Trên bầu trời xuất hiện sương mù cuồn cuộn lên giống như là một cây nấm ầm ầm khuếch tán về bốn phía. Sương mù tràn ngập che khuất cả bầu trời, khiến cho mặt đất dần trở nên hắc ám.
Một luồng uy áp cực lớn từ trên trời giáng xuống, bao phủ phía dưới, khiến cho mặt đất không khỏi run lên, nếu như mặt đất này có linh tính chắc chắn sẽ phải hoảng sợ dưới uy áp này.
Trong hành cung, ngoài đám người Kế Đô hoàng tử còn có rất nhiều thị vệ. Những thị vệ này đều có sức mạnh Cổ Tộc không hề yếu, thậm chí một vài người trong số đó đã trở thành thánh, có được hai mươi bảy tinh điểm.
Nhưng lúc này khi uy áp phủ xuống, gần một ngàn thị vệ này toàn bộ đều tái nhợt sắc mặt, thân thể run rẩy, từ trong cơ thể phát ra tiếng ầm ầm giống như không thể chịu được uy áp này.
- Trong một trăm năm này hắn đã tu luyện thần thông gì sao lại có thể sinh ra uy áp như thế này!
Trong đại điện, sắc mặt thanh niên mặc tử bào kia kịch biến. Với tu vi của hắn cũng không thể chịu đựng được uy áp này.
Còn về thiếu phụ kia toàn thân còn không thể đứng lên, ngồi ở trên ghế trên trán toát mồ hôi.
Kế Đô hoàng tử thần sắc kích động. Suốt một trăm năm Vương Lâm bế quan này hắn thủy chung không dám đến quấy rầy, cho dù là năm đó hắn gặp nguy cơ sinh tử cũng cố cắn răng sống sót. Nhưng hiện giờ tất cả mọi chuyện đều sắp qua đi, hắn cảm nhận được luồng uy áp này đến từ khí tức của nghĩa phụ Vương Lâm của hắn.
Đám sương mù trên không trung kia trong khi đang liên tục quay cuồng, đột nhiên bên trong xuất hiện hư ảnh kỳ dị. Đó là một mặt trời đỏ rực, mặt trời này hiện ra bên trong đám sương mù, bộc phát ra hào quang sáng ngời. Ngay khi hào quang này khuếch tán ra, sương mù bốn phía lại một lần nữa cuộn lên. Trong tiếng ầm ầm vang vọng, đám sương mù này bất ngờ khuếch tán ra vô tận.
Từ xa nhìn lại trong quận chỗ hành cung của Kế Đô hoàng tử này gần như toàn bộ đều bị sương mù này bao phủ. Trong quận này vô số tộc nhân của Cổ Tộc run rẩy, khó có thể chịu được luồng uy áp này, thân thể như bị đông lại, không thể cử động được một chút nào.
Nhất là gần một ngàn thị vệ trong hành cung kia cũng vì ở quá gần uy áp này mà lúc này cả đám đều run rẩy trong lòng tràn ngập sự sợ hãi.
Bên trong đại điện kia, thanh niên mặc tử bào toàn thân toát mồ hôi, ngay cả quần áo toàn thân cũng bị thấm ướt hơn phân nửa. Mặt hắn xám như tro ánh mắt lộ ra một vẻ hoảng sợ. Hắn đã từng bái kiến Tống Thiên Đại Thiên Tôn, ngay cả ở trước mặt Tống Thiên hắn cũng không sợ hãi như lúc này.
Dường như sinh tử của hắn phụ thuộc vào một ý niệm của uy áp này.
Những lời đồn từ hơn một trăm năm trước liên quan đến người đang bế quan này giờ phút này bất giác hiện lên trong tâm thần của thanh niên mặc tử bào này khiến cho những ý niệm bất kính của hắn lập tức tan thành mây khói. Trong mắt hắn người có thể tản ra luồng uy áp này đủ để có thể so sánh với Tống Thiên Đại Thiên Tôn!
Theo luồng uy áp này khuếch tán ra, ngay khi sương mù bao phủ cả một quận của Thủy Cổ, ở xa bên ngoài hoàng thành của Thủy Cổ nhất mạch, trong một ngọn núi cao chọc trời, có một tòa đại điện.
Ngọn núi này tên là Nguyên Thủy Sơn, đỉnh núi có hình như sừng trâu, như thể là muốn phá vỡ bầu trời.
Đại điện kia được xây dựng ở trên một mặt của chiếc sừng này. Điện này là Thủy Cổ Điện, là một thánh địa của Thủy Cổ nhất mạch chỉ sau có Tổ Miếu, cũng là nơi truyền thụ thần thông của tộc nhân Thủy Cổ.
Thường ngày, ở nơi này có rất nhiều tộc nhân đến bái kiến, nhưng hôm nay Nguyên Thủy Sơn này lại tản mát ra một áp lực vô biên, ngăn cản tất cả mọi người tiến vào bên trong.
Ở mặt kia của chiếc sừng, lúc này có một nam tử trung niên đang khoanh chân ngồi. Nam tử này toàn thân mặc áo xanh, tóc xõa xuống ngang thắt lưng. Hắn nhìn về phía xa xa thần sắc có chút ngưng trọng.
Ở phía sau hắn còn có một người, người này là một thanh niên, tướng mạo thô ráp ẩn chứa một sự dữ tợn, nhưng hiện giờ sự dữ tợn này cũng tiêu tan, bị vẻ khiếp sợ thay thế. Hắn cũng nhìn ra xa.
Với tu vi của hắn vốn sẽ không thể cảm nhận được uy áp đến từ đằng xa kia, nhưng lúc này hắn đang đứng ở đằng sau nam tử trung niên, thông qua một phương thức kỳ dị nào đó mà có thể cảm nhận được.
- Sư tôn đây… đây là… đây là… Thanh niên kia hít sâu một hơi, hắn nhìn thấy thần sắc âm trầm của sư tôn, sau khi vô ý mở miệng liền lập tức nuốt trở lại.
- Ngoài Vương Lâm một trăm năm trước đã đại náo hoàng cung Đạo Cổ, giết Đạo Cổ hoàng tôn, đi tới Thủy Cổ nhất mạch ta, được hoàng huynh kia của ngươi cung phụng bế quan không ra thì còn có thể là ai nữa!
Trong mắt nam tử trung niên kia lóe lên hàn quang.
Nghe thấy cái tên Vương Lâm này thanh niên tướng mạo thô ráp kia lập tức thở hổn hển, sau khi trầm mặc một lát đột nhiên nói.
- Sư tôn thủy chung vẫn không chỉ định đệ tử là hoàng tôn chẳng lẽ chính là vì người này?
Nam tử trung niên kia hừ lạnh một tiếng.
- Vương Lâm này năm đó vi sư đã gặp qua một lần, là do sư tôn Huyền La của hắn đưa tới. Tu vi của hắn không kém, chiến lực phi phàm, nhưng vẫn chưa được bổn tôn đặt vào mắt!
Sở dĩ hắn có thể toàn mạng đi ra khỏi hoàng cung Đạo Cổ đó là vì Huyền La không ra tay! Nhưng sau khi người này giết Đạo Cổ hoàng tôn, Cổ Đạo Đại Thiên Tôn thủy chung vẫn không truyền ra lời nào, điều này khiến cho người ta thấy khó hiểu. Cũng chính vì vậy vi sư mới không vội vã chọn ngươi là hoàng tôn tương lai!
Điều vi sư lo ngại không phải là người này mà là suy nghĩ của Cổ Đạo Đại Thiên Tôn kia! Còn về người này không cần phải lo tới!
Nam tử trung niên kia nhìn uy áp mơ hồ tản ra giữa thiên địa ở đằng xa chậm rãi nói. Hắn chính là Tống Thiên Đại Thiên Tôn còn thanh niên ở phía sau chính là Đông Man hoàng tử.
Thanh niên ở bên cạnh kia trong lòng thở phào nhẹ nhõm, do dự một chút, rồi chần chừ hỏi.
- Sư Tôn, Vương Lâm này hiện giờ xuất quan, tu vi của hắn so với một trăm năm trước cũng đã tăng tiến, nếu không cũng không thể tản ra uy áp như thế này.
Nam tử trung niên kia không nói gì nhưng đồng tử trong hai mắt hắn cũng không thể không co lại một chút. Sau khi nhìn nửa ngày hắn mới chậm rãi mở miệng.
- Hắn đang dung hợp chân thân! Mà chân thân này có chút bất phàm, nếu hắn muốn dung hợp hoàn chỉnh thì rất là gian nan! Nhưng hiện giờ nếu hắn đã chọn Thủy Cổ nhất mạch ta là nơi dung hợp chân thân, mà lại không bẩm báo với bổn tôn thì đúng là đã không nể mặt bổn tôn rồi. Huống hồ hắn cũng tham dự trận tranh đoạt trong hoàng cung Thủy Cổ, đã như vậy thì vi sư phải giáo huấn hắn một phen.
Nam tử trung niên kia tuy nói là lo ngại suy nghĩ của Cổ Đạo Đại Thiên Tôn, nhưng dù sao hắn cũng là một Đại Thiên Tôn, còn là người bảo vệ Thủy Cổ nhất mạch, trong phạm vi Thủy Cổ hắn có quyền xử lý tất cả những chuyện mà hắn cho rằng có thể gây nguy hiểm.
Trong mắt hiện lên một tia âm hàn, nam tử trung niên này đột nhiên giơ tay phải lên vẽ ra một ấn ký, chỉ về phương hướng uy áp của Vương Lâm truyền tới.
- Giải phong!
Trong khi hắn thì thào, trên tay phải lóe lên u quang.
Cùng lúc đó trên vùng đất của Cổ Tộc, ở vị trí trung tâm tiếp giáp cả tam mạch, trên Cổ Đạo Sơn có đến gần một ngàn bậc thang, ở trên tầng cao nhất của ngọn tháp cao vút kia hư ảnh toàn thân được sương mù che phủ đang khoanh chân nhắm mắt bỗng nhiên mở mắt ra nhìn về hướng Thủy Cổ.
- Chân thân dung hợp?
Hồi lâu sau, hư ảnh kia truyền ra tiếng tự nói khàn khàn. Giọng nói của hắn bình tĩnh, không lộ ra một chút tâm tình nào nghe mà không rõ hỉ nộ.
Trong một quận của Thủy Cổ chỗ hành cung của Kế Đô hoàng tử, theo sương mù quay cuồng bao phủ thiên địa, chỉ thấy trên bầu trời của hành cung sau khi mặt trời kia xuất hiện, thiên địa biến sắc, sương mù như sôi trào, dần dần hóa thành đêm tối!
Trong thời gian ngắn, ánh mặt trời và đêm tối luân phiên thay đổi trong đám sương mù. Sau chín lần, một tiếng gầm khẽ từ trong hành cung truyền ra. Theo thanh âm này vang vọng, chỉ thấy toàn bộ sương mù bất ngờ biến thành những ký hiệu lóe lên, mỗi một ký hiệu kia đều ẩn chứa cấm chế bản nguyên lực.
Thời gian chậm rãi trôi qua, trong nháy mắt đã mấy canh giờ. Trong mấy canh giờ này những ký hiệu cấm chế kia ngày càng nhiều, hai màu trắng đen trên bầu trời thay đổi lại càng nhanh hơn, nhưng thủy chung vẫn chưa thấy dấu hiệu dung hợp.
Hơn nữa còn xuất hiện dấu hiệu bất ổn. Sự giao hòa giữa trắng và đen kia dường như giảm xuồng, đồng thời mơ hồ như muốn tan vỡ, còn có rất nhiều cấm chế kia lúc này cũng xuất hiện những dấu hiệu tan rã.
Đúng lúc này đột nhiên một tiếng thét dài kinh thiên vang lên. Chỉ thấy từ trong hành cung có năm đạo cầu vồng lao ra, năm đạo cầu vồng này nhìn không rõ tướng mạo, nhưng bọn họ ngưng tụ lại ở giữa thiên địa, năm đạo hợp thành một đã ngưng tụ thành một hư ảnh.
Hình dáng hư ảnh này bất ngờ chính là Vương Lâm!
Nhưng đó không phải là bản thể của Vương Lâm mà là ngũ hành chân thân. Chân thân này đứng giữa thiên địa, thân thể hư ảo, chỉ lớn như người thường, nhưng khi hắn mạnh mẽ hít vào một hơi. Chỉ thấy thiên địa ầm vang, vô tận sức mạnh thiên địa điên cuồng cuốn tới, sau khi bị ngũ hành chân thân này nuốt vào miệng, thân thể hắn bỗng nhiên bành trướng lên, trong nháy mắt hóa thành cao trăm trượng!
Luồng sức mạnh thiên địa này trên thực tế chính là sức mạnh của thiên địa ngũ hành!
Chân thân trăm trượng kia vẫn chưa dừng lại mà lại hút mạnh một lần nữa. Chỉ thấy mặt đất chấn động, thiên hỏa ẩn hiện, nước mưa mù mịt, cỏ cây héo rũ, còn có kim bản nguyên lực từ trong thiên địa cũng theo đó chuyển động, hóa thành sức mạnh thiên địa bị cuốn vào miệng chân thân này.
Trong tiếng ầm ầm khuếch tán ra, hư ảnh trăm trượng này lại một lần nữa bành trướng lên, bất ngờ hóa thành người khổng lồ cao ngàn trượng, sừng sững giữa thiên địa! Ngũ hành chân thân cao ngàn trượng này duỗi hai tay ra, ngũ hành bản nguyên lượn quanh khiến cho sự giao hòa giữa trắng và đen kia trở nên vững chắc, khiến cho những ký hiệu cấm chế kia không còn dấu hiệu tan rã nữa.
Ngay khi ba đạo bản nguyên cấm chế, thái sơ, mặc diệt bắt đầu ổn định, lại nghe thấy một tiếng gào thét mang theo vẻ tàn bạo, mơ hồ từ sâu bên trong lòng đất của quận này ầm ầm truyền ra.
Tiếng gào thét này mang theo một vẻ điên cuồng, mang theo một sức mạnh kinh thiên, ngay khi truyền ra lập tức khiến cho tộc nhân Thủy Cổ trong quận này đều chấn động tâm thần, lộ ra sự kinh hoàng và sợ hãi.
Ngay khi tiếng thét này vang lên, Kế Đô hoàng tử trong đại điện kia thân thể cũng run lên phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt lộ ra sự chấn động.
- Là La Miên!
Thanh niên mặc tử bào kia sắc mặt lại càng tái nhợt, ngay khi nghe thấy hai chữ La Miên, hắn nghĩ ngay tới một lời đồn liên quan tới Kế Đô hoàng tử ở trước mắt này. Nghe đồn hoàng tử này khi sinh ra cũng có dị tượng xuất hiện, nhưng là một hư ảnh biểu hiện cho sự hung ác cho nên mới được hoàng tộc giấu giếm, bị quốc sư lúc đó bưng bít đi.
Những người biết được chuyện này không nhiều, nhưng một trăm năm qua không biết vì sao dần dần lời đồn này trong Thủy Cổ nhất mạch lại một lần nữa được lan truyền.
Nghe nói Kế Đô hoàng tử xây dựng hành cung ở trong La Miên Quận này chính là bởi vì bên trong quận này có phong ấn mãnh thú La Miên năm đó đã đại bại trong tay Cổ Tổ!
Hơn nữa Kế Đô ở nơi này như có thể trấn áp được La Miên, còn có thể nuôi dưỡng vận khí của bản thân. Đây là chuyện mà quốc sư đã chết kia sắp xếp trước khi chết.
Tiếng gào thét kia càng ngày càng kịch liệt, không lâu sau chỉ thấy trên bầu trời ở đằng xa xuất hiện một hư ảnh khổng lồ. Đó là một quả cầu thịt tròn xoe trên đó có một con mắt rất lớn lộ ra một sự hung tàn và điên cuồng. Thân thể nó đều là hư ảo, lúc này sau khi xuất hiện liền nhìn chằm chằm ngũ hành chân thân cùng với những bản nguyên hư ảo của Vương Lâm trên bầu trời của hành cung, trong mắt nó lóe lên một vẻ tham lam.
Quả cầu thịt tròn xoe này chính là La Miên!
Bình luận facebook