng trấn an:
- Các vị sư huynh đệ không cần sợ hãi, hết thảy đã có tiền bối cao nhân ngăn cản, chuyện như vậy không phải chúng ta có thể nhúng tay vào, cho nên chúng ta không cần vì vậy mà lo lắng. Nhưng phòng ngừa chu đáo mới có thể hóa nguy thành an, đến thới khắc mấu chốt vẫn phải dựa vào chính mình.
- Có ai có thể ngự khí hoặc là ngự kiếm phi hành, xin hãy báo danh đi. Ta tự giới thiệu trước, ta tên Dư Tắc Thành, năm nay mười sáu tuổi, cảnh giới Thai Tức sơ cấp. Đây là phi kiếm của ta, phi kiếm tứ giai Ngũ Hành Nghịch Sinh Hóa Long kiếm, có thể ngự kiếm phi hành.
Dư Tắc Thành nhướng mày lập tức phi kiếm bay lên, hào quang toát ra vô cùng kiêu ngạo. Hắn lên phi kiếm phi hành xung quanh mọi người một vòng vô cùng linh họat, sau đó Ngũ Hành Nghịch Sinh Hóa Long kiếm trở về Mi Tâm Dư Tắc Thành, lập tức ánh mắt mọi người nhìn Dư Tắc Thành hoàn toàn thay đổi.
Phong Linh Tĩnh cũng nói theo:
Ta tên là Phong Linh Tĩnh, năm nay mười lăm tuổi, cảnh giới Dẫn Khí trung cấp, ta không có phi kiếm, nhưng ta có Vân Du Thải Y có thể phi hành, có Hoàng Tâm phù có thể ẩn thân.
Kế đó cốt Luân Tề Văn nói:
- Ta tên là cốt Luân Tề Văn, năm nay mười chín tuổi, cảnh giới Dẫn Khí sơ cấp. Ta không có pháp khí, nhưng ta có thể khống trùng hạ độc.
Dư Tắc Thành nhìn về phía mấy người khác, ánh mắt hắn dừng lại nhìn chăm chú về phía Vương Thư Nguyên, Vương Thư Nguyên cảm nhận được ánh mắt Dư Tắc Thành muốn hỏi, bèn nói:
- Ta là Vương Thư Nguyên, năm nay mười lăm tuổi, cảnh giới Dẫn Khí cao cấp, ta có một thanh phi kiếm tứ giai Yên Ba Hạo Miểu, nhưng ta chưa biết ngự kiếm phi hành, chưa luyện được cách khống chế phi kiếm thành thạo. Tuy nhiên ta có Phi Hành phù có thể phi hành, còn có Phá Tâm chung có thể đánh ra sóng âm công kích kẻ thù.
Xem ra Phong Linh Tĩnh đã được Vân Tụ phái lựa chọn, cho nên nàng mới có Vân Du Thái Y, Vương Thư Nguyên cũng được cầm Yên môn lựa chọn, cho nên y mới có phi kiếm Yên Ba Hạo Miêu. Nhất cấp tiên chủng quả thật nhận được đãi ngộ rất tốt, được ban pháp khí phi kiếm, pháp khí đều là pháp khí đặc biệt, căn bản không hạn chế cảnh giới gì cả, phi kiếm đều là phi kiếm tứ giai, làm cho người ta hâm mộ.
Nhìn tới Thành Lam, Thành Lam đảo mắt, nói:
- Ta tên là Thành Lam, ta cũng không biết ta bao nhiêu tuổi, có lẽ là mười bốn, ta xuất thân là một tên khất cái, lăn lộn trên chốn giang hồ khác với những kẻ lá ngọc cành vàng như các ngươi. Ta có ba món pháp khí do sư phụ ban cho, thật ra cũng có thể phi hành.
Tuy rằng Thành Lam còn nhỏ tuổi, nhưng vẻ láu cá tinh ranh đã lộ ra rất rõ ràng. Tiểu tử này cũng không nói pháp khí của mình là thứ gì là muốn để lại phòng ngừa.
Dư Tắc Thành đột ngột nói với Thành Lam:
- Đất rộng trời cao, áo vá túi vải đi khắp bốn phương.
Thành Lam sửng sốt, sắc mặt tỏ ra trang nghiêm, đáp lại:
- Thủy triều biển rộng, nước sông nước biển cháy mãi vạn năm. Tại hạ là đệ tử ba túi Thành Lam, xin hỏi gia môn của huynh đệ?
Dư Tắc Thành ôm quyền nói:
- Hổ gầm thấu trời, lực sĩ vô song, dám xưng có thể đảo ngược dòng giang hải.
Thành Lam nói:
- Hóa ra là Đại ca ở Mãnh Hổ bang, xin hỏi Đại ca đốt mấy nén nhang?
