• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Tiên Nghịch (5 Viewers)

  • Chương 1799

Sau khi lão già mặc lục bào và hai Lục Ma sứ giả hộ vệ rời đi. Thân thể Vương Lâm vẫn ngồi ở đó không nhúc nhích. Từ từ, trong không gian màu lục này trở nên yên tĩnh, chỉ có vô số ánh sáng màu lục lóe lên không ngừng.

Trong mỗi một đạo ánh sáng nọ lại có một hư ảnh bọ cạp màu lục, tràn ngập không gian này.

Thời gian chậm rãi trôi qua, chớp mắt đã qua ba tháng. Trong ba tháng này Vương Lâm vẫn ngồi bình tĩnh như trước, không có chút sinh cơ hay di động nửa điểm. Trên thân thể hắn bị một lượng lớn ánh sáng màu lục bao phủ, nếu nhìn kỹ có thể thấy thân thể Vương Lâm giống như bị vô số bọ cạp màu lục bò quanh, chầm chậm nhúc nhích, tràn ngập trên người hắn.

Trong ba tháng này, Nguyên Thần Vương Lâm được Thiên Nghịch Châu bảo vệ vẫn lẳng lặng chờ đợi. Hắn có đủ kiên nhẫn, chờ đợi cơ duyên to lớn mà hắn mơ hồ cảm nhận được.

Lão già mặc lục bào kia cực kỳ đa nghi. Theo Vương Lâm thấy, đối phương tuyệt đối sẽ không tin mình, sợ rằng sắp tới sẽ còn mấy lần dò xét nữa, cho tới khi hoàn toàn xác định mới an tâm đưa cơ duyên tới cho mình.

Vương Lâm dù đoán không được tương lai mình sẽ còn bị dò xét thế nào nhưng hắn đã có chuẩn bị nên tâm thần dưới sự bảo vệ của Thiên Nghịch Châu cứ từ từ mà chờ đợi.

Dĩ bất biến ứng vạn biến, đây là ý niệm hiện nay của Vương Lâm. Hắn tùy ý để mấy con bọ cạp màu lục này bao trùm cơ thể, dù có một số con chui vào miệng mũi, vào hai tai nhưng cơ thể hắn vẫn không chút biến hóa như trước.

Thời gian chẳng mấy chốc lại trôi thêm ba tháng, ba tháng, ba tháng. Rất nhanh Vương Lâm đã ở trong không gian màu lục này hơn một năm.

Với tu sĩ đạt tới tu vi như hắn, thân thể đã ngàn năm không hư hỏng. Thời gian một năm này, thân thể của hắn vẫn không hề có chút biến hóa như trước. Chẳng qua đám bọ cạp màu lục bao trùm trên cơ thể hắn càng ngày càng nhiều.

Trong không gian màu lục này. Đám bọ cạp màu lục co thân thể Vương Lâm trở thành một phần của nơi này, giống như một tòa bảo địa. Tràn ngập khí tức âm u.

Giờ phút này sợ rằng bất luận kẻ nào khi nhìn thấy không gian màu lục này cũng đều kinh hãi.

Vương Lâm đã không còn tồn tại nữa. Nơi này chỉ còn một đám đất hình người do bọ cạp màu lục tạo thành.

Nguyên Thần của Vương Lâm trong một năm này giống như nước giếng khơi không dao động, ở bên trong Thiên Nghịch Châu không lộ ra chút nào.

Trong một năm này, lão già mặc lục bào giống như đã bỏ quên Vương Lâm, khắp không gian yên tĩnh, ngay cả thân ảnh bên ngoài kiến trúc hình bọ cạp cũng không thấy.

Tất cả mọi chuyện trong sự yên tĩnh này đều có vẻ quỷ dị.

Một năm, hai năm, ba năm.

Vào ngày đầu tiên của năm thứ tư, trong kiến trúc hình bọ cáp, trong không gian màu lục, Nguyên Thần Vương Lâm cảm thấy đắn đo. Hắn đã ở nơi này đợi bốn năm rồi!

Nhưng trong bốn năm này lão già mặc lục bào căn bản không hề xuất hiện. Thân thể hắn dưới sự bao trùm của bọ cạp màu lục đã xuất hiện một loại biến hóa kỳ dị. Loại biến hóa này là nguyên nhân khiến Vương Lâm đắn đo!

Trong mười vạn tám ngàn lỗ chân lông của hắn có những điểm sáng như những quả trứng màu lục tồn tại. Những điểm sáng này hai năm trước xuất hiện, sau khi hấp thu máu huyết của Vương Lâm liền hóa thành một đám bọ cạp con!

Đám bọ cạp này hoàn toàn lấy thân thể Vương Lâm làm sào huyệt, dùng nơi này sinh trưởng.

Sau khi sinh ra một lượng lớn thì đã khiến số lượng bọ cạp trong không gian màu lục này tăng lên gấp đôi, bao phủ thân thể Vương Lâm. Thậm chí ngay cả bốn phía mặt đất cũng dày đặc một tầng, nhìn thấy mà giật mình.

Bọ cạp con khiến cho thân thể ngàn năm không hư hỏng của Vương Lâm chậm rãi có nếp nhăn. Thân thể hắn trở thành chất nuôi dưỡng cho chúng, dần dần héo rũ đi.

Nếu cứ phát triển thế này thì Vương Lâm có cảm giác mãnh liệt rằng bản thân mình không cần hành động gì, Nguyên Thần không tản ra điều khiển thân thể rời khỏi nơi này, sợ rằng sẽ vĩnh viễn không thể rời đi được.

Hắn cũng đã rõ rằng lão già mặc lục bào này vì sao không xuất hiện nữa, cũng không tiến hành dò xét. Bởi vì năm tháng chính là thủ đoạn dò xét tốt nhất!

Không có bất cứ phương pháp nào có thể giúp người ta nhìn thấu mọi chuyện tốt hơn năm tháng.

Lão già nọ Vương Lâm đoán rằng đối phương hiển nhiên đã chuẩn bị dùng năm tháng để dò xét Vương Lâm cực kỳ tàn khốc. Nếu lần dò xét cuối cùng này hợp tâm ý hắn thì hắn mới có thể hoàn thành ý nghĩ cuối cùng.

Nếu lần dò xét này mà không phù hợp vậy thì hậu quả thế nào Vương Lâm cũng không biết.

Nếu như không có những chuyện đang diễn ra trên thân thể, không có tình huống thân thể héo rũ xuất hiện thì Vương Lâm có thể chờ đợi. Dù là mười năm, trăm năm, ngàn năm. Nếu hắn thực sự muốn chờ, với sự quyết đoán và kiên định của hắn rất có khả năng cắn răng chờ tiếp.

Nhưng lúc này thân thể héo rũ lại khiến cho Vương Lâm không thể không phân vân. Niềm tin kiên định của hắn không khỏi phát sinh dao động. Bởi vì tất cả đều là hắn dự đoán, không có đầu mối chứng minh cơ duyên sẽ tới.

Một khi hắn phán đoán sai lầm thì sợ nếu không rời đi. Thân thể sẽ hoàn toàn héo rũ, khiến hắn bỏ lỡ cơ hội chính thức, được không bằng mất!

Nhưng nếu hắn phán đoán đúng mà lại rời đi thì đúng là lại bỏ qua một cơ duyên lớn!

Đây là một lựa chọn khó khăn, khiến Vương Lâm phải đấu tranh!

Sự đấu tránh này diễn ra trong một năm cũng là năm thứ năm Vương Lâm ở trong không gian màu lục, cuối cùng tiêu tán. Vương Lâm quyết đoán bỏ qua tất cả ý niệm hỗn tạp trong đầu, mang theo vẻ điên cuồng, mang theo niềm tin đối với phán đoán của mình, quyết định ở lại nơi này bình tĩnh chờ đợi.

Năm thứ sáu, năm thứ bảy, năm thứ tám. Thân thể Vương Lâm héo rũ đi rất nhiều nhưng tâm thần hắn vẫn bất động như trước!

Năm thứ chín, năm thứ mười. Thân thể hắn bị rất nhiều bọ cạp bao phủ, lúc này không còn chút dưỡng chất nào nữa, khô gầy như xương khô, cả người giống như chỉ một cơn gió nhẹ thổi là tan rã. Nhưng Vương Lâm vẫn đang đợi!

Mười năm! Hắn ở trong không gian màu lục này đã mười năm. Hắn không biết bên ngoài đã phát sinh những biến hóa gì, không biết Lục Ma Châu vào Thiên Ngưu Châu giao chiến có kết quả ra sao, còn tiếp tục hay đã kết thúc.

Trong mười năm này Nguyên Thần Vương Lâm không điều khiển thân thể, hoàn toàn ngưng tụ dưới sự bảo vệ của Thiên Nghịch Châu, đánh cuộc một phen!

Niềm tin chống đỡ cho hắn chính là phán đoán và phân tích của hắn. Lão già mặc lục bào kia rõ ràng chỉ có thân hình phàm nhân, nhưng trên người hắn Vương Lâm lại cảm nhận được một luồng khí tức đáng sợ. Người có thể khiến Tông chủ Đạo Ma Tông vô cùng khách khí, Vương Lâm tin tưởng rằng nếu mình coi thường vọng động sợ là sẽ gặp phải nguy cơ rất lớn.

Trong Lục Ma Hạt Miếu này tồn tại rất nhiều bí ẩn mà hắn không biết. Mà quan trọng nhất chính là bởi vì lão già mặc lục bào kia là phàm nhân nên đối phương tuyệt đối không thể sống lâu lắm!

Lúc này chính là lúc so bình sự kiên nhẫn!

Nhưng điều kiện tiên quyết chính là phán đoán của Vương Lâm là thật!

Giờ phút này hắn không biết, trong kiến trúc hình bọ cáp khổng lồ này. Bên trong đầu của con bọ cạp, lão già mặc lục bào đang bình tĩnh ngồi khoanh chân, nhìn về phía trước, ở phía trước hắn có một mặt gương màu lục, bên trong hiện lên tất cả hình ảnh của Vương Lâm trong không gian màu lục kia.

Thời gian mười năm không chỉ có Vương Lâm chờ đợi mà cả lão già mặc lục bào này cũng đang chờ đợi.

Thọ nguyên hắn có hạn, dù có thể thông qua bí thuật mà sống lâu hơn một chút nhưng bộ tộc của hắn mỗi một đời Tế Tự nhiều nhất cũng chỉ sống được ba ngàn năm thôi.

Hắn năm nay đã hai ngàn tám trăm tuổi, thời điểm tử vong đã rất gần rồi.

Thời gian là phương pháp tốt nhất, có thể thấy được chân tướng. Cho dù ta làm vậy có hơi thừa nhưng vì sự an toàn của Lục Ma đại nhân, phải làm như thế. Ta muốn xem người này rốt cục là đánh mất tâm thần thật hay là giả vờ.

Hắn không thiếu kiên nhẫn, bên trong kiến trúc hình bọ cạp này ở hơn hai ngàn năm. Thời gian lưu chuyển đã trở thành thói quen của hắn, tính toán năm tháng trở thành bản năng của hắn.

Ba năm, ba năm, bốn năm. Lại mười năm nữa. Hắn và Vương Lâm cùng chờ đợi, lại tiếp tục trôi qua một lần nữa. Đây là một lần so đấu cực kỳ tàn khốc, vượt hẳn tu sĩ tầm thường chém giết. Bởi vì lần này họ đấu chính là tuế nguyệt!

Giao đấu bằng tuế nguyệt, vô thanh vô tức, không có chút khói lửa, nhưng bên trong lại ẩn chứa sự kiên định vào hung hiểm lớn lao. Bộ tộc lão già mặc lục bào kia đã chuẩn bị vô số ngàn năm, hắn nếu thua sẽ không chịu đựng nổi.

Vương Lâm nếu thua cũng sẽ không gượng dậy nổi. Thân thể hắn lúc này ngay cả xương cốt cũng đã bắt đầu yếu ớt đi. Thân thể này nếu không phải có thân hình của Đạo Cổ thì sau mấy năm nữa sẽ hoàn toàn phế bỏ.

Trong không gian màu lục này, hầu hết đã bị bọ cạp màu lục bao trùm. Chúng tỏa ra ánh sáng màu lục, không ngừng nhúc nhích.

Thời gian hai mươi năm, tâm thần Vương Lâm bất động, đắm chìm trong tín niệm của mình. Đây là một lần đánh cuộc hiếm thấy trong cuộc đời hắn!

Ta tuyệt đối sẽ không thua.

Câu nói này đã chống đỡ tâm thần Vương Lâm gần hai mươi năm.

Năm tháng có đôi khi cực kỳ dai dẵng và buồn chán, nhưng có lúc lại như gió thu rụng xuống, từ bầu trời rơi xuống mặt đất, nhìn như bốn mùa biến hóa nhưng thật ra chỉ là một đoạn đường ngắn ngủi.

Trong nháy mắt đã qua hai mười năm. Vương Lâm ngồi tại chỗ này đã bốn mươi năm, bỏ qua thân thể, Nguyên Thần giống như đã chết rồi vậy.

Thân thể của hắn dù là có thân hình Đạo Cổ thì trong bốn mươi năm này cũng đã xuất hiện dấu hiệu hoàn toàn tử vong.

Lão già mặc lục bào này vẫn còn chờ như trước. Hắn trừ cuộc sống bình thường ra thì hầu như đều nhìn vào gương, trầm mặc chờ đợi.

Thời gian bốn mươi năm. Không hay biết lại trôi qua. Vậy là Vương Lâm đã ở đây tám mươi năm!

Vào một ngày nọ trong năm thứ tám mươi, hai mắt lão già mặc lục bào ẩn trong y phục lộ vẻ chần chừ. Hắn không tin lại có người có thể khi thần trí thanh tỉnh mà nhẫn nại chờ đợi tới tám mươi năm!

Mà quan trọng nhất là thọ nguyên của hắn cũng không còn nhiều.

Lúc này trước mặt hắn cũng như Vương Lâm năm đó. Lựa chọn tiếp tục chờ đợi hay không!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Y Tiên
  • Một miếng ngói xanh
Đại tiên y
  • Vạn Kiếp
Chương 21-25

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom