Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 77
Lại cử hành tiệc rượu chia tay, tuy rằng không lộ ra, nhưng tin tức này vẫn không cánh mà bay khắp nơi, vì thế Dư Tắc Thành phải ứng đối vô số quý khách chạy đến tiễn đưa. Một người trẻ tuổi sắp sửa lên núi tu tiên học nghệ, có vô số người rất muốn đầu tư, thậm chí Thiết Mạo Tử Vương cũng phái người đưa hạ lễ tới.
Cuối cùng Dư Tắc Thành lại đích thân đi Yên Chi lâu bái kiến Nhã Hương, muốn cảm tạ nàng đã trợ giúp cho mình, nếu không có nàng, hắn tuyệt đối sẽ không đạt tới bước này. Nhưng không ngờ Nhã Hương không có ở Yên Chi lâu, không biết xảy ra chuvện gì đã rời khỏi trước đó năm sáu ngày, khi đó Dư Tắc Thành còn đang luyện kiếm, không hề hay biết chút nào.
Dư Tắc Thành chỉ có thể buồn bã rời khỏi, lưu lại một phong thư và lễ vật từ biệt, rời khỏi Yên Chi lâu.
Thời gian ba ngày chớp mắt đã đến. Dư Tắc Thành xử lý xong xuôi hết thảy những chuyện vụn vặt linh tinh, dưới sự tiễn đưa của mẫu thân và đệ đệ cùng với thủ hạ của mình, đi ra ngoài huyện thành Son Trúc chờ đợi Thạch đại phu đến.
Người đi đưa tiễn ngày một ít đi, cuối cùng chỉ còn lại mẫu thân và đệ đệ của Dư Tắc Thành, còn có Thôi Đường chủ đại diện cho Hắc Hổ đường, cùng đám thủ hạ thân tín của hắn như Cao Phong, ba người phụ tử Phó Cương, Đô Du Tử, Mã Thiên Vũ. Trong đó còn có Lưu Thi Vận và ca ca Lưu Tiểu Quang của nàng. Hiện tại Lưu Tiểu Quang đã khác với trước kia, ở Yên Chi lâu nhờ có quan hệ với Dư Tắc Thành, cũng leo lên được tới chức quản sự bậc nhất, oai phong vô hạn.
Những người này thấy Dư Tăc Thành có vẻ quý mến Lưu Thi Vận, cho nên cố ý tác hợp
cho hai người. Lưu Thi Vận vốn đã có cảm tình với Dư Tắc Thành, thậm chí tự cho mình là người của Dư Tắc Thành. Hơn nữa mẫu thân Dư Tắc Thành đã hứa rằng nhất định Dư Tắc Thành sẽ cưới nàng, mang lại cho nàng biết bao hy vọng.
Nào ngờ hiện tại Dư Tắc Thành phải rời đi cầu đạo, lần này ra đi không biết năm nào mới có thể trở về. Nàng cự tuyệt sự an bày của Dư Tắc Thành cho mình, kiên quyết cho rằng mình là người của Dư gia, muốn đợi hắn trở về, nên lần này cố ý tiễn đưa Dư Tắc Thành, hai mắt khóc đến nỗi đỏ ngầu.
Mọi người cùng nhau chờ nhưng mãi vẫn không thấy Thạch đại phu xuất hiện. Bọn họ không biết Dư Tắc Thành đang đợi ai, càng không biết Đại Hội Thăng Tiên là gì, chỉ biết là Dư Tắc Thành muốn lên núi tu đạo. Dư Tắc Thành cũng không dám nói bí mật này ra lung tung khắp nơi.
Đột nhiên bên tai Dư Tắc Thành có tiếng người nói chuyện:
- Vì sao ngươi lại mang đến nhiều người như vậy? Hiện tại ta đang ẩn hình bên cạnh ngươi, đi thôi, theo ta đi đi, có bọn họ ở đây, ta sẽ không hiện thân.
