• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Tiên Nghịch (3 Viewers)

  • Chương 1756

Mấy vạn tu sĩ trong Đan Hải lúc này đã tử vong rất nhiều. Nhất là phân thân của Vân Không do khoảng cách quá gần tiên đan do Đan Hải biến thành, có thể nói là người đầu tiên bị đánh tan xác. Dù hắn có được kiếm ý cực mạnh nhưng khi nửa hạt tiên đan này nổ tung thì cũng yếu ớt như giấy mà thôi!

Tiên đan nổ tung, Đan Hải hoàn toàn biến mất. Tu sĩ Lục Ma Châu tử vong hơn một vạn người. Những người còn lại vốn không thể tránh được đại kiếp sinh tử nhưng trong thời khắc khi lực lượng hủy diệt tràn tới, trong khi đang tuyệt vọng thì trên bầu trời xuất hiện một hư ảnh khổng lồ. Hư ảnh này nhìn như một người, không thấy rõ bộ dáng. Chỉ thấy tay áo hắn vung lên một cái, tràn ngập cả vùng, bao phủ tất cả những tu sĩ Lục Ma Châu còn sót lại vào tay áo.

Trong khi lực lượng hủy diệt tới gần, thân ảnh ấy vội lui lại phía sau, tránh thoát lực lượng này trong gang tấc, sau đó hoàn toàn biến mất. Nhưng trên thực tế trong nháy mắt khi thân ảnh này biến mất, thân ảnh này đã bị thương.

Đan Hải trở thành hư vô, đại địa Thiên Ngưu Châu ở gần Đan Hải tầng tầng lớp lớp sụp đổ. Những mảng lục địa lớn bị hất tung, theo lực lượng trùng kích tiến sâu vào Thiên Ngưu Châu, hình thành một luồng gió bụi bao phủ cả bầu trời trong thời gian không biết bao lâu.

Ở trên Lục Ma Châu, lục địa cũng ầm ầm nổ tung, bị cuốn lên bầu trời, hóa thành một vùng mây bụi, tràn ra bốn phía.

Cũng may mà tiên đan này nổ tung ở giữa Đan Hải. Nếu không một khi nó tới gần Thiên Ngưu Châu mới nổ tung thì sự hủy diệt tác động lên Thiên Ngưu Châu sẽ rất nghiêm trọng.

Bởi vậy có thể thấy được lai lịch thần bí bất phàm của tiên đan này!

Ba ngày sau, lực lượng hủy diệt do tiên đan biến thành mới chậm rãi yếu đi. Cho tới khi nó biến mất phân nửa thì mây bụi bao phủ cả hai châu vẫn còn tồn tại như trước.

Trên Lục Ma Châu, sau khi trầm mặc ba ngày, bọn họ vẫn không thay đổi kế hoạch tiến vào Thiên Ngưu Châu. Tam đại tông môn liên hợp. Đám đệ tử được các trưởng lão dẫn đầu. Ngưng tụ thành đại quân bảy vạn tu sĩ. Đi về phía Đan Hải đã trở thành hư vô, hướng về phía Thiên Ngưu Châu đã không còn tấm màn ngăn cách!

Trong tam đại tông môn lúc này có một bộ phận đã đạt tới tu vi Không Kiếp, không bị giới hạn, hóa thành mấy chục đạo cầu vồng bay phía trước đội ngũ. Bọn họ là nhóm tiên phong trong cuộc chiến này, cũng là thế lực có tác dụng rất lớn trong trận chiến!

Thiên Ngưu Châu, ở một vùng núi non gần Đan Hải. Những dãy núi này bị sụp đổ rất nhiều, bầu trời hôn ám, bụi đất như sương mù tràn ngập, vô cùng âm trầm.

Còn có những tiếng gió thét gào trong thiên địa. Giống như đám oan hồn đang gầm thét thê lương, chấn nhiếp tâm thần.

Trong dãy núi này, trên một ngọn núi đã bị sụp đô một nửa có một thanh niên tóc bạc đang ngồi khoanh chân. Hắn chính là Vương Lâm.

Giờ phút này sắc mặt Vương Lâm tái nhợt. Thời gian ba ngày hầu như hắn dùng toàn bộ để chữa thương. Mặt đất trước người hắn có một chút máu tươi đỏ sẫm đã khô. Đây chính là máu do thương thế hắn phun ra trong ba ngày qua.

Lực lượng hủy diệt nọ cực kỳ kinh khủng, dù không vượt qua dự tính của Vương Lâm nhưng khi hắn dùng súc địa thành thốn rời đi thì vẫn bị dư lực quét tới!

Tuy rằng nó chỉ quét qua người một chút nhưng trong nháy mắt Vương Lâm đã nghe thấy âm thanh giống như xương cốt vỡ vụn, huyết nhục tan nát, Nguyên Thần hủy diệt. Cho tới sau khi hắn dung nhập thiên địa biến mất, xuất hiện ở nơi này thì cũng không thể chịu đựng thêm, phun ra một ngụm máu tươi, không cần nghĩ ngợi, lập tức ngồi xuống khoanh chân nhanh chóng chữa thương.

Nếu đổi lại là tu sĩ tầm thường khác thì lúc này dù không chết cũng chỉ còn cách đoạt xá. Nhưng thân thể Vương Lâm là thân thể Đạo Cổ, do đó có thể chữa trị.

Vào hoàng hôn của ngày thứ ba, Vương Lâm mở mắt lần đầu tiên, hít sâu vài hơn. Hắn nhướng mày, hít không khí đầy bụi đất này, vẻ mặt khổ sở ngẩng đầu nhìn bầu trời. Dù lúc này là hoàng hôn nhưng nơi này đã bị sương mù bao phủ, không nhìn rõ nhật nguyệt.

Đáng giá! Dù bị chút thương thế nhưng Vân Không kia trước khi chết nói ra những lời biểu lộ hắn rất có khả năng chỉ là phân thân. Nhưng phân thân này của hắn đã hoàn toàn tử vong!

Phân thân vừa chết, bổn tôn nhất định chịu ảnh hưởng! Chỉ là không biết ảnh hưởng tới mức nào mà thôi.phỏng chừng cũng không nhỏ đâu!

Mà ta lại còn chiếm được thứ này!

Vương Lâm cúi đầu, sắc mặt tái nhợt lúc này lộ ra một tia hồng nhuận. Tay phải hắn phất lên, u quang lóe ra. Chỉ thấy trong lòng bàn tay hắn xuất hiện thêm một chiếc la bàn.

La bàn này nhìn có vẻ cổ kính, bên trên tồn tại bản đồ Đan Hải giờ đã biến mất, thay vào đó là vùng đất Thiên Ngưu Châu nơi này.

Ở trên đó không có chút điểm sáng nào.

Cấm chế che dấu này cũng thật huyền diệu, sau khi cắn nuốt dung hợp xong, cấm chế bổn nguyên của ta chắc chắn gia tăng.nhưng hôm nay nó còn có tác dụng rất lớn, ta cũng không nóng lòng dung hợp.

Vương Lâm sở dĩ có dũng khí ở nơi này chữa thương là bởi có cấm chế che dấu này.

Hắn trước khi chữa thương đã lấy được cấm chế này, trong chớp mắt khuếch tán ra bao phủ vùng này, nghịch chuyển khiến cấm chế thu lại trong phạm vi nhỏ, uy lực càng mạnh, chỉ có thể ra, không thể vào!

Thương thế đã khôi phục bảy tám phần rồi, cũng không đáng lo nữa. Lúc này thủy bổn nguyên đã đại thành, cần phải trở về Đại Hồn Môn. Không biết ngọc giản của ta Đại Hồn Môn đã nhận được chưa nữa.

Dựa vào thời gian mà tính thì hẳn là chưa nhận được. Nhưng mặt đất Thiên Ngưu Châu ba ngày trước chấn động như vậy, nhất định đã khiến mọi người chú ý.

Trầm ngâm một hồi lâu, Vương Lâm đứng dậy, ánh mắt lóe lên, tay trái chụp vào hư không một cái. Lập tức trong tay hắn lại xuất hiện một ngọc giản.

Ngọc giản này rất tầm thường như bên trong lại ghi chép lần thứ hai Vương Lâm tiến vào Đan Hải, cả quá trình giết người hủy ba cây đại kỳ, cho tới khi ra tay chém tiên đan. Khiến tiên đan nổ tung, Vân Không tử vong, hủy diệt cả một vùng.

Cho tới khi Vương Lâm rời đi. Tất cả mọi chuyện đều có hình ảnh ghi lại.

Vương Lâm không còn là tu sĩ mới xuất môn ngây thơ nữa. Hắn hiểu rõ là dù ở môn phái nào, công lao đều có thể được ban pháp bảo. Đan dược và công pháp!

Mà công lao lần này nói ra nhất định có người không tin. Phương pháp tốt nhất là ghi lại toàn bộ chuyện này. Còn về chuyện thật giả thì nhìn một cái là biết!

Hơi trầm ngâm một chút, Vương Lâm liền xóa đi đoạn bản thân lấy được la bàn. Chỉ cần một đoạn chém tiên đan đã là đủ rồi!

Có vật này là có thể đòi lão tổ Đại Hồn Môn Đa Trọng Huyễn Thuật tầng thứ chín!

Vương Lâm thu hồi la bàn và ngọc giản, triệt tiêu cấm chế nơi này, thân thể nhoáng một cái liền hóa thành một đạo cầu vồng lao thẳng vào sâu trong Thiên Ngưu Châu.

Cầu vồng gào thét lao đi, sau khi bay được vạn trượng, dưới chân Vương Lâm liền xuất hiện gợn sóng, thân ảnh trong chớp mắt liền biến mất, lúc xuất hiện đã ở sâu trong đất liền, cách xa Đan Hải nọ.

Cả đường đi hắn không dừng lại, cấp tốc phi hành.

Thời gian chậm rãi trôi qua. Trong nháy mắt đã qua nửa tháng. Vị trí của Vương Lâm còn cách Đại Hồn Môn không quá xa. Nhưng đó là dùng súc địa thành thốn, còn nếu phi hành thì cần phải mất mấy tháng nữa.

Nơi này là sâu trong đại địa của Thiên Ngưu Châu, mặt đất tràn ngập núi non, một vùng xanh biếc, không hề có bộ dáng bị Đan Hải hủy diệt lan tới. Dù sao Thiên Ngưu Châu cũng rất lớn, khu vực bị ảnh hưởng cũng chỉ là một bộ phận nhỏ mà thôi.

Những lúc trung gian giữa hai lần súc địa thành thốn, Vương Lâm khoanh chân ngồi trên lưng Văn Thú lao đi. Dọc đường hắn ngoài việc dung nhập thiên địa thì lại ngồi chữa thương. Trong thời gian nửa tháng, thương thế của hắn đã khôi phục tám chín phần, có thể không cần để ý tới nữa.

Một ngày nọ, Vương Lâm đang phi hành đột nhiên ngấng đầu, hai mắt sững lại, nhìn về phía trước. Chỉ thấy thiên địa phía trước lóe lên u quang, u quang nọ là mấy con hạc giấy màu đen!

Mấy con hạc giấy này bay nhanh về những hướng khác nhau, tốc độ cực nhanh, thậm chí còn nhanh hơn cả Vương Lâm, nhoáng lên liền biến mất. Cũng may là có con vừa vặn bay sát người Vương Lâm, trong nháy mắt khi biến mất liền bị Vương Lâm thi triển Định Thân Thuật, khi còn cách nó mười trượng liền vung tay áo bắt được.

Thần thức dung nhập vào trong hạc giấy, trong tâm thần Vương Lâm liền ầm ầm vang lên một giọng nói uy nghiêm.

Lục Ma Châu xâm lấn, hủy Đan Hải, nổ tung tấm màn bảo vệ Thiên Ngưu Châu ta. Đại quân sắp tiến tới. Đại Hồn Môn, Quy Nhất Tông phát ra Hồn Nhất Lệnh, triệu tập tất cả tông môn, nhanh chóng phong bế sơn môn, tất cả tu sĩ trong môn phái đều phải nhanh chóng chuẩn bị chiến đấu.

Ánh mắt sững lại, buông lỏng con hạc giấy ra. Con hạc giấy liền lóe lên u quang, gào thét biến mất.

Vẻ mặt lộ sự trầm tư, Vương Lâm nhìn khoảng không phía trước. Nghĩ ngợi một hồi, hắn nhíu mày, không nghĩ tới ý niệm kỳ dị nảy sinh trong đầu nữa. Bình tâm tĩnh khí, ngồi trên lưng Văn Thú lao vút đi.

Trên đường Vương Lâm trở về Đại Hồn Môn, trong một khắc khi thời gian trôi qua hai mươi ngày, trong vùng hư vô của Đan Hải. Mấy chục tu sĩ Không Kiếp của Lục Ma Châu đã tiến tới. Đội ngũ của họ gào thét lao đi. Nhiệm vụ của bọn họ là dùng tất cả thủ đoạn để tiêu hao tu sĩ bước thứ ba của Thiên Ngưu Châu!

Giết càng nhiều thì khả năng chiến thắng càng lớn!

Phía sau bọn họ chừng một tháng hành trình là đại quân bảy vạn tu sĩ của Lục Ma Châu, hóa thành bảy vạn đạo cầu vồng, nổi liền thiên địa, giống như vô biên vô hạn đang từ từ tiến tới.

Phía sau bảy vạn tu sĩ này là một đạo kiếm ảnh kinh khủng, mang theo kiếm ý ngập trời từ từ đi theo. Đây là một thanh cổ kiếm màu vàng. Trên kiếm này có một thanh niên mặc thanh sam đang khoanh chân ngồi, mái tóc phủ xuống vài, tướng mạo anh tuấn tới yêu dị. Thần sắc hắn bình tĩnh nhưng khuôn mặt hơi tái nhợt, nhìn về phía Thiên Ngưu Châu xa xa, đôi mắt mở hé lộ ra một tia hàn quang lãnh khốc.

Hủy phân thân của ta, làm tu vi của ta rơi xuống Không Kiếp sơ kỳ. Mối hận này chúng ta từ từ tính đi!

Cổ kiếm kim sắc dưới thân người này tảo ra một luồng khí tức cực kỳ cao quý. Ở phía sau thân kiếm mơ hồ huyễn hóa ra một thân ảnh mặc hoàng kim giáp. Thân ảnh nọ cao lớn vô cùng, lộ vẻ tang thương.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Y Tiên
  • Một miếng ngói xanh
Đại tiên y
  • Vạn Kiếp
Chương 21-25

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom