Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-30
Chương 29: Thường xuyên tới tìm tiêu thiên chơi a
Tống Triết biết thiên ất quý nhân, cũng từng nói qua với Tiêu Thiên, thế nhưng sự hiểu biết về thiên ất quý nhân chỉ gói gọn trong bách khoa toàn thư của nguyên thân lưu lại. Còn chuyện vì sao Tống Triết không biết bản thân là thiên ất quý nhân? Có câu người đoán mệnh không thể đoán được cho chính mình, vì thế bản thân là mệnh cách gì, Tống Triết không biết, chỉ là cậu cảm thấy bản thân không làm chuyện xấu xa gì, cũng không độc ác nham hiểm chế luyện bách quỷ như nhóm bàng môn tà đạo, tương lai khẳng định không chết thảm, vì thế không hề lo lắng.
Bất quá nghe Tiêu Thiên nói vậy, Tống Triết vẫn nhịn không được lẩm bẩm: "Bản thân tôi cũng không biết mệnh cách của mình là gì, làm sao anh lại khẳng định như vậy?"
Tiêu Thiên đáp: "Hoàng đại sư nói, cho dù là ông ấy cũng chưa từng thấy qua có người nào trên đời này có thể hấp thu sát khí, chỉ điểm này thôi đã đủ chứng minh sự tồn tại của em có ý nghĩa thế nào với anh."
Dáng dấp Tiêu Thiên rất tuấn mỹ, đường nét rõ ràng, hốc mắt thâm thúy, lúc nhìn vô thức mang tới cảm giác tình cảm sâu đậm, cộng thêm câu nói sau cùng làm Tống Triết cảm thấy hoảng hoảng hốt hốt, cứ hệt như nam chính trong phim thần tượng đang thổ lộ ấy.
Nghĩ tới đó, Tống Triết vội vàng phi phi phi mấy cái tự phỉ nhổ, không thể vì người ta dáng dấp đẹp, ánh mắt thâm tình mà tự suy tự diễn như vậy.
Thu hồi ánh mắt, Tống Triết nhìn thẳng phía trước: "Nếu tôi thật sự có thể giúp anh thì tốt quá rồi. Chẳng qua sát khí trên người anh tôi chỉ mới hấp thu một lần mà thôi, hiện giờ không thể hấp thu nên cũng không rõ rốt cuộc là chuyện gì."
Lúc nói hai chữ hấp thu, sát khí trên người Tiêu Thiên lập tức run rẩy, Tống Triết vô tình liếc mắt một cái, suýt chút nữa đã bị chúng chọc cười éc éc như heo.
Tiêu Thiên nghiêng đầu nhìn ánh mắt tràn đầy ý cười sáng lấp lánh như sao trời của Tống Tiếng, có chút ngẩn người: "Sao vậy? Sao đột nhiên lại vui vẻ như vậy?"
"Ha ha ha ha, lúc nãy vừa nói hấp thu sát khí thì sát khí trên người anh tỏ ra rất sợ hãi, mắc cười muốn chết."
So với phản ứng nhàn nhã của Tống triết, Tiêu Thiên sửng sốt thắng xe, suýt chút nữa làm Tống Triết đập mặt vào kính chắn gió, Tống Triết ngây ngốc nói: "Anh trai, anh lái xe nguy hiểm quá a."
Tiêu Thiên quay đầu nhìn qua, giọng điệu có chút bất ổn: "Em có thể nhìn thấy sát khí trên người anh?"
Tống Triết nghi hoặc nhìn Tiêu Thiên, gật đầu: "Có, chính xác hơn là tôi có thể thấy sát khí, âm khí cùng hắc khí của bất kỳ người nào. Đây là yếu tốt cần có để làm đại sư a."
"Tốt, tốt lắm, rất tốt!" Tiêu Thiên nói liên tục ba chữ tốt, thậm chí còn kích động vỗ vai Tống Triết làm Tống Triết ù ù cạc cạc: "Là sao? Tốt cái gì?"
Tiêu Thiên một lần nữa nổ máy xe, đường nét cứng rắn lộ ra chút ý cười: "Anh cảm thấy em khẳng định chính là thiên ất quý nhân của anh, không sai đi đâu được."
Tống Triết:...hai chuyện này liên quan gì?
Hơn một tiếng sau, Tiêu Thiên lái xe đến Tiêu gia, cả đại gia đình Tiêu gia cùng Hoàng đại sư đều đang chờ Tống Triết tới.
Tống Triết vừa vào cửa liền được nhiệt liệt hoan nghênh, so với lần trước chỉ hơn chứ không kém, Tống Triết vừa mừng vừa lo, chuyện gì đây? Chẳng lẽ vì chuyện thiên ất quý nhân?
Tiêu Thiên dẫn Tống Triết tới gặp Hoàng đại sư, Tống Triết lễ phép chào hỏi, vô tình liếc nhìn đối phương, có công đức hộ thân, khẳng định là người tốt. Nếu không nhìn tướng mạo, chỉ nhìn diện mạo thì ngũ quan hiền hòa của đối phương cũng làm Tống Triết sinh ra hảo cảm.
Ở thế giới này, Tống Triết chỉ mới gặp gỡ hai người đồng hành, một là bàng môn tà đạo ngày hôm qua, hai chính là vị Hoàng đại sư này.
Mọi người trò chuyện một phen, Tiêu lão nhịn không được tiến vào chủ đề chính: "Tống đại sư, tôi nghe Thiên Nhi nói cậu có thể hấp thu sát khí trên người nó, là thật sao?"
Tống Triết thầm nghĩ quả nhiên, sau đó gật đầu: "Dạ vâng, chỉ có một lần. Tiêu Thiên nói cháu rất có thể chính là thiên ất quý nhân của anh ấy, bất quá cháu dám nhận."
Tiêu lão nghe vậy thì vui vẻ nói: "Một lần là không tệ rồi, một lần là không tệ rồi!"
Hoàng đại sư ở bên cạnh cẩn thận quan sát Tống Triết, thanh niên này mặt mũi sáng sủa, trên người có chánh khí rõ rệt, điểm đáng tiếc duy nhất là Hoàng đại sư cũng không thể nhìn ra mệnh cách của Tống Triết. Mặc dù ông không giỏi về đoán mệnh nhưng liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra ba phần. Thế nhưng Tống Triết thì hoàn toàn không thể nhìn được gì.
Hoàng đại sư trầm tư suy nghĩ, chẳng lẽ bởi vì Tống Triết là thiên ất quý nhân trong truyền thuyết nên không thể nhìn ra mệnh cách?
Thấy Tiêu lão hỏi chuyện xong, Hoàng đại sư ôn hòa nói: "Không biết sư thừa của anh bạn nhỏ Tống Triết là gì?"
Dựa theo kí ức của nguyên thân, vị sư phụ kia chưa từng nói về chuyện môn phái, vì thế Tống Triết lắc đầu: "Sư phụ chỉ là vô danh tiểu tốt, cháu cũng không rõ mình thuộc môn phái nào, chỉ theo sư phụ tùy tiện học hỏi một chút mà thôi."
Hoàng đại sư có chút kinh ngạc, trước khi gặp Tống Triết, Tiêu lão từng điều tra thông tin về cậu, baoi gồm cả những lần nghiệp vụ cậu đã nhận, đặc biệt là chuyện công trường trước đó, nếu Tống Triết không có bản lĩnh thì không thể nào giải quyết được. Vì thế khi nghe Tống Triết nói mình chỉ tùy tiện học hỏi một chút, ông có chút nghèn nghẹn, chỉ tùy tiện mà đã lợi hại như vậy, nếu vào một môn phái chính tông, bái một vị sư phụ giỏi thì không phải chính là một ngôi sao sáng rồi sao? Đáng tiếc, đáng tiếc, sao không để ông gặp được Tống Triết a!
Tiếp đó Hoàng đại sư hỏi Tống Triết về chuyện hấp thu sát khí, biết cậu có thể nhìn thấy sát khí trên người Tiêu Thiên thì nhịn không được gật đầu. Ngay cả ông cũng chỉ có thể cảm nhận được sự tồn tại của sát khí chứ không thể trực tiếp nhìn bằng mắt thường, trong huyền học cực hiếm người có được đôi mắt như thiên nhãn của Tống Triết.
"Thật sự là hậu sinh khả úy a!" Hoàng đại sư thực vui vẻ, mặc dù vẫn không thể xác nhận Tống Triết có phải là thiên ất quý nhân của Tiêu Thiên hay không nhưng hiện giờ biểu hiện của Tiêu Thiên đã nói cho ông biết, sự tồn tại của Tống Triết rất quan trọng.
Cả Tiêu gia thấy dáng vẻ Hoàng đại sư thì cũng rất vui mừng, mọi người đều hiểu được, Tiêu Thiên coi như đã được cứu.
Tiêu Văn Đình nhịn không được đỏ hốc mắt, nhiều năm như vậy, em trai cô rốt cuộc cũng không bị mệnh cách quấy nhiễu nữa.
"Tống đại sư, thật sự cám ơn cậu!" Tiêu Văn Đình thực cảm kích, trừ bỏ chuyện em trai, còn cả chuyện mình suýt chút nữa đã bị thương ở nhà hàng lần trước.
Tống Triết vội vàng xua tay: "Đừng đừng đừng đừng, đừng khách khí như vậy, cứ gọi Tống Triết được rồi." Thấy một nhóm người đỏ hốc mắt, biểu tình kích động, Tống Triết mơ hồ hiểu được suy nghĩ của họ, chẳng qua nếu như lần hấp thu sát khí trên người Tiêu Thiên chỉ là ngoài ý muốn, sau này sát khí một lần nữa nồng đậm mà cậu không thể hấp thu được thì biết làm sao đây?
Tống Triết dứt khoát nói rõ chuyện này, cậu không muốn gạt người Tiêu gia, tránh bị hụt hẫng sau này. Tiêu Thiên nhàn nhạt nói: "Có một thì sẽ có hai, nói không chừng khi sát khí bắt đầu kích động không thể ngăn chặn thì em lại có thể hấp thu!"
Tiêu lão cũng vui vẻ gõ cây quải trượng của mình xuống đất: "Đúng vậy đúng vậy, Tống đại sư không cần lo lắng, dù sao thì vẫn còn Hoàng đại sư ở đây, đến khi đó có thể bàn bạc xem nên làm thế nào."
Hoàng đại sư cũng nói: "Đúng vậy, bây giờ đã tốt hơn trước nhiều rồi, đến khi đó chúng ta có thể thảo luận kỹ hơn, cũng có thể nghĩ biện pháp áp chế." Mệnh cách thiên sát cô tinh này, sát khí là vô tận, không có cách nào diệt trừ, thế nhưng có thể áp chế."
À khoan, áp chế, Hoàng đại sư đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, ông vội hỏi: "Bạn nhỏ Tống Triết, cậu có thể dùng mắt thường nhìn thấy sát khí trên người Tiêu Thiên, vậy cậu có thể nói cho tôi biết chúng hiện giờ thế nào không?"
Tống Triết nghe vậy liền nhìn về phía Tiêu Thiên, có lẽ sát khí cũng biết bọn họ đang nói về chúng nên co rúm lại như chim cút, thật sự mỗi lần nhìn chúng Tống Triết lại muốn cười, cậu nói: "Hình như chúng rất sợ chúng ta, lần đầu tiên gặp Tiêu Thiên, đám sát khí này thực hung hăng diễu võ dương oai, sau khi bị cháu hấp thu một lần thì trở nên ngoan ngoãn hẳn."
Hoàng đại sư nghe vậy thì vỗ tay cười to: "Quá tốt rồi, nếu bạn nhỏ Tống Triết rảnh thì cứ thường xuyên tới tìm Tiêu Thiên chơi a!"
Ánh mắt Tiêu lão sáng ngời, đám sát khí kia sợ Tống Triết không phải có nghĩa là chỉ cần có Tống Triết ở thì chúng sẽ không dám quấy phá, Thiên Nhi cũng không có việc gì sao? Ông vui cười hớn hở nói: "Đúng vậy, đúng vậy, Tống đại sư rảnh rỗi thì nhớ thường xuyên tới Tiêu gia chơi a!"
Tống Triết cũng hiểu được ý của hai người, bọn họ cảm thấy sát khí sợ cậu nên chỉ cần cậu ở bên cạnh thì Tiêu Thiên sẽ không có việc gì sao? Hiện giờ Tống Triết không rõ suy đoán này có đúng hay không, thế nhưng sát khí sợ cậu thì không thể nghi ngờ.
Giao hảo với Tiêu gia cũng không phải việc xấu, hơn nữa Tiêu Thiên cũng rất vừa mắt Tống Triết, vì thế Tống Triết không hề ngượng ngùng nói: "Vâng ạ, nếu rỗi rảnh cháu sẽ tìm Tiêu Thiên ra ngoài dạo chơi một chút."
"Vậy thì tốt quá rồi!"
Tiêu Văn Đình cũng hào hứng nói: "Đừng quên dẫn chị theo nữa!" Mỗi lần cô kéo Tiêu Thiên ra ngoài dạo chơi là gặp đủ chuyện xúi quẩy, có Tống Triết ở khẳng định sẽ không sao. Cô cũng có thể thể nghiệm cảm giác cùng em trai dạo phố.
Trong vườn hoa, Tiêu Thiên dẫn Tống Triết tùy ý dạo chơi, Tống Triết đứng nghịch ánh mặt trời ở trước mặt Tiêu Thiên, cả người vô cùng chói mắt.
Tiêu Thiên hơi híp mắt: "Người nhà anh quá vui vẻ nên có chút điên điên khùng khùng, em đừng để ý."
Tống Triết ngắm nhìn khu vườn xanh biếc, cười híp mắt: "Đâu có? Bọn họ cũng vì anh nên mới vui vẻ như vậy a!"
Tiêu Thiên nghĩ một chút: "Bình thường em bận rộn như vậy, còn để em phải tới tìm anh thì ngại quá."
Tống Triết vui vẻ đáp: "Nói đúng hơn thì anh mới là người bận đi, mỗi phút là kiếm được cả trăm triệu. Còn tôi bày sạp đoán mệnh ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, buồn chán thì ở nhà chơi game, ra ngoài dạo chơi với anh để không bị mọc nấm cũng tốt."
Tiêu Thiên bị Tống Triết chọc cười, đáy mắt lộ ra ý cười nhàn nhạt.
Tống Triết biết thiên ất quý nhân, cũng từng nói qua với Tiêu Thiên, thế nhưng sự hiểu biết về thiên ất quý nhân chỉ gói gọn trong bách khoa toàn thư của nguyên thân lưu lại. Còn chuyện vì sao Tống Triết không biết bản thân là thiên ất quý nhân? Có câu người đoán mệnh không thể đoán được cho chính mình, vì thế bản thân là mệnh cách gì, Tống Triết không biết, chỉ là cậu cảm thấy bản thân không làm chuyện xấu xa gì, cũng không độc ác nham hiểm chế luyện bách quỷ như nhóm bàng môn tà đạo, tương lai khẳng định không chết thảm, vì thế không hề lo lắng.
Bất quá nghe Tiêu Thiên nói vậy, Tống Triết vẫn nhịn không được lẩm bẩm: "Bản thân tôi cũng không biết mệnh cách của mình là gì, làm sao anh lại khẳng định như vậy?"
Tiêu Thiên đáp: "Hoàng đại sư nói, cho dù là ông ấy cũng chưa từng thấy qua có người nào trên đời này có thể hấp thu sát khí, chỉ điểm này thôi đã đủ chứng minh sự tồn tại của em có ý nghĩa thế nào với anh."
Dáng dấp Tiêu Thiên rất tuấn mỹ, đường nét rõ ràng, hốc mắt thâm thúy, lúc nhìn vô thức mang tới cảm giác tình cảm sâu đậm, cộng thêm câu nói sau cùng làm Tống Triết cảm thấy hoảng hoảng hốt hốt, cứ hệt như nam chính trong phim thần tượng đang thổ lộ ấy.
Nghĩ tới đó, Tống Triết vội vàng phi phi phi mấy cái tự phỉ nhổ, không thể vì người ta dáng dấp đẹp, ánh mắt thâm tình mà tự suy tự diễn như vậy.
Thu hồi ánh mắt, Tống Triết nhìn thẳng phía trước: "Nếu tôi thật sự có thể giúp anh thì tốt quá rồi. Chẳng qua sát khí trên người anh tôi chỉ mới hấp thu một lần mà thôi, hiện giờ không thể hấp thu nên cũng không rõ rốt cuộc là chuyện gì."
Lúc nói hai chữ hấp thu, sát khí trên người Tiêu Thiên lập tức run rẩy, Tống Triết vô tình liếc mắt một cái, suýt chút nữa đã bị chúng chọc cười éc éc như heo.
Tiêu Thiên nghiêng đầu nhìn ánh mắt tràn đầy ý cười sáng lấp lánh như sao trời của Tống Tiếng, có chút ngẩn người: "Sao vậy? Sao đột nhiên lại vui vẻ như vậy?"
"Ha ha ha ha, lúc nãy vừa nói hấp thu sát khí thì sát khí trên người anh tỏ ra rất sợ hãi, mắc cười muốn chết."
So với phản ứng nhàn nhã của Tống triết, Tiêu Thiên sửng sốt thắng xe, suýt chút nữa làm Tống Triết đập mặt vào kính chắn gió, Tống Triết ngây ngốc nói: "Anh trai, anh lái xe nguy hiểm quá a."
Tiêu Thiên quay đầu nhìn qua, giọng điệu có chút bất ổn: "Em có thể nhìn thấy sát khí trên người anh?"
Tống Triết nghi hoặc nhìn Tiêu Thiên, gật đầu: "Có, chính xác hơn là tôi có thể thấy sát khí, âm khí cùng hắc khí của bất kỳ người nào. Đây là yếu tốt cần có để làm đại sư a."
"Tốt, tốt lắm, rất tốt!" Tiêu Thiên nói liên tục ba chữ tốt, thậm chí còn kích động vỗ vai Tống Triết làm Tống Triết ù ù cạc cạc: "Là sao? Tốt cái gì?"
Tiêu Thiên một lần nữa nổ máy xe, đường nét cứng rắn lộ ra chút ý cười: "Anh cảm thấy em khẳng định chính là thiên ất quý nhân của anh, không sai đi đâu được."
Tống Triết:...hai chuyện này liên quan gì?
Hơn một tiếng sau, Tiêu Thiên lái xe đến Tiêu gia, cả đại gia đình Tiêu gia cùng Hoàng đại sư đều đang chờ Tống Triết tới.
Tống Triết vừa vào cửa liền được nhiệt liệt hoan nghênh, so với lần trước chỉ hơn chứ không kém, Tống Triết vừa mừng vừa lo, chuyện gì đây? Chẳng lẽ vì chuyện thiên ất quý nhân?
Tiêu Thiên dẫn Tống Triết tới gặp Hoàng đại sư, Tống Triết lễ phép chào hỏi, vô tình liếc nhìn đối phương, có công đức hộ thân, khẳng định là người tốt. Nếu không nhìn tướng mạo, chỉ nhìn diện mạo thì ngũ quan hiền hòa của đối phương cũng làm Tống Triết sinh ra hảo cảm.
Ở thế giới này, Tống Triết chỉ mới gặp gỡ hai người đồng hành, một là bàng môn tà đạo ngày hôm qua, hai chính là vị Hoàng đại sư này.
Mọi người trò chuyện một phen, Tiêu lão nhịn không được tiến vào chủ đề chính: "Tống đại sư, tôi nghe Thiên Nhi nói cậu có thể hấp thu sát khí trên người nó, là thật sao?"
Tống Triết thầm nghĩ quả nhiên, sau đó gật đầu: "Dạ vâng, chỉ có một lần. Tiêu Thiên nói cháu rất có thể chính là thiên ất quý nhân của anh ấy, bất quá cháu dám nhận."
Tiêu lão nghe vậy thì vui vẻ nói: "Một lần là không tệ rồi, một lần là không tệ rồi!"
Hoàng đại sư ở bên cạnh cẩn thận quan sát Tống Triết, thanh niên này mặt mũi sáng sủa, trên người có chánh khí rõ rệt, điểm đáng tiếc duy nhất là Hoàng đại sư cũng không thể nhìn ra mệnh cách của Tống Triết. Mặc dù ông không giỏi về đoán mệnh nhưng liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra ba phần. Thế nhưng Tống Triết thì hoàn toàn không thể nhìn được gì.
Hoàng đại sư trầm tư suy nghĩ, chẳng lẽ bởi vì Tống Triết là thiên ất quý nhân trong truyền thuyết nên không thể nhìn ra mệnh cách?
Thấy Tiêu lão hỏi chuyện xong, Hoàng đại sư ôn hòa nói: "Không biết sư thừa của anh bạn nhỏ Tống Triết là gì?"
Dựa theo kí ức của nguyên thân, vị sư phụ kia chưa từng nói về chuyện môn phái, vì thế Tống Triết lắc đầu: "Sư phụ chỉ là vô danh tiểu tốt, cháu cũng không rõ mình thuộc môn phái nào, chỉ theo sư phụ tùy tiện học hỏi một chút mà thôi."
Hoàng đại sư có chút kinh ngạc, trước khi gặp Tống Triết, Tiêu lão từng điều tra thông tin về cậu, baoi gồm cả những lần nghiệp vụ cậu đã nhận, đặc biệt là chuyện công trường trước đó, nếu Tống Triết không có bản lĩnh thì không thể nào giải quyết được. Vì thế khi nghe Tống Triết nói mình chỉ tùy tiện học hỏi một chút, ông có chút nghèn nghẹn, chỉ tùy tiện mà đã lợi hại như vậy, nếu vào một môn phái chính tông, bái một vị sư phụ giỏi thì không phải chính là một ngôi sao sáng rồi sao? Đáng tiếc, đáng tiếc, sao không để ông gặp được Tống Triết a!
Tiếp đó Hoàng đại sư hỏi Tống Triết về chuyện hấp thu sát khí, biết cậu có thể nhìn thấy sát khí trên người Tiêu Thiên thì nhịn không được gật đầu. Ngay cả ông cũng chỉ có thể cảm nhận được sự tồn tại của sát khí chứ không thể trực tiếp nhìn bằng mắt thường, trong huyền học cực hiếm người có được đôi mắt như thiên nhãn của Tống Triết.
"Thật sự là hậu sinh khả úy a!" Hoàng đại sư thực vui vẻ, mặc dù vẫn không thể xác nhận Tống Triết có phải là thiên ất quý nhân của Tiêu Thiên hay không nhưng hiện giờ biểu hiện của Tiêu Thiên đã nói cho ông biết, sự tồn tại của Tống Triết rất quan trọng.
Cả Tiêu gia thấy dáng vẻ Hoàng đại sư thì cũng rất vui mừng, mọi người đều hiểu được, Tiêu Thiên coi như đã được cứu.
Tiêu Văn Đình nhịn không được đỏ hốc mắt, nhiều năm như vậy, em trai cô rốt cuộc cũng không bị mệnh cách quấy nhiễu nữa.
"Tống đại sư, thật sự cám ơn cậu!" Tiêu Văn Đình thực cảm kích, trừ bỏ chuyện em trai, còn cả chuyện mình suýt chút nữa đã bị thương ở nhà hàng lần trước.
Tống Triết vội vàng xua tay: "Đừng đừng đừng đừng, đừng khách khí như vậy, cứ gọi Tống Triết được rồi." Thấy một nhóm người đỏ hốc mắt, biểu tình kích động, Tống Triết mơ hồ hiểu được suy nghĩ của họ, chẳng qua nếu như lần hấp thu sát khí trên người Tiêu Thiên chỉ là ngoài ý muốn, sau này sát khí một lần nữa nồng đậm mà cậu không thể hấp thu được thì biết làm sao đây?
Tống Triết dứt khoát nói rõ chuyện này, cậu không muốn gạt người Tiêu gia, tránh bị hụt hẫng sau này. Tiêu Thiên nhàn nhạt nói: "Có một thì sẽ có hai, nói không chừng khi sát khí bắt đầu kích động không thể ngăn chặn thì em lại có thể hấp thu!"
Tiêu lão cũng vui vẻ gõ cây quải trượng của mình xuống đất: "Đúng vậy đúng vậy, Tống đại sư không cần lo lắng, dù sao thì vẫn còn Hoàng đại sư ở đây, đến khi đó có thể bàn bạc xem nên làm thế nào."
Hoàng đại sư cũng nói: "Đúng vậy, bây giờ đã tốt hơn trước nhiều rồi, đến khi đó chúng ta có thể thảo luận kỹ hơn, cũng có thể nghĩ biện pháp áp chế." Mệnh cách thiên sát cô tinh này, sát khí là vô tận, không có cách nào diệt trừ, thế nhưng có thể áp chế."
À khoan, áp chế, Hoàng đại sư đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, ông vội hỏi: "Bạn nhỏ Tống Triết, cậu có thể dùng mắt thường nhìn thấy sát khí trên người Tiêu Thiên, vậy cậu có thể nói cho tôi biết chúng hiện giờ thế nào không?"
Tống Triết nghe vậy liền nhìn về phía Tiêu Thiên, có lẽ sát khí cũng biết bọn họ đang nói về chúng nên co rúm lại như chim cút, thật sự mỗi lần nhìn chúng Tống Triết lại muốn cười, cậu nói: "Hình như chúng rất sợ chúng ta, lần đầu tiên gặp Tiêu Thiên, đám sát khí này thực hung hăng diễu võ dương oai, sau khi bị cháu hấp thu một lần thì trở nên ngoan ngoãn hẳn."
Hoàng đại sư nghe vậy thì vỗ tay cười to: "Quá tốt rồi, nếu bạn nhỏ Tống Triết rảnh thì cứ thường xuyên tới tìm Tiêu Thiên chơi a!"
Ánh mắt Tiêu lão sáng ngời, đám sát khí kia sợ Tống Triết không phải có nghĩa là chỉ cần có Tống Triết ở thì chúng sẽ không dám quấy phá, Thiên Nhi cũng không có việc gì sao? Ông vui cười hớn hở nói: "Đúng vậy, đúng vậy, Tống đại sư rảnh rỗi thì nhớ thường xuyên tới Tiêu gia chơi a!"
Tống Triết cũng hiểu được ý của hai người, bọn họ cảm thấy sát khí sợ cậu nên chỉ cần cậu ở bên cạnh thì Tiêu Thiên sẽ không có việc gì sao? Hiện giờ Tống Triết không rõ suy đoán này có đúng hay không, thế nhưng sát khí sợ cậu thì không thể nghi ngờ.
Giao hảo với Tiêu gia cũng không phải việc xấu, hơn nữa Tiêu Thiên cũng rất vừa mắt Tống Triết, vì thế Tống Triết không hề ngượng ngùng nói: "Vâng ạ, nếu rỗi rảnh cháu sẽ tìm Tiêu Thiên ra ngoài dạo chơi một chút."
"Vậy thì tốt quá rồi!"
Tiêu Văn Đình cũng hào hứng nói: "Đừng quên dẫn chị theo nữa!" Mỗi lần cô kéo Tiêu Thiên ra ngoài dạo chơi là gặp đủ chuyện xúi quẩy, có Tống Triết ở khẳng định sẽ không sao. Cô cũng có thể thể nghiệm cảm giác cùng em trai dạo phố.
Trong vườn hoa, Tiêu Thiên dẫn Tống Triết tùy ý dạo chơi, Tống Triết đứng nghịch ánh mặt trời ở trước mặt Tiêu Thiên, cả người vô cùng chói mắt.
Tiêu Thiên hơi híp mắt: "Người nhà anh quá vui vẻ nên có chút điên điên khùng khùng, em đừng để ý."
Tống Triết ngắm nhìn khu vườn xanh biếc, cười híp mắt: "Đâu có? Bọn họ cũng vì anh nên mới vui vẻ như vậy a!"
Tiêu Thiên nghĩ một chút: "Bình thường em bận rộn như vậy, còn để em phải tới tìm anh thì ngại quá."
Tống Triết vui vẻ đáp: "Nói đúng hơn thì anh mới là người bận đi, mỗi phút là kiếm được cả trăm triệu. Còn tôi bày sạp đoán mệnh ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, buồn chán thì ở nhà chơi game, ra ngoài dạo chơi với anh để không bị mọc nấm cũng tốt."
Tiêu Thiên bị Tống Triết chọc cười, đáy mắt lộ ra ý cười nhàn nhạt.
Bình luận facebook