Liên Minh tu chân là một tổ chức khổng lồ, nó cụ thể do bao nhiêu quốc gia thành viên tạo thành, trừ một số ít người biết, đại đa số đều không thể đoán được.
Tiêu chuẩn thấp nhất để trở thành thành viên là đạt đến lục cấp và có được tinh cầu. Nói như vậy, chỉ cần là tu chân quốc, cũng lệ thuộc vào sự quản lý của Liên Minh tu chân. Nhưng trên thực tế, Liên Minh tu chân đối với chính mình có vô số quốc gia thành viên, căn bản là không có tinh lực và thời gian, đi quản lý từng cái một.
Cho nên, nói một cách tổng thể, tu chân quốc từ lục cấp trở xuống, cũng đều chịu sự quản lý của lục cấp tu chân quốc.
Chu Tước quốc, mất mười vạn năm, đột nhiên dùng tốc độ cực nhanh mà từ nhất cấp đạt đến lục cấp, trở thành một trong số ít ỏi lục cấp tu chân quốc. Sau khi trở thành lục cấp tu chân quốc, Chu Tước quốc mới giành được một cái tinh cầu theo quy định. Cái tinh cầu này, cũng dựa theo một tên gọi thống nhất của Liên Minh tu chân—Đó là Chu Tước tinh.
Trên Chu Tước tinh, tiếng nói của Chu Tước quốc, chính là ý chí của thần linh. Chu Tước tinh có mười tám ngũ cấp tu chân quốc. Khoảng khắc khi bọn họ đạt đến tiêu chuẩn ngũ cấp tu chân quốc thì lục cấp tu chân quốc
sẽ tặng cho mỗi bên một cái chiến trường ngoại vực.
Trên toàn bộ Chu Tước tinh, có một trăm lẻ tám chiến trường ngoại vực.
Khi có một cái sụp đổ, thì vĩnh viễn sẽ thiếu đi một cái. Trừ khi đồng ý tổn hao một số lượng vật tư cực lớn để mua của lục cấp tu chân quốc, nếu không thì chẳng có bất cứ phương pháp gì nữa.
Còn về việc chiến trường ngoại vực làm sao mà được tạo ra, những cái vết nứt không gian này thông về chỗ nào, trong ngũ cấp tu chân quốc không người nào biết được. Nghe nói, pháp thuật để tạo ra chiến trường ngoại vực, là khi tu chân quốc lên đến lục cấp thì được Liên Minh tu chân thống nhất tặng cho. Tuy nhiên cũng có một yêu cầu nghiêm khắc, không được tiết lộ cho những tu chân quốc dưới lục cấp. Nếu không, sẽ bị gạch tên.
Mỗi một ngũ cấp tu chân quốc, cũng nắm trong tay rất nhiều tứ cấp tu chân quốc. Giống như vậy, mỗi một tứ cấp tu chân quốc, cũng khống chế rất nhiều tam cấp tu chân quốc.
Còn nhất cấp và nhị cấp tu chân quốc cấp, Liên Minh tu chân có quy định, không được can thiệp, để tùy ý bọn họ phát triển.
Triệu quốc là tam cấp tu chân quốc trong Chu Tước tinh. Nó chịu sự quản lý của Thanh Long quốc là tứ cấp tu chân quốc. Mà ở quản lý Thanh Long quốc, trên thực tế là ngũ cấp tu chân quốc Cự Ma Tộc. Mỗi một lần Vực Ngoại đại chiến, tất cả những cao thủ Nguyên Anh Kỳ của Triệu quốc, đều được chiêu mộ, không được có bất cứ cái gì chống đối.
Năm đó, năm vị lão tổ của Hằng Nhạc phái, chính là như vậy. Nếu đi, Hằng Nhạc phái có thể được bảo vệ, năm người bọn họ không biết sống chết thế nào; không đi, không những Hằng Nhạc phái bị diệt vong, năm người bọn họ cũng chắc chắn sẽ chết.
Những chuyện giống như vậy, hầu như ở mỗi tam cấp tu chân quốc đều có.
Vật đổi sao dời, cá lớn nuốt cá bé, đó là một câu nói của cường giả.
Người yếu chỉ có thể nghe theo, không thể từ chối. Có lẽ chính là ở trong cái quy luật gần như tàn khốc này, dẫn đến cuộc tranh đấu giữa những người tu chân so với phàm nhân lại càng khốc liệt hơn.
Có lẽ trong mắt của Liên Minh tu chân cao cao tại thượng, thế giới này, vũ trụ này, chính là một cái lò luyện cực lớn. Mặc kệ là phàm nhân cũng được, người tu tiên cũng được, đều bị luyện chế một cách vô tình.
Thời kỳ thượng cổ thần thoại, người tu chân coi trọng thiên đạo, chú trọng đạo tâm, truy cầu đại đạo Người tu tiên, làm người ta cảm thấy phiêu dật, là xuất trần, là tiên phong, là thiên tâm. Nhưng sau khi thời kỳ thượng cổ thần thoại khi bất ngờ xảy ra một trận hạo kiếp dẫn đến diệt vong, Liên Minh tu chân bổng nhiên nổi lên. Từ đó cái đạo này, đã hoàn toàn bị tan vỡ.
Sự thật chứng mình, tu chân không muốn không cầu, nhất định sẽ là diệt vong. Đây là một con đường sai lầm, chỉ có mạnh được yếu thua, tranh đấu với trời, mới thật sự là một sự lựa chọn duy nhất để có thể sinh tồn.
Tuy rằng không biết được kết quả cuối cùng là thế nào, nhưng tối thiểu, đến bây giờ, dưới sự lãnh đạo của Liên Minh tu chân, người tu chân bất kể là thực lực, hay là thế lực, đều vượt lên rất xa so với thời kỳ
thượng cổ thần thoại. Điều này, là đủ rồi.
Giờ khắc này, ở trong một cái chiến trường ngoại vực nào đó của ngũ cấp tu chân quốc Cự Ma Tộc, một tràng biến hóa quỷ dị, đang hiện ra. Những tu sĩ mà trong ba năm trước đó giành được thần thức, tất cả đều hết sức lo sợ.
Toàn bộ chiến trường ngoại vực, giống như xuất hiện một cơn mưa ánh sáng, vô số thần thức, hướng về một phương hướng mà phóng tới. Ngay sau đó, chiến trường ngoại vực vốn đã ở trên bờ sụp đổ, không chịu nổi những dao động của thần thức, bắt đầu sụp xuống. Chỉ thấy một chiến trường ngoại vực to lớn, đột nhiên lúc đó vỡ ra một lổ hổng cực đại, giống như bị một cái miệng vô hình đang cắn nuốt vậy, tan biến không một tiếng động.
Cùng lúc này, một cổ thần thức khổng lồ, từ bên trong cái lỗ hổng cực đại kia dè dặt đi ra, sau đó thì chẳng còn gì cố kỵ mà lao ra ra, điên cuồng cắn nuốt. Theo sự xuất hiện đi ra của hắn, còn có rất nhiều loại thần bí, chính là những sinh vật mà trước đây bị Vương Lâm cắn nuốt.
Giống như vậy, ở mấy chỗ khác của Chiến trường ngoại vực cũng bắt đầu xuất hiện, tổng cộng có ba cái thần thức khổng lồ, bay ra từ bên trong những vết nứt không gian cực lớn được tạo thành khi sụp đổ.
Một số lượng lớn những loài vật thần bí, điên cuồng chen chúc nhau xuất hiện. Gặp người thì nhào thẳng đến đầu, thấy vật thì leo lên, lấy châu chấu mà hình dung cũng chẳng quá.
Các tu sĩ ở chiến trường ngoại vực, xuất ra tất cả tiềm lực, điên cuồng bỏ chạy về phía truyền tống trận. Chỉ sợ chậm một bước, sẽ bị cắn nuốt chết. Khắp bầu trời chỉ thấy từng đạo kiếm quang, liều lĩnh chạy trốn.
Trong nháy mắt khi ba cái thần thức khổng lồ kia xuất hiện, ánh mắt của
Vương Lâm lóe lên. Hắn phát hiện, ba cổ thần thức này rất quen thuộc, đúng là ba hàng xóm của hắn ở trong vết nứt không gian.
Lúc này những tia thần thức của hắn sau ba năm phân tán, từng đạo rồi lại từng đạo quay về, mỗi lần quay về một phần, thần thức của hắn lại mạnh lên một phần. Dần dần, thần thức của Vương Lâm lại đạt đến mức độ như trước.
Vương Lâm cũng không lo lắng, khoanh chân ngồi xuống, để thích ứng với thân thể mới. Lúc này, vài con sinh vật thần bí bay tới giống như u linh. Từ xa khi nhìn thấy Vương Lâm, lại có chút do dự, chần chừ không dám tiến lên. Cuối cùng dường như không thể nào chịu đựng được sự hấp dẫn của món ngon trước mặt, bỗng chốc phần phật bay đến. Còn cách mười mét nữa là tới Vương Lâm, hắn chợt mở hai mắt, lóe ra hàn quang, lạnh lùng nói:
-Không biết sống chết!
Thần thức khổng lồ bổng nhiên từ trong cơ thể Vương Lâm lan ra, cả đám sinh vật thân bí kia giống như gặp phải kẻ thù, phát ra từng trận tiếng rít sợ hãi, điên cuồng lui về phía sau. Nhưng chúng chưa kịp lui lại đã bị thần thức của Vương Lâm đuổi theo, nuốt vào một lượng lớn. Đang định tiếp tục cắn nuốt thì, trong chớp mắt lại có một cổ thần thức khổng lồ từ trên khoảng không truyền đến, dường như muốn ngăn cản.
Vương Lâm hừ lạnh một tiếng, không những không lùi, mà lại lấy tốc độ cực nhanh đuổi theo, đem tất cả những loại vật dám mạo phạm mà cắn nuốt.
Đạo thần thức kia truyền đến một tiếng thở dài, cũng không nói gì.
Lúc này thì tất cả thần thức của Vương Lâm đã trở về cơ thể. Mặc dù có một số rất ít chẳng hiểu vì sao lại không xuất hiện ở trên chiến trường ngoại vực cho nên cũng không thể kêu gọi. Nhưng mức độ mạnh mẽ của thần thức so với năm xưa cũng không sai biệt nhiều lắm.
-Các vị, đã qua giới hạn rồi! - Thần thức của hắn đảo qua, truyền ra một cơn sóng.
Cơn sóng thần thức này lập tức tản ra, trong nháy mắt đã khuếch tán toàn bộ chiến trường ngoại vực. Ba cái thần thức khổng lồ từ bên trong vết nứt không gian chui ra mỗi người đang thoải mái cắn nuốt, đột nhiên động tác ngừng lại. Ngay sau đó từng người truyền ý thức đến Vương Lâm.
-Ngươi rất mạnh, không nghĩ tới là từ trong chỗ đó đi ra.
-Không gian chỗ này đã sụp xuống rồi, chúng ta thân là thôn hồn, sứ mệnh là cắn nuốt nơi này, đề phòng nó sụp đổ lan ra phạm vi lớn. Ngươi cũng là một thôn hồn, vì sao lại can thiệp?
-Sinh ra là thôn hồn, du hồn ta xúc phạm đến ngươi thì trừng phạt cũng chẳng có gì phải nói. Nhưng cắn nuốt không gian sụp đổ, là sứ mệnh mà ta chờ đợi từ khi được sinh ra. Mặc dù chúng ta không cắn nuốt, thì cũng có những thôn hồn khác đến đây cắn nuốt mà thôi.
Khi ba đạo thần thức khổng lồ kia mỗi người nói ra một câu, cũng không tiếp tục cắn nuốt, mà yên lặng đợi Vương Lâm trả lời. Trong ý nghĩ của bọn họ, Vương Lâm dĩ nhiên cũng là tồn tại ngang bằng với bọn họ.
Đây là lần đầu tiên Vương Lâm nghe được thôn hồn nói đến, hắn trầm tư một chút, trong đầu sắp xếp lại những ký ức của Mã Lương khi còn sống.
Biết được truyền tống trận bắt đầu mở ra, nếu như lúc này chiến trường ngoại vực hoàn toàn sụp đổ, sợ rằng truyền tống trận này, có thể mở ra được hay không cũng còn chưa biết được.
-Ta cũng không phải muốn ngăn cản, mà hi vọng thời gian sụp đổ cuối cùng của cái chiến trường ngoại vực này, có thể trì hoãn một chút được không.
-Được.
-Như ngươi muốn.
-Ta cũng đồng ý, nhưng các du hồn săn thức ăn, không thể ngăn cản.
Sau khi đạt được thỏa thuận, cơ thể Vương Lâm khẽ động, bay về phương hướng của truyền tống trận trong ký ức của Mã Lương. Dọc theo đường đi hễ là du hồn, chỉ cần nhìn thấy Vương Lâm, lập tức hoảng sợ mà chạy tứ tán, không dám ngăn cản.
Trên đường đi Vương Lâm đối với thân thể mới này cảm thấy rất ngượng nghịu. Tuy thiên tư linh căn của tên Mã Lương này cũng không tệ, tốt hơn gấp nhiều lần so với Vương Lâm trước kia, nhưng cái thân thể này dù sao cũng nhờ đoạt xá mà có được, cần phải có thời gian để tế luyện, mới có thể hoàn toàn chiếm giữ.
Lúc này, trong cơ thể hắn không có một chút linh lực nào, tất cả đều dựa vào sự chuyển động của thần thức. Việc quan trọng nhất bây giờ là, nhanh chóng tìm được một nơi để bế quan, tế luyện thân thể và đồng thời nâng cao tu vi. Từ đó có thể phối hợp với thần thức mạnh mẽ, về Triệu Quốc trả thù.
Khi đang bay trên không, Vương Lâm đột nhiên ngừng lại, nhìn về phía Tây Bắc, hơi trầm ngâm. Hắn vừa dừng lại không lâu, thì thấy ba đạo cầu vồng nhanh chóng bay tới. Sau đó, hơn mười cái du hồn theo sát ở phía sau, tốc độ giữa hai bên, càng ngày càng gần.
Chu Tử Hồng là đệ tử của Chiến Thần điện trong Hỏa Phần tam cấp quốc tu chân quốc. Lúc này, tuy nàng vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, môi hơi nhếch lên, nhưng mái tóc bay tán loạn, mồ hôi đầm đìa. Linh lực ở bên trong cơ thể đã đến tình cảnh như đèn hết dầu. Trên mặt nàng lộ ra vẻ phẫn nộ, nhìn hai người sư huynh ở bên cạnh. Hai người họ cũng lộ ra vẻ sợ hãi, không cần quan tâm gì mà bỏ chạy về phía trước.
-Đồng môn Chiến Thần điện còn sống, sợ rằng chỉ còn lại ba người chúng ta. .
Chu Tử Hồng cười thê thảm. Ba ngày trước, Chiến Thần điện còn có mười người, chẳng ai ngờ được chiến trường ngoại vực lại đột nhiên sụp đổ.
Sau đó lại xuất hiện một số lượng lớn những sinh vật quỷ dị. Hễ gặp được người tu chân là bị bọn nó nhào đến, lập tức hồn bay phách lạc, ngay cả cơ thể cũng bị mất đi tinh hoa máu thịt trở thành thây khô.
Mà những sinh vật quỷ dị này, dường như rất thích ẩn thân bên trong thây khô, thế cho nên bọn họ bây giờ chỉ cần nhìn thấy thi thể, thì lập tức cảm thấy sợ.
Mười người Chiến Thần điện… ngoại trừ Mã Lương bốn ngày trước một mình rời khỏi…
Bình luận facebook