• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Tiên Nghịch (5 Viewers)

  • Chương 235

Vương Lâm nhìn lão nhân một chút rồi nói:

- Tiền bối, chúng ta đi chứ?

Tay phải lão nhân lật lên, trong tay xuất hiện hai cái mũ rơm, ném cho Vương Lâm một cái, nói:

- Mũ này đội trên đầu, trừ phi tu vi của đối phương cao hơn ngươi hai giai, nếu không không thể nhìn ra bộ dáng của ngươi. Đây chính là vật ta tàng trữ đã nhiều năm, dùng xong phải trả lại ta đó!

Vương Lâm tiếp lấy cái mũ rơm, thần thức đảo qua, đáy lòng lập tức chấn động. Cái mũ này nhìn có vẻ bình thường nhưng kỳ thật chính là ẩn chứa cả Càn Khôn. Thần thức hắn thoảng đảo qua đã phát hiện trong đó ẩn chứa vô số trận pháp tinh diệu mà hắn cũng chưa bao giờ gặp qua, so với thượng cổ cấm chế cũng không thua kém chút nào.

Đó mới chỉ là những trận pháp ngoài rìa, còn trận pháp ở trung tâm thì trong khoảng thời gian ngắn, thần thức của hắn không thể thâm nhập được. Hắn quyết tâm, cái mũ rơm này nhất định không trả lại, cùng lắm thì làm nhiều thêm vài bức tượng gỗ điêu khắc cũng được.

Thấy lão nhân đội mũ rơm vào, lập tức cả người bị một cỗ kim quang che lấy. Thần thức Vương Lâm đảo qua lập tức cảm thấy từng trận đau đớn. Kim quang kia giống như một cây châm nhọn hoắt, khiến cho thần thức của hắn không thể thâm nhập.

Vương Lâm hít sâu một hơi, đem ý niệm đối với cái mũ rơm này thu lại, trịnh trọng, không nói hai lời đem cái mũ rơm đội lên đầu.

Lão nhân liếc mắt nhìn Vương Lâm một cái, sau đó tay phải kết một cái thủ ấn cổ quái, nhẹ nhàng điểm một cái hướng về khoảng không xa xa. Lập tức, trong không trung xuất hiện một đạo hư ảnh thật lớn. Hư ảnh này vừa mới xuất hiện, thiên địa linh lực bốn phía, nương theo một tia cuồng sát, điên cuồng tiến vào.

Chỉ trong chớp mắt, hư ảnh kia nhanh chóng ngưng thật, hình thành một người khổng lồ mặc kim giáp, tay cầm cự kiếm, bộ mặt dữ tợn, giống như pho tượng của một ác thần, lộ ra một cỗ khí thế bạo ngược, trừng mắt, nhìn vào chỗ ngón tay lão nhân đang chỉ vào.

- Kim Tử, phá cho ta!

Lão nhân đắc ý hét lớn một tiếng.

Người khổng lồ mặc kim giáp không nói một lời, cự kiếm trong tay vung lên, lập tức một đạo kim mang chói mắt, như thái dương chiếu xuống, ầm ầm xẹt qua không trung. Thoáng cái, không trung xa xa xuất hiện một vết nứt như gợn sóng, kịch liệt lan ra. Rất nhanh, vết nứt hình gợn sóng này ngày càng lớn, cuối cùng ầm một tiếng, hoá thành vô số mảnh lớn nhỏ, bắn ra bốn phía.

Ngay sau đó, người khổng lồ hừ nhẹ một tiếng, thân hình chậm rãi biến mất.

Vương Lâm mơ hồ nghe thấy lão nhân bất mãn lầm bầm mấy câu, hình như lão đang mắng người khổng lồ mặc kim giáp này là hết ăn rồi lại nằm… Ngay khi tản ra, một cỗ linh khí nhè nhẹ từ bên trong hư không kia khuếch tán ra, hình thành gợn sóng hình tròn hướng về bốn phía xung kích. Bên trong cỗ lực lượng này có uy lực mang tính huỷ diệt. Vương Lâm biến sắc, đang định né tránh thì tay phải lão nhân vung lên, lập tức một đạo quầng sáng xuất hiện trước người Vương Lâm, ngăn cản lại công kích của gợn sóng này.

Lão nhân đứng nhìn, trực tiếp nghênh đón gợn sóng hình tròn khuếch tán, bộ dáng lộ ra vẻ hưởng thụ.

Sau khi gợn sóng hình tròn khuếch tán ra, chỗ hư không kia bỗng nhiên biến đổi, chỉ thấy lộ ra hàng loạt các toà lâu các cung điện đứng san sát nhau, như trong tiên cảnh, lơ lửng ở phía trên mây trắng. Từ bên trên các lầu các này tán xuất ra đạo đạo ánh sáng bảy màu.

So với cảnh tượng này so với cảnh Vương Lâm chứng kiến ở Sở quốc năm đó long trọng gấp mấy lần. Nhất là sự rộng lớn của các lầu các này, gần như nhìn không thấy cuối. Cùng lúc đó, từ bên trong vang lên một tiếng gầm lớn, rồi mấy mười đạo khí tức cường hãn lập tức lao ra.

Thần thức Vương Lâm đảo qua, trong số những đạo khí tức này, không ngờ có hơn ba mươi vị Nguyên Anh kỳ tu sĩ, còn lại năm người khác đều là Hoá Thần kỳ.

Hắn hít một hơi thật sâu. Tứ cấp tu chân quốc quả nhiên không hổ với thân phận Tứ cấp. Bất kể là trên quy mô hay trên thực lực, Tam cấp tu chân quốc đều không thể sánh bằng một tông phái của Tứ cấp tu chân quốc. Thậm chí không chút khoa trương khi nói rằng chỉ cần một tông phái của Tứ cấp tu chân quốc đều có thể quét ngang bất cứ một Tam quốc tu chân giới nào!

Sau khi những tu sĩ này lao ra lập tức tạo thành thế hình quạt vây quanh lấy lão nhân và Vương Lâm. Tất cả đều lộ ra sắc mặt âm trầm, không có hảo ý, lại đều tản ra thần thức, hướng đến hai người quét qua.

Nhưng chỉ trong nháy mắt, hơn phân nửa trong số đó lập tức lộ ra vẻ kinh hãi.

Vương Lâm có thể rõ ràng nhận ra khi thần thức của những người này quét qua, từ trên mũ rơm bỗng nhiên loé ra rất nhiều kim mang. Khi thần thức đụng đến kim mang này, liền giống như tuyết gặp lửa, nhanh chóng tan ra.

Còn về phần lão nhân, một tay lão kết ấn, lập tức cùng với kim mang tản ra, còn hoá thành một hư ảnh của kim sí đại bàng. Hai cánh nó vung lên, lập tức toàn bộ thần thức vờn quanh thân thể lão ầm ầm bị đánh tan.

Ngay sau đó liền có một số tu sĩ kêu rên vài tiếng, thân mình run lên, sắc mặt trở nên rất khó coi.

Lúc này, trong số những người này, một trung niên văn sĩ mặc đạo bào màu lam bay ra. Sắc mặt người này thuỷ chung tái nhợt, không chút huyết sắc, ánh mắt nhìn hết thảy phát sinh vẫn không có gì biến hoá, ngược lại có chút tương tự với Vương Lâm, đều là phân rõ trắng đen, trên mặt lộ ra vẻ bất phàm.

Sau khi đi ra, hắn liền ôm quyền, trầm giọng nói:

- Hai vị vô duyên vô cớ phá đi đại trận của Bạch Vân tông ta! Hôm nay nếu không làm rõ sự tình này thì hãy lưu lại đi.

Lão nhân hừ một tiếng, tay phải vung lên, không ngờ xuất ra một cái ghế trúc, đặt giữa không trung, hắn nghiêng người ngồi lên, nhìn sang Vương Lâm, nói:

- Ta mặc kệ, ta chỉ là tay sai thôi, là hắn bảo ta ra tay. Ngươi nói chuyện với hắn ấy!

Trung niên văn sĩ kia lộ ra vẻ kiêng kị, do không thể tra xét được gì. Chẳng qua, người hắn kiêng kị chính là lão nhân kia chứ không phải Vương Lâm.

Lúc này, nghe được lão nhân nói, ánh mắt nhìn sang Vương Lâm, trầm giọng nói:

- Vị đạo hữu này, Bạch Vân tông ta đã từng đắc tội với ngươi sao?

Vương Lâm trầm mặc một chút, không nói hai lời, vỗ túi trữ vật, lập tức một thanh phi kiếm bình thường bay ra. Hắn khẽ rung tay, thần thức thoáng cái ấn lên thân phi kiếm, sau đó vang lên từng tiếng bùm bùm, phi kiếm lập tức hoá thành chất lỏng, ngưng tụ lại thành một quả ngân cầu lớn chừng nắm tay.

- Từ lâu đã nghe Bạch Vân tông có nhiều Hoá Thần kỳ tu sĩ, hôm nay tại hạ muốn khiêu chiến một phen, có chút thất lễ, mong được bỏ qua!

Nói xong, tay phải hắn khẽ động, kết ấn điểm vào ngân cầu.

Nháy mắt, ngân cầu kia bay đi, truyền ra từng trận âm thanh xé gió, như có thể cắt qua hư không vậy!

Trung niên văn sĩ nguyên vẫn giữ ánh mắt cẩn thận nhưng sau khi nhìn đến ngân cầu này thì bỗng nhiên cười lạnh, nói:

- Không biết lượng sức!

Nói xong, cũng không thấy hắn xuất ra pháp bảo, tay phải cách không chụp một cái, lập tức một đạo linh khí màu tím, từ trong mấy ngón tay nhanh chóng bay ra.

Linh khí này vừa xuất hiện, lập tức hoá thành một con tử long, rít gào nhằm về phía ngân cầu. Ngân cầu bỗng nhiên dừng lại một chút, pháp quyết trên tay Vương Lâm thay đổi, quát khẽ:

- Biến!

Lập tức, ngân cầu bắt đầu nhúc nhích một cách quỷ dị, hình thành một sinh vật có hình dạng như con rùa. Đó chính là Chung cổ thú, con thú bị Vương Lâm giết chết ở trong Tu Ma hải.

Ngân cầu mới vừa sơ sơ hình thành Chung cổ thú, lập tức giống như sống lại, lộ ra một chiếc răng thâm đen sắc bén, há miệng lớn, phát ra từng trần rít gào, lập tức từng trận không khí gợn sóng từ trong miệng nó ầm ầm lao ra, giao chiến với tử long.

Trung niên văn sĩ kia hừ lạnh một tiếng, tay phải trước người vung lên, kết thủ quyết, nhẹ giọng quát:

- Phân!

Lập tức, tử long từ một phân ra làm hai, từ bên người Chung cổ thú xẹt qua, hướng về Vương Lâm rít gào lao đến. Vương Lâm nhướn mày, đang muốn lui ra phía sau. Đúng lúc đó, bên tai hắn vang lên thanh âm của lão nhân:

- Ngươi lui làm gì! Không cần động đậy, hãy lĩnh ngộ ý cảnh của Hoá Thần kỳ tu sĩ đi.

Vương Lâm hơi chút do dự, tay phải vỗ lên túi trữ vật, nếu là có nguy hiểm, hắn lập tức xuất ra Cấm Phiên. Thực tế, lần động thủ này hắn sở dĩ không xuất ra những pháp bảo thường dùng là do hắn lo lắng sau này bị người ta nhận ra thân phận của mình.

Lúc này đây nghe được lời nói của lão nhân, Vương Lâm hít sâu một hơi, trong đầu như tia chớp xẹt qua, ngẫm lại một loạt những nhận thức hắn biết về lão nhân, cuối cùng cắn răng một cái, thân hình bất động. Nói thì chậm nhưng mọi chuyện diễn ra rất nhanh, hai con tử long đã nhanh chóng bay đến.

Ánh mắt lão nhân lộ ra một tia tán thưởng, cảnh tượng đấu tranh vừa rồi của Vương Lâm tuy ngoài mặt không có lộ ra chút manh mối nào nhưng với lịch duyệt của lão, thế nào lại chẳng nhìn ra đôi chút. Hắn liếc nhìn hai con tử long một cái, tay phải nâng lên, miết một cái, lập tức một con trong đó như bị hắn bóp nát, vang lên một tiếng bụp như bọt khí.

Sắc mặt của trung niên văn sĩ lập tức đại biến, vẻ kiêng kị càng hiện lên trong mắt.

Lúc này, con tử long còn lại mang theo từng trận gào rít và khí lãng, nhào vào người Vương Lâm. Thân mình Vương Lâm lập tức run lên, cảm giác được một cỗ lực lượng khổng lồ ập vào người, bỗng nhiên vọt vào trong cơ thể. Chỉ có điều lực đánh này thoạt nhìn hung mãnh nhưng thực tế dừng lại trong cơ thể lại như một cơn gió nhẹ, không có chút tính chất công kích nào, không mang đến cho hắn chút cảm giác nào không ổn cả.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Y Tiên
  • Một miếng ngói xanh
Đại tiên y
  • Vạn Kiếp
Chương 21-25

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom