Hiện tại thức hải tử phủ trước mặt Vương Lâm, giống như một quả cầu khổng lồ, hắn không cách nào đo được. Hai nửa quả cầu này phân cách bởi đường kính thẳng tắp rõ ràng, một nửa màu đỏ như máu, một nửa còn lại là màu xám đen.
Một nửa đỏ như máu, hiển nhiên chính là huyết hải, về phần một nửa kia là thần thức tử hải.
Vương Lâm quan sát quả cầu quỷ dị trước mắt này, ánh mắt hắn chợt lóe sáng. Năm đó cổ thần Đồ Ti và nam tử tóc đỏ giao chiến một trận có thể nói là long trời lở đất, lấy thân thể cổ thần này làm chiến trường, đánh xé lẫn nhau. Cuối cùng tuy rằng cổ thần Đồ Ti bởi vì chỉ còn lại có trạng thái thần thức, cho nên bị yếu thế, nhưng lão lại chia thức hải thành hai phần: Một phần thì ngưng kết thành tử hải, ngăn cản bất cứ kẻ nào muốn thu được truyền thừa ký ức của lão. Còn phần kia lại là hóa thân huyết hải, phong ấn nam tử tóc đỏ trong đó.
Thấy cảnh tượng trước mắt, Vương Lâm không khỏi kính phục đối với Thiên Ma Tán Nhân - sư phụ của Lục Dục Ma Quân. Người này có thể nói là kỳ tài ngút trời, không ngờ lại nghĩ tới biện pháp lấy dục niệm của cổ thần thúc đẩy, lấy thần cốt dẫn dắt, dám đi lối tắt, hao phí thời gian mất mấy ngàn năm, mở ra một thông đạo tạm thời nối liền với thần thức tử hải.
Đáng tiếc, nếu không đột phải nhiên xuất hiện người đàn ông trung niên kia, hiện tại rất có khả năng Thiên Ma Tán Nhân đã kế thừa toàn bộ ký ức của cổ thần rồi.
Mắt Vương Lâm chợt lóe sáng, thân mình bước về phía trước nhằm phía thần thức tử hải.
Thân mình hắn mới vừa tới gần đám bụi xám đen, lập tức một màn sương mù màu xám, từ bên trong khuếch tán ra phía trước ngăn cản bước tiến của hắn. Bên trong sương mù này ẩn chứa một lực cản vô hình.
Thân mình Vương Lâm nhoáng lên, theo một phương hướng khác tiếp tục phóng đi. Nhưng bất kể hắn từ vị trí chỗ nào đi tới, màn sương mù màu xám kia đều sẽ xuất hiện đột ngột chặn lại. Mặc cho hắn tấn công như thế nào, rốt cục cũng không thể xuyên qua được màn mù sương màu xám này.
Vương Lâm trầm mặc một chút, tay phải vỗ vào túi trữ vật, xuất ra bình linh dịch, hắn uống một hớp lớn sau đó khoanh chân ngồi giữa không trung, hít thở một chút. Tiếp sau đó hai mắt hắn bắn ra một luồng tinh mang, hai tay ở trước người liên tục biến hóa pháp quyết, trong nháy mắt mấy tàn ảnh xoay tròn, từng cái từng cái xuất hiện ở trước người của hắn.
Tinh mang trong mắt hắn càng ngày càng sáng, hai tay biến hóa càng lúc càng nhanh, tốc độ tàn ảnh trước người càng ngày càng nhanh. Hồi lâu sau, hai tay Vương Lâm bỗng nhiên dừng lại, tiếp đó hắn chập hai tay lại đồng loạt nhấn về phía trước một cái.
Lập tức đám cấm chế tàn ảnh này, lập tức hóa thành vô số vòng tròn, nhanh chóng khuếch tán lao tới phía trước. Ngay sau đó, Vương Lâm lập tức nhảy lên cao, hắn đặt tay phải ở trước ngực, tay trái đặt tại vai phải, hai tay phân biệt bấm pháp quyết trông thật kỳ lạ, hai chân lại chậm rãi bước về phía trước một bước.
Lập tức một luồng sáng màu đen theo bước chân của hắn trên mặt đất lóe sáng lóng lánh sau đó nhanh chóng lan tràn vào thân thể. Tới phía trước ngực thì một phân thành hai thuận theo hai cánh tay hắn trong nháy mắt liền đi vào hai ấn quyết trên tay.
Trong phút chốc một quả cầu màu đen cỡ đầu người, tản phát ra vô số xúc tu lúc ẩn lúc hiện, ngưng tụ phía trước Vương Lâm.
- Cổ thần! Phá!
Vương Lâm quát khẽ, hai mắt chợt lóe hàn quang, hai tay vung mạnh ra hai bên, chân phải lại bước lên phía trước một bước. Quả cầu màu đen này lập tức phóng về phía trước như một tia chớp, rất nhanh liền đuổi kịp những vòng tròn cấm chế kia, rồi cùng nhau đánh sâu vào màn sương mù màu xám đen.
Cổ thần phá này là sau khi Vương Lâm xem xong Cổ thần quyết, là một pháp thuật duy nhất có thể lập tức thi triển. Uy lực của pháp thuật này cũng không phải là công kích, mà là lấy linh lực khổng lồ để cưỡng ép phá giải hết thảy cấm chế.
Trước đó Vương Lâm đã uống một ngụm lớn linh dịch, trải qua chuyển hóa đặc biệt của Cổ thần phá toàn bộ đã biến đổi thành quả cầu màu đen kia.
Cùng lúc đó bỗng nhiên thân hình Vương Lâm lao tới phía trước, thế lao như sao băng.
Đầu tiên tiếp xúc với sương mù màu xám là tàn ảnh cấm chế Vương Lâm thi triển ra,. Chúng rơi vào trên sương mù lập tức liền giống như thanh sắt nung đỏ rơi vào đống tuyết đọng, lập tức làm tan được một phạm vi lớn sương mù màu xám kia.
Chẳng qua sương mù mới vừa tiêu tan, liền lập tức lại có hàng loạt sương mù bổ sung lại, căn bản chính là vô cùng vô tận. Nhìn với mắt thường cũng thấy chẳng những sương mù không giảm bớt, ngược lại càng ngày càng nhiều, hình thành tầng tầng lớp lớp sương mù.
Sau tàn ảnh cấm chế, chính là viên hắc cầu do Cổ thần phá cô đọng, quả cầu này huy động vô số ngọn lửa hình xúc tu trên nó, mới vừa đụng tới màn sương mù, liền lập tức phịch một tiếng vỡ vụn, trong khoảnh khắc vỡ vụn này, bỗng nhiên một đợt sóng không khí xuất hiện, mạnh mẽ đánh ra bốn phía, tiếng ầm ầm vang động cả không gian.
Nhờ vậy, màn sương mù mù mịt liền bị cưỡng ép mở ra một lỗ hổng. Từ bên ngoài nhìn vào lỗ hổng, bên trong sâu không thấy đáy. Lúc này, thân mình Vương Lâm hóa thành luồng sao băng, mạnh mẽ lao vào bên trong lỗ hổng.
Sóng không khí đẩy dạt sương mù bốn phía ra mấy chục trượng, ngay sau đó liền bị đại lượng sương mù bao quanh dũng mãnh ập vào, dần dần có vẻ không chịu nổi, bắt đầu co rút lại về phía sau. Sau đó, lỗ hổng càng ngày càng nhỏ, phỏng chừng không bao lâu nữa, lỗ hổng sẽ theo sự tan vỡ của sóng không khí mà biến mất.
Vương Lâm với tốc độ cực nhanh, tại bên trong lỗ hổng nhanh chóng phóng xuyên xuống dưới. Lỗ hổng dần dần thu nhỏ lại, bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy nhưng lúc này không phải là lúc lùi bước, nếu như còn có chút khả năng, Vương Lâm cũng không cần nghĩ tới chuyện phải thực thi kế hoạch cuối cùng trong lòng kia.
Mắt thấy sóng khí bốn phía đã thu nhỏ lại rất nhiều, mà phía trước vẫn còn sâu không thấy đáy, ánh mắt Vương Lâm chợt lóe, lại uống thêm một ngụm linh dịch, hai tay tạo thành hình chữ thập, trong miệng ngâm nhẹ, bỗng nhiên duỗi rộng hai tay ra, lại một quang cầu màu đen xuất hiện ở trước người hắn.
Hắn không nói một lời cầm lấy quả cầu tung qua bên cạnh, lập tức quả cầu vỡ vụn, sóng không khí giống như được rót vào một nguồn sức sống mới, lại hướng bốn phía thúc đẩy lan tràn ra. Vương Lâm biết thời gian cấp bách, mỗi lần sử dụng Cổ thần phá này, sức chịu đựng đối với cơ thể của hắn cũng sẽ rất lớn. Nếu là trong vòng ba lần, sức chịu đựng này thật ra cũng không rõ ràng lắm, chỉ khi nào vượt qua ba lần nếu hắn không có tu luyện Cổ thần quyết trước, thì sẽ sinh ra một mối nguy hại cho thân thể của hắn.
Dù sao Cổ thần phá này muốn thi triển phải có cơ sở là Cổ thần quyết, Vương Lâm hiện tại dựa vào linh lực vô biên trong linh dịch, có thể miễn cưỡng sử dụng mà thôi.
Thân mình hắn chợt lóe lên, tiếp tục phóng về phía trước, khi sóng không khí bốn phía lại rít gào không chịu nổi màn sương mù đang bắt đầu thu nhỏ lại, Vương Lâm rốt cục đã đi tới đáy của màn sương mù.
Chỉ nhìn thoáng qua, Vương Lâm liền cười khổ, không nói hai lời liền quay đầu quay về. Ở dưới đáy sương mù kia, là một tầng lôi điện liên miên không dứt, từng tia chớp màu tím lóe sáng, nếu tùy tiện xông vào tất nhiên sẽ hình thần câu diệt không phải nghi ngờ.