Là giọng nói của Thạch đại phu, Dư Tắc Thành nghe ra lão không kiên nhẫn, bèn quay đầu lại cáo biệt mọi người:
- Ta phải đi rồi, mẫu thân, các vị huynh đệ, ba năm sau ta ắt trở về.
Nói xong khoát tay chuẩn bị rời khỏi, mọi người lập tức cũng lên tiếng cáo biệt. Trong đó mẫu thân hắn lại hết sức kiên cường, không hề rơi một giọt lệ nào, ngược lại Lưu Thi Vận không nhịn được òa khóc, đột nhiên nàng lớn tiếng hô:
- Dư Tắc Thành, ngày ấy chàng đã nói ta là người của chàng, ta sẽ không phụ chàng, chờ chàng đến sông cạn đá mòn.
Lưu Thi Vận vừa kêu lên như vậy, trong lòng Dư Tắc Thành chợt cảm thấy tê tái. Nhưng hắn vẫn xoay người rời khỏi, không hề quay đầu lại, ta vốn chính là người vô tình, vì đạo có thể dứt bỏ hết thảy.
Nhưng những người bên cạnh Dư Tắc Thành đột ngột kêu to một tiếng, sau đó Thạch đại phu đột ngột hiện hình, không còn ẩn thân, nhìn chằm chằm vào Lưu Thi Vận, dường như đã hóa điên rồi.
Thạch đại phu đột nhiên xuất hiện, lập tức mọi người hoảng sợ, người nhận ra lão tỏ ra hiếu kỳ hỏi thăm, nhưng Thạch đại phu hoàn toàn không để ý tới bọn họ. cũng không để ý tới Dư Tắc Thành, bước nhanh đến bên cạnh Lưu Thi Vận bắt đầu thi pháp niệm chú, vận dụng Thủy Vân Thiên Giám thuật, sau đó bật cười ha hả.
Dư Tắc Thành đi không được, bèn trở lại bên cạnh Thạch đại phu, nhìn thấy Thạch đại phu tỏ ra thất thố như vậy, vội vàng gọi:
- Tiền bối, tiền bối. tỉnh lại, mau tinh lại đi....
Thạch đại phu nhìn thẳng vào mặt Lưu Thi Vận quát:
- Ngươi có bằng lòng cầu đạo tu tiên hay không?
Lưu Thi Vận nhìn Thạch đại phu, lại nhìn Dư Tắc Thành, ngập ngừng hỏi:
- Cầu đạo tu tiên có thể ở cùng một chỗ với chàng không?
Thạch đại phu đáp lại:
- Đương nhiên, không chỉ như thế ngươi còn có thể học vô thượng tiên thuật; có thể ngao du bốn bể, có thể chỉ một lời quyết định sinh tử của người khác, có thể làm cho thân tộc của ngươi trở thành quyền quý, thậm chí có thể trường sinh bất lão. Ngươi có bằng lòng tu tiên cầu đạo hay không?
Lưu Thi Vận chậm rãi quỳ xuống, nói:
- Đệ tử bằng lòng, tạ ơn sư phụ thành toàn.
Sau đó nàng cúi đầu lạy một lạy, Thạch đại phu cười ha hả nói:
- Ta không làm sư phụ ngươi được, bất quá sư huynh là không thành vấn đề.
Sau đó Thạch đại phu thi pháp, lập tức một con hạc giấy bay đi, một lát sau, ba người của Thạch gia là Thạch Thiên Long, Thạch Thiên Trụ, Thạch Thiên Phong xuất hiện. Ba người này là người cầm quyền của Thạch gia, có thể nói là lão Đại chân chính của huyện thành Sơn Trúc. Mọi người thấy bọn họ xuất hiện cùng một lúc lập tức ồ lên.
Thạch đại phu chỉ Lưu Thi Vận nói:
- Đây là sư cô các ngươi, mau tới bái kiến.
Ba người đều đã năm, sáu mươi tuổi nhưng không ai dám chậm trễ lập tức quỳ xuống thi lễ với Lưu Thi Vận khiến cho Lưu Thi Vận sợ tới mức tránh né ra sau lưng Du Tắc Thành.
Thạch đại phu còn nói thêm:
- Thi Vận này, tên Lưu Tiểu Quang là ca ca của ngươi phải không? Trong ba người các ngươi ai có nữ nhi, tuổi trẻ nhan sắc khá một chút?
Ba người ngơ ngác nhìn nhau, nhất thời không có phản ứng, Thạch Thiên Long là người thứ nhất hô:
- Con gái thứ bảy của con năm nay mười bốn tuổi, bộ dạng cũng tạm được.
Thạch đại phu nói:
- Được, gả cho Lưu Tiểu Quang đi, Yên Chi lâu của ngươi cũng giao cho y làm sính lễ. Nhớ kỹ phái đối xử với người trong Lưu gia giống như đối xử với ta, nếu ai không phục, dám thốt nửa chữ không, lập tức đuổi y ra khỏi Thạch gia!
Ba người Thạch gia lập tức trả lời:
- Dạ, tuân mệnh.
Sau đó Thạch đại phu quay về phía đám người tiễn đưa Dư Tắc Thành nói:
- Thân phận của ta, sau khi các ngươi trở về không được nói lung tung, ta có ba mươi lỗ tai thần, các ngươi nói cái gì ta đều biết rõ. Nếu ai dám nói lung tung, kẻ đó chính là đại địch của Thạch gia ta, tất chịu họa diệt môn.
Những người này đểu là thân nhân bằng hữu của Dư Tắc Thành, hắn vội vàng nói:
- Mọi người trở về phải giữ kín bí mật này, Thạch đại phu chính là người dẫn đường của ta, xin mọi người ngàn vạn lần không được nói lung tung, nếu không ắt có họa sát thân.
Nhìn thấy ba người cầm quyền của Thạch gia ngoan ngoãn trước mặt Thạch đại phu như ba con mèo nhỏ lập tức tất cả mọi người hiểu ra một ít đạo lý, tự nhiên không ai dám nhiều chuyện. Thậm chí có người bắt đầu hâm mộ số phận của Lưu gia, xem ra không lâu nữa sẽ có thêm một nhà quyền quý.
Thạch đại phu quay đầu lại nói:
- Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta phải lên đường. Khinh phù khởi bình vân, cấp cấp như luật lệnh, chúng ta đi!
Lập tức trước mắt mọi người hào quang chợt lóe, chỉ thấy ba người Thạch đại phu, Dư Tắc Thành, Lưu Thi Vận bất chợt vọt lên bay giữa không trung trên một thanh phi kiếm, nháy mắt đi xa.
Lập tức vô số thanh âm vang lên, tiên duyên, đây là tiên duyên... Những người bản địa ở huyện thành Sơn Trúc giống như Mã Thiên Vũ tỏ ra hối hận vạn phần, lúc trước vì sao không đến Hồi Xuân đường của Thạch đại phu nhiều một chút, như vậy có lẽ hiện tại mình cũng có thể có tiên duyên kỳ ngộ.
Lưu Tiểu Quang từ nay về sau một bước lên trời, cưới con gái của Thạch Thiên Long.
làm Ông chủ lớn của Yên Chi lâu, muốn tiền có tiền, muốn quyền có quyền, oai phong vô hạn.
Mẫu thân Dư Tắc Thành trở về thành Lâm Hải cùng Dư Tắc Công sống ở Dư gia. Dư Tắc Công vì không có Linh Căn nên không thể tu tiên, trong lòng buồn bực bất bình, làm việc càng thêm cố gắng, được Dư Đức Quân hết sức hài lòng, võ công tu luyện đến cảnh giới Tiên Thiên, cuối cùng trở thành lão Đại gia chủ của Dư gia.
Mã Lão Hắc khống chế Hắc Hổ đường hai mươi năm, kỳ hạn phục dịch đã mãn, một ngày kia đang tu luyện đột nhiên tẩu hóa nhập ma, chết ngay tại chỗ. Thật ra y âm thầm trở về Vạn Yêu cốc, cuối cùng Tổng môn phái người khác tới kế thừa chức vị Đường chủ.
Thôi Nhân Hùng trở về Hắc Hổ đường, tiếp tục làm Phó Đường chủ, tuy rằng đến chết cũng không trở thành Đường chủ chân chính, nhưng hạnh phúc cả đời.
Cao Phong trở thành Đà chủ phân đà Sơn Hổ, ngày ngày vui chơi giải trí, cuối cùng uống rượu quá nhiều, trúng gió chết vào mười năm sau. Đô Du Tử kế thừa chức vị Đà chủ, cũng oai phong cả đời, ngược lại sống đến tám mươi.
Phó Cương được Dư Tắc Thành an bày quan hệ trước lúc ra đi, đến Lâm huyện ngồi trên ghế Đà chủ. Hơn nữa ngồi rất vững vàng, trong nhà rất nhiều con cháu, theo thời gian trôi qua, Phó gia trở thành một trong những nhà quyền quý địa phương.
Mã Thiên Vũ bởi vì có quan hệ thân thiết cùng Lưu Tiểu Quang, cho nên sống cuộc sống vô cùng phong lưu khoái hoạt, nhưng cưới thiếp quá nhiều. Hai mươi năm sau lúc cưới tiểu thiếp phòng thứ mười bảy, bị thê tử ghen mà hạ độc, cùng chết với nhau.
Lâm Diệp Hồng vẫn sống tại phân đà Thiết Thạch, đối với người vợ đã mất của mình tỏ ra trung trinh kiên quyết cho đến chết vẫn không lập gia đình, khi tấn công cảnh giới Tiên Thiên không may bị tẩu hỏa nhập ma mà chết. Thạch Thiên Long bởi vì kiên quyết gả con gái cuối cùng trở thành gia chủ Thạch gia, nắm chắc quyền to trong tay, cho đến khi con mình là Thạch Phương Vãn kể nhiệm.
Nhã Hương trở về Yên Chi lâu nhìn thấy phong thư do Dư Tắc Thành để lại chỉ cười, kỳ hạn ba năm kết thúc bèn rời khỏi nơi này trở về sư môn.
Cuối cùng Dư Tắc Thành lại đích thân đi Yên Chi lâu bái kiến Nhã Hương, muốn cảm tạ nàng đã trợ giúp cho mình, nếu không có nàng, hắn tuyệt đối sẽ không đạt tới bước này. Nhưng không ngờ Nhã Hương không có ở Yên Chi lâu, không biết xảy ra chuvện gì đã rời khỏi trước đó năm sáu ngày, khi đó Dư Tắc Thành còn đang luyện kiếm, không hề hay biết chút nào.
Dư Tắc Thành chỉ có thể buồn bã rời khỏi, lưu lại một phong thư và lễ vật từ biệt, rời khỏi Yên Chi lâu.
Thời gian ba ngày chớp mắt đã đến. Dư Tắc Thành xử lý xong xuôi hết thảy những chuyện vụn vặt linh tinh, dưới sự tiễn đưa của mẫu thân và đệ đệ cùng với thủ hạ của mình, đi ra ngoài huyện thành Son Trúc chờ đợi Thạch đại phu đến.
Người đi đưa tiễn ngày một ít đi, cuối cùng chỉ còn lại mẫu thân và đệ đệ của Dư Tắc Thành, còn có Thôi Đường chủ đại diện cho Hắc Hổ đường, cùng đám thủ hạ thân tín của hắn như Cao Phong, ba người phụ tử Phó Cương, Đô Du Tử, Mã Thiên Vũ. Trong đó còn có Lưu Thi Vận và ca ca Lưu Tiểu Quang của nàng. Hiện tại Lưu Tiểu Quang đã khác với trước kia, ở Yên Chi lâu nhờ có quan hệ với Dư Tắc Thành, cũng leo lên được tới chức quản sự bậc nhất, oai phong vô hạn.
Những người này thấy Dư Tăc Thành có vẻ quý mến Lưu Thi Vận, cho nên cố ý tác hợp
cho hai người. Lưu Thi Vận vốn đã có cảm tình với Dư Tắc Thành, thậm chí tự cho mình là người của Dư Tắc Thành. Hơn nữa mẫu thân Dư Tắc Thành đã hứa rằng nhất định Dư Tắc Thành sẽ cưới nàng, mang lại cho nàng biết bao hy vọng.
Nào ngờ hiện tại Dư Tắc Thành phải rời đi cầu đạo, lần này ra đi không biết năm nào mới có thể trở về. Nàng cự tuyệt sự an bày của Dư Tắc Thành cho mình, kiên quyết cho rằng mình là người của Dư gia, muốn đợi hắn trở về, nên lần này cố ý tiễn đưa Dư Tắc Thành, hai mắt khóc đến nỗi đỏ ngầu.
Mọi người cùng nhau chờ nhưng mãi vẫn không thấy Thạch đại phu xuất hiện. Bọn họ không biết Dư Tắc Thành đang đợi ai, càng không biết Đại Hội Thăng Tiên là gì, chỉ biết là Dư Tắc Thành muốn lên núi tu đạo. Dư Tắc Thành cũng không dám nói bí mật này ra lung tung khắp nơi.
Đột nhiên bên tai Dư Tắc Thành có tiếng người nói chuyện:
- Vì sao ngươi lại mang đến nhiều người như vậy? Hiện tại ta đang ẩn hình bên cạnh ngươi, đi thôi, theo ta đi đi, có bọn họ ở đây, ta sẽ không hiện thân.
Là giọng nói của Thạch đại phu, Dư Tắc Thành nghe ra lão không kiên nhẫn, bèn quay đầu lại cáo biệt mọi người:
- Ta phải đi rồi, mẫu thân, các vị huynh đệ, ba năm sau ta ắt trở về.
Nói xong khoát tay chuẩn bị rời khỏi, mọi người lập tức cũng lên tiếng cáo biệt. Trong đó mẫu thân hắn lại hết sức kiên cường, không hề rơi một giọt lệ nào, ngược lại Lưu Thi Vận không nhịn được òa khóc, đột nhiên nàng lớn tiếng hô:
- Dư Tắc Thành, ngày ấy chàng đã nói ta là người của chàng, ta sẽ không phụ chàng, chờ chàng đến sông cạn đá mòn.
Lưu Thi Vận vừa kêu lên như vậy, trong lòng Dư Tắc Thành chợt cảm thấy tê tái. Nhưng hắn vẫn xoay người rời khỏi, không hề quay đầu lại, ta vốn chính là người vô tình, vì đạo có thể dứt bỏ hết thảy.
Nhưng những người bên cạnh Dư Tắc Thành đột ngột kêu to một tiếng, sau đó Thạch đại phu đột ngột hiện hình, không còn ẩn thân, nhìn chằm chằm vào Lưu Thi Vận, dường như đã hóa điên rồi.
Thạch đại phu đột nhiên xuất hiện, lập tức mọi người hoảng sợ, người nhận ra lão tỏ ra hiếu kỳ hỏi thăm, nhưng Thạch đại phu hoàn toàn không để ý tới bọn họ. cũng không để ý tới Dư Tắc Thành, bước nhanh đến bên cạnh Lưu Thi Vận bắt đầu thi pháp niệm chú, vận dụng Thủy Vân Thiên Giám thuật, sau đó bật cười ha hả.
Dư Tắc Thành đi không được, bèn trở lại bên cạnh Thạch đại phu, nhìn thấy Thạch đại phu tỏ ra thất thố như vậy, vội vàng gọi:
- Tiền bối, tiền bối. tỉnh lại, mau tinh lại đi....
Thạch đại phu nhìn thẳng vào mặt Lưu Thi Vận quát:
- Ngươi có bằng lòng cầu đạo tu tiên hay không?
