Cơ hồ mỗi một tộc nhân của đằng gia đều liên tục thảo luận một cách bất an, rốt cục kẻ này có thù hận gì mới đằng gia mà lại ác độc như vậy, muốn diệt cả Đằng gia.
Đủ loại tin đồn thất thiệt được tung ra trong Đằng gia. Trong số đó, không ngờ lại có mấy tin đồn đã tới được gần với sự thật.
Tuy rằng Đằng Hóa Nguyên cố gắng ngăn cản, nhưng trong thời khắc nguy ngập này, những tin đồn đó làm sao sức người có thể ngăn cản nổi. Dần dần sự khủng hoảng trong tộc nhân Đằng gia càng ngày càng tăng.
Tới một hôm, mới sáng tinh mơ, ánh ban mai tươi sáng, trời trong xanh ngàn dặm. Hôm này là ngày thứ chín Đằng gia bị tàn sát.
Cả triệu quốc hễ là người có huyết mạch đằng gia nếu không tử vong thì đã tụ tập hết ở đằng gia thành.
Ngày hôm nay là ngày đằng gia tanh máu, là ngày đằng gia bị giệt tộc. Dù là mấy trăm năm sau, khi nhắc tới ngày này, không ít tu sĩ triệu quốc cũng vẫn chấn động tâm thần, mặt mày biến sắc.
Ngày hôm nay là ngày thế cục cả triệu quốc thay đổi, là ngày mà triệu quốc máu chảy thành sông.
Ngày hôm nay, mặt đất cả đằng gia thành tràn ngập máu tươi, ướt đẫm tường thành.
Đó cũng là ngày mà cả triệu quốc không ai không biết tới cái tên Vương Lâm. Thân ảnh lạnh lùng với mái tóc bạc tung bay kia khiến cho đông đảo tu sĩ rét buốt cả ruột gan.
Đồng thời cái tên Vương Lâm này cũng thay thế Phác Nam Tử trở thành đệ nhất nhân nơi triệu quốc. Trong ngày này rất nhiều đại tu sĩ của triệu quốc cũng mất đi.
Sáng sớm, ở ngoài đằng gia thành ngàn dặm, Vương Lâm cưỡi trên Văn thú, chậm rãi bay tới. Phía sau thân thể hắn, dưới pháp thuật duy trì không cho phân hủy là một núi thi thể được bảo tồn hoàn hảo.
Bởi vì, Vương Lâm muốn xếp tháp đầu người nhà họ Đằng!
Tốc độ phi hành của Vương Lâm, cũng không phải là nhanh. Hắn nhìn Đằng Gia thành ở phía trước, mà trong lòng cảm khái. Bốn trăm năm trước, hắn bị Đằng Hóa Nguyên bức phải tự bạo thân thể, suýt chết.
Bốn trăm năm sau, hắn đã quay trở lại, mang theo sát khí và một lòng thù hận quay trở về. Đã bốn trăm năm, cuối cùng thì hắn cũng đợi được đến ngày hôm nay!
Vương Lâm hạ xuống trên một vùng đất trống cách Đằng Gia thành cả ngàn dặm. Hắn lạnh lùng nhìn Đằng Gia thành, không nhanh không chậm tháo Long Cân từ trên miệng Văn thú ra, sau đó thả đám thi thể bị trói chặt lên mặt đất.
Hễ là thi thể, đều bị hắn chặt bỏ đầu. Động tác của hắn rất nhanh gọn và sạch sẽ, nét mặt lạnh như băng không hề có chút tình cảm.
Dần dần, số lượng đầu người ở bên cạnh hắn càng lúc càng nhiều. Nét mặt của mỗi cái đầu mang theo những vẻ khác nhau, nhưng cùng có một điểm chung duy nhất, là sự hoảng sợ và không cam lòng trước khi chết.
Khi đầu người ngày càng nhiều, oán khí cũng trở nên mạnh mẽ tỏa ra xung quanh. Từng con gió lạnh nổi lên, bầu trời dường như trở nên u ám.
Chỉ thấy một cái tháp bằng đầu người rất lớn, từ từ xuất hiện trên mảnh đất trống. Đây chính là một cái tháp được xây bằng đầu của người Đằng gia. Bất kể ai nhìn thấy cũng đều ớn lạnh trong lòng.
Vương Lâm đặt một cái đầu người cuối cùng lên trên đỉnh tháp. Sau đó tay phải nâng lên, nhất thời cái tháp được xây bằng cả ngàn cái đầu người bay thẳng lên trời, nhẹ nhàng lơ lửng ở sau lưng Vương Lâm. Cái tháp bay theo hắn, từ từ tiến vào bên trong trận pháp cấm chế của Đằng Gia thành.
-Đằng Hóa Nguyên, ngày hôm nay Vương mỗ đến đây, đừng mong có ai chạy thoát. Tất cả chỉ có chết mà thôi!
Một giọng nói tràn ngập sự căm hận, đột nhiên vang vọng trong Đằng Gia thành.
Trong nháy mắt, Đằng Gia thành lúc này đột nhiên hoàn toàn yên tĩnh. Nhưng cũng rất nhanh, không gian yên ắng đã bị những tiếng thét kinh hoàng thay thế.
Gần như cùng một lúc, một số cao thủ của Đằng gia đã nhìn thấy một tháp đầu người cao vút đang từ từ tiến vào.
Dần dần, càng ngày lại càng có nhiều người nhìn thấy cái tháp. Bầu không khí sợ hãi, lập tức tràn ngập không gian.
Sắc mặt Đằng Hóa Nguyên âm u đứng ở trên thành. Bên cạnh hắn, có bốn người. Bốn người đó là một nhóm Nguyên Anh tu sĩ cuối cùng còn sót lại của nhà họ Đằng.
Bất chợt, Đằng Hóa Nguyên chỉ vào bốn người. Trong nháy mắt họ lập tức biến mất ngay tại chỗ. Đến khi xuất hiện, đã đứng ở trước mặt Vương Lâm cách khoảng trăm trượng. Bốn người vừa mới xuất hiện, lập tức lấy ra đủ loại pháp bảo.
Nhưng đứng trên con đường phục thù cuối cùng của Vương Lâm, thì bốn người này sao có thể ngăn cản được. Mặc dù tận đáy lòng Vương Lâm đã nguội lạnh, nhưng ánh mắt lại có một tia điên cuồng. Ngày hôm nay hắn muốn phát tiết tất cả những oán hận của bốn trăm năm trước. Ngày hôm nay hắn muốn trở thành một người điên, một người điên khát máu.
Dường như không có chút do dự, trong nháy mắt khi bốn người kia xuất hiện, Cực Cảnh Thần Thức đột nhiên khẽ động. Những tia chớp màu đỏ bắn ra liên tục. Bốn tu sĩ Nguyên Anh Kỳ, còn chưa kịp lấy pháp bảo, đã la thảm một tiếng. Bên ngoài cơ thể bọn họ, Cực Cảnh Thần Thức đã hóa thành một cái lồng nhốt cả bốn vào trong.
Cùng lúc này, cơ thể Vương Lâm khẽ động, nhảy vào trong cái lồng, giơ tay chém xuống. Cái đầu của người đầu tiên bị hắn đá bay vào trong tháp. Tháp đầu người, lại có thêm một cái đầu!
Máu từ xác chết phun ra như suối. Thi thể từ trên trời rơi xuống mặt đất.
Vương Lâm mạnh mẽ xoay người, trong tay đột nhiên xuất hiện một thanh phi kiếm. Một đường kiếm hạ xuống, lại có một đầu người bay lên.
Tháp đầu người, lại có thêm một cái nữa!
Tất cả những chuyện này xảy ra cực nhanh, bốn người chỉ còn lại hai. Hai người còn lại bị Cực Cảnh giam giữ, ngay cả sức phản kháng cũng chẳng còn. Khi Vương Lâm hét lên một tiếng
"Giết!", Cực Cảnh thần thức đột nhiên co rút lại, giống như những đường tơ nhỏ, cắt qua thân thể hai người đó.
Máu tươi giống như mưa, từ trên trời rơi xuống, trong đó còn mơ hồ có lẫn cả những miếng thịt nát nhừ. Nhưng dưới sự cố gắng của Vương Lâm, hai cái đầu người vẫn còn nguyên vẹn.
Tháp đầu người, lại có thêm hai cái!
Sau khi giết chết cả bốn, Vương Lâm đứng thẳng người, ngẩng đầu nhìn Đằng Hóa Nguyên đang đứng trên Đằng Gia thành, khóe miệng lộ ra một nụ cười tàn nhẫn.
Nhìn thấy nụ cười đó, Đằng Hóa Nguyên có cảm giác ớn lạnh. Bốn tu sĩ Nguyên Anh không ngờ lại dễ dàng bị hắn giết chết như vậy. Tu vi của Vương Lâm cuối cùng đã đến mức nào rồi?
Da đầu của Đằng Hóa Nguyên đã trở nên tê dại. Hắn thấy chính mình đã phạm một sai lầm. Trận pháp cấm chế ở bốn phía, rõ ràng không phải người nào khác bày ra, mà chính là tên sát tinh đến lấy mạng đang ở trước mặt.
-Đằng Hóa Nguyên! Ngươi vẫn khỏe chứ?
Ánh mắt của Vương Lâm chỉ có duy nhất một sự căm thù. Nhưng thần thái, lại rất bình tĩnh, thậm chí còn nở một nụ cười.
Trong lúc nói chuyện, tay phải của Vương Lâm cách không đưa lên, lập tức hóa thành một bàn tay lớn, úp xuống Đằng Gia thành. Lại có hơn mười người hét lên những tiếng kêu kinh hoàng từ trong Đằng Gia thành bay lên. Trong đám người đó có nam có nữ, có tu sĩ, có cả người thường.
Trong nháy mắt khi Vương Lâm vừa dứt lời, tay phải hắn liền nắm chặt lại. Lập tức vang lên mấy tiếng
"Ầm! Ầm!". Những người đó ngoài cái đầu ra, toàn bộ cơ thể đều nổ tung ra, hóa thành những cơn mưa máu rơi xuống Đằng Gia thành. Một giọt máu bắn lên mặt Đằng Hóa Nguyên khiến cho hắn càng thêm run rẫy.
Cái tháp lại có thêm mười cái đầu người!
-Vương Lâm!
Sát khí trên người Đằng Hóa Nguyên mạnh mẽ tỏa ra. Tay phải hắn khẽ vung lên, một cây cờ màu vàng lập tức xuất hiện trong tay. Cầm cây cờ trong tay vung lên một cái, lập tức từ trong lá cờ bay ra một làn sương mù. Ngay sau đó, sương mù hóa thành một bộ xương khổng lồ, phát ra những tiếng gầm gừ trong cổ họng, quay về phía Vương Lâm mà gầm rống.
Vẻ mặt Vương Lâm vẫn như thường, vỗ vào túi trữ vật. Lập tức lấy ra là hồn kỳ. Hắn phất tay lên, hơn một ngàn linh hồn mang theo những tiếng gào thê thảm từ trong lá cờ bay ra.
-Đằng Hóa Nguyên! Năm đó ngươi lấy linh hồn của những người trong gia tộc bức bách ta. Ngày hôm nay Vương mỗ cũng trả lại cho ngươi. Số linh hồn này, mặc ngươi tùy ý cắn nuốt, Vương mỗ cũng chẳng đau lòng đâu.
Giọng nói Vương Lâm rất bình thản. Trong lúc hắn nói, tay phải lại chộp một cái, hơn trăm người nhà họ Đằng, từ trong Đằng Gia thành bay lên.
Những người này, dù có vùng vẫy thế nào, cũng không có tác dụng. Lúc này, Đằng Hóa Nguyên khẽ quát một tiếng, tay áo vung lên. Nhất thời một luồng gió lạ đột nhiên xuất hiện, muốn chặt đứt pháp thuật của Vương Lâm.
Khóe miệng Vương Lâm nhếch lên lộ ra một nụ cười mỉa mai. Cực cảnh thần thức trong mắt lóe lên, hóa thành tia chớp màu đỏ chui vào bên trong ngọn gió lạ kia, khiến cho nó biến mất ngay lập tức.
Sau đó, Vương Lâm nắm chặt tay lại. Hơn trăm người, lập tức phát nổ. Máu thịt giống như một cơn mưa, từ trên trời rơi xuống.
Lúc này, tất cả tộc nhân bên trong Đằng Gia thành, không thể chịu nổi những đợt tấn công liên tục như vậy nữa. Cũng không biết ai là người mở đầu, chỉ thấy từng đạo kiếm quang, từ trong thành tản ra khắp bốn phương tám hướng.
Khóe miệng Vương Lâm lộ ra một nụ cười tàn nhẫn. Tay phải chỉ một cái, lập tức trên không trung hiện lên hơn một ngàn linh hồn. Chúng nhanh chóng tản ra, bay về phía bọn tộc nhân của Đằng gia mà thôn phệ.
Thân thể Đằng Hóa Nguyên chợt lóe. Hắn cắn chặt răng, phất nhẹ lá cờ màu vàng trong tay. Bộ xương màu vàng đang đứng ở phía trước lập tức lóe lên, chia thành hơn một ngàn phần, bay về phía những linh hồn mà thôn phệ.
Việc làm của Đằng Hóa Nguyên so với việc tự tay giết chết tộc nhân, thật sự cũng chẳng có gì khác biệt.
Cơ thể Vương Lâm lóe lên, biến mất tại chỗ. Lúc xuất hiện, đã ở bên cạnh một người của Đằng gia đang bay như tên bắn. Đây là một người thanh niên, tu vi hắn chỉ đạt tới tầng thứ ba của Ngưng Khí kỳ. Mười ngày trước, hắn còn tự hào vì là người của nhà họ Đằng. Nhưng bây giờ, hắn hận không thể vứt cái chữ Đằng đi, rồi cắt đứt tất cả quan hệ.
Bình luận facebook