Dư Tắc Thành đáp lại:
- Năm nén.
Sắc mặt Thành Lam lộ vẻ khinh thường, nói:
- Đại ca, ngươi muốn lừa dối ai vậy, nói thật đi. Năm nén nhang chính là Đà chủ, tuổi ngươi còn nhỏ như vậy, sao thể làm được Đà... Ngươi, ngươi tên là Dư Tắc Thành! Thánh thần ơi, huynh là Sơn Trúc Huyết Ma, tiểu đệ là đệ tử Cái Bang ba túi Thành Lam, bái kiến Huyết Ma Đại ca Dư Tắc Thành.
Dứt lời vừa định khom người hành lễ. Dư Tắc Thành lập tức giữ y lại, nói:
- Cùng xuất thân từ môn phái giang hồ cả, chúng ta gặp nhau chính là duyên phận, có muốn đồng hành cùng huynh đệ chăng?
Nói xong giơ tay phái ra, Thành Lam cười ha hà, nói:
- Có nạn cùng chịu.
Hai người lập tức đập tay ba lần, cùng cười khanh khách. Phong Linh Tĩnh bên cạnh tò mò hỏi:
- Các ngươi làm gì vậy, nói toàn lời vớ vẩn. Hảo huynh đệ, mau nói cho ta biết.
Dư Tắc Thành và Thành Lam chỉ cười, không ai nói gì. Mới vừa rồi những lời của bọn họ chính là ám ngữ giang hồ. Dư Tắc Thành thấy Thành Lam ra vẻ đạo mạo, bèn thử y bằng ám ngữ của Cái Bang. Cái Bang do đám khất cái nghèo khổ tạo thành, mặc dù thế lực ở các nơi không mạnh nhưng trải rộng toàn bộ Cổn châu, thành viên rất đông, về phương Diện tin tức có thể nói là đệ nhất, cho nên không ai dám bắt nạt người trong Cái Bang.
Mới vừa rồi câu ‘Đất rộng trời cao, áo vá túi vải đi khắp bốn phương', chính là Dư Tắc Thành hỏi Thành Lam có phải người trong Cái Bang hay không, nếu không phải người trong Cái Bang, chỉ là một tên khất cái bình thường, vậy không biết trả lời bằng ám ngữ. Cái Bang dùng số lượng túi vải đeo ở ngang hông tiến hành phân chia cấp bậc, túi vải càng nhiều, địa vị càng cao. Đệ tử ba túi đại biểu đã nhập môn mười năm, là tiểu đầu mục trong đám khất cái.
Dư Tắc Thành trả lời ‘Hổ gầm thấu trời, lực sĩ vô song, dám xung có thể đào ngược dòng giang hải’, lại là ám ngữ của Mãnh Hổ bang, có nghĩa là mình là đệ tử Mãnh Hổ bang. Câu ‘đốt mấy nén nhang' là Thành Lam hỏi địa vị của Dư Tắc Thành ở trong bang. Đệ tử bình thường đốt một nén nhang. Chấp Sự đốt ba nén. Đà chủ đốt năm nén. Đường chủ đốt bảy nén.
Lúc đầu Thành Lam còn chưa tin lời Du Tắc Thành. Nhưng sau y lại nhớ ra danh hiệu Dư Tắc Thành truyền bá trong huyện thành Sơn Trúc, xem ra y đã từng nghe qua chuyện về Dư Tắc Thành. Phải biết rằng Cái Bang trải rộng khắp nơi truyền đi tin rức mau lẹ đệ nhất, y biết chuyện về Dư Tắc Thành cũng chẳng có gì lạ.
Sau lại hai người đập tay ba lần, gọi là kích chưởng lập thệ. Đây là nghi thức kết bè kết đảng khi mọi người ngẫu nhiên gặp nhau làm ăn buôn bán cùng một chỗ trên đường lục lâm. Cái gọi là mua bán trên đường, cũng chính là những chuyện ác cướp bóc giết người.
Những chuyện này ngoại trừ người trong Hắc đạo, lục lâm nhân sĩ ra những con cháu thế gia xuất thân trong sạch như Phong Linh Tĩnh và Vương Thư Nguyên không hiểu được. Vào thời cổ tin tức bế tắc mà đám lục lâm nhân sĩ đối với những quy củ giang hồ này cùng hết sức giữ bí mật, sẽ không khinh suất truyền ra bên ngoài, cho nên bọn họ cũng không biết hai người Dư Tắc Thành đang nói chuyện gì.
Dư Tắc Thành và Thành Lam nhìn nhau cười, một người là khất cái, một kẻ xuất thán từ trong bang phái, cảm tình với nhau lập tức gia tăng không ít. Đặc biệt Thành Lam thân là khất cái từng bị đám thế gia vọng tộc ức hiếp không ít, cho nên vốn sẵn chán ghét đám thiếu gia công tử nhà giàu.
