Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-44
Chương 43: Ghen tị không phải lí do để phạm tội
Lúc nhận được điện thoại của Liễu Nguyệt Nguyệt nói mình đang rất sợ cầu cô tới bồi, Ngô Tuyết Lệ liền vui vẻ đáp ứng, nhìn vào gương chỉnh sửa lại kiểu tóc rồi tìm một bộ váy đỏ mặc vào. Dáng dấp Ngô Tuyết Lệ không đẹp như Liễu Nguyệt Nguyệt, nhà cũng không có tiền, chiếc váy này là Liễu Nguyệt Nguyệt tặng vào dịp sinh nhật. Cô từng thấy qua nhãn hiệu này ở trên mạng, phỏng chừng tích góp mấy tháng lương mới mua được. Còn đối với Liễu Nguyệt Nguyệt thì chỉ là chút tiền xài vặt nho nhỏ.
Ngô Tuyết Lệ nhìn chính mình trong gương, tướng mạo của cô chỉ có thể xem là thanh tú, thế nhưng lại có làn da trắng nõn như tuyết, vì thế bộ váy đỏ lại càng làm cô nổi bật đến mê người. Người ta nói một trắng che ba điểm xấu, Ngô Tuyết Lệ quả thực cũng nghĩ vậy.
Lúc Ngô Tuyết Lệ ăn mặc trang điểm lộng lẫy tới nơi liền thấy Liễu Nguyệt Nguyệt mặc váy trắng, gương mặt nhỏ nhắn gầy gò yếu đuối hệt như nhành liễu trước gió, ánh mắt Ngô Tuyết Lệ khẽ nheo lại, thấy trong phòng còn có những người khác, đặc biệt là hai người nam dáng dấp tuấn tú khí chất đặc biệt thì bàn tay vô thức siết chặt chiếc túi.
"Nguyệt Nguyệt, bọn họ là ai vậy?" Ngô Tuyết Lệ tò mò đi tới.
Liễu Nguyệt Nguyệt nghiêm mặt: "Đây là bạn tốt cùng tôi lớn lên, Tiêu Văn Đình, người kia là em trai chị ấy. Còn người còn lại là đại sư tôi mời tới."
Nghe thấy Tiêu Văn Đình là bạn từ nhỏ của Liễu Nguyệt Nguyệt, tâm tư Ngô Tuyết Lệ liền xoay chuyển, người quen của Liễu Nguyệt Nguyệt không phải kẻ giàu cũng là người sang, hai người này hiển nhiên có thân phận không thấp. Ít nhân, so với bạn trai Trịnh Minh Nghĩa quen trong trường cao hơn rất nhiều.
Bất quá khi nghe tới câu nói sau cùng, Ngô Tuyết Lệ nhìn về phía Tống Triết rồi nhịn không được há to miệng: "Cậu ta? Đại sư? Không phải chứ? Sao lại trẻ như vậy?" Hơn nữa dáng dấp còn dễ nhìn đến vậy, nếu Ngô Tuyết Lệ vẫn luôn ghen tị với tướng mạo tiểu bạch hoa của Liễu Nguyệt Nguyệt thì Tống Triết chính là hình tượng vương tử trong lòng cô. Tại sao lại có người dễ nhìn đến độ như vậy chứ?
Tiêu Thiên tuấn mỹ vì có thân thể cường tráng, đường nét lạnh lùng, khí tức băng lãnh cự tuyệt người ta ở xa ngàn dặm, mà Tống Triết chính là một loại hình hoàn toàn khác, mặt mũi tinh xảo tuyệt trần, thế nhưng không hề có chút nữ khí nào, ngược lại làm nữ giới hệt như con thiêu thân lao vào lửa bổ nhào về phía cậu.
Ánh mắt đen tuyền của Liễu Nguyệt Nguyệt nhìn chằm chằm Ngô Tuyết Lệ, gằn từng chữ: "Thì sao? Cũng nhờ đại sư tôi mới biết khoảng thời gian này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hại tôi ngày ngày gặp quỷ như vậy."
Ngô Tuyết Lệ giật thót, ánh mắt nheo lại, nhưng chỉ nháy mắt lại biến thành nàng khuê mật lo lắng cho bạn tốt: "Đại sư nói thế nào? Có phải trong phòng có quỷ thật không?"
Tống Triết cúi đầu nghịch cánh hoa mê huyễn hoa, ngón tay trắng nõn đối nghịch với cánh hoa đỏ rực đặc biệt hấp dẫn ánh nhìn.
Tiêu Thiên không có hứng thú với cô gái tâm địa độc ác này, anh tới đây chỉ vì Tống Triết cũng ở đây mà thôi. Thấy Tống Triết thưởng thức mê huyễn hoa, mặc dù biết cậu sẽ không trúng chiêu nhưng anh vẫn không nhịn được bản năng có chút lo lắng, vỗ nhẹ tay Tống Triết.
Tống Triết nghiêng đầu lộ ra sóng mũi sinh đẹp, hàng mi dài cong cong, tròng mắt ươn ướt nghi hoặc nhìn qua, Tiêu Thiên ho nhẹ một tiếng, thấp giọng nói: "Đừng đụng, lỡ gặp ác mộng thì sao?"
Tống Triết nghe vậy thì bật cười, ánh mắt cong cong thành hình trăng lưỡi liềm: "Đừng lo lắng, nếu trúng chiêu thì danh tiếng của đại sư của tôi mất hết còn gì. Có tôi ở đây, cho dù anh ăn đóa hoa này cũng chẳng có vấn đề gì."
Tiêu Văn Đình ưu nhã bắt chéo hai chân, biểu tình lạnh lùng nhìn Ngô Tuyết Lệ, cô lớn hơn Liễu Nguyệt Nguyệt, có thể xem là chị của Liễu Nguyệt Nguyệt, trải nghiệm cũng nhiều hơn. Từ nhỏ Liễu Nguyệt Nguyệt đã được Liễu gia cưng chìu, chưa từng trải nghiệm sóng gió, hiển nhiên cũng non nớt hơn Tiêu Văn Đình, Tiêu Văn Đình vừa liếc mắt đã nhìn ra lòng dạ rắn rết của nàng khuê mật này.
"Trong phòng không có quỷ, chỉ có lòng người ẩn giấu quỷ mà thôi." Liễu Nguyệt Nguyệt mặt lạnh nói, Ngô Tuyết Lệ nghe mà sửng sốt.
Ngô Tuyết Lệ theo bản năng dời tầm mắt, không dám đối diện với Liễu Nguyệt Nguyệt, thế nhưng lại ngoài ý muốn nhìn thấy Tiêu Thiên cùng Tống Triết đang đứng bên kia nghịch chậu hoa mà mình đưa cho Liễu Nguyệt Nguyệt, trong lòng khẽ chấn động, cảm thấy có chút bối rối.
"Tuyết Lệ, cô nói xem rốt cuộc lòng người đáng sợ hay quỷ đáng sợ hơn?" Nhìn dáng vẻ Ngô Tuyết Lệ, Liễu Nguyệt Nguyệt liền tin tưởng Tống Triết nói là thật, cô thực sự rất thất vọng. Hai người là bạn cùng phòng thời đại học, quan hệ rất tốt, bốn năm đại học đủ để hai người trở thành khuê mật không có gì không thể tâm sự, thế nhưng thực tế lại tát cô một cái đau đớn, nói cho cô biết, người khuê mật này vừa đâm một dao ở sau lưng cô.
Ngô Tuyết Lệ nắm chặt túi xách, giả vờ kinh ngạc cười một tiếng: "Sao tự dưng lại nói chuyện này? Đáng sợ thì hẳn là lòng người đi! Trong TV không phải cũng nói vậy à?"
Liễu Nguyệt Nguyệt thê lương mỉm cười: "Đúng vậy, lòng người còn đáng sợ hơn cả ma quỷ. Cô nói đi, tôi có lỗi lầm gì với cô mà cô phải hại tôi như vậy?"
Lòng Ngô Tuyết Lệ lạnh ngắt, tiêu rồi, Liễu Nguyệt Nguyệt làm sao biết được? Thế nhưng giây tiếp theo cô tỏ ra phẫn nộ bật dậy, từ trên cao nhìn xuống Liễu Nguyệt Nguyệt, mày nhíu chặt: "Liễu Nguyệt Nguyệt, sao bồ có thể nói mình như vậy? Mình hại cậu khi nào chứ? Bồ là bạn tốt nhất của mình thế mà lại tin tưởng mấy lời mê tín của người ta, nghĩ là mình hại bồ. Bồ có lương tâm không vậy?"
Tống Triết vô tội trúng đạn, nghe vậy thì run tay không cẩn thận ngắt đứt cánh hoa mê huyễn hoa.
Liễu Nguyệt Nguyệt cũng tức giận dứng dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm Ngô Tuyết Lệ: "Đừng có làm bộ oan uổng, chậu hoa cô đưa cho tôi là thứ gì, tôi đã biết rồi. Thật vất vả cho cô, hao tâm tổn trí tìm kiếm một chậu hoa như vậy để hại tôi."
Ngô Tuyết Lệ cắn răng không nhận: "Hoa kia mình mua từ chợ cây cảnh, vì thấy hoa nở rất đẹp nên mới mua về tặng cho bồ, vậy cũng không được à? Bộ đạp tâm ý của mình xuống đất như vậy sao?"
Tống Triết thực sự chịu đủ ngôn luận của đối phương rồi, cậu chầm chậm đi tới ghế sô pha, mở miệng: "Ồ, chợ cây cảnh đúng không? Đi thôi, dẫn chúng tôi tới đó tìm cửa hàng kia so sánh thử. Tôi thực muốn biết cửa hàng chính quy làm sao có được mê huyễn hoa bị quốc gia cấm mua bán?"
Ngô Tuyết lệ nheo mắt, tâm lý hoảng loạn, lúc mua không phải đại sư đã nói không có ai biết lai lịch loại hoa này sao? Vì sao thanh niên này lại biết?
"Chợ cây cảnh ở đâu tôi quên mất rồi, nhưng mà..."
Ngô Tuyết Lệ còn muốn nói gì đó nhưng bị Liễu Nguyệt Nguyệt ngắt lời: "Đủ rồi, không cần nói nữa, cô lẫn tôi đều biết cô chỉ đang cả vú lấp miệng em mà thôi, đừng đóng kịch nữa, cô không cảm thấy mệt mỏi à?"
Liễu Nguyệt Nguyệt thất vọng nhìn Ngô Tuyết Lệ: "Tôi thực khó hiểu, Tuyết Lệ muốn cười thì cười muốn khóc thì khóc mà tôi quen lúc ban đầu đâu rồi, sao cô lại trở thành như vậy?"
Lúc nhận được điện thoại của Liễu Nguyệt Nguyệt nói mình đang rất sợ cầu cô tới bồi, Ngô Tuyết Lệ liền vui vẻ đáp ứng, nhìn vào gương chỉnh sửa lại kiểu tóc rồi tìm một bộ váy đỏ mặc vào. Dáng dấp Ngô Tuyết Lệ không đẹp như Liễu Nguyệt Nguyệt, nhà cũng không có tiền, chiếc váy này là Liễu Nguyệt Nguyệt tặng vào dịp sinh nhật. Cô từng thấy qua nhãn hiệu này ở trên mạng, phỏng chừng tích góp mấy tháng lương mới mua được. Còn đối với Liễu Nguyệt Nguyệt thì chỉ là chút tiền xài vặt nho nhỏ.
Ngô Tuyết Lệ nhìn chính mình trong gương, tướng mạo của cô chỉ có thể xem là thanh tú, thế nhưng lại có làn da trắng nõn như tuyết, vì thế bộ váy đỏ lại càng làm cô nổi bật đến mê người. Người ta nói một trắng che ba điểm xấu, Ngô Tuyết Lệ quả thực cũng nghĩ vậy.
Lúc Ngô Tuyết Lệ ăn mặc trang điểm lộng lẫy tới nơi liền thấy Liễu Nguyệt Nguyệt mặc váy trắng, gương mặt nhỏ nhắn gầy gò yếu đuối hệt như nhành liễu trước gió, ánh mắt Ngô Tuyết Lệ khẽ nheo lại, thấy trong phòng còn có những người khác, đặc biệt là hai người nam dáng dấp tuấn tú khí chất đặc biệt thì bàn tay vô thức siết chặt chiếc túi.
"Nguyệt Nguyệt, bọn họ là ai vậy?" Ngô Tuyết Lệ tò mò đi tới.
Liễu Nguyệt Nguyệt nghiêm mặt: "Đây là bạn tốt cùng tôi lớn lên, Tiêu Văn Đình, người kia là em trai chị ấy. Còn người còn lại là đại sư tôi mời tới."
Nghe thấy Tiêu Văn Đình là bạn từ nhỏ của Liễu Nguyệt Nguyệt, tâm tư Ngô Tuyết Lệ liền xoay chuyển, người quen của Liễu Nguyệt Nguyệt không phải kẻ giàu cũng là người sang, hai người này hiển nhiên có thân phận không thấp. Ít nhân, so với bạn trai Trịnh Minh Nghĩa quen trong trường cao hơn rất nhiều.
Bất quá khi nghe tới câu nói sau cùng, Ngô Tuyết Lệ nhìn về phía Tống Triết rồi nhịn không được há to miệng: "Cậu ta? Đại sư? Không phải chứ? Sao lại trẻ như vậy?" Hơn nữa dáng dấp còn dễ nhìn đến vậy, nếu Ngô Tuyết Lệ vẫn luôn ghen tị với tướng mạo tiểu bạch hoa của Liễu Nguyệt Nguyệt thì Tống Triết chính là hình tượng vương tử trong lòng cô. Tại sao lại có người dễ nhìn đến độ như vậy chứ?
Tiêu Thiên tuấn mỹ vì có thân thể cường tráng, đường nét lạnh lùng, khí tức băng lãnh cự tuyệt người ta ở xa ngàn dặm, mà Tống Triết chính là một loại hình hoàn toàn khác, mặt mũi tinh xảo tuyệt trần, thế nhưng không hề có chút nữ khí nào, ngược lại làm nữ giới hệt như con thiêu thân lao vào lửa bổ nhào về phía cậu.
Ánh mắt đen tuyền của Liễu Nguyệt Nguyệt nhìn chằm chằm Ngô Tuyết Lệ, gằn từng chữ: "Thì sao? Cũng nhờ đại sư tôi mới biết khoảng thời gian này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hại tôi ngày ngày gặp quỷ như vậy."
Ngô Tuyết Lệ giật thót, ánh mắt nheo lại, nhưng chỉ nháy mắt lại biến thành nàng khuê mật lo lắng cho bạn tốt: "Đại sư nói thế nào? Có phải trong phòng có quỷ thật không?"
Tống Triết cúi đầu nghịch cánh hoa mê huyễn hoa, ngón tay trắng nõn đối nghịch với cánh hoa đỏ rực đặc biệt hấp dẫn ánh nhìn.
Tiêu Thiên không có hứng thú với cô gái tâm địa độc ác này, anh tới đây chỉ vì Tống Triết cũng ở đây mà thôi. Thấy Tống Triết thưởng thức mê huyễn hoa, mặc dù biết cậu sẽ không trúng chiêu nhưng anh vẫn không nhịn được bản năng có chút lo lắng, vỗ nhẹ tay Tống Triết.
Tống Triết nghiêng đầu lộ ra sóng mũi sinh đẹp, hàng mi dài cong cong, tròng mắt ươn ướt nghi hoặc nhìn qua, Tiêu Thiên ho nhẹ một tiếng, thấp giọng nói: "Đừng đụng, lỡ gặp ác mộng thì sao?"
Tống Triết nghe vậy thì bật cười, ánh mắt cong cong thành hình trăng lưỡi liềm: "Đừng lo lắng, nếu trúng chiêu thì danh tiếng của đại sư của tôi mất hết còn gì. Có tôi ở đây, cho dù anh ăn đóa hoa này cũng chẳng có vấn đề gì."
Tiêu Văn Đình ưu nhã bắt chéo hai chân, biểu tình lạnh lùng nhìn Ngô Tuyết Lệ, cô lớn hơn Liễu Nguyệt Nguyệt, có thể xem là chị của Liễu Nguyệt Nguyệt, trải nghiệm cũng nhiều hơn. Từ nhỏ Liễu Nguyệt Nguyệt đã được Liễu gia cưng chìu, chưa từng trải nghiệm sóng gió, hiển nhiên cũng non nớt hơn Tiêu Văn Đình, Tiêu Văn Đình vừa liếc mắt đã nhìn ra lòng dạ rắn rết của nàng khuê mật này.
"Trong phòng không có quỷ, chỉ có lòng người ẩn giấu quỷ mà thôi." Liễu Nguyệt Nguyệt mặt lạnh nói, Ngô Tuyết Lệ nghe mà sửng sốt.
Ngô Tuyết Lệ theo bản năng dời tầm mắt, không dám đối diện với Liễu Nguyệt Nguyệt, thế nhưng lại ngoài ý muốn nhìn thấy Tiêu Thiên cùng Tống Triết đang đứng bên kia nghịch chậu hoa mà mình đưa cho Liễu Nguyệt Nguyệt, trong lòng khẽ chấn động, cảm thấy có chút bối rối.
"Tuyết Lệ, cô nói xem rốt cuộc lòng người đáng sợ hay quỷ đáng sợ hơn?" Nhìn dáng vẻ Ngô Tuyết Lệ, Liễu Nguyệt Nguyệt liền tin tưởng Tống Triết nói là thật, cô thực sự rất thất vọng. Hai người là bạn cùng phòng thời đại học, quan hệ rất tốt, bốn năm đại học đủ để hai người trở thành khuê mật không có gì không thể tâm sự, thế nhưng thực tế lại tát cô một cái đau đớn, nói cho cô biết, người khuê mật này vừa đâm một dao ở sau lưng cô.
Ngô Tuyết Lệ nắm chặt túi xách, giả vờ kinh ngạc cười một tiếng: "Sao tự dưng lại nói chuyện này? Đáng sợ thì hẳn là lòng người đi! Trong TV không phải cũng nói vậy à?"
Liễu Nguyệt Nguyệt thê lương mỉm cười: "Đúng vậy, lòng người còn đáng sợ hơn cả ma quỷ. Cô nói đi, tôi có lỗi lầm gì với cô mà cô phải hại tôi như vậy?"
Lòng Ngô Tuyết Lệ lạnh ngắt, tiêu rồi, Liễu Nguyệt Nguyệt làm sao biết được? Thế nhưng giây tiếp theo cô tỏ ra phẫn nộ bật dậy, từ trên cao nhìn xuống Liễu Nguyệt Nguyệt, mày nhíu chặt: "Liễu Nguyệt Nguyệt, sao bồ có thể nói mình như vậy? Mình hại cậu khi nào chứ? Bồ là bạn tốt nhất của mình thế mà lại tin tưởng mấy lời mê tín của người ta, nghĩ là mình hại bồ. Bồ có lương tâm không vậy?"
Tống Triết vô tội trúng đạn, nghe vậy thì run tay không cẩn thận ngắt đứt cánh hoa mê huyễn hoa.
Liễu Nguyệt Nguyệt cũng tức giận dứng dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm Ngô Tuyết Lệ: "Đừng có làm bộ oan uổng, chậu hoa cô đưa cho tôi là thứ gì, tôi đã biết rồi. Thật vất vả cho cô, hao tâm tổn trí tìm kiếm một chậu hoa như vậy để hại tôi."
Ngô Tuyết Lệ cắn răng không nhận: "Hoa kia mình mua từ chợ cây cảnh, vì thấy hoa nở rất đẹp nên mới mua về tặng cho bồ, vậy cũng không được à? Bộ đạp tâm ý của mình xuống đất như vậy sao?"
Tống Triết thực sự chịu đủ ngôn luận của đối phương rồi, cậu chầm chậm đi tới ghế sô pha, mở miệng: "Ồ, chợ cây cảnh đúng không? Đi thôi, dẫn chúng tôi tới đó tìm cửa hàng kia so sánh thử. Tôi thực muốn biết cửa hàng chính quy làm sao có được mê huyễn hoa bị quốc gia cấm mua bán?"
Ngô Tuyết lệ nheo mắt, tâm lý hoảng loạn, lúc mua không phải đại sư đã nói không có ai biết lai lịch loại hoa này sao? Vì sao thanh niên này lại biết?
"Chợ cây cảnh ở đâu tôi quên mất rồi, nhưng mà..."
Ngô Tuyết Lệ còn muốn nói gì đó nhưng bị Liễu Nguyệt Nguyệt ngắt lời: "Đủ rồi, không cần nói nữa, cô lẫn tôi đều biết cô chỉ đang cả vú lấp miệng em mà thôi, đừng đóng kịch nữa, cô không cảm thấy mệt mỏi à?"
Liễu Nguyệt Nguyệt thất vọng nhìn Ngô Tuyết Lệ: "Tôi thực khó hiểu, Tuyết Lệ muốn cười thì cười muốn khóc thì khóc mà tôi quen lúc ban đầu đâu rồi, sao cô lại trở thành như vậy?"
Bình luận facebook