- Tiền bối - Hai chữ này vừa thoát ra khỏi miệng thì ánh sáng trong trận
pháp lóe lên, bốn mươi ba đạo ánh sáng, không hề thấp hơn một đạo nào, cùng nhau tỏa ra ánh sáng chói mắt.
Sắc mặt tám người ở trên tám cọc gỗ lớn càng thay đổi, ánh mắt hơi đảo qua một chút, hai mắt lập tức tràn ngập sự cuồng bái nồng nhiệt. Thân thể vốn trước chỉ quỳ chống một gối thì lúc này đã thủ phục xuống mặt đất, ngước đầu lên nhìn chằm chằm vào pháp trận. Phải biết rằng, trận pháp này nếu ánh sang bên trong trận pháp lóe lên lớn hơn bốn mươi mốt đạo, như vậy địa vị của người đó đại biểu cho Nguyên Anh lão tổ.
Ý nghĩa như vậy, tám người bọn họ tự nhiên biểu hiện ra hành động như thế.
Từ từ, hai thân ảnh xuất hiện trong trận pháp dần dần ngưng tụ lại.
Trong đó có một người mới hai mươi tuổi, tướng mạo lạnh lùng, thần thái thong dong, trên người mặc một bộ áo choàng màu đen càng làm tôn lên khí chất kiên cường của hắn.
Phía sau lưng hắn là một quái nhân có da dẻ màu lam, trên toàn bộ thân hình có vô số các ký hiệu kỳ quái, hơn nữa có thể thấy được trên người hắn còn gán chín đạo phù.
Khi hai người này xuất hiện, trong nháy mắt khí âm hàn phát tán ra xung quanh.
Trong tám người đột nhiên có một người thở nhẹ một tiếng, sau đó những người khác cũng lộ vẻ mặt kinh ngạc, ánh mắt chớp động nhìn hai người
trong truyền tống trận.
Người này chính là Vương Lâm, khi hắn xuất hiện, lập tức há miệng phun ra một đạo lục quang, lục quang lóe lên rồi xoay quanh thân thể của hắn, hàn khí bức người tỏa ra bốn phía.
Hơi đảo thần thức qua một chút, trong lòng Vương Lâm có chút yên tâm, tám người ở bốn phía xung quanh đều có tu vi Ngưng Khí kỳ tầng thứ mười lăm. Nếu là trong lòng hắn xuất hiện một tia sát khí, thì chỉ trong nháy mắt có thể giết chết cả tám người.
Quái nhân A Ngốc cũng không biết vì sao lúc thay đổi truyền tống thông đạo thì động tác có chút rối loạn, nhưng lúc này nó đứng yên ở phía sau lưng Vương Lâm, ánh mắt nhìn chằm chằm vào phù văn trên những cọc gỗ, như đang suy nghĩ tới một người nào đó, trầm mặc không nói gì.
Tám người ở xung quanh đứng lên, trong đó một người thanh niên có ánh mắt cổ quái ôm quyenf nói:
- Tiền bối, ngài là?
Vương Lâm trên đường tới đây, trong lòng đã suy nghĩ rất nhiều tới những từ ngữ sẽ nói, cho nên lúc này thần sắc hắn vô cùng thong dong, ánh mắt quét qua đối phương một cái, lạnh nhạt nói:
- Tại hạ Vương Lâm, làm phiền thông báo một tiếng với Dạ Tự Tại sư thúc, Vương mỗ có chuyện quan trọng cần nói.
Thanh niên sửng sốt một chút, đưa mắt nhìn những người xung quanh mới nói:
- Tiền bối, việc này ta không thể tự mình làm chủ, không bằng ngài theo ta đi gặp chấp sự trưởng lão được chứ?
Vương Lâm gật đầu, đi ra bên ngoài trận pháp, A Ngốc lúc này cũng bám sát theo sau.
Thanh niên nhân nhún nhảy từ trên cọc gỗ xuống, phía sau có một chiếc quan tài bay theo.
- Tiền bối, thỉnh.- Vừa nói, thân thể thanh niên đã lập tức di động bay về phía một cái động khẩu gần đó.
Vương Lâm không nói hai lời đi theo vào.
Dọc trên đường đi thanh niên âm thầm đánh giá Vương Lâm, càng đánh giá thái độ của hắn càng cung kính, tu chân giới lấy thực lực để nói chuyện, mà lúc này tu vi của Vương Lâm đã tiến vào Trúc Cơ kỳ, hiển nhiên đạt được lòng tôn kính của thanh niên.
Nhất là A Ngốc phía sau Vương Lâm lại càng hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của thanh niên.
Đồng dạng, Vương Lâm cũng ở đằng sau đánh giá đối phương, nhất là hắn vài lần đánh giá chiếc quan tai ở đằng sau. Từ bên trong quan tài tản mát ra từng đạo hàng khí, ẩn chứa có một tầng sương mù ngăn cản thần thức của người khác. Nhưng lấy tu vi gần trung kỳ của Vương Lâm, hắn chỉ cần ngưng thần một chút là phát hiện ra được mánh khóe ở bên trong.
Trong quan tài có một cỗ thi thể, bộ dạng khô gầy như que củi, giống như nó đang ngủ say vậy. Khi Vương Lâm chú ý tới nó trong nháy mắt, cỗ thi thể đã mở hai mắt ra, ánh mắt đục ngầu ẩn chứa một chút sát khí.
Thanh niên giống như cảm giác được điều gì, vỗ vỗ lên quan tài, cỗ thi thể ở bên trong lập tức nhắm mắt lại, thanh niên nhìn Vương Lâm cười nói:
- Tiền bối, cỗ thi khôi này của ta do gia sư tặng cho, nghe nói là trong lúc quét dọn chiến trường mà có được. Năm giác quan của nó cực kỳ linh mẫn, hơn nữa sát khí quá nặng, ta phải hao tổn rất nhiều tâm lực mới có thể thành công tế luyện.
Vương Lâm gật đầu nói:
- Thi khôi này của ngươi có tu vi Trúc Cơ sơ kỳ quả thật không tồi.
Thanh niên vừa nghe thấy vậy trong lòng không khỏi giật mình, ánh mắt nhìn về phía Vương Lâm cũng không giống trước. Phải biết rằng quan tài chứa thi khổi có tác dụng ngăn cản thần thức, nhưng đối phương lại chỉ cần liếc mắt một cái có thể nhìn ra tu vi của thi khôi. Điều này một tu luyện giả Trúc Cơ kỳ không thể làm được, nói không chừng đối phương đã đạt tới Trúc Cơ hậu kỳ.
Nghĩ tới đây, thái độ của hắn càng thêm cung kính, do dự một chút hỏi:
- Tiền bối, phía sau của ngài chính là thi khôi sao?
Vương Lâm nghe thấy đối phương hỏi vậy thì bình tĩnh gật đầu.
Trên mặt thanh niên lộ vẻ tò mò, cẩn thận nhìn A Ngốc một hồi lâu, kinh ngạc nói:
- Tiền bối, thi khôi này của người có linh tính dồi dào như vậy làm cách nào tế luyện được? Thi khôi có linh tính như vậy chỉ có Phi Thiên La Sát của Thủy lão tổ mới có thể so sánh.
Vương Lâm liếc mắt nhìn đối phương từ chối cho ý kiến.
Thanh niên vẫn không ngừng đánh giá A Ngốc, A Ngốc bị nhìn một lúc có chút khó chịu, nhe răng ra dọa thanh niên nhân, trong miệng không ngừng kêu lên vài tiến
"oa lạp oa lạp"
Thanh niên vừa nghe thấy A Ngốc nói chuyện, nhất thời bị nó làm cho kinh hãi, thất thanh nói:
- Tiền bối, thi khôi này của người đã tiến hóa tới cấp độ nào rồi?
Vương Lâm nhíu mày, đối phương thật sự là nhiều chuyện, hắn vẫn im lặng không trả lời.
Thanh niên coi như không nhận ra ý tứ không muốn nói chuyện, dọc đường đi không ngừng hỏi các vấn đề khác nhau.
Không tới thời gian một khắc, từ lúc A Ngốc lên tiếng, thanh niên hết nói về đông môn lại nói về sư phụ, xong lại quay sang nói về các vị sư tổ. Dù Vương Lâm không muốn nghe nhưng thanh niên vẫn tiếp tục nói, tuy nhiên qua những lời của đối phương hắn có thể hiểu đại khái tình hình Âm Tông hiện nay.