Về phương Diện này thật ra Dư Tắc Thành cũng bình thường, hắn không có tâm lý thù hận người giàu. Hắn nhìn về phía bốn người khác, bốn người kia bao gồm hai nam hai nữ. Có thể được cao thủ Kim Đan kỳ gọi đi làm nhiệm vụ giống như bọn Vương Thư Nguyên. Thành Lam, tự nhiên phải có căn cốt thật tốt. Nếu như trước kia có được căn cốt thiên tư như vậy, sẽ là đệ tử tốt nhất mà sáu phái có thể tìm được. Thế nhưng năm nay bọn họ đã bị ngũ đại tiên chủng vượt trội hơn, cho nên trở thành nhị cấp tiên chủng bình thường.
Một thiếu niên có thân hình cao lớn hùng tráng nói:
- Ta tên là Long Thiên Dã, năm nay mười lăm tuổi. Đây là đệ đệ của ta Long Thiên Hoàng, chúng ta là huynh đệ song sinh, đều là cảnh giới Dẫn Khí cao cấp, không có pháp khí cũng không có phi kiếm, tuy nhiên chúng ta biết Ngự Khí thuật, có thể phi hành mười dặm.
Đệ đệ của hắn Long Thiên Hoàng là một thiếu niên gầy gò rụt rè, nếu so với ca ca y, đánh chết cũng sẽ không có ai tin bọn họ là huynh đệ song sinh.
Còn lại hai thiếu nữ, trong đó một thiếu nữ dáng người phát triển, không nhìn ra là thiếu nữ. Chỗ nên tròn thì tròn, chỗ nên gầy thì gầy. Nàng cao hơn so với tất cả thiếu niên ở đây, còn cao hơn Du Tắc Thành một cái đầu nhưng sắc mặt nàng hết sức lạnh lùng, lạnh như băng giá:
- Lôi Băng Vân, mười sáu, cảnh giới Dẫn Khí cao cấp, có thể phi hành.
Sau đó cũng không nói thêm lời nào nữa, có thể nói là tiếc lời như mạng, vẻ mặt cao ngạo. Phong Linh Tĩnh cảm thấy nhìn không thuận mắt bèn cất tiếng hừ lạnh. Thành Lam bên cạnh hạ giọng khẽ nói:
- Thật là kiêu ngạo...
-o0o-
Dư Tắc Thành và Lưu Thi Vận ngồi vào ghế trên, phát hiện ra có cửa sổ có thể nhìn thấy cảnh vật bên ngoài. Hai người nhìn ra ngoài, chỉ thấy cảnh sắc Tây Lĩnh ngoài cửa sổ hoàn toàn lọt vào tầm mắt, xa xa non xanh nước biếc, rừng cây xanh um tươi tốt, cây cỏ sum suê, hoa dại nở rộ. Thỉnh thoáng có bạch hạc bay qua, tiếng hạc kêu vang trong trẻo, hay cho một mảng cảnh sắc núi rừng.
Trong lúc Dư Tắc Thành còn đang ngắm cảnh, Lưu Thi Vận đột nhiên nói:
- Tắc Thành Đại ca, chúng ta xuống xem sao, dường như Linh Tĩnh gặp phiền phức gì đó...
Dư Tắc Thành nhìn lại chỉ thấy Phong Linh Tĩnh đang cãi nhau cùng một người nào đó ở phường thị bên kia, Dư Tắc Thành nói:
- Được, chúng ta lập tức qua đó xem sao.
Hai người đi đến Bắc Đẩu Toàn Không Hạm cửa, Dư Tắc Thành vừa định ngự kiếm bay xuống, lúc này Tùng Tuyền chân nhân bên cạnh chợt nói:
- Thi Vận đừng đi xuống, con ở trong xe chờ, Tắc Thành đi nhanh về nhanh. Tâm thần ta cảm thấy không yên, nơi này tất có mầm tai vạ, mặt khác cẩn thận người trong Càn Ma Linh Tôn giáo, phòng ngừa bọn chúng tâm sinh tuyệt vọng, mưu đồ sinh sự làm liều.
Dư Tắc Thành gật đầu đáp lại, sau đó ngự kiếm bay thẳng đến chỗ Phong Linh Tĩnh, Lưu Thi Vận nghe theo lệnh sư phụ ở lại trên phi xa.
Dư Tắc Thành ngự kiếm bay tới, đáp xuống bên cạnh Phong Linh Tĩnh. Bên đó có hai người tu tiên, vừa thấy Dư Tắc Thành điều khiển phi kiếm hạ xuống, lập tức biến sắc. Hóa ra Phong Linh Tĩnh trước khi đi mới nhớ tới hôm qua mình luyện chế một món pháp bảo, hẳn là hôm nay có thể lấy được. Nàng chạy đến phường thị để lấy pháp bảo, lúc ấy cả Tây Lĩnh này đã hỗn loạn vô cùng. Tu vi của Phong Linh Tĩnh bất quá chỉ mới là cảnh giới Dẫn Khí trung cấp lại dám móc tiền bạc, linh thạch ra không hề sợ xảy ra chuyện, bị hai người tu tiên này nhìn thấy, nảy sinh ác ý, nghĩ rằng nàng là một tán tu. Nếu là đệ tử của sáu phái, vì sao dưới tình huống hiện tại lại không ở nơi ở của sáu phái, cho nên mượn cớ rằng một vị tiên sư đã đi vắng chưa làm xong pháp bảo, muốn vơ vét chút linh thạch.
Phong Linh Tĩnh tính tình nóng nảy, không để bản thân chịu thiệt, vì thế ba người bèn tranh cãi âm ĩ lên, cho đến khi Dư Tắc Thành cỡi phi kiếm bay tới.
Hai người thấy Dư Tắc Thành có phi kiếm, biết mình không phải đối thủ vội vàng xin lỗi rời khỏi. Phong Linh Tĩnh còn tức giận bất bình, bị Dư Tắc Thành lôi kéo khẩn trương trở
về.
Dư Tắc Thành ngự kiếm nhưng không chở được người, hai người chạy về nơi ở của sáu phái, lúc qua cửa lại phải kiểm tra một chút. Sau đó mới tiến vào phát hiện phi xa đã ngồi đầy đệ tử, hai người muốn lên cũng không được.
Vì vậy Dư Tắc Thành và Phong Linh Tĩnh đành phải chờ chuyến sau, dù sao phi xa bay cũng mau, cứ nửa canh giờ sẽ quay về một chuyến, Dư Tắc Thành và Lưu Thi Vận vẫy tay cáo biệt, hai người nhìn nhau từ xa, phát tay tái kiến, bốn mắt nhìn nhau khó có thể quên. Lần này từ biệt, hai người vì vậy mà chia cách, lúc quay đầu lại đã trăm năm. Đôi khi nhân duyên chính là như vậy, lúc gặp lại nhau đã là cảnh còn người mất.
Dư Tắc Thành nhìn theo Bắc Đẩu Toàn Không Hạm dần xa, trong lòng có cảm giác không nói nên lời, tựa như vừa mới mất đi cái gì đó, trong lòng sinh ra áp lực và đau buôn khó có thể khắc chế.
Phong Linh Tĩnh nhìn thấy vẻ mặt Dư Tắc Thành, nói:
- Được rồi, được rồi, chỉ là chuyện nhỏ thôi, không phải chỉ một lúc sẽ gặp lại sao, quả thật là không biết xấu hổ!
Dư Tắc Thành cười khổ một chút, Tùng Tuyền Chân Nhân cũng không rời khỏi, người lái Bắc Đẩu Toàn Không Hạm chính là bọn bảy cao thủ Trúc Cơ Trần hộ pháp, Thạch đại phu.
Những cao thủ Trúc Cơ kỳ này hiện tại phải làm xa phu, bọn họ ở sáu phái đều là nhân vật cấp bậc trưởng lão, có quyền lợi không nhỏ. Nếu không phải việc này nguy hiểm tới sự tồn vong của môn phái, người tu tiên cấp bậc Kim Đan Chân Nhân sẽ không trực tiếp ra mặt.
những chuyện này bình thường đều do cao thủ Trúc Cơ kỳ bọn họ phụ trách.
Chuyện Dư Tắc Thành hủy diệt Càn Ma Linh Tôn giáo. Kim Đan kỳ chết mười hai người, Trúc Cơ kỳ chết mấy trăm người, đó là đo ung nhọt nguyên khí ngầm dưới đất mà ra. Đối với bên ngoài, bọn họ chỉ nói có bốn cao thủ Kim Đan, vài cao thủ Trúc Cơ, còn lại bao nhiêu đều trốn trong động phủ.
Bắc Đẩu Toàn Không Hạm này chính là phi xa của Nguyên Anh Chân Quân Bắc Đẩu Chân Quân, ở địa giới cổn châu không ai là không biết, có mấy người dám ngăn cản phi xa này. Mặt khác Bắc Đẩu Toàn Không Hạm chắc chắn vô cùng, có được pháp trận công kích, không có tu vi Kim Đan Long Hổ kỳ rất khó lòng chống đỡ được Bắc Đấu Toàn Không Hạm. Hơn nữa hai nơi này cách nhau cũng không xa, cũng chỉ là ngàn dặm, với tốc độ phi hành của Tùng Tuyền Chân Nhân, không đến một khắc đã có thể bay tới.
Lúc này còn bảy người cũng không lên Bắc Đẩu Toàn Không Hạm, bọn họ khác với Dư Tắc Thành và Phong Linh Tĩnh, bọn họ được chưởng môn Nguyên Châu môn giao làm nhiệm vụ, hiện tại mới trở về gấp. Trong đó có nhất cấp tiên chủng Vương Thư Nguyên và Thành Lam, còn có cốt Luân Tề Văn.
Cốt Luân Tể Văn nhìn thấy Dư Tắc Thành bèn đi tới thi lễ:
- Dư thúc xin chào, Tề Văn có lễ.
Dư Tắc Thành gật gật đầu, Phong Linh Tĩnh bên cạnh hỏi:
- Dư Tắc Thành, ngươi là thúc của y ư? Có quá đáng không vậy.,y lớn hơn ngươi kia mà...
Dư Tắc Thành không trả lời, chỉ nói:
- Tề Văn có trùng đó không, cho ta một con.
Cốt Luân gia chuyên về trùng, tuy rằng cốt Luân Tề Văn mặc y phục thư sinh, nhưng trùng này có không ít, lập tức lấy ra một con trùng toàn thân đầy lông đưa cho Dư Tắc Thành, sau đó Dư Tắc Thành cầm lấy trùng này bắt đầu hù dọa Phong Linh Tĩnh.
Lập tức Phong Linh Tình bị dọa cho sợ hãi thối lui một bước, thét lên một tiếng chói tai. Dư Tắc Thành cầm trùng đuổi theo Phong Linh Tĩnh, Phong Linh Tĩnh bắt đầu bỏ chạy tránh né. Lúc này Vương Thư Nguyên bên cạnh tiến lại ngăn cản trước mặt Dư Tắc Thành, nói:
- Ngươi làm gì vậy, không được ức hiếp người khác!
Dư Tắc Thành cười ha hả. nói:
- Linh Tĩnh này, bảo tiêu của nàng đã xuất hiện.
Phong Linh Tĩnh nói:
- Thật là đáng ghét, người ta đang đùa hắn cho vui, lại bị ngươi phá đám.
Dứt lời bèn đi tới giật lấy con trùng trên tay Dư Tắc Thành, cho vào miệng nhai rau ráu, sau đó nói:
- Ngon thật. Miên trùng này ăn ngon thật, chính là thức ăn đặc sắc ở chỗ chúng ta.
Dư Tắc Thành nhìn thoáng qua cốt Luân Tề Văn, cốt Luân Tề Văn gật gật đầu nói:
- Miên trùng là thức ăn đặc sắc, chủ yếu là ăn để tẩm bổ thân thể, mùi vị rất ngon. Tiểu điệt còn rất nhiều loại trùng này.
Lập tức Dư Tắc Thành cười khổ không nói nên lời, không ngờ tên cốt Luân Tề Văn này đưa cho mình một món ăn, hóa ra là người ta đùa giỡn mình, nàng Phong Linh Tĩnh này thật sự là tinh linh quỷ quái.
Dư Tắc Thành nói:
- Nàng đó, về sau phải gọi nàng là Phong (điên) nha đầu mới được, thì ra là đùa giỡn ta.
Dư Tắc Thành nói với giọng điệu quái dị, phối họp với vẻ mặt nhăn nhó. Lập tức xung quanh cốt Luân Tề Văn, Phong Linh Tĩnh, Thành Lam cùng những người khác không nhịn được phải mĩm cười.
Chỉ có Vương Thư Nguyên không cười, y chỉ nhìn thoáng qua, sau đó quay đẩu rời khỏi.
Phong Linh Tĩnh nói:
- Ta phiền nhất chính là y, người gì mà âm trầm lạnh lẽo, tâm cơ quá sâu.
Dư Tắc Thành cười, trong lòng thầm nghĩ:
- Chuyện này nàng nói sai rồi, chân chính tâm cơ thâm trầm chính là ta trước mặt nàng đây. Tên Vương Thư Nguyên kia bất quá chỉ là một đứa trẻ, làm ra vẻ thâm trầm mà thôi.
Tiểu nha đầu, lừa được nàng cũng không đễ...
Phong Linh Tĩnh cũng không phát hiện trong vô tình, nàng đã hoàn toàn tín nhiệm Dư Tắc Thành, xem hắn như bạn tốt.
Trước mặt những người như Tùng Tuyền Chân Nhân, Dư Tắc Thành không hề có ưu thế gì đáng kể. Nhưng trước mặt đám người cùng tuổi như bọn Lưu Thi Vận, Phong Linh Tĩnh, Vương Thư Nguyên, hắn có ưu thế rất lớn. Trong vô tình, đám bạn cùng lứa tuổi đều vây chung quanh Dư Tắc Thành, xem hắn như đầu lĩnh, nghe lời hắn chỉ bảo.
Đây là từng trải trong đời mỗi người khác nhau tạo nên sức hấp dẫn cá nhân riêng biệt. Khi đám bạn cùng tuổi này đang ở nhà hưởng thụ cha mẹ thương yêu chìu chuộng mà làm nũng vòi vĩnh, Dư Tắc Thành đang ở trong một bang lăn lộn cùng những người đáng là bậc trưởng bối từng trải của hắn, đang đấu trí đấu dũng cùng trù sư trưởng, đang hao tổn tâm cơ khống chế điều khiển thủ hạ, đang ở Yên Chi lâu ôm ắp hồng bài cô nương... Không có lúc nào không phải cùng người đấu trí đấu dũng, một bên là đóa hoa trong nhà kính, một bên là hoa đồng cỏ nội. Hai bên gặp nhau, đối với Dư Tắc Thành mà nói, ảnh hưởng, khống chế bọn họ bất quá là chuyện rất đễ dàng.
-o0o-
Trong lúc Dư Tắc Thành còn đang ngẫm nghĩ, bất chợt sắc mặt Tùng Tuyền Chân Nhân đang ở trên không đại biến, lão gầm lên một tiếng dài, nháy mắt bay về phía phương xa nhanh như điện chớp. Đồng thời trong Tây Lĩnh cũng lao ra tám bóng người, đều là cao thủ Kim Đan kỳ của sáu phái, bọn họ cùng nhau bay theo phía sau Tùng Tuyền Chân Nhân về phía xa xa.
Phi xa đã xảy ra chuyện... Đây là cảm giác đầu tiên của Dư Tắc Thành. Sau đó phương xa truyền đển dao động va chạm năng lượng, lập tức mọi người biến sắc.
Phong Linh Tĩnh lắng nghe dao động ở xa xa, nói:
- Đây là va chạm của cao thủ cấp bậc Nguyên Anh. ít nhất ở ngoài bốn trăm dặm, chẳng lẽ đây là họa trời sao?
Nghe nói như thế mọi người sắc mặt âm trầm, họa trời là từ gọi chung cho trận chiến giữa cao thủ Nguyên Anh mang đến tai họa cho phàm nhân. Sức phá hoại của nó phải nói là hủy thiên diệt địa, thật sự làm cho người ta e ngại.
Dư Tắc Thành lên tiếng trấn an:
- Các vị sư huynh đệ không cần sợ hãi, hết thảy đã có tiền bối cao nhân ngăn cản, chuyện như vậy không phải chúng ta có thể nhúng tay vào, cho nên chúng ta không cần vì vậy mà lo lắng. Nhưng phòng ngừa chu đáo mới có thể hóa nguy thành an, đến thới khắc mấu chốt vẫn phải dựa vào chính mình.
- Có ai có thể ngự khí hoặc là ngự kiếm phi hành, xin hãy báo danh đi. Ta tự giới thiệu trước, ta tên Dư Tắc Thành, năm nay mười sáu tuổi, cảnh giới Thai Tức sơ cấp. Đây là phi kiếm của ta, phi kiếm tứ giai Ngũ Hành Nghịch Sinh Hóa Long kiếm, có thể ngự kiếm phi hành.
Dư Tắc Thành nhướng mày lập tức phi kiếm bay lên, hào quang toát ra vô cùng kiêu ngạo. Hắn lên phi kiếm phi hành xung quanh mọi người một vòng vô cùng linh họat, sau đó Ngũ Hành Nghịch Sinh Hóa Long kiếm trở về Mi Tâm Dư Tắc Thành, lập tức ánh mắt mọi người nhìn Dư Tắc Thành hoàn toàn thay đổi.
Phong Linh Tĩnh cũng nói theo:
Ta tên là Phong Linh Tĩnh, năm nay mười lăm tuổi, cảnh giới Dẫn Khí trung cấp, ta không có phi kiếm, nhưng ta có Vân Du Thải Y có thể phi hành, có Hoàng Tâm phù có thể ẩn thân.
Kế đó cốt Luân Tề Văn nói:
- Ta tên là cốt Luân Tề Văn, năm nay mười chín tuổi, cảnh giới Dẫn Khí sơ cấp. Ta không có pháp khí, nhưng ta có thể khống trùng hạ độc.
Dư Tắc Thành nhìn về phía mấy người khác, ánh mắt hắn dừng lại nhìn chăm chú về phía Vương Thư Nguyên, Vương Thư Nguyên cảm nhận được ánh mắt Dư Tắc Thành muốn hỏi, bèn nói:
- Ta là Vương Thư Nguyên, năm nay mười lăm tuổi, cảnh giới Dẫn Khí cao cấp, ta có một thanh phi kiếm tứ giai Yên Ba Hạo Miểu, nhưng ta chưa biết ngự kiếm phi hành, chưa luyện được cách khống chế phi kiếm thành thạo. Tuy nhiên ta có Phi Hành phù có thể phi hành, còn có Phá Tâm chung có thể đánh ra sóng âm công kích kẻ thù.
Xem ra Phong Linh Tĩnh đã được Vân Tụ phái lựa chọn, cho nên nàng mới có Vân Du Thái Y, Vương Thư Nguyên cũng được cầm Yên môn lựa chọn, cho nên y mới có phi kiếm Yên Ba Hạo Miêu. Nhất cấp tiên chủng quả thật nhận được đãi ngộ rất tốt, được ban pháp khí phi kiếm, pháp khí đều là pháp khí đặc biệt, căn bản không hạn chế cảnh giới gì cả, phi kiếm đều là phi kiếm tứ giai, làm cho người ta hâm mộ.
Nhìn tới Thành Lam, Thành Lam đảo mắt, nói:
- Ta tên là Thành Lam, ta cũng không biết ta bao nhiêu tuổi, có lẽ là mười bốn, ta xuất thân là một tên khất cái, lăn lộn trên chốn giang hồ khác với những kẻ lá ngọc cành vàng như các ngươi. Ta có ba món pháp khí do sư phụ ban cho, thật ra cũng có thể phi hành.
Tuy rằng Thành Lam còn nhỏ tuổi, nhưng vẻ láu cá tinh ranh đã lộ ra rất rõ ràng. Tiểu tử này cũng không nói pháp khí của mình là thứ gì là muốn để lại phòng ngừa.
Dư Tắc Thành đột ngột nói với Thành Lam:
- Đất rộng trời cao, áo vá túi vải đi khắp bốn phương.
Thành Lam sửng sốt, sắc mặt tỏ ra trang nghiêm, đáp lại:
- Thủy triều biển rộng, nước sông nước biển cháy mãi vạn năm. Tại hạ là đệ tử ba túi Thành Lam, xin hỏi gia môn của huynh đệ?
Dư Tắc Thành ôm quyền nói:
- Hổ gầm thấu trời, lực sĩ vô song, dám xưng có thể đảo ngược dòng giang hải.
Thành Lam nói:
- Hóa ra là Đại ca ở Mãnh Hổ bang, xin hỏi Đại ca đốt mấy nén nhang?
Dư Tắc Thành đáp lại:
- Năm nén.
Sắc mặt Thành Lam lộ vẻ khinh thường, nói:
- Đại ca, ngươi muốn lừa dối ai vậy, nói thật đi. Năm nén nhang chính là Đà chủ, tuổi ngươi còn nhỏ như vậy, sao thể làm được Đà... Ngươi, ngươi tên là Dư Tắc Thành! Thánh thần ơi, huynh là Sơn Trúc Huyết Ma, tiểu đệ là đệ tử Cái Bang ba túi Thành Lam, bái kiến Huyết Ma Đại ca Dư Tắc Thành.
Dứt lời vừa định khom người hành lễ. Dư Tắc Thành lập tức giữ y lại, nói:
- Cùng xuất thân từ môn phái giang hồ cả, chúng ta gặp nhau chính là duyên phận, có muốn đồng hành cùng huynh đệ chăng?
Nói xong giơ tay phái ra, Thành Lam cười ha hà, nói:
- Có nạn cùng chịu.
Hai người lập tức đập tay ba lần, cùng cười khanh khách. Phong Linh Tĩnh bên cạnh tò mò hỏi:
- Các ngươi làm gì vậy, nói toàn lời vớ vẩn. Hảo huynh đệ, mau nói cho ta biết.
Dư Tắc Thành và Thành Lam chỉ cười, không ai nói gì. Mới vừa rồi những lời của bọn họ chính là ám ngữ giang hồ. Dư Tắc Thành thấy Thành Lam ra vẻ đạo mạo, bèn thử y bằng ám ngữ của Cái Bang. Cái Bang do đám khất cái nghèo khổ tạo thành, mặc dù thế lực ở các nơi không mạnh nhưng trải rộng toàn bộ Cổn châu, thành viên rất đông, về phương Diện tin tức có thể nói là đệ nhất, cho nên không ai dám bắt nạt người trong Cái Bang.
Mới vừa rồi câu ‘Đất rộng trời cao, áo vá túi vải đi khắp bốn phương', chính là Dư Tắc Thành hỏi Thành Lam có phải người trong Cái Bang hay không, nếu không phải người trong Cái Bang, chỉ là một tên khất cái bình thường, vậy không biết trả lời bằng ám ngữ. Cái Bang dùng số lượng túi vải đeo ở ngang hông tiến hành phân chia cấp bậc, túi vải càng nhiều, địa vị càng cao. Đệ tử ba túi đại biểu đã nhập môn mười năm, là tiểu đầu mục trong đám khất cái.