Lưu Thi Vận nhìn Thạch đại phu, lại nhìn Dư Tắc Thành, ngập ngừng hỏi:
- Cầu đạo tu tiên có thể ở cùng một chỗ với chàng không?
Thạch đại phu đáp lại:
- Đương nhiên, không chỉ như thế ngươi còn có thể học vô thượng tiên thuật; có thể ngao du bốn bể, có thể chỉ một lời quyết định sinh tử của người khác, có thể làm cho thân tộc của ngươi trở thành quyền quý, thậm chí có thể trường sinh bất lão. Ngươi có bằng lòng tu tiên cầu đạo hay không?
Lưu Thi Vận chậm rãi quỳ xuống, nói:
- Đệ tử bằng lòng, tạ ơn sư phụ thành toàn.
Sau đó nàng cúi đầu lạy một lạy, Thạch đại phu cười ha hả nói:
- Ta không làm sư phụ ngươi được, bất quá sư huynh là không thành vấn đề.
Sau đó Thạch đại phu thi pháp, lập tức một con hạc giấy bay đi, một lát sau, ba người của Thạch gia là Thạch Thiên Long, Thạch Thiên Trụ, Thạch Thiên Phong xuất hiện. Ba người này là người cầm quyền của Thạch gia, có thể nói là lão Đại chân chính của huyện thành Sơn Trúc. Mọi người thấy bọn họ xuất hiện cùng một lúc lập tức ồ lên.
Thạch đại phu chỉ Lưu Thi Vận nói:
- Đây là sư cô các ngươi, mau tới bái kiến.
Ba người đều đã năm, sáu mươi tuổi nhưng không ai dám chậm trễ lập tức quỳ xuống thi lễ với Lưu Thi Vận khiến cho Lưu Thi Vận sợ tới mức tránh né ra sau lưng Du Tắc Thành.
Thạch đại phu còn nói thêm:
- Thi Vận này, tên Lưu Tiểu Quang là ca ca của ngươi phải không? Trong ba người các ngươi ai có nữ nhi, tuổi trẻ nhan sắc khá một chút?
Ba người ngơ ngác nhìn nhau, nhất thời không có phản ứng, Thạch Thiên Long là người thứ nhất hô:
- Con gái thứ bảy của con năm nay mười bốn tuổi, bộ dạng cũng tạm được.
Thạch đại phu nói:
- Được, gả cho Lưu Tiểu Quang đi, Yên Chi lâu của ngươi cũng giao cho y làm sính lễ. Nhớ kỹ phái đối xử với người trong Lưu gia giống như đối xử với ta, nếu ai không phục, dám thốt nửa chữ không, lập tức đuổi y ra khỏi Thạch gia!
Ba người Thạch gia lập tức trả lời:
- Dạ, tuân mệnh.
Sau đó Thạch đại phu quay về phía đám người tiễn đưa Dư Tắc Thành nói:
- Thân phận của ta, sau khi các ngươi trở về không được nói lung tung, ta có ba mươi lỗ tai thần, các ngươi nói cái gì ta đều biết rõ. Nếu ai dám nói lung tung, kẻ đó chính là đại địch của Thạch gia ta, tất chịu họa diệt môn.
Những người này đểu là thân nhân bằng hữu của Dư Tắc Thành, hắn vội vàng nói:
- Mọi người trở về phải giữ kín bí mật này, Thạch đại phu chính là người dẫn đường của ta, xin mọi người ngàn vạn lần không được nói lung tung, nếu không ắt có họa sát thân.
Nhìn thấy ba người cầm quyền của Thạch gia ngoan ngoãn trước mặt Thạch đại phu như ba con mèo nhỏ lập tức tất cả mọi người hiểu ra một ít đạo lý, tự nhiên không ai dám nhiều chuyện. Thậm chí có người bắt đầu hâm mộ số phận của Lưu gia, xem ra không lâu nữa sẽ có thêm một nhà quyền quý.
Thạch đại phu quay đầu lại nói:
- Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta phải lên đường. Khinh phù khởi bình vân, cấp cấp như luật lệnh, chúng ta đi!
Lập tức trước mắt mọi người hào quang chợt lóe, chỉ thấy ba người Thạch đại phu, Dư Tắc Thành, Lưu Thi Vận bất chợt vọt lên bay giữa không trung trên một thanh phi kiếm, nháy mắt đi xa.
Lập tức vô số thanh âm vang lên, tiên duyên, đây là tiên duyên... Những người bản địa ở huyện thành Sơn Trúc giống như Mã Thiên Vũ tỏ ra hối hận vạn phần, lúc trước vì sao không đến Hồi Xuân đường của Thạch đại phu nhiều một chút, như vậy có lẽ hiện tại mình cũng có thể có tiên duyên kỳ ngộ.
Lưu Tiểu Quang từ nay về sau một bước lên trời, cưới con gái của Thạch Thiên Long.
làm Ông chủ lớn của Yên Chi lâu, muốn tiền có tiền, muốn quyền có quyền, oai phong vô hạn.
Mẫu thân Dư Tắc Thành trở về thành Lâm Hải cùng Dư Tắc Công sống ở Dư gia. Dư Tắc Công vì không có Linh Căn nên không thể tu tiên, trong lòng buồn bực bất bình, làm việc càng thêm cố gắng, được Dư Đức Quân hết sức hài lòng, võ công tu luyện đến cảnh giới Tiên Thiên, cuối cùng trở thành lão Đại gia chủ của Dư gia.
Mã Lão Hắc khống chế Hắc Hổ đường hai mươi năm, kỳ hạn phục dịch đã mãn, một ngày kia đang tu luyện đột nhiên tẩu hóa nhập ma, chết ngay tại chỗ. Thật ra y âm thầm trở về Vạn Yêu cốc, cuối cùng Tổng môn phái người khác tới kế thừa chức vị Đường chủ.
Thôi Nhân Hùng trở về Hắc Hổ đường, tiếp tục làm Phó Đường chủ, tuy rằng đến chết cũng không trở thành Đường chủ chân chính, nhưng hạnh phúc cả đời.
Cao Phong trở thành Đà chủ phân đà Sơn Hổ, ngày ngày vui chơi giải trí, cuối cùng uống rượu quá nhiều, trúng gió chết vào mười năm sau. Đô Du Tử kế thừa chức vị Đà chủ, cũng oai phong cả đời, ngược lại sống đến tám mươi.
Phó Cương được Dư Tắc Thành an bày quan hệ trước lúc ra đi, đến Lâm huyện ngồi trên ghế Đà chủ. Hơn nữa ngồi rất vững vàng, trong nhà rất nhiều con cháu, theo thời gian trôi qua, Phó gia trở thành một trong những nhà quyền quý địa phương.
Mã Thiên Vũ bởi vì có quan hệ thân thiết cùng Lưu Tiểu Quang, cho nên sống cuộc sống vô cùng phong lưu khoái hoạt, nhưng cưới thiếp quá nhiều. Hai mươi năm sau lúc cưới tiểu thiếp phòng thứ mười bảy, bị thê tử ghen mà hạ độc, cùng chết với nhau.
Lâm Diệp Hồng vẫn sống tại phân đà Thiết Thạch, đối với người vợ đã mất của mình tỏ ra trung trinh kiên quyết cho đến chết vẫn không lập gia đình, khi tấn công cảnh giới Tiên Thiên không may bị tẩu hỏa nhập ma mà chết. Thạch Thiên Long bởi vì kiên quyết gả con gái cuối cùng trở thành gia chủ Thạch gia, nắm chắc quyền to trong tay, cho đến khi con mình là Thạch Phương Vãn kể nhiệm.
Nhã Hương trở về Yên Chi lâu nhìn thấy phong thư do Dư Tắc Thành để lại chỉ cười, kỳ hạn ba năm kết thúc bèn rời khỏi nơi này trở về sư môn.
Bình luận facebook