- Nói chung Âm Tông chúng ta ở Triệu quốc rất khó nói, tu chân quốc đẳng cấp bốn, đẳng cấp năm, cho tới cấp một, cấp hai, cơ hồ đều lấy chúng ta làm trạm trung chuyển. Tỷ như tu chân quốc cấp một, cấp hai, đệ tử Âm Tông tiến hành tấn cấp đều do chúng ta tiến hành.
Thông đạo xung quanh càng lúc càng rộng, mãi cho tới khi đa nhìn thấy lối thoát khỏi thông đạo mà thanh niên nhân vân không ngừng tự lẩm bẩm.
Lúc này, Vương Lâm đã thật sự không chịu được nữa, mắt thấy lối ra ở phía trước đã lập tức gia tăng tốc độ lao ra khỏi thông đạo, hiện ra trước mắt hắn chính là một cái huyệt động rộng rãi hơn so với huyệt động trước.
Trong động này có năm cột đá rất lớn, trên mỗi cây cột đều có một hỏa cầu màu lam đang bay lơ lửng, từng tia nhiệt lượng từ đó phả vào mặt Vương Lâm.
Cột đá ở chính giữa, bên trên đó ngồi ngay ngắn một vị lão giả, lão giả này sắc mặt hồng nhuận, gió không thổi mà tóc tự động bay lên. Theo như từng đạo hô hấp của lão trên hỏa cầu ở bốn phía đều phóng da một tia khí thể màu xanh biếc chui vào trong thất khiếu của lão. Trong nháy mắt tia khí thể này vừa chui vào trong cơ thể lão giả đã ngay lập tức chui ra, nhanh chóng dung nhập vào bên trong cột đá mà lão ngồi.
Hiện tượng đó cứ liên tục tuần hoàn, quỷ dị một cách khó lường.
Khi Vương Lâm phi vào trong động, hai mắt lão giả lập tức mở ra, ánh mắt lấp lánh tinh quang, lão nhìn Vương Lâm cẩn thận đánh giá qua một chút.
Thần thức Vương Lâm hơi đảo qua, lập tức biết được tu vi của lão giả là Trúc Cơ trung kỳ.
Lúc này thanh niên phía sau cũng đã bay tới, hắn vừa nhìn thấy lão giả, lập tức ôm quyền cung kính nói:
- Trưởng lão, vị tiền bối này mới vừa từ truyền tống trận đi ra, mở ra bốn mươi ba đạo ánh sáng. Ngài ấy muốn gặp Dạ lão tổ.
Nghe đến đó, lão giả biến sắc, thái độ lãnh đạm của bản thân hơi thay đổi, đưa ánh mắt tò mò nhìn Vương Lâm, trầm giọng nói:
- Vị đạo hữu này, là ai cho ngươi mở ra Âm Tông trận pháp?
Thần sắc Vương Lâm vẫn như thường nói:
- Ngô Vũ.
Nghe thấy tên này, sắc mặt lão giả lập tức thay đổi, thân hình đứng bật dậy, hỏi:
- Ngô Vũ lão tổ mất tích mấy trăm nay? Ngươi. Ngươi là gì của hắn.
Vương Lâm liếc mắt nhìn đối phương một cái nói:
- Đệ tử.
Lão giả hít một hơi khí lạnh, Ngô Vũ ở trong Âm Tông của Triệu quốc có bối phận cực cao, nếu đối phương nói thật, thì lão không thể đắc tội được. Nghĩ tới đây, lão vội vàng cười nói:
- Nguyên lai là sư thúc về tông, vãn bối Mộc Ngung, không biết đại danh của sư thúc là gì?
Vương Lâm khẽ cười nói:
- Tại hạ là Vương Lâm. Danh xưng sư thúc thì không dám nhận.
Mộc Nhũng cười ha hả, liếc mắt nhìn thanh niên phía sau , nghiêm mặt quát:
- Ở đây không còn chuyện của ngươi, mau trở về vị trí. Vương sư thúc sẽ do ta đưa đến chỗ Dạ lão tổ.
Thiên niên vội vàng đáp ứng rời đi, lúc rời đi trong miệng không khỏi thì thầm nói vài câu.
Đợi cho thanh niên rời đi, Mộc Nhũng nhiệt tình mời Vương Lâm lên trên một cột đá, cười nói:
- Vương huynh, không biết lần này vì sao lão tổ không cùng trở về?
Vương Lâm thâm ý nhìn đối phương một cái, tùy ý nói:
- Thi khôi của lão nhân gia có vần đề, nên cẩn phải mau chóng xử lý.
Mộc Nhũng gật đầu, nói:
- Thi khôi của của Ngô Vũ lão tổ chỉ thấp hơn Phi Thiên La Sát của Dạ lao tổ, càng là thi khôi có đẳng cấp cao càng dễ xuất hiện vấn đề. Bất quá với tu vi của Ngô Vũ lão tổ thì xử lý chuyện này rất dễ dàng.
Vừa nói, lão không ngừng đánh giá Vương Lâm, muốn từ trên mặt của đối phương nhìn ra được một chút mánh khóe.
Đáng tiếc, Vương Lâm từ đầu tới cuối đều bộ dạng thong dong, tự tại, Mộc Nhũng trầm ngâm nói:
- Vương huynh chờ chút, để ta liên lạc với Dạ lão tổ.
Nói xong, hắn vỗ vào túi trữ vật, lấy ra một đạo ngọc giản, cầm ở trên tay ngưng thần một chút rồi ném về phía trước.
Ngọc giản lóe lên vài cái, nhanh chóng chui vào một cái thông đạo ở trong huyệt động.
Làm xong hết thảy, Mộc Nhũng đánh giá một chút A Ngốc ở phía sau Vương Lâm, đang muốn nói chuyện, thì lúc này sau khi Vương Lâm quan sát bốn cây cột có hỏa cầu màu lam ở bên trên, kinh ngạc hỏi:
- Mộc huynh, hỏa cầu màu lam này tản mát ra hơi thở trong âm có dương, không phải là phàm vật a.
Mộc Nhũng cười ha hả, nói:
- Vương huynh, Lam Viêm Ma hỏa này do kim đan của cao thủ kết đan kỳ của chánh đạo liên minh biến thành. Sau đó được Dạ Tự Tại lão tổ tế luyện qua cho nên bây giờ trở thành một bảo vật của Thi Âm Tông chúng ta. Nó đối với tu luyện của chúng ta có rất nhiều chỗ tốt, nhất là thi khôi lại càng chiếm được nhiều lợi ích hơn.
Vương Lâm nhìn hỏa cầu màu lam này, tay phải hơi đưa lên, nhất thời một đại khói màu lam tử trên hỏa cầu tỏa ra, bay tới lòng bàn tay của Vương Lâm. Hắn ngưng thần quan sát một chút, linh lực âm hàn vừa phóng ra nhất thời khói màu lam đã phát ra những tiếng xèo èo, trong nháy mắt nó thu nhỏ lại, cuối cùng biến thành một tiểu cầu lam sắc, tung bay ở giữa không trung.
Sắc mặt Mộc Nhũng khẽ thay đổi, liếc mắt nhìn Vương Lâm một cái, cười nói:
- Vương huynh, kỹ thuật ngưng khói thành thật này không có âm hàn chi khí thâm hậu thì không dễ dàng làm được. Xem ra Ngô sư thúc đối với huynh rất ưu ái a.
Một tia hoài nghi cuối cùng của Mộc Nhũng bị hành động này của Vương Lâm triệt tiêu đi. Hắn cũng không biết, Âm Tông tu luyện ra âm hàn khí, cùng với âm hàn linh lực trong cơ thể vương lâm nhìn thì tương tự, nhưng thực tế lại rất khác biệt.
Đúng lúc này, hỏa cầu màu lam ở trên bốn cây cột đá tối sầm lại, từ nó tỏa ra từng đợt khói xanh, chúng nhanh chóng tụ lại một chỗ. Hình thành một bống người hư ảo, từ bóng người đó cũng tỏa ra uy áp khổng lồ.
Đồng tử Vương Lâm có rút lại, dưới uy áp của đối phương, hắn nhất thời cảm giác được chút sợ hãi, nhìn Mộc Nhũng lúc này, thấy hắn đáng quỳ trên mặt đất, ánh mắt cực kỳ cung kính.
- Ngươi chính là đệ tử của Ngô Vũ sư đệ? - Một thanh âm lạnh lẽo từ trong bóng người truyền ra.
Bình luận facebook