Dư Tắc Thành trả lời ‘Hổ gầm thấu trời, lực sĩ vô song, dám xung có thể đào ngược dòng giang hải’, lại là ám ngữ của Mãnh Hổ bang, có nghĩa là mình là đệ tử Mãnh Hổ bang. Câu ‘đốt mấy nén nhang' là Thành Lam hỏi địa vị của Dư Tắc Thành ở trong bang. Đệ tử bình thường đốt một nén nhang. Chấp Sự đốt ba nén. Đà chủ đốt năm nén. Đường chủ đốt bảy nén.
Lúc đầu Thành Lam còn chưa tin lời Du Tắc Thành. Nhưng sau y lại nhớ ra danh hiệu Dư Tắc Thành truyền bá trong huyện thành Sơn Trúc, xem ra y đã từng nghe qua chuyện về Dư Tắc Thành. Phải biết rằng Cái Bang trải rộng khắp nơi truyền đi tin rức mau lẹ đệ nhất, y biết chuyện về Dư Tắc Thành cũng chẳng có gì lạ.
Sau lại hai người đập tay ba lần, gọi là kích chưởng lập thệ. Đây là nghi thức kết bè kết đảng khi mọi người ngẫu nhiên gặp nhau làm ăn buôn bán cùng một chỗ trên đường lục lâm. Cái gọi là mua bán trên đường, cũng chính là những chuyện ác cướp bóc giết người.
Những chuyện này ngoại trừ người trong Hắc đạo, lục lâm nhân sĩ ra những con cháu thế gia xuất thân trong sạch như Phong Linh Tĩnh và Vương Thư Nguyên không hiểu được. Vào thời cổ tin tức bế tắc mà đám lục lâm nhân sĩ đối với những quy củ giang hồ này cùng hết sức giữ bí mật, sẽ không khinh suất truyền ra bên ngoài, cho nên bọn họ cũng không biết hai người Dư Tắc Thành đang nói chuyện gì.
Dư Tắc Thành và Thành Lam nhìn nhau cười, một người là khất cái, một kẻ xuất thán từ trong bang phái, cảm tình với nhau lập tức gia tăng không ít. Đặc biệt Thành Lam thân là khất cái từng bị đám thế gia vọng tộc ức hiếp không ít, cho nên vốn sẵn chán ghét đám thiếu gia công tử nhà giàu.
Về phương Diện này thật ra Dư Tắc Thành cũng bình thường, hắn không có tâm lý thù hận người giàu. Hắn nhìn về phía bốn người khác, bốn người kia bao gồm hai nam hai nữ. Có thể được cao thủ Kim Đan kỳ gọi đi làm nhiệm vụ giống như bọn Vương Thư Nguyên. Thành Lam, tự nhiên phải có căn cốt thật tốt. Nếu như trước kia có được căn cốt thiên tư như vậy, sẽ là đệ tử tốt nhất mà sáu phái có thể tìm được. Thế nhưng năm nay bọn họ đã bị ngũ đại tiên chủng vượt trội hơn, cho nên trở thành nhị cấp tiên chủng bình thường.
Một thiếu niên có thân hình cao lớn hùng tráng nói:
- Ta tên là Long Thiên Dã, năm nay mười lăm tuổi. Đây là đệ đệ của ta Long Thiên Hoàng, chúng ta là huynh đệ song sinh, đều là cảnh giới Dẫn Khí cao cấp, không có pháp khí cũng không có phi kiếm, tuy nhiên chúng ta biết Ngự Khí thuật, có thể phi hành mười dặm.
Đệ đệ của hắn Long Thiên Hoàng là một thiếu niên gầy gò rụt rè, nếu so với ca ca y, đánh chết cũng sẽ không có ai tin bọn họ là huynh đệ song sinh.
Còn lại hai thiếu nữ, trong đó một thiếu nữ dáng người phát triển, không nhìn ra là thiếu nữ. Chỗ nên tròn thì tròn, chỗ nên gầy thì gầy. Nàng cao hơn so với tất cả thiếu niên ở đây, còn cao hơn Du Tắc Thành một cái đầu nhưng sắc mặt nàng hết sức lạnh lùng, lạnh như băng giá:
- Lôi Băng Vân, mười sáu, cảnh giới Dẫn Khí cao cấp, có thể phi hành.
Sau đó cũng không nói thêm lời nào nữa, có thể nói là tiếc lời như mạng, vẻ mặt cao ngạo. Phong Linh Tĩnh cảm thấy nhìn không thuận mắt bèn cất tiếng hừ lạnh. Thành Lam bên cạnh hạ giọng khẽ nói:
- Thật là kiêu ngạo...
-o0o-
Bình luận facebook