Hơn nữa tại dưới tầng lôi điện kia, Vương Lâm còn nhìn thấy có một vùng hải dương màu đen, trên hải dương mây bốc lên cuồn cuộn, chốc chốc lại hiện ra sinh vật chiều dài ước chừng vạn trượng có vẻ như rồng nhưng cũng giống thuồng luồng, ngẩng cao đầu lạnh lùng xuyên thấu qua tầng lôi điện nhìn chòng chọc vào Vương Lâm.
Nơi này, căn bản không phải là chỗ Vương Lâm có thể xông vào, sợ là còn chưa tiến vào phạm vi tử hải, đã táng mạng ở chỗ này. Bản tính Vương Lâm quyết đoán, gặp tình thế bất lợi lập tức lui về phía sau.
Trong khoảnh khắc sóng khí bốn phía sụp đổ, lỗ hổng sắp sửa đóng kín, Vương Lâm vọt ra ngoài. Hắn lơ lửng giữa không trung, cúi đầu nhìn xuống màn sương mù dày đặc, trên mặt hắn âm trầm không biết làm thế nào.
Nếu không thể tiến vào trong thần thức tử hải này, hắn lại không thể rời khỏi thân thể cổ thần, nhưng dựa vào thực lực bản thân hắn, căn bản là không có khả năng đi vào. Kỳ thật không chỉ riêng hắn, cho dù là đám người Lục Dục Ma Quân, cũng không có bản lĩnh tiến vào tử hải.
Trong cơ thể cổ thần này, chỉ có một người có thể đi vào, đó chính là người nhận được truyền thừa sức mạnh của cổ thần!
Vương Lâm trầm mặc một hồi, ánh mắt chớp động, nhìn chằm chằm một nửa quả cầu thật lớn khác, cũng chính là huyết hải.
Nam tử tóc đỏ chính là bị phong ấn tại nơi đây, chỉ cần hắn có thể thoát ra, như vậy bài trừ tử hải đương nhiên là không thành vấn đề. Thậm chí có thể nói, đối với việc bài trừ tử hải này khát vọng của nam tử tóc đỏ, còn muốn cao hơn không ít so với Vương Lâm.
Dù sao tại trong tử hải kia có truyền thừa ký ức mà hắn tha thiết ước mơ, một khi nhận được, như vậy hắn lập tức biến hóa, hoàn thành kế thừa xong hắn có thể trở thành tân cổ thần.
Vương Lâm nhìn chằm chằm vào huyết hải, dần dần, khóe miệng hắn lộ ra một nụ cười. Thông qua đủ loại dấu hiệu trước đây, Vương Lâm dĩ nhiên đoán ra, đúng là bởi vì chính mình là thôn hồn, cho nên đàm tu sĩ ma hóa đó mới phát điên lên rồi đổ xô tìm mình.
Như vậy nguyên nhân bọn họ tìm kiếm mình, là vì sao chứ? Trong mắt Vương Lâm chợt lóe hàn mang, hắn nghĩ tới du hồn kia mau muốn trở thành thôn hồn, du hồn khổng lồ như vậy, sự xuất hiện của nó hoàn toàn là trái với lẽ thường.
Thân là thôn hồn Vương Lâm biết rằng tại giới tịch diệt, trong thôn hồn có giới hạn lãnh địa rõ ràng, nếu trong lãnh địa này có du hồn nhắm tới thôn hồn để tiến hóa, như vậy thôn hồn sẽ không cho phép nó thành công tiến hóa, trước lúc đó, sẽ cắn nuốt du hồn này.
Trừ phi dưới tình huống bốn phía không có thôn hồn, du hồn mới có thể thành công tiến hóa. Kể từ đó, cửa ải thứ ba đã có thôn hồn tồn tại. Du hồn xuất hiện khổng lồ như vậy, hiển nhiên không phù hợp lẽ thường. Cũng có thể là ở dưới một số tình huống đặc biệt nào đó, bị ngoại lực can thiệp cưỡng ép mà thành.
Nhất là nghĩ đến thôn hồn kia bị vây trong một loại trạng thái kỳ quái giống như ngủ say, đối với hết thảy sự việc xung quanh không có chút phát hiện nào. Do đó, trong lòng Vương Lâm mơ hồ có một đáp án.
Thôn hồn kia ngủ say, hiển nhiên là do người làm ra, mục đích của nó chính là để trong du hồn lại tiến hóa ra một thôn hồn. Hết thảy việc này rõ ràng để lộ ra đối phương có một kế hoạch khổng lồ.
Kế hoạch này ắt phải cần hai thôn hồn mới có thể hoàn thành.
Chỉ có như vậy mới có thể giải thích được nguyên nhân vì sao vừa phát hiện ra mình là thôn hồn, cả một đám tu sĩ ma hóa liền như phát điên bổ đi tìm kiếm. Dù sao nếu đợi du hồn kia tiến hóa, dựa theo Vương Lâm phân tích chỉ sợ còn phải chờ thời gian rất lâu.
Vương Lâm chớp động ánh mắt, lúc này mở ra trước mặt hắn một vấn đề cuối cùng, chính là đám tu sĩ ma hóa, bọn họ đang làm việc cho người nào?
Mạnh Đà Tử chết mà sống lại, phương diện này nhất định có một số bí mật kinh người nào đó. Còn có Đoan Mộc Cực, Uông Thanh Việt bị bắt, màn sương mù dày đặc này, theo sự phân tích của Vương Lâm, càng lúc càng mờ nhạt, mơ hồ sắp hé lộ ra điều thần bí ở bên trong.
Vương Lâm nhìn chằm chằm vào huyết hải, ánh mắt bình tĩnh: nếu nói trong cơ thể cổ thần có năng lực làm được điều này, và có thể khống chế sự chọn người của đám tu sĩ ma hóa, khả năng lớn nhất chính là kẻ nhận được truyền thừa sức mạnh kia, nam tử tóc đỏ bị nhốt ở trong huyết hải!
Nếu thật là người này, như vậy mục đích hắn tìm kiếm hai thôn hồn liền rõ ràng sáng tỏ: ngoại trừ trợ giúp hắn thoát khỏi phong ấn huyết hải, Vương Lâm nghĩ không ra đáp án nào khác.
Vương Lâm trầm mặc một chút, trong mắt chợt lóe sáng, hắn lại liếc nhìn huyết hải kia một cái, tay phải chỉ vào mi tâm, thân mình hắn lập tức hư ảo tiến vào trong không gian thiên nghịch.
Ở bên trong không gian thiên nghịch Vương Lâm liếc mắt nhìn Tư Đồ Nam và cha mẹ một cái, sau đó từ vị trí bên cạnh một góc ít chiếu sáng, khoanh chân ngồi xuống. Từ khi hắn tiến vào Kết Đan kỳ lúc đi vào không gian thiên nghịch, đã không như trước đây không thể mang theo vào vật chất có chứa dao động linh lực, hiện tượng này đã rõ ràng có biến đổi.
Vương Lâm thầm suy nghĩ không đến lúc vạn bất đắc dĩ, hắn sẽ không đi tìm nam tử tóc đỏ mở ra thần thức tử hải. Hiện tại hắn nếu đã thu được Cổ thần quyết, hơn nữa trong tay không hề ít linh vật giúp gia tăng tu vi, Vương Lâm tính toán cứ như vậy bế quan, đột phá Nguyên Anh kỳ.
Hắn thở sâu, nhắm hai mắt lại, thần thức ngưng tụ ở thức hải, kế thừa ký ức cổ thần hóa thành ba chữ to, dần dần, từng câu từng câu khẩu quyết phức tạp khó hiểu hiện lên trong lòng hắn.
Tầng thứ nhất công pháp của Cổ thần quyết này, chia làm ba giai đoạn, phân biệt là đoạt linh, thôn linh cùng với hóa linh.
Mỗi một cổ thần, từ trong khoảnh khắc được sinh ra, trong cơ thể sẽ tự động vận chuyển khẩu quyết tầng thứ nhất, nhưng để hắn trưởng thành tới tuổi thiếu niên, tầng thứ nhất phải tu luyện đến cảnh giới hóa linh. Lúc này nếu đột phá tiến vào tầng thứ hai, như vậy là có thể hấp thu nguồn sinh lực ở tinh cầu. Nếu như không đạt tới thì nguyên anh sẽ tiếp tục ngủ say. Một khi vượt qua thời hạn nhất định nào đó, chất lỏng màu vàng bao bọc thân thể nó sẽ tiêu tan, mất đi vòng bảo hộ phòng ngừa người khác rình rập. Nếu vậy chờ đợi hắn chỉ có một kết cục, đó chính là bị người khác phát hiện sau đó thôn phệ mà chết.
Sau khi nghiên cứu khẩu quyết tầng thứ nhất hồi lâu, Vương Lâm thở dài một hơi, mở hai mắt, lộ ra vẻ trầm tư. Thông qua nghiên cứu công pháp này, Vương Lâm đã biết một trong những nguyên nhân khiến thân thể cổ thần khổng lồ như vậy.
Cổ thần chú trọng luyện thể, rất hiếm khi sử dụng pháp bảo, có thể nói thân thể hắn chính là pháp bảo tốt nhất. Thậm chí mức độ cứng rắn này, so với một số pháp bảo trong truyền thuyết cũng không thua kém chút nào.
Trọng điểm của Cổ thần quyết chính là dùng toàn bộ linh lực thu được để làm vững chắc thân thể. Một khi đạt tới mức cực hạn chịu đựng của thân thể, tất nhiên cần phải mở rộng thân thể, nếu không tu vi sẽ ngưng trệ không tiến, thân thể càng lớn, linh lực cần bổ sung cũng càng nhiều, sau khi đạt tới trình độ nhất định nào đó, cổ thần phải trải qua một lần trọng tổ thân thể, đây là một quá trình biến đổi về chất.
Cả đời một cổ thần số lần trọng tổ càng nhiều, tu vi cũng theo đó càng mạnh, thân thể cũng càng thêm dũng mãnh.
Đồng thời mỗi một lần trọng tổ đều sẽ mang đến sự đề cao thần thức. Ở trong cổ thần, không có phân chia tu vi như Tu Chân Giới, tu vi của cổ thần, chủ yếu chính là hai bộ phận thần thức và thân thể này.
Thân thể là vũ khí, thần thức là khống chế cánh tay vũ khí này. Cứ như vậy, tổ hợp thành bộ tộc cổ thần gần như vô địch.
Ở thời kì viễn cổ, cổ thần có thể nói là một thời huy hoàng, nhưng cuối cùng vẫn theo quy luật đắm chìm trong dòng sông lịch sử. Cho đến ngày nay, đã biến mất không còn gì, có chăng chỉ lưu lại trong một vài sách xưa viết về thời viễn cổ.
Cổ thần quyết này Vương Lâm xem ra, nếu là hấp thu được linh khí, theo chiều hướng này để tăng cao tu vi, như vậy tốc độ tự nhiên cũng sẽ cực nhanh.
Trầm ngâm một chút, hắn xuất ra túi trữ vật, tra xét một hồi sau đó lấy ra một vật phẩm.
Đây là một quả tu đan, là trước đây khi hắn rơi vào trong lệnh tru sát trăm ngày của vạn ma, hắn thu được toàn bộ tu vi của một gã tu sĩ Kết Đan trung kỳ luyện hóa thành quả đan này.
Vương Lâm không nói hai lời, ném quả tu đan này vào miệng, tu đan vừa vào miệng lập tức hóa thành một cỗ linh lực vô biên, điên cuồng bạo phát trong cơ thể hắn.
Vương Lâm lập tức dựa theo Đoạt linh thuật tầng thứ nhất trong Cổ thần quyết, hai tay bấm quyết, ngồi xuống hít thở. Linh lực của tu đan bùng nổ, lập tức bị Đoạt linh thuật hấp thu toàn bộ, cuối cùng trong khoảnh khắc dung nhập tiến hành trọng tổ thân thể, bị Vương Lâm cưỡng ép ngừng lại chuyển hướng toàn bộ bổ sung vào trong kim đan bên trong cơ thể hắn.
Từng trận linh lực xoay tròn trong kim đan hóa thành từng cơn lốc nhỏ nhanh chóng chạy khắp kinh mạch trong cơ thể hắn, thời gian chỉ hai nén hương linh lực ẩn chứa bên trong liền toàn bộ biến mất.
Nếu không có Đoạt linh thuật, muốn tiêu hóa một quả tu đan thế này, ít nhất Vương Lâm phải cần đến mấy tháng thậm chí mấy năm thổ nạp mới có thể làm được, hơn nữa nhiều lắm hắn cũng chỉ hấp thu được bảy tám phần mà thôi, phần còn thừa vô hình trung sẽ tiêu hao đi.
Mặc dù đang ở trong không gian thiên nghịch, thời gian được thu ngắn lại, nhưng cũng phải tốn hao thời gian. Nhưng hiện tại, tương đương với trong thực tế cũng chỉ trong nháy mắt, toàn bộ tu đan liền bị hắn hấp thu toàn bộ không bỏ sót một tí ti nào.
Kim đan xoay tròn có quy luật, kéo theo từng trận linh lực ở trong cơ thể lưu chuyển. Vương Lâm mở choàng hai mắt, tròng mắt lóe sáng, một quả tu đan, khiến tu vi của hắn đạt tới Kết Đan trung kỳ đỉnh phong, chỉ kém một bước liền có thể tiến vào hậu kỳ.
Vương Lâm thò tay phải vào túi trữ vật lấy ra một lô đan dược lúc trước Lý Mộ Uyển luyện chế, lấy từng viên ngậm trong miệng. Thời gian trôi qua rất nhanh, những viên đan dược này lần lượt cho vào miệng, chỉ cần nuốt vào một viên thì sẽ tiêu tan trong khoảnh khắc, bị Đoạt linh thuật chuyển hóa, cuối cùng trong nháy mắt làm vững chắc thân thể, lại bị Vương Lâm chặn lại để cho kim đan hấp thu.
Cứ như vậy, tu vi của hắn cấp tốc tăng trưởng, rất nhanh liền đột phá Kết Đan trung kỳ, nhảy vọt tiến nhập Kết Đan hậu kỳ.
Kế tiếp, ánh mắt Vương Lâm chợt lóe, hắn quả quyết xuất ra một vật quý giá nhất trong túi trữ vật, đó là dịch tủy lấy ra từ trên người giao long vạn trượng lúc ở trong thông đạo!
Giao long Vạn trượng này dịch tủy chỉ có một bình bạch ngọc, bởi vậy có thể thấy được mức độ quý báu của nó. Đây là dược vật quý báu nhất của Vương Lâm hiện giờ, hắn thoáng hơi do dự, ngay sau đó mở ra nắp bình bạch ngọc.
Hắn uống một ngụm, tức thì trong khắp cơ thể hắn có cảm giác như lửa đốt, Đoạt linh thuật bỗng nhiên khẽ động, nhanh chóng lưu chuyển. Thời gian chậm rãi trôi qua, Vương Lâm có thể cảm giác được rõ ràng: kim đan của hắn càng lúc càng lớn, màu sắc càng thêm chói mắt, tốc độ xoay chuyển càng ngày càng nhanh hơn.
Đợi khi một ngụm dịch tủy này được hấp thu xong, Vương Lâm lại uống tiếp một ngụm.
Một ngày, hai ngày, ba ngày. Mãi cho đến ba tháng sau, Vương Lâm ở trong không gian thiên nghịch, gần như không có lúc nào là không nhắm mắt nhập định, trong cơ thể Đoạt linh thuật Cổ thần quyết luôn luôn đều ở trạng thái vận chuyển.
Ở một tháng trước, Vương Lâm ăn vào Lập anh đan có thể gia tăng tỷ lệ kết anh, nhưng đáng tiếc, đan dược này chỉ làm cho màu sắc kim đan ửng hồng, nhưng không mảy may có dấu hiệu phá nát kim đan chuyển hóa thành Nguyên anh.
Trầm ngâm một chút sau, Vương Lâm thở dài, hắn không biết người khác khi kết anh có giống như hắn hay không, nhưng nhìn lại bản thân mình, việc kết anh này so với tưởng tượng của hắn trước kia phải khó khăn hơn rất nhiều.
Lúc này trong túi trữ vật của hắn, đan dược còn rất ít, linh dịch cũng không còn dư được mấy. Vương Lâm trầm mặc một lát sau đó hắn đứng dậy đi vào chỗ Tư Đồ Nam và cha mẹ. Sau khi dập đầu thật mạnh mấy cái bái lạy cha mẹ, hắn ngẩn người trong chốc lát, lúc này mới đứng dậy điểm một cái vào mi tâm, lập tức rời khỏi không gian thiên nghịch.
Ở ngoài thức hải, thân mình Vương Lâm từ hư ảo dần dần ngưng thật, hắn nhìn chằm chằm thức hải phía dưới, thầm than một tiếng, nguyên bản dựa theo tính toán của hắn, nếu có thể may mắn đạt tới Nguyên Anh kỳ, như vậy có lẽ còn có cơ hội tiến vào thử một lần nữa, nói không chừng bằng vào kế thừa ký ức, có thể trong khoảnh khắc tiến vào liền rời khỏi cơ thể cổ thần này.
Nhưng hiện tại, hắn không có cách nào nắm chắc.
Sau một lúc trầm ngâm, Vương Lâm ngẩng đầu kiên quyết, trong mắt hắn lóe ra hàn quang. Hiện tại ở trước mặt hắn chỉ có một con đường, nếu không muốn vĩnh viễn bị nhốt trong này, cả ngày luôn tránh né tu sĩ ma hóa truy kích, như vậy cũng chỉ có một phương pháp cuối cùng!
Hắn vung tay phải chụp lên hư không một trảo, xé mở một khe hở sau đó chui vào, lúc hiện ra đã rời khỏi huyệt Tổ Khiếu, hiện thân ở một chỗ nào đó trong huyệt Khí Hải.
Hắn hiện ra sau đó thoáng hơi do dự, hai tay bấm quyết, ở bốn phía liên tục đánh ra vài đạo linh quang, khe hở ẩn hiện ở phía sau, hắn quyết đoán mở ra thần thức. Kể từ đó, những ma tu ở bốn phía đang tận lực tìm kiếm hắn, lập tức phát hiện tung tích của hắn, trong nháy mắt từ khắp nơi liền phá không mà đến.
Rất nhanh, một đám tu sĩ ma hóa xuất hiện ở bốn phía Vương Lâm, bọn chúng nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, khóe miệng cười nanh ác. Trong đó có một người rõ ràng chính là Mạnh Đà Tử, vừa nhìn thấy Vương Lâm, tận đáy lòng hắn tia cảm giác chán ghét cực nhỏ bỗng nhiên dâng lên, không nói hai lời hắn vươn tay phải cách không chộp tới hướng Vương Lâm.
Vương Lâm thần sắc vẫn như thường, hai mắt bình tĩnh bất loạn, ở thời điểm Mạnh Đà Tử ra tay, hắn cười lạnh nói:
- Không muốn phá giải phong ấn của chủ nhân ngươi sao?
Vương Lâm vừa nói ra lời này, ma tu ở xung quanh mặc dù thần sắc như thường, nhưng hai mắt đều mơ hồ lộ ra một tia kinh ngạc. Mạnh Đà Tử ngẩn ra, tay phải không tự chủ ngưng lại.
Một cảnh này bị Vương Lâm nhìn vào trong mắt, trong lòng hắn lập tức xác định: dự đoán của mình chính xác! Hiện tại hắn chỉ cần chứng minh một điều, đó chính là chủ nhân của đám tu sĩ ma hóa này có phải là nam tử tóc đỏ bị phong ấn tại huyết hải kia không.
Mạnh Đà Tử trên mặt âm trầm không quyết, hắn hừ lạnh một tiếng, tốc độ tay phải tăng nhanh hơn chộp tới hướng Vương Lâm.
Vương Lâm mắt lộ hàn mang, vẫn không nhúc nhích, trước đó hắn đã động tay động chân tại bốn phía quanh đây, nếu đối phương chộp tới hắn, như vậy khe hở ở xung quanh sẽ lập tức xé rách, mang theo hắn cấp tốc rời khỏi nơi đây. Dù sao ở trong cơ thể cổ thần này, nếu nói đến trình độ quen thuộc, không có bất cứ kẻ nào so với hắn nhận được bộ phận kế thừa ký ức.
Ánh mắt hắn vẫn bình tĩnh bất loạn, nếu khi đối phương ra tay, bốn phía không có tu sĩ ma hóa nào ngăn cản, như vậy cũng chứng tỏ là phán đoán của hắn sai lầm, chủ ý của đối phương chỉ là thôn hồn bất luận chết sống.
Ngay trong nháy mắt tay phải của Mạnh Đà Tử chụp tới, một thanh âm lạnh như băng, bỗng nhiên truyền đến.
- Dừng tay!
Trong khoảnh khắc thanh âm truyền tới, Mạnh Đà Tử giống như bị một bàn tay to vô hình kéo lại, nhanh chóng bị ném tung về phía sau, phun ra mấy ngụm máu đen, sau đó hắn mới quỳ một gối trên mặt đất, trên mặt không có lộ ra nửa điểm oán hận, mà cung kính nói:
- Tham kiến Đóa Mục đại nhân.
Cùng lúc đó, ma tu ở bốn phía cũng cùng một loạt quỳ một gối xuống.
Lúc này, người đàn ông trung niên phá hỏng đại kế của Thiên Ma Tán Nhân, từ nơi xa nhoáng lên một cái đã tới trước người Vương Lâm cách mười trượng, hai mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào Vương Lâm.
Vương Lâm vẫn bình tĩnh nhìn lại đối phương.
- Quả nhiên là thôn hồn! Tốt lắm! Ngươi đi theo ta!
Người đàn ông trung niên trầm giọng nói xong, tay phải nhoáng lên hư không một cái, lập tức một đường khe nứt lớn ước chừng tới cả trăm trượng bỗng nhiên xuất hiện giữa không trung.
Hắn liếc mắt nhìn Vương Lâm một cái, thân thể nhẹ bay về phía cái khe. Vương Lâm trầm mặc không nói, thân mình bắn về phía trước chui vào trong vết nứt.
Ở phía sau bọn họ, đám tu sĩ ma hóa thân thể từng tên hóa thành làn khói mờ ảo lần lượt theo vào.
Nhưng ngay tại khoảnh khắc bọn chúng vừa mới định đi vào. Cái khe hở kia đột nhiên thu hẹp lại cực nhanh. Trong chớp mắt cái khe liền biến mất không còn. Ngoại trừ Vương Lâm và Đóa Mục hai người không có tu sĩ nào tiến vào kịp.
Lúc khe hở không gian thu hẹp Vương Lâm phát hiện thì chuyện dã rồi. Lúc này hiện ra ở trước mặt hắn cũng không phải là huyết hải như trong tưởng tượng mà là một không gian khắp chỗ lộ ra từng trận tia sáng màu tím đen.
Không gian nơi này không lớn, ước chừng chỉ tới trăm trượng. Ở vị trí bốn góc bay lơ lửng một số pháp khí hình dạng quái dị. Từng tia sáng dịu dàng từ trên những pháp khí chậm rãi tỏa lan ra.
Bên cạnh mỗi một cái pháp khí đều có một tu sĩ khoanh chân ngồi tại đó. Nhìn vẻ bề ngoài bọn họ đều giống như Đóa Mục, duy trì hình người vẫn chưa ma hóa. Vương Lâm đảo mắt nhìn quanh: không tính Đóa Mục tu sĩ nơi đây có tất cả chín người.
Khi hai người vừa tiến vào tất cả tu sĩ ngồi bên pháp khí đều mở choàng hai mắt. Sau đó đều rối rít hai tay bấm quyết, liên tục đánh ra mấy đạo linh quyết vào pháp khí ở bên cạnh mình. Ngay lập tức từng luồng sáng màu tím lấp lánh hiện lên bên trong các pháp khí.
Đóa Mục bỗng nhiên xoay người, ánh mắt lóe sáng nhìn chằm chằm Vương Lâm.
Vương Lâm lui ra sau mấy bước, đồng tử trong hắn hai mắt thoáng co rút lại, tay phải đặt lên túi trữ vật, dè dặt nhìn đối phương. Hết thảy mọi việc đều khác hoàn toàn so với dự liệu của hắn.
Lúc này một người trong chín tu sĩ giữ pháp khí thấp giọng quát:
- Đóa Mục! Chúng ta chống đỡ không được bao lâu nữa, chỉ chừng ba nén nhang. Ngươi mau mau nói rõ ràng!
Hai mắt Đóa Mục bắn ra hai đạo tinh quang, nhìn chằm chằm Vương Lâm trầm giọng nói:
- Tiểu tử kia! Ngươi nếu đã ẩn trốn, vì sao còn muốn hiện thân?
Vương Lâm nhíu mày. Hắn nhìn đối phương hé miệng vừa định lên tiếng, nhưng tay trái lại đột nhiên bấm pháp quyết chụp về phía sau một cái. Pháp quyết trên năm ngón tay trái chính là hắn bấm theo ký ức của cổ thần, có tác dụng có thể tùy ý đi lại trong cơ thể cổ thần.
Phía sau trong hư không vừa mới xuất hiện cái khe, không đợi thân hình Vương Lâm kịp lui về phía sau, khe hở kia ngay lập tức liền bị một tia sáng màu tím từ trong pháp khí bắn ra kích trúng, trong nháy mắt tiêu tan.
Đóa Mục vẫn lộ thần sắc bình thản như không có gì.
Nhưng tận đáy lòng Vương Lâm chìm xuống. Hắn nhìn chằm chằm đối phương, chậm rãi nói:
- Vì muốn rời khỏi chỗ của cổ thần!
- Đóa Mục! Ngươi nói chuyện luôn lề mề như thế. Tiểu tử! Ta nói cho ngươi biết: Một khi phong ấn Thác Sâm bị mở ra, mọi người nơi đây toàn bộ đều phải chết. Chỉ có một mình hắn có thể rời khỏi!
Một tu sĩ mặt đỏ thân hình cao lớn cau mày, ở bên cạnh pháp khí quát to.
- Năm đó chúng ta mười một người tới tinh cầu hoang dã này vốn dự tính mở động phủ. Nhưng không nghĩ tới phát hiện nơi đây không ngờ có khí tức cổ thần, chờ bọn ta tra xét ở bên ngoài cổ thần thì gặp gã tu sĩ kia tên là Thác Sâm! Tu vi người này rất mạnh, mặc dù bọn ta liên hợp lại cũng không phải đối thủ của hắn.
Lão già tóc đỏ nói giọng to rõ cực nhanh. Hắn mới vừa nói xong, bên cạnh lại có một tu sĩ tóc thắt bím ngẩng đầu âm trầm tiếp tục nói:
- Gã Thác Sâm cũng không giết chết bọn ta. Ngược lại tỏ ra hết sức chân thành mời bọn ta vào trong chỗ cổ thần này. Hắn rất thông thuộc nơi đây, đối với mọi ngóc ngách trong chỗ cổ thần này gần như nắm rõ trong lòng bàn tay. Dựa theo lời của hắn: Hắn chú ý chỗ cổ thần nơi này đã rất lâu. Đáng tiếc phút cuối cùng cửa đóng lại bị chặn ở ngoài cửa.
- Ha ha! Người này mời bọn ta cùng hợp lực phá hủy cánh cửa. Trong cơ thể Cổ thần tuy có khả năng rất nhỏ tồn tại truyền thừa, nhưng sức hấp dẫn thật lớn, tuy rằng bọn ta đánh không lại hắn nhưng lại có một kiếm trận liên thủ vẫn chưa sử dụng. Kiếm trận này mà xuất ra cho dù là người này bọn ta cũng tin chắc nắm phần thắng. Chẳng qua kiếm trận này sau khi sử dụng tu vi của bọn ta đều phải tổn hao lớn.
- Một đường tiến vào trong cơ thể cổ thần, mặc dù người này tâm cơ thâm trầm, nhưng bọn ta cũng không phải kẻ dễ bị lừa gạt. Hai bên tuy có phòng bị lẫn nhau, nhưng cuối cùng cũng nghe theo lời hắn phá bỏ cánh cửa kia. Tuy nhiên hết thảy việc này quá mức quỷ dị. Hồi tưởng lại khi phá cánh cửa kia: Rõ ràng chính là phong ấn cái gì đó, phong ấn này uy lực thật lớn. Hao phí của chúng ta không ít thời gian. Hiển nhiên là cổ thần thi triển bố trí dùng để giam cầm. Nếu không phải người này cực kỳ hiểu biết về phong ấn, thậm chí mọi chỗ sơ hở đều rõ như lòng bàn tay bọn ta cũng không có khả năng phá bỏ được. Sau khi phong ấn giải trừ, bọn ta rõ ràng cảm giác được: tên tự xưng là Thác Sâm kia rõ ràng có một số biến đổi không giống trước đó, nhưng lại không nói được rốt cuộc là biến hóa ở chỗ nào.
Bình luận facebook